Mị Công Khanh
Chương 214: Phiên ngoại về Vương Hoằng: Nhớ lại lần gặp mặt năm đó
Lần đầu tiên Vương Hoằng gặp Trần Dung là ở Trần thị ở Bình thành, nghe nói nữ lang này mới chỉ 14, 15 tuổi mà đã biết tán bớt gia tài, lúc ấy chàng nghĩ rằng: Xem ra là một nữ lang lanh lẹ trong số trượng phu.
Bình thành này quá nhỏ bé, chàng nhàn rỗi nên nhàm chán, vì thế tới xem thử.
Và chàng đã gặp nàng.
Trong tiếng đàn của chàng, nữ lang này đi lại nhàn nhã, mỗi lần tiếng guốc mộc gõ xuống đất lại đúng vào nhịp chuyển của tiếng đàn, khiến tiếng đàn vài lần suýt nữa bị gián đoạn.
Nữ lang này đang biểu hiện tài hoa của nàng.
Vương Hoằng cũng không hiếm lạ nhưng khiến chàng kinh ngạc chính là, nữ lang này mới chỉ 14, 15 tuổi, vẫn ở độ tuổi non nớt nhưng lại có hương vị xinh đẹp mê người của một phụ nhân trưởng thành. Đây là chuyện rất kỳ quái, nữ lang này tập trung vẻ đẹp của một thiếu nữ và một thiếu phụ.
Nhưng mà điều này cũng không có gì đáng để để tâm, chàng đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân. Chàng nghĩ rằng, trên thế gian này ít thiếu thốn nhất chính là mỹ nhân, huống chi, với thân thế địa vị của chàng mà nói, nữ nhân không xinh đẹp thậm chí còn không dám xuất hiện ở trước mắt chàng.
Kế tiếp, nữ lang này lại thể hiện trí tuệ hơn người của nàng, hoàn toàn khác biệt với vẻ đẹp bên ngoài, chàng cũng thế, mà đại trượng phu trên đường đi cũng thế đều âm thầm gật đầu không thôi.
Nhưng điều thật sự khiến chàng để tâm là một khúc Phượng Cầu Hoàng vào buổi tối kia.
Trong yến tiệc, chàng nghe thấy Trần Nguyên cố ý tặng nàng cho Nam Dương vương.
Đúng lúc này, trong sân truyền đến tiếng đàn và tiếng ồn ào.
Chàng đi ra ngoài.
Chàng trông thấy một mỹ nhân đang đánh đàn dưới ánh trăng.
Khúc mà mỹ nhân tấu chính là Phượng Cầu Hoàng!
Ở trước mặt tộc nhân và vô số trượng phu nàng lại tấu khúc Phượng Cầu Hoàng!
Nàng tấu đàn cho chàng. Khi nhìn thấy chàng đi tới, nàng nâng mắt nhìn lại, trong khoảnh khắc, đôi mắt của nàng chớp chớp lộ vẻ ngượng ngùng, sợ hãi, còn có hèn mọn cùng cầu xin.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng lại đỏ mặt cúi đầu xuống.
Nàng nói: “Cầm là tục khúc, người cũng là người tục, chỉ có tâm ý là đáng trân trọng.” Đây là lời nói dối, chàng nhận ra nàng đang lợi dụng mình! Nữ lang có trí tuệ tuyệt đỉnh này khẳng định đã biết gia tộc muốn tặng nàng cho người khác, vì thế mượn chàng để thoát thân.
Nhưng chàng vừa nghĩ như vậy, nữ lang này lại nói: “Từ thiên cổ tới nay, chưa từng có người tấu khúc Phượng cầu hoàng để làm thiếp !”
Chẳng lẽ, nàng còn muốn trở thành thê tử của chàng?
Lời này vừa thốt ra, lập tức tiếng cười nổi lên bốn phía.
Trong tiếng cười vang ồn ào, chàng nhìn thấy nàng cúi gằm mặt xuống, nở rộ tươi cười đắc ý. Chàng nhìn thấy nàng làm bộ ngượng ngùng liếc mắt nhìn chàng một cái, rồi cúi đầu thối lui.
Chàng trông thấy bóng dáng cô độc mà thẳng lưng của nàng ở trong tiếng cười vang của mọi người.
Trăng sáng như nước, gió xuân phe phẩy, tiểu mỹ nhân này xinh đẹp như vậy, giảo hoạt như vậy!
Nhưng nàng coi chàng là người nào chứ? Quân tử khoan dung độ lượng sao? Hay là một thần tiên chính trực thiện lương, không nhiễm khói lửa nhân gian?
Chàng nhìn dáng người yểu điệu xinh đẹp của nàng, âm thầm cười tự nhủ: Thú vị, thật sự thú vị!
Lại nói tiếp, chàng đã từng tuổi này, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một nữ lang thú vị như thế.
Hết thảy như chàng dự kiến, trong lúc chàng chờ đợi, nữ lang vẫn nhẫn nại không tìm đến chàng. Nàng vẫn giữ nguyên tâm ý, nàng thích chàng nhưng nàng không xứng với chàng. Nàng còn nói rằng muốn chàng chủ động thay nàng giải vây.
Lợi dụng mình thoát khỏi an bài của gia tộc, chỉ trong chớp mắt lại muốn nhả chàng ra, muốn tìm một phu quân tốt sao?
Không thể được! Chọc chàng, khơi dậy hứng thú của chàng, trò chơi kia, không phải do nàng bảo ngừng thì chàng sẽ ngừng.
Chàng nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng dưới ánh trăng khiến tim người ta đập nhanh kia, rốt cuộc nhịn không được tiến lên một bước, ôm nàng, hôn nàng.
Hương vị nụ hôn này quá mức ngọt ngào, khi chàng thu tay lại thì có chút chật vật.
Lúc rời đi, chàng nghĩ rằng: Xem ra, bên cạnh mình cần có thêm một thiếp thất .
Kế tiếp, hết thảy đều hợp tình hợp lẽ, chàng dùng vài mỹ nhân cứu nàng ra khỏi tay của Nam Dương vương.
………………
Chàng hoàn toàn đặt nàng ở trong lòng, cũng thề sẽ không bao giờ buông tay, là khi chàng bị vây hãm ở thành Mạc Dương, nàng lại tới cứu giúp.
Chàng đã trải qua tang thương, biết rõ rằng trên đời này, lòng người luôn luôn lạnh bạc, ai cũng sẽ không thật sự đặt ai ở trong lòng, lại càng không vì đối phương mà trả giá bằng sinh mệnh của bản thân.
Ít nhất, chàng chưa bao giờ biết rằng trên đời có một nữ nhân sẽ vì chàng mạo hiểm tính mạng!
Chàng không thể tin được, không thể tin!
Nhưng nàng lại làm được!
Biết rõ chàng sẽ chết, biết rõ thành bị vây tứ phía, trượng phu người Tấn người nào nghe thấy người Hồ mà trong lòng lại không run sợ? Vậy mà nàng ngược lại, cứ thế chui đầu vào lưới.
Có lẽ, nàng không hoàn toàn là vì chàng mà còn vì Tôn Diễn.
Nhưng với chàng mà nói, như vậy là đủ rồi. Chàng nghĩ rằng nữ nhân này, cho dù chết chàng cũng sẽ không buông tay. Chàng muốn giữ nàng ở lại bên người, để nàng hưởng thụ tôn vinh cả một kiếp.
Với thân phận hèn mọn của nàng, tuyệt đối không thể làm thê tử của chàng. Nhưng mà là một quý thiếp dưới sự che chở của chàng, để nàng trải qua cuộc sống phú quý có thể diện hoàn toàn khác biệt so với lúc trước là điều tất nhiên.
Chỉ cần chàng không chết, chàng nhất định sẽ cho nàng cả đời phú quý!
Nhưng nàng lại cự tuyệt!
Trưởng bối Vương thị ra mặt, nói với nàng về chuyện nạp thành quý thiếp, vậy mà nàng lại cự tuyệt.
Nghe thấy phụ nhân này không chút do dự cự tuyệt, Vương Hoằng lẳng lặng nhìn nàng một cái, chàng vẫy tay ngắt lời tộc thúc định nói, cười cười, thầm nghĩ: Xem ra phụ nhân này vẫn còn chưa yêu thương ta. Thật sự là thất bại, ta cũng không muốn buông tay, thế mà nàng vẫn không yêu thương ta, vậy sao được?
Cơ hội rất nhanh đã tới. Một lần kia, nàng bị người ta dùng danh nghĩa của chàng lừa ra khỏi thành, cả đêm không về.
Chàng mang theo nhóm hộ vệ chạy ra khỏi thành từ nửa đêm.
Chàng muốn cứu nàng.
Đây là là cơ hội hiếm có, chàng muốn lợi dụng cơ hội này để chiếm được lòng nàng.
Quả nhiên.
Nàng đã cảm động.
Đúng vậy, nghĩ đến với thân phận của nàng, ai có thể vì cứu giúp nàng mà chạy ra ngoài vào nửa đêm chứ? Phụ nhân trong thiên hạ luôn cảm động đến rơi nước mắt trước người anh hùng đã cứu nàng, nàng không phải là ngoại lệ.
Không, người tính tình mạnh mẽ, luôn có ý thức tự bảo vệ bản thân như nữ lang này, điều nàng khó cự tuyệt nhất chính là tình nghĩa của người khác. Người khác có một phần thật tình, nàng vĩnh viễn sẽ lấy hai phần để báo đáp.
Nàng yêu thương chàng.
Chàng nhận ra trong đôi mắt đẫm lệ của nàng có sự cô tịch không nơi nương tựa, cảm động cùng tình yêu như thủy triều ập tới, không thể ngăn cản.
Chàng nghĩ rằng mình đã có được nàng!
Phụ nhân cố chấp như vậy, một khi yêu thương tất nhiên sẽ khó mà quên đi. Từ nay về sau, nàng sẽ dùng tính mạng để yêu thương chàng, đúng vậy hay không?
Khi nghĩ như vậy, Vương Hoằng lẳng lặng nhìn nàng, mỉm cười, lần đầu tiên trong cuộc đời chàng cảm thấy có chút không tự tin: Yêu thì yêu, vì sao phát hiện bản thân đã yêu thương ta mà phụ nhân này lại có biểu hiện cô đơn như thế? Đây là một chuyện tốt đẹp thuần túy, vì sao nàng lại rơi lệ? Còn nói rằng muốn chàng đâm một kiếm từ sau lưng nàng. Thậm chí còn nói rằng chỉ có giờ khắc này, nàng mới cảm thấy viên mãn, chỉ cần vừa ra đi, mọi thứ lại hồi phục như bình thường.
Một nữ lang sao có thể ở thời khác động tâm mà có thể biểu hiện cô đơn, bình tĩnh như thế?
Chàng nghĩ rằng, mình không hiểu hết về nàng.
Thật lâu về sau, nhớ tới giờ khắc này, chàng mới phát hiện, thông qua tính toán, khiến nàng khăng khăng một mực yêu thương mình, đồng thời, chàng cũng bị trầm mê.
Tâm của chàng đã loạn!
Bình thành này quá nhỏ bé, chàng nhàn rỗi nên nhàm chán, vì thế tới xem thử.
Và chàng đã gặp nàng.
Trong tiếng đàn của chàng, nữ lang này đi lại nhàn nhã, mỗi lần tiếng guốc mộc gõ xuống đất lại đúng vào nhịp chuyển của tiếng đàn, khiến tiếng đàn vài lần suýt nữa bị gián đoạn.
Nữ lang này đang biểu hiện tài hoa của nàng.
Vương Hoằng cũng không hiếm lạ nhưng khiến chàng kinh ngạc chính là, nữ lang này mới chỉ 14, 15 tuổi, vẫn ở độ tuổi non nớt nhưng lại có hương vị xinh đẹp mê người của một phụ nhân trưởng thành. Đây là chuyện rất kỳ quái, nữ lang này tập trung vẻ đẹp của một thiếu nữ và một thiếu phụ.
Nhưng mà điều này cũng không có gì đáng để để tâm, chàng đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân. Chàng nghĩ rằng, trên thế gian này ít thiếu thốn nhất chính là mỹ nhân, huống chi, với thân thế địa vị của chàng mà nói, nữ nhân không xinh đẹp thậm chí còn không dám xuất hiện ở trước mắt chàng.
Kế tiếp, nữ lang này lại thể hiện trí tuệ hơn người của nàng, hoàn toàn khác biệt với vẻ đẹp bên ngoài, chàng cũng thế, mà đại trượng phu trên đường đi cũng thế đều âm thầm gật đầu không thôi.
Nhưng điều thật sự khiến chàng để tâm là một khúc Phượng Cầu Hoàng vào buổi tối kia.
Trong yến tiệc, chàng nghe thấy Trần Nguyên cố ý tặng nàng cho Nam Dương vương.
Đúng lúc này, trong sân truyền đến tiếng đàn và tiếng ồn ào.
Chàng đi ra ngoài.
Chàng trông thấy một mỹ nhân đang đánh đàn dưới ánh trăng.
Khúc mà mỹ nhân tấu chính là Phượng Cầu Hoàng!
Ở trước mặt tộc nhân và vô số trượng phu nàng lại tấu khúc Phượng Cầu Hoàng!
Nàng tấu đàn cho chàng. Khi nhìn thấy chàng đi tới, nàng nâng mắt nhìn lại, trong khoảnh khắc, đôi mắt của nàng chớp chớp lộ vẻ ngượng ngùng, sợ hãi, còn có hèn mọn cùng cầu xin.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng lại đỏ mặt cúi đầu xuống.
Nàng nói: “Cầm là tục khúc, người cũng là người tục, chỉ có tâm ý là đáng trân trọng.” Đây là lời nói dối, chàng nhận ra nàng đang lợi dụng mình! Nữ lang có trí tuệ tuyệt đỉnh này khẳng định đã biết gia tộc muốn tặng nàng cho người khác, vì thế mượn chàng để thoát thân.
Nhưng chàng vừa nghĩ như vậy, nữ lang này lại nói: “Từ thiên cổ tới nay, chưa từng có người tấu khúc Phượng cầu hoàng để làm thiếp !”
Chẳng lẽ, nàng còn muốn trở thành thê tử của chàng?
Lời này vừa thốt ra, lập tức tiếng cười nổi lên bốn phía.
Trong tiếng cười vang ồn ào, chàng nhìn thấy nàng cúi gằm mặt xuống, nở rộ tươi cười đắc ý. Chàng nhìn thấy nàng làm bộ ngượng ngùng liếc mắt nhìn chàng một cái, rồi cúi đầu thối lui.
Chàng trông thấy bóng dáng cô độc mà thẳng lưng của nàng ở trong tiếng cười vang của mọi người.
Trăng sáng như nước, gió xuân phe phẩy, tiểu mỹ nhân này xinh đẹp như vậy, giảo hoạt như vậy!
Nhưng nàng coi chàng là người nào chứ? Quân tử khoan dung độ lượng sao? Hay là một thần tiên chính trực thiện lương, không nhiễm khói lửa nhân gian?
Chàng nhìn dáng người yểu điệu xinh đẹp của nàng, âm thầm cười tự nhủ: Thú vị, thật sự thú vị!
Lại nói tiếp, chàng đã từng tuổi này, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một nữ lang thú vị như thế.
Hết thảy như chàng dự kiến, trong lúc chàng chờ đợi, nữ lang vẫn nhẫn nại không tìm đến chàng. Nàng vẫn giữ nguyên tâm ý, nàng thích chàng nhưng nàng không xứng với chàng. Nàng còn nói rằng muốn chàng chủ động thay nàng giải vây.
Lợi dụng mình thoát khỏi an bài của gia tộc, chỉ trong chớp mắt lại muốn nhả chàng ra, muốn tìm một phu quân tốt sao?
Không thể được! Chọc chàng, khơi dậy hứng thú của chàng, trò chơi kia, không phải do nàng bảo ngừng thì chàng sẽ ngừng.
Chàng nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng dưới ánh trăng khiến tim người ta đập nhanh kia, rốt cuộc nhịn không được tiến lên một bước, ôm nàng, hôn nàng.
Hương vị nụ hôn này quá mức ngọt ngào, khi chàng thu tay lại thì có chút chật vật.
Lúc rời đi, chàng nghĩ rằng: Xem ra, bên cạnh mình cần có thêm một thiếp thất .
Kế tiếp, hết thảy đều hợp tình hợp lẽ, chàng dùng vài mỹ nhân cứu nàng ra khỏi tay của Nam Dương vương.
………………
Chàng hoàn toàn đặt nàng ở trong lòng, cũng thề sẽ không bao giờ buông tay, là khi chàng bị vây hãm ở thành Mạc Dương, nàng lại tới cứu giúp.
Chàng đã trải qua tang thương, biết rõ rằng trên đời này, lòng người luôn luôn lạnh bạc, ai cũng sẽ không thật sự đặt ai ở trong lòng, lại càng không vì đối phương mà trả giá bằng sinh mệnh của bản thân.
Ít nhất, chàng chưa bao giờ biết rằng trên đời có một nữ nhân sẽ vì chàng mạo hiểm tính mạng!
Chàng không thể tin được, không thể tin!
Nhưng nàng lại làm được!
Biết rõ chàng sẽ chết, biết rõ thành bị vây tứ phía, trượng phu người Tấn người nào nghe thấy người Hồ mà trong lòng lại không run sợ? Vậy mà nàng ngược lại, cứ thế chui đầu vào lưới.
Có lẽ, nàng không hoàn toàn là vì chàng mà còn vì Tôn Diễn.
Nhưng với chàng mà nói, như vậy là đủ rồi. Chàng nghĩ rằng nữ nhân này, cho dù chết chàng cũng sẽ không buông tay. Chàng muốn giữ nàng ở lại bên người, để nàng hưởng thụ tôn vinh cả một kiếp.
Với thân phận hèn mọn của nàng, tuyệt đối không thể làm thê tử của chàng. Nhưng mà là một quý thiếp dưới sự che chở của chàng, để nàng trải qua cuộc sống phú quý có thể diện hoàn toàn khác biệt so với lúc trước là điều tất nhiên.
Chỉ cần chàng không chết, chàng nhất định sẽ cho nàng cả đời phú quý!
Nhưng nàng lại cự tuyệt!
Trưởng bối Vương thị ra mặt, nói với nàng về chuyện nạp thành quý thiếp, vậy mà nàng lại cự tuyệt.
Nghe thấy phụ nhân này không chút do dự cự tuyệt, Vương Hoằng lẳng lặng nhìn nàng một cái, chàng vẫy tay ngắt lời tộc thúc định nói, cười cười, thầm nghĩ: Xem ra phụ nhân này vẫn còn chưa yêu thương ta. Thật sự là thất bại, ta cũng không muốn buông tay, thế mà nàng vẫn không yêu thương ta, vậy sao được?
Cơ hội rất nhanh đã tới. Một lần kia, nàng bị người ta dùng danh nghĩa của chàng lừa ra khỏi thành, cả đêm không về.
Chàng mang theo nhóm hộ vệ chạy ra khỏi thành từ nửa đêm.
Chàng muốn cứu nàng.
Đây là là cơ hội hiếm có, chàng muốn lợi dụng cơ hội này để chiếm được lòng nàng.
Quả nhiên.
Nàng đã cảm động.
Đúng vậy, nghĩ đến với thân phận của nàng, ai có thể vì cứu giúp nàng mà chạy ra ngoài vào nửa đêm chứ? Phụ nhân trong thiên hạ luôn cảm động đến rơi nước mắt trước người anh hùng đã cứu nàng, nàng không phải là ngoại lệ.
Không, người tính tình mạnh mẽ, luôn có ý thức tự bảo vệ bản thân như nữ lang này, điều nàng khó cự tuyệt nhất chính là tình nghĩa của người khác. Người khác có một phần thật tình, nàng vĩnh viễn sẽ lấy hai phần để báo đáp.
Nàng yêu thương chàng.
Chàng nhận ra trong đôi mắt đẫm lệ của nàng có sự cô tịch không nơi nương tựa, cảm động cùng tình yêu như thủy triều ập tới, không thể ngăn cản.
Chàng nghĩ rằng mình đã có được nàng!
Phụ nhân cố chấp như vậy, một khi yêu thương tất nhiên sẽ khó mà quên đi. Từ nay về sau, nàng sẽ dùng tính mạng để yêu thương chàng, đúng vậy hay không?
Khi nghĩ như vậy, Vương Hoằng lẳng lặng nhìn nàng, mỉm cười, lần đầu tiên trong cuộc đời chàng cảm thấy có chút không tự tin: Yêu thì yêu, vì sao phát hiện bản thân đã yêu thương ta mà phụ nhân này lại có biểu hiện cô đơn như thế? Đây là một chuyện tốt đẹp thuần túy, vì sao nàng lại rơi lệ? Còn nói rằng muốn chàng đâm một kiếm từ sau lưng nàng. Thậm chí còn nói rằng chỉ có giờ khắc này, nàng mới cảm thấy viên mãn, chỉ cần vừa ra đi, mọi thứ lại hồi phục như bình thường.
Một nữ lang sao có thể ở thời khác động tâm mà có thể biểu hiện cô đơn, bình tĩnh như thế?
Chàng nghĩ rằng, mình không hiểu hết về nàng.
Thật lâu về sau, nhớ tới giờ khắc này, chàng mới phát hiện, thông qua tính toán, khiến nàng khăng khăng một mực yêu thương mình, đồng thời, chàng cũng bị trầm mê.
Tâm của chàng đã loạn!
Tác giả :
Lâm Gia Thành