Minh Hà Chi Cao Sí
Chương 76: Tĩnh nan thiên [ lục ]
– Nguyệt : Cho ta sr , Ngũ vương aka Chu Vương ca ca =)) –
Công nguyên 1391 năm, tháng chín, Chu Lệ phá được Bắc Bình sau, dẫn quân thẳng đến Đại Trữ .
Ngày hôm nay , Đại Trữ , Trữ vương phủ.
Chu Lệ ngồi ngay ngắn ở chủ vị tiền đường , nhìn thiếu niên tầm 17 -18 tuổi mang vẻ mặt nặng nề đứng bên cạnh mình , thản niên nói “Thập thất đệ không cần như thế, ít ngày nữa liền cùng ca ca đi Bắc Bình đi, cùng chất nhi Cao Sí của ngươi làm bạn cũng không tồi ?”
Thiếu niên, cũng chính là Trữ vương giương mắt nhìn về phía Chu Lệ , hừ lạnh một tiếng“Ca ca hảo mưu kế, đệ đệ bội phục! Bắc Bình không đi cũng thế, còn thỉnh ca ca tuân thủ lời hứa, cấp đệ đệ nhỏ nhoi một cuộc sống an thân !”
Chu Lệ chậm rãi đứng dậy, đạm mạc nói “Yên tâm đi, nên của ngươi sẽ là của ngươi ! Bắc Bình…… Ngươi vẫn đi là tốt nhất .”
Trữ vương cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời.
Lúc này, bên ngoài vội vàng tiến đến một người, đúng là Trương Ngọc .
Vẻ mặt Trương Ngọc có chút ngưng trọng, cung kính chỉ lễ, trong tay nhanh cầm lấy một phần tấu, nói “Bẩm Vương gia, Bắc Bình cấp báo!”
“Trình lên!” Chu Lệ trong lòng căng thẳng, trầm giọng dứt lời, liền lấy qua phần tấu trong tay Trương Ngọc .
Mở ra tấu, chỉ thấy trên tấu ngắn gọn viết : Lí Cảnh Long công thành, thế tử thủ vững, không ngại.
Chu Lệ hơi hơi buông lỏng tâm tư , nhìn chằm chằm tấu, nghĩ, bên người Sí nhi có Trương Phụ, Tam Bảo, còn có ám vệ phi ngư, hẳn là không ngại, nhưng…… Tiểu tử này thích cậy mạnh…… Ân, vẫn nên nhanh chóng trở về mới được !
************
Mà lúc này , Bắc Bình……
Bắc Bình ngoại ô, trong quân đội [ Nam Kinh quân đội ], Lí Cảnh Long đứng trong đại trướng .
Lí Cảnh Long mạnh mẽ đá ngã một gã trung niên nam tử thân khôi giáp đang quỳ trên mặt đất , cả giận nói “Phế vật! Cù Năng ! Ngươi không phải rất tự tin sao?! Mất đi sự khen ngợi của Trương Thạch cho ngươi !? Đây là bản lĩnh của ngươi!? Chỉ là một tòa Bắc Bình, ngươi dùng một ngày còn phá không nổi cửa thành của nó !? Chu Cao Sí kia bất quá là một hoàng mao tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh ! Ngươi thế nhưng lại không bì được một hoàng mao tiểu tử !”
Bị đá ngã lăn , trung niên nam tử, tức Cù Năng thấp giọng nói “Tướng quân thỉnh bớt giận! Ngày mai, ngày mai thuộc hạ nhất định phá ra cửa thành!”
Lí Cảnh Long cười lạnh “Hảo! Ngươi nói ! Nếu ngày mai ngươi còn chưa phá được , vậy để quân pháp xử trí!”
“Là! Thuộc hạ tuân mệnh!”
Cù Năng cung kính chỉ lễ, rút lui đi ra đại trướng.
Vừa đi ra đại trướng, khóe miệng Cù Năng liền nhấc lên một mạt tươi cười trào phúng , trong mắt hiện lên một tia khinh thường, thấp giọng tự lẩm bẩm “Quả nhiên như Trương Thạch đại nhân sở liệu.”
Sờ sờ ngực, trong mắt Cù Năng hiện lên một tia do dự cùng bất đắc dĩ.
************
Mà đêm nay , trong Yên vương phủ……
Chu Cao Sí ngồi ở trong thư phòng , chuyên chú nhìn các loại tấu .
Mã Tam Bảo bưng nước trà cùng điểm tâm đi đến, buông điểm tâm sau, đầu tiên là cung kính chỉ lễ nói “Thế tử thỉnh dùng trà.”
Nhưng Chu Cao Sí đang xem hết sức chăm chú, không để ý đến.
Mã Tam Bảo bất đắc dĩ, đề cao âm thanh , cung kính nói “Thỉnh thế tử nghỉ tạm.”
Chu Cao Sí vẫn như cũ không chút nào để ý tới.
Mã Tam Bảo trong lòng than nhẹ một tiếng, đề cao thanh âm hô “Nô tài Mã Tam Bảo bái kiến thế tử!!”
Chu Cao Sí thế này mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn hướng Mã Tam Bảo cung kính khom người chỉ lễ, có chút hoang mang “Tam Bảo, ngươi làm cái gì vậy?”
Mã Tam Bảo cười khổ ngẩng đầu “Thế tử, ngài nên nghỉ ngơi một chút .”
“Ân! Xem xong phân tấu này , ta liền nghỉ ngơi.” Chu Cao Sí không chút để ý đáp lời, lại lấy quá một phần tấu nhìn lên.
Mã Tam Bảo há miệng thở dốc, muốn nói gì, nhưng vẫn chỉ có thể thở dài trong lòng, cung kính khoanh tay đứng ở một bên.
Chu Cao Sí xem xong phần đầu của tấu , ngẩng đầu nhìn hướng Mã Tam Bảo , ôn hòa nói “Tốt lắm, Tam Bảo, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.”
“……” Mã Tam Bảo nhìn Chu Cao Sí , tuy rằng rất không muốn, nhưng, vẫn cung kính chỉ lễ lui ra.
Nhưng sau khi đi ra khỏi phòng , Mã Tam Bảo đóng lại cửa , liền cung kính đứng ở cạnh cửa.
Đợi Mã Tam Bảo đi ra sau, Chu Cao Sí đi hướng cửa sổ, bên cửa số có một đóa mai .
Chu Cao Sí cầm lấy hoa mai, thấp giọng nói “Vào đi.”
Chu Cao Sí vừa dứt lời, liền nháy mắt cái có một nam tử mặc trang phục phi ngư nhân , cung kính quỳ rạp trên đất .
“Là phụ vương có việc gấp sao ?” Chu Cao Sí ngưng mi hỏi, trong lòng có chút lo lắng.
Tuy rằng phi ngư thường thường đưa tình báo tới cho mình , nhưng, lại chưa bao giờ lộ diện ở trước mặt hắn .
Cha từng nói, nếu cửa sổ có thả hoa mai , là phi nhân ngư muốn lộ diện .
Cái này là quả nhiên sao?
Chẳng lẽ cha xảy ra chuyện gì !?
“Vương gia cũng không có việc gấp bẩm báo. Vương gia từng phân phó thuộc hạ, nếu ở Nam Kinh tìm được đồ vật gì đó của Bất Ngữ hòa thượng , liền giao cho thế tử.” Phi ngư nam tử dứt lời, liền cung kính hai tay trình lên một bọc nhỏ .
Chu Cao Sí ngẩn ra.
Bất Ngữ hòa thượng?
Đó là ai?
Chu Cao Sí tiếp nhận, hỏi “Bất Ngữ hòa thượng là ai?”
Phi ngư nam tử cúi đầu “Thuộc hạ không dám nói .”
Chu Cao Sí sửng sốt, không dám nói ? Có ý tứ gì?
Nhưng thấy phi ngư nam tử cúi đầu trầm mặc không nói, Chu Cao Sí cũng không có ép hỏi, thầm nghĩ, có lẽ là phụ vương công đạo qua rồi ?
“Thế tử! Thuộc hạ còn có một chuyện bẩm báo.”
“Ngươi nói.”
“Hoàng Tử Trừng ở Nam Kinh tựa hồ có kế hoạch, là nhằm vào thế tử ……”
Chu Cao Sí ôn hòa cười “Hắn khi nào thì không có nhằm vào ta đâu ?” Vừa khổ não gãi đầu “Thật sự là kỳ quái, ta ở nơi nào đắc tội với hắn qua a ?”
“Thuộc hạ sẽ đi điều tra.”
“Ân, vậy phiền toái ngươi .” Chu Cao Sí cười tủm tỉm nói, lại bưng tới trên bàn điểm tâm, ôn hòa hỏi “Đã trễ thế này, phi ngư các ngươi cả ngày bận rộn, cũng mệt mỏi đi? Có cần phải ăn khối điểm tâm không ?”
Phi ngư nam tử giật mình, ngẩng đầu nhìn hạ Chu Cao Sí , lập tức thùy rũ mắt, thấp giọng nói “Thuộc hạ không dám.”
“Không có việc gì, ta sẽ không nói cho phụ vương .” Chu Cao Sí cười tủm tỉm nói.
Phi ngư nam tử rũ mắt , trầm mặc ..
Chu Cao Sí giật mình, lập tức rấ ảo não mở miệng “A, ta đã quên, quy củ các ngươi thực nghiêm .”
“Thuộc hạ tạ thế tử.” Phi ngư nam tử nhẹ giọng nói xong.
Chu Cao Sí xem xét phi ngư nam tử, cười cười lắc đầu “A, không có gì. Ngươi cũng chưa ăn đâu, cảm tạ cái gì.”
“Thế tử, thỉnh trăm ngàn cẩn thận. Mặt khác, Trương Thạch đã tự sát vào hôm qua .” Phi ngư nam tử lại do dự mở miệng nói.
Chu Cao Sí nhất thời trợn to mắt “Ngươi nói cái gì? Trương Thạch tự sát?!”
Cha Trương Dung Nguyệt …… Đã chết?!
*********
Ban đêm, Đại Trữ , Trữ vương phủ, thư phòng.
Một nam tử ước chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng , nam tử rất là bất nhã oai nằm ở trên tháp , một tay cầm bầu rượu, một tay nâng chén rượu, đối nguyệt chè chén.
Mỗi khi uống xong một ly , liền hướng nam tử đang chuyên tâm viết chữ cách đó không xa , hô “Ai! Tứ ca, ngươi viết cái gì nha, khó được hôm nay gặp mặt , ngươi rốt cục cũng bắt được xú hồ li thập thất đệ , ngươi không uống chút rượu chúc mừng sao?
“Thập thất đệ cũng coi như hồ ly, vậy Ngũ đệ ngươi tính cái gì? Hồ ly tinh sao?” Chuyên tâm viết chữ , nam tử cũng không ngẩng đầu lên hừ lạnh đáp lời.
“Hồ, hồ ly tinh?!”Nam tử đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức cười ha ha lên “Vậy cũng không sai a! Tứ ca, ngươi chính là hồ ly tinh vương!! Ha ha!……”
Nam tử vẫn chuyên tâm viết chữ , hừ lạnh một tiếng , cũng không để ý tới.
Nam tử rất là nhàm chán sờ sờ cái mũi, đành ném chén rượu, cầm lấy bầu rượu, dốc vào miệng .
Uống xong , vẻ mặt đau khổ oán giận nói “Tứ ca, ngươi nói, tiểu Văn Văn này mới trước đây thoạt nhìn thông minh , sao trưởng thành liền ngu xuẩn đến thế ?! Thế nhưng nghe theo sớ dâng của Từ Huy Tổ kia , phái Lí Cảnh Long đến tấn công ngươi! Sách, Lí Cảnh Long kia chính là một cái bọc mủ!”
Chuyên tâm viết chữ , nam tử vẫn như cũ cũng không ngẩng đầu lên , thản nhiên mở miệng “Ý của ngươi là…… Tiểu Văn Văn của ngươi là phải phái thêm người đến đánh ta ?”
Namtử cười hắc hắc “Mặc kệ phái ai tới, đều đánh không lại tứ ca !” Dứt lời, lại tò mò đứng dậy “Ta nói tứ ca, ngươi từ bữa tối sau liền luôn luôn ngồi viết, ngươi viết gì a?”
“Thư nhà !” Chuyên tâm viết chữ , nam tử ngắn gọn trả lời .
Namtử đi qua, cúi đầu vừa thấy, chỉ thấy hai chữ: Sí nhi .
Tái cúi đầu vừa thấy, chỉ thấy ba chữ: Cha nhớ ngươi.
Chu Vương không khỏi khóe miệng vừa kéo, ánh mắt có chút quái dị nhìn vẻ mặt nam tử vẫn như cũ thong dong huy bút viết chữ , trong lòng nói thầm , tứ ca này của hắn …… Cũng thay đổi đến buồn nôn đi?
Nhịn không được tỉ mỉ nhìn lại , liền gặp –
Ngươi cần ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ, không được kiêng ăn! Ngô Thái y ngao dược, ngươi phải uống mỗi ngày, ân, cha trở về sẽ hỏi Ngô Thái y, ngươi nếu không có ngoan ngoãn , hừ, xem ngươi có hảo không !
Hết thảy đều hảo, chỉ là…… Nhớ ngươi, mỗi lần hạ nhân bưng tới thịt nướng cho cha , cha đều nhớ đến bộ dáng cười đến mị mị của ngươi mỗi lần được ăn thịt nướng……
……
Nhìn thư , nam tử sờ sờ cằm, nhịn không được hỏi “Tứ ca…… Ngươi xác định, ngươi là viết thư cho con ? Không phải cấp…… lão bà chứ ?”
Nam tử hơi hơi dừng bút , rốt cục, ngẩng đầu, mỉm cười, tươi cười có chút ý vị thâm trường “Ngươi nói xem ?”
Tác giả :
Thiên Khỏa Thụ