Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi
Chương 30: Chiến thần chiêu binh, võ đài quần đánh
Liễu Lâm Ba vừa nghe khóe môi nổi lên một độ cong đẹp đẽ, khép lại cây quạt trong tay, “Được! Đối đầu kẻ địch mạnh, bổn công tử cũng vì quốc gia tận một phần lực!”
“Công tử thâm minh đại nghĩa, tại hạ khâm phục không thôi” tuổi trẻ bộ khoái nghe thấy lời ấy, lại vừa chắp tay. (* thâm minh đại nghĩa: hiểu rõ nghĩa lớn, đúng sai phải trái)
“A? Thật à!” Tiểu Thúy che miệng trợn to mắt quay đầu nhìn về phía Liễu Lâm Ba, quân doanh? Tòng quân? Cha mẹ ơi, khó mà tin nổi, trong quân doanh kia toàn là nam nhân a!
“Đương nhiên! Vị huynh đệ này, xin hỏi muốn đầu quân phải tới đâu báo danh?” Liễu Lâm Ba trái lo phải nghĩ, nếu trong cung hiện tại đồn đại không ngừng, còn không bằng trước tiên ẩn nấp một quãng thời gian, cũng để lời đồn lắng lại, càng giảm thiểu phiền phức cho Cửu vương phủ, Lương Kiêu là người tốt, nàng không thể liên lụy hắn.
Đêm qua nghe được Hàn Ngọc báo cáo, nước láng giềng rục rà rục rịch, giờ lại trắng trợn trưng binh, đối đầu kẻ địch mạnh, sợ là không ai buồn để ý xấu vương phi nàng là hỏa mệnh hay thủy mệnh, ngược lại ở trong phủ cũng không việc gì, không bằng ra một phần lực, sinh linh đồ thán là điều không ai muốn thấy, chịu tội vẫn luôn là bách tính.
“A, công tử đi theo ta là được, báo danh ngay ở nha môn.”
“Được!”
Liễu Lâm Ba đáp lời, Tiểu Thúy khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo trở về thu dọn đồ đạc, oa oa, chảy nước miếng nửa ngày cuối cùng vẫn không được ăn bánh hoa quế.
Liễu Lâm Ba con ngươi quét qua, nhìn thấy bức tường cách đó không xa có không ít người vây quanh, giống như đang xem cái gì đó, hiếu kỳ đi tới vừa nhìn, đây không phải là bố cao triêu binh sao?
Vị bộ khoái trẻ tuổi kia thấy vậy cũng vội vàng đi theo, Liễu Lâm Ba đi tới không ít người dồn dập nhường đường.
“Làm sao tòng quân lại còn phải luận võ?” Liễu Lâm Ba đọc xong cảm thấy vô cùng kinh ngạc, phía trên yêu cầu có vài điểm như vậy, là người lương thiện, không bệnh tật, thân thể khỏe mạnh, phàm là người tham tuyển đều phải trải qua một lần luận võ sàng lọc, trăm người đứng đầu mới có thể chính thức tiến vào quân doanh thao luyện.
Đãi ngộ không tồi, mỗi tháng có mười lạng bạc!
“Là như vậy công tử, bố cáo này do Lương quốc Chiến thần Cửu vương gia nghĩ ra, các nha môn phía dưới phụ trách phân phát bố cáo, đến lúc đó sẽ mở võ đài luận võ, có thể thuận lợi thắng liền được vào dưới trướng Chiến thần.”
Không trách Chiến Thần vương gia đánh đâu thắng đó, nguyên lai vẫn luôn bồi dưỡng một đội quân tinh nhuệ khổng lồ, Liễu Lâm Ba khẽ nhếch miệng, cảm thấy hết sức hứng thú, ở lại trong phủ nhất định sẽ lại phân tranh không ngừng, còn không bằng đi quân doanh sống yên ổn.
Liễu Lâm Ba hỏi thăm một chút liền quay về vương phủ thu thập chút đồ dùng, sáng sớm ngày thứ hai, phía ngoài khu luyện binh của Lương Kiêu người tới tấp nập, muôn người đều đổ xô ra đường, đều vì lần sàng lọc binh sĩ này mà đến.
Ở cổ đại, phàm là có thể tập võ, trong nhà điều kiện hẳn cũng không tệ, luyện võ tiêu hao thể lực, nếu như ăn cũng không đủ no làm sao còn có sức lực luyện võ cường thân.
“Công tử, ta cũng muốn đi theo người, nhưng là ta đánh không lại người ta.” Tiểu Thúy đánh giá bốn phía đều là đại hán cường tráng vội núp sau lưng Liễu Lâm Ba, thân thể nhỏ bé này của nàng mà tiến vào trong đám người có thể tìm được hay không cũng là cả một vấn đề, Tiểu Thúy sợ đoàn người ồn ào chen lên sẽ giẫm bẹp mình.
“Nếu không ngươi quay lại?” Liễu Lâm Ba khẩu khí thăm dò hỏi.
Tiểu Thúy lắc đầu như trống bỏi, “Ta sẽ không trở về, tiểu thư đi đâu ta đi đó, ta có nguyên tắc của nha hoàn, không thể để cho chủ nhân đi một mình, ta, ta làm được!”
Tiểu Thúy quanh năm ở cùng với Liễu Lâm Ba, ngữ khí nói chuyện cũng giống như tiền vệ, Liễu Lâm Ba nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô nàng mà phụt cười.
“Đã như vậy, ta liền dạy ngươi ba chiêu, lại đây lại đây!” Liễu Lâm Ba ngoắc ngoắc ngón tay, Tiểu Thúy mắt sáng lên vội vã ôm lấy cánh tay Liễu Lâm Ba không buông, bên cạnh không ít nam nhân quăng tới ánh mắt kinh ngạc, ai ai ai, làm sao cảm giác nam nhân yêu thích nữ nhân không bình thường, nam nhân yêu thích nam nhân mới bình thường đây, cũng đúng, đến Cửu vương gia đối với nữ nhân cũng không có hứng thú.
Tiểu Thúy nghe xong gật đầu liên tục, đơn giản mà thực dụng a!
Một tiếng chiêng vang lên, luận võ chính thức bắt đầu.
Chính là bởi vì quyền cước không có mắt, phàm ai báo danh tòng quân cũng tham gia luận võ, bị đánh xuống lôi đài cũng được lĩnh năm lượng bạc tự động rời đi.
Đối với điều này, hết thảy tướng sĩ đều không có dị nghị.
Một đám nam nhân trẻ tuổi cường tráng làm nóng người, dự định hảo hảo đánh nhau một trận, có thể chịu đựng được thì tốt, nếu là thực sự đánh không lại Cửu vương gia cũng phát bạc, cớ sao không làm?
Cho nên, ngay sau khi tiếng chiêng lanh lảnh vang lên, một đám người đông nghìn nghìn đồng loạt lao lên võ đài, làm nóng người, dồn dập thể hiện quyền cước bản thân, ra sức cùng những người chung quanh đánh qua đánh lại.
“Tiểu thư, ta lên a!” Tiểu Thúy vẫn nắm cánh tay Liễu Lâm Ba không buông, mắt thấy một đoàn người đánh đến khí thế ngất trời, Liễu Lâm Ba đứng bên cạnh lôi đài nửa ngày không có ra tay, phe phẩy quạt giấy, ai ai ai, không đúng ôi chao, khí trời quá nóng, quạt ra cũng là gió nóng.
“Quá nhiều người , chỗ đặt chân cũng không có, chờ một chút.”
“Ồ, được!”
Hơn ngàn người ở trên võ đài lớn quần đánh, có thể tưởng tượng được, đó là một chuyện hỗn loạn cỡ nào.
Trong lúc nhất thời, đông tiếng la, tây tiếng xương gãy, kêu gào giống như chọc tiết lợn, liên tiếp không yên tĩnh.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy người bay ra khỏi lôi đài, lần này luận võ thực sự là quy mô không nhỏ a.
Lần này sàng lọc, thời gian không giới hạn, mãi đến tận khi võ đài không ngừng có người bị đá ra, xem ra đã có không ít người nếm mùi thất bại, Liễu Lâm Ba cầm trong tay quạt giấy roạt một tiếng khép lại cắm ở bên hông, mang theo Tiểu Thúy đi cà nhắc nhảy một cái bay lên giữa lôi đài.
Dưới đài, rất nhiều tiểu tử nếm mùi thất bại tuy rằng trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, thế nhưng dồn dập cầm phần bạc thuộc về mình ly khai, Cửu vương gia làm việc, đối xử bách tính luôn luôn chăm sóc, công chính, hắn cân nhắc chu toàn như vậy làm sao có thể có người bất bình gây chuyện.
Liễu Lâm Ba vừa lên võ đài liền có mấy người nhào tới chỗ nàng, vừa nhìn thiếu niên này gầy gò, thân hình mỏng manh vô cùng, rất nhiều thanh niên khỏe mạnh xúm lại giơ nắm đấm không chút khách khí đánh tới.
Liễu Lâm Ba thân thể nhanh chóng lóe lên, nam tử kia trực tiếp té ra ngoài, vừa nhìn những người này khí lực nhiều, võ công ít, Liễu Lâm Ba chiêu nào chiêu nấy đều không đả thương người, lấy nhu thắng cương, trong nháy mắt đánh bay một đám lớn.
“A ~ a ~ a ~” Tiểu Thúy vóc dáng nhỏ xinh, nhào lên ôm cổ một thiếu niên, nằm nhoài trên lưng người ta hét to, đề-xi-ben cao làm không người nào còn tâm trạng chiến đấu, đầu óc choáng váng, không nói hai lời vội xin tha.
“Chính ta xuống, đừng hét, thân huynh đệ a!”
Những người to lớn trên võ đài còn lại càng ngày càng ít, xa xa trên đài cao, Hàn Ngọc nghe được tiếng khóc thét cẩn thận hướng về trên võ đài nhìn lại, không nhìn không sao, vừa nhìn giật mình, tiểu huynh đệ thích ăn đùi gà gầy yếu đang nhe răng nhếch miệng nằm nhoài trên lưng người ta, nhìn từ đàng xa, giống như đang kề tai nói nhỏ!
“Công tử thâm minh đại nghĩa, tại hạ khâm phục không thôi” tuổi trẻ bộ khoái nghe thấy lời ấy, lại vừa chắp tay. (* thâm minh đại nghĩa: hiểu rõ nghĩa lớn, đúng sai phải trái)
“A? Thật à!” Tiểu Thúy che miệng trợn to mắt quay đầu nhìn về phía Liễu Lâm Ba, quân doanh? Tòng quân? Cha mẹ ơi, khó mà tin nổi, trong quân doanh kia toàn là nam nhân a!
“Đương nhiên! Vị huynh đệ này, xin hỏi muốn đầu quân phải tới đâu báo danh?” Liễu Lâm Ba trái lo phải nghĩ, nếu trong cung hiện tại đồn đại không ngừng, còn không bằng trước tiên ẩn nấp một quãng thời gian, cũng để lời đồn lắng lại, càng giảm thiểu phiền phức cho Cửu vương phủ, Lương Kiêu là người tốt, nàng không thể liên lụy hắn.
Đêm qua nghe được Hàn Ngọc báo cáo, nước láng giềng rục rà rục rịch, giờ lại trắng trợn trưng binh, đối đầu kẻ địch mạnh, sợ là không ai buồn để ý xấu vương phi nàng là hỏa mệnh hay thủy mệnh, ngược lại ở trong phủ cũng không việc gì, không bằng ra một phần lực, sinh linh đồ thán là điều không ai muốn thấy, chịu tội vẫn luôn là bách tính.
“A, công tử đi theo ta là được, báo danh ngay ở nha môn.”
“Được!”
Liễu Lâm Ba đáp lời, Tiểu Thúy khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo trở về thu dọn đồ đạc, oa oa, chảy nước miếng nửa ngày cuối cùng vẫn không được ăn bánh hoa quế.
Liễu Lâm Ba con ngươi quét qua, nhìn thấy bức tường cách đó không xa có không ít người vây quanh, giống như đang xem cái gì đó, hiếu kỳ đi tới vừa nhìn, đây không phải là bố cao triêu binh sao?
Vị bộ khoái trẻ tuổi kia thấy vậy cũng vội vàng đi theo, Liễu Lâm Ba đi tới không ít người dồn dập nhường đường.
“Làm sao tòng quân lại còn phải luận võ?” Liễu Lâm Ba đọc xong cảm thấy vô cùng kinh ngạc, phía trên yêu cầu có vài điểm như vậy, là người lương thiện, không bệnh tật, thân thể khỏe mạnh, phàm là người tham tuyển đều phải trải qua một lần luận võ sàng lọc, trăm người đứng đầu mới có thể chính thức tiến vào quân doanh thao luyện.
Đãi ngộ không tồi, mỗi tháng có mười lạng bạc!
“Là như vậy công tử, bố cáo này do Lương quốc Chiến thần Cửu vương gia nghĩ ra, các nha môn phía dưới phụ trách phân phát bố cáo, đến lúc đó sẽ mở võ đài luận võ, có thể thuận lợi thắng liền được vào dưới trướng Chiến thần.”
Không trách Chiến Thần vương gia đánh đâu thắng đó, nguyên lai vẫn luôn bồi dưỡng một đội quân tinh nhuệ khổng lồ, Liễu Lâm Ba khẽ nhếch miệng, cảm thấy hết sức hứng thú, ở lại trong phủ nhất định sẽ lại phân tranh không ngừng, còn không bằng đi quân doanh sống yên ổn.
Liễu Lâm Ba hỏi thăm một chút liền quay về vương phủ thu thập chút đồ dùng, sáng sớm ngày thứ hai, phía ngoài khu luyện binh của Lương Kiêu người tới tấp nập, muôn người đều đổ xô ra đường, đều vì lần sàng lọc binh sĩ này mà đến.
Ở cổ đại, phàm là có thể tập võ, trong nhà điều kiện hẳn cũng không tệ, luyện võ tiêu hao thể lực, nếu như ăn cũng không đủ no làm sao còn có sức lực luyện võ cường thân.
“Công tử, ta cũng muốn đi theo người, nhưng là ta đánh không lại người ta.” Tiểu Thúy đánh giá bốn phía đều là đại hán cường tráng vội núp sau lưng Liễu Lâm Ba, thân thể nhỏ bé này của nàng mà tiến vào trong đám người có thể tìm được hay không cũng là cả một vấn đề, Tiểu Thúy sợ đoàn người ồn ào chen lên sẽ giẫm bẹp mình.
“Nếu không ngươi quay lại?” Liễu Lâm Ba khẩu khí thăm dò hỏi.
Tiểu Thúy lắc đầu như trống bỏi, “Ta sẽ không trở về, tiểu thư đi đâu ta đi đó, ta có nguyên tắc của nha hoàn, không thể để cho chủ nhân đi một mình, ta, ta làm được!”
Tiểu Thúy quanh năm ở cùng với Liễu Lâm Ba, ngữ khí nói chuyện cũng giống như tiền vệ, Liễu Lâm Ba nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô nàng mà phụt cười.
“Đã như vậy, ta liền dạy ngươi ba chiêu, lại đây lại đây!” Liễu Lâm Ba ngoắc ngoắc ngón tay, Tiểu Thúy mắt sáng lên vội vã ôm lấy cánh tay Liễu Lâm Ba không buông, bên cạnh không ít nam nhân quăng tới ánh mắt kinh ngạc, ai ai ai, làm sao cảm giác nam nhân yêu thích nữ nhân không bình thường, nam nhân yêu thích nam nhân mới bình thường đây, cũng đúng, đến Cửu vương gia đối với nữ nhân cũng không có hứng thú.
Tiểu Thúy nghe xong gật đầu liên tục, đơn giản mà thực dụng a!
Một tiếng chiêng vang lên, luận võ chính thức bắt đầu.
Chính là bởi vì quyền cước không có mắt, phàm ai báo danh tòng quân cũng tham gia luận võ, bị đánh xuống lôi đài cũng được lĩnh năm lượng bạc tự động rời đi.
Đối với điều này, hết thảy tướng sĩ đều không có dị nghị.
Một đám nam nhân trẻ tuổi cường tráng làm nóng người, dự định hảo hảo đánh nhau một trận, có thể chịu đựng được thì tốt, nếu là thực sự đánh không lại Cửu vương gia cũng phát bạc, cớ sao không làm?
Cho nên, ngay sau khi tiếng chiêng lanh lảnh vang lên, một đám người đông nghìn nghìn đồng loạt lao lên võ đài, làm nóng người, dồn dập thể hiện quyền cước bản thân, ra sức cùng những người chung quanh đánh qua đánh lại.
“Tiểu thư, ta lên a!” Tiểu Thúy vẫn nắm cánh tay Liễu Lâm Ba không buông, mắt thấy một đoàn người đánh đến khí thế ngất trời, Liễu Lâm Ba đứng bên cạnh lôi đài nửa ngày không có ra tay, phe phẩy quạt giấy, ai ai ai, không đúng ôi chao, khí trời quá nóng, quạt ra cũng là gió nóng.
“Quá nhiều người , chỗ đặt chân cũng không có, chờ một chút.”
“Ồ, được!”
Hơn ngàn người ở trên võ đài lớn quần đánh, có thể tưởng tượng được, đó là một chuyện hỗn loạn cỡ nào.
Trong lúc nhất thời, đông tiếng la, tây tiếng xương gãy, kêu gào giống như chọc tiết lợn, liên tiếp không yên tĩnh.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy người bay ra khỏi lôi đài, lần này luận võ thực sự là quy mô không nhỏ a.
Lần này sàng lọc, thời gian không giới hạn, mãi đến tận khi võ đài không ngừng có người bị đá ra, xem ra đã có không ít người nếm mùi thất bại, Liễu Lâm Ba cầm trong tay quạt giấy roạt một tiếng khép lại cắm ở bên hông, mang theo Tiểu Thúy đi cà nhắc nhảy một cái bay lên giữa lôi đài.
Dưới đài, rất nhiều tiểu tử nếm mùi thất bại tuy rằng trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, thế nhưng dồn dập cầm phần bạc thuộc về mình ly khai, Cửu vương gia làm việc, đối xử bách tính luôn luôn chăm sóc, công chính, hắn cân nhắc chu toàn như vậy làm sao có thể có người bất bình gây chuyện.
Liễu Lâm Ba vừa lên võ đài liền có mấy người nhào tới chỗ nàng, vừa nhìn thiếu niên này gầy gò, thân hình mỏng manh vô cùng, rất nhiều thanh niên khỏe mạnh xúm lại giơ nắm đấm không chút khách khí đánh tới.
Liễu Lâm Ba thân thể nhanh chóng lóe lên, nam tử kia trực tiếp té ra ngoài, vừa nhìn những người này khí lực nhiều, võ công ít, Liễu Lâm Ba chiêu nào chiêu nấy đều không đả thương người, lấy nhu thắng cương, trong nháy mắt đánh bay một đám lớn.
“A ~ a ~ a ~” Tiểu Thúy vóc dáng nhỏ xinh, nhào lên ôm cổ một thiếu niên, nằm nhoài trên lưng người ta hét to, đề-xi-ben cao làm không người nào còn tâm trạng chiến đấu, đầu óc choáng váng, không nói hai lời vội xin tha.
“Chính ta xuống, đừng hét, thân huynh đệ a!”
Những người to lớn trên võ đài còn lại càng ngày càng ít, xa xa trên đài cao, Hàn Ngọc nghe được tiếng khóc thét cẩn thận hướng về trên võ đài nhìn lại, không nhìn không sao, vừa nhìn giật mình, tiểu huynh đệ thích ăn đùi gà gầy yếu đang nhe răng nhếch miệng nằm nhoài trên lưng người ta, nhìn từ đàng xa, giống như đang kề tai nói nhỏ!
Tác giả :
Cảnh Táp