Mị Công Khanh
Chương 236: Phiên ngoại: Xử phạt
Nhìn cửa phòng đóng chặt, chúng nữ hai mặt nhìn nhau. Dần dần, mặt thiếu phụ đỏ lên, mà mười mấy cung nữ kia mắt rưng rưng, lộ vẻ hoảng sợ.
Các nàng không thể bị đưa trở về được.
Rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản nhưng sao đến nơi này thì khó khăn như vậy? Trần thị A Dung này sau lưng không có nhà mẹ đẻ quyền thế, lại không có thân huynh đệ làm quan quyền quý, diện mạo cũng chỉ đến thế, sao nàng có thể kiêu ngạo như vậy?
Đồng thời, các nàng nhìn về phía thiếu phụ, vẻ mặt xin giúp đỡ.
Sắc mặt thiếu phụ rất khó nhìn, qua một lúc nàng ta vung ống tay áo, ra lệnh: “Đi thôi.” Xem ra việc này vẫn phải để Thất lang quyết định, hừ, vốn chỉ là việc ở hậu viện, không nên kinh động đến lang quân hoặc phu chủ, thật sự buồn cười.
Sau khi các cung nữ được an trí ở trong phủ, thiếu phụ thướt tha đi đến chỗ Vương Hoằng.
Lúc này, vài nữ lang vây quanh tới gần, sau khi chào hỏi thiếu phụ một tiếng, một nữ lang nhíu mày nói: “Ta thật không hiểu, sao Trần thị A Dung kia có thể kiêu ngạo đến mức đó?”
Thiếu phụ cắn răng hừ một tiếng.
Lúc này, một nữ lang khác ngắt lời nàng ta, cười lạnh: “Không sai, cho dù là Vương gia ta hay là Tạ thị, cũng có nữ tử không muốn phu chủ nạp thiếp! Ngay cả bản thân chúng ta cũng không cảm thấy thoải mái. Nhưng mà Trần thị A Dung thì dựa vào cái gì? Không tài không đức không có tướng mạo, nàng ta được gả cho Vương Thất lang đã là ông trời thương tình rồi. Được gả cho Thất lang mà còn muốn độc chiếm, quả thực là hoang đường buồn cười!”
Nàng ta nói với vẻ quả quyết: “Phụ nhân như thế, ngay cả liếc mắt nhìn một cái ta cũng khinh thường, nàng ta còn có hành vi, khẩu khí như vậy, ta không thể chấp nhận được.”
Nói đến nói đi, từ sâu trong suy nghĩ các nàng đều khinh thường Trần Dung. Ở thời đại coi trọng về sự cao quý của xuất thân dòng dõi, Trần Dung vốn là một phụ nhân mà các nàng không bao giờ thèm nhắc tới. Một phụ nhân như thế lại hưởng thụ mọi thứ mà các nàng cũng khó có thể hưởng thụ, độc chiếm người ưu tú nhất trong thế gia mà mọi nữ nhi đều muốn độc chiếm, loại cảm giác này đối với thiên chi kiêu nữ như các nàng mà nói, quả thực là một sự nhục nhã.
Ngẫm nghĩ, thiếu phụ nói: “Vẫn nên tìm Thất lang trước đã.”
Dứt lời, nàng ta cùng các nữ lang thướt tha đi về phía sân viện của Vương Hoằng.
Bên này, Trần Dung đóng cửa phòng lại, vừa mới bước vào bậc thang, thì thấy tiếng cửa bật mở, một người bước vào.
Trần Dung vội vàng quay đầu, rồi nàng mở to mắt nhìn.
Nhìn thiếu niên lộ ra anh khí trước mắt đeo mặt nạ bằng gỗ, quần áo màu đen tay cầm trường kiếm, Trần Dung cười nói: “Hiên nhi, con…?”
Vương Hiên đi đến trước mặt nàng.
Cậu đứng đó, vung trường kiếm trong tay vài cái, cất giọng trong trẻo: “Mẫu thân, nhìn con thế nào?”
Trần Dung cười nói: “Đẹp.”
Nàng đi đến trước mặt nhi tử đang vui vẻ khó nhịn, vươn tay cầm trường kiếm của cậu, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà người trong thành Kiến Khang không thích vũ đao lộng kiếm.”
Ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt phượng của con dưới mặt nạ, Trần Dung cười hỏi: “Phụ thân con trở về thì chúng ta hỏi chàng một chút, được không?”
Vương Hiên gật đầu.
Cậu thong thả đi dạo trong sân, vừa đi vừa nói: “Mẫu thân, con suy nghĩ lại cảm thấy tướng mạo của mình lớn lên một chút có thể sẽ thay đổi.”
Hai mắt cậu sáng ngời nhìn nàng, nói: “Từ nay về sau con sẽ luyện võ và cách giết người. Con nghĩ rằng nếu vẻ yêu nghiệt đi đôi với vẻ uy nghi sát khí, nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Trần Dung thương yêu nghe lời con nói, chỉ chốc lát, nàng lại cười nói: “Được, con ta muốn thế nào cũng được.”
Dừng một chút, nàng thản nhiên nói: “Con cũng đừng quá mức để ý! Con đường đường là nhi tử của Lang Gia Vương Thất, trong thiên hạ, nếu con không thèm để ý thì có ai dám để ý?”
Vương Hiên nghe vậy, hai mắt sáng ngời. Cậu cúi đầu, lại dạo bước thong thả trong sân.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy mẫu thân nói: “Hiên nhi, con đội đấu lạp vào theo mẫu thân ra bên ngoài nhìn ngắm thành Kiến Khang đi.”
“Vâng.”
Khi Trần Dung bước lên xe ngựa, Vương Hiên cho xa phu lui xuống, bản thân thì ngồi ở phía trên, thấy Trần Dung ngó ra, cậu đè chặt đấu lạp, trên người mặc y bào màu xám rộng thùng thình, gió thổi qua phất phới, có vẻ gầy yếu hơn nhiều so với bình thường.
Ngồi ở trên chỗ xa phu, Vương Hiên còng lưng, thu liễm vẻ tao nhã, thoạt nhìn giống như khuôn như dạng. Trần Dung nhìn sự biến hóa này, vui sướng nghĩ thầm: Hiên nhi có thể như vậy, nó đi ra bên ngoài ta sẽ không cần phải lo lắng.
Roi ngựa vung lên, xe ngựa xuất phát. Ban đầu xe ngựa hơi xóc nảy, chỉ chốc lát, Vương Hiên đã quen tay hơn. Cũng không phải lần đầu tiên cậu đánh xe ngựa, sau khi quyết định bắt cậu giả trang một chút, Vương Hoằng đã yêu cầu cậu phải học cách khống chế xe ngựa.
Vương phủ thật lớn, mẫu tử đi tới cửa hông gần nhất thì đúng lúc nhìn thấy một quản sự cao gầy đứng trước vài bóng dáng quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, trong số những người này có Vương Ngũ lang và phụ thân của hắn cùng đi về phía nam với nàng. Hai thiếu phụ là hai bào muội của hắn. Cũng không biết bọn họ đang cầu chuyện gì mà cúi lưng ăn nói khép nép.
Hơn mười năm không gặp, Vương Ngũ lang béo hơn một chút, trên gương mặt cũng mang theo vài phần thương nhân.
Sau khi quản sự nói vài câu thì phất ống tay áo xoay người rời đi, không để ý đến đám người Vương Ngũ lang nữa.
Nhìn theo bóng dáng quản sự đi xa, Vương Ngũ lang và hai bào muội liếc nhìn chiếc xe ngựa bình thường của Trần Dung một cái, nghĩ là hạ nhân ra ngoài có việc nên không để ý gì, chỉ than thở với vẻ sợ hãi: “Phụ thân, chúng ta đã đến Lang Gia Vương thị đây ư? To lớn quá, đẹp quá.”
Một bào muội khác quay đầu nhìn về phía Vương Ngũ lang, nói: “Ngũ Ca, năm đó Trần thị A Dung kia muốn gả cho huynh mà huynh còn thấy chướng mắt. Sớm biết rằng nàng có thể gả cho Lang Gia Vương thị, năm đó huynh vẫn nên thân cận với nàng một chút.”
Nghe thấy phụ nhân bình thường này không hề chớp mắt dùng khẩu khí như thế nhắc tới mẫu thân của mình, Vương Hiên nhướn một bên mày.
Cậu đánh xe ngựa đi tới bên cạnh những người đó.
Vương Ngũ lang nghe đến cái tên Trần thị A Dung thì thẳng lưng, đắc ý cười nói: “Đúng vậy, ai nghĩ tới phụ nhân tao mị kia lại có số mệnh như thế? Sớm biết như thế, ta nên cưới về để chơi đùa……”
Từ ‘chơi đùa’ mới ra khỏi miệng, chỉ nghe một tiếng vang, một vật dài như rắn vung thật mạnh vào trên mặt Vương Ngũ lang!
“A –” Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Vương Ngũ lang bị roi ngựa văng trúng ngã về phía sau, há miệng, phun ra nước miếng dính máu và hai cái răng cửa!
Mấy người thật không ngờ sẽ phát sinh loại sự tình này, một đám phẫn hận quay đầu, mà cách đó không xa, hạ nhân Vương thị cũng bởi vì xao động mà vội vàng chạy tới.
Ngay khi phụ thân của Vương Ngũ lang đi lên một bước, đang muốn mắng chửi, Vương Hiên chậm rãi tháo đấu lạp trên đầu xuống. Cậu vừa lộ ra khuôn mặt, dùlà mấy người trước mắt hay là hạ nhân hộ vệ chạy tới đều ngẩn ngơ.
Đối mặt với ánh mắt si ngốc của mọi người, khóe miệng Vương Hiên cong lên, cậu điều khiển xe ngựa chạy đến trước mặt Vương Ngũ lang, cậu cũng không xuống xe, cầm roi ngựa dính máu chỉ vào mặt Vương Ngũ lang nói với giọng lạnh lẽo cứng rắn: “Từ nơi này đi ra ngoài!”
Cậu vung rơi ngựa chỉ về phía cửa hông, giọng trầm cứng rắn như sắt thép: “Từng bước một đi ra ngoài! Không nghe thấy lời ta nói, ta sẽ cắt lưỡi và chặt một chân của ngươi!”
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo lạnh lùng, phong tư của thiếu niên trời sinh cao quý, đám người Vương Ngũ lang nhìn về phía hạ nhân và hộ vệ bốn phía, thấy bọn họ cùng hành lễ với thiếu niên này nên nhận ra thân phận của cậu cũng khác biệt.
Một hồi lâu, một phụ nhân oán độc thét chói tai: “Vì sao?” Nàng ta vừa sợ hãi, vừa quật cường trừng mắt nhìn Vương Hiên, kêu lên: “Ngươi là ai? Vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy?”
“Người nào ư?” Vương Hiên cười nhẹ, nói: “Ta là nhi tử của Vương Thất lang.”
Bỏ lại mấy chữ này, cậu quát với giọng quả quyết: “Cút, lập tức cút đi cho ta!”
Nhi tử của Vương Thất lang?
Đây chính là nhi tử của Vương Thất lang?
Là người mà toàn bộ Kiến Khang mấy ngày nay đang đàm luận đến ư?
Xem ra thật sự là cậu ta rồi, trừ cậu ta ra thì còn ai có tướng mạo như thế? Rõ ràng mới là một thiếu niên, diện mạo so với mẫu thân của cậu ta còn yêu mị hơn.
Trong sự phẫn hận, sợ hãi, oán hận, Vương Ngũ lang nghe thấy giọng nói của phụ thân truyền đến: “Đi thôi.”
Sau khi nói với con câu này, hắn tựa hồ già đi mười tuổi, còng lưng, chậm rãi đi ra cửa hông.
Nhìn theo Vương Ngũ lang từng bước đi ra cửa hông, Vương Hiên cười cười, dưới ánh mắt khiếp đảm lại bất an của mọi người cậu từ từ quay đầu, nói với Trần Dung: “Mẫu thân, chúng ta đi thôi.”
Mẫu thân? Người ngồi bên trong là Trần Dung từng ti tiện đó sao?
Đám người Vương Ngũ lang ngây ra như phỗng nhìn theo xe ngựa nghênh ngang rời đi, thật lâu sau, hắn nghe thấy phụ thân nói với giọng mệt mỏi già nua: “Ngũ lang, trăm ngàn lần đừng nên nhớ mối thù này, có nhớ cũng vô dụng thôi…… Trưởng tử của Lang Gia Vương thị không phải người chúng ta có thể nhìn lên, con chịu sự nhục nhã này cũng là do không biết giữ miệng, nhớ kỹ, Trần thị A Dung kia cũng không phải là đối tượng mà chúng ta có thể đàm luận.”
Dứt lời, hắn trừng mắt nhìn hai nữ nhi, lại trừng Vương Ngũ lang, quát: “Có nhỡ rõ chưa?”
Nhìn thấy con gian nan gật đầu, hắn khe khẽ thở dài nhẹ nhõm: “Bổn gia Vương thị có quy củ nội bộ, tuy rằng chúng ta cũng họ Vương, cũng thuộc về gia tộc nhưng họ là người không phải ai cũng có thể mạo phạm, lại có người ra mặt thu xếp mọi việc giúp mình, mà nói tiếp, con bị trúng một roi vẫn còn nhẹ, ít nhất, chuyện này chấm dứt tại đây.”
Vương Hiên trầm tư đánh xe ra khỏi phủ, chỉ chốc lát, cậu gọi: “Mẫu thân?”
Trần Dung đáp nhẹ một tiếng.
Vương Hiên trầm thấp nói: “Những người này mới vừa rồi cúi đầu khom lưng, cung kính thận trọng với quản sự kia, ngay cả hộ vệ hạ nhân bên cạnh, bọn họ cũng không dám coi thường.”
Cậu nhíu mày, từ từ nói: “Mẫu thân vốn không phải là người mà bọn họ có thể nhìn lên nhưng những người này lại không kiêng nể gì mà chê cười, loại nhục nhã này con không thể nhẫn nhịn nổi.”
Dừng một chút, cậu nói: “Mẫu thân, con cần lập uy cho người!”
Một hồi lâu, Trần Dung cảm động, giọng nói với vẻ thỏa mãn truyền đến: “Uh.”
Nàng biết, con nói không sai, bản thân đã là thê tử của Vương Thất lang, ngay cả khi được chàng toàn tâm yêu thương, sinh cho chàng ba nhi tử vĩ đại nhưng ở trong mắt nhiều người, bọn họ vẫn có thói quen dùng ánh mắt coi thường, khinh bỉ nhìn nàng.
Dù mình không sống tại thành Kiến Khang, nhưng uy vẫn phải lập.
Các nàng không thể bị đưa trở về được.
Rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản nhưng sao đến nơi này thì khó khăn như vậy? Trần thị A Dung này sau lưng không có nhà mẹ đẻ quyền thế, lại không có thân huynh đệ làm quan quyền quý, diện mạo cũng chỉ đến thế, sao nàng có thể kiêu ngạo như vậy?
Đồng thời, các nàng nhìn về phía thiếu phụ, vẻ mặt xin giúp đỡ.
Sắc mặt thiếu phụ rất khó nhìn, qua một lúc nàng ta vung ống tay áo, ra lệnh: “Đi thôi.” Xem ra việc này vẫn phải để Thất lang quyết định, hừ, vốn chỉ là việc ở hậu viện, không nên kinh động đến lang quân hoặc phu chủ, thật sự buồn cười.
Sau khi các cung nữ được an trí ở trong phủ, thiếu phụ thướt tha đi đến chỗ Vương Hoằng.
Lúc này, vài nữ lang vây quanh tới gần, sau khi chào hỏi thiếu phụ một tiếng, một nữ lang nhíu mày nói: “Ta thật không hiểu, sao Trần thị A Dung kia có thể kiêu ngạo đến mức đó?”
Thiếu phụ cắn răng hừ một tiếng.
Lúc này, một nữ lang khác ngắt lời nàng ta, cười lạnh: “Không sai, cho dù là Vương gia ta hay là Tạ thị, cũng có nữ tử không muốn phu chủ nạp thiếp! Ngay cả bản thân chúng ta cũng không cảm thấy thoải mái. Nhưng mà Trần thị A Dung thì dựa vào cái gì? Không tài không đức không có tướng mạo, nàng ta được gả cho Vương Thất lang đã là ông trời thương tình rồi. Được gả cho Thất lang mà còn muốn độc chiếm, quả thực là hoang đường buồn cười!”
Nàng ta nói với vẻ quả quyết: “Phụ nhân như thế, ngay cả liếc mắt nhìn một cái ta cũng khinh thường, nàng ta còn có hành vi, khẩu khí như vậy, ta không thể chấp nhận được.”
Nói đến nói đi, từ sâu trong suy nghĩ các nàng đều khinh thường Trần Dung. Ở thời đại coi trọng về sự cao quý của xuất thân dòng dõi, Trần Dung vốn là một phụ nhân mà các nàng không bao giờ thèm nhắc tới. Một phụ nhân như thế lại hưởng thụ mọi thứ mà các nàng cũng khó có thể hưởng thụ, độc chiếm người ưu tú nhất trong thế gia mà mọi nữ nhi đều muốn độc chiếm, loại cảm giác này đối với thiên chi kiêu nữ như các nàng mà nói, quả thực là một sự nhục nhã.
Ngẫm nghĩ, thiếu phụ nói: “Vẫn nên tìm Thất lang trước đã.”
Dứt lời, nàng ta cùng các nữ lang thướt tha đi về phía sân viện của Vương Hoằng.
Bên này, Trần Dung đóng cửa phòng lại, vừa mới bước vào bậc thang, thì thấy tiếng cửa bật mở, một người bước vào.
Trần Dung vội vàng quay đầu, rồi nàng mở to mắt nhìn.
Nhìn thiếu niên lộ ra anh khí trước mắt đeo mặt nạ bằng gỗ, quần áo màu đen tay cầm trường kiếm, Trần Dung cười nói: “Hiên nhi, con…?”
Vương Hiên đi đến trước mặt nàng.
Cậu đứng đó, vung trường kiếm trong tay vài cái, cất giọng trong trẻo: “Mẫu thân, nhìn con thế nào?”
Trần Dung cười nói: “Đẹp.”
Nàng đi đến trước mặt nhi tử đang vui vẻ khó nhịn, vươn tay cầm trường kiếm của cậu, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà người trong thành Kiến Khang không thích vũ đao lộng kiếm.”
Ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt phượng của con dưới mặt nạ, Trần Dung cười hỏi: “Phụ thân con trở về thì chúng ta hỏi chàng một chút, được không?”
Vương Hiên gật đầu.
Cậu thong thả đi dạo trong sân, vừa đi vừa nói: “Mẫu thân, con suy nghĩ lại cảm thấy tướng mạo của mình lớn lên một chút có thể sẽ thay đổi.”
Hai mắt cậu sáng ngời nhìn nàng, nói: “Từ nay về sau con sẽ luyện võ và cách giết người. Con nghĩ rằng nếu vẻ yêu nghiệt đi đôi với vẻ uy nghi sát khí, nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Trần Dung thương yêu nghe lời con nói, chỉ chốc lát, nàng lại cười nói: “Được, con ta muốn thế nào cũng được.”
Dừng một chút, nàng thản nhiên nói: “Con cũng đừng quá mức để ý! Con đường đường là nhi tử của Lang Gia Vương Thất, trong thiên hạ, nếu con không thèm để ý thì có ai dám để ý?”
Vương Hiên nghe vậy, hai mắt sáng ngời. Cậu cúi đầu, lại dạo bước thong thả trong sân.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy mẫu thân nói: “Hiên nhi, con đội đấu lạp vào theo mẫu thân ra bên ngoài nhìn ngắm thành Kiến Khang đi.”
“Vâng.”
Khi Trần Dung bước lên xe ngựa, Vương Hiên cho xa phu lui xuống, bản thân thì ngồi ở phía trên, thấy Trần Dung ngó ra, cậu đè chặt đấu lạp, trên người mặc y bào màu xám rộng thùng thình, gió thổi qua phất phới, có vẻ gầy yếu hơn nhiều so với bình thường.
Ngồi ở trên chỗ xa phu, Vương Hiên còng lưng, thu liễm vẻ tao nhã, thoạt nhìn giống như khuôn như dạng. Trần Dung nhìn sự biến hóa này, vui sướng nghĩ thầm: Hiên nhi có thể như vậy, nó đi ra bên ngoài ta sẽ không cần phải lo lắng.
Roi ngựa vung lên, xe ngựa xuất phát. Ban đầu xe ngựa hơi xóc nảy, chỉ chốc lát, Vương Hiên đã quen tay hơn. Cũng không phải lần đầu tiên cậu đánh xe ngựa, sau khi quyết định bắt cậu giả trang một chút, Vương Hoằng đã yêu cầu cậu phải học cách khống chế xe ngựa.
Vương phủ thật lớn, mẫu tử đi tới cửa hông gần nhất thì đúng lúc nhìn thấy một quản sự cao gầy đứng trước vài bóng dáng quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, trong số những người này có Vương Ngũ lang và phụ thân của hắn cùng đi về phía nam với nàng. Hai thiếu phụ là hai bào muội của hắn. Cũng không biết bọn họ đang cầu chuyện gì mà cúi lưng ăn nói khép nép.
Hơn mười năm không gặp, Vương Ngũ lang béo hơn một chút, trên gương mặt cũng mang theo vài phần thương nhân.
Sau khi quản sự nói vài câu thì phất ống tay áo xoay người rời đi, không để ý đến đám người Vương Ngũ lang nữa.
Nhìn theo bóng dáng quản sự đi xa, Vương Ngũ lang và hai bào muội liếc nhìn chiếc xe ngựa bình thường của Trần Dung một cái, nghĩ là hạ nhân ra ngoài có việc nên không để ý gì, chỉ than thở với vẻ sợ hãi: “Phụ thân, chúng ta đã đến Lang Gia Vương thị đây ư? To lớn quá, đẹp quá.”
Một bào muội khác quay đầu nhìn về phía Vương Ngũ lang, nói: “Ngũ Ca, năm đó Trần thị A Dung kia muốn gả cho huynh mà huynh còn thấy chướng mắt. Sớm biết rằng nàng có thể gả cho Lang Gia Vương thị, năm đó huynh vẫn nên thân cận với nàng một chút.”
Nghe thấy phụ nhân bình thường này không hề chớp mắt dùng khẩu khí như thế nhắc tới mẫu thân của mình, Vương Hiên nhướn một bên mày.
Cậu đánh xe ngựa đi tới bên cạnh những người đó.
Vương Ngũ lang nghe đến cái tên Trần thị A Dung thì thẳng lưng, đắc ý cười nói: “Đúng vậy, ai nghĩ tới phụ nhân tao mị kia lại có số mệnh như thế? Sớm biết như thế, ta nên cưới về để chơi đùa……”
Từ ‘chơi đùa’ mới ra khỏi miệng, chỉ nghe một tiếng vang, một vật dài như rắn vung thật mạnh vào trên mặt Vương Ngũ lang!
“A –” Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Vương Ngũ lang bị roi ngựa văng trúng ngã về phía sau, há miệng, phun ra nước miếng dính máu và hai cái răng cửa!
Mấy người thật không ngờ sẽ phát sinh loại sự tình này, một đám phẫn hận quay đầu, mà cách đó không xa, hạ nhân Vương thị cũng bởi vì xao động mà vội vàng chạy tới.
Ngay khi phụ thân của Vương Ngũ lang đi lên một bước, đang muốn mắng chửi, Vương Hiên chậm rãi tháo đấu lạp trên đầu xuống. Cậu vừa lộ ra khuôn mặt, dùlà mấy người trước mắt hay là hạ nhân hộ vệ chạy tới đều ngẩn ngơ.
Đối mặt với ánh mắt si ngốc của mọi người, khóe miệng Vương Hiên cong lên, cậu điều khiển xe ngựa chạy đến trước mặt Vương Ngũ lang, cậu cũng không xuống xe, cầm roi ngựa dính máu chỉ vào mặt Vương Ngũ lang nói với giọng lạnh lẽo cứng rắn: “Từ nơi này đi ra ngoài!”
Cậu vung rơi ngựa chỉ về phía cửa hông, giọng trầm cứng rắn như sắt thép: “Từng bước một đi ra ngoài! Không nghe thấy lời ta nói, ta sẽ cắt lưỡi và chặt một chân của ngươi!”
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo lạnh lùng, phong tư của thiếu niên trời sinh cao quý, đám người Vương Ngũ lang nhìn về phía hạ nhân và hộ vệ bốn phía, thấy bọn họ cùng hành lễ với thiếu niên này nên nhận ra thân phận của cậu cũng khác biệt.
Một hồi lâu, một phụ nhân oán độc thét chói tai: “Vì sao?” Nàng ta vừa sợ hãi, vừa quật cường trừng mắt nhìn Vương Hiên, kêu lên: “Ngươi là ai? Vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy?”
“Người nào ư?” Vương Hiên cười nhẹ, nói: “Ta là nhi tử của Vương Thất lang.”
Bỏ lại mấy chữ này, cậu quát với giọng quả quyết: “Cút, lập tức cút đi cho ta!”
Nhi tử của Vương Thất lang?
Đây chính là nhi tử của Vương Thất lang?
Là người mà toàn bộ Kiến Khang mấy ngày nay đang đàm luận đến ư?
Xem ra thật sự là cậu ta rồi, trừ cậu ta ra thì còn ai có tướng mạo như thế? Rõ ràng mới là một thiếu niên, diện mạo so với mẫu thân của cậu ta còn yêu mị hơn.
Trong sự phẫn hận, sợ hãi, oán hận, Vương Ngũ lang nghe thấy giọng nói của phụ thân truyền đến: “Đi thôi.”
Sau khi nói với con câu này, hắn tựa hồ già đi mười tuổi, còng lưng, chậm rãi đi ra cửa hông.
Nhìn theo Vương Ngũ lang từng bước đi ra cửa hông, Vương Hiên cười cười, dưới ánh mắt khiếp đảm lại bất an của mọi người cậu từ từ quay đầu, nói với Trần Dung: “Mẫu thân, chúng ta đi thôi.”
Mẫu thân? Người ngồi bên trong là Trần Dung từng ti tiện đó sao?
Đám người Vương Ngũ lang ngây ra như phỗng nhìn theo xe ngựa nghênh ngang rời đi, thật lâu sau, hắn nghe thấy phụ thân nói với giọng mệt mỏi già nua: “Ngũ lang, trăm ngàn lần đừng nên nhớ mối thù này, có nhớ cũng vô dụng thôi…… Trưởng tử của Lang Gia Vương thị không phải người chúng ta có thể nhìn lên, con chịu sự nhục nhã này cũng là do không biết giữ miệng, nhớ kỹ, Trần thị A Dung kia cũng không phải là đối tượng mà chúng ta có thể đàm luận.”
Dứt lời, hắn trừng mắt nhìn hai nữ nhi, lại trừng Vương Ngũ lang, quát: “Có nhỡ rõ chưa?”
Nhìn thấy con gian nan gật đầu, hắn khe khẽ thở dài nhẹ nhõm: “Bổn gia Vương thị có quy củ nội bộ, tuy rằng chúng ta cũng họ Vương, cũng thuộc về gia tộc nhưng họ là người không phải ai cũng có thể mạo phạm, lại có người ra mặt thu xếp mọi việc giúp mình, mà nói tiếp, con bị trúng một roi vẫn còn nhẹ, ít nhất, chuyện này chấm dứt tại đây.”
Vương Hiên trầm tư đánh xe ra khỏi phủ, chỉ chốc lát, cậu gọi: “Mẫu thân?”
Trần Dung đáp nhẹ một tiếng.
Vương Hiên trầm thấp nói: “Những người này mới vừa rồi cúi đầu khom lưng, cung kính thận trọng với quản sự kia, ngay cả hộ vệ hạ nhân bên cạnh, bọn họ cũng không dám coi thường.”
Cậu nhíu mày, từ từ nói: “Mẫu thân vốn không phải là người mà bọn họ có thể nhìn lên nhưng những người này lại không kiêng nể gì mà chê cười, loại nhục nhã này con không thể nhẫn nhịn nổi.”
Dừng một chút, cậu nói: “Mẫu thân, con cần lập uy cho người!”
Một hồi lâu, Trần Dung cảm động, giọng nói với vẻ thỏa mãn truyền đến: “Uh.”
Nàng biết, con nói không sai, bản thân đã là thê tử của Vương Thất lang, ngay cả khi được chàng toàn tâm yêu thương, sinh cho chàng ba nhi tử vĩ đại nhưng ở trong mắt nhiều người, bọn họ vẫn có thói quen dùng ánh mắt coi thường, khinh bỉ nhìn nàng.
Dù mình không sống tại thành Kiến Khang, nhưng uy vẫn phải lập.
Tác giả :
Lâm Gia Thành