Mị Là Nữ Phụ H Văn, Không Phải Nữ Chính Ngôn Tình
Chương 18: Casino
Delay lâu quá rồi. [Cười] Xin lỗi độc giả chờ truyện, Mèo phải chỉnh sửa tư liệu của chương này khá lâu, có lần nghĩ ra hết chương rồi nhưng vì vướng lịch học nên phải để sau, và rồi quên mất. [Cười] Thông cảm cho Mèo nha.
--- ------ ------ ------ -------
Diệp Khiết Băng cảm thấy có người đang tiến đến gần.
Cô không vội mở mắt mà vẫn cố giữ nguyên nhịp thở, căng tai lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh và dùng da thịt cảm giác nơi mình đang nằm.
Bên dưới mát lạnh hơi ẩm, nhiệt độ xung quanh khá mát mẻ nhưng không khô ráo, ngược lại còn có cảm giác âm u quen thuộc của thứ không khí quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời.
Như vậy, Diệp Khiết Băng liền xác định
Cô đang nằm trong một nhà giam dưới mặt đất.
Vì sao nói là nhà giam? Đập khung cảnh u ám thê lương và tạo hình thường thấy của nhà giam chính là đây chứ đâu nữa?
Cô còn nhớ rõ ngay khi bò ra được khỏi khu rừng là cô đã bị một nhóm người bắt đi. Dựa theo những lời họ nói với nhau, cô đoán ra được họ là nhóm người chuyên đi buôn trẻ em cho những tay hành nghề mại dâm - chủ chứa. Bị nhốt chung với cô còn có bốn đứa trẻ con nữa, có vẻ là bị bắt cóc. Sau đó vì quá mệt mỏi mà cô ngất đi, hiện tại thì đang trong nhà giam.
Thở ra một hơi thật dài, Diệp Khiết Băng mở mắt, nhanh chóng đảo một vòng, thu lại toàn bộ tình hình xung quanh vào trong mắt. Căn hầm âm u chật hẹp dưới lòng đất. Cô nằm trong góc của nhà lao, bên phải là tường, bên trái là song sắt giam giữ thường thấy trong nhà tù, trên dưới cũng là bức tường xám xịt.
Trong căn buồng tối tăm ẩm mốc này còn có bảy đứa trẻ khác, với ngoại hình và độ tuổi khác nhau. Có đứa trẻ trắng trẻo nõn nà trên mặt có sợ hãi khiếp đảm, có đứa lại hốc hác tựa như bị bỏ đói lâu ngày khuôn mặt đờ đẫn vô thần. Chắc hẳn những đứa trẻ trắng trẻo mập mạp là con nhà khá giả, bị bắt cóc đến đây; còn những đứa còn lại thì chắc hẳn là do hoàn cảnh gia đình hoặc là trẻ con trong phu phố ổ chuột mong muốn đổi đời mà theo tới.
Biểu cảm trên khuôn mặt chúng tuy có khác nhau, nhưng đều có một điểm chung là sợ hãi.
Có điều người khiến cô chú ý nhất vẫn là cậu nhóc tầm bảy, tám tuổi đang ngồi trong góc đối diện kia. Cậu ta có mái tóc vàng nhạt, mặc dù gương mặt có chút lấm lem nhưng cô vẫn thấy trên đó không hề có chút lo lắng thấp thỏm như những đứa trẻ khác. Xem ra cậu ta có vẻ khá thông minh nhanh nhẹn.
Bộ đồ trên người cậu ta tuy đã cũ sờn nhưng vẫn được cài cúc cẩn thận, là một người chỉnh chu. Cậu ta dựa lưng vào tường, tuy có vẻ bất cần đời nhưng cô nhận thấy cảm xúc của cậu ta không như vẻ bề ngoài được cậu ta thể hiện.
Cậu ta biết võ.
Nheo mắt mỉm cười, Diệp Khiết Băng từ từ chậm chạp chống tay ngồi dậy một cách nhẹ nhàng nhất để không gây sự chú ý, sau đó cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài chấn song.
Có hai người đàn ông tầm tuổi trung niên phốp pháp, khá cao to lực lưỡng đang ngồi ngoài canh chừng.
Ánh đèn phập phù lúc sáng lúc tối bên ngoài càng khiến cho khung cảnh nhà lao thêm phần u ám kinh dị.
Minh Ly hơi híp mắt, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân. Vì tầm nhìn có hạn, vì thế cô không thể thấy toàn bộ hoàn cảnh nhà giam, tuy nhiên cũng không cản trở đến việc định hướng âm thanh. Có vẻ phía đối diện với cô là một hành lang hẹp dài thông với cầu thang dẫn lên tầng trên.
Cộp cộp cộp.
Tiếng giày cao gót nện lên sàn nhà dường như khiến tim cô đập mạnh hơn.
Một phụ nữ trạc tuổi ngoài ba mươi tuổi với mái tóc dày được uốn xoăn lọn to và bộ đầm mày đen bó sát khoe ra những đường cong lả lướt xuất hiện trước mặt lũ trẻ.
Bà ta nheo mắt đánh giá lũ trẻ bên trong chấn song, sau đó gật đầu ra hiệu cho hai người đàn ông kia mở cửa.
Một số đứa trẻ tựa như nghĩ rằng chúng đã chịu đựng qua thử thách đầu tiên của bọn họ. Có lẽ.
Một số nữa lấm lét nhìn những kẻ to lớn ngoài cửa, rồi lại quay sang nhìn những đứa trẻ bên trong nhà giam. Mỗi khi chặm phải ánh mắt của người khác, chúng tựa như con nai bị dọa sợ. Giật mình cúi đầu xuống, người co lại, run lên.
Một số khác dường như đã thất vọng đến mức không còn để ý tới xung quanh. Tựa như những con rối vô hồn. Ngay cả tiếng xích sắt loảng xoảng cũng không khiến cho chúng phản ứng.
Minh Ly nheo mắt nhìn cậu con trai tóc vàng trong góc tối. Trông cậu ta có vẻ bình thản.
Cảm giác lạnh ngắt từ bức tường sau lưng truyền đến khiến cho não bộ cô thanh tỉnh hơn.
"Tất cả chúng mày bước ra đây." Giọng nói khàn khàn do hút quá nhiều thuốc, nhưng vẫn không che được sự nguy hiểm, tàn nhẫn, ác độc. Hoặc cũng có thể là do hắn cố tình dọa nạt những đứa trẻ ở đây.
Có điều, trẻ con thích mềm không thích cứng...
Một số đứa trẻ ngay lập tức bật khóc, một số khác thì tức giận kêu gào. Tuy nhiên, sự hoảng sợ của chúng vẫn lộ ra trong giọng nói run rẩy vô cùng rõ ràng.
"Các người là ai? Các người mau thả chúng tôi ra!"
Có đứa còn táo bạo đến nỗi nhảy bổ đến chỗ người phụ nữ kia. Chỉ là chưa kịp chạm tới bà ta thì đã bị một trong hai người đàn ông túm lại, bẻ quặp tay ra sau rồi vứt ra chỗ lũ trẻ đang đứng. Những đứa trẻ còn ý thức thì co rúm lại một góc, bịt miệng lại để ngăn tiếng nấc trào ra khỏi cuống họng. Tựa như chúng muốn kéo thấp cảm giác tồn tại của mình xuống. Có lẽ chúng cho rằng làm vậy bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng, nhưng...
Người phụ nữ lạnh lùng liếc qua lũ trẻ, Minh Ly chú ý thấy ánh mắt bà ta lúc có dừng lại trên người cô và cậu thiếu niên kia khá lâu.
"Từ bây giờ trở đi, chúng mày sẽ làm việc ở đây. Nếu làm việc chăm chỉ thì sẽ có thưởng, nếu không thì đừng mơ đến việc ăn cơm, thậm chí là ngủ! Ta sẽ cho người giám sát chúng mày, nếu có ý tưởng chạy trốn thì nên bỏ đi. Ngoại trừ tường và camera, xung quanh còn có rất nhiều chuồng chó đấy. Chúng nó bị bỏ đói lâu ngày, cho nên sẽ không để ý đến chất lượng thịt đâu." Lời nói ác độc của bà ta ngay lập tức nhận được phản ứng khiến bà ta hài lòng.
Lũ trẻ tựa như những con cừu non sợ sệt trước mối nguy hiểm đang chực chờ trước mắt. Chúng run rẩy, lấm lét và khúm núm.
Cô vẫn giữ im lặng. Cô biết, bà ta đang thử.
--- ------ ------ ------ -------
Diệp Khiết Băng cảm thấy có người đang tiến đến gần.
Cô không vội mở mắt mà vẫn cố giữ nguyên nhịp thở, căng tai lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh và dùng da thịt cảm giác nơi mình đang nằm.
Bên dưới mát lạnh hơi ẩm, nhiệt độ xung quanh khá mát mẻ nhưng không khô ráo, ngược lại còn có cảm giác âm u quen thuộc của thứ không khí quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời.
Như vậy, Diệp Khiết Băng liền xác định
Cô đang nằm trong một nhà giam dưới mặt đất.
Vì sao nói là nhà giam? Đập khung cảnh u ám thê lương và tạo hình thường thấy của nhà giam chính là đây chứ đâu nữa?
Cô còn nhớ rõ ngay khi bò ra được khỏi khu rừng là cô đã bị một nhóm người bắt đi. Dựa theo những lời họ nói với nhau, cô đoán ra được họ là nhóm người chuyên đi buôn trẻ em cho những tay hành nghề mại dâm - chủ chứa. Bị nhốt chung với cô còn có bốn đứa trẻ con nữa, có vẻ là bị bắt cóc. Sau đó vì quá mệt mỏi mà cô ngất đi, hiện tại thì đang trong nhà giam.
Thở ra một hơi thật dài, Diệp Khiết Băng mở mắt, nhanh chóng đảo một vòng, thu lại toàn bộ tình hình xung quanh vào trong mắt. Căn hầm âm u chật hẹp dưới lòng đất. Cô nằm trong góc của nhà lao, bên phải là tường, bên trái là song sắt giam giữ thường thấy trong nhà tù, trên dưới cũng là bức tường xám xịt.
Trong căn buồng tối tăm ẩm mốc này còn có bảy đứa trẻ khác, với ngoại hình và độ tuổi khác nhau. Có đứa trẻ trắng trẻo nõn nà trên mặt có sợ hãi khiếp đảm, có đứa lại hốc hác tựa như bị bỏ đói lâu ngày khuôn mặt đờ đẫn vô thần. Chắc hẳn những đứa trẻ trắng trẻo mập mạp là con nhà khá giả, bị bắt cóc đến đây; còn những đứa còn lại thì chắc hẳn là do hoàn cảnh gia đình hoặc là trẻ con trong phu phố ổ chuột mong muốn đổi đời mà theo tới.
Biểu cảm trên khuôn mặt chúng tuy có khác nhau, nhưng đều có một điểm chung là sợ hãi.
Có điều người khiến cô chú ý nhất vẫn là cậu nhóc tầm bảy, tám tuổi đang ngồi trong góc đối diện kia. Cậu ta có mái tóc vàng nhạt, mặc dù gương mặt có chút lấm lem nhưng cô vẫn thấy trên đó không hề có chút lo lắng thấp thỏm như những đứa trẻ khác. Xem ra cậu ta có vẻ khá thông minh nhanh nhẹn.
Bộ đồ trên người cậu ta tuy đã cũ sờn nhưng vẫn được cài cúc cẩn thận, là một người chỉnh chu. Cậu ta dựa lưng vào tường, tuy có vẻ bất cần đời nhưng cô nhận thấy cảm xúc của cậu ta không như vẻ bề ngoài được cậu ta thể hiện.
Cậu ta biết võ.
Nheo mắt mỉm cười, Diệp Khiết Băng từ từ chậm chạp chống tay ngồi dậy một cách nhẹ nhàng nhất để không gây sự chú ý, sau đó cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài chấn song.
Có hai người đàn ông tầm tuổi trung niên phốp pháp, khá cao to lực lưỡng đang ngồi ngoài canh chừng.
Ánh đèn phập phù lúc sáng lúc tối bên ngoài càng khiến cho khung cảnh nhà lao thêm phần u ám kinh dị.
Minh Ly hơi híp mắt, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân. Vì tầm nhìn có hạn, vì thế cô không thể thấy toàn bộ hoàn cảnh nhà giam, tuy nhiên cũng không cản trở đến việc định hướng âm thanh. Có vẻ phía đối diện với cô là một hành lang hẹp dài thông với cầu thang dẫn lên tầng trên.
Cộp cộp cộp.
Tiếng giày cao gót nện lên sàn nhà dường như khiến tim cô đập mạnh hơn.
Một phụ nữ trạc tuổi ngoài ba mươi tuổi với mái tóc dày được uốn xoăn lọn to và bộ đầm mày đen bó sát khoe ra những đường cong lả lướt xuất hiện trước mặt lũ trẻ.
Bà ta nheo mắt đánh giá lũ trẻ bên trong chấn song, sau đó gật đầu ra hiệu cho hai người đàn ông kia mở cửa.
Một số đứa trẻ tựa như nghĩ rằng chúng đã chịu đựng qua thử thách đầu tiên của bọn họ. Có lẽ.
Một số nữa lấm lét nhìn những kẻ to lớn ngoài cửa, rồi lại quay sang nhìn những đứa trẻ bên trong nhà giam. Mỗi khi chặm phải ánh mắt của người khác, chúng tựa như con nai bị dọa sợ. Giật mình cúi đầu xuống, người co lại, run lên.
Một số khác dường như đã thất vọng đến mức không còn để ý tới xung quanh. Tựa như những con rối vô hồn. Ngay cả tiếng xích sắt loảng xoảng cũng không khiến cho chúng phản ứng.
Minh Ly nheo mắt nhìn cậu con trai tóc vàng trong góc tối. Trông cậu ta có vẻ bình thản.
Cảm giác lạnh ngắt từ bức tường sau lưng truyền đến khiến cho não bộ cô thanh tỉnh hơn.
"Tất cả chúng mày bước ra đây." Giọng nói khàn khàn do hút quá nhiều thuốc, nhưng vẫn không che được sự nguy hiểm, tàn nhẫn, ác độc. Hoặc cũng có thể là do hắn cố tình dọa nạt những đứa trẻ ở đây.
Có điều, trẻ con thích mềm không thích cứng...
Một số đứa trẻ ngay lập tức bật khóc, một số khác thì tức giận kêu gào. Tuy nhiên, sự hoảng sợ của chúng vẫn lộ ra trong giọng nói run rẩy vô cùng rõ ràng.
"Các người là ai? Các người mau thả chúng tôi ra!"
Có đứa còn táo bạo đến nỗi nhảy bổ đến chỗ người phụ nữ kia. Chỉ là chưa kịp chạm tới bà ta thì đã bị một trong hai người đàn ông túm lại, bẻ quặp tay ra sau rồi vứt ra chỗ lũ trẻ đang đứng. Những đứa trẻ còn ý thức thì co rúm lại một góc, bịt miệng lại để ngăn tiếng nấc trào ra khỏi cuống họng. Tựa như chúng muốn kéo thấp cảm giác tồn tại của mình xuống. Có lẽ chúng cho rằng làm vậy bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng, nhưng...
Người phụ nữ lạnh lùng liếc qua lũ trẻ, Minh Ly chú ý thấy ánh mắt bà ta lúc có dừng lại trên người cô và cậu thiếu niên kia khá lâu.
"Từ bây giờ trở đi, chúng mày sẽ làm việc ở đây. Nếu làm việc chăm chỉ thì sẽ có thưởng, nếu không thì đừng mơ đến việc ăn cơm, thậm chí là ngủ! Ta sẽ cho người giám sát chúng mày, nếu có ý tưởng chạy trốn thì nên bỏ đi. Ngoại trừ tường và camera, xung quanh còn có rất nhiều chuồng chó đấy. Chúng nó bị bỏ đói lâu ngày, cho nên sẽ không để ý đến chất lượng thịt đâu." Lời nói ác độc của bà ta ngay lập tức nhận được phản ứng khiến bà ta hài lòng.
Lũ trẻ tựa như những con cừu non sợ sệt trước mối nguy hiểm đang chực chờ trước mắt. Chúng run rẩy, lấm lét và khúm núm.
Cô vẫn giữ im lặng. Cô biết, bà ta đang thử.
Tác giả :
Mèo Lười