Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi
Chương 46: Huynh đệ, cởi xiêm y ra
“Hả? A!”
Tiểu Thúy chóng mặt quay người lại, cầm muôi trong tay, không cẩn thận liền bước hụt làm dầu văng tung tóe, ầm ĩ một hồi, cả người loạng choà loạng choạng, thân thể bất ổn liền rơi vào bên trong nồi!
Tiểu Thúy rơi vào trong nồi, muôi trong tay lập tức liền bay ra, Hàn Ngọc đầu óc ong ong một hồi, tim đập chậm một nhịp, tay run rẩy đem chiếu lạnh ôm trong lồng ngực ném xuống đất, nhấc lên một thùng nước lớn ào ào giội vào món ăn trong nồi, nhất thời, trong nồi phát ra một trận tiếng xèo xèo.
Lúc này là thời gian chính giữa buổi sáng chuẩn bị dùng cơm trưa, huynh đệ khác trong doanh trướng cũng là bận bịu khí thế ngất trời, mồ hôi đầm đìa, bên này rầm một tiếng tất cả mọi người mới kinh ngạc phát hiện chuyện gì xảy ra, tất cả đều mang theo thùng nước vắt chân lên cổ chạy về phía bên này.
“Khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ!” Tiểu Thúy bị đổ ập xuống một thùng nước lạnh lớn, trên mông đau rát, bởi vì là, khụ khụ, cái này là tư thế lão thái thái chui vào ổ chăn xuôi theo cái nồi lớn bên cạnh thuận thế ngã xuống, cho nên, giờ khắc này bị nóng nhất chính là cái mông mềm mại mập mạp của Tiểu Thúy!
Các huynh đệ khác trong doanh trướng đều ào ào đổ nước vào trong nồi, một nồi ớt xào thịt trong nháy mắt thành một nồi nước, nghiễm nhiên liền thành canh ớt, Tiểu Thúy không biết bơi bị sặc canh ớt ho khan vài tiếng sau đó trực tiếp trôi theo nước, hôn mê bất tỉnh.
“Huynh đệ, huynh đệ! Đứng đó làm gì, còn không mau đi gọi quân y!” Hàn Ngọc đỏ mắt đem huynh đệ của mình từ trong nồi sắt lớn bế ra, toàn thân ướt sũng, so với ướt sũng bình thường còn thê thảm hơn, trên đầu Tiểu Thúy còn dính ớt cùng sợi thịt, trực tiếp bị Hàn Ngọc ôm chặt đặt nằm trên mặt đất.
Cái khác tướng sĩ cuống quít chạy đi tìm quân y, càng nhiều đến gần, vây quanh một vòng, không biết tiểu huynh đệ này đến cùng làm sao .
Hàn Ngọc áo não không thôi, nếu không phải là mình đến không phải lúc, có lẽ hắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy , không ngờ rằng, nàng đây là ngủ không ngon, nhất thời thất thần, phản ứng mới chậm lại, dưới chân dính dầu trực tiếp rơi xuống thành món ăn trong nồi .
Tiểu Thúy hôn mê bất tỉnh, tướng sĩ chạy đi tìm quân y còn chưa trở về, Hàn Ngọc đột nhiên nhanh trí, nghĩ đến quyển sách viết tay cách trị một số bệnh thông thường Liễu Lâm Ba mang theo, đúng, dưới tình huống này nên lấy miệng truyền không khí!
Cái kia không phải là hô hấp nhân tạo chứ?
Hàn Ngọc không nghĩ nhiều nữa, nỗ lực nhớ lại cách làm, nâng khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Thúy, con mắt khép hờ, môi dán lên cái miệng nhỏ nhắn như anh đào hơi hơi mở ra.
Hàn Ngọc cảm nhận được một loại khác cảm giác chạy dọc theo xương sống trực tiếp bùng nổ trong đầu, các tướng sĩ đứng bên cạnh há to miệng, kinh ngạc đến mức cằm sắp chạm đến bàn chân .
Thậm chí, trực tiếp dùng tay che mắt, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Tiểu Thúy cô nương nếu như biết bị phi lễ che mặt hẳn là Hàn đại tiên phong, đáng bị đánh đến gào khóc!
Hàn tiên phong có hành động quá khích như vậy bị Cửu vương gia biết nhất định sẽ có hậu quả nghiêm trọng đi, không không không, dũng mãnh thiện chiến Cửu vương gia cũng thích nam nhân, nam nhân hà tất làm khó dễ nam nhân!
“Miệng mở lớn như vậy làm gì, ngươi cũng muốn bị Hàn tiên phong hôn à!”
Một tướng sĩ đứng ở hàng sau đẩy một tướng sĩ khác, quả nhiên, tên kia miệng mở rất lớn lập tức ngậm miệng lại.
“Khụ khụ, khụ khụ” Tiểu Thúy lông mi giật giật, Hàn Ngọc cảm giác trên mặt ngứa ngứa, môi mỏng ly khai cái miệng nhỏ của tiểu huynh đệ.
Tiểu Thúy ho nhẹ vài tiếng phun ra chút nước ớt, chầm chậm, thử mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt ửng đỏ lo lắng của Hàn Ngọc.
Giờ khắc này, vừa vặn quân y tới, các tướng sĩ vội vã tránh ra một con đường.
“Tham kiến Hàn tiên phong!”, quân y trẻ tuổi vừa chắp tay, dư quang liếc Tiểu Thúy đang chớp mắt nằm trên đất.
“Không cần đa lễ, mau mau đến trị liệu cho huynh đệ ta!”
“Vâng, Hàn tiên phong.”
Tiểu Thúy bị ngâm trong nước ớt, hiện tại thân thể càng ngày càng cảm giác nóng bỏng, nhưng trên mặt lại không bị thương, may là Hàn Ngọc phản ứng cấp tốc, ra tay đúng lúc, nếu không, hậu quả khó mà lường được.
Bị bỏng trong ngày nắng to này thật sự là khôi phục rất chậm rất chậm, Tiểu Thúy vừa nghe nói tìm người đến trị liệu, giẫy giụa liền muốn đứng dậy, lại bị Hàn Ngọc đè xuống.
“Nghe ca ca, để vị đại phu này trị liệu giúp đệ, Thẩm Quân y ở trong quân y thuật rất tốt!” Hàn Ngọc nói đem nửa người phía trên của Tiểu Thúy ôm vào trong ngực, Tiểu Thúy đang híp mắt lập tức mở thật lớn, lắc đầu liên tục sau đó rụt cổ lại.
“Không được, bị phỏng nếu để trễ hậu quả rất nghiêm trọng, chuyện này nhất định phải nghe đại ca!” Hàn Ngọc không giải thích trực tiếp chặn ngang ôm lấy Tiểu Thúy vẫn một mực lắc đầu đi về chỗ ở của hắn, tướng sĩ xung quanh đều tránh ra nhương lại một con đường, Trầm Vĩ ôm hòm thuốc theo sát sau lưng bọn họ.
“Không, không không không, ta, ta rất khỏe mạnh, căn bản không có việc gì, không cần quân y trị liệu, một điểm thương tích đều không có, thật không có!” Tiểu Thúy ở trong lồng ngực Hàn Ngọc lắc đầu như trống bỏi, đây không phải là giỡn a!
Nàng liền không tin sau khi hắn biết mình là nữ có thể tha nàng, Tiểu Thúy ở trong lòng gấp gáp vô cùng lo lắng, tóm chặt áo Hàn Ngọc dùng ánh mắt năn nỉ, đáng thương nhìn hắn.
Tổng binh doanh thực ra rất lớn, nhưng là Hàn Ngọc đi đặc biệt nhanh, mắt thấy sắp đến chỗ ở của hắn , Hàn Ngọc cảm nhận được trước ngực móng vuốt nhỏ bám chặt vào xiêm y của mình không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, Hàn đại tiên phong hoàn toàn không hiểu nội tâm của nàng lo lắng cùng bất đắc dĩ, hiểu nhầm vẻ mặt này là thương thế nghiêm trọng, quá thống khổ !
Hàn Ngọc ôm nàng chặt hơn chút nữa, bước chân càng nhanh hướng tới lều trại.
“Nghe lời, đại ca sẽ luôn ở bên cạnh đệ, ta không đi.”
Hàn Ngọc đem Tiểu Thúy nhẹ nhàng đặt trên giường của mình, chỉ biết hắn nhất định là trên mông bị thương, Hàn Ngọc cố ý tỉ mỉ đặt nàng nằm sấp, còn đặc biệt sai người rải thêm một cái chăn lên trên.
Trầm Vĩ đặt hòm thuốc trên vai xuống, ngồi bên giường vừa đưa tay muốn bắt mạch cho Tiểu Thúy.
“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu Thúy ngữ khí không tốt hướng về nam tử đối diện hét lên, tay cực nhanh thu lại bên người.
Trong phòng bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị, Trầm Vĩ ngẩng đầu nhìn Hàn Ngọc, lại nhìn một chút Tiểu Thúy nằm ở trên giường trừng mắt lạnh lẽo, “Là như vậy, may là được cứu đúng lúc, xiêm y không có dính vào da thịt, bằng không xiêm y dính ở trên da liền phiền phức , ta xem ngươi sắc mặt không tốt, cho nên trước tiên muốn chẩn mạch cho ngươi, sau đó lại kiểm tra vết thương xử lý chỗ đau.”
“Ta ăn ngon, ngủ ngon, không cần trị liệu , Hàn đại ca, ta nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi!”
Hàn Ngọc làm ướt khăn mặt ngồi ở mép giường nhẹ nhàng giúp nàng lau mặt, “Tuyệt đối không được, ta cái gì đều có thể theo ý đệ, riêng chuyện này không được, ân, ta cảm thấy trước tiên đừng bắt mạch , dù sao ngoại thương quan trọng, Trầm đại phu nghe ta, trước tiên trị bỏng cho đệ ấy, huynh đệ, tới, cơi xiêm y ra.”
Tiểu Thúy chóng mặt quay người lại, cầm muôi trong tay, không cẩn thận liền bước hụt làm dầu văng tung tóe, ầm ĩ một hồi, cả người loạng choà loạng choạng, thân thể bất ổn liền rơi vào bên trong nồi!
Tiểu Thúy rơi vào trong nồi, muôi trong tay lập tức liền bay ra, Hàn Ngọc đầu óc ong ong một hồi, tim đập chậm một nhịp, tay run rẩy đem chiếu lạnh ôm trong lồng ngực ném xuống đất, nhấc lên một thùng nước lớn ào ào giội vào món ăn trong nồi, nhất thời, trong nồi phát ra một trận tiếng xèo xèo.
Lúc này là thời gian chính giữa buổi sáng chuẩn bị dùng cơm trưa, huynh đệ khác trong doanh trướng cũng là bận bịu khí thế ngất trời, mồ hôi đầm đìa, bên này rầm một tiếng tất cả mọi người mới kinh ngạc phát hiện chuyện gì xảy ra, tất cả đều mang theo thùng nước vắt chân lên cổ chạy về phía bên này.
“Khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ!” Tiểu Thúy bị đổ ập xuống một thùng nước lạnh lớn, trên mông đau rát, bởi vì là, khụ khụ, cái này là tư thế lão thái thái chui vào ổ chăn xuôi theo cái nồi lớn bên cạnh thuận thế ngã xuống, cho nên, giờ khắc này bị nóng nhất chính là cái mông mềm mại mập mạp của Tiểu Thúy!
Các huynh đệ khác trong doanh trướng đều ào ào đổ nước vào trong nồi, một nồi ớt xào thịt trong nháy mắt thành một nồi nước, nghiễm nhiên liền thành canh ớt, Tiểu Thúy không biết bơi bị sặc canh ớt ho khan vài tiếng sau đó trực tiếp trôi theo nước, hôn mê bất tỉnh.
“Huynh đệ, huynh đệ! Đứng đó làm gì, còn không mau đi gọi quân y!” Hàn Ngọc đỏ mắt đem huynh đệ của mình từ trong nồi sắt lớn bế ra, toàn thân ướt sũng, so với ướt sũng bình thường còn thê thảm hơn, trên đầu Tiểu Thúy còn dính ớt cùng sợi thịt, trực tiếp bị Hàn Ngọc ôm chặt đặt nằm trên mặt đất.
Cái khác tướng sĩ cuống quít chạy đi tìm quân y, càng nhiều đến gần, vây quanh một vòng, không biết tiểu huynh đệ này đến cùng làm sao .
Hàn Ngọc áo não không thôi, nếu không phải là mình đến không phải lúc, có lẽ hắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy , không ngờ rằng, nàng đây là ngủ không ngon, nhất thời thất thần, phản ứng mới chậm lại, dưới chân dính dầu trực tiếp rơi xuống thành món ăn trong nồi .
Tiểu Thúy hôn mê bất tỉnh, tướng sĩ chạy đi tìm quân y còn chưa trở về, Hàn Ngọc đột nhiên nhanh trí, nghĩ đến quyển sách viết tay cách trị một số bệnh thông thường Liễu Lâm Ba mang theo, đúng, dưới tình huống này nên lấy miệng truyền không khí!
Cái kia không phải là hô hấp nhân tạo chứ?
Hàn Ngọc không nghĩ nhiều nữa, nỗ lực nhớ lại cách làm, nâng khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Thúy, con mắt khép hờ, môi dán lên cái miệng nhỏ nhắn như anh đào hơi hơi mở ra.
Hàn Ngọc cảm nhận được một loại khác cảm giác chạy dọc theo xương sống trực tiếp bùng nổ trong đầu, các tướng sĩ đứng bên cạnh há to miệng, kinh ngạc đến mức cằm sắp chạm đến bàn chân .
Thậm chí, trực tiếp dùng tay che mắt, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Tiểu Thúy cô nương nếu như biết bị phi lễ che mặt hẳn là Hàn đại tiên phong, đáng bị đánh đến gào khóc!
Hàn tiên phong có hành động quá khích như vậy bị Cửu vương gia biết nhất định sẽ có hậu quả nghiêm trọng đi, không không không, dũng mãnh thiện chiến Cửu vương gia cũng thích nam nhân, nam nhân hà tất làm khó dễ nam nhân!
“Miệng mở lớn như vậy làm gì, ngươi cũng muốn bị Hàn tiên phong hôn à!”
Một tướng sĩ đứng ở hàng sau đẩy một tướng sĩ khác, quả nhiên, tên kia miệng mở rất lớn lập tức ngậm miệng lại.
“Khụ khụ, khụ khụ” Tiểu Thúy lông mi giật giật, Hàn Ngọc cảm giác trên mặt ngứa ngứa, môi mỏng ly khai cái miệng nhỏ của tiểu huynh đệ.
Tiểu Thúy ho nhẹ vài tiếng phun ra chút nước ớt, chầm chậm, thử mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt ửng đỏ lo lắng của Hàn Ngọc.
Giờ khắc này, vừa vặn quân y tới, các tướng sĩ vội vã tránh ra một con đường.
“Tham kiến Hàn tiên phong!”, quân y trẻ tuổi vừa chắp tay, dư quang liếc Tiểu Thúy đang chớp mắt nằm trên đất.
“Không cần đa lễ, mau mau đến trị liệu cho huynh đệ ta!”
“Vâng, Hàn tiên phong.”
Tiểu Thúy bị ngâm trong nước ớt, hiện tại thân thể càng ngày càng cảm giác nóng bỏng, nhưng trên mặt lại không bị thương, may là Hàn Ngọc phản ứng cấp tốc, ra tay đúng lúc, nếu không, hậu quả khó mà lường được.
Bị bỏng trong ngày nắng to này thật sự là khôi phục rất chậm rất chậm, Tiểu Thúy vừa nghe nói tìm người đến trị liệu, giẫy giụa liền muốn đứng dậy, lại bị Hàn Ngọc đè xuống.
“Nghe ca ca, để vị đại phu này trị liệu giúp đệ, Thẩm Quân y ở trong quân y thuật rất tốt!” Hàn Ngọc nói đem nửa người phía trên của Tiểu Thúy ôm vào trong ngực, Tiểu Thúy đang híp mắt lập tức mở thật lớn, lắc đầu liên tục sau đó rụt cổ lại.
“Không được, bị phỏng nếu để trễ hậu quả rất nghiêm trọng, chuyện này nhất định phải nghe đại ca!” Hàn Ngọc không giải thích trực tiếp chặn ngang ôm lấy Tiểu Thúy vẫn một mực lắc đầu đi về chỗ ở của hắn, tướng sĩ xung quanh đều tránh ra nhương lại một con đường, Trầm Vĩ ôm hòm thuốc theo sát sau lưng bọn họ.
“Không, không không không, ta, ta rất khỏe mạnh, căn bản không có việc gì, không cần quân y trị liệu, một điểm thương tích đều không có, thật không có!” Tiểu Thúy ở trong lồng ngực Hàn Ngọc lắc đầu như trống bỏi, đây không phải là giỡn a!
Nàng liền không tin sau khi hắn biết mình là nữ có thể tha nàng, Tiểu Thúy ở trong lòng gấp gáp vô cùng lo lắng, tóm chặt áo Hàn Ngọc dùng ánh mắt năn nỉ, đáng thương nhìn hắn.
Tổng binh doanh thực ra rất lớn, nhưng là Hàn Ngọc đi đặc biệt nhanh, mắt thấy sắp đến chỗ ở của hắn , Hàn Ngọc cảm nhận được trước ngực móng vuốt nhỏ bám chặt vào xiêm y của mình không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, Hàn đại tiên phong hoàn toàn không hiểu nội tâm của nàng lo lắng cùng bất đắc dĩ, hiểu nhầm vẻ mặt này là thương thế nghiêm trọng, quá thống khổ !
Hàn Ngọc ôm nàng chặt hơn chút nữa, bước chân càng nhanh hướng tới lều trại.
“Nghe lời, đại ca sẽ luôn ở bên cạnh đệ, ta không đi.”
Hàn Ngọc đem Tiểu Thúy nhẹ nhàng đặt trên giường của mình, chỉ biết hắn nhất định là trên mông bị thương, Hàn Ngọc cố ý tỉ mỉ đặt nàng nằm sấp, còn đặc biệt sai người rải thêm một cái chăn lên trên.
Trầm Vĩ đặt hòm thuốc trên vai xuống, ngồi bên giường vừa đưa tay muốn bắt mạch cho Tiểu Thúy.
“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu Thúy ngữ khí không tốt hướng về nam tử đối diện hét lên, tay cực nhanh thu lại bên người.
Trong phòng bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị, Trầm Vĩ ngẩng đầu nhìn Hàn Ngọc, lại nhìn một chút Tiểu Thúy nằm ở trên giường trừng mắt lạnh lẽo, “Là như vậy, may là được cứu đúng lúc, xiêm y không có dính vào da thịt, bằng không xiêm y dính ở trên da liền phiền phức , ta xem ngươi sắc mặt không tốt, cho nên trước tiên muốn chẩn mạch cho ngươi, sau đó lại kiểm tra vết thương xử lý chỗ đau.”
“Ta ăn ngon, ngủ ngon, không cần trị liệu , Hàn đại ca, ta nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi!”
Hàn Ngọc làm ướt khăn mặt ngồi ở mép giường nhẹ nhàng giúp nàng lau mặt, “Tuyệt đối không được, ta cái gì đều có thể theo ý đệ, riêng chuyện này không được, ân, ta cảm thấy trước tiên đừng bắt mạch , dù sao ngoại thương quan trọng, Trầm đại phu nghe ta, trước tiên trị bỏng cho đệ ấy, huynh đệ, tới, cơi xiêm y ra.”
Tác giả :
Cảnh Táp