Mị Công Khanh
Chương 246: Phiên ngoại: Cố nhân
Nghe thấy từ ‘cưới’, Vương Hiên cứng đờ.
Sắc mặt của cậu tái mét, cậu trừng mắt nhìn tiểu muội, môi mím chặt, nói rất nghiêm túc: “Quân nhi, Đại huynh là đại trượng phu.”
Thốt ra một câu này, cậu sầm mặt, nhét oa nhi vào lòng Trần Dung.
Lúc này, oa nhi không giãy dụa, bé im lặng nằm trong lòng mẫu thân, nghiêng đầu đánh giá Đại huynh.
Trong lúc xe ngựa xóc nảy, bé hơi mếu máo, sau đó cúi đầu xuống.
Cảm giác được hơi thở nữ nhi dán bên gáy có chút rầu rĩ, Trần Dung cười nói: “Quân nhi không vui ư?”
Oa nhi kéo vạt áo của nàng, cũng không trả lời.
Trần Dung vươn tay nâng cằm bé lên, ngắm nhìn mặt bé.
Vừa nhìn lên, oa nhi đã đẩy tay nàng ra, tiếp tục dán mặt bên gáy nàng.
Một hồi lâu, oa nhi cất giọng non nớt gọi: “Đại huynh.”
Thấy oa nhi đang hờn dỗi lại chủ động mở miệng, Trần Dung và Vương Hiên đều cả kinh, Vương Hiên cười nói: “Không giận Đại huynh nữa sao?”
Oa nhi ‘ uh ‘ một tiếng, nói: “Quân nhi đỉnh thiên lập, không vì mỹ nhân mà giận dỗi làm gì!”
Lời thốt ra, gương mặt tuyệt mỹ của Vương Hiên trở nên xanh mét, mà bên ngoài cặp song sinh đang nghiêng tai lắng nghe không hẹn mà cùng cất tiếng cuồng tiếu.
Tiếng cười kích động vang lên trong trời đất được sơn cốc hưởng ứng.
Lúc này, đội ngũ chạy đến ngã ba trên quan đạo, bên trong đội ngũ có tiếng cười to khiến người qua đường liên tiếp ngoái đầu nhìn lại.
Ở trong đình cách đó tầm năm mươi bước, một hán tử đội đấu lạp thuận theo liếc nhìn một cái.
Chỉ thoáng nhìn, y lại ngẩn ra.
Nhìn dấu hiệu đoàn xe đang chậm rãi chạy đến, giọng nói khàn khàn từ tính của y từ từ truyền đến: “Lang Gia Vương Hoằng ư?” Giọng nói có vẻ phức tạp.
Đứng ở phía sau y, một văn sĩ gầy yếu nghe vậy, nhìn thoáng qua đoàn xe rồi dựa vào gần thấp giọng nói: “Đúng là Lang Gia Vương Hoằng, nghe nói Vương thị không ổn, yêu cầu hắn xuống núi.”
Nói tới đây, văn sĩ cười nói: “Chủ công tung hoành ngang dọc, chỉ sợ chưa từng chú ý tới danh sĩ người Tấn nho nhỏ này.” Trong giọng điệu có sự kiêu ngạo nói không nên lời.
Hán tử đội đấu lạp lại giống như không có nghe thấy, y lẳng lặng nhìn xe ngựa càng ngày càng gần, cúi đầu, khàn khàn hỏi: “Vương Hoằng xuống núi? Vậy còn thê nhi của hắn thì sao?”
“Nhi tử sao?” Hán tử lặp lại: “Nhi tử của nàng?”
Kinh ngạc nhìn xe ngựa càng ngày càng gần, hán tử đột nhiên đứng dậy, thả người nhảy lên lưng ngựa.
Hắn vừa cử động, mười mấy hán tử trong đình đồng thời đứng lên.
Hán tử kia cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Các ngươi đứng ở nơi này.”
Dứt lời, y giục ngựa chạy đi.
Thấy y phóng thẳng hướng tới đoàn xe của Lang Gia Vương thị, văn sĩ kêu lên sợ hãi: “Không nên đâu, chủ công không thể!” Hắn nói tới đây, cũng xoay người lên ngựa, vội vàng đuổi theo.
Hán tử kia giục ngựa tới bên đường, cũng không biết nghĩ đến cái gì, y ngừng lại.
Nghiêng đầu, y vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, dường như đã trải qua tịch mịch ngàn năm.
Khi đoàn xe chạy qua, y mới chậm rãi quay đầu.
Chỉ hơi nghiêng đầu, y không dời mắt nhìn về phía chính giữa đoàn xe.
Chính giữa là mấy chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá.
Bên xe ngựa, Vương Hoằng mặc áo trắng như tuyết cùng hai nhi tử song sinh tuấn mỹ vô cùng giục ngựa chạy đi, nói nói cười cười.
Về phần trong xe ngựa kia thì có một thiếu niên tuyệt mỹ ngồi ngay ngắn dựa vào trên vai một phụ nhân, trên nét mặt quật cường lộ ra sự ỷ lại sâu đậm.
Trong tay phụ nhân còn bế một tiểu nam hài tuấn mỹ.
Hán tử nhẹ nhàng nâng đấu lạp, nhìn về phía phụ nhân đó.
Mười bảy năm rồi.
Ước chừng đã mười bảy năm.
Nàng vẫn diễm mĩ như thế, giống như đóa hoa hồng đang kỳ nở rộ, luôn hướng tới thái dương, hướng tới mùa xuân, không kiêng nể gì bày ra vẻ đẹp cùng mị thái.
Khác với trước kia là trên mặt trên người nàng không còn vẻ ngây ngô mà đã trở nên trưởng thành hơn.
Thần thái của nàng an tường, đôi mắt luôn lấp lánh cũng không còn vẻ bén nhọn nữa.
Trên mặt, trong ánh mắt của nàng chỉ có bình thản, chỉ có an tường, chỉ có một loại lười nhác giống như mèo con được nuông chiều đã quen.
Tựa hồ, nàng đã rất nhiều năm chưa từng trải qua sự âm u, nàng đã quên móng vuốt sắc bén của mình, mà cũng đánh mất sự bén nhọn khí thế của bản thân.
Tựa hồ, nàng chỉ luôn giữ vẻ xinh đẹp cùng tự tại hướng về ánh mặt trời, tựa hồ, cuộc sống khổ sở vật lộn với cái chết đã hoàn toàn trôi xa trong cuộc đời nàng, còn lại, chỉ có ánh mặt trời cùng hạnh phúc.
Nhìn ngắm, hán tử phát hiện mắt mình chua xót.
Đây là một chuyện kỳ quái, đã bao nhiêu năm rồi? Y nghĩ rằng mình không có nước mắt, không có người tình cảm giống như của người bình thường nữa.
Y vốn định giục ngựa đi qua.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, y lại không muốn làm như vậy.
Sao phụ nhân này có thế an nhàn tốt đẹp như thế? Trên thiên hạ này, khắp nơi hỗn loạn, chém giết, thống khổ cùng tử vong, là điều chủ yếu mà nhân gian phải chịu đựng, thất bại cùng bi thương tràn ngập toàn bộ trời đất. Bao nhiêu người Hán sắp xếp đội ngũ, y quan chỉnh tề tự nhảy vào sông tự tử.
Sao mọi hỗn loạn cùng thống khổ đều không hề liên quan đến nàng như thế?
Sao nàng có thể sống tốt đẹp như thế? Chẳng lẽ nàng có được một mảnh Niết bàn duy nhất trên thế gian này ư?
Suy nghĩ đến đây, hán tử nhịn không được nhìn về phía Vương Hoằng.
Mười bảy năm, thiếu niên ngày xưa tuấn dật quang hoa thì nay vẫn tuấn dật, có điều chín chắn hơn rất nhiều.
Nhìn chàng, hán tử dần dần cúi đầu xuống.
Y cứ đứng ở bên đường, ở một chỗ mà ai cũng không nhìn ngó tới, hán tử thi lễ với Vương Hoằng, cất giọng khàn khàn nói chỉ có bản thân nghe thấy: “Thiên hạ đại loạn, ngươi có đại tài lại coi như không nghe không thấy, tuy nhiên ta vẫn kính trọng ngươi, vì ngươi vẫn bảo vệ được phụ nhân này, cho nàng một mảnh Niết bàn.”
Trên thế gian này ai có thể khiến một phụ nhân sống an tường lười nhác hưởng nhiều hạnh phúc cùng sủng ái đến vậy?
Trên thế gian này, có thể khiến một phụ nhân sắc bén tàn nhẫn thu hồi móng vuốt và roi ngựa của mình, đứng ở trước nàng thay nàng che chắn mưa gió, đây là nam nhân mạnh mẽ lại bao che khuyết điểm đến cỡ nào?
Đúng lúc này, Vương Hoằng giục ngựa đi trước dường như có dự cảm, chàng chậm rãi quay đầu lại.
Một khắc kia, hán tử đè đấu lạp, giục ngựa rời đi.
Chàng chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hán tử kia.
Bóng dáng này quen thuộc, lại xa lạ đến thế, mang theo một loại khí huyết chém giết giữa thiên quân vạn mã, cũng có một loại cao ngạo hùng vĩ đứng trên thế nhân.
Nhìn ngắm, Vương Hoằng khẽ nhíu mày. Lúc này, giọng nói ôn nhu tò mò của Trần Dung vang lên: “Thất lang, chàng đang nhìn gì vậy?”
Vương Hoằng quay đầu lại.
Đối mặt với thê tử và nhi tử đang dựa vào người nàng, chàng hé môi cười, ôn nhu nói: “Không có việc gì.”
HOÀN
Sắc mặt của cậu tái mét, cậu trừng mắt nhìn tiểu muội, môi mím chặt, nói rất nghiêm túc: “Quân nhi, Đại huynh là đại trượng phu.”
Thốt ra một câu này, cậu sầm mặt, nhét oa nhi vào lòng Trần Dung.
Lúc này, oa nhi không giãy dụa, bé im lặng nằm trong lòng mẫu thân, nghiêng đầu đánh giá Đại huynh.
Trong lúc xe ngựa xóc nảy, bé hơi mếu máo, sau đó cúi đầu xuống.
Cảm giác được hơi thở nữ nhi dán bên gáy có chút rầu rĩ, Trần Dung cười nói: “Quân nhi không vui ư?”
Oa nhi kéo vạt áo của nàng, cũng không trả lời.
Trần Dung vươn tay nâng cằm bé lên, ngắm nhìn mặt bé.
Vừa nhìn lên, oa nhi đã đẩy tay nàng ra, tiếp tục dán mặt bên gáy nàng.
Một hồi lâu, oa nhi cất giọng non nớt gọi: “Đại huynh.”
Thấy oa nhi đang hờn dỗi lại chủ động mở miệng, Trần Dung và Vương Hiên đều cả kinh, Vương Hiên cười nói: “Không giận Đại huynh nữa sao?”
Oa nhi ‘ uh ‘ một tiếng, nói: “Quân nhi đỉnh thiên lập, không vì mỹ nhân mà giận dỗi làm gì!”
Lời thốt ra, gương mặt tuyệt mỹ của Vương Hiên trở nên xanh mét, mà bên ngoài cặp song sinh đang nghiêng tai lắng nghe không hẹn mà cùng cất tiếng cuồng tiếu.
Tiếng cười kích động vang lên trong trời đất được sơn cốc hưởng ứng.
Lúc này, đội ngũ chạy đến ngã ba trên quan đạo, bên trong đội ngũ có tiếng cười to khiến người qua đường liên tiếp ngoái đầu nhìn lại.
Ở trong đình cách đó tầm năm mươi bước, một hán tử đội đấu lạp thuận theo liếc nhìn một cái.
Chỉ thoáng nhìn, y lại ngẩn ra.
Nhìn dấu hiệu đoàn xe đang chậm rãi chạy đến, giọng nói khàn khàn từ tính của y từ từ truyền đến: “Lang Gia Vương Hoằng ư?” Giọng nói có vẻ phức tạp.
Đứng ở phía sau y, một văn sĩ gầy yếu nghe vậy, nhìn thoáng qua đoàn xe rồi dựa vào gần thấp giọng nói: “Đúng là Lang Gia Vương Hoằng, nghe nói Vương thị không ổn, yêu cầu hắn xuống núi.”
Nói tới đây, văn sĩ cười nói: “Chủ công tung hoành ngang dọc, chỉ sợ chưa từng chú ý tới danh sĩ người Tấn nho nhỏ này.” Trong giọng điệu có sự kiêu ngạo nói không nên lời.
Hán tử đội đấu lạp lại giống như không có nghe thấy, y lẳng lặng nhìn xe ngựa càng ngày càng gần, cúi đầu, khàn khàn hỏi: “Vương Hoằng xuống núi? Vậy còn thê nhi của hắn thì sao?”
“Nhi tử sao?” Hán tử lặp lại: “Nhi tử của nàng?”
Kinh ngạc nhìn xe ngựa càng ngày càng gần, hán tử đột nhiên đứng dậy, thả người nhảy lên lưng ngựa.
Hắn vừa cử động, mười mấy hán tử trong đình đồng thời đứng lên.
Hán tử kia cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Các ngươi đứng ở nơi này.”
Dứt lời, y giục ngựa chạy đi.
Thấy y phóng thẳng hướng tới đoàn xe của Lang Gia Vương thị, văn sĩ kêu lên sợ hãi: “Không nên đâu, chủ công không thể!” Hắn nói tới đây, cũng xoay người lên ngựa, vội vàng đuổi theo.
Hán tử kia giục ngựa tới bên đường, cũng không biết nghĩ đến cái gì, y ngừng lại.
Nghiêng đầu, y vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, dường như đã trải qua tịch mịch ngàn năm.
Khi đoàn xe chạy qua, y mới chậm rãi quay đầu.
Chỉ hơi nghiêng đầu, y không dời mắt nhìn về phía chính giữa đoàn xe.
Chính giữa là mấy chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá.
Bên xe ngựa, Vương Hoằng mặc áo trắng như tuyết cùng hai nhi tử song sinh tuấn mỹ vô cùng giục ngựa chạy đi, nói nói cười cười.
Về phần trong xe ngựa kia thì có một thiếu niên tuyệt mỹ ngồi ngay ngắn dựa vào trên vai một phụ nhân, trên nét mặt quật cường lộ ra sự ỷ lại sâu đậm.
Trong tay phụ nhân còn bế một tiểu nam hài tuấn mỹ.
Hán tử nhẹ nhàng nâng đấu lạp, nhìn về phía phụ nhân đó.
Mười bảy năm rồi.
Ước chừng đã mười bảy năm.
Nàng vẫn diễm mĩ như thế, giống như đóa hoa hồng đang kỳ nở rộ, luôn hướng tới thái dương, hướng tới mùa xuân, không kiêng nể gì bày ra vẻ đẹp cùng mị thái.
Khác với trước kia là trên mặt trên người nàng không còn vẻ ngây ngô mà đã trở nên trưởng thành hơn.
Thần thái của nàng an tường, đôi mắt luôn lấp lánh cũng không còn vẻ bén nhọn nữa.
Trên mặt, trong ánh mắt của nàng chỉ có bình thản, chỉ có an tường, chỉ có một loại lười nhác giống như mèo con được nuông chiều đã quen.
Tựa hồ, nàng đã rất nhiều năm chưa từng trải qua sự âm u, nàng đã quên móng vuốt sắc bén của mình, mà cũng đánh mất sự bén nhọn khí thế của bản thân.
Tựa hồ, nàng chỉ luôn giữ vẻ xinh đẹp cùng tự tại hướng về ánh mặt trời, tựa hồ, cuộc sống khổ sở vật lộn với cái chết đã hoàn toàn trôi xa trong cuộc đời nàng, còn lại, chỉ có ánh mặt trời cùng hạnh phúc.
Nhìn ngắm, hán tử phát hiện mắt mình chua xót.
Đây là một chuyện kỳ quái, đã bao nhiêu năm rồi? Y nghĩ rằng mình không có nước mắt, không có người tình cảm giống như của người bình thường nữa.
Y vốn định giục ngựa đi qua.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, y lại không muốn làm như vậy.
Sao phụ nhân này có thế an nhàn tốt đẹp như thế? Trên thiên hạ này, khắp nơi hỗn loạn, chém giết, thống khổ cùng tử vong, là điều chủ yếu mà nhân gian phải chịu đựng, thất bại cùng bi thương tràn ngập toàn bộ trời đất. Bao nhiêu người Hán sắp xếp đội ngũ, y quan chỉnh tề tự nhảy vào sông tự tử.
Sao mọi hỗn loạn cùng thống khổ đều không hề liên quan đến nàng như thế?
Sao nàng có thể sống tốt đẹp như thế? Chẳng lẽ nàng có được một mảnh Niết bàn duy nhất trên thế gian này ư?
Suy nghĩ đến đây, hán tử nhịn không được nhìn về phía Vương Hoằng.
Mười bảy năm, thiếu niên ngày xưa tuấn dật quang hoa thì nay vẫn tuấn dật, có điều chín chắn hơn rất nhiều.
Nhìn chàng, hán tử dần dần cúi đầu xuống.
Y cứ đứng ở bên đường, ở một chỗ mà ai cũng không nhìn ngó tới, hán tử thi lễ với Vương Hoằng, cất giọng khàn khàn nói chỉ có bản thân nghe thấy: “Thiên hạ đại loạn, ngươi có đại tài lại coi như không nghe không thấy, tuy nhiên ta vẫn kính trọng ngươi, vì ngươi vẫn bảo vệ được phụ nhân này, cho nàng một mảnh Niết bàn.”
Trên thế gian này ai có thể khiến một phụ nhân sống an tường lười nhác hưởng nhiều hạnh phúc cùng sủng ái đến vậy?
Trên thế gian này, có thể khiến một phụ nhân sắc bén tàn nhẫn thu hồi móng vuốt và roi ngựa của mình, đứng ở trước nàng thay nàng che chắn mưa gió, đây là nam nhân mạnh mẽ lại bao che khuyết điểm đến cỡ nào?
Đúng lúc này, Vương Hoằng giục ngựa đi trước dường như có dự cảm, chàng chậm rãi quay đầu lại.
Một khắc kia, hán tử đè đấu lạp, giục ngựa rời đi.
Chàng chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hán tử kia.
Bóng dáng này quen thuộc, lại xa lạ đến thế, mang theo một loại khí huyết chém giết giữa thiên quân vạn mã, cũng có một loại cao ngạo hùng vĩ đứng trên thế nhân.
Nhìn ngắm, Vương Hoằng khẽ nhíu mày. Lúc này, giọng nói ôn nhu tò mò của Trần Dung vang lên: “Thất lang, chàng đang nhìn gì vậy?”
Vương Hoằng quay đầu lại.
Đối mặt với thê tử và nhi tử đang dựa vào người nàng, chàng hé môi cười, ôn nhu nói: “Không có việc gì.”
HOÀN
Tác giả :
Lâm Gia Thành