Mị Công Khanh
Chương 16: Thích huynh hơn
Dừng một chút, Trần Dung tiếp tục nói: “Trần Dung chỉ là một phụ nhân, vẫn sẽ có chỗ cân nhắc không chu toàn. Việc người Hồ chặn đường ở sông Hoàng Hà, cũng chỉ là lời suy đoán. Trần Dung không dám dùng lời suy đoán này ảnh hưởng đến Vương công, chỉ muốn mỗi người đi một ngả, tìm kiếm con đường khác.”
Nàng nói, nàng đối với suy đoán của mình cũng không quá mức tin tưởng, cũng không dám dùng loại suy đoán này bắt buộc mọi người thay đổi tuyến đường, chỉ là muốn tự tìm đường đi.
Vương công nhíu mày, sau khi trầm mặc, hắn lại đảo mắt nhìn về phía Vương Hoằng.
Vương Hoàng nhìn nàng một lúc, nói: “A Dung cũng biết, các gia tộc đều phái hộ vệ tra xét bên đường không? Nếu thực sự có người Hồ, sao không có ai bẩm báo? Hay là, nàng chỉ là sau khi qua sông?”
Trần Dung gật đầu, nói: “Tất nhiên là ở bờ bên kia.”
Lần này, Vương Hoằng nhíu mày, chàng nói với mọi người xung quanh trái phải: “Phái ra mấy người qua sông trước, tìm tòi đến tột cùng.”
Đây là ý chỉ chàng tiếp thu ý kiến của Trần Dung.
Nhưng mà, Trần Dung vẫn không hề vui vẻ, nàng lại nói: “Dù cho bờ bên kia có người Hồ hay không, Trần Dung cũng không muốn qua sông, Vương công, Thất lang, thỉnh cho phép Trần Dung được tách đoàn.”
Thái độ của Trần Dung thập phần kiên quyết. Vương Trác trầm mặc.
Ở phía sau, Vương Ngũ lang cau mày, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của Trần Dung lộ ra sự non nớt kia xem xét một hồi, đứng lên chắp tay nói: “A Dung cần gì nóng lòng rời đi? Thất lang đã phái người đi trước tra xét, vì sao không đợi một lúc?” Hắn nói tới đây, lại bổ sung: “Nàng chỉ là một nữ nhi yếu ớt, bên người hộ vệ lại không nhiều lắm, nếu gặp đạo phỉ thì làm sao bây giờ?”
Vương Trác ở một bên gật đầu, nói: “Đúng là như thế. A Dung, nếu con tin tưởng Vương bá của con, chớ có nói tới việc tự động rời đi nữa. Lui ra đi, lão phu còn muốn dùng cơm đây.”
Vương Trác liên tục vẫy tay, ý là không muốn nói chuyện với Trần Dung nữa.
Trần Dung giật mình, nàng biết, nếu lúc này nàng còn cố ý muốn rời khỏi, thì đúng là không nể mặt người Vương gia.
Nàng khẽ mím môi, sau một lúc lâu mới hướng tới Vương Trác thi lễ, xoay người thối lui.
Lúc Trần Dung rời khỏi vài chục bước, đầu vừa ngẩng lên, liền nhìn thấy Tôn Diễn đứng ở dưới hàng dương liễu, bóng dáng thẳng tắp như mũi kiếm.
Ngay lúc Trần Dung liếc về phía Tôn Diễn, thiếu niên này đã xoay người sang chỗ khác, đi nhanh trở về đội ngũ.
Trần Dung có tâm sự nặng nề, cũng không để ý đến hắn, cúi đầu về tới đoàn xe.
Nàng vừa mới ngồi lên xe ngựa, giọng vui mừng của Bình ẩu từ bên ngoài truyền đến: “Nữ lang, Vương công rất coi trọng người đó. Hay là ngài ấy đã nhìn trúng nữ lang, muốn nữ lang gả cho binh sĩ Vương gia?”
Trần Dung ngẩn ra, nàng chuyển mắt nhìn về phía người Vương gia.
Giọng nói của Bình ẩu vừa thốt ra, Thượng tẩu đã ha ha cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, Vương công là người thế nào chứ? Nhất định ngài ấy đã nhìn trúng nữ lang nhà chúng ta. Tại thời điểm này, nếu chúng ta rời khỏi đoàn người Vương gia, đó là không hẹn gặp lại, đệ tử Vương gia có thể tìm được ở đâu một nữ lang như A Dung chứ?”
Nghe đến đó, Trần Dung nhíu mày, nàng nghĩ tới thái độ của Vương Ngũ lang đối với nàng dọc theo đường đi, hay là thật sự có chuyện này?
Khi thái dương dần dần chìm vào đường chân trời, trên bãi cỏ hoang vu đã trở nên ồn ào náo động. Mọi đoàn xe đều ngừng lại, vội vàng nghỉ ngơi hồi phục, rồi còn chuẩn bị thuyền để sang sông ngày mai.
Trần Dung ngơ ngẩn cả người, bước xuống xe ngựa.
Quanh bốn phía nàng, nơi nơi đều là phó dịch đang bận rộn. Trần Dung bước đi không có mục đích một lúc, bất tri bất giác, đã tới một phiến đất cao.
Nàng đứng ở trên phiến đất, nhìn chúng phó dịch cách đó năm trăm thước. Nơi đó vang lên từng đợt tiếng cười, vải lụa trải rộng ra thành vòng tròn, nhìn qua, đúng là đập vào mắt chỉ thấy toàn màu trắng tinh.
Nơi đó ít nhất cũng tụ tập bảy tám trăm sĩ tộc!
Đúng rồi, các đại gia tộc đều tụ tập ở sông Hoàng Hà này. Thật vất vả có cơ hội gặp nhau, tất nhiên chúng sĩ tộc đệ tử sẽ không bỏ qua.
“Vì sao muội muốn đi?”
Một giọng vịt đực đột nhiên vang lên phía sau Trần Dung.
Trần Dung cười cười, nói: “Không có gì.”
Tôn Diễn đi lên hai bước, cùng nàng sóng vai đứng trên phiến đất, trầm mặc một lát, cậu đột nhiên nói: “Dường như muội có chút bối rối, vì sao vậy?”
Lưng Trần Dung cứng đờ, đảo mắt, nàng cười cười: “Ta không có bối rối.”
“Muội bối rối!”
“Ta nói, ta không có bối rối!”
Trần Dung xoay người, hướng tới Tôn Diễn rống lớn.
Một ánh tà dương cuối cùng dần dắt, hai mắt Tôn Diễn trong cảnh tranh tối tranh sáng nhìn nàng chăm chú. Ánh mắt này thật sắc bén, khiến Trần Dung có cảm giác chật vật do bị nhìn thấu.
Nàng vội vàng xoay người sang chỗ khác, tránh né ánh mắt cậu.
Tôn Diễn thu hồi ánh mắt, thì thào nói: “Trần Dung, muội mới 15 tuổi thôi, sao trong đôi mắt kia lại ẩn giấu nhiều tâm sự như thế?”
Trần Dung hừ nhẹ một tiếng, hung tợn trả lời: “Ta không có tâm sự!”
Tôn Diễn không phản bác, hắn nhìn chỗ trời đất giao nhau, qua một hồi lâu, ánh mắt của cậu chuyển về phía nhóm sĩ tộc tụ tập, nói: “Không phải muội thích Vương Hoằng sao? Vì sao không giống các nữ lang khác, tới gần hắn, vây quanh hắn? Muội đứng ở một góc này, Vương gia Thất lang cũng sẽ không biết đến.”
Thích Vương gia Thất lang?
Trần Dung khẽ bật cười.
Nàng quay đầu, đôi mắt đen láy như bầy trời đêm nhìn Tôn Diễn, cười khanh khách nói: “Ai nói ta thích chàng?” Một câu rõ ràng vừa thốt ra, nhìn thấy Tôn Diễn mang bộ dạng người lớn, Trần Dung nghịch ngợm mở to mắt, nói với cậu: “So với chàng, ta càng thích huynh hơn, huynh không biết sao?”
Gương mặt tuấn tú của cậu bỗng trở nên đỏ bừng!
Trần Dung vạn vạn lần thật không ngờ cậu sẽ có phản ứng này, sau khi ngẩn ngơ lại không khỏi tò mò ngắm nhìn cậu không dời mắt. Dưới ánh mắt của nàng, khuôn mặt tuấn tú của Tôn Diễn càng đỏ, cậu xoay người, nghiêng mặt đi tránh Trần Dung, hừ mạnh một cái, giọng vịt đực hầm hầm vang lên: “Những lời này chớ có nói bừa!”
Sau đó, cậu vung tay áo lên, bước nhanh đi xuống phiến đất, vội vàng xông ra ngoài, đảo mắt đã biến mất trong tầm nhìn của Trần Dung.
Trần Dung ngây ngốc nhìn bóng dáng cậu, thì thào nói: “Sao lại có phản ứng mạnh mẽ như thế? Thật sự là một người kỳ quái mà.”
Nàng nói, nàng đối với suy đoán của mình cũng không quá mức tin tưởng, cũng không dám dùng loại suy đoán này bắt buộc mọi người thay đổi tuyến đường, chỉ là muốn tự tìm đường đi.
Vương công nhíu mày, sau khi trầm mặc, hắn lại đảo mắt nhìn về phía Vương Hoằng.
Vương Hoàng nhìn nàng một lúc, nói: “A Dung cũng biết, các gia tộc đều phái hộ vệ tra xét bên đường không? Nếu thực sự có người Hồ, sao không có ai bẩm báo? Hay là, nàng chỉ là sau khi qua sông?”
Trần Dung gật đầu, nói: “Tất nhiên là ở bờ bên kia.”
Lần này, Vương Hoằng nhíu mày, chàng nói với mọi người xung quanh trái phải: “Phái ra mấy người qua sông trước, tìm tòi đến tột cùng.”
Đây là ý chỉ chàng tiếp thu ý kiến của Trần Dung.
Nhưng mà, Trần Dung vẫn không hề vui vẻ, nàng lại nói: “Dù cho bờ bên kia có người Hồ hay không, Trần Dung cũng không muốn qua sông, Vương công, Thất lang, thỉnh cho phép Trần Dung được tách đoàn.”
Thái độ của Trần Dung thập phần kiên quyết. Vương Trác trầm mặc.
Ở phía sau, Vương Ngũ lang cau mày, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của Trần Dung lộ ra sự non nớt kia xem xét một hồi, đứng lên chắp tay nói: “A Dung cần gì nóng lòng rời đi? Thất lang đã phái người đi trước tra xét, vì sao không đợi một lúc?” Hắn nói tới đây, lại bổ sung: “Nàng chỉ là một nữ nhi yếu ớt, bên người hộ vệ lại không nhiều lắm, nếu gặp đạo phỉ thì làm sao bây giờ?”
Vương Trác ở một bên gật đầu, nói: “Đúng là như thế. A Dung, nếu con tin tưởng Vương bá của con, chớ có nói tới việc tự động rời đi nữa. Lui ra đi, lão phu còn muốn dùng cơm đây.”
Vương Trác liên tục vẫy tay, ý là không muốn nói chuyện với Trần Dung nữa.
Trần Dung giật mình, nàng biết, nếu lúc này nàng còn cố ý muốn rời khỏi, thì đúng là không nể mặt người Vương gia.
Nàng khẽ mím môi, sau một lúc lâu mới hướng tới Vương Trác thi lễ, xoay người thối lui.
Lúc Trần Dung rời khỏi vài chục bước, đầu vừa ngẩng lên, liền nhìn thấy Tôn Diễn đứng ở dưới hàng dương liễu, bóng dáng thẳng tắp như mũi kiếm.
Ngay lúc Trần Dung liếc về phía Tôn Diễn, thiếu niên này đã xoay người sang chỗ khác, đi nhanh trở về đội ngũ.
Trần Dung có tâm sự nặng nề, cũng không để ý đến hắn, cúi đầu về tới đoàn xe.
Nàng vừa mới ngồi lên xe ngựa, giọng vui mừng của Bình ẩu từ bên ngoài truyền đến: “Nữ lang, Vương công rất coi trọng người đó. Hay là ngài ấy đã nhìn trúng nữ lang, muốn nữ lang gả cho binh sĩ Vương gia?”
Trần Dung ngẩn ra, nàng chuyển mắt nhìn về phía người Vương gia.
Giọng nói của Bình ẩu vừa thốt ra, Thượng tẩu đã ha ha cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, Vương công là người thế nào chứ? Nhất định ngài ấy đã nhìn trúng nữ lang nhà chúng ta. Tại thời điểm này, nếu chúng ta rời khỏi đoàn người Vương gia, đó là không hẹn gặp lại, đệ tử Vương gia có thể tìm được ở đâu một nữ lang như A Dung chứ?”
Nghe đến đó, Trần Dung nhíu mày, nàng nghĩ tới thái độ của Vương Ngũ lang đối với nàng dọc theo đường đi, hay là thật sự có chuyện này?
Khi thái dương dần dần chìm vào đường chân trời, trên bãi cỏ hoang vu đã trở nên ồn ào náo động. Mọi đoàn xe đều ngừng lại, vội vàng nghỉ ngơi hồi phục, rồi còn chuẩn bị thuyền để sang sông ngày mai.
Trần Dung ngơ ngẩn cả người, bước xuống xe ngựa.
Quanh bốn phía nàng, nơi nơi đều là phó dịch đang bận rộn. Trần Dung bước đi không có mục đích một lúc, bất tri bất giác, đã tới một phiến đất cao.
Nàng đứng ở trên phiến đất, nhìn chúng phó dịch cách đó năm trăm thước. Nơi đó vang lên từng đợt tiếng cười, vải lụa trải rộng ra thành vòng tròn, nhìn qua, đúng là đập vào mắt chỉ thấy toàn màu trắng tinh.
Nơi đó ít nhất cũng tụ tập bảy tám trăm sĩ tộc!
Đúng rồi, các đại gia tộc đều tụ tập ở sông Hoàng Hà này. Thật vất vả có cơ hội gặp nhau, tất nhiên chúng sĩ tộc đệ tử sẽ không bỏ qua.
“Vì sao muội muốn đi?”
Một giọng vịt đực đột nhiên vang lên phía sau Trần Dung.
Trần Dung cười cười, nói: “Không có gì.”
Tôn Diễn đi lên hai bước, cùng nàng sóng vai đứng trên phiến đất, trầm mặc một lát, cậu đột nhiên nói: “Dường như muội có chút bối rối, vì sao vậy?”
Lưng Trần Dung cứng đờ, đảo mắt, nàng cười cười: “Ta không có bối rối.”
“Muội bối rối!”
“Ta nói, ta không có bối rối!”
Trần Dung xoay người, hướng tới Tôn Diễn rống lớn.
Một ánh tà dương cuối cùng dần dắt, hai mắt Tôn Diễn trong cảnh tranh tối tranh sáng nhìn nàng chăm chú. Ánh mắt này thật sắc bén, khiến Trần Dung có cảm giác chật vật do bị nhìn thấu.
Nàng vội vàng xoay người sang chỗ khác, tránh né ánh mắt cậu.
Tôn Diễn thu hồi ánh mắt, thì thào nói: “Trần Dung, muội mới 15 tuổi thôi, sao trong đôi mắt kia lại ẩn giấu nhiều tâm sự như thế?”
Trần Dung hừ nhẹ một tiếng, hung tợn trả lời: “Ta không có tâm sự!”
Tôn Diễn không phản bác, hắn nhìn chỗ trời đất giao nhau, qua một hồi lâu, ánh mắt của cậu chuyển về phía nhóm sĩ tộc tụ tập, nói: “Không phải muội thích Vương Hoằng sao? Vì sao không giống các nữ lang khác, tới gần hắn, vây quanh hắn? Muội đứng ở một góc này, Vương gia Thất lang cũng sẽ không biết đến.”
Thích Vương gia Thất lang?
Trần Dung khẽ bật cười.
Nàng quay đầu, đôi mắt đen láy như bầy trời đêm nhìn Tôn Diễn, cười khanh khách nói: “Ai nói ta thích chàng?” Một câu rõ ràng vừa thốt ra, nhìn thấy Tôn Diễn mang bộ dạng người lớn, Trần Dung nghịch ngợm mở to mắt, nói với cậu: “So với chàng, ta càng thích huynh hơn, huynh không biết sao?”
Gương mặt tuấn tú của cậu bỗng trở nên đỏ bừng!
Trần Dung vạn vạn lần thật không ngờ cậu sẽ có phản ứng này, sau khi ngẩn ngơ lại không khỏi tò mò ngắm nhìn cậu không dời mắt. Dưới ánh mắt của nàng, khuôn mặt tuấn tú của Tôn Diễn càng đỏ, cậu xoay người, nghiêng mặt đi tránh Trần Dung, hừ mạnh một cái, giọng vịt đực hầm hầm vang lên: “Những lời này chớ có nói bừa!”
Sau đó, cậu vung tay áo lên, bước nhanh đi xuống phiến đất, vội vàng xông ra ngoài, đảo mắt đã biến mất trong tầm nhìn của Trần Dung.
Trần Dung ngây ngốc nhìn bóng dáng cậu, thì thào nói: “Sao lại có phản ứng mạnh mẽ như thế? Thật sự là một người kỳ quái mà.”
Tác giả :
Lâm Gia Thành