Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi
Chương 31: Các huynh đệ đều có khẩu vị nặng như vậy?
Những người to lớn trên võ đài còn lại càng ngày càng ít, xa xa trên đài cao, Hàn Ngọc nghe được tiếng khóc thét cẩn thận hướng về trên võ đài nhìn lại, không nhìn không sao, vừa nhìn giật mình, tiểu huynh đệ thích ăn đùi gà gầy yếu đang nhe răng nhếch miệng nằm nhoài trên lưng người ta, nhìn từ đàng xa, giống như đang kề tai nói nhỏ!
Trong lòng Hàn Ngọc lật tức bốc lên một loại tư vị nói không nên lời, luôn luôn hướng về thiên hạ huynh đệ một nhà, nhưng là hiện tại, nhìn cái tiểu tử thúi kia cùng người khác thân mật như vậy trong lòng liền cảm giác khó chịu, đánh nhau còn phải thầm thì sao?
Tùng tùng tùng vài tiếng tiếng chiêng vang lên, các thanh niên đang đánh đến khí thế ngất trời đồng loạt dừng lại động tác, giờ khắc này, chính là vào lúc giữa trưa, mặt trời chói chang, lưng bị chiếu đến đau rát, ai cũng đầy người mồ hôi, vừa đói vừa khát lại uể oải.
Tiểu Thúy tức tối dừng cắn, Liễu Lâm Ba cười cười quay về Tiểu Thúy ra dấu OK, đôi mắt chớp chớp trong veo mê hoặc lòng người, tiểu tử mới vừa bị Tiểu Thúy cắn chưa kịp xuống đài tiếng chiêng liền vang lên , thực sự là mưa đúng lúc a!
Cửu vương gia đối với người ngoài ôn hòa, đã sớm nghĩ đến điểm ấy, trước đó liền dặn dò thủ hạ đã sớm chuẩn bị kỹ càng bánh màn thầu và dưa cải cho những thanh niên luận võ ăn.
Mọi người dồn dập xuống đài, đây được tính là qua một cửa .
Liễu Lâm Ba cùng Tiểu Thúy xác thực cũng đói bụng, món ăn này tuy rằng không tinh xảo bằng trong phủ, nhưng thực sự đói bụng ăn cái gì cũng cảm thấy phi thường mỹ vị.
Đột nhiên, phía trước truyền đến một trận xôn xao, Hàn Ngọc cùng vài binh lính theo sau hướng bên này đi tới, Liễu Lâm Ba nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Lương Kiêu, xem ra ngày hôm nay hắn sẽ không tới nơi luận võ, Chu quốc náo loạn không ngừng, hẳn là bận bịu những chuyện khác.
“Hai vị, đồ ăn ngon miệng chứ?” Hàn Ngọc nói con mắt nhìn chằm chằm dáng vẻ ăn cơm của Tiểu Thúy, tay thuận thế vỗ lên tấm lưng gày gò của nàng, nửa ngày cũng không có phản ứng.
Liễu Lâm Ba quay sang cười cười với Hàn Ngọc, hạ tay không lên tiếng.
Tiểu Thúy vẫn như trước lùa thức ăn, vùi đầu ăn ngon miệng, “A, ăn ngon , có điều, chỉ là có chút mặn, quân doanh các anh em đều khẩu vị nặng như vậy sao?”
Liễu Lâm Ba mới vừa uống vào một ngụm nước liền phun ra, Hàn Ngọc nhất thời sắc mặt cũng đen như đáy nồi, cố ý hắng giọng một cái.
“Đáp lời không suy nghĩ như vậy, huynh đệ một hồi, đến thanh âm của ta đệ cũng không nhận ra.”
Tiểu Thúy mới vừa nhét vào trong miệng một miếng bánh bao nhất thời nghẹn họng, tay Hàn Ngọc đặt trên lưng tay vừa vặn vỗ vỗ, một cái lại một cái, lực đạo vừa phải, cũng sẽ không làm đau nàng.
“Ách ~ Hàn đại ca, huynh, ách!” Tiểu Thúy con ngươi thủy linh vừa chuyển, càng thêm nghẹn, Liễu Lâm Ba mau chóng rót cho nàng một chén nước, ai ai ai, hai người này vừa gặp, lại có trò hay để nhìn, Liễu Lâm Ba ở trong lòng liên tục cười trộm.
“Lâm công tử, thật là có duyên, chủ nhân nếu biết người ở đây, nhất định vô cùng cao hứng!” Tiểu Thúy nâng chén uống từng ngụm lớn, vừa nghe chính là thanh âm uống nước của nữ hán tử, Hàn Ngọc xoay người lại vô cùng cung kính cùng mừng rỡ nhìn Liễu Lâm Ba, vừa nãy ở trên lôi đài bởi quá nhiều người, lại do góc độ, chỉ nhìn thấy Tiểu Thúy trên đài, lúc này mới nhìn thấy Liễu Lâm Ba, thực sự là kinh hỉ một cái lại thêm một cái a!
“Chủ nhân nhà ngươi muốn gặp ta đến như vậy?”
“Chủ nhân thành tâm muốn kết giao, sau khi trở lại kinh thành thường nhắc tới Lâm công tử người.” Hàn Ngọc hai mắt tỏa sáng, một chủ một tớ này thoạt nhìn không chút giống nhau, đặc biệt khi đứng chung một chỗ với mấy thanh niên to khỏe kia, vị Lâm công tử này tuy rằng gầy gò, thế nhưng ngũ quan tinh xảo không thể bắt bẻ, một thân quý khí anh khí cùng tồn tại, nghiễm nhiên áp chế những người khác, tiểu huynh đệ tham ăn này, bé nhỏ gầy gò, trắng nõn nà, chính là hài tử còn chưa trưởng thành a.
Một đường đồng hành, lại không biết vị Lâm công tử này thân mang võ công, thật là thâm tàng bất lộ a, hơn nữa nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh, không nghĩ tới cư nhiên bốn lạng thắng nghìn cân!
“Hàn huynh đệ, ta có cái yêu cầu quá đáng không biết có nên nói hay không.” Liễu Lâm Ba buông bát nước trong tay nghiêm mặt nói, những thanh niên ngồi ăn xung quanh đồng thời dừng đùa dồn dập nhìn về phía bên này, lại biết Hàn đại nhân, xem ra người này vô cùng có thân phận, sau này tốt nhất không nên chọc vào.
“Lâm công tử xin mời nói.”
“Việc ta đến tòng quân có thể trước tiên đừng nói cho cho Cửu vương gia không?”
“Lâm công tử, đây là vì sao?” Hàn Ngọc thập phần khó hiểu.
“Ta muốn cùng mọi người ở đây luận võ một cách công bằng.”
“Cũng được, tại hạ trước tiên không nói cho chủ nhân, đến lúc đó cho chủ nhân một niềm vui bất ngờ ”
Đúng đấy, nếu như biết nàng cùng Cửu vương gia là xưng huynh gọi đệ, người khác nên thấy thế nào đây? Quân tâm dùng cái gì củng cố?
“Hai vị trước tiên chậm dùng, một hồi còn luận võ, ăn nhiều một chút còn có sức khỏe! Tại hạ chờ hai người đến quân doanh ”
“Được!” Liễu Lâm Ba Tiểu Thúy trăm miệng một lời đáp .
Tiểu Thúy cảm thấy Hàn Ngọc kia chẳng hiểu kiểu gì, rõ ràng mới vừa rồi còn đang rất tốt, hiện tại lại lạnh như băng, luôn miệng nói chính mình là ca ca phải che chở đệ đệ, này mặt biến so với lật sách còn nhanh hơn.
Mọi người rất mau ăn xong bữa trưa, giờ khắc này mặt trời chói chang chiếu xuống, ánh nắng chói mắt, từng luồng từng luồng gió nóng gào thét lướt qua.
Sau vòng thứ nhất quần đánh, đại khái còn lại một nửa, vòng thứ hai luận võ rất nhanh bắt đầu, chia làm nhiều đội nhỏ đấu đôi trên võ đài, Liễu Lâm Ba còn chưa động viên xong Tiểu Thúy đang bất an, liền nghe được trên võ đài tiếng kêu vô cùng thảm thiết không dứt bên tai, ngay sau đó, một nam nhân từ trên võ đài bị đánh bay ra.
Liễu Lâm Ba trong lòng không khỏi cảm thán, từ trong một ngàn người có thể bộc lộ tài năng, quả nhiên không bình thường, đều là người luyện võ có chút võ công.
Chỉ nhìn người kia bị đánh bay ra ngoài, tay hẳn là bị gãy, giờ khắc này, đang đầy mặt thống khổ dùng cánh tay còn lại ôm lấy cánh tay bị thương, kêu thảm thiết không ngừng, khiến người ta nghe xong sởn cả tóc gáy.
Liễu Lâm Ba không khỏi hơi nhướng mày, người này ra tay không khỏi quá nặng .
Tướng sĩ trong quân doanh vừa muốn đem người này đưa tới y quán chữa trị, hai người đỡ nam nhân gãy tay vừa định ly khai, Liễu Lâm Ba vội vàng ngăn bọn họ lại.
“Chậm đã!”
Thanh âm thanh thúy bất ngờ lọt vào tai, tuy rằng hiện tại đang đánh nhau không ngừng, nhưng âm thanh lanh lảnh này vẫn rất có lực xuyên thấu, không khỏi khiến cho lòng người run sợ, mấy vị tướng sĩ ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
“Có việc gì thế?” Dù sao vừa nãy nhìn thấy Hàn đại nhân cùng vị công tử này trong lúc nói cười tất cả đều là kính ý, các tướng sĩ thái độ cũng không tệ lắm.
“Các vị đại ca, người này hiện tại không thể động.”
Mấy vị tướng sĩ liếc mắt nhìn nhau, rất nhiều người đứng xung quanh nghe xong lời này, đều nghi hoặc khó hiểu.
“Vị huynh đệ này, ngươi biết y thuật?” Tướng sĩ cầm đầu không khỏi mở miệng hỏi.
“Chỉ là hiểu sơ một chút thôi.”
“Thương thế kia, không bằng để tại hạ nhìn một cái?”
Nhìn người thanh niên trẻ đã sớm đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Liễu Lâm Ba ngữ khí cũng hòa hoãn hơn một chút.
Nam tử nguyên bản bởi vì đau đớn mà nghiến răng nghiến lợi nghe được âm thanh lanh lảnh như hoàng oanh xuất cốc, không khỏi chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh mình, không khỏi sững sờ!
Trong lòng Hàn Ngọc lật tức bốc lên một loại tư vị nói không nên lời, luôn luôn hướng về thiên hạ huynh đệ một nhà, nhưng là hiện tại, nhìn cái tiểu tử thúi kia cùng người khác thân mật như vậy trong lòng liền cảm giác khó chịu, đánh nhau còn phải thầm thì sao?
Tùng tùng tùng vài tiếng tiếng chiêng vang lên, các thanh niên đang đánh đến khí thế ngất trời đồng loạt dừng lại động tác, giờ khắc này, chính là vào lúc giữa trưa, mặt trời chói chang, lưng bị chiếu đến đau rát, ai cũng đầy người mồ hôi, vừa đói vừa khát lại uể oải.
Tiểu Thúy tức tối dừng cắn, Liễu Lâm Ba cười cười quay về Tiểu Thúy ra dấu OK, đôi mắt chớp chớp trong veo mê hoặc lòng người, tiểu tử mới vừa bị Tiểu Thúy cắn chưa kịp xuống đài tiếng chiêng liền vang lên , thực sự là mưa đúng lúc a!
Cửu vương gia đối với người ngoài ôn hòa, đã sớm nghĩ đến điểm ấy, trước đó liền dặn dò thủ hạ đã sớm chuẩn bị kỹ càng bánh màn thầu và dưa cải cho những thanh niên luận võ ăn.
Mọi người dồn dập xuống đài, đây được tính là qua một cửa .
Liễu Lâm Ba cùng Tiểu Thúy xác thực cũng đói bụng, món ăn này tuy rằng không tinh xảo bằng trong phủ, nhưng thực sự đói bụng ăn cái gì cũng cảm thấy phi thường mỹ vị.
Đột nhiên, phía trước truyền đến một trận xôn xao, Hàn Ngọc cùng vài binh lính theo sau hướng bên này đi tới, Liễu Lâm Ba nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Lương Kiêu, xem ra ngày hôm nay hắn sẽ không tới nơi luận võ, Chu quốc náo loạn không ngừng, hẳn là bận bịu những chuyện khác.
“Hai vị, đồ ăn ngon miệng chứ?” Hàn Ngọc nói con mắt nhìn chằm chằm dáng vẻ ăn cơm của Tiểu Thúy, tay thuận thế vỗ lên tấm lưng gày gò của nàng, nửa ngày cũng không có phản ứng.
Liễu Lâm Ba quay sang cười cười với Hàn Ngọc, hạ tay không lên tiếng.
Tiểu Thúy vẫn như trước lùa thức ăn, vùi đầu ăn ngon miệng, “A, ăn ngon , có điều, chỉ là có chút mặn, quân doanh các anh em đều khẩu vị nặng như vậy sao?”
Liễu Lâm Ba mới vừa uống vào một ngụm nước liền phun ra, Hàn Ngọc nhất thời sắc mặt cũng đen như đáy nồi, cố ý hắng giọng một cái.
“Đáp lời không suy nghĩ như vậy, huynh đệ một hồi, đến thanh âm của ta đệ cũng không nhận ra.”
Tiểu Thúy mới vừa nhét vào trong miệng một miếng bánh bao nhất thời nghẹn họng, tay Hàn Ngọc đặt trên lưng tay vừa vặn vỗ vỗ, một cái lại một cái, lực đạo vừa phải, cũng sẽ không làm đau nàng.
“Ách ~ Hàn đại ca, huynh, ách!” Tiểu Thúy con ngươi thủy linh vừa chuyển, càng thêm nghẹn, Liễu Lâm Ba mau chóng rót cho nàng một chén nước, ai ai ai, hai người này vừa gặp, lại có trò hay để nhìn, Liễu Lâm Ba ở trong lòng liên tục cười trộm.
“Lâm công tử, thật là có duyên, chủ nhân nếu biết người ở đây, nhất định vô cùng cao hứng!” Tiểu Thúy nâng chén uống từng ngụm lớn, vừa nghe chính là thanh âm uống nước của nữ hán tử, Hàn Ngọc xoay người lại vô cùng cung kính cùng mừng rỡ nhìn Liễu Lâm Ba, vừa nãy ở trên lôi đài bởi quá nhiều người, lại do góc độ, chỉ nhìn thấy Tiểu Thúy trên đài, lúc này mới nhìn thấy Liễu Lâm Ba, thực sự là kinh hỉ một cái lại thêm một cái a!
“Chủ nhân nhà ngươi muốn gặp ta đến như vậy?”
“Chủ nhân thành tâm muốn kết giao, sau khi trở lại kinh thành thường nhắc tới Lâm công tử người.” Hàn Ngọc hai mắt tỏa sáng, một chủ một tớ này thoạt nhìn không chút giống nhau, đặc biệt khi đứng chung một chỗ với mấy thanh niên to khỏe kia, vị Lâm công tử này tuy rằng gầy gò, thế nhưng ngũ quan tinh xảo không thể bắt bẻ, một thân quý khí anh khí cùng tồn tại, nghiễm nhiên áp chế những người khác, tiểu huynh đệ tham ăn này, bé nhỏ gầy gò, trắng nõn nà, chính là hài tử còn chưa trưởng thành a.
Một đường đồng hành, lại không biết vị Lâm công tử này thân mang võ công, thật là thâm tàng bất lộ a, hơn nữa nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh, không nghĩ tới cư nhiên bốn lạng thắng nghìn cân!
“Hàn huynh đệ, ta có cái yêu cầu quá đáng không biết có nên nói hay không.” Liễu Lâm Ba buông bát nước trong tay nghiêm mặt nói, những thanh niên ngồi ăn xung quanh đồng thời dừng đùa dồn dập nhìn về phía bên này, lại biết Hàn đại nhân, xem ra người này vô cùng có thân phận, sau này tốt nhất không nên chọc vào.
“Lâm công tử xin mời nói.”
“Việc ta đến tòng quân có thể trước tiên đừng nói cho cho Cửu vương gia không?”
“Lâm công tử, đây là vì sao?” Hàn Ngọc thập phần khó hiểu.
“Ta muốn cùng mọi người ở đây luận võ một cách công bằng.”
“Cũng được, tại hạ trước tiên không nói cho chủ nhân, đến lúc đó cho chủ nhân một niềm vui bất ngờ ”
Đúng đấy, nếu như biết nàng cùng Cửu vương gia là xưng huynh gọi đệ, người khác nên thấy thế nào đây? Quân tâm dùng cái gì củng cố?
“Hai vị trước tiên chậm dùng, một hồi còn luận võ, ăn nhiều một chút còn có sức khỏe! Tại hạ chờ hai người đến quân doanh ”
“Được!” Liễu Lâm Ba Tiểu Thúy trăm miệng một lời đáp .
Tiểu Thúy cảm thấy Hàn Ngọc kia chẳng hiểu kiểu gì, rõ ràng mới vừa rồi còn đang rất tốt, hiện tại lại lạnh như băng, luôn miệng nói chính mình là ca ca phải che chở đệ đệ, này mặt biến so với lật sách còn nhanh hơn.
Mọi người rất mau ăn xong bữa trưa, giờ khắc này mặt trời chói chang chiếu xuống, ánh nắng chói mắt, từng luồng từng luồng gió nóng gào thét lướt qua.
Sau vòng thứ nhất quần đánh, đại khái còn lại một nửa, vòng thứ hai luận võ rất nhanh bắt đầu, chia làm nhiều đội nhỏ đấu đôi trên võ đài, Liễu Lâm Ba còn chưa động viên xong Tiểu Thúy đang bất an, liền nghe được trên võ đài tiếng kêu vô cùng thảm thiết không dứt bên tai, ngay sau đó, một nam nhân từ trên võ đài bị đánh bay ra.
Liễu Lâm Ba trong lòng không khỏi cảm thán, từ trong một ngàn người có thể bộc lộ tài năng, quả nhiên không bình thường, đều là người luyện võ có chút võ công.
Chỉ nhìn người kia bị đánh bay ra ngoài, tay hẳn là bị gãy, giờ khắc này, đang đầy mặt thống khổ dùng cánh tay còn lại ôm lấy cánh tay bị thương, kêu thảm thiết không ngừng, khiến người ta nghe xong sởn cả tóc gáy.
Liễu Lâm Ba không khỏi hơi nhướng mày, người này ra tay không khỏi quá nặng .
Tướng sĩ trong quân doanh vừa muốn đem người này đưa tới y quán chữa trị, hai người đỡ nam nhân gãy tay vừa định ly khai, Liễu Lâm Ba vội vàng ngăn bọn họ lại.
“Chậm đã!”
Thanh âm thanh thúy bất ngờ lọt vào tai, tuy rằng hiện tại đang đánh nhau không ngừng, nhưng âm thanh lanh lảnh này vẫn rất có lực xuyên thấu, không khỏi khiến cho lòng người run sợ, mấy vị tướng sĩ ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
“Có việc gì thế?” Dù sao vừa nãy nhìn thấy Hàn đại nhân cùng vị công tử này trong lúc nói cười tất cả đều là kính ý, các tướng sĩ thái độ cũng không tệ lắm.
“Các vị đại ca, người này hiện tại không thể động.”
Mấy vị tướng sĩ liếc mắt nhìn nhau, rất nhiều người đứng xung quanh nghe xong lời này, đều nghi hoặc khó hiểu.
“Vị huynh đệ này, ngươi biết y thuật?” Tướng sĩ cầm đầu không khỏi mở miệng hỏi.
“Chỉ là hiểu sơ một chút thôi.”
“Thương thế kia, không bằng để tại hạ nhìn một cái?”
Nhìn người thanh niên trẻ đã sớm đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Liễu Lâm Ba ngữ khí cũng hòa hoãn hơn một chút.
Nam tử nguyên bản bởi vì đau đớn mà nghiến răng nghiến lợi nghe được âm thanh lanh lảnh như hoàng oanh xuất cốc, không khỏi chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh mình, không khỏi sững sờ!
Tác giả :
Cảnh Táp