Mị Công Tử
Chương 29
var listStoriesVip=["Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương","Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán","Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ","Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân"];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);Không biết có phải là cố ý hay không, ánh mắt già nua của Hoàng Thượng né tránh ánh mắt giết người của nàng, giả vờ trà trong tay mình uống thật ngon, đủ để cho ông ta quên sự tồn tại của những người khác bên cạnh mình.
Thật là biết diễn trò.
"Ta......" Song Hỷ muốn mở miệng, nhưng đã bị người quát bảo ngưng lại.
"Đừng quấy rầy, Đan Thanh muốn khiêu vũ."
Lời nói của Hoàng Thượng mừng rỡ vạn phần làm cho Song Hỷ chú ý, nàng nhìn theo ánh mắt của ông ta về hướng võ đài.
Rõ ràng bây giờ là buổi trưa, mặt trời chiếu xuống nóng bỏng, bỗng nhiên ngay tại thời khắc này trời lại thay đổi, mây đen kéo đến đầy trời, bầu trời u ám xám xịt.
Mọi người cảm thấy hết sức kỳ quái, nghĩ thầm có phải trời sắp mưa hay không, lại cảm giác được trên mặt có một mảnh êm ái gì đó đáp xuống.
Mọi người đưa tay sờ thử, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện từng cánh hoa mai trắng tựa bông tuyết chậm rãi bay xuống.
Lúc đầu chỉ là một cánh, hai cánh, giống như những chú bướm đang múa lượn trên không trung, sau đó càng ngày càng nhiều, giống như một trời đầy hoa mai đang khiêu vũ, xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Đột nhiên, một bóng dáng màu trắng chậm rãi xuất hiện trong mưa hoa mai, hai tay cầm bảo thạch song đao tinh xảo, giữa nhạc khúc du dương, phối hợp bảo đao trong tay khí phách ngất trời, xuyên qua đám mưa hoa, bay lượn nhẹ nhàng, dáng dấp làm rung động lòng người.
Đao, lóe lên những ánh sáng chói lóa, chiếu lên dung nhan xinh đẹp, mái tóc đen dài bay lượn theo điệu vũ, phất phơ tung bay trong mưa hoa, đôi mắt sáng long lanh như những ánh tinh tú trên bầu trời, ngoảnh mặt nhìn lại, làm những người có mặt dâng lên một trận nóng bỏng cùng cảm động.
Mọi người đều bị kỹ thuật nhảy giống như tiên nga giáng trần cũng với khúc nhạc êm dịu làm rung động thật sâu, trợn mắt há hốc mồm, không cách nào hô hấp, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ điệu vũ hiếm có của thiên tiên.
Trong những cơn mưa hoa bay đầy trời, thân ảnh tươi mát thoát tục tràn đầy linh khí, lúc đó trong lòng mọi người không tự chủ đều cùng dâng lên sự tán thưởng cùng tôn kính không cách nào cưỡng lại được.
Có vài người còn hai tay tạo thành chữ thập, quỳ trên mặt đất hướng về điệu vũ vừa lạy vừa ca ngợi, bởi vì trong mắt họ là hoa mai tiên tử hạ phàm, là thần, là tiên chứ không phải người phàm.
Song Hỷ nhìn không chớp mắt, trong đầu cảm giác mình bị một cảm xúc không biết tên nào đó hung hăng chấn động, nàng đã có thể lý giải tại sao Hoàng Thượng chỉ cần nhìn thấy một lần, đã không có cách nào quên được.
Ai xem qua điệu vũ như tiên hạ phàm trong cơn mưa hoa mai thế này mà lại không bị cảnh kỳ diệu cả đời khó quên làm mê hoặc ngây ngất được, ngay cả nàng cũng không thể tránh khỏi.
Vũ điệu đẹp mắt xinh đẹp như vậy, nếu không thể nhìn thấy được nữa thì làm sao bây giờ?
Ông Trời tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy, để cho nàng thấy được cảnh đẹp nhất trên thế gian này, giống như trong một giấc mơ hoàn mỹ nhất, không ai có thể so sánh được với hắn.
Song Hỷ cảm giác được hốc mắt ẩm ướt, trong lòng có chút oán hận.
Sau này nếu không thấy được nữa, làm sao bây giờ? Ô ô......
Xoay người lại thu đao một cách ưu nhã xinh đẹp, bóng người trong mưa hoa mai đứng nghiêm bất động, cơn mưa hoa mai cũng theo vũ điệu chậm rãi êm ái bay lượn, sau đó từ từ tán lạc trên mặt đất, tuyên cáo bản nhạc đã hoàn tất.
Một khúc vũ vừa xong, toàn trường thật lâu không có ai mở miệng, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, giống như bị trúng phép định thân. Song Hỷ vẫn cảm động chảy nước mắt, thấy dáng vẻ rung động của những người khác, nàng cũng cảm thấy hết sức vui vẻ.
Lúc này, nàng giống như từ cảnh trong mơ trở về hiện thực, có loại cảm giác không chân thật. Mà tiên tử xinh đẹp đó lại yêu mình, đây đối với Song Hỷ mà nói là loại cảm thụ rất kỳ quái. Nhưng nàng lại càng thêm khẳng định rằng người nàng thích không phải là tiên tử trong mưa hoa mai trên trời, mà là nam tử người phàm tuy bình thường hay phách lối nhưng lại yêu thương nàng, cưng chìu nàng suốt cả cuộc đời này.
Nếu như nàng là Hoàng Thượng thì sẽ cũng muốn đem nam nhân xinh đẹp này chiếm làm của riêng của mình, nói như vậy...... Nàng cùng Hoàng Thượng coi như là...... tình địch sao?
Ánh mắt Song Hỷ lập tức quét về phía Hoàng Thượng, vốn tưởng rằng nàng sẽ nhận được tầm mắt hung ác, nhưng nàng đã suy nghĩ nhiều quá, bởi vì trong đôi mắt Hoàng Thượng chỉ có Mai Đan Thanh tồn tại, những người khác đều thành người vô hình.
Mà trong mắt Mai Đan Thanh lại chỉ có duy nhất Song Hỷ tồn tại.
Hiện tại vũ khúc kết thúc, nàng chết chắc rồi. Xem ra đây là lần cuối cùng nàng gặp mặt hắn.
"Hoàng Thượng, ta đã nhảy xong, hiện tại dân chúng tại đây cũng đã xem qua ta khiêu vũ, có phải cũng nên lôi ra chém đầu tất cả hay không?"
Lời Mai Đan Thanh vừa ra khỏi miệng, quần chúng phía dưới lập tức xôn xao một trận, vội vàng chen lấn về hướng cửa thành, có thể trốn được thì trốn.
Nhưng cửa đã đóng lại nên nơi nào cũng không thể đi. Không có cách nào khác, mọi người không thể làm gì khác hơn là bày ra vẻ mặt đáng thương, nhìn Hoàng Thượng cao cao tại thượng kia, hy vọng Hoàng Thượng có thể hạ thủ lưu tình.
Hoàng Thượng làm sao lại không biết dụng tâm tính toán của nam tử xinh đẹp trước mắt này là vì cái gì?
Chính là vì tiểu cô nương khả ái đó.
Thật ra thì ông ta lần đầu tiên vừa mới nhìn thấy Song Hỷ cũng đã không có ý định giết nàng, bởi vì ông ta chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt to thiện lương lại xinh đẹp như vậy. Người có đôi mắt chân thành long lanh ánh nước như thế thì lòng của nàng nhất định cũng rất thiện lương.
"Nếu như Hoàng Thượng cảm thấy như vậy không ổn, xin hãy thu hồi thánh chỉ, thả Song Hỷ."
Chuyện đã tới nước này còn có thể nói không sao?
"Người đâu, thả nàng đi!"
Mai Đan Thanh không chờ được những người khác đem Song Hỷ thả ra, hắn thi triển khinh công nhảy lên đi tới bên cạnh nàng, ánh mắt thâm tình chân thành nhìn nàng, trong miệng ôn nhu nói, "Đừng sợ, ta tới cứu nàng."
Song Hỷ mỉm cười nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt dị thường, nhưng khóe miệng lại mang nụ cười hạnh phúc, yếu ớt nói: "Ta không biết chàng sẽ đến, cho nên ta...... ta......"
Khi nàng được tháo xuống thì cả thân thể mềm nhũn ngã vào trong lòng của Mai Đan Thanh.
Mai Đan Thanh cho rằng nàng đang rất vui cho nên chủ động nhào vào lòng hắn, giọng nói hắn không dấu được cưng chìu: "Nếu bình thường nàng cũng chủ động như vậy thì tốt rồi."
"Ta...... đã uống độc dược."
"Cái gì?!"
Nụ cười trên mặt Mai Đan Thanh nhanh chóng biến mất thay vào đó là nét hoảng sợ. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lắc đầu một cái, chứng tỏ ông ta không có bắt nàng uống thuốc độc trước.
"Không phải là Hoàng Thượng." Hơi thở Song Hỷ mong manh nói.
"Vậy là ai? Tại sao nàng muốn uống thuốc độc?" Mai Đan Thanh ôm chặt lấy nàng, tức giận gầm nhẹ, "Ta lập tức mang nàng đến gặp đại phu."
"Không có giải dược của ta, Đại La thần tiên tới cũng vô dụng."
Thanh âm lạnh như băng chậm rãi vang lên ngay lúc này, làm cho người nghe không rét mà run. Ánh mắt mọi người đều nhìn quanh tìm xem ai đang nói, bất ngờ phát hiện người nói chuyện đang ngồi ở phía sau ngai vàng của Hoàng Thượng.
Hắn là cao thủ lợi hại đến thế nào mới có thể đột phá phòng thủ của cấm vệ quân, có thể đến gần Hoàng Thượng như vậy? Nếu hắn có ý thì chỉ sợ Hoàng Thượng giờ đã biến thành một cái xác.
Không nhìn ra được mặt mũi nam nhân nói chuyện như thế nào, chỉ thấy hắn một thân áo đen, khoác áo choàng thêu Kim Long màu đen theo gió nhẹ nhàng phiêu đãng, một nửa mặt nạ màu bạc trên mặt làm người ta có loại cảm giác lạnh lùng.
Thật là biết diễn trò.
"Ta......" Song Hỷ muốn mở miệng, nhưng đã bị người quát bảo ngưng lại.
"Đừng quấy rầy, Đan Thanh muốn khiêu vũ."
Lời nói của Hoàng Thượng mừng rỡ vạn phần làm cho Song Hỷ chú ý, nàng nhìn theo ánh mắt của ông ta về hướng võ đài.
Rõ ràng bây giờ là buổi trưa, mặt trời chiếu xuống nóng bỏng, bỗng nhiên ngay tại thời khắc này trời lại thay đổi, mây đen kéo đến đầy trời, bầu trời u ám xám xịt.
Mọi người cảm thấy hết sức kỳ quái, nghĩ thầm có phải trời sắp mưa hay không, lại cảm giác được trên mặt có một mảnh êm ái gì đó đáp xuống.
Mọi người đưa tay sờ thử, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện từng cánh hoa mai trắng tựa bông tuyết chậm rãi bay xuống.
Lúc đầu chỉ là một cánh, hai cánh, giống như những chú bướm đang múa lượn trên không trung, sau đó càng ngày càng nhiều, giống như một trời đầy hoa mai đang khiêu vũ, xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Đột nhiên, một bóng dáng màu trắng chậm rãi xuất hiện trong mưa hoa mai, hai tay cầm bảo thạch song đao tinh xảo, giữa nhạc khúc du dương, phối hợp bảo đao trong tay khí phách ngất trời, xuyên qua đám mưa hoa, bay lượn nhẹ nhàng, dáng dấp làm rung động lòng người.
Đao, lóe lên những ánh sáng chói lóa, chiếu lên dung nhan xinh đẹp, mái tóc đen dài bay lượn theo điệu vũ, phất phơ tung bay trong mưa hoa, đôi mắt sáng long lanh như những ánh tinh tú trên bầu trời, ngoảnh mặt nhìn lại, làm những người có mặt dâng lên một trận nóng bỏng cùng cảm động.
Mọi người đều bị kỹ thuật nhảy giống như tiên nga giáng trần cũng với khúc nhạc êm dịu làm rung động thật sâu, trợn mắt há hốc mồm, không cách nào hô hấp, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ điệu vũ hiếm có của thiên tiên.
Trong những cơn mưa hoa bay đầy trời, thân ảnh tươi mát thoát tục tràn đầy linh khí, lúc đó trong lòng mọi người không tự chủ đều cùng dâng lên sự tán thưởng cùng tôn kính không cách nào cưỡng lại được.
Có vài người còn hai tay tạo thành chữ thập, quỳ trên mặt đất hướng về điệu vũ vừa lạy vừa ca ngợi, bởi vì trong mắt họ là hoa mai tiên tử hạ phàm, là thần, là tiên chứ không phải người phàm.
Song Hỷ nhìn không chớp mắt, trong đầu cảm giác mình bị một cảm xúc không biết tên nào đó hung hăng chấn động, nàng đã có thể lý giải tại sao Hoàng Thượng chỉ cần nhìn thấy một lần, đã không có cách nào quên được.
Ai xem qua điệu vũ như tiên hạ phàm trong cơn mưa hoa mai thế này mà lại không bị cảnh kỳ diệu cả đời khó quên làm mê hoặc ngây ngất được, ngay cả nàng cũng không thể tránh khỏi.
Vũ điệu đẹp mắt xinh đẹp như vậy, nếu không thể nhìn thấy được nữa thì làm sao bây giờ?
Ông Trời tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy, để cho nàng thấy được cảnh đẹp nhất trên thế gian này, giống như trong một giấc mơ hoàn mỹ nhất, không ai có thể so sánh được với hắn.
Song Hỷ cảm giác được hốc mắt ẩm ướt, trong lòng có chút oán hận.
Sau này nếu không thấy được nữa, làm sao bây giờ? Ô ô......
Xoay người lại thu đao một cách ưu nhã xinh đẹp, bóng người trong mưa hoa mai đứng nghiêm bất động, cơn mưa hoa mai cũng theo vũ điệu chậm rãi êm ái bay lượn, sau đó từ từ tán lạc trên mặt đất, tuyên cáo bản nhạc đã hoàn tất.
Một khúc vũ vừa xong, toàn trường thật lâu không có ai mở miệng, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, giống như bị trúng phép định thân. Song Hỷ vẫn cảm động chảy nước mắt, thấy dáng vẻ rung động của những người khác, nàng cũng cảm thấy hết sức vui vẻ.
Lúc này, nàng giống như từ cảnh trong mơ trở về hiện thực, có loại cảm giác không chân thật. Mà tiên tử xinh đẹp đó lại yêu mình, đây đối với Song Hỷ mà nói là loại cảm thụ rất kỳ quái. Nhưng nàng lại càng thêm khẳng định rằng người nàng thích không phải là tiên tử trong mưa hoa mai trên trời, mà là nam tử người phàm tuy bình thường hay phách lối nhưng lại yêu thương nàng, cưng chìu nàng suốt cả cuộc đời này.
Nếu như nàng là Hoàng Thượng thì sẽ cũng muốn đem nam nhân xinh đẹp này chiếm làm của riêng của mình, nói như vậy...... Nàng cùng Hoàng Thượng coi như là...... tình địch sao?
Ánh mắt Song Hỷ lập tức quét về phía Hoàng Thượng, vốn tưởng rằng nàng sẽ nhận được tầm mắt hung ác, nhưng nàng đã suy nghĩ nhiều quá, bởi vì trong đôi mắt Hoàng Thượng chỉ có Mai Đan Thanh tồn tại, những người khác đều thành người vô hình.
Mà trong mắt Mai Đan Thanh lại chỉ có duy nhất Song Hỷ tồn tại.
Hiện tại vũ khúc kết thúc, nàng chết chắc rồi. Xem ra đây là lần cuối cùng nàng gặp mặt hắn.
"Hoàng Thượng, ta đã nhảy xong, hiện tại dân chúng tại đây cũng đã xem qua ta khiêu vũ, có phải cũng nên lôi ra chém đầu tất cả hay không?"
Lời Mai Đan Thanh vừa ra khỏi miệng, quần chúng phía dưới lập tức xôn xao một trận, vội vàng chen lấn về hướng cửa thành, có thể trốn được thì trốn.
Nhưng cửa đã đóng lại nên nơi nào cũng không thể đi. Không có cách nào khác, mọi người không thể làm gì khác hơn là bày ra vẻ mặt đáng thương, nhìn Hoàng Thượng cao cao tại thượng kia, hy vọng Hoàng Thượng có thể hạ thủ lưu tình.
Hoàng Thượng làm sao lại không biết dụng tâm tính toán của nam tử xinh đẹp trước mắt này là vì cái gì?
Chính là vì tiểu cô nương khả ái đó.
Thật ra thì ông ta lần đầu tiên vừa mới nhìn thấy Song Hỷ cũng đã không có ý định giết nàng, bởi vì ông ta chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt to thiện lương lại xinh đẹp như vậy. Người có đôi mắt chân thành long lanh ánh nước như thế thì lòng của nàng nhất định cũng rất thiện lương.
"Nếu như Hoàng Thượng cảm thấy như vậy không ổn, xin hãy thu hồi thánh chỉ, thả Song Hỷ."
Chuyện đã tới nước này còn có thể nói không sao?
"Người đâu, thả nàng đi!"
Mai Đan Thanh không chờ được những người khác đem Song Hỷ thả ra, hắn thi triển khinh công nhảy lên đi tới bên cạnh nàng, ánh mắt thâm tình chân thành nhìn nàng, trong miệng ôn nhu nói, "Đừng sợ, ta tới cứu nàng."
Song Hỷ mỉm cười nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt dị thường, nhưng khóe miệng lại mang nụ cười hạnh phúc, yếu ớt nói: "Ta không biết chàng sẽ đến, cho nên ta...... ta......"
Khi nàng được tháo xuống thì cả thân thể mềm nhũn ngã vào trong lòng của Mai Đan Thanh.
Mai Đan Thanh cho rằng nàng đang rất vui cho nên chủ động nhào vào lòng hắn, giọng nói hắn không dấu được cưng chìu: "Nếu bình thường nàng cũng chủ động như vậy thì tốt rồi."
"Ta...... đã uống độc dược."
"Cái gì?!"
Nụ cười trên mặt Mai Đan Thanh nhanh chóng biến mất thay vào đó là nét hoảng sợ. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lắc đầu một cái, chứng tỏ ông ta không có bắt nàng uống thuốc độc trước.
"Không phải là Hoàng Thượng." Hơi thở Song Hỷ mong manh nói.
"Vậy là ai? Tại sao nàng muốn uống thuốc độc?" Mai Đan Thanh ôm chặt lấy nàng, tức giận gầm nhẹ, "Ta lập tức mang nàng đến gặp đại phu."
"Không có giải dược của ta, Đại La thần tiên tới cũng vô dụng."
Thanh âm lạnh như băng chậm rãi vang lên ngay lúc này, làm cho người nghe không rét mà run. Ánh mắt mọi người đều nhìn quanh tìm xem ai đang nói, bất ngờ phát hiện người nói chuyện đang ngồi ở phía sau ngai vàng của Hoàng Thượng.
Hắn là cao thủ lợi hại đến thế nào mới có thể đột phá phòng thủ của cấm vệ quân, có thể đến gần Hoàng Thượng như vậy? Nếu hắn có ý thì chỉ sợ Hoàng Thượng giờ đã biến thành một cái xác.
Không nhìn ra được mặt mũi nam nhân nói chuyện như thế nào, chỉ thấy hắn một thân áo đen, khoác áo choàng thêu Kim Long màu đen theo gió nhẹ nhàng phiêu đãng, một nửa mặt nạ màu bạc trên mặt làm người ta có loại cảm giác lạnh lùng.
Tác giả :
Lâm Uyển Du