Mị Nhục Sinh Hương
Chương 35: Đồ chơi của anh trai quỷ súc – 12 – (thịt mọi người mong đợi đã tới rồi!)
Bánh bao nhỏ được sinh vào một buổi chiều nọ, khi ấy Cố Minh Nguyệt đang ngồi trên trên ban công vừa tắm nắng hát khẽ vừa may chút đồ như mọi ngày.
Thoáng một cái mười tháng đã qua, cô ở lại nhà Tống Chân Dật hệt như mọc rễ, cả người được tẩm bổ đến châu tròn ngọc sáng, khi cúi đầu đều lộ chút thịt hai cằm rõ ràng.
Cô ở nhà trọ này lâu như vậy cũng không muốn dọn đi, dù sao hai người sống chung với nhau rất vui vẻ, ở đến độ cực kỳ thoải mái, bởi vậy người nào cũng không đề cập tới vấn đề này. Huống hồ trên người Tống Chân Dật có một loại không khí yên bình an lành, nơi anh xuất hiện thật giống như mang theo BGM thư giản, làm cho Cố Minh Nguyệt khi ở bên anh cũng cảm thấy vô cùng thanh thản dễ chịu và thoải mái. (BGM: background music – nhạc nền.)
Khi cảm giác được một luồng nước ấm áp chảy ra khỏi hạ thân, Cố Minh Nguyệt tự nhận mình đang rất bình tĩnh rồi gọi điện thoại cho Tống Chân Dật, nói cho anh biết chắc là mình sắp sinh rồi.
Từ trong điện thoại Tống Chân Dật nghe được giọng nói giả vờ bình tĩnh của thiếu nữ, giọng nói của cô hơi run, có thể tưởng tượng được thật ra từ sâu trong nội tâm của cô có bao nhiêu sợ hãi, lại còn muốn giả vờ tỏ thái độ thản nhiên không chút hoảng sợ. Anh nhíu mày, chì vì anh mong mỏi cô có thể toàn tâm toàn ý dựa vào mình —— cô có thể lo sợ hoảng hốt ở trước mặt mình, có thể không để ý hình tượng sợ hãi khóc lên ở trước mặt mình, có thể không cố kỵ gì mà làm nũng với mình.
Mà không phải giống như bây giờ, lộ ra khách khí cùng chút hờ hững từ trong lời nói, hoàn toàn sử dụng kiểu nói nhờ cậy người.
“Đừng căng thẳng quá, giữ vững hơi thở, anh sẽ tới ngay lập tức.” Tống Chân Dật lên tiếng dịu dàng an ủi, mức độ căng thẳng trong lòng anh không hề thấp hơn Cố Minh Nguyệt chút nào, lòng bàn tay cầm điện thoại cũng toát lớp lớp mồ hôi.
Cố Minh Nguyệt nghe được giọng nói từ tính vững vàng truyền ra trong điện thoại của người đàn ông, đột nhiên lại cảm thấy an tâm kiên định hơn. Cũng không biết từ lúc nào thì bắt đầu, chỉ cần có Tống Chân Dật bên người, chỉ cần có thể nghe giọng nói khoan thai rõ ràng như đàn hạc của anh, tất cả nôn nóng thấp thỏm, lo sợ bất an, đều có thể bị người kia cùng với lực lượng trong giọng nói của anh vỗ về xuống một cách thần kỳ.
Sau đó Tống Chân Dật nhanh chóng lái xe chạy về, rồi lại không ngừng nghỉ đỡ Cố Minh Nguyệt xuống lầu, lái xe đưa cô tới bệnh viện mình làm việc rồi đưa vào khoa phụ sản.
Sau khi được kiểm tra cẩn thận một phen, sản đạo của Cố Minh Nguyệt đã mở rộng, vì vậy được đẩy đi phòng sinh ngay lập tức.
Mà Tống Chân Dật lại chờ ở ngoài phòng sinh, trải qua một hồi lo lắng sốt ruột nhất trong đời mình, một đoạn thời gian kinh hồn táng đảm. Trong phòng sinh liên tiếp truyền ra một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết của Cố Minh Nguyệt, anh đứng ngồi không yên, không để ý ánh mắt quỷ dị của các cô y tá một lúc thì qua lại quanh quẩn một chỗ trong hành lang, một hồi lại ngồi vào ghế dài trước phòng sinh vòng tay trước ngực lại không ngừng kiễng chân...
Bởi vì Cố Minh Nguyệt kiên trì muốn sinh tự nhiên, kết cấu sản đạo của cô lại có khác biệt rất nhỏ với người thường, bên trong quanh co lại chật hẹp, tuy rằng co dãn rất tốt, nhưng chính nó lại suýt nữa tạo thành khó sinh, quả thật phải chịu đau khổ một trận. (Sinh tự nhiên là dạng sinh đẻ bình thường, còn sinh mổ thì ngược lại.)
Chưa kể tới khi Tống Chân Dật ở ngoài phòng sinh nghe được tin tức Cố Minh Nguyệt khó sinh, tâm thần không yên, tinh thần nét mặt hoảng hốt, trạng thái lúc đó của anh dù có là ai nhìn vào đi nữa, đều không thể nghi ngờ anh là cha ruột của đứa bé, là chồng hợp pháp của sản phụ trong kia.
Người nào cũng không nghĩ tới là Tống Chân Dật đang vui làm cha, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện nghìn vạn lần, vui vẻ chịu đựng. (Lin: đoạn này chả hiểu chi ra chi, raw nó sao thì bạn làm vậy, mà chả hiểu sao làm xong lại không hiểu tẹo nào, chỉ thấy nó thật mâu thuẫn @@.)
Sau khi thoát lực sinh con Cố Minh Nguyệt cảm nhận được có một thứ gì đó chậm chạp tuột khỏi cơ thể, sau đó nghe thấy đứa bé bị đánh một cái thật mạnh cùng tiếng khóc to rõ của bé, còn chưa kịp nhìn một cái, đã mệt mỏi mơ màng ngủ như chết. Vừa nhắm mắt ngủ cô đã ngủ rất say ngủ tới ngọt ngào, mãi đến khi bị một cái đầu nhỏ lăn qua lăn lại rầm rì đẩy loạn trên ngực cô mới tỉnh lại.
“Xin lỗi.” Tống Chân Dật có chút ngượng ngùng, anh chỉ muốn đặt bé con lên ngực mẹ, nằm cạnh mẹ dán vào da thịt của mẹ có thể tạo cảm giác an toàn cho cục cưng vừa ra đời, không ngờ bé cưng lại đói bụng, theo bản năng đẩy đẩy nơi mềm mại tỏa ra mùi sữa thơm.
Cố Minh Nguyệt gật đầu lại nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của bánh bao nhỏ trước ngực, mặt bé hồng hồng nho nhỏ, ngay cả ánh mắt cũng chưa thể mở vậy mà lại hơi quệt mồm, môi nhỏ làm ra động tác bú mút một cái. Cô nhìn mình sinh mệnh bé nhỏ mà mình trăm cay nghìn đắng sinh ra, đột nhiên khóc lên.
“Làm sao vậy?” Tống Chân Dật rất tự nhiên ngồi xuống bên giường Cố Minh Nguyệt, động tác nghiêng người cúi xuống của anh chặn lại tia sáng bên ngoài, nhìn thiếu nữ đang thút thít vẻ mặt dịu dàng lại đầy yêu thương, giữa sóng mắt lưu chuyển tình ý triền miên lại tựa như mây như khói, bao nhiêu thướt tha tự nhiên đều ở đuôi lông mày, nhu tình như nước tình ý ngọt ngào tràn đầy khóe mắt. Anh nhìn gương mặt của bánh bao nhỏ một chút, hiển nhiên là không tìm được đồ ăn dáng vẻ bé con liền như muốn oa oa khóc lớn, lại nghĩ đến thiếu nữ lần đầu làm mẹ, nhất định là do tâm tình xao động mà rung động, cảm động đến đến thút thít đều như tất cả những người vừa lên chức làm mẹ khác.
Câu trả lời của Cố Minh Nguyệt khiến Tống Chân Dật có chút dở khóc dở cười, bao giờ cô cũng nói ra ngoài dự đoán mọi người như vậy, chỉ thấy thiếu nữ bẹp bẹp miêng, ôm cục thịt nhỏ mềm mại, khổ sở nói: “Hoá ra bé cưng mới ra đời thật sự rất xấu...” Liều sống liều chết lại sinh ra một bé con xấu xí hệt như con khỉ nhỏ thế này, Cố Minh Nguyệt tỏ ý trong lúc nhất thời mình không chấp nhận được.
Trẻ con mới ra đời nào có thể trắng trẻo đáng yêu, Cố Minh Nguyệt biết rất rõ điều này, thế nhưng chính là không khống chế được tâm tình phập phồng của mình, cô thật rất muốn khóc, hơn nữa còn muốn khóc một trận thật thoải mái, trút hết tất cả tâm tình tiêu cực của mình ra ngoài.
Vì vậy thiếu nữ dùng đầu cọ cọ vào người đàn ông ngồi nơi mép giường, thông qua nước mắt mà biểu lộ lên bao nhiêu phiễn não tủi thân, cùng toàn bộ đau khổ trước kia phải chịu đựng.
Cô không biết mình nên làm gì để nuôi sống sinh linh bé bỏng này thành người, chẳng qua cô biết Tống Chân Dật nhất định sẽ giúp đỡ cô, Cố Minh Nguyệt cứ thế toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, nhưng đồng thời lại tỏ ý từ chối cũng thường xuyên không thừa nhận mình ngóng trông và dựa vào người đàn ông này. Cô phải tự mình đi tiếp, như một con thoi qua lại không ngừng ở từng vị diện của thế giới nhiệm vụ, mà Tống Chân Dật là người lữ khách tốt đẹp nhất mộng ảo nhất trong đời cô, cô không thể buông thả dây dưa giữ anh lại khiến anh phải ngừng bước vì cô, bởi vì khoảng cách giữa hai người không những là dòng chảy bao la của thời gian, mà còn là cả khoảng cách giữa những không gian rộng lớn.
Cho dù hai trái tim của bọn họ hiểu nhau gắn bó với nhau thế nào đi nữa, kết quả cũng chỉ là gần nhau trong gang tấc mà như biển trời cách mặt, chỉ còn lại duy nhất sự đau khổ tột cùng của sinh ly tử biệt của nỗi nhớ tương tư vô hạn mà thôi.
Cố Minh Nguyệt không nỡ đối xử với Tống Chân Dật như thế, trong thế giới này anh còn chẳng được coi là vai nam thứ của câu chuyện, lại trời xui đất khiến mà tiến vào tim cô.
Ánh sáng từ anh chữa lành mọi thứ, một luồng sáng ấm áp lưu chuyển, như có thể rửa sạch tất cả những điều dơ bẩn cùng bóng tối xấu xa trên người cô, sau đó dùng ánh sáng nhu hòa sáng ngời kia soi sáng quanh cô, ấm áp tới mức có thể hòa tan toàn bộ băng tuyết ngập trời phong tỏa tâm linh từ tận sâu linh hồn cô.
Tống Chân Dật nhìn cô khóc tới đau lòng, hốc mắt anh cũng đỏ lên, anh nhẹ hôn lên vầng trán trơn bóng của thiếu nữ, bật thốt lên câu nói đã xoay chuyển nghìn vạn lần trong lòng anh: “Tiểu Nguyệt, hãy để anh chăm sóc cho em.” Bàn tay của anh chân thành nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của thiếu nữ, mười ngón tay quấn quít thật chặt.
“Xin em đồng ý với anh...” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông khiến cõi lòng Cố Minh Nguyệt đau xót, người này thật đáng ghét, anh lại tỏ ra mình nhỏ bé hạ thấp mình như vậy làm gì, lại còn ranh mãnh lựa lúc mình mới sinh con xong, thể xác và tinh thần đều yếu đuối vô lực mà tỏ tình, làm cho mình hoàn toàn không thể giữ lòng dạ cứng rắn từ chối anh.
“Anh biết anh hơn em 11 tuổi, số tuổi hơi lớn. Nhưng chồng già vợ trẻ cũng có cái tốt của nó, ví dụ như anh sẽ vừa là chồng vừa là cha chăm sóc thương yêu em, cả đời này tuyệt đối sẽ không làm em buồn lòng dù chỉ một chút.” Tống Chân Dật như đã thấy được ánh sáng thắng lợi, bắt đầu tràn đầy phấn khởi khuyên dụ, “Anh sẽ làm người chồng tốt người cha tốt, mọi thứ anh có đều là của em và con...”
Theo miêu tả của Tống Chân Dật, trong đầu Cố Minh Nguyệt chậm rãi phác họa ra một khung cảnh tốt đẹp điềm tĩnh sống chung vui vẻ trong thời gian tới. Tống Chân Dật là người đàn ông đã nói thì sẽ làm, anh dám đưa ra cam kết, đều đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ cân nhắc mà thành, Cố Minh Nguyệt tin tưởng anh hoàn toàn có thể làm tốt hơn những gì anh nói.
Cô nhắm mắt lại, cuối cùng nỗi khát vọng trong lòng cũng vượt lên sự không đành lòng kia, cùng lắm thì cô sẽ ở lại không gian trong thế giới nhiệm vụ này đi cùng anh tới hết đời, sau đó khi con cháu đầy đàn khi tiễn anh đi tới cuối chặng đường, cô sẽ một mình bước đi trên con đường thay đổi thời không.
Như vậy hồi ức hạnh phúc khi ở bên anh, cũng đủ để cô cất giữ cho vô số ngày đêm trong tương lai.
Dường như Tống Chân Dật là do trời cao đặc biệt phái xuống đề chia sẻ đền bù cho sự tiếc nuối trong đời của cô, mỗi lần xuất hiện thời gian địa điểm đều vừa khớp, trùng hợp tới huyền diệu khó hiểu, Cố Minh Nguyệt cũng như đa số những cô gái khác đều có cùng chung một nguyện vọng —— nguyện được một người một lòng, bạc đầu không chia xa.
Ở trong thế giới riêng của chính cô, ý nghĩ này ngây thơ đến buồn cười chỉ có thể bị chôn sâu ở trong lòng. Trong tất cả thế giới nhiệm vụ cô đã đi qua, cô vĩnh viễn không thể cảm nhận được sự phát triển hạnh phúc ngọt ngào sau này.
Ở nơi đây, nơi đây có Tống Chân Dật, cô bằng lòng tháo ra lớp vỏ ngoài che dấu không đổi kia, làm một bản thân chân thật. Cố Minh Nguyệt, cái tên với ba chữ này không chỉ đại biểu là tên của cô, mà còn tỏ rõ cô muốn thoát khỏi bản chất của nhân vật trong nhiệm vụ, linh hồn vượt qua không gian thời gian.
Ở trước mặt Tống Chân Dật, cô không phải Thẩm Duyệt, cô chỉ là một Cố Minh Nguyệt.
Cố Minh Nguyệt không nói gì, cô nhích qua chỗ trống trên giường một chút, chừa ra một vị trí nhỏ, lấy tay vỗ vỗ giường, ra hiệu Tống Chân Dật lên nằm chung với cô, sau đó cởi áo ra cho bánh bao nhỏ bú.
Lần đầu Tống Chân Dật nhìn thấy bộ ngực căng phồng trắng như tuyết của thiếu nữ, khuôn mặt xoát một cái liền đỏ như rỉ máu.
“Anh phải tập làm quen, cha đứa bé.” Cố Minh Nguyệt nửa đùa nửa thật trêu đùa người đàn ông bên cạnh, một lần làm nữ lưu manh cảm giác cũng rất tốt, sau khi sinh con hình như da mặt cũng thay đổi dày hơn một chút rồi.
Chuyện bú sữa này quả là chuyện khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng từng giây từng phút.
Huyết dịch của Tống Chân Dật như sôi trào sau khi nghe lời nói của thiếu nữ, nhiệt độ quay cuồng nóng rực, rất khó tưởng tượng một người đàn ông như anh cũng có lúc ngây thơ thất thố như vậy.
“Ừm.”
Cánh tay dài của anh ôm lấy thiếu nữ cùng bánh bao nhỏ đang dùng toàn bộ sức lực rầm rì hút hút trước bầu ngực, có cảm giác mình thật không có tiền đồ chỉ vậy mà đã vui mừng tới chảy nước mắt rồi.
Cuộc đời độc thân 28 năm cuối cùng đã kết thúc, hơn nữa mua một còn được tặng một, Tống Chân Dật chợt thấy tâm tình mình thật quỷ dị cảm giác như mình vừa nhận được một món hời, nét mặt hơi 囧 囧.
Chỉ cần là của Cố Minh Nguyệt, anh đều chấp nhận và yêu thương hết thảy.
Vì vậy cuộc sống ông bố – vú em siêu cấp của Tống Chân Dật chính thức mở màn.
Sau khi Cố Minh Nguyệt sinh xong hai tháng, cuối cùng nam thanh niên lớn tuổi Tống Chân Dật cũng thoát khỏi đội ngũ xử nam.
Là một bác sĩ có chút thích sạch sẽ, sau khi tắm sạch toàn thân trong phòng tắm xong liền vội vã không nhịn nổi quấn khăn tắm lao về phía cơ thể bé nhỏ trên giường kia.
Trong lòng Cố Minh Nguyệt cũng có vô hạn chờ mong, khi cô đối mặt với ám chỉ của anh lần này, trong lòng căng thẳng hốt hoảng, lại cẩn thận gật gật đầu. Tới lúc bị Tống Chân Dật nhảy lên dè dưới thân, thân thể của cô vì kích động mà run rẩy.
Dưới nụ hôn trúc trắc chứa đầy ý nghĩ yêu thương của người kia, thiếu nữ từ từ buông lỏng thân thể, nhiệt tình đáp lại dây dưa thân mật.
Tống Chân Dật thường có yêu cầu rất cao dành cho nửa kia của mình, soi mói tới mức mà cả người lẫn thần đều tức điên, thói quen thích sạch sẽ của anh đã làm anh luôn giữ mình trong sạch, vì với một người đàn ông có bệnh thích sạch sẽ lại có yêu cầu cao mà nói, nếu người kia không bước vào cánh cửa tâm hồn mình được, sao có thể đi tới cửa ải sinh lý này.
Cố Minh Nguyệt là người phụ nữ đầu tiên của anh, lại là người hoàn toàn không phù hợp với ghi chú chọn bạn trăm năm trước đây của anh, thế nhưng anh cứ thích cô, đã thế còn thích tới nỗi hận không thể hòa tan cô vào trong xương cốt của mình.
Bởi vậy có thể thấy được, thời điểm khác phái hấp dẫn nhau, những tiêu chuẩn đã được liệt kê ra trước đó thường bị lý trí pha trộn nuốt sạch.
Cố Minh Nguyệt vẫn hệt như trước vừa nhạy cảm vừa nhiều nước, Tống Chân Dật yêu thương hôn lên ngực mềm, miệng hút đầy sữa tươi ngọt lịm, bàn tay đặt ở một bên khác ra sức xoa nắn, sau khi dịu dàng mút cả hai vú, môi anh hôn thẳng một đường từ bụng cô xuống dưới, tới trước hoa hộ tỏa ra hương vị ngọt ngào kia.
“A... Đừng...” Cố Minh Nguyệt đoán được ý đồ của anh, cô thoáng ngượng ngùng định khép đùi lại, nhưng vẫn chậm một bước bị bàn tay to kia đẩy ra uốn cong tới trước ngực, dùng lực lớn giam cầm thiếu nữ làm cơ thể cô không thể giãy dụa được, cúi sát đầu vào chốn đào nguyên đang chảy từng dòng chất lỏng ngọt ngào, vươn đầu lưỡi trơn nhẵn ẩm ướt bắt đầu từ hoa đế dọc theo hộ khẩu cứ thế từng chút từng chút một liếm mỗi cánh hoa, chui vào giữa lỗ nhỏ đến không thể thấy rõ của huyệt thịt.
“Ưm, ưm ~~~~ không được ~~~ đừng như vậy ~~~~ ưm ư ~~~~~ ư ư ~~~~.”
Trong huyệt nhỏ hồng nhạt như cánh hoa hồng đang có một đầu lưỡi lớn qua lại khuấy động, chất lỏng ngọt ngào không cách nào khống chế được mà chảy xuôi ướt hết giữa hai đùi, tất cả đều bị lưỡi to vòng một lượt nuốt sạch vào bụng. Tiếng mút liếm huyệt thịt ‘Xì xì’ kia khiến cho Cố Minh Nguyệt bối rối, lại không thể làm gì khác hơn là được hầu hạ tới nỗi muốn chết.
Tống Chân Dật là người đàn ông đầu tiên dùng miệng quan hệ với Cố Minh Nguyệt, người đàn ông có bệnh sạch sẽ như anh vậy mà không cảm thấy thân dưới của phụ nữ bẩn, trái lại còn tự nhận không có chỗ nào trên người cô không đẹp, không chỗ nào không khiến người ta mê thích.
Cố Minh Nguyệt cảm động trong lòng, cô vứt bỏ thể diện, xoay ngược người lại chui vào giữa hai chân anh, há miệng đón nhận toàn bộ nam căn của anh, dùng hai bàn tay nhỏ bé nhu động nam căn cứng rắn nóng rực căng trướng kia từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng lại vuốt ve hai quả trứng co ở một chỗ kia, dùng chiếc lưỡi liếm vẽ ngậm mút. Tính khí của Tống Chân Dật có màu trắng nõn, có mùi thơm hơi chát của cỏ xanh, Cố Minh Nguyệt vô cùng tậm tâm ăn nó, cô muốn làm cho người đàn ông nằm trên cô cảm nhận được sự sung sướng.
Đột nhiên được đãi ngộ phúc lợi lớn như thế Tống Chân Dật không khỏi sướng tới đầu óc choáng váng, anh trêu chọc nửa thân dưới thiếu nữ thật tốt, lại lần nữa ngậm hoa huyệt mềm mại của cô vào miệng, hai người lấy tư thế 69 nam trên nữ dưới bắt đầu phục vụ đối phương, trong lúc bị kích thích chàng xử nam không nhịn được mà chuyển động hạ thân của mình ở trong miệng thiếu nữ, không cẩn thận giao toàn bộ đồng tinh vào miệng anh đào nhỏ kia.
Nếu tinh dịch đàn ông này là của Tống Chân Dật, Cố Minh Nguyệt vui mừng mãn nguyện uống sạch, chất lỏng màu trắng sữa tỏa mùi xạ hương thuận theo thực quản chảy vào trong dạ dày, khiến người ta, còn muốn ăn nhiều hơn.
Dáng vẻ thiếu nữ dâm đãng liếm láp chất lỏng trắng sữa còn sót lại trên đầu thú, làm cho gậy thịt lớn kia của người đàn ông hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ngẩng đầu lên lần nữa.
Lúc này đây, mục tiêu của dương cụ là nhục huyệt ngon lành nhiều nước kia.
Tính khí to dài được hoa huyệt thiếu nữ nuốt vào cả cây vừa thong thả vừa kiên định, tiếp đó bắt đầu đâm rút thật nhẹ thật cạn, tiết tấu nhún của Tống Chân Dật nhẹ nhàng ổn định, tần suất và sức lực này có thể tạo cho phái nữ cảm giác dịu dàng mà thoải mái, không quá mạnh mẽ mà lại để lại dư vị lâu dài. Thỉnh thoảng anh dùng mông vẽ vòng tròn ở trong tiểu huyệt mềm hẹp ẩm ướt, trêu chọc thiếu nữ nhẹ giọng rên lên không ngừng, không ngừng cầu xin tha thứ.
“Chân Dật, Chân Dật....” Thiếu nữ đáp lại người đàn ông nằm đè trên mình, nhấc mông mình lên nghênh hợp dương vật khiến cho cô dục tiên dục tử kia, thủy dịch chuyển động và tiếng va chạm thân thể khiến cho hai người trầm mê trong tình ái kiều diễm nước sữa hòa nhau, tứ chi quấn quít ai cũng không muốn rời khỏi người kia.
“Còn chưa đủ.... A a a... Sâu hơn một chút... Còn muốn... Ưm a.... Không được húc lên.... Không được húc lên chỗ đó....” Nằm dưới thân Tống Chân Dật, Cố Minh Nguyệt lấy được sự sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần, cô không biết thoả mãn mà mở rộng bản thân, để lửa nóng của dương cụ đàn ông đâm thật sâu vào trong mình, đâm vào sâu mở cả miệng tử cung, toàn bộ quy đầu ra ra vào vào húc lên đâm mạnh vào.
“Tiểu Nguyệt, em thật giỏi.... Quá tuyệt vời...!” Tiếng thở dốc dần dần nặng thêm, anh ưỡn ngực làm cho tốc độ vô tình nhanh hơn lúc ban đầu, mỗi lần cắm vào vừa thâm sâu vừa tàn nhẫn, đâm trực tiếp vào mạnh tới nỗi Cố Minh Nguyệt cảm thấy bụng dưới của mình đã tê dại khó nhịn, từng đợt sóng khoái cảm tích tụ lần lượt đuổi tới, tình triều long trời lỡ đất đánh nát tất cả lý trí, cô chỉ có thể tùy theo nhịp đâm giã ra vào của côn thịt mà không ngừng phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ, chủ động mở rộng huyệt nhỏ tách rộng ra, để nhào nặn vân vê nhục hạch nhiều hơn khoái cảm tới mãnh liệt hơn chút nữa.
Tiểu huyệt không gì sánh được kia vừa thu lại rồi nhả ra lại hợp vào nhiệt tình chèn ép ma sát dương cụ, hoa tâm lại càng như cái miệng nhỏ mút lấy lỗ nhỏ trên đỉnh. Qua mấy hiệp, hai người đều thở hồng hộc, trong bụng nhỏ của Cố Minh Nguyệt cũng được đút ăn tiên tinh hai lần.
“Em quả đúng là tiểu yêu tinh khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.” Sau khi rửa sạch cơ thể cả hai xong Tống Chân Dật ôm Cố Minh Nguyệt hài lòng đi ngủ.
Đại khái là khi ở trên giường đàn ông đều thích nói yêu tinh đủ loại gì đó, nhưng Cố Minh Nguyệt cảm thấy lời do Tống Chân Dật nói ra lại thật êm tai, cô cũng không để ý khi người khác so sánh không giống với thứ gì đó có gì phải quá vui mừng. (đoạn này hơi rối, mà chả biết sao cho vừa.)
Thoáng một cái mười tháng đã qua, cô ở lại nhà Tống Chân Dật hệt như mọc rễ, cả người được tẩm bổ đến châu tròn ngọc sáng, khi cúi đầu đều lộ chút thịt hai cằm rõ ràng.
Cô ở nhà trọ này lâu như vậy cũng không muốn dọn đi, dù sao hai người sống chung với nhau rất vui vẻ, ở đến độ cực kỳ thoải mái, bởi vậy người nào cũng không đề cập tới vấn đề này. Huống hồ trên người Tống Chân Dật có một loại không khí yên bình an lành, nơi anh xuất hiện thật giống như mang theo BGM thư giản, làm cho Cố Minh Nguyệt khi ở bên anh cũng cảm thấy vô cùng thanh thản dễ chịu và thoải mái. (BGM: background music – nhạc nền.)
Khi cảm giác được một luồng nước ấm áp chảy ra khỏi hạ thân, Cố Minh Nguyệt tự nhận mình đang rất bình tĩnh rồi gọi điện thoại cho Tống Chân Dật, nói cho anh biết chắc là mình sắp sinh rồi.
Từ trong điện thoại Tống Chân Dật nghe được giọng nói giả vờ bình tĩnh của thiếu nữ, giọng nói của cô hơi run, có thể tưởng tượng được thật ra từ sâu trong nội tâm của cô có bao nhiêu sợ hãi, lại còn muốn giả vờ tỏ thái độ thản nhiên không chút hoảng sợ. Anh nhíu mày, chì vì anh mong mỏi cô có thể toàn tâm toàn ý dựa vào mình —— cô có thể lo sợ hoảng hốt ở trước mặt mình, có thể không để ý hình tượng sợ hãi khóc lên ở trước mặt mình, có thể không cố kỵ gì mà làm nũng với mình.
Mà không phải giống như bây giờ, lộ ra khách khí cùng chút hờ hững từ trong lời nói, hoàn toàn sử dụng kiểu nói nhờ cậy người.
“Đừng căng thẳng quá, giữ vững hơi thở, anh sẽ tới ngay lập tức.” Tống Chân Dật lên tiếng dịu dàng an ủi, mức độ căng thẳng trong lòng anh không hề thấp hơn Cố Minh Nguyệt chút nào, lòng bàn tay cầm điện thoại cũng toát lớp lớp mồ hôi.
Cố Minh Nguyệt nghe được giọng nói từ tính vững vàng truyền ra trong điện thoại của người đàn ông, đột nhiên lại cảm thấy an tâm kiên định hơn. Cũng không biết từ lúc nào thì bắt đầu, chỉ cần có Tống Chân Dật bên người, chỉ cần có thể nghe giọng nói khoan thai rõ ràng như đàn hạc của anh, tất cả nôn nóng thấp thỏm, lo sợ bất an, đều có thể bị người kia cùng với lực lượng trong giọng nói của anh vỗ về xuống một cách thần kỳ.
Sau đó Tống Chân Dật nhanh chóng lái xe chạy về, rồi lại không ngừng nghỉ đỡ Cố Minh Nguyệt xuống lầu, lái xe đưa cô tới bệnh viện mình làm việc rồi đưa vào khoa phụ sản.
Sau khi được kiểm tra cẩn thận một phen, sản đạo của Cố Minh Nguyệt đã mở rộng, vì vậy được đẩy đi phòng sinh ngay lập tức.
Mà Tống Chân Dật lại chờ ở ngoài phòng sinh, trải qua một hồi lo lắng sốt ruột nhất trong đời mình, một đoạn thời gian kinh hồn táng đảm. Trong phòng sinh liên tiếp truyền ra một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết của Cố Minh Nguyệt, anh đứng ngồi không yên, không để ý ánh mắt quỷ dị của các cô y tá một lúc thì qua lại quanh quẩn một chỗ trong hành lang, một hồi lại ngồi vào ghế dài trước phòng sinh vòng tay trước ngực lại không ngừng kiễng chân...
Bởi vì Cố Minh Nguyệt kiên trì muốn sinh tự nhiên, kết cấu sản đạo của cô lại có khác biệt rất nhỏ với người thường, bên trong quanh co lại chật hẹp, tuy rằng co dãn rất tốt, nhưng chính nó lại suýt nữa tạo thành khó sinh, quả thật phải chịu đau khổ một trận. (Sinh tự nhiên là dạng sinh đẻ bình thường, còn sinh mổ thì ngược lại.)
Chưa kể tới khi Tống Chân Dật ở ngoài phòng sinh nghe được tin tức Cố Minh Nguyệt khó sinh, tâm thần không yên, tinh thần nét mặt hoảng hốt, trạng thái lúc đó của anh dù có là ai nhìn vào đi nữa, đều không thể nghi ngờ anh là cha ruột của đứa bé, là chồng hợp pháp của sản phụ trong kia.
Người nào cũng không nghĩ tới là Tống Chân Dật đang vui làm cha, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện nghìn vạn lần, vui vẻ chịu đựng. (Lin: đoạn này chả hiểu chi ra chi, raw nó sao thì bạn làm vậy, mà chả hiểu sao làm xong lại không hiểu tẹo nào, chỉ thấy nó thật mâu thuẫn @@.)
Sau khi thoát lực sinh con Cố Minh Nguyệt cảm nhận được có một thứ gì đó chậm chạp tuột khỏi cơ thể, sau đó nghe thấy đứa bé bị đánh một cái thật mạnh cùng tiếng khóc to rõ của bé, còn chưa kịp nhìn một cái, đã mệt mỏi mơ màng ngủ như chết. Vừa nhắm mắt ngủ cô đã ngủ rất say ngủ tới ngọt ngào, mãi đến khi bị một cái đầu nhỏ lăn qua lăn lại rầm rì đẩy loạn trên ngực cô mới tỉnh lại.
“Xin lỗi.” Tống Chân Dật có chút ngượng ngùng, anh chỉ muốn đặt bé con lên ngực mẹ, nằm cạnh mẹ dán vào da thịt của mẹ có thể tạo cảm giác an toàn cho cục cưng vừa ra đời, không ngờ bé cưng lại đói bụng, theo bản năng đẩy đẩy nơi mềm mại tỏa ra mùi sữa thơm.
Cố Minh Nguyệt gật đầu lại nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của bánh bao nhỏ trước ngực, mặt bé hồng hồng nho nhỏ, ngay cả ánh mắt cũng chưa thể mở vậy mà lại hơi quệt mồm, môi nhỏ làm ra động tác bú mút một cái. Cô nhìn mình sinh mệnh bé nhỏ mà mình trăm cay nghìn đắng sinh ra, đột nhiên khóc lên.
“Làm sao vậy?” Tống Chân Dật rất tự nhiên ngồi xuống bên giường Cố Minh Nguyệt, động tác nghiêng người cúi xuống của anh chặn lại tia sáng bên ngoài, nhìn thiếu nữ đang thút thít vẻ mặt dịu dàng lại đầy yêu thương, giữa sóng mắt lưu chuyển tình ý triền miên lại tựa như mây như khói, bao nhiêu thướt tha tự nhiên đều ở đuôi lông mày, nhu tình như nước tình ý ngọt ngào tràn đầy khóe mắt. Anh nhìn gương mặt của bánh bao nhỏ một chút, hiển nhiên là không tìm được đồ ăn dáng vẻ bé con liền như muốn oa oa khóc lớn, lại nghĩ đến thiếu nữ lần đầu làm mẹ, nhất định là do tâm tình xao động mà rung động, cảm động đến đến thút thít đều như tất cả những người vừa lên chức làm mẹ khác.
Câu trả lời của Cố Minh Nguyệt khiến Tống Chân Dật có chút dở khóc dở cười, bao giờ cô cũng nói ra ngoài dự đoán mọi người như vậy, chỉ thấy thiếu nữ bẹp bẹp miêng, ôm cục thịt nhỏ mềm mại, khổ sở nói: “Hoá ra bé cưng mới ra đời thật sự rất xấu...” Liều sống liều chết lại sinh ra một bé con xấu xí hệt như con khỉ nhỏ thế này, Cố Minh Nguyệt tỏ ý trong lúc nhất thời mình không chấp nhận được.
Trẻ con mới ra đời nào có thể trắng trẻo đáng yêu, Cố Minh Nguyệt biết rất rõ điều này, thế nhưng chính là không khống chế được tâm tình phập phồng của mình, cô thật rất muốn khóc, hơn nữa còn muốn khóc một trận thật thoải mái, trút hết tất cả tâm tình tiêu cực của mình ra ngoài.
Vì vậy thiếu nữ dùng đầu cọ cọ vào người đàn ông ngồi nơi mép giường, thông qua nước mắt mà biểu lộ lên bao nhiêu phiễn não tủi thân, cùng toàn bộ đau khổ trước kia phải chịu đựng.
Cô không biết mình nên làm gì để nuôi sống sinh linh bé bỏng này thành người, chẳng qua cô biết Tống Chân Dật nhất định sẽ giúp đỡ cô, Cố Minh Nguyệt cứ thế toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, nhưng đồng thời lại tỏ ý từ chối cũng thường xuyên không thừa nhận mình ngóng trông và dựa vào người đàn ông này. Cô phải tự mình đi tiếp, như một con thoi qua lại không ngừng ở từng vị diện của thế giới nhiệm vụ, mà Tống Chân Dật là người lữ khách tốt đẹp nhất mộng ảo nhất trong đời cô, cô không thể buông thả dây dưa giữ anh lại khiến anh phải ngừng bước vì cô, bởi vì khoảng cách giữa hai người không những là dòng chảy bao la của thời gian, mà còn là cả khoảng cách giữa những không gian rộng lớn.
Cho dù hai trái tim của bọn họ hiểu nhau gắn bó với nhau thế nào đi nữa, kết quả cũng chỉ là gần nhau trong gang tấc mà như biển trời cách mặt, chỉ còn lại duy nhất sự đau khổ tột cùng của sinh ly tử biệt của nỗi nhớ tương tư vô hạn mà thôi.
Cố Minh Nguyệt không nỡ đối xử với Tống Chân Dật như thế, trong thế giới này anh còn chẳng được coi là vai nam thứ của câu chuyện, lại trời xui đất khiến mà tiến vào tim cô.
Ánh sáng từ anh chữa lành mọi thứ, một luồng sáng ấm áp lưu chuyển, như có thể rửa sạch tất cả những điều dơ bẩn cùng bóng tối xấu xa trên người cô, sau đó dùng ánh sáng nhu hòa sáng ngời kia soi sáng quanh cô, ấm áp tới mức có thể hòa tan toàn bộ băng tuyết ngập trời phong tỏa tâm linh từ tận sâu linh hồn cô.
Tống Chân Dật nhìn cô khóc tới đau lòng, hốc mắt anh cũng đỏ lên, anh nhẹ hôn lên vầng trán trơn bóng của thiếu nữ, bật thốt lên câu nói đã xoay chuyển nghìn vạn lần trong lòng anh: “Tiểu Nguyệt, hãy để anh chăm sóc cho em.” Bàn tay của anh chân thành nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của thiếu nữ, mười ngón tay quấn quít thật chặt.
“Xin em đồng ý với anh...” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông khiến cõi lòng Cố Minh Nguyệt đau xót, người này thật đáng ghét, anh lại tỏ ra mình nhỏ bé hạ thấp mình như vậy làm gì, lại còn ranh mãnh lựa lúc mình mới sinh con xong, thể xác và tinh thần đều yếu đuối vô lực mà tỏ tình, làm cho mình hoàn toàn không thể giữ lòng dạ cứng rắn từ chối anh.
“Anh biết anh hơn em 11 tuổi, số tuổi hơi lớn. Nhưng chồng già vợ trẻ cũng có cái tốt của nó, ví dụ như anh sẽ vừa là chồng vừa là cha chăm sóc thương yêu em, cả đời này tuyệt đối sẽ không làm em buồn lòng dù chỉ một chút.” Tống Chân Dật như đã thấy được ánh sáng thắng lợi, bắt đầu tràn đầy phấn khởi khuyên dụ, “Anh sẽ làm người chồng tốt người cha tốt, mọi thứ anh có đều là của em và con...”
Theo miêu tả của Tống Chân Dật, trong đầu Cố Minh Nguyệt chậm rãi phác họa ra một khung cảnh tốt đẹp điềm tĩnh sống chung vui vẻ trong thời gian tới. Tống Chân Dật là người đàn ông đã nói thì sẽ làm, anh dám đưa ra cam kết, đều đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ cân nhắc mà thành, Cố Minh Nguyệt tin tưởng anh hoàn toàn có thể làm tốt hơn những gì anh nói.
Cô nhắm mắt lại, cuối cùng nỗi khát vọng trong lòng cũng vượt lên sự không đành lòng kia, cùng lắm thì cô sẽ ở lại không gian trong thế giới nhiệm vụ này đi cùng anh tới hết đời, sau đó khi con cháu đầy đàn khi tiễn anh đi tới cuối chặng đường, cô sẽ một mình bước đi trên con đường thay đổi thời không.
Như vậy hồi ức hạnh phúc khi ở bên anh, cũng đủ để cô cất giữ cho vô số ngày đêm trong tương lai.
Dường như Tống Chân Dật là do trời cao đặc biệt phái xuống đề chia sẻ đền bù cho sự tiếc nuối trong đời của cô, mỗi lần xuất hiện thời gian địa điểm đều vừa khớp, trùng hợp tới huyền diệu khó hiểu, Cố Minh Nguyệt cũng như đa số những cô gái khác đều có cùng chung một nguyện vọng —— nguyện được một người một lòng, bạc đầu không chia xa.
Ở trong thế giới riêng của chính cô, ý nghĩ này ngây thơ đến buồn cười chỉ có thể bị chôn sâu ở trong lòng. Trong tất cả thế giới nhiệm vụ cô đã đi qua, cô vĩnh viễn không thể cảm nhận được sự phát triển hạnh phúc ngọt ngào sau này.
Ở nơi đây, nơi đây có Tống Chân Dật, cô bằng lòng tháo ra lớp vỏ ngoài che dấu không đổi kia, làm một bản thân chân thật. Cố Minh Nguyệt, cái tên với ba chữ này không chỉ đại biểu là tên của cô, mà còn tỏ rõ cô muốn thoát khỏi bản chất của nhân vật trong nhiệm vụ, linh hồn vượt qua không gian thời gian.
Ở trước mặt Tống Chân Dật, cô không phải Thẩm Duyệt, cô chỉ là một Cố Minh Nguyệt.
Cố Minh Nguyệt không nói gì, cô nhích qua chỗ trống trên giường một chút, chừa ra một vị trí nhỏ, lấy tay vỗ vỗ giường, ra hiệu Tống Chân Dật lên nằm chung với cô, sau đó cởi áo ra cho bánh bao nhỏ bú.
Lần đầu Tống Chân Dật nhìn thấy bộ ngực căng phồng trắng như tuyết của thiếu nữ, khuôn mặt xoát một cái liền đỏ như rỉ máu.
“Anh phải tập làm quen, cha đứa bé.” Cố Minh Nguyệt nửa đùa nửa thật trêu đùa người đàn ông bên cạnh, một lần làm nữ lưu manh cảm giác cũng rất tốt, sau khi sinh con hình như da mặt cũng thay đổi dày hơn một chút rồi.
Chuyện bú sữa này quả là chuyện khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng từng giây từng phút.
Huyết dịch của Tống Chân Dật như sôi trào sau khi nghe lời nói của thiếu nữ, nhiệt độ quay cuồng nóng rực, rất khó tưởng tượng một người đàn ông như anh cũng có lúc ngây thơ thất thố như vậy.
“Ừm.”
Cánh tay dài của anh ôm lấy thiếu nữ cùng bánh bao nhỏ đang dùng toàn bộ sức lực rầm rì hút hút trước bầu ngực, có cảm giác mình thật không có tiền đồ chỉ vậy mà đã vui mừng tới chảy nước mắt rồi.
Cuộc đời độc thân 28 năm cuối cùng đã kết thúc, hơn nữa mua một còn được tặng một, Tống Chân Dật chợt thấy tâm tình mình thật quỷ dị cảm giác như mình vừa nhận được một món hời, nét mặt hơi 囧 囧.
Chỉ cần là của Cố Minh Nguyệt, anh đều chấp nhận và yêu thương hết thảy.
Vì vậy cuộc sống ông bố – vú em siêu cấp của Tống Chân Dật chính thức mở màn.
Sau khi Cố Minh Nguyệt sinh xong hai tháng, cuối cùng nam thanh niên lớn tuổi Tống Chân Dật cũng thoát khỏi đội ngũ xử nam.
Là một bác sĩ có chút thích sạch sẽ, sau khi tắm sạch toàn thân trong phòng tắm xong liền vội vã không nhịn nổi quấn khăn tắm lao về phía cơ thể bé nhỏ trên giường kia.
Trong lòng Cố Minh Nguyệt cũng có vô hạn chờ mong, khi cô đối mặt với ám chỉ của anh lần này, trong lòng căng thẳng hốt hoảng, lại cẩn thận gật gật đầu. Tới lúc bị Tống Chân Dật nhảy lên dè dưới thân, thân thể của cô vì kích động mà run rẩy.
Dưới nụ hôn trúc trắc chứa đầy ý nghĩ yêu thương của người kia, thiếu nữ từ từ buông lỏng thân thể, nhiệt tình đáp lại dây dưa thân mật.
Tống Chân Dật thường có yêu cầu rất cao dành cho nửa kia của mình, soi mói tới mức mà cả người lẫn thần đều tức điên, thói quen thích sạch sẽ của anh đã làm anh luôn giữ mình trong sạch, vì với một người đàn ông có bệnh thích sạch sẽ lại có yêu cầu cao mà nói, nếu người kia không bước vào cánh cửa tâm hồn mình được, sao có thể đi tới cửa ải sinh lý này.
Cố Minh Nguyệt là người phụ nữ đầu tiên của anh, lại là người hoàn toàn không phù hợp với ghi chú chọn bạn trăm năm trước đây của anh, thế nhưng anh cứ thích cô, đã thế còn thích tới nỗi hận không thể hòa tan cô vào trong xương cốt của mình.
Bởi vậy có thể thấy được, thời điểm khác phái hấp dẫn nhau, những tiêu chuẩn đã được liệt kê ra trước đó thường bị lý trí pha trộn nuốt sạch.
Cố Minh Nguyệt vẫn hệt như trước vừa nhạy cảm vừa nhiều nước, Tống Chân Dật yêu thương hôn lên ngực mềm, miệng hút đầy sữa tươi ngọt lịm, bàn tay đặt ở một bên khác ra sức xoa nắn, sau khi dịu dàng mút cả hai vú, môi anh hôn thẳng một đường từ bụng cô xuống dưới, tới trước hoa hộ tỏa ra hương vị ngọt ngào kia.
“A... Đừng...” Cố Minh Nguyệt đoán được ý đồ của anh, cô thoáng ngượng ngùng định khép đùi lại, nhưng vẫn chậm một bước bị bàn tay to kia đẩy ra uốn cong tới trước ngực, dùng lực lớn giam cầm thiếu nữ làm cơ thể cô không thể giãy dụa được, cúi sát đầu vào chốn đào nguyên đang chảy từng dòng chất lỏng ngọt ngào, vươn đầu lưỡi trơn nhẵn ẩm ướt bắt đầu từ hoa đế dọc theo hộ khẩu cứ thế từng chút từng chút một liếm mỗi cánh hoa, chui vào giữa lỗ nhỏ đến không thể thấy rõ của huyệt thịt.
“Ưm, ưm ~~~~ không được ~~~ đừng như vậy ~~~~ ưm ư ~~~~~ ư ư ~~~~.”
Trong huyệt nhỏ hồng nhạt như cánh hoa hồng đang có một đầu lưỡi lớn qua lại khuấy động, chất lỏng ngọt ngào không cách nào khống chế được mà chảy xuôi ướt hết giữa hai đùi, tất cả đều bị lưỡi to vòng một lượt nuốt sạch vào bụng. Tiếng mút liếm huyệt thịt ‘Xì xì’ kia khiến cho Cố Minh Nguyệt bối rối, lại không thể làm gì khác hơn là được hầu hạ tới nỗi muốn chết.
Tống Chân Dật là người đàn ông đầu tiên dùng miệng quan hệ với Cố Minh Nguyệt, người đàn ông có bệnh sạch sẽ như anh vậy mà không cảm thấy thân dưới của phụ nữ bẩn, trái lại còn tự nhận không có chỗ nào trên người cô không đẹp, không chỗ nào không khiến người ta mê thích.
Cố Minh Nguyệt cảm động trong lòng, cô vứt bỏ thể diện, xoay ngược người lại chui vào giữa hai chân anh, há miệng đón nhận toàn bộ nam căn của anh, dùng hai bàn tay nhỏ bé nhu động nam căn cứng rắn nóng rực căng trướng kia từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng lại vuốt ve hai quả trứng co ở một chỗ kia, dùng chiếc lưỡi liếm vẽ ngậm mút. Tính khí của Tống Chân Dật có màu trắng nõn, có mùi thơm hơi chát của cỏ xanh, Cố Minh Nguyệt vô cùng tậm tâm ăn nó, cô muốn làm cho người đàn ông nằm trên cô cảm nhận được sự sung sướng.
Đột nhiên được đãi ngộ phúc lợi lớn như thế Tống Chân Dật không khỏi sướng tới đầu óc choáng váng, anh trêu chọc nửa thân dưới thiếu nữ thật tốt, lại lần nữa ngậm hoa huyệt mềm mại của cô vào miệng, hai người lấy tư thế 69 nam trên nữ dưới bắt đầu phục vụ đối phương, trong lúc bị kích thích chàng xử nam không nhịn được mà chuyển động hạ thân của mình ở trong miệng thiếu nữ, không cẩn thận giao toàn bộ đồng tinh vào miệng anh đào nhỏ kia.
Nếu tinh dịch đàn ông này là của Tống Chân Dật, Cố Minh Nguyệt vui mừng mãn nguyện uống sạch, chất lỏng màu trắng sữa tỏa mùi xạ hương thuận theo thực quản chảy vào trong dạ dày, khiến người ta, còn muốn ăn nhiều hơn.
Dáng vẻ thiếu nữ dâm đãng liếm láp chất lỏng trắng sữa còn sót lại trên đầu thú, làm cho gậy thịt lớn kia của người đàn ông hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ngẩng đầu lên lần nữa.
Lúc này đây, mục tiêu của dương cụ là nhục huyệt ngon lành nhiều nước kia.
Tính khí to dài được hoa huyệt thiếu nữ nuốt vào cả cây vừa thong thả vừa kiên định, tiếp đó bắt đầu đâm rút thật nhẹ thật cạn, tiết tấu nhún của Tống Chân Dật nhẹ nhàng ổn định, tần suất và sức lực này có thể tạo cho phái nữ cảm giác dịu dàng mà thoải mái, không quá mạnh mẽ mà lại để lại dư vị lâu dài. Thỉnh thoảng anh dùng mông vẽ vòng tròn ở trong tiểu huyệt mềm hẹp ẩm ướt, trêu chọc thiếu nữ nhẹ giọng rên lên không ngừng, không ngừng cầu xin tha thứ.
“Chân Dật, Chân Dật....” Thiếu nữ đáp lại người đàn ông nằm đè trên mình, nhấc mông mình lên nghênh hợp dương vật khiến cho cô dục tiên dục tử kia, thủy dịch chuyển động và tiếng va chạm thân thể khiến cho hai người trầm mê trong tình ái kiều diễm nước sữa hòa nhau, tứ chi quấn quít ai cũng không muốn rời khỏi người kia.
“Còn chưa đủ.... A a a... Sâu hơn một chút... Còn muốn... Ưm a.... Không được húc lên.... Không được húc lên chỗ đó....” Nằm dưới thân Tống Chân Dật, Cố Minh Nguyệt lấy được sự sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần, cô không biết thoả mãn mà mở rộng bản thân, để lửa nóng của dương cụ đàn ông đâm thật sâu vào trong mình, đâm vào sâu mở cả miệng tử cung, toàn bộ quy đầu ra ra vào vào húc lên đâm mạnh vào.
“Tiểu Nguyệt, em thật giỏi.... Quá tuyệt vời...!” Tiếng thở dốc dần dần nặng thêm, anh ưỡn ngực làm cho tốc độ vô tình nhanh hơn lúc ban đầu, mỗi lần cắm vào vừa thâm sâu vừa tàn nhẫn, đâm trực tiếp vào mạnh tới nỗi Cố Minh Nguyệt cảm thấy bụng dưới của mình đã tê dại khó nhịn, từng đợt sóng khoái cảm tích tụ lần lượt đuổi tới, tình triều long trời lỡ đất đánh nát tất cả lý trí, cô chỉ có thể tùy theo nhịp đâm giã ra vào của côn thịt mà không ngừng phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ, chủ động mở rộng huyệt nhỏ tách rộng ra, để nhào nặn vân vê nhục hạch nhiều hơn khoái cảm tới mãnh liệt hơn chút nữa.
Tiểu huyệt không gì sánh được kia vừa thu lại rồi nhả ra lại hợp vào nhiệt tình chèn ép ma sát dương cụ, hoa tâm lại càng như cái miệng nhỏ mút lấy lỗ nhỏ trên đỉnh. Qua mấy hiệp, hai người đều thở hồng hộc, trong bụng nhỏ của Cố Minh Nguyệt cũng được đút ăn tiên tinh hai lần.
“Em quả đúng là tiểu yêu tinh khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.” Sau khi rửa sạch cơ thể cả hai xong Tống Chân Dật ôm Cố Minh Nguyệt hài lòng đi ngủ.
Đại khái là khi ở trên giường đàn ông đều thích nói yêu tinh đủ loại gì đó, nhưng Cố Minh Nguyệt cảm thấy lời do Tống Chân Dật nói ra lại thật êm tai, cô cũng không để ý khi người khác so sánh không giống với thứ gì đó có gì phải quá vui mừng. (đoạn này hơi rối, mà chả biết sao cho vừa.)
Tác giả :
Tô Nặc Cẩm