[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết
Chương 78
Lão ngự y hít sâu một hơi, ráng sức đè nén tâm trạng hồi hộp bất an, quay đầu nói với Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, lát nữa ngươi nhất định phải cố gắng giữ chặt cậu ta, tránh cho cậu ta thương tổn bản thân.”
Đợi khi Triển Chiêu cố định vững vàng phần thân trên của Bạch Ngọc Đường, lão nói: “Ngươi nghe rõ đây, lát nữa có thể ngươi sẽ rất đau, nhưng ngươi nhất định phải gắng chịu đựng, hài tử của ngươi có thể sống sót hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào ngươi.”
“Vâng…”
Nghe được tiếng trả lời yếu ớt của Bạch Ngọc Đường, lão kéo một mảnh y phục trên người Bạch Ngọc Đường, cuộn thành một khối nhét vào miệng y, để ngăn y vì không chịu nổi đau đớn mà cắn lưỡi tự sát.
Sau khi làm tốt hết thảy công tác chuẩn bị, lão ngự y đưa tay mở rộng huyệt khẩu của Bạch Ngọc Đường. Lúc đầu y theo bản năng kháng cự, nhưng bởi nội bích sau lúc sinh hạ đứa nhỏ thứ nhất đã bị xé rách nghiêm trọng, chỉ cần y khẽ giãy dụa một chút, sẽ đau như thể hàng ngàn cây kim sắc bén đồng loạt đâm vào, hơn nữa y cũng biết, lão ngự y làm thế là vì đứa nhỏ, bèn mặc kệ cái gì khuất nhục nan kham, dần dần không hề phản kháng.
Ngự y mau chóng chạm phải tay của đứa bé, bởi ca ca nó đã chào đời, để lại cho nó không gian bất ngờ rộng rãi, thế nên đứa nhỏ đi xuống rất nhanh, đã xuống đến đỉnh sản đạo, lại vì vị trí không thuận mà kẹt ở đó, đầu và chân đều bị chặn ở hai bên sản đạo không thể chạm đến, lão đành phải đẩy đứa bé lại một chút.
Không ngờ sau khi bị bàn tay thô ráp xa lạ chạm vào, đứa nhỏ dường như kinh hãi, tựa như muốn bắt đồ vật gì đó mà bắt đầu không ngừng quẫy đạp, tuy rằng khí lực rất yếu, nhưng vẫn khiến Bạch Ngọc Đường đau đến tê tâm liệt phế.
Đau! Đau quá! Cơn đau này chẳng thể diễn tả bằng lời được nữa. Bạch Ngọc Đường chỉ biết khi sinh đứa nhỏ thứ nhất, thời điểm đau đến tột độ cũng không sánh bằng cơn đau lúc này. Toàn bộ thân thể phủ ngập cảm giác đau đớn, gần như không còn cảm giác gì khác.
“A —- A —-!” Khoang miệng bị nhét vải bố làm Bạch Ngọc Đường không thể kêu lên thành tiếng, chỉ có tiếng động gần như tiếng khóc nức nở phát ra từ chỗ sâu trong cuống họng. Đầu ngón bám sâu vào phiến đá dưới thân, cơ hồ muốn phá nát ngón tay mình, sắc trắng bệch của ngón tay đối lập hoàn toàn với sắc đỏ đậm đặc ở đầu ngón, gân xanh nổi hằn trên trán và cổ, dường như chỉ muốn nứt toác, cơ thể liên tục co giật, Triển Chiêu mất bao khí lực mới miễn cường ngăn được y, đau lòng đến độ chỉ hận không thể dùng thân hứng chịu đau đớn thay y, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng thống khổ giãy dụa, chống chọi với cơn đau gần như vô tận, lại chẳng thể nào giúp y giảm bớt đau đớn. Hắn gắt gao ôm siết y, cho y sức mạnh để y tiếp tục chống đỡ, ngăn y thương tổn chính mình.
Tuy động tác của lão ngự y hết sức mềm nhẹ thong thả, nhưng cảm giác đau đến nỗi chỉ muốn lập tức chết đi vẫn khiến Bạch Ngọc Đường vô pháp chịu đựng, mấy bận đã suýt ngất đi. Chỉ là nếu như có thể thật sự bất tỉnh, có lẽ cũng tốt hơn nỗi đau này, ít nhất y sẽ không còn cảm giác. Thế nhưng mỗi lần y cảm thấy ý thức dần rời bỏ mình, y sẽ lập tức bị cơn đau phiên giang đảo hải kia khuấy động, giày vò, vùi dập, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng hình phạt lăng trì tàn khốc đó.
Ước chừng không đến nửa canh giờ, đứa nhỏ đã được chuyển dời vị trí, nhưng nửa canh giờ ngắn ngủi, đối với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, lại dài như cả thế kỉ.
Bạch Ngọc Đường lúc này gần như đã biến thành đèn cạn dầu, thân người không ngừng run rẩy, thậm chí y không còn sức giãy dụa kêu thét. Hai mắt mờ mịt thảm đạm, hầu như không có tiêu cự, song vẫn cố mở thật to, có lẽ chỉ vì đứa nhỏ sắp chào đời kia nên gắng sức không nhắm lại.
Đứa nhỏ. Phụ nhân nhất định sẽ để con nhìn thấy thế giới này. Cho nên con cũng phải kiên trì mà sống, biết không.
Lão ngự y nắm lấy đôi chân bé xíu của thai nhi, nhè nhẹ cắn môi, kiên quyết dùng lực kéo đứa nhỏ ra khỏi cơ thể Bạch Ngọc Đường.
“A… “ Theo lực kéo mạnh mẽ của lão cùng lực giãy dụa của đứa nhỏ, Bạch Ngọc Đường thống khổ há miệng, không đủ sức để gào thét, thân thể run rẩy một lần cuối cùng, sau đó cơn đau chấm dứt, thân thể nhẹ nhõm vô cùng, y biết, đứa nhỏ thứ hai của y, cuối cùng cũng đã chào đời…
Ánh nhìn thâm tình sau cuối lướt qua Triển Chiêu, ghim chặt dung nhan của hắn vào sâu tâm khảm, sau đó… Khóe miệng cong lên nét cười thỏa mãn, vành mi chầm chậm khép chặt…
“Không……! Ngọc Đường!” Bao nhiêu cố gắng kiềm chế bản thân nãy giờ hoàn toàn sụp đổ, nước mắt đã sớm cạn khô, Triển Chiêu điên cuồng gầm lên, tiếng thét thê lương xuyên phá tầng mây đen đặc, ngân dội trong khu rừng trúc hoang sơ trống trải.
Triệu Trinh ngồi ở cỗ kiệu cách đó không xa, tâm trí rối bời mê loạn tựa hồ đang ngồi trên chông. Nghe được tiếng gào bi thống của Triển Chiêu, bất chấp nước mưa lạnh băng quất xuyên qua da thịt, mau chóng chạy về phía Triển Chiêu. Chỉ thấy người đang cuồng loạn gào thét bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống nền đất.
Triệu Trinh nhìn thấy Triển Chiêu thổ huyết, rốt cuộc mặc kệ hình tượng Hoàng đế uy nghiêm, cuống quýt lao lên phía trước nâng Triển Chiêu dậy, dùng sức lay động Triển Chiêu, vừa gọi tên hắn, vừa gọi thủ hạ giúp đỡ: “Triển Chiêu. Triển Chiêu. Người đâu, mau đưa hắn vào trong kiệu.”
Đợi bọn thị vệ lúng túng đỡ Triển Chiêu vào kiệu xong xuôi, Triệu Trinh bèn vội vã gọi ngự y tới để lão chẩn trị cho hắn, cũng chuẩn bị dẹp đường hồi cung.
Lão ngự y do dự nhìn đứa trẻ gầy yếu trong tay và Bạch Ngọc Đường hấp hối trên nền đá, cuối cùng dốc hết dũng khí hỏi: “Hoàng, hoàng thượng, đứa bé này và người kia thì sao?” Sau khi trải qua chuyện này, chỉ người người ngu độn nhất cũng biết một phụ thân khác của đứa nhỏ này là ai, chỉ là hoàng thượng chắc sẽ rất khó chấp nhận sinh phụ của nó…
Triệu Trinh ngẩn người một thoáng, có lẽ vì chỉ quan tâm đến Triển Chiêu, sớm đã quên mất việc này, kế đó bỗng nhiên cáu kỉnh vung tay, hạ lệnh: “Bế đứa nhỏ theo, còn kia… Để y tự sinh tự diệt là được.”
Bạch Ngọc Đường, niệm tình hai hài tử cũng mang một phần huyết mạch Triển Chiêu, trẫm sẽ thay ngươi chăm sóc bọn chúng, ngươi hại chết Hoàng nhi của trẫm, trẫm làm thế này coi như cũng tốt với ngươi lắm rồi.
Đợi khi Triển Chiêu cố định vững vàng phần thân trên của Bạch Ngọc Đường, lão nói: “Ngươi nghe rõ đây, lát nữa có thể ngươi sẽ rất đau, nhưng ngươi nhất định phải gắng chịu đựng, hài tử của ngươi có thể sống sót hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào ngươi.”
“Vâng…”
Nghe được tiếng trả lời yếu ớt của Bạch Ngọc Đường, lão kéo một mảnh y phục trên người Bạch Ngọc Đường, cuộn thành một khối nhét vào miệng y, để ngăn y vì không chịu nổi đau đớn mà cắn lưỡi tự sát.
Sau khi làm tốt hết thảy công tác chuẩn bị, lão ngự y đưa tay mở rộng huyệt khẩu của Bạch Ngọc Đường. Lúc đầu y theo bản năng kháng cự, nhưng bởi nội bích sau lúc sinh hạ đứa nhỏ thứ nhất đã bị xé rách nghiêm trọng, chỉ cần y khẽ giãy dụa một chút, sẽ đau như thể hàng ngàn cây kim sắc bén đồng loạt đâm vào, hơn nữa y cũng biết, lão ngự y làm thế là vì đứa nhỏ, bèn mặc kệ cái gì khuất nhục nan kham, dần dần không hề phản kháng.
Ngự y mau chóng chạm phải tay của đứa bé, bởi ca ca nó đã chào đời, để lại cho nó không gian bất ngờ rộng rãi, thế nên đứa nhỏ đi xuống rất nhanh, đã xuống đến đỉnh sản đạo, lại vì vị trí không thuận mà kẹt ở đó, đầu và chân đều bị chặn ở hai bên sản đạo không thể chạm đến, lão đành phải đẩy đứa bé lại một chút.
Không ngờ sau khi bị bàn tay thô ráp xa lạ chạm vào, đứa nhỏ dường như kinh hãi, tựa như muốn bắt đồ vật gì đó mà bắt đầu không ngừng quẫy đạp, tuy rằng khí lực rất yếu, nhưng vẫn khiến Bạch Ngọc Đường đau đến tê tâm liệt phế.
Đau! Đau quá! Cơn đau này chẳng thể diễn tả bằng lời được nữa. Bạch Ngọc Đường chỉ biết khi sinh đứa nhỏ thứ nhất, thời điểm đau đến tột độ cũng không sánh bằng cơn đau lúc này. Toàn bộ thân thể phủ ngập cảm giác đau đớn, gần như không còn cảm giác gì khác.
“A —- A —-!” Khoang miệng bị nhét vải bố làm Bạch Ngọc Đường không thể kêu lên thành tiếng, chỉ có tiếng động gần như tiếng khóc nức nở phát ra từ chỗ sâu trong cuống họng. Đầu ngón bám sâu vào phiến đá dưới thân, cơ hồ muốn phá nát ngón tay mình, sắc trắng bệch của ngón tay đối lập hoàn toàn với sắc đỏ đậm đặc ở đầu ngón, gân xanh nổi hằn trên trán và cổ, dường như chỉ muốn nứt toác, cơ thể liên tục co giật, Triển Chiêu mất bao khí lực mới miễn cường ngăn được y, đau lòng đến độ chỉ hận không thể dùng thân hứng chịu đau đớn thay y, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng thống khổ giãy dụa, chống chọi với cơn đau gần như vô tận, lại chẳng thể nào giúp y giảm bớt đau đớn. Hắn gắt gao ôm siết y, cho y sức mạnh để y tiếp tục chống đỡ, ngăn y thương tổn chính mình.
Tuy động tác của lão ngự y hết sức mềm nhẹ thong thả, nhưng cảm giác đau đến nỗi chỉ muốn lập tức chết đi vẫn khiến Bạch Ngọc Đường vô pháp chịu đựng, mấy bận đã suýt ngất đi. Chỉ là nếu như có thể thật sự bất tỉnh, có lẽ cũng tốt hơn nỗi đau này, ít nhất y sẽ không còn cảm giác. Thế nhưng mỗi lần y cảm thấy ý thức dần rời bỏ mình, y sẽ lập tức bị cơn đau phiên giang đảo hải kia khuấy động, giày vò, vùi dập, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng hình phạt lăng trì tàn khốc đó.
Ước chừng không đến nửa canh giờ, đứa nhỏ đã được chuyển dời vị trí, nhưng nửa canh giờ ngắn ngủi, đối với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, lại dài như cả thế kỉ.
Bạch Ngọc Đường lúc này gần như đã biến thành đèn cạn dầu, thân người không ngừng run rẩy, thậm chí y không còn sức giãy dụa kêu thét. Hai mắt mờ mịt thảm đạm, hầu như không có tiêu cự, song vẫn cố mở thật to, có lẽ chỉ vì đứa nhỏ sắp chào đời kia nên gắng sức không nhắm lại.
Đứa nhỏ. Phụ nhân nhất định sẽ để con nhìn thấy thế giới này. Cho nên con cũng phải kiên trì mà sống, biết không.
Lão ngự y nắm lấy đôi chân bé xíu của thai nhi, nhè nhẹ cắn môi, kiên quyết dùng lực kéo đứa nhỏ ra khỏi cơ thể Bạch Ngọc Đường.
“A… “ Theo lực kéo mạnh mẽ của lão cùng lực giãy dụa của đứa nhỏ, Bạch Ngọc Đường thống khổ há miệng, không đủ sức để gào thét, thân thể run rẩy một lần cuối cùng, sau đó cơn đau chấm dứt, thân thể nhẹ nhõm vô cùng, y biết, đứa nhỏ thứ hai của y, cuối cùng cũng đã chào đời…
Ánh nhìn thâm tình sau cuối lướt qua Triển Chiêu, ghim chặt dung nhan của hắn vào sâu tâm khảm, sau đó… Khóe miệng cong lên nét cười thỏa mãn, vành mi chầm chậm khép chặt…
“Không……! Ngọc Đường!” Bao nhiêu cố gắng kiềm chế bản thân nãy giờ hoàn toàn sụp đổ, nước mắt đã sớm cạn khô, Triển Chiêu điên cuồng gầm lên, tiếng thét thê lương xuyên phá tầng mây đen đặc, ngân dội trong khu rừng trúc hoang sơ trống trải.
Triệu Trinh ngồi ở cỗ kiệu cách đó không xa, tâm trí rối bời mê loạn tựa hồ đang ngồi trên chông. Nghe được tiếng gào bi thống của Triển Chiêu, bất chấp nước mưa lạnh băng quất xuyên qua da thịt, mau chóng chạy về phía Triển Chiêu. Chỉ thấy người đang cuồng loạn gào thét bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống nền đất.
Triệu Trinh nhìn thấy Triển Chiêu thổ huyết, rốt cuộc mặc kệ hình tượng Hoàng đế uy nghiêm, cuống quýt lao lên phía trước nâng Triển Chiêu dậy, dùng sức lay động Triển Chiêu, vừa gọi tên hắn, vừa gọi thủ hạ giúp đỡ: “Triển Chiêu. Triển Chiêu. Người đâu, mau đưa hắn vào trong kiệu.”
Đợi bọn thị vệ lúng túng đỡ Triển Chiêu vào kiệu xong xuôi, Triệu Trinh bèn vội vã gọi ngự y tới để lão chẩn trị cho hắn, cũng chuẩn bị dẹp đường hồi cung.
Lão ngự y do dự nhìn đứa trẻ gầy yếu trong tay và Bạch Ngọc Đường hấp hối trên nền đá, cuối cùng dốc hết dũng khí hỏi: “Hoàng, hoàng thượng, đứa bé này và người kia thì sao?” Sau khi trải qua chuyện này, chỉ người người ngu độn nhất cũng biết một phụ thân khác của đứa nhỏ này là ai, chỉ là hoàng thượng chắc sẽ rất khó chấp nhận sinh phụ của nó…
Triệu Trinh ngẩn người một thoáng, có lẽ vì chỉ quan tâm đến Triển Chiêu, sớm đã quên mất việc này, kế đó bỗng nhiên cáu kỉnh vung tay, hạ lệnh: “Bế đứa nhỏ theo, còn kia… Để y tự sinh tự diệt là được.”
Bạch Ngọc Đường, niệm tình hai hài tử cũng mang một phần huyết mạch Triển Chiêu, trẫm sẽ thay ngươi chăm sóc bọn chúng, ngươi hại chết Hoàng nhi của trẫm, trẫm làm thế này coi như cũng tốt với ngươi lắm rồi.
Tác giả :
Ôn Nhu Tiểu Sương