Mị Công Khanh
Chương 126: Chung xe
Bình ẩu nói tới đây, liếc nhìn Trần Dung nét mặt tỏa sáng trong gương đồng một cái, lại bổ sung thêm: “Nữ lang cùng đám danh sĩ hình như có chỗ giống nhau.”
Tất nhiên là có chỗ giống nhau. Đều là người si đến vô vọng.
Trần Dung đã điểm trang xong, nàng liếc nhìn mình trong gương đồng, chuyển sang Bình ẩu hỏi: “Ẩu về khi nào vậy?”
Bình ẩu nói: “Sáng sớm, một phụ tá của Nhiễm tướng quân đột nhiên tìm được lão nô, nói là người đã trở về thành. Hắn đem nô đưa đến cửa thành rồi rời đi.”
Nói tới đây, Bình ẩu cẩn thận nhìn Trần Dung, lắp bắp hỏi: “Nữ lang, có phải đã phát sinh chuyện gì hay không?”
Giọng ấp a ấp úng, có chút lo lắng.
Trần Dung cười cười, nhẹ nhàng trả lời: “Chúng ta lập tức sẽ trở về Kiến Khang.” Nàng nhìn Bình ẩu, hai tròng mắt lóe sáng: “Nếu có thể gặp mặt bệ hạ, ta sẽ thỉnh ngài chấp thuận cho ta chung thân không lấy chồng!”
Một lời thốt ra, Bình ẩu gấp đến độ đầu đổ mồ hôi, bà liên tục kêu lên: “Nữ lang, nữ lang, này, này?”
Bà vừa kêu lên, Trần Dung cũng quay đầu lại, không thèm quan tâm đi ra ngoài cửa: “Ẩu, tới khi đó, ta sẽ chuẩn bị nhiều điền sản, phụng dưỡng ngươi và Thượng tẩu trăm năm sống quãng đời còn lại.”
Nghe thấy nàng nói ra hai chữ “Phụng dưỡng”, Bình ẩu liên tục lắc đầu, nói: “Không được, không được.” Nói tới đây, Bình ẩu vừa khổ sở theo sát sau Trần Dung, vừa liên tục nói: “Nữ lang, nào có tiểu cô cả đời không lấy chồng? Đây, đây là chuyện không thể không để ý được.”
Bình ẩu nói xong, nhìn thấy người hầu bên ngoài đều đang nhìn mình và Trần Dung, vội vàng ngậm miệng.
Lúc này, sắc trời đã tối muộn, trong thành Nam Dương đèn đuốc sáng trưng. Vô số tiếng ồn ào, tiếng ngựa hí không dứt bên tai.
Xem ra, các gia các hộ tất cả đều bận rộn chuyển ra Nam Dương.
Trần Dung lắng nghe âm thanh này, cũng không quay đầu lại nói với Thượng tẩu: “Tẩu, đi thu thập hành lý cho tốt, lúc nào cũng chuẩn bị rời đi.”
“Vâng.” Thượng tẩu lên tiếng, lão đi đến phía sau Trần Dung, chần chừ rồi nói: “Nữ lang, số điền sản còn ở đây, lão nô không muốn đi.”
Một hồi lâu, nàng khẽ nói: “Nếu Vương Thất lang rời khỏi thành Nam Dương, nghĩ đến thành Nam Dương sẽ là an toàn.” Dừng một chút, nàng chuyển mắt nhìn Thượng tẩu, nói: “Việc điền sản, tẩu an bài một chút đi. Nhưng mà ở chỗ Kiến Khang, ta vẫn muốn Thượng tẩu có ở đó.”
“Vâng.”
Thượng tẩu lĩnh mệnh rời đi.
Đây nhất định là một đêm không ngủ ngon.
Trần Dung đứng ở dưới tàng cây, nhìn đèn đuốc toàn thành, thật lâu vẫn đều không nhúc nhích.
Cũng không biết qua bao lâu, đến khi trong sân lặng yên không một tiếng động, đến khi bên ngoài đèn đuốc dần dần ảm đạm, đến khi trong không khí không hề có tiếng sanh nhạc vang lên, Trần Dung mới quay đầu lại.
Nàng vừa quay đầu thì lại ngẩn ngơ.
Cũng không biết khi nào trong sân của nàng đã được mang lên hai tháp, mà nam nhân tuấn dật đang ngồi ở trên tháp, chậm rãi uống rượu, áo trắng như tuyết, không phải Vương Hoằng thì là ai?
Phía sau Vương Hoằng, ở một góc tối đen mơ hồ có mấy bóng người. Mà phía trước sân nàng thì vô cùng im lặng, cũng không biết người đang ngủ hay là không có ở đây.
Chàng lại đến vào lúc đêm muộn thế này, đột nhiên xuất hiện ở trong sân của nàng.
Trần Dung nhìn chàng, chậm rãi, nàng cười bình thản.
Bước nhỏ đến gần chàng, Trần Dung ngồi xuống tháp đối diện.
Dưới tinh quang, nàng mỉm cười, ôn nhu tùy ý nhìn nam nhân này, lúc này dù là ánh mắt hay là biểu tình của nàng đều không thấy vẻ kinh dị, cũng không thấy sự xa cách. Giống như chàng vẫn là bằng hữu tốt của nàng, giống như thời khắc gặp nhau hiện giờ là hai người sớm đã thương nghị qua.
Mỉm cười nhìn chàng, Trần Dung vươn tay rót rượu đầy chén của chàng và của mình, bưng lên chén đặt bên môi chậm rãi uống — chàng không nói lời nào, Trần Dung cũng không nói chuyện.
Rất lâu sau đó, Vương Hoằng mở miệng, giọng của chàng vẫn thanh nhuận êm tai, chàng gọi với sự ôn nhu: “A Dung.” Chàng ngẩng đầu lên, nhìn nàng dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, quần áo thường phục trắng như tuyết, hầu kết giật giật, ngừng một lúc, chàng khẽ gọi: “A Dung.” Thở dài một tiếng, chàng nói thẳng: “Hành lý của nàng đã được cho vào trong xe, mọi việc cũng an bài xong, có thể xuất phát rồi.”
Trần Dung mỉm cười, nhẹ nhàng, tùy ý nói: “Ta sẽ đi cùng với Trần Công Nhương.”
Vương Hoằng nhấp một ngụm rượu, chàng đứng lên.
Ngay khi tay áo dài của chàng vung lên, Trần Dung nghĩ rằng chàng sẽ cứ như vậy rời đi, chỉ nghe Vương Hoằng nhẹ giọng nói: “Đánh ngất nàng.”
Cái gì?
Trần Dung cả kinh, ngẩng phắt đầu.
Nhưng nàng vừa mới ngẩng đầu, sau gáy cảm thấy đau nhức, tiếp theo trước mắt tối sầm, ngã vào một ôm ấp tản ra mùi hương thơm ngát.
Trần Dung tỉnh lại từ trong sự xóc nảy đảo điên.
Nàng nghiêng người, tay phải vô ý thức sờ qua.
Vừa sờ, liền chạm phải một chỗ ấm áp. Trần Dung mơ hồ dùng tay ấn ấn, một bàn tay đột nhiên vươn ra, bao bàn tay nàng lại.
Trần Dung từ từ mở mắt ra.
Nàng nhìn thấy là Vương Hoằng đang lật xem sách lụa, giờ phút này, chàng đang thoải mái mà ngửa ra sau, mà tay phải của mình được bàn tay trái của chàng vững vàng nắm lấy.
Cảm giác được Trần Dung ngồi dậy, tay trái chàng buông lỏng, tùy ý buông nàng ra. Từ đầu đến cuối, đôi mắt chàng vẫn dính chặt trên sách lụa.
Trần Dung liếc chàng một cái liền dịch sang một bên, nàng vươn tay xốc lên rèm xe, tò mò nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài là cát bụi cuồn cuộn, chỗ có thể lọt vào tầm nhìn đều là đoàn xe dài lê thê, phía trước đã thế, phía sau cũng vậy.
Vừa nhìn qua, đây rõ ràng là một tạp quân, các đại gia tộc đều có mặt.
Trần Dung lại ló đầu nhìn ra phía sau.
Xem xét trong chốc lát, nàng nhận ra mấy chiếc xe ngựa theo sát ở phía sau là thuộc về nàng, nàng có thể nhìn thấy Thượng tẩu đang đánh xe.
Trần Dung lùi đầu về.
Chuyển mắt, nàng thấy trong xe ngựa có đặt cầm, lập tức nghiêng người qua, đặt cầm ngay ngắn, tay phải khẽ gẩy, tiếng đàn thản nhiên vang lên.
Tiếng đàn thản nhiên vẫn hoa lệ như cũ, nhưng ngoài sự hoa lệ có thêm một phần tự tại, Vương Hoằng ngẩng đầu lên.
Chàng lẳng lặng nhìn nàng.
Rèm xe lay động, có một tia nắng xuyên thấu vào, chiếu trên mặt, trên hai mắt của nàng.
Trên gương mặt xinh đẹp này mang theo tươi cười, hai mắt trong trẻo như sao.
Bị mình đột nhiên xuất hiện đánh ngất đi, vừa tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đang ngồi trong xe ngựa xóc nảy, nữ tử này không hề kinh hãi không hề sốt ruột.
Vương Hoằng chậm rãi buông sách lụa trong tay, lại ngả về phía sau, ngón tay thon dài trắng trẻo của chàng vuốt cằm của mình, có chút đăm chiêu nhìn nàng.
Dưới ánh mặt trời, gương mặt kia xinh đẹp minh diễm động lòng người, nhưng ở chỗ cằm có dấu vết xanh tím, tức thì, tình cảnh hôm qua nàng cùng Nhiễm Mẫn gặp nhau hiện lên ở trước mắt chàng……
Tiếng đàn thản nhiên mà đến, tựa như nước suối, xuyên qua núi rừng cao cao, đi qua bụi cây sum suê, trải qua bãi đất hoang vu, cuối cùng, lọt vào giữa lòng sông.
Nó xuyên qua xuân, đi qua thu, trải qua đông, cuối cùng dũng mãnh trôi vào giữa sông lớn, không còn là bản thân mình nữa……
Một chiếc xe ngựa tới gần, giọng nói vang dội Dũ Chí truyền đến: “Thất lang, tiếng đàn của huynh khi nào thì vừa hoa lệ lại tang thương như thế?”
Hắn hỏi đến đây, liếc mắt một cái thấy Trần Dung đang đánh đàn thì không khỏi há to miệng.
Kỹ nghệ của Trần Dung tuy rằng chỉ luyện tập mười mấy năm, nhưng nàng cũng được coi như có thiên phú. Có điều tiếng đàn của nàng chỉ thấy kỹ xảo, không thấy ý cảnh. Điều khiển tuy rằng phiền phức cặn kẽ, biến chuyển viên mãn, nhưng một tiếng đàn không có ý cảnh, kỹ xảo cao mình tới đâu cũng không thể trở nên thanh nhã, không tính là tuyệt vời.
Nhưng hiện tại, tiếng đàn của nàng, rốt cục ngoài kỹ xảo còn có linh hồn của chính mình.
Dũ Chí kinh ngạc nhìn Trần Dung, đánh giá nàng từ trên xuống dưới hồi lâu, chuyển sang nhìn Vương Hoằng cười nói: “Thất lang, cầm kĩ của phụ nhân này của huynh thật giỏi, đúng là thành thạo.”
Chậm rãi, tiếng đàn yên tĩnh.
Trần Dung ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn Dũ Chí, mỉm cười nói: “Công sai rồi, thiếp họ Trần, tên Dung, khi người gọi ta, nên gọi là Trần thị A Dung.”
Lời của nàng là chỉ trích câu “phụ nhân này của huynh” dùng từ không ổn.
Dũ Chí bị nàng trừng mắt một cái, ánh mắt liếc về phía Vương Hoằng, sau khi làm mặt quỷ với chàng thì nói với vẻ coi thường: “Vương Thất lang, huynh cũng quá kém cỏi rồi.”
Hắn chậc chậc hai tiếng, hừ một tiếng: “Mất thời gian quá, người kia của nhà ta, ta chỉ mất một tháng thôi.”
Đối mặt với sự coi thường của hắn, Vương Hoằng cười nhẹ, chàng quay đầu, lẳng lặng nhìn về phía Trần Dung. Nhìn thấy nàng cúi đầu, tóc dài theo gió khẽ bay, ánh mắt chàng không khỏi trở nên nặng nề.
Một hồi lâu, chàng nhẹ nhàng nói: “Người với người, vốn bất đồng.”
Lời này vừa thốt ra, Dũ Chí ngồi ở trong xe ngựa một bên cười to, một bên hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời liếc mắt khinh thường nhìn Vương Hoằng.
Vương Hoằng thấy thế, mỉm cười, ánh mắt cố ý vô tình lại liếc về phía Trần Dung.
Trần Dung còn đang đánh đàn, trong lúc hai người nói chuyện, tiếng đàn hoa lệ lộ ra tang thương kia lại thản nhiên vang lên.
Theo tiếng đàn vừa truyền ra, dần dần, tiếng ồn ào náo động, tiếng nghị luận đều dừng lại. Nơi này đều là hành gia lý thủ (người trong nghề), tiếng đàn của Trần Dung vang lên, bọn họ cũng giống như Dũ Chí đã phát hiện chỗ bất phàm.
Mọi người ở đây nghiêng tai lắng nghe, tiếng đàn kia lại ngừng lại.
Hóa ra, Trần Dung đột nhiên cảm thấy mất hứng nên đẩy cầm ra, một lần nữa ngồi yên trong xe ngựa, nhìn ngắm bên ngoài.
Nàng ngắm nhìn xung quanh, phía sau nàng, Vương Hoằng và Dũ Chí nói chuyện với nhau, từng câu một lại truyền đến. Dũ Chí liếc nhìn Trần Dung, dựa sát vào Vương Hoằng, hạ giọng hỏi: “Huynh đã làm chuyện gì vậy? Sao lại khiến phụ nhân này ngay cả sống cũng không muốn nữa thế?”
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Vương Hoằng khẽ nhếch, chậm rãi cười khổ.
Sau đó, chàng liếc về phía Dũ Chí.
Đối diện với ánh mắt của chàng, Dũ Chí vội vàng cười ha hả, thấp giọng nói: “Cứ coi như ta chưa từng hỏi.” Nhưng cuối cùng hắn vẫn tò mò, nhìn Trần Dung mặc quần áo thường phục màu trắng, lại nhìn Vương Thất lang, hắn than thở: “Ngay cả quần áo đều mặc giống nhau …… Đến Kiến Khang, chỉ sợ đám tiểu nhi nữ đều sẽ bắt chước các ngươi, mặc xiêm y màu sắc giống vậy mất thôi.”
Lúc này đây, lời của hắn vừa dứt, Trần Dung vươn người, hướng ra phía sau gọi: “Ẩu!”
Cho dù khắp nơi ồn ào, Bình ẩu vẫn nghe thấy giọng của nữ lang nhà mình, lập tức bà ló đầu ra, tươi cười rạng rỡ đáp: “Nữ lang.” Trên mặt bà tràn ngập vui thích, ngày hôm qua bị tuyên ngôn của Trần Dung khiến cho sợ tới mức một đêm không ngủ, cuối cùng giờ cũng đã yên lòng.
Trần Dung thấy bà đáp ứng, vươn tay huých vào cửa xe. Thân mình nàng di chuyển, cánh tay lại bị kéo căng.
Tiếp theo, phía sau nàng truyền đến giọng nói ôn nhu của Vương Hoằng, cùng với hơi thở ấm áp chàng phun ra bên tai nàng: “Khanh khanh, ngựa đi rất nhanh, cứ thế nhảy xuống sẽ làm nàng bị thương.”
Trần Dung chậm rãi quay đầu, thản nhiên cười tà nghễ nhìn chàng, đáp: “Lang quân, chàng quá lo lắng rồi.” Hiện tại nàng cũng không còn muốn chết nữa.
Tất nhiên là có chỗ giống nhau. Đều là người si đến vô vọng.
Trần Dung đã điểm trang xong, nàng liếc nhìn mình trong gương đồng, chuyển sang Bình ẩu hỏi: “Ẩu về khi nào vậy?”
Bình ẩu nói: “Sáng sớm, một phụ tá của Nhiễm tướng quân đột nhiên tìm được lão nô, nói là người đã trở về thành. Hắn đem nô đưa đến cửa thành rồi rời đi.”
Nói tới đây, Bình ẩu cẩn thận nhìn Trần Dung, lắp bắp hỏi: “Nữ lang, có phải đã phát sinh chuyện gì hay không?”
Giọng ấp a ấp úng, có chút lo lắng.
Trần Dung cười cười, nhẹ nhàng trả lời: “Chúng ta lập tức sẽ trở về Kiến Khang.” Nàng nhìn Bình ẩu, hai tròng mắt lóe sáng: “Nếu có thể gặp mặt bệ hạ, ta sẽ thỉnh ngài chấp thuận cho ta chung thân không lấy chồng!”
Một lời thốt ra, Bình ẩu gấp đến độ đầu đổ mồ hôi, bà liên tục kêu lên: “Nữ lang, nữ lang, này, này?”
Bà vừa kêu lên, Trần Dung cũng quay đầu lại, không thèm quan tâm đi ra ngoài cửa: “Ẩu, tới khi đó, ta sẽ chuẩn bị nhiều điền sản, phụng dưỡng ngươi và Thượng tẩu trăm năm sống quãng đời còn lại.”
Nghe thấy nàng nói ra hai chữ “Phụng dưỡng”, Bình ẩu liên tục lắc đầu, nói: “Không được, không được.” Nói tới đây, Bình ẩu vừa khổ sở theo sát sau Trần Dung, vừa liên tục nói: “Nữ lang, nào có tiểu cô cả đời không lấy chồng? Đây, đây là chuyện không thể không để ý được.”
Bình ẩu nói xong, nhìn thấy người hầu bên ngoài đều đang nhìn mình và Trần Dung, vội vàng ngậm miệng.
Lúc này, sắc trời đã tối muộn, trong thành Nam Dương đèn đuốc sáng trưng. Vô số tiếng ồn ào, tiếng ngựa hí không dứt bên tai.
Xem ra, các gia các hộ tất cả đều bận rộn chuyển ra Nam Dương.
Trần Dung lắng nghe âm thanh này, cũng không quay đầu lại nói với Thượng tẩu: “Tẩu, đi thu thập hành lý cho tốt, lúc nào cũng chuẩn bị rời đi.”
“Vâng.” Thượng tẩu lên tiếng, lão đi đến phía sau Trần Dung, chần chừ rồi nói: “Nữ lang, số điền sản còn ở đây, lão nô không muốn đi.”
Một hồi lâu, nàng khẽ nói: “Nếu Vương Thất lang rời khỏi thành Nam Dương, nghĩ đến thành Nam Dương sẽ là an toàn.” Dừng một chút, nàng chuyển mắt nhìn Thượng tẩu, nói: “Việc điền sản, tẩu an bài một chút đi. Nhưng mà ở chỗ Kiến Khang, ta vẫn muốn Thượng tẩu có ở đó.”
“Vâng.”
Thượng tẩu lĩnh mệnh rời đi.
Đây nhất định là một đêm không ngủ ngon.
Trần Dung đứng ở dưới tàng cây, nhìn đèn đuốc toàn thành, thật lâu vẫn đều không nhúc nhích.
Cũng không biết qua bao lâu, đến khi trong sân lặng yên không một tiếng động, đến khi bên ngoài đèn đuốc dần dần ảm đạm, đến khi trong không khí không hề có tiếng sanh nhạc vang lên, Trần Dung mới quay đầu lại.
Nàng vừa quay đầu thì lại ngẩn ngơ.
Cũng không biết khi nào trong sân của nàng đã được mang lên hai tháp, mà nam nhân tuấn dật đang ngồi ở trên tháp, chậm rãi uống rượu, áo trắng như tuyết, không phải Vương Hoằng thì là ai?
Phía sau Vương Hoằng, ở một góc tối đen mơ hồ có mấy bóng người. Mà phía trước sân nàng thì vô cùng im lặng, cũng không biết người đang ngủ hay là không có ở đây.
Chàng lại đến vào lúc đêm muộn thế này, đột nhiên xuất hiện ở trong sân của nàng.
Trần Dung nhìn chàng, chậm rãi, nàng cười bình thản.
Bước nhỏ đến gần chàng, Trần Dung ngồi xuống tháp đối diện.
Dưới tinh quang, nàng mỉm cười, ôn nhu tùy ý nhìn nam nhân này, lúc này dù là ánh mắt hay là biểu tình của nàng đều không thấy vẻ kinh dị, cũng không thấy sự xa cách. Giống như chàng vẫn là bằng hữu tốt của nàng, giống như thời khắc gặp nhau hiện giờ là hai người sớm đã thương nghị qua.
Mỉm cười nhìn chàng, Trần Dung vươn tay rót rượu đầy chén của chàng và của mình, bưng lên chén đặt bên môi chậm rãi uống — chàng không nói lời nào, Trần Dung cũng không nói chuyện.
Rất lâu sau đó, Vương Hoằng mở miệng, giọng của chàng vẫn thanh nhuận êm tai, chàng gọi với sự ôn nhu: “A Dung.” Chàng ngẩng đầu lên, nhìn nàng dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, quần áo thường phục trắng như tuyết, hầu kết giật giật, ngừng một lúc, chàng khẽ gọi: “A Dung.” Thở dài một tiếng, chàng nói thẳng: “Hành lý của nàng đã được cho vào trong xe, mọi việc cũng an bài xong, có thể xuất phát rồi.”
Trần Dung mỉm cười, nhẹ nhàng, tùy ý nói: “Ta sẽ đi cùng với Trần Công Nhương.”
Vương Hoằng nhấp một ngụm rượu, chàng đứng lên.
Ngay khi tay áo dài của chàng vung lên, Trần Dung nghĩ rằng chàng sẽ cứ như vậy rời đi, chỉ nghe Vương Hoằng nhẹ giọng nói: “Đánh ngất nàng.”
Cái gì?
Trần Dung cả kinh, ngẩng phắt đầu.
Nhưng nàng vừa mới ngẩng đầu, sau gáy cảm thấy đau nhức, tiếp theo trước mắt tối sầm, ngã vào một ôm ấp tản ra mùi hương thơm ngát.
Trần Dung tỉnh lại từ trong sự xóc nảy đảo điên.
Nàng nghiêng người, tay phải vô ý thức sờ qua.
Vừa sờ, liền chạm phải một chỗ ấm áp. Trần Dung mơ hồ dùng tay ấn ấn, một bàn tay đột nhiên vươn ra, bao bàn tay nàng lại.
Trần Dung từ từ mở mắt ra.
Nàng nhìn thấy là Vương Hoằng đang lật xem sách lụa, giờ phút này, chàng đang thoải mái mà ngửa ra sau, mà tay phải của mình được bàn tay trái của chàng vững vàng nắm lấy.
Cảm giác được Trần Dung ngồi dậy, tay trái chàng buông lỏng, tùy ý buông nàng ra. Từ đầu đến cuối, đôi mắt chàng vẫn dính chặt trên sách lụa.
Trần Dung liếc chàng một cái liền dịch sang một bên, nàng vươn tay xốc lên rèm xe, tò mò nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài là cát bụi cuồn cuộn, chỗ có thể lọt vào tầm nhìn đều là đoàn xe dài lê thê, phía trước đã thế, phía sau cũng vậy.
Vừa nhìn qua, đây rõ ràng là một tạp quân, các đại gia tộc đều có mặt.
Trần Dung lại ló đầu nhìn ra phía sau.
Xem xét trong chốc lát, nàng nhận ra mấy chiếc xe ngựa theo sát ở phía sau là thuộc về nàng, nàng có thể nhìn thấy Thượng tẩu đang đánh xe.
Trần Dung lùi đầu về.
Chuyển mắt, nàng thấy trong xe ngựa có đặt cầm, lập tức nghiêng người qua, đặt cầm ngay ngắn, tay phải khẽ gẩy, tiếng đàn thản nhiên vang lên.
Tiếng đàn thản nhiên vẫn hoa lệ như cũ, nhưng ngoài sự hoa lệ có thêm một phần tự tại, Vương Hoằng ngẩng đầu lên.
Chàng lẳng lặng nhìn nàng.
Rèm xe lay động, có một tia nắng xuyên thấu vào, chiếu trên mặt, trên hai mắt của nàng.
Trên gương mặt xinh đẹp này mang theo tươi cười, hai mắt trong trẻo như sao.
Bị mình đột nhiên xuất hiện đánh ngất đi, vừa tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đang ngồi trong xe ngựa xóc nảy, nữ tử này không hề kinh hãi không hề sốt ruột.
Vương Hoằng chậm rãi buông sách lụa trong tay, lại ngả về phía sau, ngón tay thon dài trắng trẻo của chàng vuốt cằm của mình, có chút đăm chiêu nhìn nàng.
Dưới ánh mặt trời, gương mặt kia xinh đẹp minh diễm động lòng người, nhưng ở chỗ cằm có dấu vết xanh tím, tức thì, tình cảnh hôm qua nàng cùng Nhiễm Mẫn gặp nhau hiện lên ở trước mắt chàng……
Tiếng đàn thản nhiên mà đến, tựa như nước suối, xuyên qua núi rừng cao cao, đi qua bụi cây sum suê, trải qua bãi đất hoang vu, cuối cùng, lọt vào giữa lòng sông.
Nó xuyên qua xuân, đi qua thu, trải qua đông, cuối cùng dũng mãnh trôi vào giữa sông lớn, không còn là bản thân mình nữa……
Một chiếc xe ngựa tới gần, giọng nói vang dội Dũ Chí truyền đến: “Thất lang, tiếng đàn của huynh khi nào thì vừa hoa lệ lại tang thương như thế?”
Hắn hỏi đến đây, liếc mắt một cái thấy Trần Dung đang đánh đàn thì không khỏi há to miệng.
Kỹ nghệ của Trần Dung tuy rằng chỉ luyện tập mười mấy năm, nhưng nàng cũng được coi như có thiên phú. Có điều tiếng đàn của nàng chỉ thấy kỹ xảo, không thấy ý cảnh. Điều khiển tuy rằng phiền phức cặn kẽ, biến chuyển viên mãn, nhưng một tiếng đàn không có ý cảnh, kỹ xảo cao mình tới đâu cũng không thể trở nên thanh nhã, không tính là tuyệt vời.
Nhưng hiện tại, tiếng đàn của nàng, rốt cục ngoài kỹ xảo còn có linh hồn của chính mình.
Dũ Chí kinh ngạc nhìn Trần Dung, đánh giá nàng từ trên xuống dưới hồi lâu, chuyển sang nhìn Vương Hoằng cười nói: “Thất lang, cầm kĩ của phụ nhân này của huynh thật giỏi, đúng là thành thạo.”
Chậm rãi, tiếng đàn yên tĩnh.
Trần Dung ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn Dũ Chí, mỉm cười nói: “Công sai rồi, thiếp họ Trần, tên Dung, khi người gọi ta, nên gọi là Trần thị A Dung.”
Lời của nàng là chỉ trích câu “phụ nhân này của huynh” dùng từ không ổn.
Dũ Chí bị nàng trừng mắt một cái, ánh mắt liếc về phía Vương Hoằng, sau khi làm mặt quỷ với chàng thì nói với vẻ coi thường: “Vương Thất lang, huynh cũng quá kém cỏi rồi.”
Hắn chậc chậc hai tiếng, hừ một tiếng: “Mất thời gian quá, người kia của nhà ta, ta chỉ mất một tháng thôi.”
Đối mặt với sự coi thường của hắn, Vương Hoằng cười nhẹ, chàng quay đầu, lẳng lặng nhìn về phía Trần Dung. Nhìn thấy nàng cúi đầu, tóc dài theo gió khẽ bay, ánh mắt chàng không khỏi trở nên nặng nề.
Một hồi lâu, chàng nhẹ nhàng nói: “Người với người, vốn bất đồng.”
Lời này vừa thốt ra, Dũ Chí ngồi ở trong xe ngựa một bên cười to, một bên hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời liếc mắt khinh thường nhìn Vương Hoằng.
Vương Hoằng thấy thế, mỉm cười, ánh mắt cố ý vô tình lại liếc về phía Trần Dung.
Trần Dung còn đang đánh đàn, trong lúc hai người nói chuyện, tiếng đàn hoa lệ lộ ra tang thương kia lại thản nhiên vang lên.
Theo tiếng đàn vừa truyền ra, dần dần, tiếng ồn ào náo động, tiếng nghị luận đều dừng lại. Nơi này đều là hành gia lý thủ (người trong nghề), tiếng đàn của Trần Dung vang lên, bọn họ cũng giống như Dũ Chí đã phát hiện chỗ bất phàm.
Mọi người ở đây nghiêng tai lắng nghe, tiếng đàn kia lại ngừng lại.
Hóa ra, Trần Dung đột nhiên cảm thấy mất hứng nên đẩy cầm ra, một lần nữa ngồi yên trong xe ngựa, nhìn ngắm bên ngoài.
Nàng ngắm nhìn xung quanh, phía sau nàng, Vương Hoằng và Dũ Chí nói chuyện với nhau, từng câu một lại truyền đến. Dũ Chí liếc nhìn Trần Dung, dựa sát vào Vương Hoằng, hạ giọng hỏi: “Huynh đã làm chuyện gì vậy? Sao lại khiến phụ nhân này ngay cả sống cũng không muốn nữa thế?”
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Vương Hoằng khẽ nhếch, chậm rãi cười khổ.
Sau đó, chàng liếc về phía Dũ Chí.
Đối diện với ánh mắt của chàng, Dũ Chí vội vàng cười ha hả, thấp giọng nói: “Cứ coi như ta chưa từng hỏi.” Nhưng cuối cùng hắn vẫn tò mò, nhìn Trần Dung mặc quần áo thường phục màu trắng, lại nhìn Vương Thất lang, hắn than thở: “Ngay cả quần áo đều mặc giống nhau …… Đến Kiến Khang, chỉ sợ đám tiểu nhi nữ đều sẽ bắt chước các ngươi, mặc xiêm y màu sắc giống vậy mất thôi.”
Lúc này đây, lời của hắn vừa dứt, Trần Dung vươn người, hướng ra phía sau gọi: “Ẩu!”
Cho dù khắp nơi ồn ào, Bình ẩu vẫn nghe thấy giọng của nữ lang nhà mình, lập tức bà ló đầu ra, tươi cười rạng rỡ đáp: “Nữ lang.” Trên mặt bà tràn ngập vui thích, ngày hôm qua bị tuyên ngôn của Trần Dung khiến cho sợ tới mức một đêm không ngủ, cuối cùng giờ cũng đã yên lòng.
Trần Dung thấy bà đáp ứng, vươn tay huých vào cửa xe. Thân mình nàng di chuyển, cánh tay lại bị kéo căng.
Tiếp theo, phía sau nàng truyền đến giọng nói ôn nhu của Vương Hoằng, cùng với hơi thở ấm áp chàng phun ra bên tai nàng: “Khanh khanh, ngựa đi rất nhanh, cứ thế nhảy xuống sẽ làm nàng bị thương.”
Trần Dung chậm rãi quay đầu, thản nhiên cười tà nghễ nhìn chàng, đáp: “Lang quân, chàng quá lo lắng rồi.” Hiện tại nàng cũng không còn muốn chết nữa.
Tác giả :
Lâm Gia Thành