Mị Hương
Chương 45: Nam sắc
Mạnh Uyển Cầm nghe được tỷ muội Diêu Mật đi tiếp chỉ, vội vàng sai Mạnh bà tử đi dò la, sau đó nói với Cố Mỹ Tuyết: “Lúc này trở về nhà, việc nhỏ ý nhiều, đừng nên gây xung đột với các tộc muội của con. Hai mẹ con ta và phủ tướng quân có quan hệ họ hàng với họ Cố, lại đến phủ tướng quân chưởng quản gia sự, các nàng ấy mới làm thân làm thích. Bây giờ lão tướng quân bọn họ xuất chinh, phủ tướng quân đổi Diêu Mật làm chưởng sự, các tộc muội ấy của con nhất định sẽ trở mặt, nhưng cũng không nên cãi vả với chúng nó.” Lời nói mang theo chút âu sầu, trước kia hy vọng Cố Mỹ Tuyết được gả cho Tạ Đằng, tốn hơn nửa năm vô ích. Bây giờ rời phủ tướng quân, chỉ sợ không tìm được con rể như ý.
Cố Mỹ Tuyết phẫn nộ đáp: “Mẹ, chúng ta cứ như vậy mà rời đi? Để mặc cho mấy ả Diêu Mật chưởng quản gia sự?”
Mạnh Uyển Cầm cười khổ nói: “Mặc dù chưa chính thức thành hôn, nhưng đám người Đoan quận vương đã chứng kiến Tạ Đoạt Thạch uống trà của Diêu Mật, Tạ Đằng gọi Cố phu nhân tiếng nhạc mẫu, danh phận đã định, chúng ta không đi thì còn biết làm thế nào?”
Ở một nơi khác, tỷ muội Diêu Mật đã tiếp chỉ, tạ ơn Cao công công, rồi sai người bưng trà tiếp đãi, Cố phu nhân tinh mắt, sớm đã chuẩn bị hầu bao đặt trên khay trà dâng lên. Cao công công nâng chung trà lên, ngón tay nhất một cái đã nhét thẳng hầu bao vào trong tay áo.
Cố phu nhân thấy hắn nhận hầu bao thì thở phào một hơi. Sau này trong cung có tin tức, sợ rằng chính là do vị công công này đến truyền đạt, bởi vậy, không thể không lấy lòng.
Sử di nương và Phạm di vô cùng xúc động, không ngờ hoàng đế lại tự tay ngự phong con gái mình làm tam phẩm phu nhân. Mặc dù cho đến lúc này, con gái mình vẫn chưa chính thức thành thân, nhưng vừa mới một đêm đã được hoàng đế thừa nhận, người ngoài chắc chắn sẽ không dám cười nhạo. Hơn nữa, có lệnh phong là có thể nhận bổng lộc triều đình, mặc dù sau này ra làm sao, nữ nhi bọn họ luôn luôn được bảo vệ.
Cao công công thấy ngày cũng không còn sớm, vội vàng cáo từ hồi cung.
Diêu Mật đưa đến cửa phủ, nhìn Cao công công lên kiệu, sau đó mới xoay người đi vào trong, vừa đi vừa hỏi quản gia: “Hành lý chúng ta đưa, có tới tận tay tướng quân không?”
Quản gia trả lời: “Tiểu Đao đã nhận, tự sẽ giao cho tướng quân.”
Nhìn xung quanh không có ai khác,Diêu Mật mới dừng bước hỏi: “Tạ bá (không phải Mạnh Trung nhé), Mạnh phu nhân và Cố Mỹ Tuyết quản lí phủ tướng quân hơn nửa năm, bá cảm thấy, hai người họ sẽ dễ dàng bàn giao sổ sách sao?”
Quản gia làm việc trong phủ tướng quân đã mấy chục năm, cực kì trung thành với Tạ Đoạt Thạch, Tạ Đoạt Thạch đã phân phó ông toàn tâm giúp đỡ tỷ muội Diêu Mật, ông đương nhiên sẽ không giấu giếm Diêu Mật: “Phu nhân, người bây giờ có lệnh phong, là phu nhân chân chính của phủ tướng quân, không thể không buột Mạnh Uyển Cầm các nàng bàn giao sổ sách. Nhưng lão tướng quân đã dặn dò, nói rằng hai mẹ con bọn họ chưởng quản phủ tướng quân hơn nửa năm, luôn luôn chăm sóc cho bốn ông cháu ông chu đáo. Cho nên lúc chuyển giao, nếu trong khố phòng thiếu thứ gì, cũng không cần để ý, chỉ cần ghi chép rõ ràng lại. Tiền của là chuyện nhỏ, không cân quản chặt quá mức.”
Diêu Mật vừa nghe trước khi đi Tạ Đoạt Thạch còn căn dặn quản gia những lời này, không khỏi cảm khái, tức khắc nói: “Tạ bá yên tâm, ta cũng không phải là người hẹp hòi đến vậy. Vả lại hai mẹ con họ là thân thích của phủ tướng quân, ta sẽ không vạch mặt hai người họ.”
Bởi vì ngày hôm trước xảy ra nhiều chuyện, đêm hôm trước bị giày vò nguyên đêm, bây giờ lại rối ren, Diêu Mật đã sớm mệt mỏi khủng khiếp, dùng cơm xong nàng lập tức lên giường nghỉ ngơi.
Tới sáng ngày thứ hai, mỗi phủ đều có phu nhân và tiểu thư tới đưa quà mừng, thứ nhất chúc mừng ba người các nàng “Gả” vào phủ tướng quân, thứ hai chúc mừng các nàng được phong cáo mệnh phu nhân. Người Cố phủ cũng đến, miệng đều khen số các nàng may mắn và chúc các nàng chóng sinh quý tử. Ba người Cố phu nhân giúp đỡ tiếp đãi, không thể không bày ra vài bàn rượu và thức ăn, mời các phu nhân tiểu thư ngồi quay quần, xem như là tiệc cưới.
Bởi vì huynh đệ Tạ Đằng xuất chinh, lần này đi sống chết không biết, mọi người cũng không dám vui mừng uống quá mức, chỉ hớp vài chén, nói vài câu may mắn, rồi trêu ghẹo tỷ muội Diêu Mật vài câu, sau đó giải tán.
Đợi đến khi mọi người giải tán, lão phu nhân dẫn đám nữ quyến hồi Cố phủ, trông thấy hai ba người còn muốn ở lại phủ tướng quân, liền nháy mắt ra hiệu cho người ta lôi đi. Sau khi về đến Cố phủ mới nói với chúng nữ quyến: “Mạnh phu nhân và Cố Mỹ Tuyết còn chưa đi, nữ quyến Cố phủ chúng ta đã nằng nặc đòi ở lại phủ tướng quân, là có ý lấy đông hiếp ít. Hơn nữa Tiểu Mật chúng nó tuy chưa chính thức gả vào phủ tướng quân, nhưng có lệnh vua, cũng chính là phu nhân phủ tướng quân. Chuyện của phủ tướng quân, chúng ta không được giả mù dây vào. Cũng đừng tưởng rằng bọn nó non người mà tính vơ cái này vét cái kia. Chỗ ấy không phải còn có A Dao với Sử di nương và Phạm di sao?”
Phạm lão phu nhân đã nói như vậy, mọi người cũng không tụ tập kéo đến phủ tướng quân nữa.
Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết thấy người Cố phủ không tới nữa thì thở phào nhẹ nhõm. Nhanh chóng chuyển giao sổ sách cho Diêu Mật, dẫn đến kiểm kê những vật cất giữ trong khố phòng, sau đó chỉ ra những chi phí cho các khoản mục. Chỉ trong ba ngày đã bàn giao xong xuôi, rõ ràng, hai mẹ con thu dọn hành lí, dẫn theo Mạnh Trung và Mạnh bà tử, hai kiệu nhỏ nhấc lên, trở về nhà.
Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết vừa đi, Cố phu nhân lập tức giúp Diêu Mật kiểm kê lại một lượt, thấy đa số lão bộc còn dư lại ở phủ tướng quân đều trung hậu, liền yên lòng. Sau đó cùng Sử di nương và Phạm di kéo nhau vào phòng bếp, chuyên tâm làm đồ ăn cho tỷ muội Diêu Mật, rất lo trong bụng các nàng có của quý, sơ ý một chút sẽ hỏng chuyện.
Trong lòng Diêu Mật trống rỗng, vô cùng ân hận tại sao lại không bày tỏ sớm một chút, uổng phí biết bao nhiêu thời gian tươi đẹp. Sử Tú Nhi cũng ngu ngơ, ban đầu nàng là muốn gả cho lão tướng quân, không ngờ đột nhiên lại trở thành nghĩa tôn nữ của lão tướng quân, càng đột ngột hơn là động phòng với Tạ Thắng, vẫn còn rất mơ hồ, nhưng trong lòng vừa ngọt ngào vừa vui mừng lại vừa âu sầu. Phạm Tinh lại không nghĩ nhiều như vậy, vừa ở không rảnh rỗi liền thêu thùa may vá, chưa tới ba ngày, đã làm được hai bộ quần áo trẻ con, dường như rất chắc chắn trong bụng mình có em bé.
Ba người bởi vì trước đầy ngủ chung giường, mỗi đêm đều thủ thỉ với nhau, bây giờ mỗi người ngủ một nơi, liền sâu sắc cảm giác được đêm khuya cô đơn tịch mịch, vừa bàn bạc, mỗi người liền thu dọn đến đại sương phòng, buổi tối ngủ cùng một chỗ, thủ thỉ tâm sự.
Mấy ngày nay Diêu Mật nghe được không ít tin tức, rầu rĩ nói: “Quản gia thăm dò được tin, nói rằng Đoan quận vương chỉ quyên được hai tháng lương thực, quốc khố chỉ còn dư lại một ít vải thô, dù có bán cũng không được bao nhiêu tiền.”
Trước đây mười năm trong chiến tranh, tin tức bay đầy trời, dù các nàng là tiểu thư được chiều chuộng cũng nghe thấy, chiến tranh không chỉ bằng quốc lực (*thực lực của một nước), mà năng lực chiến lĩnh, có hay không, là phụ thuộc vào lương thảo. Trong thâm tâm các nàng, đương nhiên là cảm thấy lang quân của mình uy mãnh, nhất định sẽ đánh lùi được quân địch. Nhưng vấn đề là lương thực ít ỏi này…
Phạm Tinh nghe lời của Diêu Mật, tháo cây trâm cài tóc xuống nói: “Ta không có năng lực, nhưng những nữ trang này có thể bán ra tiền giao cho Đoan quận vương, sung vào quân tư. Tuy là nhưng muối bỏ biển, nhưng cũng tốt hơn không có gì.”
Sử Tú Nhi cũng lặng lẽ tháo vòng ngọc trên tay ra, đặt bên cạnh trâm ngọc bích của Phạm Tinh, tỏ ý, nàng cũng định gom toàn bộ nữ trang bán thành tiền mặt cho quân tư.
Diêu Mật cầm trâm lên cài vào đầu của Phạm Tinh, rồi cầm vòng ngọc lên mang vào tay cho Sử Tú Nhi, cười nói: “Quần áo chúng ta mặc, cũng là của phủ tướng quân. Bây giờ làm như vậy là không may. Huống chi đồ đạc của chúng ta chẳng có gì giá trị. Hay là lấy gì đó từ khố phòng ra bán thành tiền mặt góp vào quân tư thôi!”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghĩ nghĩ, đều gật đầu. Phủ tướng quân chưa chính thức lấy các nàng làm vợ, cũng không có sính lễ, nên, hiện giờ các nàng cũng chưa có của hồi môn. Một chút nữ trang trên người này coi như là đồ cưới của mình. Nếu xảy ra biến cố, người tộc Tạ thị muốn tới can thiệp vào chuyện của phủ tướng quân, của cải của phủ tướng quân, cũng không do các nàng làm chủ. Thay vì bán nữ trang của mình, không bằng bán của cải của phủ tướng quân lấy tiền mặt trước.
Diêu Mật lại nói: “Hiện giờ nhân số nữ tử trong kinh thành rất nhiều, quản lí chưởng sự, đa phần là con gái, những tài vật kia cũng là do các nàng quản lĩ trong tay. Muốn các nàng quyên tiền ra, e rằng rất khó. Chúng ta là cáo mệnh phu nhân, vẫn nên đệ sổ cầu kiến Hoàng hậu, xin một phân tình, giúp Đoan quận vương quyên của vật. Thứ nhất, chúng ta là nữ tử, thuyết phục họ dễ hơn. Thứ hai, chúng ta là nữ quyến phủ tướng quân, chúng ta không đóng góp không sốt ruột, thì ai sẽ sốt ruột đóp góp chứ?”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vừa nghe xong, một trái một phải ôm lấy Diêu Mật nói: “Tiểu Mật, muội/tỷ ăn cái gì? Sao đột nhiên thông minh như vậy?”
Diêu Mật thấy các nàng không nghiêm túc, đẩy tay các nàng ra, cười nói: “Chúng ta là nữ quyến phủ tướng quân, dù sao cũng phải ra tay chứng tỏ đẳng cấp của nữ quyến phủ tướng quân.”
Mười năm chiến tranh, đã tiêu hao hết quốc lực, từng có một lần, quốc khố trống không, gom góp không được quân tư, mẫu thân Tạ Đằng và Tạ Vân, năm đó đã gắng sức thuyết phục các nữ quyến, sung không ít quân tư. Sau này đánh thắng trận, trong cung ban thưởng, những thứ ấy cũng là những thứ nữ quyến quyên góp cho quân tư.
Trước đây, nam nhân phủ tướng quân đánh giặc ở bên ngoài, nữ nhân phủ tướng quân ở hậu phương quyên góp quân tư. Đây chính là nguyên nhân mà hoàng đế vô cũng tôn trọng phủ tướng quân. Còn đám người Đoan quận vương và La Hãn nghe tin biên ải báo nguy, liền gạt tư tình cá nhân sang một bên, bằng lòng thành toàn cho Tạ Đằng và Diêu Mật.
Nếu không có phủ tướng quân, nước Đại Ngụy sẽ ra làm sao, thật sự không dám nghĩ tới.
Ba người bàn bạc một đêm đều cảm thấy, nam nhân ơ bên ngoài đánh trận, các nàng không thể cứ ngồi yên như vậy, cần phải đóng góp sức lực.
Diêu Mật mím môi nói: “Chúng ta mặc dù không so được với tiểu cô cô các nàng, nhưng cũng không thể khiến người ta coi thường.”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đều gật đầu nói phải. Nữ tử thân phận như các nàng, bất thình lình trở thành cáo mệnh phu nhân, chưởng quản phủ tướng quân. Nếu như Tạ Đằng bọn họ giành thắng lợi trở về, phong quang vô hạn, sợ rằng sẽ có người chỉ trích các nàng ăn không ngồi rồi, không xứng đáng làm phu nhân tướng quân. Nếu như lúc này có thể trợ giúp quyên góp quân tư, vì nước tận lực, đến lúc đó công trạng của huynh đệ Tạ Đằng, cũng có một phần của các nàng trong đó, người nào mà dám xem thường các nàng chứ.
Ngày thứ hai, Đoan quận vương nghe được tin tỷ muội Diêu Mật cầu kiến Hoàng hậu, xin được trợ giúp quyên quân tư thì vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, hắn đang nhữ hết cả đầu vì chuyện này, tỷ muội Diêu Mật nguyện ý tương trợ, chính là cầu còn không được.
Tỷ muội Diêu Mật bàn bạc trên đường, khi đến Tuyên vương phủ cầu kiến Đoan quận vương, nói: “Quận vương, chúng ta không thể so với phu nhân tướng quân và tiểu cô cô năm ấy, ở kinh thành cũng không quen được nhiều người, nếu như thuyết phục nói suông chỉ sợ là rất khó quyên được quân tư. Nhưng ở đây, chúng ta muốn mượn sức của quận vương, mới có thể thành sự.”
“Các nàng cứ nói!” Đoan quận vương nghĩ cũng phải, vội vàng gật đầu, “Chỉ cần ta có thể làm, nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Diêu Mật giải thích: “Quốc khố cất vải thô, bán cũng không được bao nhiêu tiền. Lúc cũng Hoang hậu nương nương bàn bạc, một kế sách bỗng dưng lòi ra. Bây giờ xin người trong cung dùng vải thô làm áo choàng, nam nữ đều có thể mặc được. Sau đó xin quận vương dẫn đầu viết chữ lưu niêm lên áo, viết là thân ái tặng ai đó, kí tên là tên húy của quận vương.”
Sử Tú Nhi tiếp lời: “Vì sợ quận vương kí không xuể, còn phải mời thêm La nhị gia và nam tử thế gia tuấn nhã giúp một tay, tất cả đều kí tên húy. Sau đó đưa ra ngoài cung bán cho quý nữ.”
Phạm Tinh bổ sung: “Rất nhiều người ái mộ Đoan quận vương và nam tử khôi ngô tuấn tú, tất hiên sẽ bỏ ta một số tiền lớn để mua. Các này so với đi thuyết phục nói suông với các nàng ấy còn dễ dàng hơn nhiều.”
Diêu Mặ im lặng: Lấy nam sắc của đám người Đoan quận vương, chắc chắn sẽ dụ dỗ được chúng quý nữ tranh đoạt áo choàng về nhà cất kĩ, cứ như vậy, sẽ nhanh chóng quyên đủ quân tư.
Cố Mỹ Tuyết phẫn nộ đáp: “Mẹ, chúng ta cứ như vậy mà rời đi? Để mặc cho mấy ả Diêu Mật chưởng quản gia sự?”
Mạnh Uyển Cầm cười khổ nói: “Mặc dù chưa chính thức thành hôn, nhưng đám người Đoan quận vương đã chứng kiến Tạ Đoạt Thạch uống trà của Diêu Mật, Tạ Đằng gọi Cố phu nhân tiếng nhạc mẫu, danh phận đã định, chúng ta không đi thì còn biết làm thế nào?”
Ở một nơi khác, tỷ muội Diêu Mật đã tiếp chỉ, tạ ơn Cao công công, rồi sai người bưng trà tiếp đãi, Cố phu nhân tinh mắt, sớm đã chuẩn bị hầu bao đặt trên khay trà dâng lên. Cao công công nâng chung trà lên, ngón tay nhất một cái đã nhét thẳng hầu bao vào trong tay áo.
Cố phu nhân thấy hắn nhận hầu bao thì thở phào một hơi. Sau này trong cung có tin tức, sợ rằng chính là do vị công công này đến truyền đạt, bởi vậy, không thể không lấy lòng.
Sử di nương và Phạm di vô cùng xúc động, không ngờ hoàng đế lại tự tay ngự phong con gái mình làm tam phẩm phu nhân. Mặc dù cho đến lúc này, con gái mình vẫn chưa chính thức thành thân, nhưng vừa mới một đêm đã được hoàng đế thừa nhận, người ngoài chắc chắn sẽ không dám cười nhạo. Hơn nữa, có lệnh phong là có thể nhận bổng lộc triều đình, mặc dù sau này ra làm sao, nữ nhi bọn họ luôn luôn được bảo vệ.
Cao công công thấy ngày cũng không còn sớm, vội vàng cáo từ hồi cung.
Diêu Mật đưa đến cửa phủ, nhìn Cao công công lên kiệu, sau đó mới xoay người đi vào trong, vừa đi vừa hỏi quản gia: “Hành lý chúng ta đưa, có tới tận tay tướng quân không?”
Quản gia trả lời: “Tiểu Đao đã nhận, tự sẽ giao cho tướng quân.”
Nhìn xung quanh không có ai khác,Diêu Mật mới dừng bước hỏi: “Tạ bá (không phải Mạnh Trung nhé), Mạnh phu nhân và Cố Mỹ Tuyết quản lí phủ tướng quân hơn nửa năm, bá cảm thấy, hai người họ sẽ dễ dàng bàn giao sổ sách sao?”
Quản gia làm việc trong phủ tướng quân đã mấy chục năm, cực kì trung thành với Tạ Đoạt Thạch, Tạ Đoạt Thạch đã phân phó ông toàn tâm giúp đỡ tỷ muội Diêu Mật, ông đương nhiên sẽ không giấu giếm Diêu Mật: “Phu nhân, người bây giờ có lệnh phong, là phu nhân chân chính của phủ tướng quân, không thể không buột Mạnh Uyển Cầm các nàng bàn giao sổ sách. Nhưng lão tướng quân đã dặn dò, nói rằng hai mẹ con bọn họ chưởng quản phủ tướng quân hơn nửa năm, luôn luôn chăm sóc cho bốn ông cháu ông chu đáo. Cho nên lúc chuyển giao, nếu trong khố phòng thiếu thứ gì, cũng không cần để ý, chỉ cần ghi chép rõ ràng lại. Tiền của là chuyện nhỏ, không cân quản chặt quá mức.”
Diêu Mật vừa nghe trước khi đi Tạ Đoạt Thạch còn căn dặn quản gia những lời này, không khỏi cảm khái, tức khắc nói: “Tạ bá yên tâm, ta cũng không phải là người hẹp hòi đến vậy. Vả lại hai mẹ con họ là thân thích của phủ tướng quân, ta sẽ không vạch mặt hai người họ.”
Bởi vì ngày hôm trước xảy ra nhiều chuyện, đêm hôm trước bị giày vò nguyên đêm, bây giờ lại rối ren, Diêu Mật đã sớm mệt mỏi khủng khiếp, dùng cơm xong nàng lập tức lên giường nghỉ ngơi.
Tới sáng ngày thứ hai, mỗi phủ đều có phu nhân và tiểu thư tới đưa quà mừng, thứ nhất chúc mừng ba người các nàng “Gả” vào phủ tướng quân, thứ hai chúc mừng các nàng được phong cáo mệnh phu nhân. Người Cố phủ cũng đến, miệng đều khen số các nàng may mắn và chúc các nàng chóng sinh quý tử. Ba người Cố phu nhân giúp đỡ tiếp đãi, không thể không bày ra vài bàn rượu và thức ăn, mời các phu nhân tiểu thư ngồi quay quần, xem như là tiệc cưới.
Bởi vì huynh đệ Tạ Đằng xuất chinh, lần này đi sống chết không biết, mọi người cũng không dám vui mừng uống quá mức, chỉ hớp vài chén, nói vài câu may mắn, rồi trêu ghẹo tỷ muội Diêu Mật vài câu, sau đó giải tán.
Đợi đến khi mọi người giải tán, lão phu nhân dẫn đám nữ quyến hồi Cố phủ, trông thấy hai ba người còn muốn ở lại phủ tướng quân, liền nháy mắt ra hiệu cho người ta lôi đi. Sau khi về đến Cố phủ mới nói với chúng nữ quyến: “Mạnh phu nhân và Cố Mỹ Tuyết còn chưa đi, nữ quyến Cố phủ chúng ta đã nằng nặc đòi ở lại phủ tướng quân, là có ý lấy đông hiếp ít. Hơn nữa Tiểu Mật chúng nó tuy chưa chính thức gả vào phủ tướng quân, nhưng có lệnh vua, cũng chính là phu nhân phủ tướng quân. Chuyện của phủ tướng quân, chúng ta không được giả mù dây vào. Cũng đừng tưởng rằng bọn nó non người mà tính vơ cái này vét cái kia. Chỗ ấy không phải còn có A Dao với Sử di nương và Phạm di sao?”
Phạm lão phu nhân đã nói như vậy, mọi người cũng không tụ tập kéo đến phủ tướng quân nữa.
Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết thấy người Cố phủ không tới nữa thì thở phào nhẹ nhõm. Nhanh chóng chuyển giao sổ sách cho Diêu Mật, dẫn đến kiểm kê những vật cất giữ trong khố phòng, sau đó chỉ ra những chi phí cho các khoản mục. Chỉ trong ba ngày đã bàn giao xong xuôi, rõ ràng, hai mẹ con thu dọn hành lí, dẫn theo Mạnh Trung và Mạnh bà tử, hai kiệu nhỏ nhấc lên, trở về nhà.
Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết vừa đi, Cố phu nhân lập tức giúp Diêu Mật kiểm kê lại một lượt, thấy đa số lão bộc còn dư lại ở phủ tướng quân đều trung hậu, liền yên lòng. Sau đó cùng Sử di nương và Phạm di kéo nhau vào phòng bếp, chuyên tâm làm đồ ăn cho tỷ muội Diêu Mật, rất lo trong bụng các nàng có của quý, sơ ý một chút sẽ hỏng chuyện.
Trong lòng Diêu Mật trống rỗng, vô cùng ân hận tại sao lại không bày tỏ sớm một chút, uổng phí biết bao nhiêu thời gian tươi đẹp. Sử Tú Nhi cũng ngu ngơ, ban đầu nàng là muốn gả cho lão tướng quân, không ngờ đột nhiên lại trở thành nghĩa tôn nữ của lão tướng quân, càng đột ngột hơn là động phòng với Tạ Thắng, vẫn còn rất mơ hồ, nhưng trong lòng vừa ngọt ngào vừa vui mừng lại vừa âu sầu. Phạm Tinh lại không nghĩ nhiều như vậy, vừa ở không rảnh rỗi liền thêu thùa may vá, chưa tới ba ngày, đã làm được hai bộ quần áo trẻ con, dường như rất chắc chắn trong bụng mình có em bé.
Ba người bởi vì trước đầy ngủ chung giường, mỗi đêm đều thủ thỉ với nhau, bây giờ mỗi người ngủ một nơi, liền sâu sắc cảm giác được đêm khuya cô đơn tịch mịch, vừa bàn bạc, mỗi người liền thu dọn đến đại sương phòng, buổi tối ngủ cùng một chỗ, thủ thỉ tâm sự.
Mấy ngày nay Diêu Mật nghe được không ít tin tức, rầu rĩ nói: “Quản gia thăm dò được tin, nói rằng Đoan quận vương chỉ quyên được hai tháng lương thực, quốc khố chỉ còn dư lại một ít vải thô, dù có bán cũng không được bao nhiêu tiền.”
Trước đây mười năm trong chiến tranh, tin tức bay đầy trời, dù các nàng là tiểu thư được chiều chuộng cũng nghe thấy, chiến tranh không chỉ bằng quốc lực (*thực lực của một nước), mà năng lực chiến lĩnh, có hay không, là phụ thuộc vào lương thảo. Trong thâm tâm các nàng, đương nhiên là cảm thấy lang quân của mình uy mãnh, nhất định sẽ đánh lùi được quân địch. Nhưng vấn đề là lương thực ít ỏi này…
Phạm Tinh nghe lời của Diêu Mật, tháo cây trâm cài tóc xuống nói: “Ta không có năng lực, nhưng những nữ trang này có thể bán ra tiền giao cho Đoan quận vương, sung vào quân tư. Tuy là nhưng muối bỏ biển, nhưng cũng tốt hơn không có gì.”
Sử Tú Nhi cũng lặng lẽ tháo vòng ngọc trên tay ra, đặt bên cạnh trâm ngọc bích của Phạm Tinh, tỏ ý, nàng cũng định gom toàn bộ nữ trang bán thành tiền mặt cho quân tư.
Diêu Mật cầm trâm lên cài vào đầu của Phạm Tinh, rồi cầm vòng ngọc lên mang vào tay cho Sử Tú Nhi, cười nói: “Quần áo chúng ta mặc, cũng là của phủ tướng quân. Bây giờ làm như vậy là không may. Huống chi đồ đạc của chúng ta chẳng có gì giá trị. Hay là lấy gì đó từ khố phòng ra bán thành tiền mặt góp vào quân tư thôi!”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghĩ nghĩ, đều gật đầu. Phủ tướng quân chưa chính thức lấy các nàng làm vợ, cũng không có sính lễ, nên, hiện giờ các nàng cũng chưa có của hồi môn. Một chút nữ trang trên người này coi như là đồ cưới của mình. Nếu xảy ra biến cố, người tộc Tạ thị muốn tới can thiệp vào chuyện của phủ tướng quân, của cải của phủ tướng quân, cũng không do các nàng làm chủ. Thay vì bán nữ trang của mình, không bằng bán của cải của phủ tướng quân lấy tiền mặt trước.
Diêu Mật lại nói: “Hiện giờ nhân số nữ tử trong kinh thành rất nhiều, quản lí chưởng sự, đa phần là con gái, những tài vật kia cũng là do các nàng quản lĩ trong tay. Muốn các nàng quyên tiền ra, e rằng rất khó. Chúng ta là cáo mệnh phu nhân, vẫn nên đệ sổ cầu kiến Hoàng hậu, xin một phân tình, giúp Đoan quận vương quyên của vật. Thứ nhất, chúng ta là nữ tử, thuyết phục họ dễ hơn. Thứ hai, chúng ta là nữ quyến phủ tướng quân, chúng ta không đóng góp không sốt ruột, thì ai sẽ sốt ruột đóp góp chứ?”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vừa nghe xong, một trái một phải ôm lấy Diêu Mật nói: “Tiểu Mật, muội/tỷ ăn cái gì? Sao đột nhiên thông minh như vậy?”
Diêu Mật thấy các nàng không nghiêm túc, đẩy tay các nàng ra, cười nói: “Chúng ta là nữ quyến phủ tướng quân, dù sao cũng phải ra tay chứng tỏ đẳng cấp của nữ quyến phủ tướng quân.”
Mười năm chiến tranh, đã tiêu hao hết quốc lực, từng có một lần, quốc khố trống không, gom góp không được quân tư, mẫu thân Tạ Đằng và Tạ Vân, năm đó đã gắng sức thuyết phục các nữ quyến, sung không ít quân tư. Sau này đánh thắng trận, trong cung ban thưởng, những thứ ấy cũng là những thứ nữ quyến quyên góp cho quân tư.
Trước đây, nam nhân phủ tướng quân đánh giặc ở bên ngoài, nữ nhân phủ tướng quân ở hậu phương quyên góp quân tư. Đây chính là nguyên nhân mà hoàng đế vô cũng tôn trọng phủ tướng quân. Còn đám người Đoan quận vương và La Hãn nghe tin biên ải báo nguy, liền gạt tư tình cá nhân sang một bên, bằng lòng thành toàn cho Tạ Đằng và Diêu Mật.
Nếu không có phủ tướng quân, nước Đại Ngụy sẽ ra làm sao, thật sự không dám nghĩ tới.
Ba người bàn bạc một đêm đều cảm thấy, nam nhân ơ bên ngoài đánh trận, các nàng không thể cứ ngồi yên như vậy, cần phải đóng góp sức lực.
Diêu Mật mím môi nói: “Chúng ta mặc dù không so được với tiểu cô cô các nàng, nhưng cũng không thể khiến người ta coi thường.”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đều gật đầu nói phải. Nữ tử thân phận như các nàng, bất thình lình trở thành cáo mệnh phu nhân, chưởng quản phủ tướng quân. Nếu như Tạ Đằng bọn họ giành thắng lợi trở về, phong quang vô hạn, sợ rằng sẽ có người chỉ trích các nàng ăn không ngồi rồi, không xứng đáng làm phu nhân tướng quân. Nếu như lúc này có thể trợ giúp quyên góp quân tư, vì nước tận lực, đến lúc đó công trạng của huynh đệ Tạ Đằng, cũng có một phần của các nàng trong đó, người nào mà dám xem thường các nàng chứ.
Ngày thứ hai, Đoan quận vương nghe được tin tỷ muội Diêu Mật cầu kiến Hoàng hậu, xin được trợ giúp quyên quân tư thì vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, hắn đang nhữ hết cả đầu vì chuyện này, tỷ muội Diêu Mật nguyện ý tương trợ, chính là cầu còn không được.
Tỷ muội Diêu Mật bàn bạc trên đường, khi đến Tuyên vương phủ cầu kiến Đoan quận vương, nói: “Quận vương, chúng ta không thể so với phu nhân tướng quân và tiểu cô cô năm ấy, ở kinh thành cũng không quen được nhiều người, nếu như thuyết phục nói suông chỉ sợ là rất khó quyên được quân tư. Nhưng ở đây, chúng ta muốn mượn sức của quận vương, mới có thể thành sự.”
“Các nàng cứ nói!” Đoan quận vương nghĩ cũng phải, vội vàng gật đầu, “Chỉ cần ta có thể làm, nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Diêu Mật giải thích: “Quốc khố cất vải thô, bán cũng không được bao nhiêu tiền. Lúc cũng Hoang hậu nương nương bàn bạc, một kế sách bỗng dưng lòi ra. Bây giờ xin người trong cung dùng vải thô làm áo choàng, nam nữ đều có thể mặc được. Sau đó xin quận vương dẫn đầu viết chữ lưu niêm lên áo, viết là thân ái tặng ai đó, kí tên là tên húy của quận vương.”
Sử Tú Nhi tiếp lời: “Vì sợ quận vương kí không xuể, còn phải mời thêm La nhị gia và nam tử thế gia tuấn nhã giúp một tay, tất cả đều kí tên húy. Sau đó đưa ra ngoài cung bán cho quý nữ.”
Phạm Tinh bổ sung: “Rất nhiều người ái mộ Đoan quận vương và nam tử khôi ngô tuấn tú, tất hiên sẽ bỏ ta một số tiền lớn để mua. Các này so với đi thuyết phục nói suông với các nàng ấy còn dễ dàng hơn nhiều.”
Diêu Mặ im lặng: Lấy nam sắc của đám người Đoan quận vương, chắc chắn sẽ dụ dỗ được chúng quý nữ tranh đoạt áo choàng về nhà cất kĩ, cứ như vậy, sẽ nhanh chóng quyên đủ quân tư.
Tác giả :
Cống Trà