Mị Tướng Quân
Chương 132: Tới cuối con đường, mạng sống chẳng còn
Ngay cả Tiểu Thất cũng không biết kế hoạch của ta. Họ chỉ cho rằng người mà ta muốn hạ độc trong đêm hoa chúc là Hạ Hầu Thương. Tiểu Tam đã liên lạc với Tiểu Thất, thủ nghệ của hắn cuối cùng cũng được phát huy. Hắn dùng thủ pháp kéo tơ lớp kép mà chưa ai từng sử dụng, nung chảy lưu ly thành cánh hoa… Đúng vậy, thật ra Ninh Khải Dao đã nhận ra điều khác biệt của lưu ly này, là một loại quặng lưu ly đặc biệt của nước Cao Xương ở Tây Vực, có thể biến đổi thành màu xám tro, màu xanh biếc, màu tím…, chế thành đóa hoa chiết xạ những ánh sáng khác nhau sẽ tạo thành màu sắc khác nhau, nếu đánh vỡ sẽ trở thành nguyên dạng. Tiểu Tam luôn thích thu thập mấy thứ này, vậy mà lại hữu dụng. Nhưng Ninh Khải Dao không biết, sự biến hóa của màu sắc, vốn là muốn muốn cho nàng ta biết thực sự có người giở trò, như vậy mới có thể làm cho nàng ta giận dữ, sau đó đoán đúng kết quả mà hưng phấn. Ngay cả kết quả này cũng do ta cố tình sai người rỉ tai nàng, như thế mới có thể làm cho nàng ta thất thố, khiến nàng ta đập vỡ trâm hoa… Nếu sai người ra tay, thật sự không thể hành sự dễ dàng trong căn phòng đầy những cao thủ ẩn náu được. Hơn nữa, ta rất lười, nếu không cần ra tay thì việc gì phải tốn sức chứ?
Về phần chuỗi băng ngọc kia, thật ra cũng chỉ là chuỗi băng ngọc mà thôi. Ta đeo nó là để làm Ninh Khải Dao và Hạ Hầu Thương nghi ngờ… Lúc bày trận, không phải càng có nhiều thứ khiến người ta nghi ngờ thì càng dễ dàng thành công sao?
Máu tươi bên khóe miệng càng chảy càng nhiều, gần như thành một dòng suối nhỏ, chảy xuôi theo cát phục đỏ thẫm. Cát phục vốn mang màu đỏ nên không thể nhìn ra đâu là máu, chỉ có cánh phượng dệt từ châu ngọc hồng phấn trở thành màu đỏ chót.
Ta cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm vào xương cốt, như thể tất cả hơi ấm trên người đều biến mất. Cũng như năm đó, lúc uống rượu độc, sau cơn đau thấu xương, ta cảm thấy nhiệt độ thân thể chậm rãi biến mất, quần áo trên người không thể giữ lại chút hơi ấm, đống lửa ấm áp cũng không thể sưởi ấm thân thể. Đêm hôm đó, sau khi cứu ta, Lạc Nhật Hà đã mang tất cả da lông nàng có phủ lên người ta, đốt lửa khắp nơi, nhưng vẫn không thể xua tan cơn lạnh thấu tận xương tủy ấy.
Hơi ấm dần dần vuột mất theo dòng máu bên khóe môi, rốt cuộc ta cũng chết phải không? Ông trời quả nhiên công bằng chính trực, cuối cùng vẫn phải thu hồi tính mạng của kẻ may mắn thoát chết nhiều năm trước.
Nhưng hắn lại ôm lấy ta, run rẩy đưa tay lau dòng máu bên khóe miệng ta: “Không đâu, Triển Ngọc, không đâu, nàng không chết đâu, ta không cho phép nàng chết!”
Hắn vẫn bá đạo như vậy, cho rằng việc đời đều theo ý hắn, cho rằng mình sống ở hoàng gia là có thể thao túng hết thảy, nắm giữ hết thảy. Ta cười khổ trong lòng, Hạ Hầu Thương, ngươi biết không, sức người có lớn mạnh đến đâu đi nữa cũng không thể vượt qua trời. Ông trời đã muốn thu hồi tính mạng của ta, sao ngươi có thể ngăn cản được?
“Vương gia, đừng đau lòng, cuối cùng ta vẫn phải rời đi, trở lại bên người nhà thuộc cấp của ta. Họ sẽ chăm sóc ta, trên đường hoàng tuyền, có họ đi cùng, sao có thể cô đơn chứ? Chỉ khổ Vương gia thôi, e rằng ngài phải tìm Vương phi khác rồi.”
“Không, Triển Ngọc, Vương phi của bổn vương chỉ có nàng, chỉ có nàng mà thôi, tuyệt đối không có người khác!”
Ta ngước mắt nhìn lên, thấy rõ giọt lệ bên khóe mắt lướt qua gò má, chảy xuống miệng, khiến gương mặt như ngọc của hắn như vụn vỡ trong nháy mắt. Nhưng thầm nghĩ, vẻ mặt này của hắn rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần giả?
“Vương gia, Ninh muội muội rất thích ngài, nếu ta đi rồi, ngài cứ tiếp nhận muội ấy đi. Muội ấy là đích nữ của Ninh gia, có thể giúp Vương gia không ít.”
Hắn tức giận gầm lên: “Triển Ngọc, chẳng lẽ nàng còn không rõ, nếu như nàng chết, bổn vương, bổn vương sao có thể sống tiếp? Những chuyện tranh quyền đoạt thế đó nào có liên quan gì tới chúng ta. Tại sao… tại sao, từ đầu đến cuối nàng vẫn không rõ?”
Hắn ôm lấy ta, nước mắt nhỏ lên làn váy, hòa lẫn với máu của ta.
Đúng là ta không rõ, không rõ hắn là người thế nào. Không rõ tại sao hắn có thể thản nhiên mà đối phó với tướng lĩnh Quân gia, đối phó với những người từ từ đón nhận hắn, những người xưng tụng hắn là thần thánh như vậy?
Vậy mà hắn có thể xuống tay không hề do dự?
Ta muốn thử hắn thêm một lần, hỏi hắn cho rõ ràng, nhưng trong thoáng chốc lại cảm thấy cực kỳ mỏi mệt. Hỏi rõ ràng rồi thì sao chứ? Lời Thái tử hoặc thật hoặc giả, nhưng vẫn có một sự thật, đó chính là hắn thật sự đã góp nhặt chứng cứ phạm tội, chứng minh tướng lĩnh Quân gia mưu nghịch. Đây vốn là sự thật, có hỏi thêm nữa thì ta cũng chỉ nhận thêm càng nhiều lời dối gian mà thôi.
Cuộc đời của ta, có hai lần bị đối xử như Cửu Sắc Lộc, nghe thêm một lời nói dối nữa, liệu có ý nghĩa gì đây?
Ta khẽ nói: “Thật ra thì ta thật sự muốn buông bỏ hết thảy, muốn ở bên giám quân đại nhân đến đầu bạc răng long. Có điều ta không biết tại sao Nhị muội muội lại hiểu lầm ta như vậy, cho rằng ta muốn dồn giám quân vào chỗ chết? Giám quân đại nhân, giữa ngài và ta thật sự có hiểu lầm lớn như vậy sao? Hay là còn có ẩn tình gì mà ta chưa biết?”
Ta ngẩng đầu vuốt ve mặt hắn, trong mắt đong đầy nỗi buồn bã khẩn khoản: “Ngài nói cho ta biết, mối thù của Quân gia ta, đã kết thúc chưa?”
Hắn trầm giọng nói: “Tại sao nàng không chờ một chút, đã điều tra được hàng loạt những kẻ tham ô năm đó, cũng tìm được manh mối của kẻ để lộ bí mật rồi. Tần gia sắp kết thúc rồi, Hạ Hầu Uyên cũng kết thúc rồi, đúng vậy… Vụ án của Quân gia, sắp chấm dứt rồi.”
“Đêm hôm đó, thật ra ta gặp Thái tử. Hình như Thái tử muốn nói với ta chuyện gì đó, nhưng thủ hạ của hắn nghe thấy tiếng vó ngựa, hắn liền bỏ ta lại dẫn người đi. Ta vẫn không hiểu câu hắn nói trước lúc đi: Ngươi sẽ phải hối hận! Vì sao ta phải hối hận? Tiếc rằng ta không thể làm rõ được nữa rồi, không bao giờ có thể làm rõ được nữa rồi…” Ta cố hết sức mở to hai mắt, muốn nhìn rõ vẻ mặt của hắn, xem có chút áy náy và hối hận nào không. Nhưng không, vẫn không có dù chỉ mảy may. Quả nhiên hắn là người diễn kịch giỏi nhất trên đời này, nếu làm đào kép thì sẽ nổi danh thiên hạ.
“Nàng đừng nói nữa, đừng nói nữa! Vụ án của Quân gia, bổn vương hứa với nàng, nhất định sẽ giúp nàng điều tra chân tướng. Coi như bổn vương van xin nàng, đừng nhắm mắt, cố gắng tỉnh táo, chờ ngự y đến, có được không?”
Hắn vẫn lừa ta, từ đầu đến cuối không chịu thừa nhận nhân vật hắn sắm vai năm đó. Ta vốn cho rằng mình đã hoàn toàn thất vọng, nhưng nghe thấy lời hắn nói, nỗi niềm thất vọng trong lòng càng sâu thẳm, liền quyết định cho thêm một mồi lửa, vươn tay chạm lên mặt hắn, gắng gượng cười nói: “Vương gia, ta biết ngài là người Hoàng thất, có rất nhiều điều bất đắc dĩ, ta cũng không trách ngài. Ngày xảy ra chuyện ấy, ngài tránh mặt cũng bởi ngài có trách nhiệm của mình. Cũng như chúng ta cùng ra chiến trường, ta là xung phong, ngài làm hậu viện, tuyệt đối không thể rối loạn kết cấu, để kẻ địch có thời cơ lợi dụng… Vương gia, giám quân đại nhân, ngài đừng rơi lệ, thật ra thì thuộc hạ… thiếp thân không còn sống được lâu nữa, chỉ còn lại nửa năm mà thôi. Ra đi lúc này cũng tốt, mặc áo cưới đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng, trở thành thê tử của Vương gia … Thật ra thì thuộc hạ rất yêu cái đẹp, nhưng vận mệnh trêu ngươi, bắt thuộc hạ phải che kín thân thể bởi áo giáp. Những ngày này, mặc dù trong lòng mang thù hận, nhưng vẫn là những ngày yên ả nhất của thiếp thân.”
Cuối cùng ta vẫn không thể nói “những ngày hạnh phúc nhất”, đành phải thay thế bằng “những ngày yên ả nhất”. Trên gương mặt dần dần nhạt nhòa của hắn, ta thấy rõ vẻ thảm thiết vô cùng ấy, cứ như đau thấu tim thấu phổi, cứ như thế giới của hắn sụp đổ hoàn toàn… Tuy biết cảm xúc này rất ngắn ngủi, khi tỉnh táo lại, ở trong mắt hắn chỉ còn ngôi báu, nhưng ta đã thấy lòng mình cực kỳ sảng khoái rồi.
Hắn nức nở nói: “Vương phi, nàng đừng nói nữa, bổn vương hứa với nàng, nhất định sẽ tra xét chân tướng cuối cùng. Ngự y đâu? Mau gọi ngư y!”
Ta nhắm mắt lại, phát hiện trước mắt tràn ngập sắc đỏ, mắt của ta đã đầy máu sao? Tại sao ta phảng phất nhìn thấy máu tươi nhuộm đẫm cỏ biếc trên đoạn đầu đài?
“Vậy thiếp thân đa tạ vương gia, tiếc rằng, thiếp thân mãi vẫn không hiểu, tại sao hôm nay lại có kết cục như vậy?”
Lời ta nói, cuối cùng cũng khiến hắn nghi ngờ, từ việc nghi ngờ ta chuyển sang nghi ngờ Ninh gia, thậm chí sâu hơn nữa, là ai đã tiết lộ thân phận của ta, là ai sai Ninh Khải Dao tới gây chuyện, là ai hạ độc ta? Tất cả những điều này sẽ đẩy hắn phải đối mặt với Ninh gia. Đúng vậy, hắn có thể sẽ nghi ngờ ta, nhưng đến khi hắn hiểu được, thời gian đổi thay cảnh vật chuyển dời, hắn cùng với Ninh gia đã như tên lắp vào cung, không thể không bắn.
Ta cảm thấy sức lực trên người dần dần tan biến, thân thể nặng trình trịch. Dần dần, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, da thịt trên người trở nên cứng ngắc, tầm mắt mơ hồ. Hắn cảm nhận được biến hóa của ta, đột nhiên ôm ta lên, đi ra ngoài cửa, lớn tiếng nói: “Truyền ngự y, mau truyền ngự y!”
Ninh Hoảng Nguyệt lên tiếng: “Vương gia, ả là khâm phạm…”
“Ninh Hoảng Nguyệt, ông dám cản ta, hôm nay bổn vương liền giết ông!”
Ta loáng thoáng nghe thấy tiếng đao kiếm tuốt khỏi vỏ, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, nhưng không biết sao bên tai lại văng vẳng tiếng đàn đầu ngựa, bất giác ngâm nga: “Ánh trăng bàng bạc rắc muôn nơi, Soi tỏ gương mặt khờ dại tựa trẻ thơ của nàng, Đàn đầu ngựa du dương ai ca xướng…”
Ta cảm thấy có máu tươi trào lên từ cổ hỏng, xông thẳng đến khóe miệng, phun một búng máu. Chóp mũi phảng phất ngửi thấy mùi hoa dâm bụt, cảm giác nó rơi xuống vai ta, từng cánh từng cánh, trắng phau, mềm mại. Ta đã quay về rồi sao? Về nhà rồi sao?
Về rồi, chính xác là trở về rồi! Ta ngửi thấy mùi gà đại thẩm hàng xóm nấu, còn nghe giọng nói ồn ào của đại thẩm: “Tiểu tử Quân gia, mau lại đây, không đến thì hết mất đấy! Không gọi ngươi không được, lão nương sợ ngươi lại đi trộm nhà người ta…”
Đại thẩm vừa gọi, vừa gõ vào cạnh lò, miệng còn nói kháy…
Đúng vậy, ta đã về rồi! Nhìn thấy khói xanh toát ra từ từng mái nhà, thấy rõ con rạch chảy quanh thôn. Thôn vẫn giữ hình bóng khi xưa, không có những khung cửa bị lưỡi đao tàn phá, không có hàng dãy bia mộ. Thì ra máu tươi trên đoạn đầu đài mà ta nhìn thấy chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Quá tốt rồi!
Ta vẫn muốn trở lại Tây Cương, trở lại Quân gia thôn, ngắm hoa dâm bụt rơi đầu thôn, rốt cuộc hôm nay cũng làm được rồi. Bất giác, ta cười khẽ: “… Đàn đầu ngựa du dương ai ca xướng…”
Nước mưa rơi xuống mặt ta, từng giọt lách tách, lách tách, lách tách…
Trời mưa à? Thịt khô treo trong sân đã lấy xuống được chưa? Thịt đó được dùng để làm đao bản hương, miếng đao bản hương to đùng, thêm một chén bích la xuân thật lớn… Từ một đến bảy, đứng nghiêm, xếp hàng, cầm chén… Nếu không tới thì không còn đâu, một mình bản tướng quân ăn hết! Ha! Ha! Ha!
Về phần chuỗi băng ngọc kia, thật ra cũng chỉ là chuỗi băng ngọc mà thôi. Ta đeo nó là để làm Ninh Khải Dao và Hạ Hầu Thương nghi ngờ… Lúc bày trận, không phải càng có nhiều thứ khiến người ta nghi ngờ thì càng dễ dàng thành công sao?
Máu tươi bên khóe miệng càng chảy càng nhiều, gần như thành một dòng suối nhỏ, chảy xuôi theo cát phục đỏ thẫm. Cát phục vốn mang màu đỏ nên không thể nhìn ra đâu là máu, chỉ có cánh phượng dệt từ châu ngọc hồng phấn trở thành màu đỏ chót.
Ta cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm vào xương cốt, như thể tất cả hơi ấm trên người đều biến mất. Cũng như năm đó, lúc uống rượu độc, sau cơn đau thấu xương, ta cảm thấy nhiệt độ thân thể chậm rãi biến mất, quần áo trên người không thể giữ lại chút hơi ấm, đống lửa ấm áp cũng không thể sưởi ấm thân thể. Đêm hôm đó, sau khi cứu ta, Lạc Nhật Hà đã mang tất cả da lông nàng có phủ lên người ta, đốt lửa khắp nơi, nhưng vẫn không thể xua tan cơn lạnh thấu tận xương tủy ấy.
Hơi ấm dần dần vuột mất theo dòng máu bên khóe môi, rốt cuộc ta cũng chết phải không? Ông trời quả nhiên công bằng chính trực, cuối cùng vẫn phải thu hồi tính mạng của kẻ may mắn thoát chết nhiều năm trước.
Nhưng hắn lại ôm lấy ta, run rẩy đưa tay lau dòng máu bên khóe miệng ta: “Không đâu, Triển Ngọc, không đâu, nàng không chết đâu, ta không cho phép nàng chết!”
Hắn vẫn bá đạo như vậy, cho rằng việc đời đều theo ý hắn, cho rằng mình sống ở hoàng gia là có thể thao túng hết thảy, nắm giữ hết thảy. Ta cười khổ trong lòng, Hạ Hầu Thương, ngươi biết không, sức người có lớn mạnh đến đâu đi nữa cũng không thể vượt qua trời. Ông trời đã muốn thu hồi tính mạng của ta, sao ngươi có thể ngăn cản được?
“Vương gia, đừng đau lòng, cuối cùng ta vẫn phải rời đi, trở lại bên người nhà thuộc cấp của ta. Họ sẽ chăm sóc ta, trên đường hoàng tuyền, có họ đi cùng, sao có thể cô đơn chứ? Chỉ khổ Vương gia thôi, e rằng ngài phải tìm Vương phi khác rồi.”
“Không, Triển Ngọc, Vương phi của bổn vương chỉ có nàng, chỉ có nàng mà thôi, tuyệt đối không có người khác!”
Ta ngước mắt nhìn lên, thấy rõ giọt lệ bên khóe mắt lướt qua gò má, chảy xuống miệng, khiến gương mặt như ngọc của hắn như vụn vỡ trong nháy mắt. Nhưng thầm nghĩ, vẻ mặt này của hắn rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần giả?
“Vương gia, Ninh muội muội rất thích ngài, nếu ta đi rồi, ngài cứ tiếp nhận muội ấy đi. Muội ấy là đích nữ của Ninh gia, có thể giúp Vương gia không ít.”
Hắn tức giận gầm lên: “Triển Ngọc, chẳng lẽ nàng còn không rõ, nếu như nàng chết, bổn vương, bổn vương sao có thể sống tiếp? Những chuyện tranh quyền đoạt thế đó nào có liên quan gì tới chúng ta. Tại sao… tại sao, từ đầu đến cuối nàng vẫn không rõ?”
Hắn ôm lấy ta, nước mắt nhỏ lên làn váy, hòa lẫn với máu của ta.
Đúng là ta không rõ, không rõ hắn là người thế nào. Không rõ tại sao hắn có thể thản nhiên mà đối phó với tướng lĩnh Quân gia, đối phó với những người từ từ đón nhận hắn, những người xưng tụng hắn là thần thánh như vậy?
Vậy mà hắn có thể xuống tay không hề do dự?
Ta muốn thử hắn thêm một lần, hỏi hắn cho rõ ràng, nhưng trong thoáng chốc lại cảm thấy cực kỳ mỏi mệt. Hỏi rõ ràng rồi thì sao chứ? Lời Thái tử hoặc thật hoặc giả, nhưng vẫn có một sự thật, đó chính là hắn thật sự đã góp nhặt chứng cứ phạm tội, chứng minh tướng lĩnh Quân gia mưu nghịch. Đây vốn là sự thật, có hỏi thêm nữa thì ta cũng chỉ nhận thêm càng nhiều lời dối gian mà thôi.
Cuộc đời của ta, có hai lần bị đối xử như Cửu Sắc Lộc, nghe thêm một lời nói dối nữa, liệu có ý nghĩa gì đây?
Ta khẽ nói: “Thật ra thì ta thật sự muốn buông bỏ hết thảy, muốn ở bên giám quân đại nhân đến đầu bạc răng long. Có điều ta không biết tại sao Nhị muội muội lại hiểu lầm ta như vậy, cho rằng ta muốn dồn giám quân vào chỗ chết? Giám quân đại nhân, giữa ngài và ta thật sự có hiểu lầm lớn như vậy sao? Hay là còn có ẩn tình gì mà ta chưa biết?”
Ta ngẩng đầu vuốt ve mặt hắn, trong mắt đong đầy nỗi buồn bã khẩn khoản: “Ngài nói cho ta biết, mối thù của Quân gia ta, đã kết thúc chưa?”
Hắn trầm giọng nói: “Tại sao nàng không chờ một chút, đã điều tra được hàng loạt những kẻ tham ô năm đó, cũng tìm được manh mối của kẻ để lộ bí mật rồi. Tần gia sắp kết thúc rồi, Hạ Hầu Uyên cũng kết thúc rồi, đúng vậy… Vụ án của Quân gia, sắp chấm dứt rồi.”
“Đêm hôm đó, thật ra ta gặp Thái tử. Hình như Thái tử muốn nói với ta chuyện gì đó, nhưng thủ hạ của hắn nghe thấy tiếng vó ngựa, hắn liền bỏ ta lại dẫn người đi. Ta vẫn không hiểu câu hắn nói trước lúc đi: Ngươi sẽ phải hối hận! Vì sao ta phải hối hận? Tiếc rằng ta không thể làm rõ được nữa rồi, không bao giờ có thể làm rõ được nữa rồi…” Ta cố hết sức mở to hai mắt, muốn nhìn rõ vẻ mặt của hắn, xem có chút áy náy và hối hận nào không. Nhưng không, vẫn không có dù chỉ mảy may. Quả nhiên hắn là người diễn kịch giỏi nhất trên đời này, nếu làm đào kép thì sẽ nổi danh thiên hạ.
“Nàng đừng nói nữa, đừng nói nữa! Vụ án của Quân gia, bổn vương hứa với nàng, nhất định sẽ giúp nàng điều tra chân tướng. Coi như bổn vương van xin nàng, đừng nhắm mắt, cố gắng tỉnh táo, chờ ngự y đến, có được không?”
Hắn vẫn lừa ta, từ đầu đến cuối không chịu thừa nhận nhân vật hắn sắm vai năm đó. Ta vốn cho rằng mình đã hoàn toàn thất vọng, nhưng nghe thấy lời hắn nói, nỗi niềm thất vọng trong lòng càng sâu thẳm, liền quyết định cho thêm một mồi lửa, vươn tay chạm lên mặt hắn, gắng gượng cười nói: “Vương gia, ta biết ngài là người Hoàng thất, có rất nhiều điều bất đắc dĩ, ta cũng không trách ngài. Ngày xảy ra chuyện ấy, ngài tránh mặt cũng bởi ngài có trách nhiệm của mình. Cũng như chúng ta cùng ra chiến trường, ta là xung phong, ngài làm hậu viện, tuyệt đối không thể rối loạn kết cấu, để kẻ địch có thời cơ lợi dụng… Vương gia, giám quân đại nhân, ngài đừng rơi lệ, thật ra thì thuộc hạ… thiếp thân không còn sống được lâu nữa, chỉ còn lại nửa năm mà thôi. Ra đi lúc này cũng tốt, mặc áo cưới đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng, trở thành thê tử của Vương gia … Thật ra thì thuộc hạ rất yêu cái đẹp, nhưng vận mệnh trêu ngươi, bắt thuộc hạ phải che kín thân thể bởi áo giáp. Những ngày này, mặc dù trong lòng mang thù hận, nhưng vẫn là những ngày yên ả nhất của thiếp thân.”
Cuối cùng ta vẫn không thể nói “những ngày hạnh phúc nhất”, đành phải thay thế bằng “những ngày yên ả nhất”. Trên gương mặt dần dần nhạt nhòa của hắn, ta thấy rõ vẻ thảm thiết vô cùng ấy, cứ như đau thấu tim thấu phổi, cứ như thế giới của hắn sụp đổ hoàn toàn… Tuy biết cảm xúc này rất ngắn ngủi, khi tỉnh táo lại, ở trong mắt hắn chỉ còn ngôi báu, nhưng ta đã thấy lòng mình cực kỳ sảng khoái rồi.
Hắn nức nở nói: “Vương phi, nàng đừng nói nữa, bổn vương hứa với nàng, nhất định sẽ tra xét chân tướng cuối cùng. Ngự y đâu? Mau gọi ngư y!”
Ta nhắm mắt lại, phát hiện trước mắt tràn ngập sắc đỏ, mắt của ta đã đầy máu sao? Tại sao ta phảng phất nhìn thấy máu tươi nhuộm đẫm cỏ biếc trên đoạn đầu đài?
“Vậy thiếp thân đa tạ vương gia, tiếc rằng, thiếp thân mãi vẫn không hiểu, tại sao hôm nay lại có kết cục như vậy?”
Lời ta nói, cuối cùng cũng khiến hắn nghi ngờ, từ việc nghi ngờ ta chuyển sang nghi ngờ Ninh gia, thậm chí sâu hơn nữa, là ai đã tiết lộ thân phận của ta, là ai sai Ninh Khải Dao tới gây chuyện, là ai hạ độc ta? Tất cả những điều này sẽ đẩy hắn phải đối mặt với Ninh gia. Đúng vậy, hắn có thể sẽ nghi ngờ ta, nhưng đến khi hắn hiểu được, thời gian đổi thay cảnh vật chuyển dời, hắn cùng với Ninh gia đã như tên lắp vào cung, không thể không bắn.
Ta cảm thấy sức lực trên người dần dần tan biến, thân thể nặng trình trịch. Dần dần, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, da thịt trên người trở nên cứng ngắc, tầm mắt mơ hồ. Hắn cảm nhận được biến hóa của ta, đột nhiên ôm ta lên, đi ra ngoài cửa, lớn tiếng nói: “Truyền ngự y, mau truyền ngự y!”
Ninh Hoảng Nguyệt lên tiếng: “Vương gia, ả là khâm phạm…”
“Ninh Hoảng Nguyệt, ông dám cản ta, hôm nay bổn vương liền giết ông!”
Ta loáng thoáng nghe thấy tiếng đao kiếm tuốt khỏi vỏ, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, nhưng không biết sao bên tai lại văng vẳng tiếng đàn đầu ngựa, bất giác ngâm nga: “Ánh trăng bàng bạc rắc muôn nơi, Soi tỏ gương mặt khờ dại tựa trẻ thơ của nàng, Đàn đầu ngựa du dương ai ca xướng…”
Ta cảm thấy có máu tươi trào lên từ cổ hỏng, xông thẳng đến khóe miệng, phun một búng máu. Chóp mũi phảng phất ngửi thấy mùi hoa dâm bụt, cảm giác nó rơi xuống vai ta, từng cánh từng cánh, trắng phau, mềm mại. Ta đã quay về rồi sao? Về nhà rồi sao?
Về rồi, chính xác là trở về rồi! Ta ngửi thấy mùi gà đại thẩm hàng xóm nấu, còn nghe giọng nói ồn ào của đại thẩm: “Tiểu tử Quân gia, mau lại đây, không đến thì hết mất đấy! Không gọi ngươi không được, lão nương sợ ngươi lại đi trộm nhà người ta…”
Đại thẩm vừa gọi, vừa gõ vào cạnh lò, miệng còn nói kháy…
Đúng vậy, ta đã về rồi! Nhìn thấy khói xanh toát ra từ từng mái nhà, thấy rõ con rạch chảy quanh thôn. Thôn vẫn giữ hình bóng khi xưa, không có những khung cửa bị lưỡi đao tàn phá, không có hàng dãy bia mộ. Thì ra máu tươi trên đoạn đầu đài mà ta nhìn thấy chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Quá tốt rồi!
Ta vẫn muốn trở lại Tây Cương, trở lại Quân gia thôn, ngắm hoa dâm bụt rơi đầu thôn, rốt cuộc hôm nay cũng làm được rồi. Bất giác, ta cười khẽ: “… Đàn đầu ngựa du dương ai ca xướng…”
Nước mưa rơi xuống mặt ta, từng giọt lách tách, lách tách, lách tách…
Trời mưa à? Thịt khô treo trong sân đã lấy xuống được chưa? Thịt đó được dùng để làm đao bản hương, miếng đao bản hương to đùng, thêm một chén bích la xuân thật lớn… Từ một đến bảy, đứng nghiêm, xếp hàng, cầm chén… Nếu không tới thì không còn đâu, một mình bản tướng quân ăn hết! Ha! Ha! Ha!
Tác giả :
Vân Ngoại Thiên Đô