Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi
Chương 67-6: Ngại ngùng khiếp sợ, cảm giác như điện giật (6)
Mộ Dung Dự giận dữ.
Cứ như vậy mỗi ngày mấy trăm người chết, hắn dù cho trăm vạn hùng binh cũng chết hết ở đây.
“Đào núi mở đường!”
“Vòng qua đống đá vụn!”
“Tiếp tục đẩy mạnh!”
Trăm vạn hùng binh, phá núi mở đường, tốc độ kia, một ngày có thể san phẳng mấy chục dặm.
Nhất thời, những cản trở kia của Liễu Lâm Ba trở thành trò trẻ con.
Nghe được tin tức, Liễu Lâm Ba nheo mắt.
Xem ra, chiến thuật của Chu quốc hoàng đế giống như cách chinh chiến của các đế quốc La Mã cổ đại, quân đội đi đến đâu sẽ có một đội dọn đường tới đó.
Đây là để đội quân không bị phá vỡ đội hình, mỗi lần đánh hạ một thành, lại tạo ra một con đường lớn.
Được, rất tốt.
Kẻ mạnh làm chủ tất cả, kẻ mạnh chinh phục hết thảy.
Ở trước mặt thực lực, quả nhiên mưu kế đều vô dụng.
Nhưng mà, đúng là vô dụng sao?!
Liễu Lâm Ba cắn cắn môi, trên mặt xẹt qua một tia thị huyết.
Nàng rất thích cường giả làm đối thủ.
Mộ Dung Dự này, nàng muốn hắn nếm thử tư vị bại trận!
Nghe nói, mấy năm trước, hắn thân là Chu quốc Nhị hoàng tử, mới mười sáu tuổi, chính là dùng xa luân chiến khiến cha của nàng phải bại trận.
Ỷ vào nhân số nhiều, không phân ban ngày đêm tối địa mạnh mẽ tấn công, liên tục 7 đêm bảy ngày.
Cha của nàng, ở thời đại này mà nói, đúng là một hán tử, là anh hùng, là chân chính trấn quốc Tướng quân.
Viện quân không đến, liền không cho phép mình ngã xuống.
Có thể là do huyết thống tương liên, nghĩ tới đây, Liễu Lâm Ba liền dâng lên một luồng cừu hận không giết Mộ Dung Dự liền tuyệt không dừng tay, một kẻ đến huynh đệ ruột thịt còn có thể ghết, nhất định không thể lưu hắn lại.
Quốc thù gia hận, nợ mới nợ cũ, hiện tại liền cùng tính một lượt!
Lệnh “Nhuệ” phần tử bắt đầu tiến hành phương án tác chiến thứ hai!
Đại quân điều động, bên trong thành trống vắng, chia làm ba đội, mỗi đội 1,300 nhân mã phân biệt chiếm lĩnh Tam Châu; bắt giết thành thủ, mở ra kho lúa,
Cũng phát bố cáo, dân chúng nghèo khó trong thành mau chóng đi vào lĩnh lương, không phân nam nữ già trẻ lớn nhỏ, bình đẳng như nhau, lĩnh xong mới thôi.
Từ khi Mộ Dung Dự đăng cơ tới nay, chiêu mộ võ tướng, thao luyện binh mã, sưu thuế rất nặng; lại cộng thêm hai năm qua vì tấn công Lương quốc, sưu cao thuế nặng, cướp đoạt không ngừng, các lão bách tính đã sớm bụng đói oán thán rung trời.
Hôm nay nghe được kho lúa phát thóc, nơi nào còn quản địch quốc hay nước mình, ai cho bọn họ lương thực ăn thì chính là người tốt.
Cho nên, dân chúng Tam Châu nhất hô bá ứng, dồn dập xếp hàng cướp lương…
Mặt khác, lấy Tam Châu là cứ điểm, chặt đứt con đường tiếp tế giữa quốc nội và trăm vạn hùng binh, làm trăm vạn hùng binh tứ cố vô thân!
Đương nhiên, Liễu Lâm Ba bên này, là hạ lệnh lùi lại lui nữa.
Chu quốc binh mỗi ngày đều có thể đi tới hai mươi dặm, nàng vẫn như cũ lông mày cũng không nhíu hạ lệnh lui lại.
Lương quốc binh, từ cửa ải thứ hai, tức là cửa ải ngoài trấn 400 dặm một mực thối lui đến cách cửa ải trấn chỉ có 100 dặm.
Lùi khoảng cách càng xa, Chu Hoàng và trăm vạn hùng binh cách Tam Châu càng xa, khó khăn lại càng lớn.
Chính là ngày hôm đó, Liễu Lâm Ba đang họp cùng ngũ hổ tướng thì nhận được tin từ Nhuệ binh băng rừng vượt biển truyền đến: Đã thành công thực thi phương án thứ hai.
Được, màn kịch quan trọng nên đến rồi!
Không hiểu tướng quân của bọn họ vì sao lại nhận được báo cáo của một tên lính quèn truyền lên lại vui như vậy, Lưu đô đầu trong mắt tất cả đều là hiếu kỳ, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
“Tam châu đã mất vào tay ta, dưới sự quản lý của quân ta. Chu Hoàng nhất định sẽ đình chỉ quân đội đẩy mạnh, rút ra một đám người quay đầu lại đi cứu viện.” Liễu Lâm Ba mở bản đồ chỉ nói.
“Chúng ta đã đánh hạ tam châu?! Khi nào xuất binh?” Chúng tướng mỗi người đều khó mà tin nổi há to miệng, kinh ngạc không ngớt.
Ai tới nói cho bọn họ biết a, tướng quân của bọn họ khi nào xuát binh a? Tại sao đến bọn họ cũng không biết?! Ngoài thành sáu trăm ngàn nhân mã không phải vẫn chưa từng di chuyển sao?!
“Lương quốc binh mã ta thật sự đánh hạ tam châu?” Lưu đô đầu kích động nắm lấy cánh tay “Nhuệ” binh đến báo tin.
Nhuệ binh ánh mắt lóe lên, một cái trở tay, khống chế lại Lưu đô đầu, một phen lôi kéo, đem hắn nằm úp sấp trên mặt đất kêu đau!
“Lưu đô đầu, thứ tiểu binh thất lễ!” Nhuệ binh chắp tay nói.
Dám nghi vấn năng lực tác chiến của Nhuệ binh bọn họ? Trước hết để hắn nếm thử tư vị!
“Số thứ tự một vạn, quay lại truyền đạt, nếu quân địch quay lại thì thực hiện phương án thứ ba, nếu không quay lại, thì thực hiện phương án thứ tư!” Liễu Lâm Ba trầm giọng nói.
Nàng vừa nãy nhất thời hưng phấn, đều đã quên ra lệnh cho bọn họ.
“Dạ!” Số thứ tự một vạn Nhuệ binh chắp tay lui ra khỏi binh doanh.
Bởi vì hắn thành tích kém cỏi nhất, cho nên mới bị quan thượng đặt biệt danh số thứ tự một vạn, hơn nữa là chuyên môn chân chạy.
Trong “Nhuệ” bộ đội người người đều cho là như thế. Thế nhưng Tướng quân lại không cho là như thế, bởi vì hắn là “Nhuệ” binh có thể chạy nhanh nhất trong bóng tối.
Những hạng mục khác mặc dù là xếp hạng chót, nhưng là chạy, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể thắng được hắn.
Đương nhiên, ngoại trừ Đại tướng quân.
Bởi vì Đại tướng quân là vạn năng.
Hắc hắc.
Tướng quân nói, chớ xem thường hai chữ truyền lệnh này, cũng không nên xem thường chức vụ lính liên lạc này.
Ở thời chiến, lệnh trên truyền xuống, việc truyền đạt mệnh lệnh nhanh chóng là phi thường trọng yếu.
Chậm trễ một chút xíu cũng có khả năng sẽ ảnh hưởng toàn bộ cuộc chiến.
Hơn nữa, lính liên lạc cũng không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, nhất định phải là người trung thành tuyệt đối mới có thể đảm nhiệm.
Cho nên hắn mới làm lính liên lạc, truyền tin cho tới bây giờ, đều phi thường chân thật.
Đến năm vị đại thủ lĩnh của “Nhuệ” cũng đều khâm phục tốc độ truyền tin của hắn.
Tháng tư ánh mặt trời cực kì rực rỡ, núi rừng rậm rạp càng thêm xanh um.
Từ khi tên lính Nhuệ quăng ngã Lưu đô đầu tới khi Liễu Lâm Ba ra lệnh hắn ly khai, tình cảnh này nhanh đến cơ hồ chỉ trong chớp mắt, mọi người đều chưa kịp phản ứng.
Chờ đến khi thấy Lưu đô đầu từ dưới đất bò dậy tức giận nói: “Ngươi tên lính quèn lại dám đánh ngã bản tướng?”
Nhưng vừa ngẩng đầu, trong lều đã không bóng dáng tiểu binh kia, thời điểm vỗ hai tay kêu đau, mọi người mới phản ứng được hưng phấn hỏi: “Tướng quân, đó là Lương quốc binh?”
“Binh sĩ của chúng ta lại có thân thủ như vậy?”
“Tướng quân, cái gì gọi là số thứ tự một vạn?”
“Binh lính kia gọi là số thứ tự một vạn? Thực sự là cái tên kỳ cục!”
“Tướng quân cái gì là phương án thứ ba, phương án thứ tư, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tướng quân…”
“Ân ~ khụ!” Liễu Lâm Ba dùng sức mà hắng giọng một cái: “Loạn thất bát nháo, có còn quy củ hay không?! Có nghi vấn gì, từng người từng người hỏi! Nhưng chấp thuận cho các ngươi hỏi, Bổn tướng quân cũng không phải nhất định sẽ trả lời hết!”
“Nhuệ” là đòn sát thủ của nàng, là đội quân bí mật của Lương quốc, làm sao có thể tùy ý để cho người khác biết?
Ngày hôm nay vừa ra, hoàn toàn là một chuyện bất ngờ. Bởi vì tình thế chiến tranh căng thẳng, cho nên mới không có lảng tránh đám người này liền để số thứ tự một vạn xuất đầu lộ diện.
“Bổn tướng quân khi nào phái binh còn cần phải báo cáo với các vị sao?” Liễu Lâm Ba con mắt quét qua tiếp tục nói: “Đến, đem chuyện vừa rồi tất cả đều quên đi. Lại đây thảo luận một chút phương án tác chiến đội quân chính quy!”
Các tướng lĩnh lúc này mới yên tĩnh lại.
Đúng đấy, thật thẹn thùng!
Bọn họ vĩnh viễn cũng không sánh nổi bình tĩnh của Tướng quân.
Tướng quân khi nào phái binh, còn có làm sao phái binh xác thực không cần hướng bọn họ báo cáo, bọn họ biết Tướng quân rất lợi hại là tốt rồi, thật sự, có thể đánh thắng Chu quốc là tốt rồi!
“Tam Châu bị quân ta bắt, Chu Hoàng nhất định sẽ phái binh hồi cứu. Bổn tướng quân đã thương lượng với Cửu vương gia, dự định chặn giết Chu binh quay lại cứu thành…” Liễu Lâm Ba thanh âm vang lên, trảm đinh chặt thép bố trí.
Sơn thanh Thiên Lam, bạch vân quyển khiển.
Lâm Ba vừa ra, ai dám tranh phong!
Cứ như vậy mỗi ngày mấy trăm người chết, hắn dù cho trăm vạn hùng binh cũng chết hết ở đây.
“Đào núi mở đường!”
“Vòng qua đống đá vụn!”
“Tiếp tục đẩy mạnh!”
Trăm vạn hùng binh, phá núi mở đường, tốc độ kia, một ngày có thể san phẳng mấy chục dặm.
Nhất thời, những cản trở kia của Liễu Lâm Ba trở thành trò trẻ con.
Nghe được tin tức, Liễu Lâm Ba nheo mắt.
Xem ra, chiến thuật của Chu quốc hoàng đế giống như cách chinh chiến của các đế quốc La Mã cổ đại, quân đội đi đến đâu sẽ có một đội dọn đường tới đó.
Đây là để đội quân không bị phá vỡ đội hình, mỗi lần đánh hạ một thành, lại tạo ra một con đường lớn.
Được, rất tốt.
Kẻ mạnh làm chủ tất cả, kẻ mạnh chinh phục hết thảy.
Ở trước mặt thực lực, quả nhiên mưu kế đều vô dụng.
Nhưng mà, đúng là vô dụng sao?!
Liễu Lâm Ba cắn cắn môi, trên mặt xẹt qua một tia thị huyết.
Nàng rất thích cường giả làm đối thủ.
Mộ Dung Dự này, nàng muốn hắn nếm thử tư vị bại trận!
Nghe nói, mấy năm trước, hắn thân là Chu quốc Nhị hoàng tử, mới mười sáu tuổi, chính là dùng xa luân chiến khiến cha của nàng phải bại trận.
Ỷ vào nhân số nhiều, không phân ban ngày đêm tối địa mạnh mẽ tấn công, liên tục 7 đêm bảy ngày.
Cha của nàng, ở thời đại này mà nói, đúng là một hán tử, là anh hùng, là chân chính trấn quốc Tướng quân.
Viện quân không đến, liền không cho phép mình ngã xuống.
Có thể là do huyết thống tương liên, nghĩ tới đây, Liễu Lâm Ba liền dâng lên một luồng cừu hận không giết Mộ Dung Dự liền tuyệt không dừng tay, một kẻ đến huynh đệ ruột thịt còn có thể ghết, nhất định không thể lưu hắn lại.
Quốc thù gia hận, nợ mới nợ cũ, hiện tại liền cùng tính một lượt!
Lệnh “Nhuệ” phần tử bắt đầu tiến hành phương án tác chiến thứ hai!
Đại quân điều động, bên trong thành trống vắng, chia làm ba đội, mỗi đội 1,300 nhân mã phân biệt chiếm lĩnh Tam Châu; bắt giết thành thủ, mở ra kho lúa,
Cũng phát bố cáo, dân chúng nghèo khó trong thành mau chóng đi vào lĩnh lương, không phân nam nữ già trẻ lớn nhỏ, bình đẳng như nhau, lĩnh xong mới thôi.
Từ khi Mộ Dung Dự đăng cơ tới nay, chiêu mộ võ tướng, thao luyện binh mã, sưu thuế rất nặng; lại cộng thêm hai năm qua vì tấn công Lương quốc, sưu cao thuế nặng, cướp đoạt không ngừng, các lão bách tính đã sớm bụng đói oán thán rung trời.
Hôm nay nghe được kho lúa phát thóc, nơi nào còn quản địch quốc hay nước mình, ai cho bọn họ lương thực ăn thì chính là người tốt.
Cho nên, dân chúng Tam Châu nhất hô bá ứng, dồn dập xếp hàng cướp lương…
Mặt khác, lấy Tam Châu là cứ điểm, chặt đứt con đường tiếp tế giữa quốc nội và trăm vạn hùng binh, làm trăm vạn hùng binh tứ cố vô thân!
Đương nhiên, Liễu Lâm Ba bên này, là hạ lệnh lùi lại lui nữa.
Chu quốc binh mỗi ngày đều có thể đi tới hai mươi dặm, nàng vẫn như cũ lông mày cũng không nhíu hạ lệnh lui lại.
Lương quốc binh, từ cửa ải thứ hai, tức là cửa ải ngoài trấn 400 dặm một mực thối lui đến cách cửa ải trấn chỉ có 100 dặm.
Lùi khoảng cách càng xa, Chu Hoàng và trăm vạn hùng binh cách Tam Châu càng xa, khó khăn lại càng lớn.
Chính là ngày hôm đó, Liễu Lâm Ba đang họp cùng ngũ hổ tướng thì nhận được tin từ Nhuệ binh băng rừng vượt biển truyền đến: Đã thành công thực thi phương án thứ hai.
Được, màn kịch quan trọng nên đến rồi!
Không hiểu tướng quân của bọn họ vì sao lại nhận được báo cáo của một tên lính quèn truyền lên lại vui như vậy, Lưu đô đầu trong mắt tất cả đều là hiếu kỳ, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
“Tam châu đã mất vào tay ta, dưới sự quản lý của quân ta. Chu Hoàng nhất định sẽ đình chỉ quân đội đẩy mạnh, rút ra một đám người quay đầu lại đi cứu viện.” Liễu Lâm Ba mở bản đồ chỉ nói.
“Chúng ta đã đánh hạ tam châu?! Khi nào xuất binh?” Chúng tướng mỗi người đều khó mà tin nổi há to miệng, kinh ngạc không ngớt.
Ai tới nói cho bọn họ biết a, tướng quân của bọn họ khi nào xuát binh a? Tại sao đến bọn họ cũng không biết?! Ngoài thành sáu trăm ngàn nhân mã không phải vẫn chưa từng di chuyển sao?!
“Lương quốc binh mã ta thật sự đánh hạ tam châu?” Lưu đô đầu kích động nắm lấy cánh tay “Nhuệ” binh đến báo tin.
Nhuệ binh ánh mắt lóe lên, một cái trở tay, khống chế lại Lưu đô đầu, một phen lôi kéo, đem hắn nằm úp sấp trên mặt đất kêu đau!
“Lưu đô đầu, thứ tiểu binh thất lễ!” Nhuệ binh chắp tay nói.
Dám nghi vấn năng lực tác chiến của Nhuệ binh bọn họ? Trước hết để hắn nếm thử tư vị!
“Số thứ tự một vạn, quay lại truyền đạt, nếu quân địch quay lại thì thực hiện phương án thứ ba, nếu không quay lại, thì thực hiện phương án thứ tư!” Liễu Lâm Ba trầm giọng nói.
Nàng vừa nãy nhất thời hưng phấn, đều đã quên ra lệnh cho bọn họ.
“Dạ!” Số thứ tự một vạn Nhuệ binh chắp tay lui ra khỏi binh doanh.
Bởi vì hắn thành tích kém cỏi nhất, cho nên mới bị quan thượng đặt biệt danh số thứ tự một vạn, hơn nữa là chuyên môn chân chạy.
Trong “Nhuệ” bộ đội người người đều cho là như thế. Thế nhưng Tướng quân lại không cho là như thế, bởi vì hắn là “Nhuệ” binh có thể chạy nhanh nhất trong bóng tối.
Những hạng mục khác mặc dù là xếp hạng chót, nhưng là chạy, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể thắng được hắn.
Đương nhiên, ngoại trừ Đại tướng quân.
Bởi vì Đại tướng quân là vạn năng.
Hắc hắc.
Tướng quân nói, chớ xem thường hai chữ truyền lệnh này, cũng không nên xem thường chức vụ lính liên lạc này.
Ở thời chiến, lệnh trên truyền xuống, việc truyền đạt mệnh lệnh nhanh chóng là phi thường trọng yếu.
Chậm trễ một chút xíu cũng có khả năng sẽ ảnh hưởng toàn bộ cuộc chiến.
Hơn nữa, lính liên lạc cũng không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, nhất định phải là người trung thành tuyệt đối mới có thể đảm nhiệm.
Cho nên hắn mới làm lính liên lạc, truyền tin cho tới bây giờ, đều phi thường chân thật.
Đến năm vị đại thủ lĩnh của “Nhuệ” cũng đều khâm phục tốc độ truyền tin của hắn.
Tháng tư ánh mặt trời cực kì rực rỡ, núi rừng rậm rạp càng thêm xanh um.
Từ khi tên lính Nhuệ quăng ngã Lưu đô đầu tới khi Liễu Lâm Ba ra lệnh hắn ly khai, tình cảnh này nhanh đến cơ hồ chỉ trong chớp mắt, mọi người đều chưa kịp phản ứng.
Chờ đến khi thấy Lưu đô đầu từ dưới đất bò dậy tức giận nói: “Ngươi tên lính quèn lại dám đánh ngã bản tướng?”
Nhưng vừa ngẩng đầu, trong lều đã không bóng dáng tiểu binh kia, thời điểm vỗ hai tay kêu đau, mọi người mới phản ứng được hưng phấn hỏi: “Tướng quân, đó là Lương quốc binh?”
“Binh sĩ của chúng ta lại có thân thủ như vậy?”
“Tướng quân, cái gì gọi là số thứ tự một vạn?”
“Binh lính kia gọi là số thứ tự một vạn? Thực sự là cái tên kỳ cục!”
“Tướng quân cái gì là phương án thứ ba, phương án thứ tư, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tướng quân…”
“Ân ~ khụ!” Liễu Lâm Ba dùng sức mà hắng giọng một cái: “Loạn thất bát nháo, có còn quy củ hay không?! Có nghi vấn gì, từng người từng người hỏi! Nhưng chấp thuận cho các ngươi hỏi, Bổn tướng quân cũng không phải nhất định sẽ trả lời hết!”
“Nhuệ” là đòn sát thủ của nàng, là đội quân bí mật của Lương quốc, làm sao có thể tùy ý để cho người khác biết?
Ngày hôm nay vừa ra, hoàn toàn là một chuyện bất ngờ. Bởi vì tình thế chiến tranh căng thẳng, cho nên mới không có lảng tránh đám người này liền để số thứ tự một vạn xuất đầu lộ diện.
“Bổn tướng quân khi nào phái binh còn cần phải báo cáo với các vị sao?” Liễu Lâm Ba con mắt quét qua tiếp tục nói: “Đến, đem chuyện vừa rồi tất cả đều quên đi. Lại đây thảo luận một chút phương án tác chiến đội quân chính quy!”
Các tướng lĩnh lúc này mới yên tĩnh lại.
Đúng đấy, thật thẹn thùng!
Bọn họ vĩnh viễn cũng không sánh nổi bình tĩnh của Tướng quân.
Tướng quân khi nào phái binh, còn có làm sao phái binh xác thực không cần hướng bọn họ báo cáo, bọn họ biết Tướng quân rất lợi hại là tốt rồi, thật sự, có thể đánh thắng Chu quốc là tốt rồi!
“Tam Châu bị quân ta bắt, Chu Hoàng nhất định sẽ phái binh hồi cứu. Bổn tướng quân đã thương lượng với Cửu vương gia, dự định chặn giết Chu binh quay lại cứu thành…” Liễu Lâm Ba thanh âm vang lên, trảm đinh chặt thép bố trí.
Sơn thanh Thiên Lam, bạch vân quyển khiển.
Lâm Ba vừa ra, ai dám tranh phong!
Tác giả :
Cảnh Táp