Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi
Chương 56-3: Kiêu gia uy mãnh, nội y mặc ngoài (3)
“Chậm đã! Mấy kẻ thùng cơm như các ngươi, nếu là tùy tiện đi tới, mỹ nhân đẹp như vậy bị đám thùng cơm các ngươi dọa sợ thì phải làm sao bây giờ? Đi đi đi đi! Đi sang một bên, bổn thiếu gia ngày hôm nay muốn đích thân ra tay!”
Mã Minh nói xong, đầu tiên là giắt quạt giấy đang cầm trong tay vào bên hông, duỗi tay vuốt lại vài sợi tóc trước trán, rồi mới cầm lấy quạt giấy bên hông.
Ba một tiếng, mở quạt giấy, tiếp đó, bước những bước chân tự cho là phong lưu phóng khoáng, nghênh ngang đi về phía lục y thiếu nữ kia.
Lương Kiêu cùng Liễu Lâm Ba vẫn mắt xem sáu đường tai nghe tám hướng, không ngừng đánh giá người xung quanh, muốn sớm tìm được nhân vật khả nghi kia.
Nhưng mà, nhân vật khả nghi còn chưa tìm được, lại nhìn thấy kẻ ăn chơi trác táng Mã Minh đang nghênh ngang đi về hướng bọn họ.
Chỉ thấy kẻ ăn chơi trác táng này một thân hoa phục, liền biết gia cảnh không tệ, lại nhìn dáng vẻ háo sắc hèn mọn trên mặt hắn, Liễu Lâm Ba cùng Lương Kiêu liếc mắt nhìn nhau, liền biết người này nhất định có ý đồ bất chính.
Mà giờ khắc này, ánh mắt không thuần khiết của hắn ta này, mục tiêu, hiển nhiên là Cửu vương gia.
Đối với điều này, Lương Kiêu khẽ run vai, làm cho phần đầy đặn cũng rung theo, khụ khụ, bộ ngực mê người, trên mặt lại không có chút rung động nào.
Lương Kiêu phảng phất giống như cố ý, chính là muốn tên hái hoa tặc mau mắc câu.
Ngay ở thời điểm Lương Kiêu cùng Liễu Lâm Ba đang suy nghĩ, hắn ta đã đi tới.
Lập tức, liền nhìn thấy vẻ mặt hèn mọn mới vừa rồi trên mặt hắn đã thay đổi, một bộ dạng ôn nhu nho nhã, phi thường lịch sự chắp tay hướng về phía Lương Kiêu.
“Xin chào cô nương, tại hạ Mã Minh, không biết ta có thể cùng cô nương ở nơi trăm hoa đua nở, phố hoa mỹ lệ này ngắm hoa?”
Mã Minh nói ôn hòa có lễ, cùng với vẻ hung hăng càn quấy trong quá khứ của hắn quả thực như hai người khác nhau, khác biệt một trời một vực.
Cho nên, nhìn thấy dáng vẻ Mã Minh giờ khắc này, đám tùy tùng vẫn đứng bất động sau lưng hắn, càng sợ đến trố mắt ngoác mồm, đầy mặt không dám tin dụi mắt.
Nếu không phải hiện tại đang là ban ngày, bọn họ còn tưởng gặp quỷ!
Thiếu gia nhà bọn họ thời điểm nhìn thấy cô nương xinh đẹp, có lần nào là không lập tức ra tay đùa giỡn một phen, coi trọng liền lập tức đoạt về.
Có cảm tình, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây, khụ khụ, mọc chậm không nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, ánh mắt những tuỳ tùng kia thỉnh thoảng lại nhìn sang phía đông, trên trán có thêm mấy dấu chấm hỏi.
Đối lập với những kẻ bị hành động của mình dọa cho sợ hãi kia, trong lòng Mã Minh lại không nghĩ vậy.
Dù sao, nữ tử trước mắt này không giống với những kẻ yên chi tục phấn trước kia, quả thực khác nhau như trời và đất, nếu như có thể khiến nữ trước mắt này vui mừng, muốn hắn vứt bỏ đám yên chi tục phấn trong nhà kia cũng chẳng sao?
Mã Minh chính là tính toán như vậy, dù sao hắn cũng là con trai của Mã Huyện lệnh, cũng coi như là đứng đầu một phương, lớn lên cũng không đến nỗi nào, cô nương nào lại không muốn chứ?
Ngay ở thời khắc Mã Minh còn đang suy nghĩ, Liễu Lâm Ba ở một bên nhìn thấy Cửu vương gia lại bị nam nhân bên đường nhìn trúng, khóe miệng không khỏi cong lên.
Nhưng mà, nữ tử trước mắt lại không phải như hắn tưởng tượng, chỉ thấy, Lương Kiêu cùng Liễu Lâm Ba liếc mắt nhìn nhau, tiện đà lại nhìn thẳng hắn ta một chút, môi đỏ khẽ mở nói, “Ta không muốn!”
Bên trong tiếng nói của nữ tử kia lộ ra chút trầm mạnh, lời nói ra mang theo vẻ lạnh lùng cách xa ngàn dặm, Mã Minh chợt cảm thấy trên đầu bị người lãnh khốc dội một chậu nước lạnh.
Nghe vậy, Mã Minh không khỏi sững sờ, lập tức, trên mặt thêm mấy phần quẫn bách cùng xấu hổ.
Dù sao, kỳ thực tính nhẫn nại của Mã Minh cũng không có được bao nhiêu.
Vừa nãy khi nhìn thấy nữ tử xinh đẹp này, trong lúc nhất thời kinh động như gặp thần tiên, liền dự định học theo người ta hành động tác phong nhẹ nhàng, bắt lấy trái tim mỹ nữ, không nghĩ tới, tính khí tiểu mỹ nhân cũng không nhỏ.
Nói chuyện cũng trực tiếp, không lưu lại cho hắn chút mặt mũi nào, trong nháy mắt, Mã Minh chỉ cảm thấy sĩ diện có chút không nhịn được , hơn nữa nhóm tùy tùng phía sau hắn nghe được lời nói của nữ tử, dồn dập ở phía sau che miệng cười trộm, gương mặt Mã Minh, nhất thời lúc thì đỏ, lúc thì xanh.
Chỉ có điều, kẻ kia lần thứ hai nhìn về phía dung nhan của Lương Kiêu, vẫn là đem khó chịu trong lòng đè xuống.
“Thỉnh cô nương suy nghĩ thật kĩ, tại hạ là thành tâm thành ý muốn cùng cô nương ngắm hoa.”
Đối với hành động mặt dầy của Mã Minh, vẻ mặt Lương Kiêu vẫn không chút thay đổi, hơn nữa không cần suy nghĩ đã mở miệng lần nữa nói “Không cần cân nhắc, ta không muốn.”
Nói xong liền kéo tay Liễu Lâm Ba vòng qua thân thể hắn ta đi về phái trước.
Mà Mã Minh sau khi nghe Lương Kiêu nói, nàng còn không nể mặt mình chút nào, nói đi là đi, bảo sau này hắn còn mặt mũi nào mà gặp người?
Nghĩ tới đây, chút kiên trì ít ỏi còn sót lại trong lòng Mã Minh trong nháy mắt sụp đổ, lập tức, cũng không quay đầu lại, liền trực tiếp quay về tùy tùng phía sau thét to “Người đến, đem nàng cản lại cho ta!”
“Vâng! Thiếu gia!”
Nghe được lời nói của hắn, những tùy tùng đứng sau xem trò vui kia giống như cũng sớm đã nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy, không khỏi cùng kêu lên ồn ào .
Thấy vậy, Lương Kiêu nhíu mày, rõ ràng là không cao hứng , dù sao, ngày hôm nay có chuyện quan trọng phải làm, cũng không muốn bị những người này làm hỏng.
Những người này sống chết dây dưa, Liễu Lâm Ba cũng có phần giận tái mặt, hai tay nắm chặt, hạ mắt, Liễu Lâm Ba biết, Lương Kiêu không muốn hiện tại bộc lộ võ công của mình, khó tránh khỏi bị hái hoa tặc nhìn thấy, nhưng là, một đám người mắt nhìn chằm chằm, một trận này, tránh không được , xem ra chỉ có thể một mình nàng động thủ .
Tuy nói, đối phương người đông thế mạnh, thế nhưng, Liễu Lâm Ba nhìn ra, đây chính là một đám giá áo túi cơm, không đáng lo lắng, cho dù Lương Kiêu không ra tay, một mình nàng cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Ngay ở thời điểm Liễu Lâm Ba còn đang suy nghĩ, chỉ thấy hắn ta lần thứ hai đến gần, trong tay nhàn nhã lắc cây quạt, nghênh ngang đi tới nhìn chằm chằm Lương Kiêu, “Mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, nàng có biết ta là ai không?”
Lương Kiêu đột nhiên khẽ cười thành tiếng, “Ha ha, đến chính mình cũng không biết là ai, ngươi còn có mặt mũi hỏi người khác?”
Đối với câu trả lời của Lương Kiêu, Liễu Lâm Ba nghe xong phì cười.
Mà một câu này của Lương Kiêu, càng đưa tới nhiều tiếng cười vang từ bốn phía, nguyên lai, ở thời điểm hắn ta bao vây hai người bọn họ, cũng đã khiến rất nhiều nam nữ dừng lại xem náo nhiệt.
Nghe vậy, Mã Minh mới vừa rồi còn một bộ dạng đại gia, tự cho là rất là tiêu sái, gương mặt lập tức 囧, nhất thời có chút không sa sầm mặt mày, thẹn quá hóa giận .
“Không cho cười! Các ngươi cười cái gì mà cười!”
Dù sao, những việc xấu trước kia của kẻ ăn chơi trác táng này, ở đây ai ai cũng biết.
Mã Minh ở nơi này chính là một ác bá, hơn nữa cha hắn là quan huyện nơi này, cho nên hắn càng ngày càng coi trời bằng vung, nếu người nào dám đắc tội hắn, chắc chắn là chịu không nổi, nhưng là, Mã phủ xảy ra việc lớn như vậy, hắn vẫn như ngày thường làm xằng làm bậy cũng không sợ tặc nhân kia nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật .
Tất cả mọi người bị hắn ta nhìn không dám cười, hắn cũng mặc kệ những người khác , ánh mắt trực tiếp rơi xuống trên người Lương Kiêu, “Mỹ nhân, nàng có biết, tính nhẫn nại của Mã mỗ không tốt, ta cũng không muốn thương tổn mỹ nhân, cho nên, mỹ nhân, ta xin nàng cho ta một cơ hội, nàng ngoan ngoãn theo ta, như vậy là tốt nhất, ta bảo đảm sẽ hảo hảo thương nàng, nàng muốn kim ngân châu báu, tơ lụa, ta hết thảy đều cho nàng, còn nếu nàng không theo ta, Hừ!”
Lời kế tiếp, hắn ta tuy rằng không tiếp tục nói, thế nhưng trong hàm ý uy hiếp trong giọng nói không hề che giấu chút nào.
Liễu Lâm Ba nghe hắn một câu mỹ nhân nàng ngoan ngoãn theo ta, toàn thân không khỏi nổi lên một lớp da gà, hai đại nam nhân a, đây là muốn nháo cái gì!
Nếu là dân chúng bình thường nghe xong lời này, nhất định sẽ bị kinh sợ.
Thế nhưng, Lương Kiêu không giống họ, đối với loại người cậy quyền cậy thế giễu võ giương oai thế này hắn không lạ, Liễu Lâm Ba vừa thấy tình cảnh, khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai Lương Kiêu, “Nơi này giao cho đệ được rồi, huynh duy trì tao nhã, vừa vặn sáng sớm hôm nay không ra thao trường luyện võ, tiện thể rèn luyện.”
Mà Liễu Lâm Ba cùng Lương Kiêu hai người cúi đầu thì thầm, từ ngoài nhìn vào lại nghĩ nói chuyện yêu đương, tình chàng ý thiếp a!
Thấy thế, kẻ ăn chơi trác táng kia càng muốn phát nổ, bộp một tiếng khép lại quạt giấy, hung tợn nói “Được, các ngươi đã không đem Mã mỗ để ở trong mắt, vậy cũng chớ trách ta không khách khí!”
Mã Minh hét lớn một tiếng, lập tức căn dặn đám tuỳ tùng phía sau, “Mỹ nhân kia không cho động vào một đầu ngón tay, còn tiểu bạch kiểm bên cạnh nàng, các ngươi không cần khách khí, mạnh mẽ đánh chết cho ta!”
Phi, Liễu Lâm Ba thấy vậy trực tiếp tiến lên, sáng sớm vừa vặn hoạt động gân cốt một chút, cũng không tệ!
Nhưng mà, vào lúc đó, một đạo tiếng nói ôn hoà phút chốc từ trong đám người vang lên, “Ôi, đừng đánh đừng đánh, có chuyện gì từ từ nói, võ công không thể giải quyết tất cả, chẳng lẽ không phải?”
Tiếng nói kia vang lên, người chung quanh tất cả đều theo thanh âm kia nhìn lại, Liễu Lâm Ba cũng không ngoại lệ, nhìn về phía người kia.
Chỉ thấy, chen chúc trong đám người, một đạo bóng dáng gầy gò cứng rắn từ trong đám đông chui ra đi, vừa ra đã suýt chút nữa ngã dập mặt, Liễu Lâm Ba nhìn chăm chú, nguyên lai là một thư sinh!
Chỉ thấy thư sinh này, cũng chừng hai mươi tuổi, dáng dấp lớn lên trắng nõn nà, anh tuấn đơn thuần, mặc trên người trường sam màu xám bạc thếch, mái tóc màu đen dùng một cái cây trâm cột lại gọn gàng.
Bộ trang phục này, khiến Liễu Lâm Ba nhớ tới hình tượng thư sinh trong kịch truyền hình!
Liễu Lâm Ba nghĩ trong lòng, thư sinh này làm cho người ta có cảm giác không giống, nhưng là cái gì còn chưa nghĩ ra.
Giờ khắc này thư sinh đi ra thấy việc nghĩa hăng hái làm, thật đúng là can đảm, nhìn dáng vẻ kia của hắn, Liễu Lâm Ba không biết cú đấm này xuống có thể đánh ngất hắn luôn hay không.
Liễu Lâm Ba trong lòng còn đang suy nghĩ, không nghĩ tới kẻ ăn chơi trác táng bên kia đã sớm thiếu kiên nhẫn, nắm lấy cổ áo thư sinh, người ta chưa kịp nói xong, đã ăn no đòn.
Oành một tiếng, Mã Minh một quyền đánh qua, thư sinh nguyên bản từ trong đám người chui ra còn thở hồng hộc lập tức theo tiếng ngã xuống.
“Ta phi! Mã Minh ta coi trọng nàng , mắc mớ gì tới ngươi! Người đến, đánh cho ta, đánh mạnh vào!”
Mã Minh nói xong từ trong lòng móc ra một chiếc khăn tay chà sát tay, mà những kẻ tuỳ tùng kia khi nghe hắn phân phó như thế liền cùng nhau tiến lên, tất cả khí lực đều đánh lên người thư sinh kia.
Liễu Lâm Ba thấy vậy vận khinh công một bước liền vọt ra ngoài, quay người lại một đấm lại một đấm liên tục đánh vào người các tuỳ tùng, tất cả đều bị đánh bầm dập, sưng mặt sưng mũi, răng cửa cũng rơi mất vài cái, đầy đất không tìm được!
Liễu Lâm Ba căn bản không sử dụng lực đạo mạnh, một đám tuỳ tùng chuyên bắt nạt người đã sớm nằm trên đất bụm mặt hừ hừ, cho dù Mã Minh ngày thường hung hăng quen rồi, nhưng nhìn thấy nàng có võ công cao thâm như vậy vẫn không khỏi sợ sệt, trên mặt không che giấu được ý sợ hãi.
Rõ ràng đã sợ còn mạnh miệng chỉ vào Liễu Lâm Ba “Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng tới đây a, ta cho ngươi biết cha ta là Huyện lệnh Mã đại nhân, ngài sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ha ha, nguyên lai là con trai của Mã đại nhân a!” Liễu Lâm Ba lập tức vẻ mặt ôn hòa nói, đột nhiên, mặt biến đổi, hung tợn một cước đem hắn đạp thật xa.
Mã Minh nói xong, đầu tiên là giắt quạt giấy đang cầm trong tay vào bên hông, duỗi tay vuốt lại vài sợi tóc trước trán, rồi mới cầm lấy quạt giấy bên hông.
Ba một tiếng, mở quạt giấy, tiếp đó, bước những bước chân tự cho là phong lưu phóng khoáng, nghênh ngang đi về phía lục y thiếu nữ kia.
Lương Kiêu cùng Liễu Lâm Ba vẫn mắt xem sáu đường tai nghe tám hướng, không ngừng đánh giá người xung quanh, muốn sớm tìm được nhân vật khả nghi kia.
Nhưng mà, nhân vật khả nghi còn chưa tìm được, lại nhìn thấy kẻ ăn chơi trác táng Mã Minh đang nghênh ngang đi về hướng bọn họ.
Chỉ thấy kẻ ăn chơi trác táng này một thân hoa phục, liền biết gia cảnh không tệ, lại nhìn dáng vẻ háo sắc hèn mọn trên mặt hắn, Liễu Lâm Ba cùng Lương Kiêu liếc mắt nhìn nhau, liền biết người này nhất định có ý đồ bất chính.
Mà giờ khắc này, ánh mắt không thuần khiết của hắn ta này, mục tiêu, hiển nhiên là Cửu vương gia.
Đối với điều này, Lương Kiêu khẽ run vai, làm cho phần đầy đặn cũng rung theo, khụ khụ, bộ ngực mê người, trên mặt lại không có chút rung động nào.
Lương Kiêu phảng phất giống như cố ý, chính là muốn tên hái hoa tặc mau mắc câu.
Ngay ở thời điểm Lương Kiêu cùng Liễu Lâm Ba đang suy nghĩ, hắn ta đã đi tới.
Lập tức, liền nhìn thấy vẻ mặt hèn mọn mới vừa rồi trên mặt hắn đã thay đổi, một bộ dạng ôn nhu nho nhã, phi thường lịch sự chắp tay hướng về phía Lương Kiêu.
“Xin chào cô nương, tại hạ Mã Minh, không biết ta có thể cùng cô nương ở nơi trăm hoa đua nở, phố hoa mỹ lệ này ngắm hoa?”
Mã Minh nói ôn hòa có lễ, cùng với vẻ hung hăng càn quấy trong quá khứ của hắn quả thực như hai người khác nhau, khác biệt một trời một vực.
Cho nên, nhìn thấy dáng vẻ Mã Minh giờ khắc này, đám tùy tùng vẫn đứng bất động sau lưng hắn, càng sợ đến trố mắt ngoác mồm, đầy mặt không dám tin dụi mắt.
Nếu không phải hiện tại đang là ban ngày, bọn họ còn tưởng gặp quỷ!
Thiếu gia nhà bọn họ thời điểm nhìn thấy cô nương xinh đẹp, có lần nào là không lập tức ra tay đùa giỡn một phen, coi trọng liền lập tức đoạt về.
Có cảm tình, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây, khụ khụ, mọc chậm không nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, ánh mắt những tuỳ tùng kia thỉnh thoảng lại nhìn sang phía đông, trên trán có thêm mấy dấu chấm hỏi.
Đối lập với những kẻ bị hành động của mình dọa cho sợ hãi kia, trong lòng Mã Minh lại không nghĩ vậy.
Dù sao, nữ tử trước mắt này không giống với những kẻ yên chi tục phấn trước kia, quả thực khác nhau như trời và đất, nếu như có thể khiến nữ trước mắt này vui mừng, muốn hắn vứt bỏ đám yên chi tục phấn trong nhà kia cũng chẳng sao?
Mã Minh chính là tính toán như vậy, dù sao hắn cũng là con trai của Mã Huyện lệnh, cũng coi như là đứng đầu một phương, lớn lên cũng không đến nỗi nào, cô nương nào lại không muốn chứ?
Ngay ở thời khắc Mã Minh còn đang suy nghĩ, Liễu Lâm Ba ở một bên nhìn thấy Cửu vương gia lại bị nam nhân bên đường nhìn trúng, khóe miệng không khỏi cong lên.
Nhưng mà, nữ tử trước mắt lại không phải như hắn tưởng tượng, chỉ thấy, Lương Kiêu cùng Liễu Lâm Ba liếc mắt nhìn nhau, tiện đà lại nhìn thẳng hắn ta một chút, môi đỏ khẽ mở nói, “Ta không muốn!”
Bên trong tiếng nói của nữ tử kia lộ ra chút trầm mạnh, lời nói ra mang theo vẻ lạnh lùng cách xa ngàn dặm, Mã Minh chợt cảm thấy trên đầu bị người lãnh khốc dội một chậu nước lạnh.
Nghe vậy, Mã Minh không khỏi sững sờ, lập tức, trên mặt thêm mấy phần quẫn bách cùng xấu hổ.
Dù sao, kỳ thực tính nhẫn nại của Mã Minh cũng không có được bao nhiêu.
Vừa nãy khi nhìn thấy nữ tử xinh đẹp này, trong lúc nhất thời kinh động như gặp thần tiên, liền dự định học theo người ta hành động tác phong nhẹ nhàng, bắt lấy trái tim mỹ nữ, không nghĩ tới, tính khí tiểu mỹ nhân cũng không nhỏ.
Nói chuyện cũng trực tiếp, không lưu lại cho hắn chút mặt mũi nào, trong nháy mắt, Mã Minh chỉ cảm thấy sĩ diện có chút không nhịn được , hơn nữa nhóm tùy tùng phía sau hắn nghe được lời nói của nữ tử, dồn dập ở phía sau che miệng cười trộm, gương mặt Mã Minh, nhất thời lúc thì đỏ, lúc thì xanh.
Chỉ có điều, kẻ kia lần thứ hai nhìn về phía dung nhan của Lương Kiêu, vẫn là đem khó chịu trong lòng đè xuống.
“Thỉnh cô nương suy nghĩ thật kĩ, tại hạ là thành tâm thành ý muốn cùng cô nương ngắm hoa.”
Đối với hành động mặt dầy của Mã Minh, vẻ mặt Lương Kiêu vẫn không chút thay đổi, hơn nữa không cần suy nghĩ đã mở miệng lần nữa nói “Không cần cân nhắc, ta không muốn.”
Nói xong liền kéo tay Liễu Lâm Ba vòng qua thân thể hắn ta đi về phái trước.
Mà Mã Minh sau khi nghe Lương Kiêu nói, nàng còn không nể mặt mình chút nào, nói đi là đi, bảo sau này hắn còn mặt mũi nào mà gặp người?
Nghĩ tới đây, chút kiên trì ít ỏi còn sót lại trong lòng Mã Minh trong nháy mắt sụp đổ, lập tức, cũng không quay đầu lại, liền trực tiếp quay về tùy tùng phía sau thét to “Người đến, đem nàng cản lại cho ta!”
“Vâng! Thiếu gia!”
Nghe được lời nói của hắn, những tùy tùng đứng sau xem trò vui kia giống như cũng sớm đã nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy, không khỏi cùng kêu lên ồn ào .
Thấy vậy, Lương Kiêu nhíu mày, rõ ràng là không cao hứng , dù sao, ngày hôm nay có chuyện quan trọng phải làm, cũng không muốn bị những người này làm hỏng.
Những người này sống chết dây dưa, Liễu Lâm Ba cũng có phần giận tái mặt, hai tay nắm chặt, hạ mắt, Liễu Lâm Ba biết, Lương Kiêu không muốn hiện tại bộc lộ võ công của mình, khó tránh khỏi bị hái hoa tặc nhìn thấy, nhưng là, một đám người mắt nhìn chằm chằm, một trận này, tránh không được , xem ra chỉ có thể một mình nàng động thủ .
Tuy nói, đối phương người đông thế mạnh, thế nhưng, Liễu Lâm Ba nhìn ra, đây chính là một đám giá áo túi cơm, không đáng lo lắng, cho dù Lương Kiêu không ra tay, một mình nàng cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Ngay ở thời điểm Liễu Lâm Ba còn đang suy nghĩ, chỉ thấy hắn ta lần thứ hai đến gần, trong tay nhàn nhã lắc cây quạt, nghênh ngang đi tới nhìn chằm chằm Lương Kiêu, “Mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, nàng có biết ta là ai không?”
Lương Kiêu đột nhiên khẽ cười thành tiếng, “Ha ha, đến chính mình cũng không biết là ai, ngươi còn có mặt mũi hỏi người khác?”
Đối với câu trả lời của Lương Kiêu, Liễu Lâm Ba nghe xong phì cười.
Mà một câu này của Lương Kiêu, càng đưa tới nhiều tiếng cười vang từ bốn phía, nguyên lai, ở thời điểm hắn ta bao vây hai người bọn họ, cũng đã khiến rất nhiều nam nữ dừng lại xem náo nhiệt.
Nghe vậy, Mã Minh mới vừa rồi còn một bộ dạng đại gia, tự cho là rất là tiêu sái, gương mặt lập tức 囧, nhất thời có chút không sa sầm mặt mày, thẹn quá hóa giận .
“Không cho cười! Các ngươi cười cái gì mà cười!”
Dù sao, những việc xấu trước kia của kẻ ăn chơi trác táng này, ở đây ai ai cũng biết.
Mã Minh ở nơi này chính là một ác bá, hơn nữa cha hắn là quan huyện nơi này, cho nên hắn càng ngày càng coi trời bằng vung, nếu người nào dám đắc tội hắn, chắc chắn là chịu không nổi, nhưng là, Mã phủ xảy ra việc lớn như vậy, hắn vẫn như ngày thường làm xằng làm bậy cũng không sợ tặc nhân kia nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật .
Tất cả mọi người bị hắn ta nhìn không dám cười, hắn cũng mặc kệ những người khác , ánh mắt trực tiếp rơi xuống trên người Lương Kiêu, “Mỹ nhân, nàng có biết, tính nhẫn nại của Mã mỗ không tốt, ta cũng không muốn thương tổn mỹ nhân, cho nên, mỹ nhân, ta xin nàng cho ta một cơ hội, nàng ngoan ngoãn theo ta, như vậy là tốt nhất, ta bảo đảm sẽ hảo hảo thương nàng, nàng muốn kim ngân châu báu, tơ lụa, ta hết thảy đều cho nàng, còn nếu nàng không theo ta, Hừ!”
Lời kế tiếp, hắn ta tuy rằng không tiếp tục nói, thế nhưng trong hàm ý uy hiếp trong giọng nói không hề che giấu chút nào.
Liễu Lâm Ba nghe hắn một câu mỹ nhân nàng ngoan ngoãn theo ta, toàn thân không khỏi nổi lên một lớp da gà, hai đại nam nhân a, đây là muốn nháo cái gì!
Nếu là dân chúng bình thường nghe xong lời này, nhất định sẽ bị kinh sợ.
Thế nhưng, Lương Kiêu không giống họ, đối với loại người cậy quyền cậy thế giễu võ giương oai thế này hắn không lạ, Liễu Lâm Ba vừa thấy tình cảnh, khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai Lương Kiêu, “Nơi này giao cho đệ được rồi, huynh duy trì tao nhã, vừa vặn sáng sớm hôm nay không ra thao trường luyện võ, tiện thể rèn luyện.”
Mà Liễu Lâm Ba cùng Lương Kiêu hai người cúi đầu thì thầm, từ ngoài nhìn vào lại nghĩ nói chuyện yêu đương, tình chàng ý thiếp a!
Thấy thế, kẻ ăn chơi trác táng kia càng muốn phát nổ, bộp một tiếng khép lại quạt giấy, hung tợn nói “Được, các ngươi đã không đem Mã mỗ để ở trong mắt, vậy cũng chớ trách ta không khách khí!”
Mã Minh hét lớn một tiếng, lập tức căn dặn đám tuỳ tùng phía sau, “Mỹ nhân kia không cho động vào một đầu ngón tay, còn tiểu bạch kiểm bên cạnh nàng, các ngươi không cần khách khí, mạnh mẽ đánh chết cho ta!”
Phi, Liễu Lâm Ba thấy vậy trực tiếp tiến lên, sáng sớm vừa vặn hoạt động gân cốt một chút, cũng không tệ!
Nhưng mà, vào lúc đó, một đạo tiếng nói ôn hoà phút chốc từ trong đám người vang lên, “Ôi, đừng đánh đừng đánh, có chuyện gì từ từ nói, võ công không thể giải quyết tất cả, chẳng lẽ không phải?”
Tiếng nói kia vang lên, người chung quanh tất cả đều theo thanh âm kia nhìn lại, Liễu Lâm Ba cũng không ngoại lệ, nhìn về phía người kia.
Chỉ thấy, chen chúc trong đám người, một đạo bóng dáng gầy gò cứng rắn từ trong đám đông chui ra đi, vừa ra đã suýt chút nữa ngã dập mặt, Liễu Lâm Ba nhìn chăm chú, nguyên lai là một thư sinh!
Chỉ thấy thư sinh này, cũng chừng hai mươi tuổi, dáng dấp lớn lên trắng nõn nà, anh tuấn đơn thuần, mặc trên người trường sam màu xám bạc thếch, mái tóc màu đen dùng một cái cây trâm cột lại gọn gàng.
Bộ trang phục này, khiến Liễu Lâm Ba nhớ tới hình tượng thư sinh trong kịch truyền hình!
Liễu Lâm Ba nghĩ trong lòng, thư sinh này làm cho người ta có cảm giác không giống, nhưng là cái gì còn chưa nghĩ ra.
Giờ khắc này thư sinh đi ra thấy việc nghĩa hăng hái làm, thật đúng là can đảm, nhìn dáng vẻ kia của hắn, Liễu Lâm Ba không biết cú đấm này xuống có thể đánh ngất hắn luôn hay không.
Liễu Lâm Ba trong lòng còn đang suy nghĩ, không nghĩ tới kẻ ăn chơi trác táng bên kia đã sớm thiếu kiên nhẫn, nắm lấy cổ áo thư sinh, người ta chưa kịp nói xong, đã ăn no đòn.
Oành một tiếng, Mã Minh một quyền đánh qua, thư sinh nguyên bản từ trong đám người chui ra còn thở hồng hộc lập tức theo tiếng ngã xuống.
“Ta phi! Mã Minh ta coi trọng nàng , mắc mớ gì tới ngươi! Người đến, đánh cho ta, đánh mạnh vào!”
Mã Minh nói xong từ trong lòng móc ra một chiếc khăn tay chà sát tay, mà những kẻ tuỳ tùng kia khi nghe hắn phân phó như thế liền cùng nhau tiến lên, tất cả khí lực đều đánh lên người thư sinh kia.
Liễu Lâm Ba thấy vậy vận khinh công một bước liền vọt ra ngoài, quay người lại một đấm lại một đấm liên tục đánh vào người các tuỳ tùng, tất cả đều bị đánh bầm dập, sưng mặt sưng mũi, răng cửa cũng rơi mất vài cái, đầy đất không tìm được!
Liễu Lâm Ba căn bản không sử dụng lực đạo mạnh, một đám tuỳ tùng chuyên bắt nạt người đã sớm nằm trên đất bụm mặt hừ hừ, cho dù Mã Minh ngày thường hung hăng quen rồi, nhưng nhìn thấy nàng có võ công cao thâm như vậy vẫn không khỏi sợ sệt, trên mặt không che giấu được ý sợ hãi.
Rõ ràng đã sợ còn mạnh miệng chỉ vào Liễu Lâm Ba “Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng tới đây a, ta cho ngươi biết cha ta là Huyện lệnh Mã đại nhân, ngài sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ha ha, nguyên lai là con trai của Mã đại nhân a!” Liễu Lâm Ba lập tức vẻ mặt ôn hòa nói, đột nhiên, mặt biến đổi, hung tợn một cước đem hắn đạp thật xa.
Tác giả :
Cảnh Táp