Minh Hoa Thiên Tuệ
Chương 125: Mật tin của Huyền Vũ (2)
Khoản khắc tứ linh hội tụ, pháp ấn niêm trên Trói Tiên Xích mở ra, thông tin mà nó truyền vào ý thức của Long Vương quá lớn, đã làm ông ngất đi.
Ý thức của ông hiện tại, đang đứng trước hình ảnh Huyền Vũ, của hai mươi năm trước. Chứng kiến cả tứ Thủ Hộ thần bị trói tại bốn cột trụ lớn trong căn phòng tăm tối, chứng kiến Huyền Vũ tuyệt vọng phá hủy sợi xích.
Ma Đế bước vào căn phòng tối tăm này, giết đi tên ma binh xấu số, hắn ta chỉ là một hình ảnh mà trí nhớ Huyền Vũ ghi lại, nên không hề thấy được Long Vương đang ở bên cạnh.
“Chỉ cần nguyên hồn tứ linh tề tựu nơi đây, phong ấn sẽ giải khai, với sức mạnh kia thì ta còn cần gì đến hắn nữa, một mình U Minh ta đây cũng đủ xưng bá tam giới. Ha ha ha ha ha.” Giọng cười tà ác của Ma Đế U Minh vang vọng khắp cả không gian ký ức này.
Trước mặt hắn là một cuốn sách cũ kỹ, nhưng không hề tầm thường, trên đó chi chít những hoa văn tự vô cùng cổ xưa, nhưng may mắn là ông đã nghiên cứu chữ cổ cả trăm năm rồi nên không khó để hiểu được những nội dung trên đó. Những thứ được viết trên đó, mỗi dòng đọc qua phải khiến ông kinh hãi. Dường như đoạn ký ức phần này bị quay chậm đi như chính Huyền Vũ đang thi triển vậy.
Hóa ra từ thuở sơ khai tam giới là một thể thống nhất, không hề có sự phân chia Tiên – Ma – Nhân giới. Linh khí nồng đậm, bầu trời xanh tươi, không hề đỏ huyết như ma giới, trắng xóa như tiên giới, các loài cùng chung sống trong mảnh không gian này.
Sự yên bình tưởng chừng như vĩnh cửu thì một thiên tinh từ thiên ngoại giáng xuống, một sinh vật mang hình hài nửa người nửa cây bước ra từ đó. Sức mạnh tà ác phát ra từ nó che lấp bầu trời, hút cạn biển cả, xói mòn đất đai, hơi thở xâm thực bầu trời, phá huỷ sinh cơ. Chỉ cần cho nó thêm trăm năm, vị diện này sẽ hoàn toàn bị nó phá huỷ.
Đứng trước tồn vong của thiên địa này, có rất nhiều cường giả của các chủng loài khác nhau cùng đứng lên chống lại nó. Trong trận chiến trải qua trăm năm, Nhân Tổ Kinh Dương đã lãnh đạo tất cả đánh bại nó, nhưng sinh mệnh lực của nó rất ngoan cường, dù bị chém thành trăm mảnh vẫn có thể tái sinh được, thậm chí tà khí phát ra đó làm cho những cường giả mạnh nhất cũng nhập ma, trở nên đọa lạc, bọn họ chỉ còn cách phong ấn nó vào một không gian vĩnh hằng.
“Những chuyện này là thật sao, ta sống ở tiên giới này đã nghìn năm rồi, tại sao chưa từng nghe nói tới điều này, Huyền Vũ?” Long Vương vừa có phần kính sợ, nhưng nhiều hơn là hoài nghi. Ông quay sang thuận miệng hỏi nhưng chợt nhớ ra Huyền Vũ đang bị treo trên cột kia, và những thứ này đều chỉ là một đoạn ký ức.
Chỉ với một giây lướt qua sách ấy, Huyền Vũ đã lưu lại tất cả điều này, thậm chí còn cố làm cho đoạn ký ức này chậm nhất, thì chứng tỏ thông tin này hoàn toàn không vô ích, chắc chắn nó còn thiếu gì đó.
Và quả như Long Vương nghĩ, trang sách vẫn còn rất dày, tiếp tục lật sang trang thì ác ma từ thiên ngoại ấy đã phá phong ấn ra ngoài, ý đồ hàn lâm thiên địa này lần nữa. Nhưng lần này nó đã bị chặn lại bởi một nhân vật kiệt xuất, cường giả mạnh nhất của kỷ nguyên này, Long Quân Thần Vương.
Đọc đến đây tâm thần của Long Vương như treo trên cây, như đứng giữa mông lung. Long Quân Thần Vương là ai cơ chứ, mỗi sinh mệnh Long tộc sinh ra đều mang trong mình dòng máu của ngài, Long thổ nơi an cư lập nghiệp của Long tộc đều từ ngài mà nên cả, ngài, là thủy tổ của Long tộc.
Ngài không chỉ là thủy tổ Long tộc, mà còn là cường giả duy nhất mà tiên chúng biết đến trong lịch sử đạt tới cảnh giới tối thượng, Thần Vương. Tuy nhiên không có một ghi chép nào nói về việc ngài đánh đuổi yêu vật thiên ngoại cả, chỉ kể về những bản lĩnh thần thông ngài dùng để tô đẹp cho tiên giới này, giúp cho con dân của ngài. Vì điều đó nên ông vô cùng hoài nghi những ghi chép này, nhưng vẫn tiếp tục xem hết.
Để tà vật ấy không dễ dàng phá phong ấn, Long Quân Thần Vương đã chia cắt phong ấn ra làm hai cực âm dương.
Âm phần tách ra tứ hung: Thao Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Hỗn Độn. Dương phần tách ra tứ linh: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước. Tứ hung giam cầm thể xác và tứ linh giam cầm sức mạnh.
Ngay từ lúc sinh ra vận mệnh của chúng đã định là sẽ gắn chặt với phong ấn này, sinh mệnh chúng tận cũng là lúc thiên địa phải đối mặt với đại họa kia lần nữa. Long Quân Thần Vương đã lưu cho hậu thế một con đường, mở ra linh trí cho chúng, để chúng chọn lấy những ai có linh hồn lí tưởng nhất duy trì linh mệnh, cũng là duy trì phong ấn, bảo vệ thiên địa này.
Long Vương đã trợn to đôi mắt lên, ông như chìm trong hầm băng, trong lòng như có tảng núi đè nặng. Ông vẫn còn rất bần thẩn với những thứ này, nếu trước chỉ cho những điều này là sáu phần viết linh tinh thì đến đoạn này chỉ còn lại ba phần.
Bỗng thời gian bắt đầu di chuyển nhanh trở lại. Ánh mắt Ma Đế trước mặt hiện lên tà ác, hắn giơ bàn tay thô to của mình ra, hiệu triệu lấy một nguồn lực vô cùng quỷ dị.
“Ma lực sao, không... không phải ma lực.” Ma lực chỉ có sự nặng nề, đem đến cảm giác sợ hãi nhè nhẹ mà thôi. Còn thứ này... Long Vương nhìn thấy thứ này, không hiểu sao thần kinh trong người đang dựng hết cả lên, vô cùng tà ác, là sự tà ác thuần túy đến cực điểm, như thể nó có một sinh mệnh riêng. Sự tà ác tăm tối mà luồng khí lực này mang đến cho ông vô cùng chân thực dù chỉ là hồi ức, huống chi là Huyền Vũ đã trực tiếp đối mặt với nó.
Một vệt sáng lóe lên, đâm thẳng vào bốn người bọn họ, Long Vương có thể thấy rõ ràng rằng thứ đó đang lôi linh hồn bọn họ ra khỏi cả thể xác. Đây là lần đầu tiên ông chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ này.
Cũng trong giây phút đó, ông làm theo bản năng vừa gọi to "Huyền Vũ" vừa cố gắng bắt lấy cánh tay ấy dù biết đó chỉ là ký ức. Cả bốn linh hồn lẫn bốn Trói Tiên Xích đều bị nguồn sức mạnh ấy nuốt trọn càng khiến ông trở nên hoảng loạn hơn, vì đã nói lên một điều rằng, tất cả những gì trên cuốn sách này viết ra, đều là sự thật.
Ý thức của ông hiện tại, đang đứng trước hình ảnh Huyền Vũ, của hai mươi năm trước. Chứng kiến cả tứ Thủ Hộ thần bị trói tại bốn cột trụ lớn trong căn phòng tăm tối, chứng kiến Huyền Vũ tuyệt vọng phá hủy sợi xích.
Ma Đế bước vào căn phòng tối tăm này, giết đi tên ma binh xấu số, hắn ta chỉ là một hình ảnh mà trí nhớ Huyền Vũ ghi lại, nên không hề thấy được Long Vương đang ở bên cạnh.
“Chỉ cần nguyên hồn tứ linh tề tựu nơi đây, phong ấn sẽ giải khai, với sức mạnh kia thì ta còn cần gì đến hắn nữa, một mình U Minh ta đây cũng đủ xưng bá tam giới. Ha ha ha ha ha.” Giọng cười tà ác của Ma Đế U Minh vang vọng khắp cả không gian ký ức này.
Trước mặt hắn là một cuốn sách cũ kỹ, nhưng không hề tầm thường, trên đó chi chít những hoa văn tự vô cùng cổ xưa, nhưng may mắn là ông đã nghiên cứu chữ cổ cả trăm năm rồi nên không khó để hiểu được những nội dung trên đó. Những thứ được viết trên đó, mỗi dòng đọc qua phải khiến ông kinh hãi. Dường như đoạn ký ức phần này bị quay chậm đi như chính Huyền Vũ đang thi triển vậy.
Hóa ra từ thuở sơ khai tam giới là một thể thống nhất, không hề có sự phân chia Tiên – Ma – Nhân giới. Linh khí nồng đậm, bầu trời xanh tươi, không hề đỏ huyết như ma giới, trắng xóa như tiên giới, các loài cùng chung sống trong mảnh không gian này.
Sự yên bình tưởng chừng như vĩnh cửu thì một thiên tinh từ thiên ngoại giáng xuống, một sinh vật mang hình hài nửa người nửa cây bước ra từ đó. Sức mạnh tà ác phát ra từ nó che lấp bầu trời, hút cạn biển cả, xói mòn đất đai, hơi thở xâm thực bầu trời, phá huỷ sinh cơ. Chỉ cần cho nó thêm trăm năm, vị diện này sẽ hoàn toàn bị nó phá huỷ.
Đứng trước tồn vong của thiên địa này, có rất nhiều cường giả của các chủng loài khác nhau cùng đứng lên chống lại nó. Trong trận chiến trải qua trăm năm, Nhân Tổ Kinh Dương đã lãnh đạo tất cả đánh bại nó, nhưng sinh mệnh lực của nó rất ngoan cường, dù bị chém thành trăm mảnh vẫn có thể tái sinh được, thậm chí tà khí phát ra đó làm cho những cường giả mạnh nhất cũng nhập ma, trở nên đọa lạc, bọn họ chỉ còn cách phong ấn nó vào một không gian vĩnh hằng.
“Những chuyện này là thật sao, ta sống ở tiên giới này đã nghìn năm rồi, tại sao chưa từng nghe nói tới điều này, Huyền Vũ?” Long Vương vừa có phần kính sợ, nhưng nhiều hơn là hoài nghi. Ông quay sang thuận miệng hỏi nhưng chợt nhớ ra Huyền Vũ đang bị treo trên cột kia, và những thứ này đều chỉ là một đoạn ký ức.
Chỉ với một giây lướt qua sách ấy, Huyền Vũ đã lưu lại tất cả điều này, thậm chí còn cố làm cho đoạn ký ức này chậm nhất, thì chứng tỏ thông tin này hoàn toàn không vô ích, chắc chắn nó còn thiếu gì đó.
Và quả như Long Vương nghĩ, trang sách vẫn còn rất dày, tiếp tục lật sang trang thì ác ma từ thiên ngoại ấy đã phá phong ấn ra ngoài, ý đồ hàn lâm thiên địa này lần nữa. Nhưng lần này nó đã bị chặn lại bởi một nhân vật kiệt xuất, cường giả mạnh nhất của kỷ nguyên này, Long Quân Thần Vương.
Đọc đến đây tâm thần của Long Vương như treo trên cây, như đứng giữa mông lung. Long Quân Thần Vương là ai cơ chứ, mỗi sinh mệnh Long tộc sinh ra đều mang trong mình dòng máu của ngài, Long thổ nơi an cư lập nghiệp của Long tộc đều từ ngài mà nên cả, ngài, là thủy tổ của Long tộc.
Ngài không chỉ là thủy tổ Long tộc, mà còn là cường giả duy nhất mà tiên chúng biết đến trong lịch sử đạt tới cảnh giới tối thượng, Thần Vương. Tuy nhiên không có một ghi chép nào nói về việc ngài đánh đuổi yêu vật thiên ngoại cả, chỉ kể về những bản lĩnh thần thông ngài dùng để tô đẹp cho tiên giới này, giúp cho con dân của ngài. Vì điều đó nên ông vô cùng hoài nghi những ghi chép này, nhưng vẫn tiếp tục xem hết.
Để tà vật ấy không dễ dàng phá phong ấn, Long Quân Thần Vương đã chia cắt phong ấn ra làm hai cực âm dương.
Âm phần tách ra tứ hung: Thao Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Hỗn Độn. Dương phần tách ra tứ linh: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước. Tứ hung giam cầm thể xác và tứ linh giam cầm sức mạnh.
Ngay từ lúc sinh ra vận mệnh của chúng đã định là sẽ gắn chặt với phong ấn này, sinh mệnh chúng tận cũng là lúc thiên địa phải đối mặt với đại họa kia lần nữa. Long Quân Thần Vương đã lưu cho hậu thế một con đường, mở ra linh trí cho chúng, để chúng chọn lấy những ai có linh hồn lí tưởng nhất duy trì linh mệnh, cũng là duy trì phong ấn, bảo vệ thiên địa này.
Long Vương đã trợn to đôi mắt lên, ông như chìm trong hầm băng, trong lòng như có tảng núi đè nặng. Ông vẫn còn rất bần thẩn với những thứ này, nếu trước chỉ cho những điều này là sáu phần viết linh tinh thì đến đoạn này chỉ còn lại ba phần.
Bỗng thời gian bắt đầu di chuyển nhanh trở lại. Ánh mắt Ma Đế trước mặt hiện lên tà ác, hắn giơ bàn tay thô to của mình ra, hiệu triệu lấy một nguồn lực vô cùng quỷ dị.
“Ma lực sao, không... không phải ma lực.” Ma lực chỉ có sự nặng nề, đem đến cảm giác sợ hãi nhè nhẹ mà thôi. Còn thứ này... Long Vương nhìn thấy thứ này, không hiểu sao thần kinh trong người đang dựng hết cả lên, vô cùng tà ác, là sự tà ác thuần túy đến cực điểm, như thể nó có một sinh mệnh riêng. Sự tà ác tăm tối mà luồng khí lực này mang đến cho ông vô cùng chân thực dù chỉ là hồi ức, huống chi là Huyền Vũ đã trực tiếp đối mặt với nó.
Một vệt sáng lóe lên, đâm thẳng vào bốn người bọn họ, Long Vương có thể thấy rõ ràng rằng thứ đó đang lôi linh hồn bọn họ ra khỏi cả thể xác. Đây là lần đầu tiên ông chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ này.
Cũng trong giây phút đó, ông làm theo bản năng vừa gọi to "Huyền Vũ" vừa cố gắng bắt lấy cánh tay ấy dù biết đó chỉ là ký ức. Cả bốn linh hồn lẫn bốn Trói Tiên Xích đều bị nguồn sức mạnh ấy nuốt trọn càng khiến ông trở nên hoảng loạn hơn, vì đã nói lên một điều rằng, tất cả những gì trên cuốn sách này viết ra, đều là sự thật.
Tác giả :
๖ۣۜ£ườ¡ℜɑℭɦươղɕッ