Mị Công Tử
Chương 12
var listStoriesVip=["Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương","Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán","Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ","Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân"];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);Nàng nào dám lập lại một lần nữa chứ, hơn nữa nàng cũng không có biện pháp nói năng, bởi vì bàn tay bấm ở cổ nàng thật kiên định, tràn đầy uy hiếp như vậy, chỉ cần tiếp tục dùng sức một cái, nàng nhất định chết chắc.
"Ta...... Ta......"
"Nàng cho là nàng rất đẹp sao? Ta làm sao có thể thích nàng? Hơn nữa cho dù nàng yêu ta đến thất điên bát đảo, ta cũng sẽ không thèm đón nhận nàng đâu.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó buông tay ra, để cho nàng có thể hô hấp ngắn ngủi.
Rõ ràng đã thấy cơ hội sống sót, nàng đáng lẽ nên thừa cơ hội này chạy trốn thật nhanh, thế mà lại không thể khống chế được miệng mình bật thốt lên, "Dù sao ý định ban đầu của ta khi tới nơi này chỉ là muốn bồi thường lại lỗi lầm của ta, không phải là tới nói chuyện yêu đương, chỉ cần ta trả lại đủ tiền, sẽ lập tức rời đi."
"Chẳng qua chỉ là trả tiền lại sao?"
Dung nhan xinh đẹp của hắn đóng lên một lớp băng lạnh lẽo, cho dù có ánh mặt trời chiếu nóng cũng không thể nào làm tan nổi, Song Hỷ biết mình lại chọc giận hắn.
"Nếu không thì sao?"
Mặc dù biết rằng lời nàng nói là sự thật, nhưng không hiểu vì sao hắn lại tức giận ghê gớm.
Chẳng lẽ hắn không hề có một chút lực hút nào để có thể mê hoặc đầu óc nàng đến choáng váng hay sao?
Không phải lúc nào hắn cũng hài lòng với bề ngoài của mình, bởi vì nó có đôi chút giống nữ nhân, nhưng điều đó không có nghĩa là dáng dấp của hắn xấu xí khó coi, hơn nữa hắn còn tài hoa như vậy, những thứ này đều là điều kiện làm cho nam nhân hâm mộ, nữ nhân ái mộ, cũng là nguyên nhân khiến hắn luôn muốn gì được đó.
Bây giờ tiểu nữ nhân này sao lại khác người thế? Còn nói nàng là bất đắc dĩ mới đến!
"Nàng phải biết rằng nếu như đi theo ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận. Nếu ta ở trước mặt Hoàng Thượng nói tốt vài câu giúp cha nàng, cha nàng lập tức có thể trở thành tâm phúc của Hoàng Thượng đấy!"
"Đừng ăn nói lung tung, ngươi định cười ta ngu ngốc đấy à! Ai mà không biết Hoàng Thượng hạ chỉ không cho phép ngươi khiêu vũ, chứng tỏ ngài ấy rất tức giận ngươi, làm sao có chuyện nghe lời ngươi nói cơ chứ?”
Hắn cười khẽ, một tay cuốn vòng sợi tóc vương vãi bên má của nàng, "Tiểu ngu ngốc, tưởng bắt nọn ta nói dối để chê cười nàng ngu ngốc nữa à. Nàng ngốc đến mức cũng không biết mình nói chuyện mâu thuẫn ở chỗ nào sao?"
"Có à?"
"Hoàng Thượng không cho phép ta khiêu vũ, là bởi vì ta không nhảy cho ông ta xem nên ông ta tức giận, nhưng nếu ta nhảy cho ông ta xem, nàng nghĩ xem, ông ta sẽ như thế nào?"
"Hừ! Đừng gạt ta, ngươi cho rằng ngươi to hơn Hoàng Thượng sao mà có thể khống chế hắn?"
"Chuyện quốc gia đại sự thì không nhất định, nhưng mà nếu như ta có ý thì chuyện giết chết một Huyện thái gia nho nhỏ chẳng có gì khó khăn cả."
Song Hỷ dùng sức giật lại tóc mình từ trong tay hắn, sau đó thở phì phò muốn bỏ đi, nhưng lại bị hắn kéo trở về.
"Không cho phép đi."
"Ta không nghĩ rằng lòng dạ của ngươi hư hỏng đến mức độ này, nếu biết sớm thì vừa rồi ta cũng không cần có lòng tốt an ủi ngươi, cứ để ngươi tự dìm chết mình trong men rượu đi. Kết quả là sao, kết quả là ngươi cư nhiên lại đem cha ta ra uy hiếp ta như vậy. Chẳng lẽ ta không thể không lấy ngươi làm chồng sao?"
Hắn lạnh lùng cười, "Ta vốn là không phải người tốt gì cả."
"Ngươi dĩ nhiên không phải." Nàng giận dỗi nên mới nói như vậy.
"Ta cũng không có nói sẽ cưới nàng."
"Ngươi nói cái gì?" Nàng mở to mắt, tức giận nhìn hắn chằm chằm, "Như thế cũng nói được sao? Nếu như ta muốn vinh hoa phú quý, ta đã sớm vào cung, ít nhất ta cũng có thể làm quý phi nương nương, tốt hơn nhiều so với việc làm tình nhân của ngươi, hơn nữa còn có người phục vụ, tôn kính. Cứ cho là dáng vóc của ngươi vô cùng xinh đẹp thì đã sao? Một chút nam tử khí khái cũng không có, ta thích một Mãnh Nam có thể bảo vệ ta, để cho ta có cảm giác an toàn, chứ không phải loại Phượng Hoàng trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi."
Nói vừa xong, nàng dùng sức đẩy hắn ra, nổi giận đùng đùng định đi ra ngoài, không thèm quay đầu nhìn lại, chứng tỏ rằng nàng đã không còn gì để nói nữa.
"Ai cho phép nàng đi? Nàng quay lại cho ta, dám mạnh miệng với ta à, ta với nàng còn chưa......"
Không thèm để ý đến tiếng rống giận dữ sau lưng, Song Hỷ đã không còn muốn quan tâm đến thứ gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên nam nhân vô lễ bá đạo này.
Bất tri bất giác đi tới cửa lớn, nàng ngơ ngẩn nhìn dòng người nhộn nhịp qua lại, đột nhiên thật sự rất muốn về nhà thăm những đệ đệ muội muội của mình một chút.
Nghĩ thế, bước chân của nàng cứ thế đi ra ngoài.
Nàng không chú ý rằng sau lưng mình có một người từ đầu đến cuối vẫn luôn đi theo nàng. Thấy nàng đi ra khỏi cửa, hai tay không nhịn được chậm rãi nắm chặt.
"Muốn đi thì cút đi, ta không cần." Mai Đan Thanh tức giận bỏ lại những lời này, đã quay đầu bỏ vào nhưng vẫn còn hung hăng trợn mắt liếc nhìn bóng lưng nàng biến mất trước mặt mình, dáng vẻ giống như là bị người mình thương yêu nhất phản bội, lại quay trở lại phòng uống rượu giải sầu.
Trong miệng hắn không ngừng mắng nữ nhân kia không có lương tâm, nhưng cái hắn muốn mắng nhất chính là tại sao mình lại thống khổ như vậy khi bị nàng cự tuyệt?
Hắn có thể dùng cách Bá Vương ngạnh thượng cung (chiếm đoạt) bởi hắn tin tưởng rằng đến cuối cùng rồi thì nàng cũng sẽ vui vẻ mà thừa nhận: hắn có thể mang đến cho nàng sự sung sướng hoan ái nam nữ mà trước nay nàng chưa từng biết đến, nhưng tại sao từ đầu đến cuối hắn lại giống như hổ giấy điên cuồng la hét uy hiếp nhưng lại hạ thủ không được?
Cái gì, Mãnh Nam ư? Hắn cũng có thể rất mạnh mẽ nha! Nữ nhân nào sau khi lên giường với hắn mà không luôn khen ngợi hắn mạnh mẽ có thừa!
Có lẽ hắn hiện tại cảm thấy thống khổ như vậy là do hắn không hề thật sự muốn nàng.
Nếu quả như thật sự muốn nàng, tìm được sự an ủi trên người nàng, thì hắn đã không có cái cảm giác thống khổ như thế.
Đã nhiều năm như vậy, hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự thống khổ khi bị cự tuyệt mà không thể chiếm được.
Ác quỷ trong cơ thể mà hắn cho rằng đã biến mất từ lâu dường như lại đang rục rịch chuẩn bị trỗi dậy, chờ hắn mềm yếu mà đột phá kiềm chế của hắn, một lần nữa phách lối cuồng vọng khống chế tất cả mọi thứ của hắn.
Tất cả những thứ này đều là bởi vì nữ nhân đáng ghét đó!
"Ta...... Ta......"
"Nàng cho là nàng rất đẹp sao? Ta làm sao có thể thích nàng? Hơn nữa cho dù nàng yêu ta đến thất điên bát đảo, ta cũng sẽ không thèm đón nhận nàng đâu.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó buông tay ra, để cho nàng có thể hô hấp ngắn ngủi.
Rõ ràng đã thấy cơ hội sống sót, nàng đáng lẽ nên thừa cơ hội này chạy trốn thật nhanh, thế mà lại không thể khống chế được miệng mình bật thốt lên, "Dù sao ý định ban đầu của ta khi tới nơi này chỉ là muốn bồi thường lại lỗi lầm của ta, không phải là tới nói chuyện yêu đương, chỉ cần ta trả lại đủ tiền, sẽ lập tức rời đi."
"Chẳng qua chỉ là trả tiền lại sao?"
Dung nhan xinh đẹp của hắn đóng lên một lớp băng lạnh lẽo, cho dù có ánh mặt trời chiếu nóng cũng không thể nào làm tan nổi, Song Hỷ biết mình lại chọc giận hắn.
"Nếu không thì sao?"
Mặc dù biết rằng lời nàng nói là sự thật, nhưng không hiểu vì sao hắn lại tức giận ghê gớm.
Chẳng lẽ hắn không hề có một chút lực hút nào để có thể mê hoặc đầu óc nàng đến choáng váng hay sao?
Không phải lúc nào hắn cũng hài lòng với bề ngoài của mình, bởi vì nó có đôi chút giống nữ nhân, nhưng điều đó không có nghĩa là dáng dấp của hắn xấu xí khó coi, hơn nữa hắn còn tài hoa như vậy, những thứ này đều là điều kiện làm cho nam nhân hâm mộ, nữ nhân ái mộ, cũng là nguyên nhân khiến hắn luôn muốn gì được đó.
Bây giờ tiểu nữ nhân này sao lại khác người thế? Còn nói nàng là bất đắc dĩ mới đến!
"Nàng phải biết rằng nếu như đi theo ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận. Nếu ta ở trước mặt Hoàng Thượng nói tốt vài câu giúp cha nàng, cha nàng lập tức có thể trở thành tâm phúc của Hoàng Thượng đấy!"
"Đừng ăn nói lung tung, ngươi định cười ta ngu ngốc đấy à! Ai mà không biết Hoàng Thượng hạ chỉ không cho phép ngươi khiêu vũ, chứng tỏ ngài ấy rất tức giận ngươi, làm sao có chuyện nghe lời ngươi nói cơ chứ?”
Hắn cười khẽ, một tay cuốn vòng sợi tóc vương vãi bên má của nàng, "Tiểu ngu ngốc, tưởng bắt nọn ta nói dối để chê cười nàng ngu ngốc nữa à. Nàng ngốc đến mức cũng không biết mình nói chuyện mâu thuẫn ở chỗ nào sao?"
"Có à?"
"Hoàng Thượng không cho phép ta khiêu vũ, là bởi vì ta không nhảy cho ông ta xem nên ông ta tức giận, nhưng nếu ta nhảy cho ông ta xem, nàng nghĩ xem, ông ta sẽ như thế nào?"
"Hừ! Đừng gạt ta, ngươi cho rằng ngươi to hơn Hoàng Thượng sao mà có thể khống chế hắn?"
"Chuyện quốc gia đại sự thì không nhất định, nhưng mà nếu như ta có ý thì chuyện giết chết một Huyện thái gia nho nhỏ chẳng có gì khó khăn cả."
Song Hỷ dùng sức giật lại tóc mình từ trong tay hắn, sau đó thở phì phò muốn bỏ đi, nhưng lại bị hắn kéo trở về.
"Không cho phép đi."
"Ta không nghĩ rằng lòng dạ của ngươi hư hỏng đến mức độ này, nếu biết sớm thì vừa rồi ta cũng không cần có lòng tốt an ủi ngươi, cứ để ngươi tự dìm chết mình trong men rượu đi. Kết quả là sao, kết quả là ngươi cư nhiên lại đem cha ta ra uy hiếp ta như vậy. Chẳng lẽ ta không thể không lấy ngươi làm chồng sao?"
Hắn lạnh lùng cười, "Ta vốn là không phải người tốt gì cả."
"Ngươi dĩ nhiên không phải." Nàng giận dỗi nên mới nói như vậy.
"Ta cũng không có nói sẽ cưới nàng."
"Ngươi nói cái gì?" Nàng mở to mắt, tức giận nhìn hắn chằm chằm, "Như thế cũng nói được sao? Nếu như ta muốn vinh hoa phú quý, ta đã sớm vào cung, ít nhất ta cũng có thể làm quý phi nương nương, tốt hơn nhiều so với việc làm tình nhân của ngươi, hơn nữa còn có người phục vụ, tôn kính. Cứ cho là dáng vóc của ngươi vô cùng xinh đẹp thì đã sao? Một chút nam tử khí khái cũng không có, ta thích một Mãnh Nam có thể bảo vệ ta, để cho ta có cảm giác an toàn, chứ không phải loại Phượng Hoàng trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi."
Nói vừa xong, nàng dùng sức đẩy hắn ra, nổi giận đùng đùng định đi ra ngoài, không thèm quay đầu nhìn lại, chứng tỏ rằng nàng đã không còn gì để nói nữa.
"Ai cho phép nàng đi? Nàng quay lại cho ta, dám mạnh miệng với ta à, ta với nàng còn chưa......"
Không thèm để ý đến tiếng rống giận dữ sau lưng, Song Hỷ đã không còn muốn quan tâm đến thứ gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên nam nhân vô lễ bá đạo này.
Bất tri bất giác đi tới cửa lớn, nàng ngơ ngẩn nhìn dòng người nhộn nhịp qua lại, đột nhiên thật sự rất muốn về nhà thăm những đệ đệ muội muội của mình một chút.
Nghĩ thế, bước chân của nàng cứ thế đi ra ngoài.
Nàng không chú ý rằng sau lưng mình có một người từ đầu đến cuối vẫn luôn đi theo nàng. Thấy nàng đi ra khỏi cửa, hai tay không nhịn được chậm rãi nắm chặt.
"Muốn đi thì cút đi, ta không cần." Mai Đan Thanh tức giận bỏ lại những lời này, đã quay đầu bỏ vào nhưng vẫn còn hung hăng trợn mắt liếc nhìn bóng lưng nàng biến mất trước mặt mình, dáng vẻ giống như là bị người mình thương yêu nhất phản bội, lại quay trở lại phòng uống rượu giải sầu.
Trong miệng hắn không ngừng mắng nữ nhân kia không có lương tâm, nhưng cái hắn muốn mắng nhất chính là tại sao mình lại thống khổ như vậy khi bị nàng cự tuyệt?
Hắn có thể dùng cách Bá Vương ngạnh thượng cung (chiếm đoạt) bởi hắn tin tưởng rằng đến cuối cùng rồi thì nàng cũng sẽ vui vẻ mà thừa nhận: hắn có thể mang đến cho nàng sự sung sướng hoan ái nam nữ mà trước nay nàng chưa từng biết đến, nhưng tại sao từ đầu đến cuối hắn lại giống như hổ giấy điên cuồng la hét uy hiếp nhưng lại hạ thủ không được?
Cái gì, Mãnh Nam ư? Hắn cũng có thể rất mạnh mẽ nha! Nữ nhân nào sau khi lên giường với hắn mà không luôn khen ngợi hắn mạnh mẽ có thừa!
Có lẽ hắn hiện tại cảm thấy thống khổ như vậy là do hắn không hề thật sự muốn nàng.
Nếu quả như thật sự muốn nàng, tìm được sự an ủi trên người nàng, thì hắn đã không có cái cảm giác thống khổ như thế.
Đã nhiều năm như vậy, hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự thống khổ khi bị cự tuyệt mà không thể chiếm được.
Ác quỷ trong cơ thể mà hắn cho rằng đã biến mất từ lâu dường như lại đang rục rịch chuẩn bị trỗi dậy, chờ hắn mềm yếu mà đột phá kiềm chế của hắn, một lần nữa phách lối cuồng vọng khống chế tất cả mọi thứ của hắn.
Tất cả những thứ này đều là bởi vì nữ nhân đáng ghét đó!
Tác giả :
Lâm Uyển Du