Miêu Miêu Cực Phẩm
Chương 1: Nồi nào úp vung nấy
Ting~
Ting…
Ting! Ting!
Âu Dương Tĩnh Dạ đưa tay ra khỏi chăn, sờ soạng trên mặt bàn tìm điện thoại. Mắt nhắm mắt mở, cô mở khoá điện thoại thấy có bốn cái tin nhắn của “bố già” – cách cô dùng để gọi Âu Dương Lục Hải, cha của mình.
“Dậy chưa con yêu? <3”
“Sáng bảnh mắt rồi, xuống ăn sáng rồi đi học nha con. ー( ´ ▽ ` )ノ”
“Con chúa lười kia, mày có dậy không thì bảo????”
“Có tin tao cắt luôn bánh ngọt tối nay không hả??”
Vừa nhìn thấy dòng chữ “cắt luôn bánh ngọt”, Tĩnh Dạ ngay lập tức đạp tung chăn mền, phóng như bay vào nhà vệ sinh. Trong chớp mắt đã tươm tất xong xuôi, bước chân xuống nhà ăn sáng. Bước vào bếp, cô lập tức nở nụ cười tươi rói mang đầy tính chất nịnh nọt vô cùng thảo mai, kêu “Cha ơi, con xuống rồi đây~” Không chỉ biểu cảm, điệu bộ mà ngay cả chất giọng cũng chuyển qua tông ngọt sớt, như thể mới được nhúng vào cả một bể bơi toàn mạch nha. Đứng trong bếp, xoay lưng lại với Tĩnh Dạ là Âu Dương Lục Hải. Cha già thân yêu đeo một chiếc tạp dề viền ren bảy màu tươi rói, đang trút chảo trứng chiên ra đĩa, không quên dùng sốt cà chua vẽ lên trên một hình trái tim nhỏ xinh.
Dọn đĩa trứng và bánh mì nướng ra bàn, cha già nở nụ cười toả nắng, híp cả mắt không thấy tổ quốc đâu cả. “Ăn đi kẻo nguội. Còn mười lăm phút nữa là Kiều Dực rửa xe xong, con kêu cậu ta chở con đi học nhé.” Quay vào bếp, Lục Hải rót cà phê đang bốc khói nghi ngút ra hai cốc rồi ngồi xuống bàn ăn sáng cùng Tĩnh Hải.
“Con nói với cha rồi mà, con tự đi xe đạp được rồi. Trường cũng đâu có xa lắm đâu.” Nhấp một ngụm cà phê đậm đặc, thơm nồng, Tĩnh Hải nói tiếp. “Với cả, con cũng không thích đi học bằng cái xe đó đâu. Nhìn nó… doạ người lắm. Con không muốn bạn học của con bị doạ chết khiếp đâu.”
“Hể? Sao lại doạ người?? Chẳng qua là nó được chăm sóc kĩ một chút, thay kính thường thành kính chống đạn, bên hông gắn thêm vài cây súng, xung quanh phủ sơn lì, hơi hầm hố một chút, tài xế cũng hơi ngầu một chút thôi mà. Làm gì đến nỗi doạ người như con nói?” Cha già một mực bảo vệ ý kiến khác người của mình với mỗi thứ một chút.
Âu Dương Tĩnh Hải đối với “mỗi thứ một chút” của cha già liền cảm thấy khó đỡ, nhất thời không biết nên nói thế nào cho ông hiểu rằng cái “hơi” hầm hồ mà ông dùng để chỉ chiếc xe Jeep bọc kim loại đã đủ để bà con chạy toán loạn khắp trường rồi. Đôi lúc cô không thể hiểu nổi làm thế nào mà “bố già” vẫn có thể trở thành Đệ Nhị của Bang Nguyệt Cầm với cái tính hồn nhiên như cô tiên đó.
“Hay là… con muốn đi chiếc xe huyền thoại của cha?” Nói đến đây, mắt Âu Dương Lục Hải liền sáng lên như hai cái đèn pha. Chiếc xe huyền thoại được nhắc đến ở đây chính là chiếc Audi mui trần của ông. Xe Audi mui trần thì quả thật khối người ao ước đến nhỏ dãi thì cả đời cũng chưa chắc được một lần đụng vào, nhưng mà xe audi mui trần bảy màu, dán sticker hình ngựa một sừng có cánh bay trên bầu trời đang đổ cơn mưa trái tim màu hồng lấp lánh, cùng với nội thất lót lông cừu nhuộm xanh đỏ tím vàng và thú nhồi bông thì lại là một chuyện khác. Quả thật ngoại trừ Tô Dịch Khương – mẹ của Âu Dương Tĩnh Dạ ra thì không một ai ngoài Âu Dương Lục Hải dám mặt dày lái chiếc xe đau mắt đấy ra ngoài xa lộ cả. Tình yêu quả thật là một điều kì diệu. Cho đến tận lúc này, Tĩnh Dạ vẫn không thể hiểu Tô Dịch Khương làm thế nào lại chấp nhận chứa chấp cái xe cực phẩm ấy ở trong nhà, không những thế còn cùng anh già yêu dấu chu du đây đó trên chiếc xe đó nữa.
Âu Dương Tĩnh Hải ăn vội ăn vàng, bỏ mặc cha già Lục Hải ngẩn ngơ trước mặt mình, rồi nhanh chóng phi ra khỏi nhà bằng tốc độ ánh sáng. “Con đi đây! Nhớ để dành bánh ngọt cho con!!”
“Ơ.. Khoan!!!”
Xầm!
Nháy mắt ông đã nhìn thấy cô con gái rượu đạp xe như bay ra khỏi khuôn viên biệt thự qua ô cửa sổ to trong phòng ăn. Lục Hải thở dài ngao ngán. “Phải chi có tiểu Khương ở đây…”
---
Sau khi gửi xe ở bãi, Âu Dương Tĩnh Dạ đeo tai nghe vào rồi hướng giảng đường A thẳng tiến. Cô trên trường là một nhân vật khá là trầm lặng, ít nói. Gần như không có lấy một người bạn nào cả. Phần lớn thời gian được dùng vào việc học và nghiên cứu sở thích của bản thân. Đối với cô, âm nhạc và chiếc máy mp3 là một phần không thể thiếu trong cuộc sống mỗi ngày, là vật bất li thân. Mỗi một bài hát lại mang một âm hưởng khác nhau, tượng trưng cho nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, nên khi chìm vào thế giới âm nhạc, cô cảm tưởng như bản thân mình đang sống trong phim ảnh, nơi những thứ vô vị đều biến thành thú vị. Đôi lúc tự huyễn hoặc bản thân như vậy, Tĩnh Dạ đôi lúc không khỏi cảm thấy kì quái. Thế nhưng để khiến bản thân mình bỏ tai nghe xuống và bước ra ngoài kia, chủ động giao lưu kết bạn thực rất khó. Nghĩ đến lại không muốn có thêm phiền phức, nên lại thôi.
Âu Dương Tĩnh Dạ là sinh viên năm nhất, chuyên ngành mỹ thuật. Hằng ngày cô lên trường, nếu không lên giảng đường ngồi nghe giảng thì lại mượn studio của trường ngồi vẽ tranh hoặc ghé qua phòng nhạc, chui vào phòng cách âm chơi vài bản nhạc trên Cổ Cầm. Mặc dù từ bé cô đã được đánh giá rất cao về mảng âm nhạc nhưng lớn lên lại không hề có chút hứng thú để biến nó thành nghề nghiệp nên Tĩnh Dạ chỉ chơi nhạc trong thời gian rảnh rỗi của mình mà thôi. Ở trường chán rồi thì cô lại về nhà, thi thoảng lên cơ giãn cốt với các anh em trong bang một chút. Luyện võ chán chê rồi thì lên thư phòng đọc sách ăn cơm rồi đi ngủ. Cuộc đời của một thiếu nữ mười tám tuổi như cô, kể ra như vậy thì thực nhàm chán, chỉ có ăn học rồi ngủ. Niềm vui duy nhất có lẽ là mong chờ đến cuối ngày được ăn đồ ngọt do “bố già” đích thân chuẩn bị. Âu Dương Tĩnh Dạ đích thị là một con sâu hảo ngọt bậc nhất, mỗi ngày không ăn đồ ngọt là cứ như thể cô bị lên cơn điên loạn, rơi vào trạng thái “THÈM NGỌT”. Mỗi khi như vậy, cô sẽ bật chế độ khát “đường”, lao vào bếp lục tung mọi thứ, thậm chí phá nát đồ đạc, chén đĩa nếu như không tìm được đồ ngọt. Bất cứ ai đứng trong phạm vi mười mét đương nhiên cũng sẽ bị vạ lây, ăn “hành” của cô.
Cũng chính vì cái cơn thèm ngọt điên loạn ấy của cô, mà cha già đã nắm thóp được cái đuôi mèo ngoe nguẩy kia, mỗi khi cô không nghe lời liền doạ cắt phần tráng miệng, khiến cô không cách nào cãi lại được.
Đứng trước cửa giảng đường A, Âu Dương Tĩnh Dạ có chút ngạc nhiên khi thấy rất đông người đứng thành từng tốp tụ tập ở đấy. Nghe loáng thoáng ra là các giáo sư hôm nay có việc đột xuất nên lớp học bị huỷ, một sự việc vô cùng hiếm hoi. Tĩnh Dạ vẫn chưa thể tin được vào tai mình, liền tiến tới trước cửa lớp đọc tờ thông báo treo trên đấy. “Giáo sư Josh Riley có việc bận nên lớp học ngày X/X/XXXX bị huỷ. Yêu cầu sinh viên đến…….”
Quả nhiên là lớp học hôm nay đã bị huỷ. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô có thể về sớm vì ngoại trừ tiết học của giáo sư Riley cô không còn lớp học nào nữa. Sau khi điểm danh ở quầy tiếp tân, Âu Dương Tĩnh Dạ đang phân vân không biết nên đi đâu để giết thời gian hay là về nhà thì chuông điện thoại di động bỗng reo lên.
Là Tô Dịch Khương, “sếp bà” thân yêu.
“Dạ mẹ?”
“Bây giờ con rảnh không? Đi ăn trưa với mẹ. Mười lăm phút nữa có mặt ở quán cà phê của bác Lợi.” Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng dứt khoát, ngay lập tức cúp máy, không đợi cho cô con gái thân ái của bà kịp phản ứng gì cả.
Tĩnh Dạ mặt đơ ra một lúc, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Mãi lâu sau cô mới bắt sóng kịp, chỉ biết lắc đầu thở dài rồi chạy đi lấy xe. Tô Dịch Khương là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tô Thị, chuyên đầu tư về mặt nhà hàng khách sạn, nổi tiếng bậc nhất tại thành phố L. Trong giới thượng lưu không ai là không biết đến bà, con gái lớn của Tô Vân – người thành lập ra chuỗi nhà hàng Nhật Bản Mikae danh tiếng khắp trong và ngoài nước. Sau khi trở thành người kế nghiệp của Tô Vân, Tô Dịch Khương trong vòng ba năm đã thâu tóm được trên dưới hàng trăm nhà hàng lớn nhỏ, phục vụ nhiều hình thức và văn hoá ẩm thực khác nhau; trấn áp hai phần năm thị trường ăn uống của cả nước. Hai năm kế tiếp, bà liên tục liên kết với nhiều khách sạn lớn và nổi tiếng trên cả nước và đầu tư vào hàng chục các dự án đầu tư khách sạn khác nhau. Từ đó hốt được bạc tỷ, tập đoàn Tô Thị ngày càng củng cố được chỗ đứng trong thương trường.
Ngoại trừ khả năng kinh doanh và nắm bắt xu thế thị trường cực kì chuẩn xác ra thì Tô Dịch Khương còn là một đại mỹ nhân. Sở hữu vẻ đẹp truyền thống phương đông, da trắng môi đỏ, mái tóc dài đen tuyền cột cao và cặp mắt ôn nhu, điểm thêm nốt ruồi dưới mắt tạo ra một sự cuốn hút kì lạ cho người nhìn. Gương mặt bà thoạt nhìn thì rất ôn nhu, hiền hậu, thậm chí còn có một chút mong manh dễ vỡ. Thế nhưng mà gương mặt đó hoàn toàn có thể biến thành một người hoàn toàn khác – nữ vương sắc xảo. Trong giới kinh doanh không một ai không biết rằng Tô Dịch Khương là người vô cùng rành mạch và quyết đoán. Công tư phân minh, nhất quyết không để chuyện riêng của bản thân liên quan đến công việc. Trong lúc giao lưu mở rộng mối quan hệ cũng như làm việc, bà không bao giờ để cho bản thân bị thiệt. Những gì bà làm đều luôn có chủ đích, người khác được lợi, bà chắc chắn phải được lợi gấp đôi, gấp ba; ai gây hại cho bà, dám chắc sẽ nhận lại gấp mười lần. Nhưng người nào cần được giúp đỡ, bà luôn sẵn sàng chìa tay cứu giúp mà không quan tâm tới lợi lộc gì cả. Chính vì tính cách này nên bất cứ ai biết đến Tô Dịch Khương đều vừa nể vừa sợ bà.
Nhưng mà, điều thú vị ở đây là trong giới thượng lưu không ai thực sự rõ “lão công” của bà là ai, kết hôn khi nào, tại sao lại kết hôn. Họ chỉ loáng thoáng biết được rằng nhà họ Tô có giấu rất kín sự tồn tại của người kế nghiệp kế tiếp của Tô Thị. Nói rõ hơn là sự tồn tại của Âu Dương Tĩnh Dạ là một ẩn số vô cùng lớn. Chính vì lớn lên trong giới thượng lưu, Tô Dịch Khương hiểu rất rõ sự phức tạp của các gia tộc giàu có danh giá ra sao, và sự nguy hiểm của việc đố kỵ giữa các danh gia vọng tộc thế nào, nên ngay sau khi Âu Dương Tĩnh Dạ ra đời, mọi thông tin về cô đã bị bưng bít hoàn toàn. Cô được chuyển về sống với Âu Dương Lục Hải và Nguyệt Cầm bang từ lúc mới sinh ra. Tô Dịch Khương thời gian đó lui về ở ẩn vài năm để chăm lo cho cô rồi đành dứt lòng trở về sống với Tô Vân để loè mắt thiên hạ, kéo xa giới thị phi ra khỏi con gái mình.
Việc gặp gỡ con gái vẫn thỉnh thoảng diễn ra, khoảng vài tháng một lần nhưng do thời gian quá hạn hẹp nên bà thường chỉ hẹn Tĩnh Dạ đi ăn hoặc uống cà phê một hai tiếng để mẹ con trao đổi tình hình cuộc sống đôi bên. Do ngoại hình của Tô Dịch Khương vô cùng nổi bật và dễ nhận ra nên mỗi lần như vậy lại phải nhờ đến chuyên viên hoá trang thành một người hoàn toàn khác.
Và hôm nay, lại một lần nữa Tô Dịch Khương đã không phải để đứa con gái yêu dấu của bà thất vọng. Quả đúng là nồi nào úp vung nấy. Vợ chồng giống nhau như đúc. Sáng nay Âu Dương Lục Hải đeo tạp dề bảy sắc cầu vòng ren rúa thì Tô Dịch Khương cũng làm một bộ tóc bảy sắc cầu vồng sặc sỡ chói mắt, diện áo khoác da màu đen và quần skinny jeans xỉn màu, ôm sát người. Trên đầu Dịch Khương đội mũ nồi tím cà, mắt đeo kính râm trông rất sành điệu. Nhìn lớp hoá trang chối mắt kiểu này, và nước da láng mịn căng tràng sức sống của bà, ai mà dám nghĩ đó là Ma Vương hai mặt Tô Dịch Khương chứ? Cùng lắm cũng chỉ là một nghệ sĩ người nước ngoài rảnh rỗi đi ăn trưa mà thôi.
“Có thật là cha mẹ chỉ liên lạc thông qua con thôi không đấy? Làm gì mà cả hai người “trùng hợp” đến độ chọn màu cũng giống nhau như vậy?” Âu Dương Tĩnh Hải đặt người ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Tô Dịch Khương.
“Màu gì cơ?” Nhìn đứa con gái rượu của mình bà ngơ ngác hỏi.
“Mẹ đừng giả vờ nữa, con biết thừa rồi. Mẹ không nhắn tin hay gọi điện, cũng không gặp cha nhưng mẹ vẫn theo dõi instagram và twitter của cha.” Tĩnh Dạ rút tấm hình cha cô mới cập nhật trên trang mạng xã hội ra. “Không những theo dõi mà còn tạo acc clone* (tài khoản giả) để bão like nữa mới kinh.”
“Nếu đúng là thế thì sao?” Dịch Khương bĩu môi ngầm thừa nhận sự thật. “Cái tạp dề xinh thế kia mà……(◍ ´꒳` ◍)b…… Ông chủ! Cho hai phần club sandwich với hai ly trà chanh!” Ngay lập tức, bà đổi chủ đề, quay ngoắt đi gọi món để che dấu hai má đang bắt đầu hồng lên.
“Hừ, con mà nói thì chớ có sai. Tên acc clone quá dễ đoán: LH_sweetheart_74. LH chắc chắn là Lục Hải, chưa kể 74 là năm sinh của hai người nữa. Quả thực quá đơn giản.” Tĩnh Dạ nhìn bà mẹ xì tin màu mè của mình mà không khỏi cảm thán. Trên thương trường hay gì đó cô không rõ, bà luôn tính toán cực kì chi li, chuẩn xác. Nhưng chuyện tình cảm thì, không khác gì mấy đứa trẻ mới lớn. “Thế hôm nay mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ?”
Đón lấy ly trà chanh, Dịch Khương trả lời. “Thông tin về con và Lục Hải có khả năng đã bị rò rỉ. Nếu mẹ không nhầm thì rất có thể con đang là mục tiêu tấn công của tập đoàn X.”
Ting…
Ting! Ting!
Âu Dương Tĩnh Dạ đưa tay ra khỏi chăn, sờ soạng trên mặt bàn tìm điện thoại. Mắt nhắm mắt mở, cô mở khoá điện thoại thấy có bốn cái tin nhắn của “bố già” – cách cô dùng để gọi Âu Dương Lục Hải, cha của mình.
“Dậy chưa con yêu? <3”
“Sáng bảnh mắt rồi, xuống ăn sáng rồi đi học nha con. ー( ´ ▽ ` )ノ”
“Con chúa lười kia, mày có dậy không thì bảo????”
“Có tin tao cắt luôn bánh ngọt tối nay không hả??”
Vừa nhìn thấy dòng chữ “cắt luôn bánh ngọt”, Tĩnh Dạ ngay lập tức đạp tung chăn mền, phóng như bay vào nhà vệ sinh. Trong chớp mắt đã tươm tất xong xuôi, bước chân xuống nhà ăn sáng. Bước vào bếp, cô lập tức nở nụ cười tươi rói mang đầy tính chất nịnh nọt vô cùng thảo mai, kêu “Cha ơi, con xuống rồi đây~” Không chỉ biểu cảm, điệu bộ mà ngay cả chất giọng cũng chuyển qua tông ngọt sớt, như thể mới được nhúng vào cả một bể bơi toàn mạch nha. Đứng trong bếp, xoay lưng lại với Tĩnh Dạ là Âu Dương Lục Hải. Cha già thân yêu đeo một chiếc tạp dề viền ren bảy màu tươi rói, đang trút chảo trứng chiên ra đĩa, không quên dùng sốt cà chua vẽ lên trên một hình trái tim nhỏ xinh.
Dọn đĩa trứng và bánh mì nướng ra bàn, cha già nở nụ cười toả nắng, híp cả mắt không thấy tổ quốc đâu cả. “Ăn đi kẻo nguội. Còn mười lăm phút nữa là Kiều Dực rửa xe xong, con kêu cậu ta chở con đi học nhé.” Quay vào bếp, Lục Hải rót cà phê đang bốc khói nghi ngút ra hai cốc rồi ngồi xuống bàn ăn sáng cùng Tĩnh Hải.
“Con nói với cha rồi mà, con tự đi xe đạp được rồi. Trường cũng đâu có xa lắm đâu.” Nhấp một ngụm cà phê đậm đặc, thơm nồng, Tĩnh Hải nói tiếp. “Với cả, con cũng không thích đi học bằng cái xe đó đâu. Nhìn nó… doạ người lắm. Con không muốn bạn học của con bị doạ chết khiếp đâu.”
“Hể? Sao lại doạ người?? Chẳng qua là nó được chăm sóc kĩ một chút, thay kính thường thành kính chống đạn, bên hông gắn thêm vài cây súng, xung quanh phủ sơn lì, hơi hầm hố một chút, tài xế cũng hơi ngầu một chút thôi mà. Làm gì đến nỗi doạ người như con nói?” Cha già một mực bảo vệ ý kiến khác người của mình với mỗi thứ một chút.
Âu Dương Tĩnh Hải đối với “mỗi thứ một chút” của cha già liền cảm thấy khó đỡ, nhất thời không biết nên nói thế nào cho ông hiểu rằng cái “hơi” hầm hồ mà ông dùng để chỉ chiếc xe Jeep bọc kim loại đã đủ để bà con chạy toán loạn khắp trường rồi. Đôi lúc cô không thể hiểu nổi làm thế nào mà “bố già” vẫn có thể trở thành Đệ Nhị của Bang Nguyệt Cầm với cái tính hồn nhiên như cô tiên đó.
“Hay là… con muốn đi chiếc xe huyền thoại của cha?” Nói đến đây, mắt Âu Dương Lục Hải liền sáng lên như hai cái đèn pha. Chiếc xe huyền thoại được nhắc đến ở đây chính là chiếc Audi mui trần của ông. Xe Audi mui trần thì quả thật khối người ao ước đến nhỏ dãi thì cả đời cũng chưa chắc được một lần đụng vào, nhưng mà xe audi mui trần bảy màu, dán sticker hình ngựa một sừng có cánh bay trên bầu trời đang đổ cơn mưa trái tim màu hồng lấp lánh, cùng với nội thất lót lông cừu nhuộm xanh đỏ tím vàng và thú nhồi bông thì lại là một chuyện khác. Quả thật ngoại trừ Tô Dịch Khương – mẹ của Âu Dương Tĩnh Dạ ra thì không một ai ngoài Âu Dương Lục Hải dám mặt dày lái chiếc xe đau mắt đấy ra ngoài xa lộ cả. Tình yêu quả thật là một điều kì diệu. Cho đến tận lúc này, Tĩnh Dạ vẫn không thể hiểu Tô Dịch Khương làm thế nào lại chấp nhận chứa chấp cái xe cực phẩm ấy ở trong nhà, không những thế còn cùng anh già yêu dấu chu du đây đó trên chiếc xe đó nữa.
Âu Dương Tĩnh Hải ăn vội ăn vàng, bỏ mặc cha già Lục Hải ngẩn ngơ trước mặt mình, rồi nhanh chóng phi ra khỏi nhà bằng tốc độ ánh sáng. “Con đi đây! Nhớ để dành bánh ngọt cho con!!”
“Ơ.. Khoan!!!”
Xầm!
Nháy mắt ông đã nhìn thấy cô con gái rượu đạp xe như bay ra khỏi khuôn viên biệt thự qua ô cửa sổ to trong phòng ăn. Lục Hải thở dài ngao ngán. “Phải chi có tiểu Khương ở đây…”
---
Sau khi gửi xe ở bãi, Âu Dương Tĩnh Dạ đeo tai nghe vào rồi hướng giảng đường A thẳng tiến. Cô trên trường là một nhân vật khá là trầm lặng, ít nói. Gần như không có lấy một người bạn nào cả. Phần lớn thời gian được dùng vào việc học và nghiên cứu sở thích của bản thân. Đối với cô, âm nhạc và chiếc máy mp3 là một phần không thể thiếu trong cuộc sống mỗi ngày, là vật bất li thân. Mỗi một bài hát lại mang một âm hưởng khác nhau, tượng trưng cho nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, nên khi chìm vào thế giới âm nhạc, cô cảm tưởng như bản thân mình đang sống trong phim ảnh, nơi những thứ vô vị đều biến thành thú vị. Đôi lúc tự huyễn hoặc bản thân như vậy, Tĩnh Dạ đôi lúc không khỏi cảm thấy kì quái. Thế nhưng để khiến bản thân mình bỏ tai nghe xuống và bước ra ngoài kia, chủ động giao lưu kết bạn thực rất khó. Nghĩ đến lại không muốn có thêm phiền phức, nên lại thôi.
Âu Dương Tĩnh Dạ là sinh viên năm nhất, chuyên ngành mỹ thuật. Hằng ngày cô lên trường, nếu không lên giảng đường ngồi nghe giảng thì lại mượn studio của trường ngồi vẽ tranh hoặc ghé qua phòng nhạc, chui vào phòng cách âm chơi vài bản nhạc trên Cổ Cầm. Mặc dù từ bé cô đã được đánh giá rất cao về mảng âm nhạc nhưng lớn lên lại không hề có chút hứng thú để biến nó thành nghề nghiệp nên Tĩnh Dạ chỉ chơi nhạc trong thời gian rảnh rỗi của mình mà thôi. Ở trường chán rồi thì cô lại về nhà, thi thoảng lên cơ giãn cốt với các anh em trong bang một chút. Luyện võ chán chê rồi thì lên thư phòng đọc sách ăn cơm rồi đi ngủ. Cuộc đời của một thiếu nữ mười tám tuổi như cô, kể ra như vậy thì thực nhàm chán, chỉ có ăn học rồi ngủ. Niềm vui duy nhất có lẽ là mong chờ đến cuối ngày được ăn đồ ngọt do “bố già” đích thân chuẩn bị. Âu Dương Tĩnh Dạ đích thị là một con sâu hảo ngọt bậc nhất, mỗi ngày không ăn đồ ngọt là cứ như thể cô bị lên cơn điên loạn, rơi vào trạng thái “THÈM NGỌT”. Mỗi khi như vậy, cô sẽ bật chế độ khát “đường”, lao vào bếp lục tung mọi thứ, thậm chí phá nát đồ đạc, chén đĩa nếu như không tìm được đồ ngọt. Bất cứ ai đứng trong phạm vi mười mét đương nhiên cũng sẽ bị vạ lây, ăn “hành” của cô.
Cũng chính vì cái cơn thèm ngọt điên loạn ấy của cô, mà cha già đã nắm thóp được cái đuôi mèo ngoe nguẩy kia, mỗi khi cô không nghe lời liền doạ cắt phần tráng miệng, khiến cô không cách nào cãi lại được.
Đứng trước cửa giảng đường A, Âu Dương Tĩnh Dạ có chút ngạc nhiên khi thấy rất đông người đứng thành từng tốp tụ tập ở đấy. Nghe loáng thoáng ra là các giáo sư hôm nay có việc đột xuất nên lớp học bị huỷ, một sự việc vô cùng hiếm hoi. Tĩnh Dạ vẫn chưa thể tin được vào tai mình, liền tiến tới trước cửa lớp đọc tờ thông báo treo trên đấy. “Giáo sư Josh Riley có việc bận nên lớp học ngày X/X/XXXX bị huỷ. Yêu cầu sinh viên đến…….”
Quả nhiên là lớp học hôm nay đã bị huỷ. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô có thể về sớm vì ngoại trừ tiết học của giáo sư Riley cô không còn lớp học nào nữa. Sau khi điểm danh ở quầy tiếp tân, Âu Dương Tĩnh Dạ đang phân vân không biết nên đi đâu để giết thời gian hay là về nhà thì chuông điện thoại di động bỗng reo lên.
Là Tô Dịch Khương, “sếp bà” thân yêu.
“Dạ mẹ?”
“Bây giờ con rảnh không? Đi ăn trưa với mẹ. Mười lăm phút nữa có mặt ở quán cà phê của bác Lợi.” Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng dứt khoát, ngay lập tức cúp máy, không đợi cho cô con gái thân ái của bà kịp phản ứng gì cả.
Tĩnh Dạ mặt đơ ra một lúc, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Mãi lâu sau cô mới bắt sóng kịp, chỉ biết lắc đầu thở dài rồi chạy đi lấy xe. Tô Dịch Khương là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tô Thị, chuyên đầu tư về mặt nhà hàng khách sạn, nổi tiếng bậc nhất tại thành phố L. Trong giới thượng lưu không ai là không biết đến bà, con gái lớn của Tô Vân – người thành lập ra chuỗi nhà hàng Nhật Bản Mikae danh tiếng khắp trong và ngoài nước. Sau khi trở thành người kế nghiệp của Tô Vân, Tô Dịch Khương trong vòng ba năm đã thâu tóm được trên dưới hàng trăm nhà hàng lớn nhỏ, phục vụ nhiều hình thức và văn hoá ẩm thực khác nhau; trấn áp hai phần năm thị trường ăn uống của cả nước. Hai năm kế tiếp, bà liên tục liên kết với nhiều khách sạn lớn và nổi tiếng trên cả nước và đầu tư vào hàng chục các dự án đầu tư khách sạn khác nhau. Từ đó hốt được bạc tỷ, tập đoàn Tô Thị ngày càng củng cố được chỗ đứng trong thương trường.
Ngoại trừ khả năng kinh doanh và nắm bắt xu thế thị trường cực kì chuẩn xác ra thì Tô Dịch Khương còn là một đại mỹ nhân. Sở hữu vẻ đẹp truyền thống phương đông, da trắng môi đỏ, mái tóc dài đen tuyền cột cao và cặp mắt ôn nhu, điểm thêm nốt ruồi dưới mắt tạo ra một sự cuốn hút kì lạ cho người nhìn. Gương mặt bà thoạt nhìn thì rất ôn nhu, hiền hậu, thậm chí còn có một chút mong manh dễ vỡ. Thế nhưng mà gương mặt đó hoàn toàn có thể biến thành một người hoàn toàn khác – nữ vương sắc xảo. Trong giới kinh doanh không một ai không biết rằng Tô Dịch Khương là người vô cùng rành mạch và quyết đoán. Công tư phân minh, nhất quyết không để chuyện riêng của bản thân liên quan đến công việc. Trong lúc giao lưu mở rộng mối quan hệ cũng như làm việc, bà không bao giờ để cho bản thân bị thiệt. Những gì bà làm đều luôn có chủ đích, người khác được lợi, bà chắc chắn phải được lợi gấp đôi, gấp ba; ai gây hại cho bà, dám chắc sẽ nhận lại gấp mười lần. Nhưng người nào cần được giúp đỡ, bà luôn sẵn sàng chìa tay cứu giúp mà không quan tâm tới lợi lộc gì cả. Chính vì tính cách này nên bất cứ ai biết đến Tô Dịch Khương đều vừa nể vừa sợ bà.
Nhưng mà, điều thú vị ở đây là trong giới thượng lưu không ai thực sự rõ “lão công” của bà là ai, kết hôn khi nào, tại sao lại kết hôn. Họ chỉ loáng thoáng biết được rằng nhà họ Tô có giấu rất kín sự tồn tại của người kế nghiệp kế tiếp của Tô Thị. Nói rõ hơn là sự tồn tại của Âu Dương Tĩnh Dạ là một ẩn số vô cùng lớn. Chính vì lớn lên trong giới thượng lưu, Tô Dịch Khương hiểu rất rõ sự phức tạp của các gia tộc giàu có danh giá ra sao, và sự nguy hiểm của việc đố kỵ giữa các danh gia vọng tộc thế nào, nên ngay sau khi Âu Dương Tĩnh Dạ ra đời, mọi thông tin về cô đã bị bưng bít hoàn toàn. Cô được chuyển về sống với Âu Dương Lục Hải và Nguyệt Cầm bang từ lúc mới sinh ra. Tô Dịch Khương thời gian đó lui về ở ẩn vài năm để chăm lo cho cô rồi đành dứt lòng trở về sống với Tô Vân để loè mắt thiên hạ, kéo xa giới thị phi ra khỏi con gái mình.
Việc gặp gỡ con gái vẫn thỉnh thoảng diễn ra, khoảng vài tháng một lần nhưng do thời gian quá hạn hẹp nên bà thường chỉ hẹn Tĩnh Dạ đi ăn hoặc uống cà phê một hai tiếng để mẹ con trao đổi tình hình cuộc sống đôi bên. Do ngoại hình của Tô Dịch Khương vô cùng nổi bật và dễ nhận ra nên mỗi lần như vậy lại phải nhờ đến chuyên viên hoá trang thành một người hoàn toàn khác.
Và hôm nay, lại một lần nữa Tô Dịch Khương đã không phải để đứa con gái yêu dấu của bà thất vọng. Quả đúng là nồi nào úp vung nấy. Vợ chồng giống nhau như đúc. Sáng nay Âu Dương Lục Hải đeo tạp dề bảy sắc cầu vòng ren rúa thì Tô Dịch Khương cũng làm một bộ tóc bảy sắc cầu vồng sặc sỡ chói mắt, diện áo khoác da màu đen và quần skinny jeans xỉn màu, ôm sát người. Trên đầu Dịch Khương đội mũ nồi tím cà, mắt đeo kính râm trông rất sành điệu. Nhìn lớp hoá trang chối mắt kiểu này, và nước da láng mịn căng tràng sức sống của bà, ai mà dám nghĩ đó là Ma Vương hai mặt Tô Dịch Khương chứ? Cùng lắm cũng chỉ là một nghệ sĩ người nước ngoài rảnh rỗi đi ăn trưa mà thôi.
“Có thật là cha mẹ chỉ liên lạc thông qua con thôi không đấy? Làm gì mà cả hai người “trùng hợp” đến độ chọn màu cũng giống nhau như vậy?” Âu Dương Tĩnh Hải đặt người ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Tô Dịch Khương.
“Màu gì cơ?” Nhìn đứa con gái rượu của mình bà ngơ ngác hỏi.
“Mẹ đừng giả vờ nữa, con biết thừa rồi. Mẹ không nhắn tin hay gọi điện, cũng không gặp cha nhưng mẹ vẫn theo dõi instagram và twitter của cha.” Tĩnh Dạ rút tấm hình cha cô mới cập nhật trên trang mạng xã hội ra. “Không những theo dõi mà còn tạo acc clone* (tài khoản giả) để bão like nữa mới kinh.”
“Nếu đúng là thế thì sao?” Dịch Khương bĩu môi ngầm thừa nhận sự thật. “Cái tạp dề xinh thế kia mà……(◍ ´꒳` ◍)b…… Ông chủ! Cho hai phần club sandwich với hai ly trà chanh!” Ngay lập tức, bà đổi chủ đề, quay ngoắt đi gọi món để che dấu hai má đang bắt đầu hồng lên.
“Hừ, con mà nói thì chớ có sai. Tên acc clone quá dễ đoán: LH_sweetheart_74. LH chắc chắn là Lục Hải, chưa kể 74 là năm sinh của hai người nữa. Quả thực quá đơn giản.” Tĩnh Dạ nhìn bà mẹ xì tin màu mè của mình mà không khỏi cảm thán. Trên thương trường hay gì đó cô không rõ, bà luôn tính toán cực kì chi li, chuẩn xác. Nhưng chuyện tình cảm thì, không khác gì mấy đứa trẻ mới lớn. “Thế hôm nay mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ?”
Đón lấy ly trà chanh, Dịch Khương trả lời. “Thông tin về con và Lục Hải có khả năng đã bị rò rỉ. Nếu mẹ không nhầm thì rất có thể con đang là mục tiêu tấn công của tập đoàn X.”
Tác giả :
Siêu Đại Mèo Lười