Mị U Danh Tử
Chương 6
Nghe xong lời này, Nguyễn Tân sửng sốt một chút, bọn họ kết hôn ba năm, chưa từng nói qua vấn đề thích hay không thích.
Nói hôn nhân chính trị là dễ nghe, ai không biết lúc ấy Nguyễn gia đã cùng đường bí lối, nếu không phải leo lên quan hệ cùng Tôn Nguyên Huy, nào còn có hiện tại Đông Sơn tái khởi(trở lại ngày xưa~). Nguyễn gia đều dựa vào Tôn Nguyên Huy ăn cơm, huống chi là Nguyễn Tân?
Cho nên dù trong lòng y có một vạn không muốn, mặt ngoài vẫn là nghe theo không dám ngỗ nghịch. Thẳng đến trong ba năm sinh hoạt y bị Tôn Nguyên Huy sủng đến vô pháp vô thiên, mới đột nhiên phát hiện không biết khi nào, địa vị hai người như đổi chỗ.
Tôn Nguyên Huy thành người sủng y. (Lúc cưới em nghe theo anh giờ thì anh nghe theo em~)
Y không thích đầu bếp trong nhà nấu cháo, Tôn Nguyên Huy liền tự mình nấu cho y. Y thích hoa hoa cỏ cỏ, hắn liền mời người thiết kế kế hoạch tỉ mỉ giao cho y tùy tiện sắp xếp(làm vườn hoa~). Y đi đường dừng lại nhìn quảng cáo di động nào đó, ngày hôm sau đã có thể ở trong nhà nhìn Tôn Nguyên Huy thuận tay mang về vật thật. Thậm chí mấy hôm trước y bất quá lẩm bẩm oán giận một câu ăn không đủ no, hắn liền lăn lộn y mỗi lần đều chân mềm.
Tôn Nguyên Huy đối y hảo luôn là im lặng, chờ đến khi phát giác y đã đối người nam nhân này thả tâm phòng bị, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ bất tri bất giác liền đối hắn nói ra miệng.
“Cố Thịnh Kiệt…”
Nghe thấy cái này tên, cánh tay Tôn Nguyên Huy ôm Nguyễn Tân thật chặt.
“Gần đây trên tay hắn có một hạng mục mới, chuẩn bị kéo em gia nhập, vừa rồi đang nói chuyện này.”
Tôn Nguyên Huy cũng không phản bác, chỉ nhìn Nguyễn Tân cười như hoa cùng Cố Thịnh Kiệt lại không phải giống với hắn.
“Em cũng không nhất định phải……”
Nguyễn Tân ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt Tôn Nguyên Huy, sau đó lại cúi đầu, thanh âm cũng dần dần nhỏ xuống.
“Em chỉ là muốn……”
“Nguyễn Nguyễn muốn ra ngoài đi làm sao?”
Nguyễn Tân gật gật đầu.
“Nhưng sau khi có bảo bảo sẽ thực vất vả……”
Nguyễn Tân đột nhiên nâng đầu, trên mặt không còn đáng thương hề hề vừa rồi, mắt sáng long lanh nhìn hắn:
“Em không sợ!”
Dục chiếm hữu của Tôn Nguyên Huy tuy rằng cường, nhưng kỳ thật vẫn luôn không phản đối Nguyễn Tân ra ngoài làm việc, chỉ là thời điểm cùng Nguyễn Tân kết hôn, y vừa mới tốt nghiệp đại học, nguyên bản tính toán hảo, trong một năm bọn họ có một bảo bảo, làm Nguyễn Tân có vướng bận sau lại ra ngoài công tác, lại không nghĩ rằng kéo dài chính là ba năm.
Mà vừa rồi, bộ dáng Nguyễn Tân bị thao nói thích mình, trường hợp kia làm tâm Tôn Nguyên Huy bất tri bất giác mềm xuống, thậm chí đối với vẻ mặt khát vọng của Nguyễn Tân đều nói không nên một chữ.
Nguyễn Tân đột nhiên ôm lấy Tôn Nguyên Huy, cưỡi ở trên người hắn bộ dáng đung đưa không khỏi làm hắn cũng vui vẻ theo.
Như vậy cũng tốt, hắn nghĩ.
…… Nếu có thể không góp vốn chung với Cố Thịnh Kiệt càng tốt.
***
Cố Thịnh Kiệt so Nguyễn Tân lớn hai khoá, ở đại học nơi chốn chiếu cố y, mơ hồ có ý muốn theo đuổi y, nhưng vẫn không thổ lộ.
Cố Thịnh Kiệt không nói, Nguyễn Tân cũng không tự đa tình đi cự tuyệt, duy trì khoảng cách không xa không gần vẫn luôn phát triển, chỉ kém đá một cước, không nghĩ tới bị Tôn Nguyên Huy ngăn chặn.
Tuy nói hai người cũng không có cái gì, nhưng Nguyễn Tân theo bản năng vẫn cự tuyệt Cố Thịnh Kiệt, tự mình mở phòng làm việc.
Tôn Nguyên Huy thấy vậy vui mừng, mỗi ngày nhìn y vội trái vội phải cũng sẽ chỉ điểm một ít. Nếu ở phòng làm việc tăng ca quá muộn, Tôn Nguyên Huy thậm chí còn sẽ xách theo bữa khuya đi thăm ban. ở sinh hoạt Nguyễn Tân, hắn chiếu cố đến cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả tính sinh hoạt, đều theo Nguyễn Tân.
Sinh hoạt khó có được tiến vào quỹ đạo như trong dự đoán của Nguyễn Tân, y thập phần cảm kích Tôn Nguyên Huy săn sóc, thậm chí khi công bố sản phẩm thành công, cùng Tôn Nguyên Huy gọi video chia sẻ tin vui này.
“Anh sớm một chút về nhà, em cho anh một kinh hỉ.”
“Hảo.”
Tôn Nguyên Huy sủng nịch cười cười, thư ký sợ tới mức nổi lên một thân da gà.
Tôn Nguyên Huy đóng video lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, xử lý tốc độ công tác lại so với bình thường nhanh hơn không ít.
Kết quả về nhà không thấy kinh hỉ, lại thấy được một tiểu ma men.
Ma men ôm lấy cổ hắn nhiệt tình hôn môi, tay không thành thật từ khi Tôn Nguyên Huy vừa vào cửa liền bắt đầu xé rách quần áo hắn. Chờ đến thời điểm hai người ôm hôn đi vào phòng khách, trên người đã không còn lại bao nhiêu vải.
Nguyễn Tân lôi kéo dây ren giữa chân, ngón tay buông lỏng liền ở trên người bắn ra một vệt đỏ. Hai cánh mông no đủ toàn bộ lộ ở bên ngoài, thoáng nhấc chân liền lộ ra tảng lớn phong cảnh giữa hai chân.
Tôn Nguyên Huy ôm người lên, ngón tay đem hai chân tinh tế thằng mở ra một bên, chọc huyệt khẩu một phen liền đem dương vật chính mình trướng đến phát đau đỉnh vào.
Nguyễn Tân ôm cổ Tôn Nguyên Huy đột nhiên bật dậy, sau lưng cọ ở trên tường lôi ra một mảnh vệt đỏ. Say rượu làm y cả người trì độn, ánh mắt mê ly hàm chứa lệ quang, bị hung hăng đỉnh ngược lại ngốc si ngốc nở nụ cười, ôm lấy Tôn Nguyên Huy một cái kính làm hắn lại sâu một chút.
Tôn Nguyên Huy lôi kéo tay Nguyễn tân sờ lên bụng nhỏ y mềm mại, nhẹ nhàng ấn là có thể cảm nhận được đồ vật bên trong va chạm lòng bàn tay.
“Nguyễn Nguyễn có thể ăn như vậy, làm sao còn không bị anh thao ra một hài tử?”
“Ngô…” Nguyễn Tân ôm hắn rên rĩ thật dài một tiếng, sau đó híp mắt cười hì hì nói:
“Bởi vì em có uống thuốc tránh thai đúng hạn nha.” (Thôi xong~)
Động tác Tôn Nguyên Huy đột nhiên ngừng lại, hắn nhìn gương mặt Nguyễn Tân đỏ bừng, lại hỏi một lần:
“Em nói cái gì?”
“Ngốc!”
Nguyễn Tân mổ một ngụm trên môi Tôn Nguyên Huy.
“Tôi nói tôi uống thuốc tránh thai nha, hữu hiệu trong 72 giờ, anh còn có thể làm tôi ba ngày sao?”
Nguyễn Tân hoàn toàn không biết mấy câu nói đó đặt chính mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế nào, vẫn oán giận:
“Trước kia cùng anh ở bên nhau đều ăn không đủ no, ba tuần mới có một lần, mỗi lần chỉ cắm phía trước.”
Một tay Nguyễn Tân ôm Tôn Nguyên Huy, một tay khác hướng về phía sau đẩy ra quần lót chữ Đinh (丁), lung tung ở phía sau sờ soạng một hồi, sau đó đem ngón tay ướt át tiến vào hậu huyệt. Cách một tầng nhục bích hơi mỏng chọc chọc đại gia hỏa dừng lại bất động.
“Mặt sau cũng muốn a……”
Tôn Nguyên Huy nhìn chằm chằm ngón tay rút ra từ hậu huyệt, vệt nước từ khe hở ngón tay trượt xuống vào lòng bàn tay.
Ngón tay Nguyễn Tân khép lại, thu hồi tay xoa đầu vú mình. Ngón tay thon dài ở quầng vú chậm rãi đảo quanh, vệt nước ướt át tưới vào làn da.
“Ngô…”
Y nhìn Tôn Nguyên Huy mặt vô biểu tình mặt, hoang mang nhăn mi:
“Nếu không phải gần đây anh dùng dức như vậy, tôi đều hoài nghi anh có phải không được hay không—— ngô!”
Lời còn chưa dứt, Tôn Nguyên Huy ôm Nguyễn Tân liền buông lỏng. Nguyễn Tân không kịp phòng ngừa, trọng lượng toàn thân bỗng nhiên rơi xuống nơi hai người giao hợp một chút. Vật cứng thô dài cường ngạnh chen vào cung khẩu, phảng phất đem không khí trong thân thể y đều đỉnh ra ngoài, làm y đột nhiên im bặt.
“Chỉ biết khi dễ tôi……”
Tôn Nguyên Huy hít sâu một hơi, Nguyễn Tân luân phiên đối tôn nghiêm nam vủa hắn tính khiêu chiến làm nam nhân luôn luôn bình tĩnh gân xanh trên trán dựng thẳng. Lửa giận cùng dục vọng ở trong thân thể khắp nơi du toán. Hắn có một vạn loại phương thức phù hợp để giải quyết, nhưng hắn lại lựa chọn nghe theo dục vọng nguyên thủy nhất.
Huống chi Nguyễn Tân còn dám lửa cháy đổ thêm dầu, cắn vành tai hắn, hung hăng co rút lại hoa huyệt.
“Muốn anh hung hăng mà làm em… Nguyên Huy……”
Dục vọng vẫn luôn khắc chế “Oanh” một tiếng nổ tung trong đầu. Tôn Nguyên Huy bắt lấy mông Nguyễn Tân, hung ác cắm vào hoa huyệt cơ khát. Cung khẩu ướt hoạt đột nhiên bị đỉnh khai, Nguyễn Tân rên rỉ một tiếng ôm chặt cổ tôn nguyên huy, vặn vẹo thân mình nhìn như chống đẩy Tôn Nguyên Huy thô bạo đỉnh lộng, trong hoa huyệt lại xoắn quy đầu, mút vào cắn chặt không buông.
“Nhanh… Nhanh một chút… A… Hảo sâu… Ngô ân……”
Cồn làm cảm giác đau như biến mất, y nghe âm thanh đánh vào thân thể một tiếng cao hơn một tiếng. Côn thịt xâm nhập thân thể cơ hồ muốn thao xuyên y, nhưng y lại không cảm thấy đau.
Dâm thủy càng chảy càng nhiều, bị đảo mà vẩy ra, theo bắp đùi trượt xuống đầu gối, ngứa ngáy làm y không tự giác nhấc chân cuộn eo Tôn Nguyên Huy.
“Không đủ… Còn muốn…”
Tôn Nguyên Huy nhéo mông thịt Nguyễn Tân hung hăng mở ra, mặt sau quần lót chữ Đinh (丁) bị hắn vòng trong tay hướng về phía trước buộc chặt. Dục vọng Nguyễn Tân dựng thẳng thoáng chốc bị vải dệt mềm mại màu trắng gắt gao bao vây, chỉ chốc lát liền ở phía trước choáng váng một mảnh.
“Tôn Nguyên Huy… Nguyên Huy……”
Theo Nguyễn Tân rên rĩ mềm mại, hắn vừa mạnh vừa sâu đỉnh lộng trở nên bén nhọn, vách đạo co rút gắt gao xoắn lấy côn thịt không ngừng va chạm điểm mẫn cảm.
“Tới! A… A!”
Hoa huyệt cao trào run rẩy, Tôn Nguyên Huy lại không để ý tới, tay to ấn xương hông NguyễnưTaân. Thời điểm hướng về phía trước đỉnh lộng hung hăng ấn thân mình Nguyễn Tân xuống, dương vật thẳng tắp đỉnh khai thịt non.
“Đừng… Đừng…… Tôn Nguyên Huy… Tôn Nguyên Huy em từ bỏ……”
Khoái cảm cao trào tích lũy trong cơ thể một tầng lại một tầng, Nguyễn Tân bắt lấy cánh tay tôn nguyên huy giãy giụa, lại làm sao cũng tránh không thoát tay hắn hữu lực.
Tôn Nguyên Huy hôn lên khóe miệng y, âm thanh bình tĩnh gần như lãnh khốc:
“Nguyễn Nguyễn không phải muốn anh hung hăng làm em sao? Sướng hay không sướng?”
Trước cao trào còn chưa bình ổn, thân thể run rẩy lại bị đẩy lên cao, một tầng lại một tầng khoái cảm xông lên đại não, cơ hồ làm Nguyễn Tân ứng phó không nỏ. Y ôm chặt lưng Tôn Nguyên Huy, cào ra một vệt đỏ động tình.
“Sướng… Sướng… Muốn… Muốn chết… Không được… Tôn Nguyên Huy… Tôn Nguyên Huy đừng……”
“Nguyễn Nguyễn không phải muốn nhanh một chút sao?”
Nguyễn Tân chỉ cảm thấy có chất lỏng không ngừng từ trong cơ thể trào ra phun trên dương vật Tôn Nguyên Huy, nhưng đồ vật kia vừa nóng vừa cứng lại hoàn toàn không gặp trở ngại hung hăng đảo nhập thân thể đem đại cổ nhiệt dịch lại đỉnh trở về chỗ cũ. Chất lỏng kích động đâm cho hạ thể y một trận một trận nóng lên, làm y vui sướng đến muốn khóc.
“Quá… Quá nhanh… Tôn Nguyên Huy… Cầu xin anh…”
“Cầu anh cái gì?”
Tôn Nguyên Huy nâng đùi Nguyễn Tân chịu đựng không nổi, cánh tay đặt trên đầu gối ôm Nguyễn Tân lên. Trọng lượng toàn thân Nguyễn Tân đều tập trung ở nơi hai người kết hợp, mỗi lần cắm vào phảng phất xuyên thấu thân thể y. Y đẩy nam nhân càng động càng nhanh, hàm chứa nức nở trở nên đứt quãng, xin tha đều thành vũ khí dụ dỗ sắc bén.
“Không… Không cần… Dừng… Dừng lại……”
Cảm giác tê mỏi không ngừng từ mật huyệt vọt tới, phá tan tầng tầng thịt, Tôn Nguyên Huy ở nộn huyệt ướt hoạt tiến lên không dưới trăm lần, sau đó đột nhiên cắn xương quai xanh Nguyễn Tân.
Gậy thịt bành trướng đỉnh khai tử cung, Nguyễn Tân ngẩng cổ đem thân thể đưa về phía Tôn Nguyên Huy. Tiếng rên rỉ bị mơ hồ hít thở không thông chặn khoái cảm, y há môi lại phát ra không được nửa điểm âm thanh.
Đại cổ nùng tinh cọ rửa chỗ sâu trong vách tường thịt, Nguyễn Tân ôm bả vai Tôn Nguyên Huy, liền như vậy hôn mê bất tỉnh.
Nói hôn nhân chính trị là dễ nghe, ai không biết lúc ấy Nguyễn gia đã cùng đường bí lối, nếu không phải leo lên quan hệ cùng Tôn Nguyên Huy, nào còn có hiện tại Đông Sơn tái khởi(trở lại ngày xưa~). Nguyễn gia đều dựa vào Tôn Nguyên Huy ăn cơm, huống chi là Nguyễn Tân?
Cho nên dù trong lòng y có một vạn không muốn, mặt ngoài vẫn là nghe theo không dám ngỗ nghịch. Thẳng đến trong ba năm sinh hoạt y bị Tôn Nguyên Huy sủng đến vô pháp vô thiên, mới đột nhiên phát hiện không biết khi nào, địa vị hai người như đổi chỗ.
Tôn Nguyên Huy thành người sủng y. (Lúc cưới em nghe theo anh giờ thì anh nghe theo em~)
Y không thích đầu bếp trong nhà nấu cháo, Tôn Nguyên Huy liền tự mình nấu cho y. Y thích hoa hoa cỏ cỏ, hắn liền mời người thiết kế kế hoạch tỉ mỉ giao cho y tùy tiện sắp xếp(làm vườn hoa~). Y đi đường dừng lại nhìn quảng cáo di động nào đó, ngày hôm sau đã có thể ở trong nhà nhìn Tôn Nguyên Huy thuận tay mang về vật thật. Thậm chí mấy hôm trước y bất quá lẩm bẩm oán giận một câu ăn không đủ no, hắn liền lăn lộn y mỗi lần đều chân mềm.
Tôn Nguyên Huy đối y hảo luôn là im lặng, chờ đến khi phát giác y đã đối người nam nhân này thả tâm phòng bị, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ bất tri bất giác liền đối hắn nói ra miệng.
“Cố Thịnh Kiệt…”
Nghe thấy cái này tên, cánh tay Tôn Nguyên Huy ôm Nguyễn Tân thật chặt.
“Gần đây trên tay hắn có một hạng mục mới, chuẩn bị kéo em gia nhập, vừa rồi đang nói chuyện này.”
Tôn Nguyên Huy cũng không phản bác, chỉ nhìn Nguyễn Tân cười như hoa cùng Cố Thịnh Kiệt lại không phải giống với hắn.
“Em cũng không nhất định phải……”
Nguyễn Tân ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt Tôn Nguyên Huy, sau đó lại cúi đầu, thanh âm cũng dần dần nhỏ xuống.
“Em chỉ là muốn……”
“Nguyễn Nguyễn muốn ra ngoài đi làm sao?”
Nguyễn Tân gật gật đầu.
“Nhưng sau khi có bảo bảo sẽ thực vất vả……”
Nguyễn Tân đột nhiên nâng đầu, trên mặt không còn đáng thương hề hề vừa rồi, mắt sáng long lanh nhìn hắn:
“Em không sợ!”
Dục chiếm hữu của Tôn Nguyên Huy tuy rằng cường, nhưng kỳ thật vẫn luôn không phản đối Nguyễn Tân ra ngoài làm việc, chỉ là thời điểm cùng Nguyễn Tân kết hôn, y vừa mới tốt nghiệp đại học, nguyên bản tính toán hảo, trong một năm bọn họ có một bảo bảo, làm Nguyễn Tân có vướng bận sau lại ra ngoài công tác, lại không nghĩ rằng kéo dài chính là ba năm.
Mà vừa rồi, bộ dáng Nguyễn Tân bị thao nói thích mình, trường hợp kia làm tâm Tôn Nguyên Huy bất tri bất giác mềm xuống, thậm chí đối với vẻ mặt khát vọng của Nguyễn Tân đều nói không nên một chữ.
Nguyễn Tân đột nhiên ôm lấy Tôn Nguyên Huy, cưỡi ở trên người hắn bộ dáng đung đưa không khỏi làm hắn cũng vui vẻ theo.
Như vậy cũng tốt, hắn nghĩ.
…… Nếu có thể không góp vốn chung với Cố Thịnh Kiệt càng tốt.
***
Cố Thịnh Kiệt so Nguyễn Tân lớn hai khoá, ở đại học nơi chốn chiếu cố y, mơ hồ có ý muốn theo đuổi y, nhưng vẫn không thổ lộ.
Cố Thịnh Kiệt không nói, Nguyễn Tân cũng không tự đa tình đi cự tuyệt, duy trì khoảng cách không xa không gần vẫn luôn phát triển, chỉ kém đá một cước, không nghĩ tới bị Tôn Nguyên Huy ngăn chặn.
Tuy nói hai người cũng không có cái gì, nhưng Nguyễn Tân theo bản năng vẫn cự tuyệt Cố Thịnh Kiệt, tự mình mở phòng làm việc.
Tôn Nguyên Huy thấy vậy vui mừng, mỗi ngày nhìn y vội trái vội phải cũng sẽ chỉ điểm một ít. Nếu ở phòng làm việc tăng ca quá muộn, Tôn Nguyên Huy thậm chí còn sẽ xách theo bữa khuya đi thăm ban. ở sinh hoạt Nguyễn Tân, hắn chiếu cố đến cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả tính sinh hoạt, đều theo Nguyễn Tân.
Sinh hoạt khó có được tiến vào quỹ đạo như trong dự đoán của Nguyễn Tân, y thập phần cảm kích Tôn Nguyên Huy săn sóc, thậm chí khi công bố sản phẩm thành công, cùng Tôn Nguyên Huy gọi video chia sẻ tin vui này.
“Anh sớm một chút về nhà, em cho anh một kinh hỉ.”
“Hảo.”
Tôn Nguyên Huy sủng nịch cười cười, thư ký sợ tới mức nổi lên một thân da gà.
Tôn Nguyên Huy đóng video lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, xử lý tốc độ công tác lại so với bình thường nhanh hơn không ít.
Kết quả về nhà không thấy kinh hỉ, lại thấy được một tiểu ma men.
Ma men ôm lấy cổ hắn nhiệt tình hôn môi, tay không thành thật từ khi Tôn Nguyên Huy vừa vào cửa liền bắt đầu xé rách quần áo hắn. Chờ đến thời điểm hai người ôm hôn đi vào phòng khách, trên người đã không còn lại bao nhiêu vải.
Nguyễn Tân lôi kéo dây ren giữa chân, ngón tay buông lỏng liền ở trên người bắn ra một vệt đỏ. Hai cánh mông no đủ toàn bộ lộ ở bên ngoài, thoáng nhấc chân liền lộ ra tảng lớn phong cảnh giữa hai chân.
Tôn Nguyên Huy ôm người lên, ngón tay đem hai chân tinh tế thằng mở ra một bên, chọc huyệt khẩu một phen liền đem dương vật chính mình trướng đến phát đau đỉnh vào.
Nguyễn Tân ôm cổ Tôn Nguyên Huy đột nhiên bật dậy, sau lưng cọ ở trên tường lôi ra một mảnh vệt đỏ. Say rượu làm y cả người trì độn, ánh mắt mê ly hàm chứa lệ quang, bị hung hăng đỉnh ngược lại ngốc si ngốc nở nụ cười, ôm lấy Tôn Nguyên Huy một cái kính làm hắn lại sâu một chút.
Tôn Nguyên Huy lôi kéo tay Nguyễn tân sờ lên bụng nhỏ y mềm mại, nhẹ nhàng ấn là có thể cảm nhận được đồ vật bên trong va chạm lòng bàn tay.
“Nguyễn Nguyễn có thể ăn như vậy, làm sao còn không bị anh thao ra một hài tử?”
“Ngô…” Nguyễn Tân ôm hắn rên rĩ thật dài một tiếng, sau đó híp mắt cười hì hì nói:
“Bởi vì em có uống thuốc tránh thai đúng hạn nha.” (Thôi xong~)
Động tác Tôn Nguyên Huy đột nhiên ngừng lại, hắn nhìn gương mặt Nguyễn Tân đỏ bừng, lại hỏi một lần:
“Em nói cái gì?”
“Ngốc!”
Nguyễn Tân mổ một ngụm trên môi Tôn Nguyên Huy.
“Tôi nói tôi uống thuốc tránh thai nha, hữu hiệu trong 72 giờ, anh còn có thể làm tôi ba ngày sao?”
Nguyễn Tân hoàn toàn không biết mấy câu nói đó đặt chính mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế nào, vẫn oán giận:
“Trước kia cùng anh ở bên nhau đều ăn không đủ no, ba tuần mới có một lần, mỗi lần chỉ cắm phía trước.”
Một tay Nguyễn Tân ôm Tôn Nguyên Huy, một tay khác hướng về phía sau đẩy ra quần lót chữ Đinh (丁), lung tung ở phía sau sờ soạng một hồi, sau đó đem ngón tay ướt át tiến vào hậu huyệt. Cách một tầng nhục bích hơi mỏng chọc chọc đại gia hỏa dừng lại bất động.
“Mặt sau cũng muốn a……”
Tôn Nguyên Huy nhìn chằm chằm ngón tay rút ra từ hậu huyệt, vệt nước từ khe hở ngón tay trượt xuống vào lòng bàn tay.
Ngón tay Nguyễn Tân khép lại, thu hồi tay xoa đầu vú mình. Ngón tay thon dài ở quầng vú chậm rãi đảo quanh, vệt nước ướt át tưới vào làn da.
“Ngô…”
Y nhìn Tôn Nguyên Huy mặt vô biểu tình mặt, hoang mang nhăn mi:
“Nếu không phải gần đây anh dùng dức như vậy, tôi đều hoài nghi anh có phải không được hay không—— ngô!”
Lời còn chưa dứt, Tôn Nguyên Huy ôm Nguyễn Tân liền buông lỏng. Nguyễn Tân không kịp phòng ngừa, trọng lượng toàn thân bỗng nhiên rơi xuống nơi hai người giao hợp một chút. Vật cứng thô dài cường ngạnh chen vào cung khẩu, phảng phất đem không khí trong thân thể y đều đỉnh ra ngoài, làm y đột nhiên im bặt.
“Chỉ biết khi dễ tôi……”
Tôn Nguyên Huy hít sâu một hơi, Nguyễn Tân luân phiên đối tôn nghiêm nam vủa hắn tính khiêu chiến làm nam nhân luôn luôn bình tĩnh gân xanh trên trán dựng thẳng. Lửa giận cùng dục vọng ở trong thân thể khắp nơi du toán. Hắn có một vạn loại phương thức phù hợp để giải quyết, nhưng hắn lại lựa chọn nghe theo dục vọng nguyên thủy nhất.
Huống chi Nguyễn Tân còn dám lửa cháy đổ thêm dầu, cắn vành tai hắn, hung hăng co rút lại hoa huyệt.
“Muốn anh hung hăng mà làm em… Nguyên Huy……”
Dục vọng vẫn luôn khắc chế “Oanh” một tiếng nổ tung trong đầu. Tôn Nguyên Huy bắt lấy mông Nguyễn Tân, hung ác cắm vào hoa huyệt cơ khát. Cung khẩu ướt hoạt đột nhiên bị đỉnh khai, Nguyễn Tân rên rỉ một tiếng ôm chặt cổ tôn nguyên huy, vặn vẹo thân mình nhìn như chống đẩy Tôn Nguyên Huy thô bạo đỉnh lộng, trong hoa huyệt lại xoắn quy đầu, mút vào cắn chặt không buông.
“Nhanh… Nhanh một chút… A… Hảo sâu… Ngô ân……”
Cồn làm cảm giác đau như biến mất, y nghe âm thanh đánh vào thân thể một tiếng cao hơn một tiếng. Côn thịt xâm nhập thân thể cơ hồ muốn thao xuyên y, nhưng y lại không cảm thấy đau.
Dâm thủy càng chảy càng nhiều, bị đảo mà vẩy ra, theo bắp đùi trượt xuống đầu gối, ngứa ngáy làm y không tự giác nhấc chân cuộn eo Tôn Nguyên Huy.
“Không đủ… Còn muốn…”
Tôn Nguyên Huy nhéo mông thịt Nguyễn Tân hung hăng mở ra, mặt sau quần lót chữ Đinh (丁) bị hắn vòng trong tay hướng về phía trước buộc chặt. Dục vọng Nguyễn Tân dựng thẳng thoáng chốc bị vải dệt mềm mại màu trắng gắt gao bao vây, chỉ chốc lát liền ở phía trước choáng váng một mảnh.
“Tôn Nguyên Huy… Nguyên Huy……”
Theo Nguyễn Tân rên rĩ mềm mại, hắn vừa mạnh vừa sâu đỉnh lộng trở nên bén nhọn, vách đạo co rút gắt gao xoắn lấy côn thịt không ngừng va chạm điểm mẫn cảm.
“Tới! A… A!”
Hoa huyệt cao trào run rẩy, Tôn Nguyên Huy lại không để ý tới, tay to ấn xương hông NguyễnưTaân. Thời điểm hướng về phía trước đỉnh lộng hung hăng ấn thân mình Nguyễn Tân xuống, dương vật thẳng tắp đỉnh khai thịt non.
“Đừng… Đừng…… Tôn Nguyên Huy… Tôn Nguyên Huy em từ bỏ……”
Khoái cảm cao trào tích lũy trong cơ thể một tầng lại một tầng, Nguyễn Tân bắt lấy cánh tay tôn nguyên huy giãy giụa, lại làm sao cũng tránh không thoát tay hắn hữu lực.
Tôn Nguyên Huy hôn lên khóe miệng y, âm thanh bình tĩnh gần như lãnh khốc:
“Nguyễn Nguyễn không phải muốn anh hung hăng làm em sao? Sướng hay không sướng?”
Trước cao trào còn chưa bình ổn, thân thể run rẩy lại bị đẩy lên cao, một tầng lại một tầng khoái cảm xông lên đại não, cơ hồ làm Nguyễn Tân ứng phó không nỏ. Y ôm chặt lưng Tôn Nguyên Huy, cào ra một vệt đỏ động tình.
“Sướng… Sướng… Muốn… Muốn chết… Không được… Tôn Nguyên Huy… Tôn Nguyên Huy đừng……”
“Nguyễn Nguyễn không phải muốn nhanh một chút sao?”
Nguyễn Tân chỉ cảm thấy có chất lỏng không ngừng từ trong cơ thể trào ra phun trên dương vật Tôn Nguyên Huy, nhưng đồ vật kia vừa nóng vừa cứng lại hoàn toàn không gặp trở ngại hung hăng đảo nhập thân thể đem đại cổ nhiệt dịch lại đỉnh trở về chỗ cũ. Chất lỏng kích động đâm cho hạ thể y một trận một trận nóng lên, làm y vui sướng đến muốn khóc.
“Quá… Quá nhanh… Tôn Nguyên Huy… Cầu xin anh…”
“Cầu anh cái gì?”
Tôn Nguyên Huy nâng đùi Nguyễn Tân chịu đựng không nổi, cánh tay đặt trên đầu gối ôm Nguyễn Tân lên. Trọng lượng toàn thân Nguyễn Tân đều tập trung ở nơi hai người kết hợp, mỗi lần cắm vào phảng phất xuyên thấu thân thể y. Y đẩy nam nhân càng động càng nhanh, hàm chứa nức nở trở nên đứt quãng, xin tha đều thành vũ khí dụ dỗ sắc bén.
“Không… Không cần… Dừng… Dừng lại……”
Cảm giác tê mỏi không ngừng từ mật huyệt vọt tới, phá tan tầng tầng thịt, Tôn Nguyên Huy ở nộn huyệt ướt hoạt tiến lên không dưới trăm lần, sau đó đột nhiên cắn xương quai xanh Nguyễn Tân.
Gậy thịt bành trướng đỉnh khai tử cung, Nguyễn Tân ngẩng cổ đem thân thể đưa về phía Tôn Nguyên Huy. Tiếng rên rỉ bị mơ hồ hít thở không thông chặn khoái cảm, y há môi lại phát ra không được nửa điểm âm thanh.
Đại cổ nùng tinh cọ rửa chỗ sâu trong vách tường thịt, Nguyễn Tân ôm bả vai Tôn Nguyên Huy, liền như vậy hôn mê bất tỉnh.
Tác giả :
Hỉ Hoan Cật Nhĩ Hạ Đích Diện