Mị Sát
Chương 13
Bữa tiệc mừng sinh nhật Sở Hành ba mươi tuổi được tổ chức cực kỳ long trọng.
Bản thân Sở Hành đối với việc ăn mừng này không có hứng thú, nhưng mỗi năm vẫn kiên trì tiến hành một lần. Sở dĩ có thể như vậy là vì lúc đầu Anh Túc đề nghị, về sau dần dần thành quen.
Chỉ có điều Anh Túc thủy chung kiên trì với đề nghị này, cũng không thấy đây chỉ đơn thuần là một buổi tiệc chúc mừng Sở Hành lại lớn thêm một tuổi. Cô đã từng ỷ vào được cưng chiều mà thay đổi một chút quy củ của Sở Hành. Về phần muốn tổ chức tiệc sinh nhật, lần đầu tiên quả thực là chỉ thuần túy muốn Sở Hành vui vẻ, nhưng rồi từ khi cô phát hiện vào ngày này, cô chỉ cần mua tặng Sở Hành một món quà nhỏ, rồi khen ngợi với giọng điệu thành khẩn một chút, sẽ thấy tâm tình Sở Hành lúc đó trở nên rất tốt, sau đó cô sẽ nhận được một món quà còn lớn hơn từ chỗ Sở Hành, vì thế Anh Túc bắt đầu mỗi năm đều cực kì không khách khí mà kiên trì tổ chức sinh nhật cho Sở Hành.
Lời chúc của Anh Túc trong buổi tiệc sinh nhật của những năm trước cũng giống như những người khác, đều là an khang thuận lợi các kiểu. Toàn bộ những lời nói màu mè này Sở Hành cũng không thật sự để vào tai, nên cô cũng lười chuẩn bị cái gì hoa lệ. Huống chi dưới tình huống này chịu nghe những lời kiểu như vậy là được rồi. Thường ngày Anh Túc được cưng chiều hơn so với người khác một chút, cho dù ở đó không biết trên dưới chống đối Sở Hành vài câu, cùng lắm cũng chỉ bị Sở Hành gõ gõ cái trán cười mắng mấy câu, cho nên cần chuẩn bị đồ gì cũng sẽ không thiếu.
Nhưng rồi năm đó, Ly Chi vượt mặt cô. Mọi năm đều là Ly Chi cùng cô chuẩn bị, nhưng không ngờ hôm sinh nhật Sở Hành lại chuẩn bị cực kỳ tinh thế. Quà tặng không chỉ lịch sự tao nhã mà còn đắt tiền hơn so với năm trước rất nhiều, ngay tại đó lời chúc cũng cực kỳ thân thiết. Đợi Ly Chi nghẹn ngào kể xong hồi ức, thật sự là Sở Hành cũng có chút xúc động, liền kéo nhẹ Ly Chi tới, vỗ vỗ phía sau lưng cô, sau đó sai người lấy ra một chiếc lắc tay bằng kim cương, tự mình đeo lên tay cho cô.
Tại Sở gia, chuyện Anh Túc và Ly Chi bất hòa từ lâu đã không còn là bí mật. Ly Chi ở phía trên nói nói cười cười, người ở phía dưới sớm đã bắt đầu bàn luận xôn xao. Anh Túc buông thõng hai tay đứng tại chỗ, không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được mọi người xung quanh đang đợi xem kịch hay.
Một lát sau Anh Túc đi lên, vứt bỏ hết thảy những lời chúc đã chuẩn bị từ trước an khang phúc lộc gì gì đó, đưa tay ra, túm lấy tay áo Sở Hành, Anh Túc ngẩng mặt lên, mang theo chút ngây thơ nói: “Tiên sinh đối đãi với Anh Túc như thế nào, tất cả Anh Túc đều ghi nhớ trong lòng, cả đời này mãi không quên. Anh Túc hi vọng có thể cứ như thế này hầu hạ bên cạnh ngài, cứ như vậy sống hết cuộc đời này, được không?”
Hứa hẹn đối với tương lại luôn mạnh hơn so với hồi ức. Anh Túc ngắn ngủn hai câu, đã khiến cho không khí sầu não Ly Chi hao tâm tổn trí tạo ra nhẹ nhàng bay đi. Mỉm cười trên mặt Ly Chi sớm đã biến mất như chưa hề có, tất cả mọi người đều im lặng, trong khoảnh khắc Sở Hành ngắm nhìn Anh Túc, vươn tay ra, xoa xoa cái trán của cô. Rồi sau đó đuôi mắt cong lên, nở một nụ cười vô cùng hiếm thấy.
Anh dịu dàng đáp: “Được.”
Kết quả hôm đó, người chơi trội nhất vẫn là Anh Túc. Ngày hôm sau, Sở Hành gọi Anh Túc vào thư phòng, trêu chọc hỏi cô: “Trong bữa tiệc sinh nhật tối hôm qua em có còn nhớ rõ đã mình đã nói gì không?”
“Nhớ rõ ạ.” Anh Túc nghiêng đầu, hiển nhiên đáp: “Anh Túc sẽ luôn bên ngài cả đời. Chẳng lẽ ngài không tin sao?”
Lúc đó Anh Túc tuổi trẻ khí thịnh, cảm thấy cái từ gọi là hứa hẹn này, trịnh trọng mà dễ dàng. Cho là ba chữ suốt cuộc đời cũng giống như nụ hoa hồng chớm nở tự nhiên mà đẹp đẽ. Đồng thời cũng chắc chắn ở trong lòng Sở Hành, cái tên Anh Túc này đủ quan trọng, đủ đặc biệt, hơn nữa cũng sẽ mãi mãi quan trọng như vậy, đặc biệt như vậy.
Khi đó Anh Túc vẫn chưa hiểu chuyện. Cho tới hai năm trước, Anh Túc mới hiểu, những năm gần đây thật sự quan trọng với cô, cũng thật sự đặc biệt, nhưng từ đầu tới cuối lại không đủ quan trọng khiến trong lòng Sở Hành là duy nhất, cũng không đủ đặc biệt khiến Sở gia chỉ có mình cô.
Anh Túc của hiện giờ, lại hao tâm tổn trí, nhưng trong mắt Sở Hành, cũng chỉ là được cưng chiều hơn Ly Chi xíu xiu mà thôi.
Anh Túc ở Tưởng gia đợi đủ ba ngày, vẫn không mảy may có ý muốn về Sở gia. Cô không quay về, cũng không thấy người của Sở gia tới cửa thúc giục, vì thế Anh Túc lại làm bộ vô sự ở Tưởng gia tiếp tục đợi.
Ngày đầu tiên Anh Túc đến Tưởng gia, bước chân vào phòng khách, nhìn thấy đầu tiên chính là Tưởng Tín. Thấy cô đi vào, Tưởng Tín đặt cốc trà trong tay xuống, đứng lên đi tới, hai mắt sau khi quan sát cô, nói: “Tô Phác sao? Tôi là Tưởng Tín.”
Tướng mạo Tưởng Tín cũng bình thường, nếu chỉ dựa trên phương diện này, nhìn không giống như anh em với Tưởng Miên lắm. Thế nhưng đôi mắt lại lạnh giá dọa người, là lớn lên trong nhà quyền quý từ từ tôi luyện mới có thể mài ra ánh mắt này. Anh Túc bị hắn nhìn chằm chằm, cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, gật đầu một cái: “Tôi là Tô Phác.”
Tưởng Tín nhìn cô một chút rồi đánh giá: “Lớn lên có chút giống với A Miên.”
Anh Túc tới Tưởng gia còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Tưởng Tín đã lấy di chúc ra đưa cô xem. Sau khi Anh Túc xem qua xong, chưa suy xét kỹ đã liền ký tên. Tiếp theo, khoan thai đi tới bữa tiệc nhỏ mà Tưởng Miên tổ chức cho cô, nhằm an ủi cô, xóa đi những tháng năm Anh Túc phải chịu cô độc lẻ loi cùng bao tủi hờn, Anh Túc thấy Tưởng Tín không phản đối, cũng liền đồng ý.
Thật ra từ sâu trong lòng, Anh Túc thật sự không muốn để ý tới địa vị của mình tại Tưởng gia, anh cả là ai, là người tốt hay âm hiểm, sẽ đối xử tốt với cô hay không, và có thể thừa kế bao nhiêu gia sản. Thậm chí tướng mạo cha mình Tưởng Mộng Sâm, và những chuyện rối rắm đã trải qua của mẹ cô, cô đều không có hứng thú đi dò xét tìm hiểu.
Anh Túc tới Tưởng gia, cũng không phải là muốn tìm một đáp án. Mặc dù trong lòng không cho là như vậy, nhưng ngoài mặt cũng phải làm bộ ngoan ngoãn, tôn trọng.
Tưởng Miên ra dáng một người chị rất hoàn mĩ, như thể không có bất kỳ ngăn cách nào với Anh Túc. Ngày đầu tiên Anh Túc tới, từ ăn uống sinh hoạt hàng ngày không có chỗ nào không tự mình tới hỏi. Lại lo lắng Anh Túc lạ nhà sẽ buồn phiền, nên thường xuyên tới tìm cô nói chuyện phiếm. Lúc Anh Túc ở Sở gia, ngoài Sở Hành ra thì khi nói chuyện với người khác đều chỉ là lướt qua rồi thôi. Mới đầu Anh Túc không quen, về sau trò chuyện nhiều hơn, cũng dần dần thích ứng.
Có lúc hai người nói chuyện cao hứng thì có thể nói hết cả ngày. Đầu tiên Tưởng Miên một vài chuyện thú vị ở Tưởng gia, Anh Túc ngoan ngoãn ngồi nghe, thỉnh thoảng bị hỏi tới cuộc sống của bản thân lúc ở cô nhi viện hoặc ở Sở gia thì đa số đều trả lời, có một số vấn đề riêng tư thì không muốn nói, Tưởng Miên cũng chỉ cười cho qua, không truy hỏi.
Mấy ngày tiếp theo, Anh Túc tổng kết miêu tả tính cách Tưởng Miên, trừ dịu dàng săn sóc, vẫn là dịu dàng săn sóc. Tưởng Miên dịu dàng như nước, tinh tế như tơ tằm, cho dù đối phương có lạnh nhạt hay cay nghiệt như thế nào, cũng không thể làm vơi đi nụ cười tươi tắn trên gương mặt cô. Anh Túc không đề cập tới việc trở về Sở gia, nên Tưởng Miên cũng không nhắc tới. Tưởng Tín ít tìm Anh Túc hơn Tưởng Miên, Tưởng Miên chú ý thấy vậy liền nói đỡ: “Mấy ngày nay có vẻ như anh trai rất bận, không hay ở nhà, cho nên không giống như chị thường dành ra thời gian rảnh tới nói chuyện với em. Có điều mỗi lần anh ấy gọi điện thoại về, luôn hỏi em ở Tưởng gia đã quen chưa. Bây giờ anh ấy đang ở thành phố M, ngày mai trở về. Ở đó có rất nhiều món cay đặc sản, đêm qua còn gọi điện cho chị hỏi xem em có thích ăn cay không để mua về tặng em.”
Anh Túc lắc đầu nói cám ơn, Tưởng Miên suy nghĩ một chút, lại dịu dàng hỏi: “Còn cái này. . . Em có muốn đổi thành họ Tưởng không? Nếu như em muốn thì tại bữa tiệc ngày mai sẽ công bố.”
Anh Túc ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau vẫn chưa trả lời. Tưởng Miên hiểu được suy nghĩ của cô, trên mặt không hề có chút biểu hiện nào là không vui, ngược lại còn kéo tay cô qua, nhẹ nhàng nắm lại, cười an ủi: “Vậy cũng không sao. Chuyện này chủ yếu là xem ý của em thế nào. Không muốn đổi thì nói một câu là được rồi, không sao.”
Bữa tiệc diễn ra vào ngày hôm sau.
Tưởng Miên nói tại bữa tiệc sẽ mời không quá nhiều người, Anh Túc còn cho rằng đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ. Kết quả khi tới hiện trường, cô mới phát hiện người tới chật cứng đại sảnh dưới lầu.
Bên trong đại sảnh, người tới người lui, Anh Túc đứng trên lan can tầng hai nhìn xuống, phần lớn đều quen biết. Tưởng Tín và Tưởng Miên sớm đã ở dưới lầu nói chuyện với mọi người, Anh Túc nhìn dáng vẻ Tưởng Miên nụ cười yếu ớt dịu dàng mà thành thạo điêu luyện, nhớ tới Lộ Minh từng nói Tưởng Miên không ra cửa trước không bước cổng sau, hôm nay xem ra, cho dù ưu điểm là khuê các cũng không nhất định không phải là người mạnh vì gạo bạo vì tiền.
Tiếp theo, Anh Túc nhìn thấy Lý Du Anh cũng đang đứng ở góc phòng, có chút ngỡ ngàng. Lý Du Anh vẫn luôn nhìn cô, thấy cô nhìn tới, liền từ xa cười cười nâng ly. Chờ Anh Túc xuống lầu, Lý Du Anh bưng hai ly rượu tới đón, đưa một ly cho cô, khẽ nhoẻn miệng cười nói: “Em xem, tôi đã bảo nhất định em là đại tiểu thư từ nơi nào đó bỏ nhà đi mà.”
“. . . Tôi thật sự không phải. Sao anh lại ở đây?”
“Tôi là bạn học của Tưởng Miên. Nghe nói gần đây cô ấy có một cô em gái tên là Tô Phác vô cùng xinh đẹp, tôi ngĩ thầm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, liền tới đây xem thế nào. Kết quả thật sự là em.” Lý Du Anh nháy mắt với cô, mỉm cười nói, “Em xem, thế giới này nhỏ biết bao.”
Anh Túc mím môi, cũng muốn phối hợp một chút lộ ra một nụ cười nhàn nhạt nói: “Đúng nha. Rất khéo.”
Anh Túc không quá am hiểu loại xã giao từ không biết đến quen thân nhạt nhẽo này. Cô quanh năm đi bên cạnh Sở Hành, phần lớn gặp đều là bậc cha chú, hoặc cho dù là trẻ tuổi, thì thân phận địa vị cũng cách đều ở trên cô rất nhiều. Vì vậy lúc gặp nhau đều dùng kính ngữ để xưng hô, hơn nữa cũng không cần cô phải tỉ mỉ chuyện này, tất cả đã có Sở Hành lo.
Thế nên bây giờ nói chuyện phiếm với Lý Du Anh cũng không biết phải nói gì, Anh Túc chỉ có thể đi theo đề tài của anh ta. Anh hỏi một câu cô đáp một câu, ngoại trừ như vậy ra thì Anh Túc không tìm được chủ đề gì mới thích hợp để chuyển đề tài. May mà Lý Du Anh hình như cũng không để ý lắm, hàn huyên với cô vài chuyện đông tây nam bắc, nghiêng đầu nhìn cô, ý cười trong veo hỏi: “Ngày mai em có rảnh không? Mấy người bạn rủ anh đi biển câu cá, em có muốn đi cùng không?”
Phản ứng đầu tiên của Anh Túc chính là muốn cự tuyệt, thế nhưng khi vừa mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Lộ Minh dẫn vài người, vừa đi vào đại sảnh vừa nhìn bốn phía.
Sở gia ở thành phố C chuyên tâm kinh doanh nhiều năm, hiện giờ trên tất cả các phương diện thế lực vô cùng rối rắm. Cho dù chỉ là trợ lý tổng giám đốc, cũng rất có thế lực ở đây. Tầm mắt Anh Túc dừng lại trên người Lộ Minh hai giây, quay lại đã thay đổi chủ ý, ngẩng đầu, cười nhẹ một tiếng với Lý Du Anh, khẽ nói: “Được ạ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ặc, hôm nay không có tiểu kịch trường. . . . . .
Nếu như ta nói hơn nửa chương này là ta ngồi xe bus dùng di động bấm từng chữ, rồi sửa rồi lại bấm liệu có ai tin không? Nhưng sự thật là như vậy ý!!! Ngón cái đến giờ vẫn còn đau!!! Cho nên mọi người có thương ta hơm!!! Hả! ! ! ! ! !
Bản thân Sở Hành đối với việc ăn mừng này không có hứng thú, nhưng mỗi năm vẫn kiên trì tiến hành một lần. Sở dĩ có thể như vậy là vì lúc đầu Anh Túc đề nghị, về sau dần dần thành quen.
Chỉ có điều Anh Túc thủy chung kiên trì với đề nghị này, cũng không thấy đây chỉ đơn thuần là một buổi tiệc chúc mừng Sở Hành lại lớn thêm một tuổi. Cô đã từng ỷ vào được cưng chiều mà thay đổi một chút quy củ của Sở Hành. Về phần muốn tổ chức tiệc sinh nhật, lần đầu tiên quả thực là chỉ thuần túy muốn Sở Hành vui vẻ, nhưng rồi từ khi cô phát hiện vào ngày này, cô chỉ cần mua tặng Sở Hành một món quà nhỏ, rồi khen ngợi với giọng điệu thành khẩn một chút, sẽ thấy tâm tình Sở Hành lúc đó trở nên rất tốt, sau đó cô sẽ nhận được một món quà còn lớn hơn từ chỗ Sở Hành, vì thế Anh Túc bắt đầu mỗi năm đều cực kì không khách khí mà kiên trì tổ chức sinh nhật cho Sở Hành.
Lời chúc của Anh Túc trong buổi tiệc sinh nhật của những năm trước cũng giống như những người khác, đều là an khang thuận lợi các kiểu. Toàn bộ những lời nói màu mè này Sở Hành cũng không thật sự để vào tai, nên cô cũng lười chuẩn bị cái gì hoa lệ. Huống chi dưới tình huống này chịu nghe những lời kiểu như vậy là được rồi. Thường ngày Anh Túc được cưng chiều hơn so với người khác một chút, cho dù ở đó không biết trên dưới chống đối Sở Hành vài câu, cùng lắm cũng chỉ bị Sở Hành gõ gõ cái trán cười mắng mấy câu, cho nên cần chuẩn bị đồ gì cũng sẽ không thiếu.
Nhưng rồi năm đó, Ly Chi vượt mặt cô. Mọi năm đều là Ly Chi cùng cô chuẩn bị, nhưng không ngờ hôm sinh nhật Sở Hành lại chuẩn bị cực kỳ tinh thế. Quà tặng không chỉ lịch sự tao nhã mà còn đắt tiền hơn so với năm trước rất nhiều, ngay tại đó lời chúc cũng cực kỳ thân thiết. Đợi Ly Chi nghẹn ngào kể xong hồi ức, thật sự là Sở Hành cũng có chút xúc động, liền kéo nhẹ Ly Chi tới, vỗ vỗ phía sau lưng cô, sau đó sai người lấy ra một chiếc lắc tay bằng kim cương, tự mình đeo lên tay cho cô.
Tại Sở gia, chuyện Anh Túc và Ly Chi bất hòa từ lâu đã không còn là bí mật. Ly Chi ở phía trên nói nói cười cười, người ở phía dưới sớm đã bắt đầu bàn luận xôn xao. Anh Túc buông thõng hai tay đứng tại chỗ, không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được mọi người xung quanh đang đợi xem kịch hay.
Một lát sau Anh Túc đi lên, vứt bỏ hết thảy những lời chúc đã chuẩn bị từ trước an khang phúc lộc gì gì đó, đưa tay ra, túm lấy tay áo Sở Hành, Anh Túc ngẩng mặt lên, mang theo chút ngây thơ nói: “Tiên sinh đối đãi với Anh Túc như thế nào, tất cả Anh Túc đều ghi nhớ trong lòng, cả đời này mãi không quên. Anh Túc hi vọng có thể cứ như thế này hầu hạ bên cạnh ngài, cứ như vậy sống hết cuộc đời này, được không?”
Hứa hẹn đối với tương lại luôn mạnh hơn so với hồi ức. Anh Túc ngắn ngủn hai câu, đã khiến cho không khí sầu não Ly Chi hao tâm tổn trí tạo ra nhẹ nhàng bay đi. Mỉm cười trên mặt Ly Chi sớm đã biến mất như chưa hề có, tất cả mọi người đều im lặng, trong khoảnh khắc Sở Hành ngắm nhìn Anh Túc, vươn tay ra, xoa xoa cái trán của cô. Rồi sau đó đuôi mắt cong lên, nở một nụ cười vô cùng hiếm thấy.
Anh dịu dàng đáp: “Được.”
Kết quả hôm đó, người chơi trội nhất vẫn là Anh Túc. Ngày hôm sau, Sở Hành gọi Anh Túc vào thư phòng, trêu chọc hỏi cô: “Trong bữa tiệc sinh nhật tối hôm qua em có còn nhớ rõ đã mình đã nói gì không?”
“Nhớ rõ ạ.” Anh Túc nghiêng đầu, hiển nhiên đáp: “Anh Túc sẽ luôn bên ngài cả đời. Chẳng lẽ ngài không tin sao?”
Lúc đó Anh Túc tuổi trẻ khí thịnh, cảm thấy cái từ gọi là hứa hẹn này, trịnh trọng mà dễ dàng. Cho là ba chữ suốt cuộc đời cũng giống như nụ hoa hồng chớm nở tự nhiên mà đẹp đẽ. Đồng thời cũng chắc chắn ở trong lòng Sở Hành, cái tên Anh Túc này đủ quan trọng, đủ đặc biệt, hơn nữa cũng sẽ mãi mãi quan trọng như vậy, đặc biệt như vậy.
Khi đó Anh Túc vẫn chưa hiểu chuyện. Cho tới hai năm trước, Anh Túc mới hiểu, những năm gần đây thật sự quan trọng với cô, cũng thật sự đặc biệt, nhưng từ đầu tới cuối lại không đủ quan trọng khiến trong lòng Sở Hành là duy nhất, cũng không đủ đặc biệt khiến Sở gia chỉ có mình cô.
Anh Túc của hiện giờ, lại hao tâm tổn trí, nhưng trong mắt Sở Hành, cũng chỉ là được cưng chiều hơn Ly Chi xíu xiu mà thôi.
Anh Túc ở Tưởng gia đợi đủ ba ngày, vẫn không mảy may có ý muốn về Sở gia. Cô không quay về, cũng không thấy người của Sở gia tới cửa thúc giục, vì thế Anh Túc lại làm bộ vô sự ở Tưởng gia tiếp tục đợi.
Ngày đầu tiên Anh Túc đến Tưởng gia, bước chân vào phòng khách, nhìn thấy đầu tiên chính là Tưởng Tín. Thấy cô đi vào, Tưởng Tín đặt cốc trà trong tay xuống, đứng lên đi tới, hai mắt sau khi quan sát cô, nói: “Tô Phác sao? Tôi là Tưởng Tín.”
Tướng mạo Tưởng Tín cũng bình thường, nếu chỉ dựa trên phương diện này, nhìn không giống như anh em với Tưởng Miên lắm. Thế nhưng đôi mắt lại lạnh giá dọa người, là lớn lên trong nhà quyền quý từ từ tôi luyện mới có thể mài ra ánh mắt này. Anh Túc bị hắn nhìn chằm chằm, cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, gật đầu một cái: “Tôi là Tô Phác.”
Tưởng Tín nhìn cô một chút rồi đánh giá: “Lớn lên có chút giống với A Miên.”
Anh Túc tới Tưởng gia còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Tưởng Tín đã lấy di chúc ra đưa cô xem. Sau khi Anh Túc xem qua xong, chưa suy xét kỹ đã liền ký tên. Tiếp theo, khoan thai đi tới bữa tiệc nhỏ mà Tưởng Miên tổ chức cho cô, nhằm an ủi cô, xóa đi những tháng năm Anh Túc phải chịu cô độc lẻ loi cùng bao tủi hờn, Anh Túc thấy Tưởng Tín không phản đối, cũng liền đồng ý.
Thật ra từ sâu trong lòng, Anh Túc thật sự không muốn để ý tới địa vị của mình tại Tưởng gia, anh cả là ai, là người tốt hay âm hiểm, sẽ đối xử tốt với cô hay không, và có thể thừa kế bao nhiêu gia sản. Thậm chí tướng mạo cha mình Tưởng Mộng Sâm, và những chuyện rối rắm đã trải qua của mẹ cô, cô đều không có hứng thú đi dò xét tìm hiểu.
Anh Túc tới Tưởng gia, cũng không phải là muốn tìm một đáp án. Mặc dù trong lòng không cho là như vậy, nhưng ngoài mặt cũng phải làm bộ ngoan ngoãn, tôn trọng.
Tưởng Miên ra dáng một người chị rất hoàn mĩ, như thể không có bất kỳ ngăn cách nào với Anh Túc. Ngày đầu tiên Anh Túc tới, từ ăn uống sinh hoạt hàng ngày không có chỗ nào không tự mình tới hỏi. Lại lo lắng Anh Túc lạ nhà sẽ buồn phiền, nên thường xuyên tới tìm cô nói chuyện phiếm. Lúc Anh Túc ở Sở gia, ngoài Sở Hành ra thì khi nói chuyện với người khác đều chỉ là lướt qua rồi thôi. Mới đầu Anh Túc không quen, về sau trò chuyện nhiều hơn, cũng dần dần thích ứng.
Có lúc hai người nói chuyện cao hứng thì có thể nói hết cả ngày. Đầu tiên Tưởng Miên một vài chuyện thú vị ở Tưởng gia, Anh Túc ngoan ngoãn ngồi nghe, thỉnh thoảng bị hỏi tới cuộc sống của bản thân lúc ở cô nhi viện hoặc ở Sở gia thì đa số đều trả lời, có một số vấn đề riêng tư thì không muốn nói, Tưởng Miên cũng chỉ cười cho qua, không truy hỏi.
Mấy ngày tiếp theo, Anh Túc tổng kết miêu tả tính cách Tưởng Miên, trừ dịu dàng săn sóc, vẫn là dịu dàng săn sóc. Tưởng Miên dịu dàng như nước, tinh tế như tơ tằm, cho dù đối phương có lạnh nhạt hay cay nghiệt như thế nào, cũng không thể làm vơi đi nụ cười tươi tắn trên gương mặt cô. Anh Túc không đề cập tới việc trở về Sở gia, nên Tưởng Miên cũng không nhắc tới. Tưởng Tín ít tìm Anh Túc hơn Tưởng Miên, Tưởng Miên chú ý thấy vậy liền nói đỡ: “Mấy ngày nay có vẻ như anh trai rất bận, không hay ở nhà, cho nên không giống như chị thường dành ra thời gian rảnh tới nói chuyện với em. Có điều mỗi lần anh ấy gọi điện thoại về, luôn hỏi em ở Tưởng gia đã quen chưa. Bây giờ anh ấy đang ở thành phố M, ngày mai trở về. Ở đó có rất nhiều món cay đặc sản, đêm qua còn gọi điện cho chị hỏi xem em có thích ăn cay không để mua về tặng em.”
Anh Túc lắc đầu nói cám ơn, Tưởng Miên suy nghĩ một chút, lại dịu dàng hỏi: “Còn cái này. . . Em có muốn đổi thành họ Tưởng không? Nếu như em muốn thì tại bữa tiệc ngày mai sẽ công bố.”
Anh Túc ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau vẫn chưa trả lời. Tưởng Miên hiểu được suy nghĩ của cô, trên mặt không hề có chút biểu hiện nào là không vui, ngược lại còn kéo tay cô qua, nhẹ nhàng nắm lại, cười an ủi: “Vậy cũng không sao. Chuyện này chủ yếu là xem ý của em thế nào. Không muốn đổi thì nói một câu là được rồi, không sao.”
Bữa tiệc diễn ra vào ngày hôm sau.
Tưởng Miên nói tại bữa tiệc sẽ mời không quá nhiều người, Anh Túc còn cho rằng đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ. Kết quả khi tới hiện trường, cô mới phát hiện người tới chật cứng đại sảnh dưới lầu.
Bên trong đại sảnh, người tới người lui, Anh Túc đứng trên lan can tầng hai nhìn xuống, phần lớn đều quen biết. Tưởng Tín và Tưởng Miên sớm đã ở dưới lầu nói chuyện với mọi người, Anh Túc nhìn dáng vẻ Tưởng Miên nụ cười yếu ớt dịu dàng mà thành thạo điêu luyện, nhớ tới Lộ Minh từng nói Tưởng Miên không ra cửa trước không bước cổng sau, hôm nay xem ra, cho dù ưu điểm là khuê các cũng không nhất định không phải là người mạnh vì gạo bạo vì tiền.
Tiếp theo, Anh Túc nhìn thấy Lý Du Anh cũng đang đứng ở góc phòng, có chút ngỡ ngàng. Lý Du Anh vẫn luôn nhìn cô, thấy cô nhìn tới, liền từ xa cười cười nâng ly. Chờ Anh Túc xuống lầu, Lý Du Anh bưng hai ly rượu tới đón, đưa một ly cho cô, khẽ nhoẻn miệng cười nói: “Em xem, tôi đã bảo nhất định em là đại tiểu thư từ nơi nào đó bỏ nhà đi mà.”
“. . . Tôi thật sự không phải. Sao anh lại ở đây?”
“Tôi là bạn học của Tưởng Miên. Nghe nói gần đây cô ấy có một cô em gái tên là Tô Phác vô cùng xinh đẹp, tôi ngĩ thầm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, liền tới đây xem thế nào. Kết quả thật sự là em.” Lý Du Anh nháy mắt với cô, mỉm cười nói, “Em xem, thế giới này nhỏ biết bao.”
Anh Túc mím môi, cũng muốn phối hợp một chút lộ ra một nụ cười nhàn nhạt nói: “Đúng nha. Rất khéo.”
Anh Túc không quá am hiểu loại xã giao từ không biết đến quen thân nhạt nhẽo này. Cô quanh năm đi bên cạnh Sở Hành, phần lớn gặp đều là bậc cha chú, hoặc cho dù là trẻ tuổi, thì thân phận địa vị cũng cách đều ở trên cô rất nhiều. Vì vậy lúc gặp nhau đều dùng kính ngữ để xưng hô, hơn nữa cũng không cần cô phải tỉ mỉ chuyện này, tất cả đã có Sở Hành lo.
Thế nên bây giờ nói chuyện phiếm với Lý Du Anh cũng không biết phải nói gì, Anh Túc chỉ có thể đi theo đề tài của anh ta. Anh hỏi một câu cô đáp một câu, ngoại trừ như vậy ra thì Anh Túc không tìm được chủ đề gì mới thích hợp để chuyển đề tài. May mà Lý Du Anh hình như cũng không để ý lắm, hàn huyên với cô vài chuyện đông tây nam bắc, nghiêng đầu nhìn cô, ý cười trong veo hỏi: “Ngày mai em có rảnh không? Mấy người bạn rủ anh đi biển câu cá, em có muốn đi cùng không?”
Phản ứng đầu tiên của Anh Túc chính là muốn cự tuyệt, thế nhưng khi vừa mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Lộ Minh dẫn vài người, vừa đi vào đại sảnh vừa nhìn bốn phía.
Sở gia ở thành phố C chuyên tâm kinh doanh nhiều năm, hiện giờ trên tất cả các phương diện thế lực vô cùng rối rắm. Cho dù chỉ là trợ lý tổng giám đốc, cũng rất có thế lực ở đây. Tầm mắt Anh Túc dừng lại trên người Lộ Minh hai giây, quay lại đã thay đổi chủ ý, ngẩng đầu, cười nhẹ một tiếng với Lý Du Anh, khẽ nói: “Được ạ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ặc, hôm nay không có tiểu kịch trường. . . . . .
Nếu như ta nói hơn nửa chương này là ta ngồi xe bus dùng di động bấm từng chữ, rồi sửa rồi lại bấm liệu có ai tin không? Nhưng sự thật là như vậy ý!!! Ngón cái đến giờ vẫn còn đau!!! Cho nên mọi người có thương ta hơm!!! Hả! ! ! ! ! !
Tác giả :
Chiết Hỏa Nhất Hạ