Miên Hoa Chủng Thực Viên
Chương 15: Chủ nhân của ta
Editor: Phong Nguyệt
Beta: Dưa_chan
Xuống ngựa, chân cũng đã cứng ngắc. Hắn cũng như ta, hoạt động chân hai bên trái phải, còn lắc lắc cổ chân, thô tục chửi bới: “Xương con mẹ nó muốn nát!” Ta cũng giật giật cái cổ, quả thực là cứng ngắc, lại vẩy vẩy cánh tay——-
Cánh tay bị một thứ cứng rắn vướng một chút, đó là con dao găm ta cột vào mặt trong cẳng tay.
Này đã là một thói quen. Khi bọn ta bị đám cảnh sát bắt được liền biết bọn họ chỉ giữ chặt cổ tay bọn ta, khám xét vũ khí bên hông bọn ta———- nhưng dao găm buộc vào cẳng tay lại không bị bọn họ để ý khám tới. Nắm giữ một con dao găm có thể làm được rất nhiều việc!
Căn nhà giống như ở quê ta xây theo kiểu nhà dân Anh quốc nho nhỏ, cửa ra vào chỉ vừa đủ cho một người, có nơi treo quần áo cùng gương soi, chỗ để giày. Phía sau là một hành lang hẹp, dẫn tới phòng khách đang sáng đèn. Trời lạnh như vậy hẳn là nấu cơm chỗ lò sưởi đi? Hắn đi trước, dẫn ta vào phòng khách.
Phòng khách lát gỗ màu vàng đỏ ấm áp, ghế sô pha cỡ lớn êm ái đưa lưng về phía cửa, có một người đang ngồi.
Nơi đây cũng trang trí bằng hoa tươi. Một bình sứ lớn đặt giữa phòng, bên trên cắm hoa hồng cùng hoa anh thảo, quanh bình còn dùng hình con diều để trang trí—– cùng một loại với hoa văn trên khăn quàng của đám người hầu của Macquarie… Hương hoa tràn ngập căn phòng…
Colleman tiến đến tủ trà bên góc phòng tự thân pha trà, thuận tiện hỏi một câu: Thêm chút đường với sữa chứ?
Người vẫn ngồi trên sô pha đứng dậy, đối diện ta——- quần áo đơn giản, cổ áo tùy tiện mở rộng, mái tóc dài buộc gọn cao lên, con mắt đen tuyền nhìn chằm chằm ta…
Ta không nghe thấy tiếng Colleman pha trà đinh đang, chỉ có tiếng thở dốc của chính mình át đi tất cả…
Phản bội? Hay chỉ là sợ hãi?
Ta chỉ biết thở gấp liên tục…
Tiếng tim đập kịch liệt, tiếng máu sôi sục, nhượng ta vô pháp nghe được bất cứ thứ gì ngoài chúng…
Ầm ầm đùng, tia sét xẹt qua rèm cửa sổ… Tiếng sấm nổi lên tứ phía…
Chủ nhân của ta, đang đứng ngay trước mắt ta.
Không thể động, không thể nói, thậm chí ánh mắt cũng không dời đi được!
Nhìn hắn, nhãn thần hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm ta——- nhưng diện vô biểu tình… Chỉ là một cái nháy mắt cũng không mà nhìn ta…
Colleman pha hai tách trà, tự mình uống một tách, kia… tách còn lại không phải dành cho ta——- Bàn tay hắn thô to nhẹ nhàng nâng bộ tách sứ, chuyển về phía Macquarie đang đứng trước mặt ta—— Đầu lưỡi hắn có vẻ ngại nóng, cố ý tạo ra âm thanh lớn, uống trà.
Macquarie không tiếp trà của hắn, chỉ lạnh nhạt lắc đầu——– Colleman dùng tay còn lại nhấc cái tách đã có điểm nguội, lần thứ hai uống một hơi cạn sạch——- xoay xoay thắt lưng một chút, thanh âm vui vẻ của hắn vang lên:
“Được rồi! Ngươi cùng Jack đáng yêu của ngươi cứ ôn chuyện! Ta đi tắm, sau đấy nói chuyện của chúng ta.”
Hắn đi qua, nắm lấy cổ tay ta, đem chúng vì bị kinh hách mà cứng ngắc trói lại——- hắn dồn sức trói thật chặt, rồi đem ta đẩy ngã ra sô pha——- Hắn đốt xì gà, hướng ta mỉm cười…
“Ok! Trước đem răng hổ nhổ xuống,miễn cho đả thương chủ nhân ngươi ———- nha! Jack đáng yêu ——- mắt của ngươi thật là đẹp! Không cam lòng?” Hắn quay đầu lại, nhìn gương mặt vẫn lạnh lùng như trước của Macquarie nhiễm thêm một tầng thâm trầm, phảng phất sắp khống chế không được. Phì cười, hắn cất tiếng cười to bước ra khỏi gian phòng.
Còn ta, đã hồn xiêu phách lạc.
Macquarie đi tới bên ta, không ngồi xuống sô pha mà chỉ ngồ xổm ——– trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện biểu tình…
Không phải phẫn nộ…
Mắt ta có phải hay không đã hỏng?!
Trong mắt hắn chỉ có nồng đậm bi thương ——– tựa hồ là ta, hung hăng đâm hắn bị thương… Bi phẫn không gì sánh được ——– Ta nghe tiếng bản thân thở dốc, trong khi hắn càng tới gần, ta liên tục thở dốc…
Giống như cả thế giới chỉ còn có thể làm được một việc này, ta cứ thở dốc liên tục.
Cái gì cũng nghĩ không ra…
Ta như một con cún, kịch liệt thở hổn hển…
Trong đầu trống rỗng.
Hắn đột nhiên quỳ gối lên thảm, chỉ có ở tầm cao này, hắn mới có thể đem ta ôm vào lòng ———-
Thân thể hắn run rẩy, không biết là vì phẫn nộ hay vì đau thương?!
Hắn gắt gao ôm lấy ta, đem mặt tiếp xúc lên tai ta…
——– Ta thở hổn hển đến run lên bần bật, dẫn dụ cả hắn, dần dần, hơi thở bọn ta dồn dập hòa thành một thể… Hắn cùng ta, kịch liệt thở dốc ——– Chúng ta gắt gao dựa sát vào nhau, lồng ngực phập phồng kịch liệt, một loại tình tự không hiểu cũng không thể hình dung tựa như làn sóng lớn, đổ ập lên ta———-
Hoang mang cùng sợ hãi, liều mạng chạy trốn,một ngày một đêm, để làm cái gì?
Hoặc là, thống khổ như vậy, vào lúc này một cái ôm là có thể chữa khỏi?
Đày đọa thân thể đến như vậy là vì cái gì?
Ta không rõ…
Hắn cũng không rõ đi?
Chỉ biết, hắn cứ như thế không nói lời nào, ôm ta. Thân thể hắn rất ấm, tay rất nóng, mặt rất nóng, môi rất nóng…
Trên vai truyền đến một trận đau đớn——–
Hắn hung hăng cắn vào vai ta… Dồn sức… Ta chỉ có thể vừa thở dốc vừa cảm nhận răng hắn ngập sâu vào thịt, chảy máu…
Dường như chỉ có lúc này, ta mới thấy bình thản. Mặc cho hắn cắn ta, mặc cho máu chảy vào khoang miệng hắn. Nếu có thể nói, ta cực độ mong muốn hai tay có thể tự do, nhượng chính mình cũng có thể thoải mái tựa vào ôm ấp của hắn ——!
Này cũng không phải vì hắn thích đau đớn. Ta nghĩ vậy. Nơi da thịt tiếp xúc với răng hắn run run, ta nghĩ, này chỉ vì hắn quá cô độc——– Hắn thích nghĩ cách làm cho ta đau đớn, tin tưởng nơi hắn——– hắn là một người rất biết kiềm chế. Trước khi có ta, hắn cùng đám nữ nhân trên giường luôn là một vẻ lãnh tĩnh, hoàn toàn lấy tâm tình đùa bỡn mà thoải mái sử dụng thân thể bọn họ…
Còn ta, hắn luôn trực tiếp dùng thứ cơ thể hắn cần, cắn, quất, ngay cả đụng chạm, hắn dùng những… hành động này, nhượng ta hiểu tâm tình hắn…
Không phải hắn thích đau đơn, mà hắn yêu thích, đau đớn nơi ta.
Hay là, chỉ có đau đớn như vậy, mới tạo cho hắn, một loại an tâm.
Hắn cắn, mặc cho máu chảy xuống vai ta…
Chảy vào trong tim.
Khi hắn buông ra, hàm răng đã nhiễm đầy sắc đỏ của máu.
Mà ta, ta nghĩ biểu tình của mình đã thay đổi——– Hắn nhìn ta, nhãn thần mê man mà chuyên chú, hắn nhìn ta, vuốt ve mặt ta——— Cái đụng chạm đó là cỡ nào ôn nhu, tim ta nhói lên, từng kích từng kích xuyên vào…
Nhưng ta không cần nhẫn nại nữa…
Đau. Ta nhăn mi, mở miệng, thản nhiên tiếp nhận đau đớn…
Ta nằm ngửa trên sô pha, nhìn hắn, vì đau đớn hắn dành cho mà cúi đầu thở hổn hển——– Rồi hắn nâng cằm ta lên—— máu ta thì ra là có vị đạo như vậy a… Đầu lưỡi hắn dính đầy thứ máu tanh nồng… Mùi vị ngon chứ? Chủ nhân của ta…
Ta biết, chúng ta đã hòa làm một.
Không chỉ trích, cũng không tha thứ.
Nhưng chúng ta lúc này, có chút gì đó đã không giống trước.
Sau khi môi hắn ly khai, ánh mắt hắn vẫn như trước không dời đi.
Có thể cảm nhận được ánh mắt đen láy của hắn chạm tới từng phân trên mặt ta——— Hắn nhìn ta, tựa hồ còn có chút khẩn trương, mà ta cực độ thả lỏng. Ta hẳn là nên hạ thấp mi mắt thỉnh cầu hắn tha thứ a? Không. Ta sẽ nhận lấy nghiêm phạt bản thân phải nhận, nhưng hiện tại không được, không cần thiết.
Ta chỉ nhìn vào mắt hắn, nhượng hắn cũng có thể thấy rõ ánh mắt ta.
Rồi ta hạ thấp ánh nhìn, toàn tâm toàn ý, dùng lời nói sâu tận trong lòng, bằng tiếng Anh:
“Chủ nhân…”
Ta không nhìn ánh mắt hắn, chỉ nghe được trong cổ họng hắn phát ra thanh âm khàn khàn, thậm chí cũng không nghe rõ đấy là từ gì. Nhưng hắn lại một lần nữa kề sát lại, liếm lên đôi môi khô nóng của ta——— Hắn gắt gao bao phủ lấy môi ta, trước sau phát ra thanh âm không rõ ràng kêu tên ta:
“Jack…”
“Cảm động quá a… Ha hả, Jack, ngươi là đang cầu chủ nhân ngươi tha mạng sao?”
Colleman mang một thân nhiệt khí xuất hiện, hắn hứng thú loan hạ thắt lưng nhìn vết thương trên vai ta, rồi ha ha cười rộ lên: “Quả nhiên dọa người! Macquarie! Ngươi là muốn ăn thịt người? Jack đáng thương!”
Hắn ngồi vào sô pha, tiếp tục cầm lên tách trà đã nguội uống xuống. Macquarie cũng ngồi xuống… ở một ghế khác. Gương mặt hắn, phủ kín một tầng băng lãnh.
———- Colleman yêu cầu cái gì sao? Macquarie phải vì ta mà trả cái giá gì?
(Từ đoạn này Colleman = hắn, Macquarie = y cho dễ phân biệt)
Sắc mặt Macquarie tái đi né tránh đường nhìn của ta, thế nhưng Colleman cũng không bỏ qua ánh mắt ta.
Hắn vươn một tay, cánh tay không dài, nhưng lại có thể đụng tới Macquarie ——– tay hắn, đặt trên tóc Macquarie——- mà Macquarie cũng không tức giận…
Ngón tay hắn rất thô, từng chút một rờ xuống, dâm loạn sờ soạng tai Macquarie, tựa như đấy là tính khí của Macquarie mà xiết lấy, chà xát… Gạt hắn ra a! Chủ nhân!
Nhưng Macquarie chỉ lãnh nghiêm mặt, ngay cả tránh cũng không tránh.
“Jack, ngươi chính là ván cược của bọn ta…” Colleman đứng lên, đem tách trà đặt xuống. Hắn cởi áo choàng tắm trên người, cơ thể thô đen mà rắn chắc lộ liễu phô bày. Hắn đứng bên người Macquarie, đưa tay luồn vào bên trong áo——- lần tìm… Macquarie nghiêng đầu đi, Coleman liền một đường vạch áo y sang hai bên, lộ ra vùng ngực——-
Hắn cười, nhìn ta, chỉ nhìn ta, nhưng xuống tay không chút lưu tình nắm lấy nụ hoa Macquarie, nhéo nặn kích thích nó…
“Ngươi theo ta trốn là ta thắng! Macquarie sẽ bị ta hảo hảo thượng một lần——– Này chính là việc vô cùng hiếm a! Macquarie, ngươi ghét nhất là bị nam nhân thượng, không phải sao? Nơi kia hẳn là “xử nữ” đi?… Nghe nói người Pháp nơi đó đều rất tuyệt!…”
Cái gì——?
Ta muốn kêu lên!
Không được!
Ta phải nói cái gì mới được!
Macquarie nhắm lại mắt, tùy ý Colleman cởi bỏ y phục chính mình——— Y cắn chặt môi, cắn đến chảy máu…
Colleman một bộ không ngại có ta làm khán giả…
Hắn giống như đang biểu diễn, lần sờ từng chút một. Dùng đầu lưỡi thô ráp của hắn nhấm nháp thân thể Macquarie—– vùng ngực bằng phẳng nhô lên nụ hoa đã biến màu đỏ sậm, nắm lấy vùng tóc đen óng sau đầu y mà đè ép lên… Macquarie cắn chặt môi không muốn rên rỉ ra tiếng…
Colleman dùng ngón tay luồn vào quần bò Macquarie———- Macquarie ngẩng đầu lên, mặc hắn gặm cắn. Bọn họ lăn xuống khỏi sô pha, ngay trên thảm cách ta năm bước, Macquarie bị đặt trên cái thảm có thứ hoa văn tiên diễm…
——–Ta không muốn!
Ta không biết bản thân đang phẫn nộ vì cái gì…
Thế nhưng không được! Ngươi tuyệt đối không được đối y như vậy! Y là… Y là…
Y cao trào chỉ ta được nhìn——— thân thể y chỉ ta được sùng bái———- tinh khí y chỉ trong cơ thể cùng miệng ta đạt được cực khoái——– thân thể y, thân thể y——— Y là chủ nhân của ta, y là của ta, y không phải người ngươi được quyền làm nhục!
Ta điên rồi. Y điên rồi, Macquarie đã sớm điên cuồng…
Thế giới này cũng điên rồi.
Mưa hòa gió đan xen lẫn lộn, thế giới này, điên cuồng muốn chết!
Beta: Dưa_chan
Xuống ngựa, chân cũng đã cứng ngắc. Hắn cũng như ta, hoạt động chân hai bên trái phải, còn lắc lắc cổ chân, thô tục chửi bới: “Xương con mẹ nó muốn nát!” Ta cũng giật giật cái cổ, quả thực là cứng ngắc, lại vẩy vẩy cánh tay——-
Cánh tay bị một thứ cứng rắn vướng một chút, đó là con dao găm ta cột vào mặt trong cẳng tay.
Này đã là một thói quen. Khi bọn ta bị đám cảnh sát bắt được liền biết bọn họ chỉ giữ chặt cổ tay bọn ta, khám xét vũ khí bên hông bọn ta———- nhưng dao găm buộc vào cẳng tay lại không bị bọn họ để ý khám tới. Nắm giữ một con dao găm có thể làm được rất nhiều việc!
Căn nhà giống như ở quê ta xây theo kiểu nhà dân Anh quốc nho nhỏ, cửa ra vào chỉ vừa đủ cho một người, có nơi treo quần áo cùng gương soi, chỗ để giày. Phía sau là một hành lang hẹp, dẫn tới phòng khách đang sáng đèn. Trời lạnh như vậy hẳn là nấu cơm chỗ lò sưởi đi? Hắn đi trước, dẫn ta vào phòng khách.
Phòng khách lát gỗ màu vàng đỏ ấm áp, ghế sô pha cỡ lớn êm ái đưa lưng về phía cửa, có một người đang ngồi.
Nơi đây cũng trang trí bằng hoa tươi. Một bình sứ lớn đặt giữa phòng, bên trên cắm hoa hồng cùng hoa anh thảo, quanh bình còn dùng hình con diều để trang trí—– cùng một loại với hoa văn trên khăn quàng của đám người hầu của Macquarie… Hương hoa tràn ngập căn phòng…
Colleman tiến đến tủ trà bên góc phòng tự thân pha trà, thuận tiện hỏi một câu: Thêm chút đường với sữa chứ?
Người vẫn ngồi trên sô pha đứng dậy, đối diện ta——- quần áo đơn giản, cổ áo tùy tiện mở rộng, mái tóc dài buộc gọn cao lên, con mắt đen tuyền nhìn chằm chằm ta…
Ta không nghe thấy tiếng Colleman pha trà đinh đang, chỉ có tiếng thở dốc của chính mình át đi tất cả…
Phản bội? Hay chỉ là sợ hãi?
Ta chỉ biết thở gấp liên tục…
Tiếng tim đập kịch liệt, tiếng máu sôi sục, nhượng ta vô pháp nghe được bất cứ thứ gì ngoài chúng…
Ầm ầm đùng, tia sét xẹt qua rèm cửa sổ… Tiếng sấm nổi lên tứ phía…
Chủ nhân của ta, đang đứng ngay trước mắt ta.
Không thể động, không thể nói, thậm chí ánh mắt cũng không dời đi được!
Nhìn hắn, nhãn thần hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm ta——- nhưng diện vô biểu tình… Chỉ là một cái nháy mắt cũng không mà nhìn ta…
Colleman pha hai tách trà, tự mình uống một tách, kia… tách còn lại không phải dành cho ta——- Bàn tay hắn thô to nhẹ nhàng nâng bộ tách sứ, chuyển về phía Macquarie đang đứng trước mặt ta—— Đầu lưỡi hắn có vẻ ngại nóng, cố ý tạo ra âm thanh lớn, uống trà.
Macquarie không tiếp trà của hắn, chỉ lạnh nhạt lắc đầu——– Colleman dùng tay còn lại nhấc cái tách đã có điểm nguội, lần thứ hai uống một hơi cạn sạch——- xoay xoay thắt lưng một chút, thanh âm vui vẻ của hắn vang lên:
“Được rồi! Ngươi cùng Jack đáng yêu của ngươi cứ ôn chuyện! Ta đi tắm, sau đấy nói chuyện của chúng ta.”
Hắn đi qua, nắm lấy cổ tay ta, đem chúng vì bị kinh hách mà cứng ngắc trói lại——- hắn dồn sức trói thật chặt, rồi đem ta đẩy ngã ra sô pha——- Hắn đốt xì gà, hướng ta mỉm cười…
“Ok! Trước đem răng hổ nhổ xuống,miễn cho đả thương chủ nhân ngươi ———- nha! Jack đáng yêu ——- mắt của ngươi thật là đẹp! Không cam lòng?” Hắn quay đầu lại, nhìn gương mặt vẫn lạnh lùng như trước của Macquarie nhiễm thêm một tầng thâm trầm, phảng phất sắp khống chế không được. Phì cười, hắn cất tiếng cười to bước ra khỏi gian phòng.
Còn ta, đã hồn xiêu phách lạc.
Macquarie đi tới bên ta, không ngồi xuống sô pha mà chỉ ngồ xổm ——– trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện biểu tình…
Không phải phẫn nộ…
Mắt ta có phải hay không đã hỏng?!
Trong mắt hắn chỉ có nồng đậm bi thương ——– tựa hồ là ta, hung hăng đâm hắn bị thương… Bi phẫn không gì sánh được ——– Ta nghe tiếng bản thân thở dốc, trong khi hắn càng tới gần, ta liên tục thở dốc…
Giống như cả thế giới chỉ còn có thể làm được một việc này, ta cứ thở dốc liên tục.
Cái gì cũng nghĩ không ra…
Ta như một con cún, kịch liệt thở hổn hển…
Trong đầu trống rỗng.
Hắn đột nhiên quỳ gối lên thảm, chỉ có ở tầm cao này, hắn mới có thể đem ta ôm vào lòng ———-
Thân thể hắn run rẩy, không biết là vì phẫn nộ hay vì đau thương?!
Hắn gắt gao ôm lấy ta, đem mặt tiếp xúc lên tai ta…
——– Ta thở hổn hển đến run lên bần bật, dẫn dụ cả hắn, dần dần, hơi thở bọn ta dồn dập hòa thành một thể… Hắn cùng ta, kịch liệt thở dốc ——– Chúng ta gắt gao dựa sát vào nhau, lồng ngực phập phồng kịch liệt, một loại tình tự không hiểu cũng không thể hình dung tựa như làn sóng lớn, đổ ập lên ta———-
Hoang mang cùng sợ hãi, liều mạng chạy trốn,một ngày một đêm, để làm cái gì?
Hoặc là, thống khổ như vậy, vào lúc này một cái ôm là có thể chữa khỏi?
Đày đọa thân thể đến như vậy là vì cái gì?
Ta không rõ…
Hắn cũng không rõ đi?
Chỉ biết, hắn cứ như thế không nói lời nào, ôm ta. Thân thể hắn rất ấm, tay rất nóng, mặt rất nóng, môi rất nóng…
Trên vai truyền đến một trận đau đớn——–
Hắn hung hăng cắn vào vai ta… Dồn sức… Ta chỉ có thể vừa thở dốc vừa cảm nhận răng hắn ngập sâu vào thịt, chảy máu…
Dường như chỉ có lúc này, ta mới thấy bình thản. Mặc cho hắn cắn ta, mặc cho máu chảy vào khoang miệng hắn. Nếu có thể nói, ta cực độ mong muốn hai tay có thể tự do, nhượng chính mình cũng có thể thoải mái tựa vào ôm ấp của hắn ——!
Này cũng không phải vì hắn thích đau đớn. Ta nghĩ vậy. Nơi da thịt tiếp xúc với răng hắn run run, ta nghĩ, này chỉ vì hắn quá cô độc——– Hắn thích nghĩ cách làm cho ta đau đớn, tin tưởng nơi hắn——– hắn là một người rất biết kiềm chế. Trước khi có ta, hắn cùng đám nữ nhân trên giường luôn là một vẻ lãnh tĩnh, hoàn toàn lấy tâm tình đùa bỡn mà thoải mái sử dụng thân thể bọn họ…
Còn ta, hắn luôn trực tiếp dùng thứ cơ thể hắn cần, cắn, quất, ngay cả đụng chạm, hắn dùng những… hành động này, nhượng ta hiểu tâm tình hắn…
Không phải hắn thích đau đơn, mà hắn yêu thích, đau đớn nơi ta.
Hay là, chỉ có đau đớn như vậy, mới tạo cho hắn, một loại an tâm.
Hắn cắn, mặc cho máu chảy xuống vai ta…
Chảy vào trong tim.
Khi hắn buông ra, hàm răng đã nhiễm đầy sắc đỏ của máu.
Mà ta, ta nghĩ biểu tình của mình đã thay đổi——– Hắn nhìn ta, nhãn thần mê man mà chuyên chú, hắn nhìn ta, vuốt ve mặt ta——— Cái đụng chạm đó là cỡ nào ôn nhu, tim ta nhói lên, từng kích từng kích xuyên vào…
Nhưng ta không cần nhẫn nại nữa…
Đau. Ta nhăn mi, mở miệng, thản nhiên tiếp nhận đau đớn…
Ta nằm ngửa trên sô pha, nhìn hắn, vì đau đớn hắn dành cho mà cúi đầu thở hổn hển——– Rồi hắn nâng cằm ta lên—— máu ta thì ra là có vị đạo như vậy a… Đầu lưỡi hắn dính đầy thứ máu tanh nồng… Mùi vị ngon chứ? Chủ nhân của ta…
Ta biết, chúng ta đã hòa làm một.
Không chỉ trích, cũng không tha thứ.
Nhưng chúng ta lúc này, có chút gì đó đã không giống trước.
Sau khi môi hắn ly khai, ánh mắt hắn vẫn như trước không dời đi.
Có thể cảm nhận được ánh mắt đen láy của hắn chạm tới từng phân trên mặt ta——— Hắn nhìn ta, tựa hồ còn có chút khẩn trương, mà ta cực độ thả lỏng. Ta hẳn là nên hạ thấp mi mắt thỉnh cầu hắn tha thứ a? Không. Ta sẽ nhận lấy nghiêm phạt bản thân phải nhận, nhưng hiện tại không được, không cần thiết.
Ta chỉ nhìn vào mắt hắn, nhượng hắn cũng có thể thấy rõ ánh mắt ta.
Rồi ta hạ thấp ánh nhìn, toàn tâm toàn ý, dùng lời nói sâu tận trong lòng, bằng tiếng Anh:
“Chủ nhân…”
Ta không nhìn ánh mắt hắn, chỉ nghe được trong cổ họng hắn phát ra thanh âm khàn khàn, thậm chí cũng không nghe rõ đấy là từ gì. Nhưng hắn lại một lần nữa kề sát lại, liếm lên đôi môi khô nóng của ta——— Hắn gắt gao bao phủ lấy môi ta, trước sau phát ra thanh âm không rõ ràng kêu tên ta:
“Jack…”
“Cảm động quá a… Ha hả, Jack, ngươi là đang cầu chủ nhân ngươi tha mạng sao?”
Colleman mang một thân nhiệt khí xuất hiện, hắn hứng thú loan hạ thắt lưng nhìn vết thương trên vai ta, rồi ha ha cười rộ lên: “Quả nhiên dọa người! Macquarie! Ngươi là muốn ăn thịt người? Jack đáng thương!”
Hắn ngồi vào sô pha, tiếp tục cầm lên tách trà đã nguội uống xuống. Macquarie cũng ngồi xuống… ở một ghế khác. Gương mặt hắn, phủ kín một tầng băng lãnh.
———- Colleman yêu cầu cái gì sao? Macquarie phải vì ta mà trả cái giá gì?
(Từ đoạn này Colleman = hắn, Macquarie = y cho dễ phân biệt)
Sắc mặt Macquarie tái đi né tránh đường nhìn của ta, thế nhưng Colleman cũng không bỏ qua ánh mắt ta.
Hắn vươn một tay, cánh tay không dài, nhưng lại có thể đụng tới Macquarie ——– tay hắn, đặt trên tóc Macquarie——- mà Macquarie cũng không tức giận…
Ngón tay hắn rất thô, từng chút một rờ xuống, dâm loạn sờ soạng tai Macquarie, tựa như đấy là tính khí của Macquarie mà xiết lấy, chà xát… Gạt hắn ra a! Chủ nhân!
Nhưng Macquarie chỉ lãnh nghiêm mặt, ngay cả tránh cũng không tránh.
“Jack, ngươi chính là ván cược của bọn ta…” Colleman đứng lên, đem tách trà đặt xuống. Hắn cởi áo choàng tắm trên người, cơ thể thô đen mà rắn chắc lộ liễu phô bày. Hắn đứng bên người Macquarie, đưa tay luồn vào bên trong áo——- lần tìm… Macquarie nghiêng đầu đi, Coleman liền một đường vạch áo y sang hai bên, lộ ra vùng ngực——-
Hắn cười, nhìn ta, chỉ nhìn ta, nhưng xuống tay không chút lưu tình nắm lấy nụ hoa Macquarie, nhéo nặn kích thích nó…
“Ngươi theo ta trốn là ta thắng! Macquarie sẽ bị ta hảo hảo thượng một lần——– Này chính là việc vô cùng hiếm a! Macquarie, ngươi ghét nhất là bị nam nhân thượng, không phải sao? Nơi kia hẳn là “xử nữ” đi?… Nghe nói người Pháp nơi đó đều rất tuyệt!…”
Cái gì——?
Ta muốn kêu lên!
Không được!
Ta phải nói cái gì mới được!
Macquarie nhắm lại mắt, tùy ý Colleman cởi bỏ y phục chính mình——— Y cắn chặt môi, cắn đến chảy máu…
Colleman một bộ không ngại có ta làm khán giả…
Hắn giống như đang biểu diễn, lần sờ từng chút một. Dùng đầu lưỡi thô ráp của hắn nhấm nháp thân thể Macquarie—– vùng ngực bằng phẳng nhô lên nụ hoa đã biến màu đỏ sậm, nắm lấy vùng tóc đen óng sau đầu y mà đè ép lên… Macquarie cắn chặt môi không muốn rên rỉ ra tiếng…
Colleman dùng ngón tay luồn vào quần bò Macquarie———- Macquarie ngẩng đầu lên, mặc hắn gặm cắn. Bọn họ lăn xuống khỏi sô pha, ngay trên thảm cách ta năm bước, Macquarie bị đặt trên cái thảm có thứ hoa văn tiên diễm…
——–Ta không muốn!
Ta không biết bản thân đang phẫn nộ vì cái gì…
Thế nhưng không được! Ngươi tuyệt đối không được đối y như vậy! Y là… Y là…
Y cao trào chỉ ta được nhìn——— thân thể y chỉ ta được sùng bái———- tinh khí y chỉ trong cơ thể cùng miệng ta đạt được cực khoái——– thân thể y, thân thể y——— Y là chủ nhân của ta, y là của ta, y không phải người ngươi được quyền làm nhục!
Ta điên rồi. Y điên rồi, Macquarie đã sớm điên cuồng…
Thế giới này cũng điên rồi.
Mưa hòa gió đan xen lẫn lộn, thế giới này, điên cuồng muốn chết!
Tác giả :
Thất Nguyệt