Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt
Quyển 5 - Chương 9
Trời đã sáng, Giải Ngữ khẩn cấp đi vào.
Tống Dật Tương cả đêm không chợp mắt, viền mắt thâm đen, nhìn thấy Giải Ngữ vào, liền xuống giường buông ra một câu nói “Hảo hảo chiếu cố hắn.”
Giải Ngữ một đêm lo lắng chờ ngoài cửa, chỉ sợ Tống Dật Tương muốn đả thương Phùng Ngọc Kiếm, nhưng nàng cả đêm không nghe thấy bất cứ âm hưởng gì. Nàng hướng về phía giường, Phùng Ngọc Kiếm đã mở mắt nhìn hoa trướng xa hoa, nàng yên lặng không nói bôi thuốc cho hắn. Phùng Ngọc Kiếm thấp giọng nói “Ta muốn về nhà, không muốn ở lại đây nữa.”
Giải Ngữ nhẹ nhàng gật đầu “Được, Phùng tướng quân, chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Ta mệt mỏi quá, Giải Ngữ, chúng ta từ quan về quê đi thôi, ngươi làm muội muội của ta, ta giúp ngươi chọn một nhà tốt để gả cho, ở lại trong kinh khiến ta mệt mỏi.”
Giải Ngữ biết hắn không chỉ thân thể bị thương tổn, đến tâm hồn cũng rất uể oải, vì hắn mà rơi lệ.
“Được, Phùng tướng quân, ngươi là ân nhân của ta, ngươi đi đâu, ta sẽ đi đó, ta đỡ ngươi rời chỗ này.”
Phùng Ngọc Kiếm để cho nàng dìu, đi ra khỏi cung phòng của Tống Dật Tương. Tống Dật Tương nghe tin vội tới, nhưng Phùng Ngọc Kiếm không liếc hắn lấy một cái.
Giải Ngữ nói nhỏ “Phùng tướng quân muốn hồi phủ.”
Môi Tống Dật Tương khẽ run, nhưng không nói nên lời. Cuối cùng hắn nói “Được rồi, người đâu, chuẩn bị kiệu.”
Phùng Ngọc Kiếm ngẩng đầu lên, nhìn Tống Dật Tương, trong mắt hắn không có thần sắc si ngốc mờ mịt, cũng không lướt qua Tống Dật Tương nhìn về nơi xa xăm vô định, cứ như vậy ngưng mắt ở Tống Dật Tương, chăm chú như thể chưa từng thấy người này bao giờ. Tim Tống Dật Tương như thể vỡ nát, lại như muốn căng phồng ra, nhìn lại hắn.
Kiệu chuẩn bị xong, Phùng Ngọc Kiếm thu hồi ánh mắt, từ đầu đến cuối chưa nói câu nào, ngồi vào trong kiệu, mà cái nhìn kinh hồng lướt qua vừa rồi khiến lòng Tống Dật Tương tình cảm dâng trào. Hắn lặng lẽ nhìn cỗ kiệu đi xa, Giải Ngữ hướng hắn cúi người hành lễ, sau đó theo cỗ kiệu rời đi.
(cái “kinh hồng nhất miết” tạm dịch là “nhìn lướt qua nhanh như chim hồng nhạn bị kinh động” tức là một cái liếc mắt rất nhanh nhưng để lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm lại có vẻ mềm mại phiêu dật – tuy nhiên thường là dùng để tả nữ:)))
Cỗ kiệu đi càng lúc càng xa, mãi đến lúc không còn thấy bóng, Tống Dật Tương mới đi vào cung thất, trên giường như còn lại hơi ấm của Phùng Ngọc Kiếm, hắn vùi mặt vào giường, để bản thân được cảm nhiễm cái khí tức mà sau này không được chạm vào nữa của Phùng Ngọc Kiếm.
***
Tống Dật Tương trở về cung, Thái hậu an bài một yến tiệc tẩy trần vô cùng náo nhiệt cho hắn. Hoàng thượng, các hoàng tử công chúa đều làm khách, đến công chúa đã được gả ra ngoài cũng được mời hồi cung. Thế thôi cũng đủ biết hắn ở trong hoàng gia địa vị không gì lung lay được, lời nói phùng nghênh phách mã nhiều như sao trên trời.
(hừm phùng nghênh phách mã chắc là là a dua nịnh hót = =)
Nhưng hắn biết những ngôi sao này dù sáng nhưng dễ đổi hướng, không bằng một câu ừ nhẹ chân thành của người kia. Hắn mỉm cười nghe những lời này, sự trống rỗng trong lòng càng lớn thêm.
Lúc không hề được dự báo trước thì hắn phát tác lần thứ hai, nằm ở trên giường nhỏ thở không nổi cố sức hô hấp, cảm nhận rõ ràng rằng phát tác sẽ khiến hắn chết.
Trước khi chết tâm linh một mảnh trống rỗng. Người hắn muốn thì không chiếm được, người muốn yêu thì không có khả năng yêu hắn. Lần thứ hai cách lần thứ ba rất ngắn, hắn nếu không đi gặp Phùng Ngọc Kiếm, sau này sẽ không được gặp lại nữa.
Bóng đêm mờ mịt, chờ phát tác ngừng, hắn mặc y phục lên. Kể cả nếu Phùng Ngọc Kiếm không muốn gặp hắn, hắn vẫn muốn nhìn thấy Phùng Ngọc Kiếm.
***
Mười ngày tu dưỡng, vết thương của Phùng Ngọc Kiếm đã lành được bảy, tám phần. Khoảng thời gian hắn ở trong cung, Tống Dật Tương nói dối là mang hắn ra ngoài đi khám đại phu, vậy nên sau khi Phùng Ngọc Kiếm trở về ở trong phòng nghỉ ngơi cũng không ai thấy kỳ quái. Chỉ ngoại trừ việc trong khoảng thời gian này Tống Dật Tương không hề ở trong phủ võ trạng nguyên ra thì còn lại đều y như trước.
Đêm khuya nhân tĩnh, Phùng Ngọc Kiếm ngủ ở trên giường, đúng lúc cửa có động tĩnh, hắn liền tỉnh lại.
Cửa bị Tống Dật Tương đẩy ra, hắn một thân áo bào trắng, thần sắc tuy có chút tái nhợt, còn dáng dấp vẫn là vô cùng tuấn mỹ như trước. Hắn sải bước vào trong, thấp giọng dịu dàng nói “Tối nay ta muốn ra ngoài một chút, đi theo ta có được không?”
Phùng Ngọc Kiếm chỉ nhìn hắn, không động đậy gì, thanh âm của Tống Dật Tương trở nên run rẩy “Van cầu ngươi.”
Thân thể Phùng Ngọc Kiếm có chút giật mình, hắn đang định xỏ chân vào giày thì Tống Dật Tương đã ngồi xổm bên giường, đi giày cho hắn, sau đó cầm lấy y vật phủ thêm lên vai Phùng Ngọc Kiếm.
Vết thương của Phùng Ngọc Kiếm còn chưa khép miệng, hành động có chút chậm chạp. Tống Dật Tương nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhảy lên mái hiên, bước vào sâu trong biển mây vô danh. Phùng Ngọc Kiếm không chống cự, cũng không nói gì. Hai tay ôm hắn vào ngực, tiếng hô hấp hơi nông của Phùng Ngọc Kiếm phả vào bên cạnh cổ mình, thế cũng đủ cho Tống Dật Tương cảm giác được một loại hạnh phúc mơ hồ.
Nhảy lên đỉnh núi cao nhất kinh thành, dựa vào một gốc cây đại thụ ngồi xuống, đối diện là sao cùng trăng non. Phùng Ngọc Kiếm bị hắn ôm vào ngực, cũng trượt xuống, tựa ở trước ngực hắn, hai tay bám lấy hắn. Tống Dật Tương nhân cơ hội đó không để Phùng Ngọc Kiếm ly khai cái ôm của mình nữa.
Hai người đều không nói gì, nhìn cảnh sắc mênh mông thơ mộng. Gió trên núi lạnh, Tống Dật Tương cởi chính áo khoác của mình ra, khoác lên người Phùng Ngọc Kiếm, thấp giọng nói “Đừng để cảm lạnh.”
Phùng Ngọc Kiếm không trả lời gì, mà Tống Dật Tương có thể ôm hắn đã là cảm thấy mỹ mãn rồi.
Hắn ôn nhu vuốt những sợi tóc của Phùng Ngọc Kiếm “Ta cũng sắp chết rồi, có cái gì ta có thể làm cho ngươi không? Bất kể là chuyện khó thế nào, ta đều có thể làm được.”
Phùng Ngọc Kiếm vẫn tiếp tục im lặng không nói gì, đến lúc Tống Dật Tương cho rằng không thể có được câu trả lời nữa, thì Phùng Ngọc Kiếm nhẹ giọng nói “Ta muốn ngươi lên cây hái cho ta một cái lá.”
Yêu cầu này rất cổ quái, nhưng Tống Dật Tương lập tức đứng lên, nhảy tới hái một phiến lá. Hắn kéo tay Phùng Ngọc Kiếm, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay. Phùng Ngọc Kiếm cuộn phiến lá lên, bỏ vào miệng, thổi ra một đơn âm cao vút, sao đó biến thành nhạc khúc thê tịch (thê lương cô đơn), theo gió luồn vào cửa sổ vạn nhà trong kinh thành.
Tống Dật Tương cả đêm ngồi nghe khúc nhạc không biết tên đó, để Phùng Ngọc Kiếm ở bên mình, vượt qua buổi tối cuối cùng trong cuộc đời hắn.
***
Trời sáng dần lên, Tống Dật Tương đem Phùng Ngọc Kiếm ôm vào ngực, đưa về phòng ở võ trạng nguyên phủ.
Phùng Ngọc Kiếm cả một đêm ngoại trừ muốn hắn hái lá, cũng không nói với hắn bất cứ điều gì khác, không như nữ tử nam tử nào khác lấy lòng hắn, nhưng hắn nghĩ đêm đó là đêm tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
Hắn đem Phùng Ngọc Kiếm cẩn thận đặt ở trên giường, lại còn tỉ mỉ đắp chăn cho hắn, sau đó khép nhẹ cửa, như thể sợ làm ồn Phùng Ngọc Kiếm. Trong nháy mắt, hắn ôn nhu nói một câu với Phùng Ngọc Kiếm mà chưa từng nói với bất cứ kẻ nào khác — “Cảm tạ ngươi.”
Cửa khép lại, Phùng Ngọc Kiếm có trả lời hay không hắn cũng không biết, có điều hắn đã cảm thấy cực kỳ mãn nguyện rồi. Bước từng bước uể oải hồi cung, hắn nằm lên chiếc giường Phùng Ngọc Kiếm đã từng nằm, đến tay cũng mệt mỏi đến độ không nhấc dậy nổi, nhưng hắn đặt tay ở chóp mũi, vẫn như ngửi được một tia tàn hương còn lại khi hắn vuốt tóc Phùng Ngọc Kiếm, hương vị đó thấm vào tâm phế hắn, so với tất thảy mị hương, điềm hương trên đời còn ngọt ngào động nhân hơn.
Hắn đưa tay đặt nhẹ trước ngực, như thể sợi tóc của người kia vẫn còn vương ở đó, ấm áp trái tim sắp ngừng đập của hắn.
Tim đập càng lúc càng chậm, hắn khép đôi mắt lại, bên tai như còn nghe được tiếng nhạc Phùng Ngọc Kiếm thổi, cảm thụ được độ ấm khi Phùng Ngọc Kiếm ngồi trong lòng hắn. Hắn thực sự rất muốn hôn Phùng Ngọc Kiếm, nhưng đến một ngón tay cũng không dám động, đơn giản vì hắn sợ thấy thần tình người đó nhìn mình khinh bỉ. Chí ít hắn cũng muốn mang theo ngọt ngào giả tạo mà chết đi.
***
Tống Dật Tương thình lình chết ở trong cung, ngự y không nhìn ra nguyên nhân là gì. Thái hậu giận dữ muốn chém đầu mấy ngự y đó, ngự y mỗi người sợ đến toàn thân run rẩy. Hoàng thượng lửa giận ngút trời quở trách cả đám cung nữ thái giám hầu hạ Tống Dật Tương.
Trấn quốc phu nhân chạy tới, thấy được thi thể Tống Dật Tương, nhịn không được rơi nước mắt, khóc lớn “Sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng nó nói với ta muốn ta an tâm, nó biết cách để sống sót!”
Tống Dật Tương lúc nhỏ bị độc chết, chính là trấn quốc phu nhân không biết đưa tới đâu khiến hắn sống lại, giờ lại chết, thái hậu khóc tới gần như muốn ngất xỉu đi.
Trấn quốc phu nhân sai người bế Tống Dật Tương dậy, nhãn thần lạnh lẽo hồng lên nói “Ta biết làm thế nào cho nó sống lại. Thái hậu, Hoàng thượng, giao việc này cho ta, hai người cứ an tâm.”
Việc đã đến nước này, Thái hậu gật đầu, trấn quốc phu nhân liền gọi người đem Tống Dật Tương đưa tới trấn quốc phủ, mặt khác sai người tới võ trạng nguyên phủ đem cái tên cẩu đông tây Phùng Ngọc Kiếm tới.
***
Bà đem Tống Dật Tương đặt vào trong một mật thất, để hắn nằm trên giường nhỏ, còn Phùng Ngọc Kiếm cũng bị cưỡng ép giải tới.
Trấn quốc phu nhân cả giận nói “Ta biết Dật Tương muốn sống lại cần có ngươi, có đúng không? Nó có nói việc này với ngươi không?”
Bà hỏi liên tiếp mấy câu, Phùng Ngọc Kiếm cũng không trả lời. Trần quốc phu nhân lửa giận thiêu đốt, sai người đem Phùng Ngọc Kiếm áp giải vào mật thất, để hắn ở cùng với Tống Dật Tương. Bà khóa cửa lại giận dữ nói “Ngươi nếu như không cứu được nó, ta sẽ để ngươi chết không có chỗ chôn, một khi nó chưa sống lại, ta sẽ để mặc ngươi chết đói ở chỗ này.”
Mật thất ở phía dưới địa lao, trấn quốc phu nhân bước theo bậc thềm đi lên, đóng lại một cái cửa sắt nặng nề, đem Phùng Ngọc Kiếm nhốt tại mật thất.
Phùng Ngọc Kiếm bị đẩy mạnh vào trong, hắn thong thả đứng lên, nhìn người đang nằm trên giường mềm. Người nọ đúng là Tống Dật Tương, phong thái tuấn mỹ vẫn không đổi. Hắn xem hơi thở, quả nhiên thực sự đã chết, không cách nào tin được Tống Dật Tương người từng dùng mọi cách để làm nhục hắn, đã chết.
Hắn ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn Tống Dật Tương, nhìn một ngày một đêm, thực sự người này không tỉnh lại.
Hắn vươn tay xoa gương mặt cùng da thịt lạnh lẽo của Tống Dật Tương. Da thịt lạnh như băng, hơn trăm lần giao hợp, hắn đã khước từ chạm vào Tống Dật Tương như vậy.
“Ta rất mâu thuẫn, Tống Dật Tương, ta biết, ngươi chết ta mới có thể thực sự tự do, thế nhưng hiện tại ta không hy vọng ngươi thực sự chết.” Thanh âm hắn nhẹ như lông hồng “Ta đã không nghe ra lời ngươi nói là thật hay giả, những lời ngươi nói này ta phân biệt không rõ ràng lắm. Ngươi nói ngươi yêu ta là thật chăng? Vì sao ngươi lại yêu một nam nhân không có tư sắc, không có dáng vẻ như ta, với tư cách quyền thế của ngươi, không phải là muốn gì thì có nấy hay sao?
Đêm hôm đó vì sao ngươi lại tới tìm ta? Tống Dật Tương, vì sao? Ta đối với ngươi mà nói một chút giá trị cũng không có, ngươi rốt cuộc vì sao lại tới tìm ta? Ta thế nào cũng không nghĩ ra, không nghĩ ra vì sao ngươi lại ôm ta vào ngực như vậy, tim ta đập lien hồi, ta nghĩ đến ngươi muốn nói với ta điều gì?
Ta không muốn ngươi giúp ta làm chuyện gì, đối với ngươi mà nói chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, tất cả có thể đơn giản cho ta. Cho dễ, ngươi sẽ quên dễ. Ta muốn ngươi tự tay làm cho ta một chuyện, dù chỉ là một việc nhỏ như hái lá, cũng cho ta biết ngươi cũng đã hạ thấp địa vì vì một người khác, như vậy lúc ta giúp ngươi kéo dài tính mệnh, ta sẽ không có bất cứ chần chừ nào. Ta không biết làm thế nào để kéo dài mạng sống của ngươi, là muốn ta chết sao?”
Phùng Ngọc Kiếm nâng mặt Tống Dật Tương lên “Ngươi đã quên cảm giác hôn ta như thế nào, nhưng ta lại nhớ kỹ hôn ngươi có cảm giác ra sao. Ta biết với ngươi chuyện này ngu xuẩn thế nào, chờ ta chết đi, ngươi sống lại xong, ngươi sẽ cười nhạo ta ngốc nghếch.”
Phùng Ngọc Kiếm đem môi kề sát môi Tống Dật Tương, nhẹ nhàng hôn, mỗi một lần khẽ hôn, tim hắn lại đập điên cuồng. Sau đó hắn buông Tống Dật Tương ra.
“Ta yêu ngươi, từ ngày ta nhìn thấy ngươi mặt đầy bụi bẩn ngồi trên đường, ta đã yêu ngươi. Ta chưa từng yêu ai, không hiểu được cảm giác kinh hoàng không tên trong lòng là yêu say đắm, vậy nên ta cũng hận lời nói giả dối của ngươi. Mọi thứ ngươi làm đều là vì muốn ta yêu ngươi, giúp ngươi kéo dài tính mệnh, mục đích ích kỷ như vậy cũng chỉ có ngươi mới có thể dõng dạc nói ra.”
Phùng Ngọc Kiếm nở nụ cười nhẹ, tiếng cười nhưng mềm mại huyền ảo “Thân thể như ta không thể cùng một chỗ với bất cứ kẻ nào nữa, ngươi muốn ta sẽ cho ngươi, chỉ sợ ngươi rất nhanh sẽ chán ghét. Ta là một kẻ ngu xuẩn, sẽ không làm ngươi hài lòng, cũng không biết nịnh nọt, rất nhanh ngươi sẽ quên một nam nhân không tư sắc không kiều diễm như ta.
Thế nhưng người có thể giúp ngươi kéo dài tính mệnh, trong đời ngươi ắt chỉ có một mình ta. Ngươi nên thỉnh thoảng nhớ tới ta, nhớ kỹ nếu không có sinh mệnh của ta, ngươi sẽ không sống lại.”
Phùng Ngọc Kiếm lấy đoản kiếm lúc trước đâm Tống Dật Tương ra. Lần này mũi kiếm không hề hướng vào Tống Dật Tương, mà chỉ vào chính ngực mình. Hắn cắm xuống, nhưng không cảm thấy quá đau. Hắn lưu luyến nhìn dung nhan tuấn mỹ của Tống Dật Tương lần cuối, sau đó đem mũi kiếm cắm sâu thêm một tấc, đau đớn tăng thêm trăm nghìn lần.
Hắn ngã vào mép giường của Tống Dật Tương, nhanh chóng tắt thở.
***
Trấn quốc phu nhân sai người đem thi thể Phùng Ngọc Kiếm vứt sang một bên. Cả hai đều đã chết, còn nói gì đến muốn cho Tống Dật Tương sống lại. Bà đem Tống Dật Tương về sương phòng hắn từng ở, tức giận đạp Phùng Ngọc Kiếm cẩu đông tây vài cái, sau đó khóa hắn lại trong mật thất, không cho hắn xuống mồ an nghỉ, coi như để hắn chết không có chỗ chôn.
Bà ngồi giam mình trong nỗi buồn thảm, vừa nhìn tới thi thể Tống Dật Tương thì nước mắt lại tuôn rơi, đến cả hạ nhân tới bẩm báo sự tình cũng không dám quấy nhiễu tâm tình của bà “Bẩm phu nhân, có người vừa xông vào.”
“Xông vào?” Trấn quốc phu nhân tâm tình đã đủ tồi tệ rồi, vừa nghe được có kẻ xông vào trấn quốc phủ, càng tức giận đến nổi trận lôi đình “Thủ vệ đi chết ở chỗ nào rồi? Bảo thủ vệ giết hắn đi.”
Bà còn chưa dứt tiếng, nam nhân tóc trắng trẻ tuổi đã xông vào phòng khách, phó dịch động tới hắn đều vô thanh vô tức ngã trên mặt đất. Trên vai hắn đậu một hắc điêu đang chơi đùa với mái tóc trắng của hắn.
Trấn quốc phu nhân tức giận kêu lên “Ngươi là cái thứ cẩu đông tây gì? Dám xông vào trấn quốc phủ của ta. Người đâu, giết hắn cho ta.”
Trong phủ im ắng, trấn quốc phu nhân một trận lạnh buốt cả tim. Bà nhảy dựng lên, đi ra ngoài xem, từ trước cửa vào đến đó, người trong phủ ở tiền viện đều nằm ngay đơ thành một đống, xem ra toàn bộ là muốn tiến đến ngăn cản nam nhân hồng nhan bạch phát, bị hắn làm cho ngã xuống đất.
Bà tuy chỉ có một mình, nhưng vô cùng nóng nảy quát lớn. Bà nhảy tới phía trước bạch phát nam nhân, chỉ vào mặt hắn “Ngươi là ai, dám đến trấn quốc phủ giương oai?”
“Ngươi hôi, cách xa ta một chút, còn nữa, Tống Dật Tương ở đâu?”
Trấn quốc phu nhân cả đời này chưa từng phải chịu vũ nhục như vậy. Bà vung tay lên định tát bạch phát nam nhân, hắc điêu vẫn chơi với tóc trắng của hắn đột nhiên kêu lên một thanh âm cực kỳ đáng sợ, móng vuốt cửa nó giơ ra muốn cào lên hoa dung nguyệt mạo của trấn quốc phu nhân. Bà vội vàng giơ tay ra ngăn, vết cào mới dừng lại ở trên tay.
Cơn tức giận của trấn quốc phu nhân khó mà át được, định gọi người tới xử tử hắc điêu, nhưng phát hiện vết cào trên tay rất lạ, phát đau lên. Bà cúi đầu nhìn, mới thấy trên tay làn da vốn trắng trẻo hiện tại đã biến thành xanh đen, hơn nữa còn đau đớn truyền khắp nơi, bà sợ tới độ không nói nên lời.
“Ta hỏi ngươi Tống Dật Tương ở đâu?”
“Tay của ta sao lại như vậy?”
“Tống Dật Tương ở đâu?”
Hắn lại hỏi Tống Dật Tương ở đâu một lần nữa, nhìn lại hồng nhan bạch phát này, trấn quốc phu nhân liền nhớ tới Tống Dật Tương từng nói với bà về Miêu Cương Thần tử, bên người thường có Miêu Cương Dược sư, mà Miêu Cương Dược sư đó là một bạch phát hồng nhan, là một nam nhân cực mỹ cực mị cực kỳ tuấn tú. Bà vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một nam nhân lạnh lùng so với ‘mỹ diễm’ thì còn mỹ diễm hơn.
Bà biết Tống Dật Tương lúc nhỏ là được đưa đến Miêu Cương mới có thể sống lại. Bà đến thở cũng không thở được, bất chấp bàn tay đau đớn, vội vàng nói “Dật Tương ở trong nội thất, ta lập tức đưa ngươi tới xem, nó bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, thế nào cũng không tra ra nguyên nhân.”
Bàn tay đã không còn cảm giác, nhưng bà không hề để ý đến tình trạng của thân thể mình, hiển nhiên là thật tâm yêu thương Tống Dật Tương, lập tức mời Miêu Cương Dược sư vào nội thất.
Miêu Cương Dược sư liếc qua Tống Dật Tướng “Hắn chưa chết, còn sống, hồn đã quay về rồi, có điều lúc hắn chết hẳn còn có một người chết ở bên người hắn nữa, phải đem người đó đến, mới có thể để hắn thực sự sống lại.”
Nghe thấy Tống Dật Tương có thể cứu được, trấn quốc phu nhân vui đến lông mày giãn ra mãn nguyện, lại nghe thấy phải mang người chết bên cạnh hắn tới, đó không phải là Phùng Ngọc Kiếm sao?”
“Hắn đã chết, Phùng Ngọc Kiếm đã chết rồi, đem hắn tới làm gì?”
Miêu Cương Dược sư không thèm nhắc lại.
Trấn quốc phu nhân vừa thấy sắc mặt hắn băng lãnh như trước, chỉ biết rằng mình nhất định phải mang Phùng Ngọc Kiếm tới mới có thể để Miêu Cương Dược sư tiến một bước cứu chữa cho Tống Dật Tương. Bà lập tức mở miệng gọi to “Người đâu, người…”
Mọi người đã ngất hết rồi, còn ai nữa? Trấn quốc phu nhân không thể làm gì khác hơn là tự mình đi xuống mật thất dưới địa lao, đem Phùng Ngọc Kiếm đã từng bị mình đá vài cái cố vác lên. Bà vác đến lúc thở hồng hộc, vác tới nội thất thì mặt đỏ tới tận mang tai đầy người mồ hôi, bà mới biết hóa ra thị vệ phải làm việc khổ cực như vậy.
Mà cánh tay vừa bị thương máu biến thành đen nhưng vì bà phải hoạt động nhiều, mà từng giọt rơi xuống, tay bà lại trở nên trắng nõn như trước, chỉ chừa lại một điểm đen, thấy thế, bà lấy làm kinh hãi.
Miêu Cương Dược sư lạnh lùng mở miệng “Tới nhà bếp đun nước đường cho từng người té xỉu uống mỗi người một ngụm, cho uống xong còn phải hỏi ‘không sao chứ?’, cho tất cả uống xong, máu đen tích trong cơ thể bà mới có thể rơi hết xuống đất.”
“Ta đã đầy đầu mồ hôi rồi, ngươi còn bảo ta đi đun nước đường, đút cho bọn họ. Mệnh của bọn họ là cái gì a, không sợ làm tổn thọ bọn họ.” Trấn quốc phu nhân bất mãn kêu lên.
Miêu Cương Dược sư lạnh nhạt nói “Bà không đi, đợt lát nữa người tổn thọ chính là bà, bà tự lo đi.”
Sau khi nói xong, xem như không thấy trấn quốc phu nhân nữa, hắn chuyển hướng về phía Phùng Ngọc Kiếm. Thấy ngực Phùng Ngọc Kiếm có cắm một cây kiếm, hắn hơi nhíu mày một chút, sau đó rút kiếm ra. May là lúc đâm Phùng Ngọc Kiếm cũng đã vì đem linh hồn trao cho Tống Dật Tương mà tắt thở rồi, bằng không đã chết thật.
Trấn quốc phu nhân vốn không tin tà ma, đứng ở phía sau Miêu Cương Dược sư, thế nhưng bà vừa đứng thì tay lại đau, bà nhìn xuống, máu đen lại lan rộng. Bất đắc dĩ, đành phải tới nhà bếp đun nước đường.
Việc đó so với di chuyển Phùng Ngọc Kiếm còn mệt hơn, bởi vì trấn quốc phủ có vài trăm người, khiến bà đút tới tay run chân mỏi. Nhưng kể cũng lạ, bà vừa rót nước đường vào, nhân mã té xỉu lập tức tỉnh lại.
Thấy bà ở gần như thế, hạ nhân sợ đến vội vàng kêu lên “Phu nhân?!!”
Bà trừng mắt nhìn, khiến người tỉnh lại sợ chết khiếp, còn hầm hè hỏi “Không sao chứ?”
Người nọ đã hầu hạ bà hơn mười năm, chưa từng nghe bà hỏi một câu thân thiết như thế, lập tức cảm động nói “Không sao thưa phu nhân, để ta cầm giúp bà.”
“Không…” Bà vốn định nói không cần, thế nhưng thấy người nọ nhãn thần trước giờ chưa từng thành khẩn như thế, thần sắc tức giận lập tức phai nhạt xuống “Được rồi, ngươi cẩn thận, đừng để rớt ra ngoài.”
Bà mỗi lần đút cho một người, lại hỏi một câu ‘Không sao chứ?’, hạ nhân bị bà cho uống nước đường chưa từng thấy bà thân thiết như thế, biểu tình đương nhiên khác lúc phải hầu hạ bà trong lòng run sợ, thậm chí còn cầm lòng không đặng cầm tay bà nói lời cảm tạ.
Trấn quốc phu nhân cả đời chưa được ai cảm tạ, hiện tại lại có nhiều người cảm tạ bà như vậy, trong bà dấy lên một tư vị không biết là gì, thế nhưng chí ít mặt mày mềm mỏng, không trợn mắt như trước, đến nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Tống Dật Tương cả đêm không chợp mắt, viền mắt thâm đen, nhìn thấy Giải Ngữ vào, liền xuống giường buông ra một câu nói “Hảo hảo chiếu cố hắn.”
Giải Ngữ một đêm lo lắng chờ ngoài cửa, chỉ sợ Tống Dật Tương muốn đả thương Phùng Ngọc Kiếm, nhưng nàng cả đêm không nghe thấy bất cứ âm hưởng gì. Nàng hướng về phía giường, Phùng Ngọc Kiếm đã mở mắt nhìn hoa trướng xa hoa, nàng yên lặng không nói bôi thuốc cho hắn. Phùng Ngọc Kiếm thấp giọng nói “Ta muốn về nhà, không muốn ở lại đây nữa.”
Giải Ngữ nhẹ nhàng gật đầu “Được, Phùng tướng quân, chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Ta mệt mỏi quá, Giải Ngữ, chúng ta từ quan về quê đi thôi, ngươi làm muội muội của ta, ta giúp ngươi chọn một nhà tốt để gả cho, ở lại trong kinh khiến ta mệt mỏi.”
Giải Ngữ biết hắn không chỉ thân thể bị thương tổn, đến tâm hồn cũng rất uể oải, vì hắn mà rơi lệ.
“Được, Phùng tướng quân, ngươi là ân nhân của ta, ngươi đi đâu, ta sẽ đi đó, ta đỡ ngươi rời chỗ này.”
Phùng Ngọc Kiếm để cho nàng dìu, đi ra khỏi cung phòng của Tống Dật Tương. Tống Dật Tương nghe tin vội tới, nhưng Phùng Ngọc Kiếm không liếc hắn lấy một cái.
Giải Ngữ nói nhỏ “Phùng tướng quân muốn hồi phủ.”
Môi Tống Dật Tương khẽ run, nhưng không nói nên lời. Cuối cùng hắn nói “Được rồi, người đâu, chuẩn bị kiệu.”
Phùng Ngọc Kiếm ngẩng đầu lên, nhìn Tống Dật Tương, trong mắt hắn không có thần sắc si ngốc mờ mịt, cũng không lướt qua Tống Dật Tương nhìn về nơi xa xăm vô định, cứ như vậy ngưng mắt ở Tống Dật Tương, chăm chú như thể chưa từng thấy người này bao giờ. Tim Tống Dật Tương như thể vỡ nát, lại như muốn căng phồng ra, nhìn lại hắn.
Kiệu chuẩn bị xong, Phùng Ngọc Kiếm thu hồi ánh mắt, từ đầu đến cuối chưa nói câu nào, ngồi vào trong kiệu, mà cái nhìn kinh hồng lướt qua vừa rồi khiến lòng Tống Dật Tương tình cảm dâng trào. Hắn lặng lẽ nhìn cỗ kiệu đi xa, Giải Ngữ hướng hắn cúi người hành lễ, sau đó theo cỗ kiệu rời đi.
(cái “kinh hồng nhất miết” tạm dịch là “nhìn lướt qua nhanh như chim hồng nhạn bị kinh động” tức là một cái liếc mắt rất nhanh nhưng để lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm lại có vẻ mềm mại phiêu dật – tuy nhiên thường là dùng để tả nữ:)))
Cỗ kiệu đi càng lúc càng xa, mãi đến lúc không còn thấy bóng, Tống Dật Tương mới đi vào cung thất, trên giường như còn lại hơi ấm của Phùng Ngọc Kiếm, hắn vùi mặt vào giường, để bản thân được cảm nhiễm cái khí tức mà sau này không được chạm vào nữa của Phùng Ngọc Kiếm.
***
Tống Dật Tương trở về cung, Thái hậu an bài một yến tiệc tẩy trần vô cùng náo nhiệt cho hắn. Hoàng thượng, các hoàng tử công chúa đều làm khách, đến công chúa đã được gả ra ngoài cũng được mời hồi cung. Thế thôi cũng đủ biết hắn ở trong hoàng gia địa vị không gì lung lay được, lời nói phùng nghênh phách mã nhiều như sao trên trời.
(hừm phùng nghênh phách mã chắc là là a dua nịnh hót = =)
Nhưng hắn biết những ngôi sao này dù sáng nhưng dễ đổi hướng, không bằng một câu ừ nhẹ chân thành của người kia. Hắn mỉm cười nghe những lời này, sự trống rỗng trong lòng càng lớn thêm.
Lúc không hề được dự báo trước thì hắn phát tác lần thứ hai, nằm ở trên giường nhỏ thở không nổi cố sức hô hấp, cảm nhận rõ ràng rằng phát tác sẽ khiến hắn chết.
Trước khi chết tâm linh một mảnh trống rỗng. Người hắn muốn thì không chiếm được, người muốn yêu thì không có khả năng yêu hắn. Lần thứ hai cách lần thứ ba rất ngắn, hắn nếu không đi gặp Phùng Ngọc Kiếm, sau này sẽ không được gặp lại nữa.
Bóng đêm mờ mịt, chờ phát tác ngừng, hắn mặc y phục lên. Kể cả nếu Phùng Ngọc Kiếm không muốn gặp hắn, hắn vẫn muốn nhìn thấy Phùng Ngọc Kiếm.
***
Mười ngày tu dưỡng, vết thương của Phùng Ngọc Kiếm đã lành được bảy, tám phần. Khoảng thời gian hắn ở trong cung, Tống Dật Tương nói dối là mang hắn ra ngoài đi khám đại phu, vậy nên sau khi Phùng Ngọc Kiếm trở về ở trong phòng nghỉ ngơi cũng không ai thấy kỳ quái. Chỉ ngoại trừ việc trong khoảng thời gian này Tống Dật Tương không hề ở trong phủ võ trạng nguyên ra thì còn lại đều y như trước.
Đêm khuya nhân tĩnh, Phùng Ngọc Kiếm ngủ ở trên giường, đúng lúc cửa có động tĩnh, hắn liền tỉnh lại.
Cửa bị Tống Dật Tương đẩy ra, hắn một thân áo bào trắng, thần sắc tuy có chút tái nhợt, còn dáng dấp vẫn là vô cùng tuấn mỹ như trước. Hắn sải bước vào trong, thấp giọng dịu dàng nói “Tối nay ta muốn ra ngoài một chút, đi theo ta có được không?”
Phùng Ngọc Kiếm chỉ nhìn hắn, không động đậy gì, thanh âm của Tống Dật Tương trở nên run rẩy “Van cầu ngươi.”
Thân thể Phùng Ngọc Kiếm có chút giật mình, hắn đang định xỏ chân vào giày thì Tống Dật Tương đã ngồi xổm bên giường, đi giày cho hắn, sau đó cầm lấy y vật phủ thêm lên vai Phùng Ngọc Kiếm.
Vết thương của Phùng Ngọc Kiếm còn chưa khép miệng, hành động có chút chậm chạp. Tống Dật Tương nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhảy lên mái hiên, bước vào sâu trong biển mây vô danh. Phùng Ngọc Kiếm không chống cự, cũng không nói gì. Hai tay ôm hắn vào ngực, tiếng hô hấp hơi nông của Phùng Ngọc Kiếm phả vào bên cạnh cổ mình, thế cũng đủ cho Tống Dật Tương cảm giác được một loại hạnh phúc mơ hồ.
Nhảy lên đỉnh núi cao nhất kinh thành, dựa vào một gốc cây đại thụ ngồi xuống, đối diện là sao cùng trăng non. Phùng Ngọc Kiếm bị hắn ôm vào ngực, cũng trượt xuống, tựa ở trước ngực hắn, hai tay bám lấy hắn. Tống Dật Tương nhân cơ hội đó không để Phùng Ngọc Kiếm ly khai cái ôm của mình nữa.
Hai người đều không nói gì, nhìn cảnh sắc mênh mông thơ mộng. Gió trên núi lạnh, Tống Dật Tương cởi chính áo khoác của mình ra, khoác lên người Phùng Ngọc Kiếm, thấp giọng nói “Đừng để cảm lạnh.”
Phùng Ngọc Kiếm không trả lời gì, mà Tống Dật Tương có thể ôm hắn đã là cảm thấy mỹ mãn rồi.
Hắn ôn nhu vuốt những sợi tóc của Phùng Ngọc Kiếm “Ta cũng sắp chết rồi, có cái gì ta có thể làm cho ngươi không? Bất kể là chuyện khó thế nào, ta đều có thể làm được.”
Phùng Ngọc Kiếm vẫn tiếp tục im lặng không nói gì, đến lúc Tống Dật Tương cho rằng không thể có được câu trả lời nữa, thì Phùng Ngọc Kiếm nhẹ giọng nói “Ta muốn ngươi lên cây hái cho ta một cái lá.”
Yêu cầu này rất cổ quái, nhưng Tống Dật Tương lập tức đứng lên, nhảy tới hái một phiến lá. Hắn kéo tay Phùng Ngọc Kiếm, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay. Phùng Ngọc Kiếm cuộn phiến lá lên, bỏ vào miệng, thổi ra một đơn âm cao vút, sao đó biến thành nhạc khúc thê tịch (thê lương cô đơn), theo gió luồn vào cửa sổ vạn nhà trong kinh thành.
Tống Dật Tương cả đêm ngồi nghe khúc nhạc không biết tên đó, để Phùng Ngọc Kiếm ở bên mình, vượt qua buổi tối cuối cùng trong cuộc đời hắn.
***
Trời sáng dần lên, Tống Dật Tương đem Phùng Ngọc Kiếm ôm vào ngực, đưa về phòng ở võ trạng nguyên phủ.
Phùng Ngọc Kiếm cả một đêm ngoại trừ muốn hắn hái lá, cũng không nói với hắn bất cứ điều gì khác, không như nữ tử nam tử nào khác lấy lòng hắn, nhưng hắn nghĩ đêm đó là đêm tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
Hắn đem Phùng Ngọc Kiếm cẩn thận đặt ở trên giường, lại còn tỉ mỉ đắp chăn cho hắn, sau đó khép nhẹ cửa, như thể sợ làm ồn Phùng Ngọc Kiếm. Trong nháy mắt, hắn ôn nhu nói một câu với Phùng Ngọc Kiếm mà chưa từng nói với bất cứ kẻ nào khác — “Cảm tạ ngươi.”
Cửa khép lại, Phùng Ngọc Kiếm có trả lời hay không hắn cũng không biết, có điều hắn đã cảm thấy cực kỳ mãn nguyện rồi. Bước từng bước uể oải hồi cung, hắn nằm lên chiếc giường Phùng Ngọc Kiếm đã từng nằm, đến tay cũng mệt mỏi đến độ không nhấc dậy nổi, nhưng hắn đặt tay ở chóp mũi, vẫn như ngửi được một tia tàn hương còn lại khi hắn vuốt tóc Phùng Ngọc Kiếm, hương vị đó thấm vào tâm phế hắn, so với tất thảy mị hương, điềm hương trên đời còn ngọt ngào động nhân hơn.
Hắn đưa tay đặt nhẹ trước ngực, như thể sợi tóc của người kia vẫn còn vương ở đó, ấm áp trái tim sắp ngừng đập của hắn.
Tim đập càng lúc càng chậm, hắn khép đôi mắt lại, bên tai như còn nghe được tiếng nhạc Phùng Ngọc Kiếm thổi, cảm thụ được độ ấm khi Phùng Ngọc Kiếm ngồi trong lòng hắn. Hắn thực sự rất muốn hôn Phùng Ngọc Kiếm, nhưng đến một ngón tay cũng không dám động, đơn giản vì hắn sợ thấy thần tình người đó nhìn mình khinh bỉ. Chí ít hắn cũng muốn mang theo ngọt ngào giả tạo mà chết đi.
***
Tống Dật Tương thình lình chết ở trong cung, ngự y không nhìn ra nguyên nhân là gì. Thái hậu giận dữ muốn chém đầu mấy ngự y đó, ngự y mỗi người sợ đến toàn thân run rẩy. Hoàng thượng lửa giận ngút trời quở trách cả đám cung nữ thái giám hầu hạ Tống Dật Tương.
Trấn quốc phu nhân chạy tới, thấy được thi thể Tống Dật Tương, nhịn không được rơi nước mắt, khóc lớn “Sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng nó nói với ta muốn ta an tâm, nó biết cách để sống sót!”
Tống Dật Tương lúc nhỏ bị độc chết, chính là trấn quốc phu nhân không biết đưa tới đâu khiến hắn sống lại, giờ lại chết, thái hậu khóc tới gần như muốn ngất xỉu đi.
Trấn quốc phu nhân sai người bế Tống Dật Tương dậy, nhãn thần lạnh lẽo hồng lên nói “Ta biết làm thế nào cho nó sống lại. Thái hậu, Hoàng thượng, giao việc này cho ta, hai người cứ an tâm.”
Việc đã đến nước này, Thái hậu gật đầu, trấn quốc phu nhân liền gọi người đem Tống Dật Tương đưa tới trấn quốc phủ, mặt khác sai người tới võ trạng nguyên phủ đem cái tên cẩu đông tây Phùng Ngọc Kiếm tới.
***
Bà đem Tống Dật Tương đặt vào trong một mật thất, để hắn nằm trên giường nhỏ, còn Phùng Ngọc Kiếm cũng bị cưỡng ép giải tới.
Trấn quốc phu nhân cả giận nói “Ta biết Dật Tương muốn sống lại cần có ngươi, có đúng không? Nó có nói việc này với ngươi không?”
Bà hỏi liên tiếp mấy câu, Phùng Ngọc Kiếm cũng không trả lời. Trần quốc phu nhân lửa giận thiêu đốt, sai người đem Phùng Ngọc Kiếm áp giải vào mật thất, để hắn ở cùng với Tống Dật Tương. Bà khóa cửa lại giận dữ nói “Ngươi nếu như không cứu được nó, ta sẽ để ngươi chết không có chỗ chôn, một khi nó chưa sống lại, ta sẽ để mặc ngươi chết đói ở chỗ này.”
Mật thất ở phía dưới địa lao, trấn quốc phu nhân bước theo bậc thềm đi lên, đóng lại một cái cửa sắt nặng nề, đem Phùng Ngọc Kiếm nhốt tại mật thất.
Phùng Ngọc Kiếm bị đẩy mạnh vào trong, hắn thong thả đứng lên, nhìn người đang nằm trên giường mềm. Người nọ đúng là Tống Dật Tương, phong thái tuấn mỹ vẫn không đổi. Hắn xem hơi thở, quả nhiên thực sự đã chết, không cách nào tin được Tống Dật Tương người từng dùng mọi cách để làm nhục hắn, đã chết.
Hắn ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn Tống Dật Tương, nhìn một ngày một đêm, thực sự người này không tỉnh lại.
Hắn vươn tay xoa gương mặt cùng da thịt lạnh lẽo của Tống Dật Tương. Da thịt lạnh như băng, hơn trăm lần giao hợp, hắn đã khước từ chạm vào Tống Dật Tương như vậy.
“Ta rất mâu thuẫn, Tống Dật Tương, ta biết, ngươi chết ta mới có thể thực sự tự do, thế nhưng hiện tại ta không hy vọng ngươi thực sự chết.” Thanh âm hắn nhẹ như lông hồng “Ta đã không nghe ra lời ngươi nói là thật hay giả, những lời ngươi nói này ta phân biệt không rõ ràng lắm. Ngươi nói ngươi yêu ta là thật chăng? Vì sao ngươi lại yêu một nam nhân không có tư sắc, không có dáng vẻ như ta, với tư cách quyền thế của ngươi, không phải là muốn gì thì có nấy hay sao?
Đêm hôm đó vì sao ngươi lại tới tìm ta? Tống Dật Tương, vì sao? Ta đối với ngươi mà nói một chút giá trị cũng không có, ngươi rốt cuộc vì sao lại tới tìm ta? Ta thế nào cũng không nghĩ ra, không nghĩ ra vì sao ngươi lại ôm ta vào ngực như vậy, tim ta đập lien hồi, ta nghĩ đến ngươi muốn nói với ta điều gì?
Ta không muốn ngươi giúp ta làm chuyện gì, đối với ngươi mà nói chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, tất cả có thể đơn giản cho ta. Cho dễ, ngươi sẽ quên dễ. Ta muốn ngươi tự tay làm cho ta một chuyện, dù chỉ là một việc nhỏ như hái lá, cũng cho ta biết ngươi cũng đã hạ thấp địa vì vì một người khác, như vậy lúc ta giúp ngươi kéo dài tính mệnh, ta sẽ không có bất cứ chần chừ nào. Ta không biết làm thế nào để kéo dài mạng sống của ngươi, là muốn ta chết sao?”
Phùng Ngọc Kiếm nâng mặt Tống Dật Tương lên “Ngươi đã quên cảm giác hôn ta như thế nào, nhưng ta lại nhớ kỹ hôn ngươi có cảm giác ra sao. Ta biết với ngươi chuyện này ngu xuẩn thế nào, chờ ta chết đi, ngươi sống lại xong, ngươi sẽ cười nhạo ta ngốc nghếch.”
Phùng Ngọc Kiếm đem môi kề sát môi Tống Dật Tương, nhẹ nhàng hôn, mỗi một lần khẽ hôn, tim hắn lại đập điên cuồng. Sau đó hắn buông Tống Dật Tương ra.
“Ta yêu ngươi, từ ngày ta nhìn thấy ngươi mặt đầy bụi bẩn ngồi trên đường, ta đã yêu ngươi. Ta chưa từng yêu ai, không hiểu được cảm giác kinh hoàng không tên trong lòng là yêu say đắm, vậy nên ta cũng hận lời nói giả dối của ngươi. Mọi thứ ngươi làm đều là vì muốn ta yêu ngươi, giúp ngươi kéo dài tính mệnh, mục đích ích kỷ như vậy cũng chỉ có ngươi mới có thể dõng dạc nói ra.”
Phùng Ngọc Kiếm nở nụ cười nhẹ, tiếng cười nhưng mềm mại huyền ảo “Thân thể như ta không thể cùng một chỗ với bất cứ kẻ nào nữa, ngươi muốn ta sẽ cho ngươi, chỉ sợ ngươi rất nhanh sẽ chán ghét. Ta là một kẻ ngu xuẩn, sẽ không làm ngươi hài lòng, cũng không biết nịnh nọt, rất nhanh ngươi sẽ quên một nam nhân không tư sắc không kiều diễm như ta.
Thế nhưng người có thể giúp ngươi kéo dài tính mệnh, trong đời ngươi ắt chỉ có một mình ta. Ngươi nên thỉnh thoảng nhớ tới ta, nhớ kỹ nếu không có sinh mệnh của ta, ngươi sẽ không sống lại.”
Phùng Ngọc Kiếm lấy đoản kiếm lúc trước đâm Tống Dật Tương ra. Lần này mũi kiếm không hề hướng vào Tống Dật Tương, mà chỉ vào chính ngực mình. Hắn cắm xuống, nhưng không cảm thấy quá đau. Hắn lưu luyến nhìn dung nhan tuấn mỹ của Tống Dật Tương lần cuối, sau đó đem mũi kiếm cắm sâu thêm một tấc, đau đớn tăng thêm trăm nghìn lần.
Hắn ngã vào mép giường của Tống Dật Tương, nhanh chóng tắt thở.
***
Trấn quốc phu nhân sai người đem thi thể Phùng Ngọc Kiếm vứt sang một bên. Cả hai đều đã chết, còn nói gì đến muốn cho Tống Dật Tương sống lại. Bà đem Tống Dật Tương về sương phòng hắn từng ở, tức giận đạp Phùng Ngọc Kiếm cẩu đông tây vài cái, sau đó khóa hắn lại trong mật thất, không cho hắn xuống mồ an nghỉ, coi như để hắn chết không có chỗ chôn.
Bà ngồi giam mình trong nỗi buồn thảm, vừa nhìn tới thi thể Tống Dật Tương thì nước mắt lại tuôn rơi, đến cả hạ nhân tới bẩm báo sự tình cũng không dám quấy nhiễu tâm tình của bà “Bẩm phu nhân, có người vừa xông vào.”
“Xông vào?” Trấn quốc phu nhân tâm tình đã đủ tồi tệ rồi, vừa nghe được có kẻ xông vào trấn quốc phủ, càng tức giận đến nổi trận lôi đình “Thủ vệ đi chết ở chỗ nào rồi? Bảo thủ vệ giết hắn đi.”
Bà còn chưa dứt tiếng, nam nhân tóc trắng trẻ tuổi đã xông vào phòng khách, phó dịch động tới hắn đều vô thanh vô tức ngã trên mặt đất. Trên vai hắn đậu một hắc điêu đang chơi đùa với mái tóc trắng của hắn.
Trấn quốc phu nhân tức giận kêu lên “Ngươi là cái thứ cẩu đông tây gì? Dám xông vào trấn quốc phủ của ta. Người đâu, giết hắn cho ta.”
Trong phủ im ắng, trấn quốc phu nhân một trận lạnh buốt cả tim. Bà nhảy dựng lên, đi ra ngoài xem, từ trước cửa vào đến đó, người trong phủ ở tiền viện đều nằm ngay đơ thành một đống, xem ra toàn bộ là muốn tiến đến ngăn cản nam nhân hồng nhan bạch phát, bị hắn làm cho ngã xuống đất.
Bà tuy chỉ có một mình, nhưng vô cùng nóng nảy quát lớn. Bà nhảy tới phía trước bạch phát nam nhân, chỉ vào mặt hắn “Ngươi là ai, dám đến trấn quốc phủ giương oai?”
“Ngươi hôi, cách xa ta một chút, còn nữa, Tống Dật Tương ở đâu?”
Trấn quốc phu nhân cả đời này chưa từng phải chịu vũ nhục như vậy. Bà vung tay lên định tát bạch phát nam nhân, hắc điêu vẫn chơi với tóc trắng của hắn đột nhiên kêu lên một thanh âm cực kỳ đáng sợ, móng vuốt cửa nó giơ ra muốn cào lên hoa dung nguyệt mạo của trấn quốc phu nhân. Bà vội vàng giơ tay ra ngăn, vết cào mới dừng lại ở trên tay.
Cơn tức giận của trấn quốc phu nhân khó mà át được, định gọi người tới xử tử hắc điêu, nhưng phát hiện vết cào trên tay rất lạ, phát đau lên. Bà cúi đầu nhìn, mới thấy trên tay làn da vốn trắng trẻo hiện tại đã biến thành xanh đen, hơn nữa còn đau đớn truyền khắp nơi, bà sợ tới độ không nói nên lời.
“Ta hỏi ngươi Tống Dật Tương ở đâu?”
“Tay của ta sao lại như vậy?”
“Tống Dật Tương ở đâu?”
Hắn lại hỏi Tống Dật Tương ở đâu một lần nữa, nhìn lại hồng nhan bạch phát này, trấn quốc phu nhân liền nhớ tới Tống Dật Tương từng nói với bà về Miêu Cương Thần tử, bên người thường có Miêu Cương Dược sư, mà Miêu Cương Dược sư đó là một bạch phát hồng nhan, là một nam nhân cực mỹ cực mị cực kỳ tuấn tú. Bà vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một nam nhân lạnh lùng so với ‘mỹ diễm’ thì còn mỹ diễm hơn.
Bà biết Tống Dật Tương lúc nhỏ là được đưa đến Miêu Cương mới có thể sống lại. Bà đến thở cũng không thở được, bất chấp bàn tay đau đớn, vội vàng nói “Dật Tương ở trong nội thất, ta lập tức đưa ngươi tới xem, nó bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, thế nào cũng không tra ra nguyên nhân.”
Bàn tay đã không còn cảm giác, nhưng bà không hề để ý đến tình trạng của thân thể mình, hiển nhiên là thật tâm yêu thương Tống Dật Tương, lập tức mời Miêu Cương Dược sư vào nội thất.
Miêu Cương Dược sư liếc qua Tống Dật Tướng “Hắn chưa chết, còn sống, hồn đã quay về rồi, có điều lúc hắn chết hẳn còn có một người chết ở bên người hắn nữa, phải đem người đó đến, mới có thể để hắn thực sự sống lại.”
Nghe thấy Tống Dật Tương có thể cứu được, trấn quốc phu nhân vui đến lông mày giãn ra mãn nguyện, lại nghe thấy phải mang người chết bên cạnh hắn tới, đó không phải là Phùng Ngọc Kiếm sao?”
“Hắn đã chết, Phùng Ngọc Kiếm đã chết rồi, đem hắn tới làm gì?”
Miêu Cương Dược sư không thèm nhắc lại.
Trấn quốc phu nhân vừa thấy sắc mặt hắn băng lãnh như trước, chỉ biết rằng mình nhất định phải mang Phùng Ngọc Kiếm tới mới có thể để Miêu Cương Dược sư tiến một bước cứu chữa cho Tống Dật Tương. Bà lập tức mở miệng gọi to “Người đâu, người…”
Mọi người đã ngất hết rồi, còn ai nữa? Trấn quốc phu nhân không thể làm gì khác hơn là tự mình đi xuống mật thất dưới địa lao, đem Phùng Ngọc Kiếm đã từng bị mình đá vài cái cố vác lên. Bà vác đến lúc thở hồng hộc, vác tới nội thất thì mặt đỏ tới tận mang tai đầy người mồ hôi, bà mới biết hóa ra thị vệ phải làm việc khổ cực như vậy.
Mà cánh tay vừa bị thương máu biến thành đen nhưng vì bà phải hoạt động nhiều, mà từng giọt rơi xuống, tay bà lại trở nên trắng nõn như trước, chỉ chừa lại một điểm đen, thấy thế, bà lấy làm kinh hãi.
Miêu Cương Dược sư lạnh lùng mở miệng “Tới nhà bếp đun nước đường cho từng người té xỉu uống mỗi người một ngụm, cho uống xong còn phải hỏi ‘không sao chứ?’, cho tất cả uống xong, máu đen tích trong cơ thể bà mới có thể rơi hết xuống đất.”
“Ta đã đầy đầu mồ hôi rồi, ngươi còn bảo ta đi đun nước đường, đút cho bọn họ. Mệnh của bọn họ là cái gì a, không sợ làm tổn thọ bọn họ.” Trấn quốc phu nhân bất mãn kêu lên.
Miêu Cương Dược sư lạnh nhạt nói “Bà không đi, đợt lát nữa người tổn thọ chính là bà, bà tự lo đi.”
Sau khi nói xong, xem như không thấy trấn quốc phu nhân nữa, hắn chuyển hướng về phía Phùng Ngọc Kiếm. Thấy ngực Phùng Ngọc Kiếm có cắm một cây kiếm, hắn hơi nhíu mày một chút, sau đó rút kiếm ra. May là lúc đâm Phùng Ngọc Kiếm cũng đã vì đem linh hồn trao cho Tống Dật Tương mà tắt thở rồi, bằng không đã chết thật.
Trấn quốc phu nhân vốn không tin tà ma, đứng ở phía sau Miêu Cương Dược sư, thế nhưng bà vừa đứng thì tay lại đau, bà nhìn xuống, máu đen lại lan rộng. Bất đắc dĩ, đành phải tới nhà bếp đun nước đường.
Việc đó so với di chuyển Phùng Ngọc Kiếm còn mệt hơn, bởi vì trấn quốc phủ có vài trăm người, khiến bà đút tới tay run chân mỏi. Nhưng kể cũng lạ, bà vừa rót nước đường vào, nhân mã té xỉu lập tức tỉnh lại.
Thấy bà ở gần như thế, hạ nhân sợ đến vội vàng kêu lên “Phu nhân?!!”
Bà trừng mắt nhìn, khiến người tỉnh lại sợ chết khiếp, còn hầm hè hỏi “Không sao chứ?”
Người nọ đã hầu hạ bà hơn mười năm, chưa từng nghe bà hỏi một câu thân thiết như thế, lập tức cảm động nói “Không sao thưa phu nhân, để ta cầm giúp bà.”
“Không…” Bà vốn định nói không cần, thế nhưng thấy người nọ nhãn thần trước giờ chưa từng thành khẩn như thế, thần sắc tức giận lập tức phai nhạt xuống “Được rồi, ngươi cẩn thận, đừng để rớt ra ngoài.”
Bà mỗi lần đút cho một người, lại hỏi một câu ‘Không sao chứ?’, hạ nhân bị bà cho uống nước đường chưa từng thấy bà thân thiết như thế, biểu tình đương nhiên khác lúc phải hầu hạ bà trong lòng run sợ, thậm chí còn cầm lòng không đặng cầm tay bà nói lời cảm tạ.
Trấn quốc phu nhân cả đời chưa được ai cảm tạ, hiện tại lại có nhiều người cảm tạ bà như vậy, trong bà dấy lên một tư vị không biết là gì, thế nhưng chí ít mặt mày mềm mỏng, không trợn mắt như trước, đến nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Tác giả :
Lăng Báo Tư