Mị Ảnh
Chương 409: Tà Tông nhập thế
Nghệ Phong vừa vào căn phòng đầy mùi kỳ lạ của Quái lão đầu, chỉ thấy lão đầu tử và Quái lão đầu đang nói chuyện rất vui vẻ. Điều này khiến Nghệ Phong rất kinh ngạc. Không ngờ hai lão nhân tính tình cổ quái này lại có thể nói chuyện được với nhau.
Mặt Lão đầu tử vẫn anh tuấn đến mức tận cùng, thậm chí ngay cả nếp nhăn ở đuôi mắt cũng không có, da trắng mịn giống như da trẻ con. Thoạt nhìn đó không ai nghĩ đó là một lão nhân đã hơn trăm tuổi, ngược lại còn tưởng là một nam nhân chín chắn khoảng ba mươi tuổi. Khuôn mặt kia quá mức anh tuấn, khiến Nghệ Phong không nhịn được phải ghen tị. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu hắn có khuôn mặt này, vậy sẽ có bao nhiêu thiếu nữ yêu thương nhung nhớ hắn!
Nếu lão đầu tử kia không có một mái tóc bạc trắng thể hiện tuổi tác của hắn, Nghệ Phong còn cho rằng lão đầu tử chính là là tình địch của hắn! Về sau sợ là có nữ nhân đều thương nhớ hắn.
Nghĩ vậy, sự ghen tị trong lòng Nghệ Phong lại sâu thêm một phần. Vì sao còn có thể có người đẹp trai hơn cả ta? Quá vô sỉ!
Đương nhiên Nghệ Phong là một hài tử tốt, hắn sẽ không thể hiện sự ghen tị ra trên mặt. Hắn cười hì hì đi đến cái bàn bên cạnh lão đầu tử và Quái lão đầu. Sau khi ngồi xuống, hắn nói:
- Lão đầu tử, người đã đến rồi! Gần đây đã quyến rũ được bao nhiêu thiếu nữ chưa tới tuổi trưởng thành?
Lão đầu tử thản nhiên liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, hạ giọng nói:
- Cái giá càng lúc càng lớn. Ta đã hạ bàn cờ!
Trong lòng Nghệ Phong chợt đổ mồ hôi lạnh. Quả nhiên lão đầu tử trách hắn đến muộn. Tiểu ma nữ, nếu lão đầu tử này muốn chỉnh ta, vậy cũng đừng trách ta đánh mông ngươi!
- Lão gia hỏa, đệ tử này ngươi đến muộn đã tính là gì. Hắn còn luôn luôn ở trước mặt ta nói ngươi biến thái tới cỡ nào. Rõ ràng đã già đến mức không thể già hơn được nữa, còn giả vờ trẻ tuổi. Nói ngươi mỗi ngày đều dùng sức với nữ hài đồng năm tuổi, cũng đặc biệt thích lão phụ tám mươi tuổi. Đây còn là nhẹ. Hắn nói ngươi chính là người ác nhất. Hắn còn nói ngươi ngay cả nam nhân cũng không buông tha. Hơn nữa còn là loại lùn nhất béo nhất!
Quái lão đầu ở bên cạnh dường như lơ đãng nói.
Nói xấu, nói xấu trắng trợn! Nếu không phải Nghệ Phong đánh không lại Quái lão đầu, hắn cũng muốn đánh chết Quái lão đầu. Có thể nói xấu người khác như vậy sao? Nghệ Phong nhớ rõ hắn chưa từng nói như vậy. Dường như hắn chỉ từng thỉnh thoảng nói thầm lão đầu tử biến thái, súc sinh cũng không buông tha, ngay cả lợn, cả mèo hắn cũng thích!
- Lão đầu tử, hẳn là người tin tưởng ta. Ta tuyệt đối sẽ không nói những lời này!
Nghệ Phong còn rất nghiêm túc giải thích. Nếu lão đầu tử này ra tay, Nghệ Phong còn chưa kịp lôi mông Thi Đại Nhi ra đánh, hắn đã bị đánh trước.
Lão đầu tử thản nhiên nhìn lướt qua hắn nói:
- Ta biết, ở sau lưng ta ngươi tuyệt đối sẽ không nói những lời này. Bởi vì những lời này còn quá nhẹ!
Nghệ Phong thấy lão đầu tử không hề biến sắc, trong lòng thầm xấu hổ. Thì ra lão đầu tử hiểu hắn như vậy. Hẳn là hắn xuất hiện sức chống cự! Nhưng một câu phía dưới, khiến Nghệ Phong kinh hãi.
- Quái lão đầu, không phải ngươi muốn dạy hắn Nhiếp Hồn Thuật sao? Ta cho hắn qua rèn luyện. Chỉ cần lưu lại hơi thở là được! Không phải học viện Trạm Lam các ngươi có Huyết Trì, Luyện Ngục và các thứ khác sao? Cứ cho hắn vào đó là được!
Quái lão đầu nghe thấy những lời này, hắn cười đầy vẻ chế giễu:
- Đây là việc ta thích làm nhất!
Trong lòng Nghệ Phong thoáng hoảng sợ. Thậm chí hắn nghĩ không biết mình có thể rời khỏi học viện Trạm Lam được không? Sao lại có đùa người khác như vậy chứ? Huyết Trì, Luyện Ngục là chỗ để người đi vào sao? Lão đầu tử còn nói tùy ý quẳng vào. Nghệ Phong đột nhiên cảm giác hắn không thể nhìn thấy ánh sáng của tuổi già.
- Cái này... Lão đầu tử, người không đến mức nỡ để đệ tử của người chịu đau đớn như vậy chứ!
Nghệ Phong nhìn lão đầu tử nói.
Lão đầu tử vẫn thản nhiên nói:
- Đau đớn? Đây không phải là biết hưởng thụ? Ngươi không phải vẫn nói da ngươi dày sao? Yên tâm đi! Không chết được đâu. Nhiều nhất thì cả đời không thể nhúc nhích. Không có ảnh hưởng gì lớn!
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, ánh mắt rục rịch nhìn Quái lão đầu. Nghệ Phong đã biết bọn họ thật sự có thể làm như vậy. Nghệ Phong đã có một trừng phạt luyện ngục. Nếu lại được lão đầu tử cho phép. Sợ là đánh rắm lớn một chút cũng có thể khiến Quái lão đầu bỏ hắn vào Huyết Trì Luyện Ngục.
Nghệ Phong dứt khoát không nói một lời nào, bằng không hai lão gia này sẽ càng thêm hăng hái.
Lão đầu tử thấy Nghệ Phong không nói lời nào, hắn lại đưa ra một quyết định:
- Ba ngày sau xuất phát đến Tĩnh Vân Tông!
- Dạ!
Vào thời điểm này, Nghệ Phong cũng không dám phản bác một lời. Chuyện này là chuyện do Thánh địa và lão đầu tử đã sớm thương định. Tuy rằng ba ngày sau xuất phát có chút gấp gáp, đồng thời còn cách thời gian quyết đấu đến hai mươi ngày, nhưng lại chỉ có thể nghe lời lão đầu tử.
- Nắm được mấy phần chiến thắng?
Lão đầu tử nói đến điều này, tay thoáng dừng lại một chút.
- Không biết!
Nghệ Phong không dám lừa gạt lão đầu tử về vấn đề này. Hắn biết lão đầu tử rất xem trọng trận chiến này!
Nghệ Phong thấy lão đầu tử chuyển ánh mắt sang nhìn hắn, hắn chỉ có thể giải thích nói:
- Ta từng phái người đi tìm hiểu về thực lực của truyền nhân hiện tại của Tĩnh Vân Tông, nhưng lại không điều tra được điều gì. Không biết thực lực của nàng mạnh như thế nào. Tuy nhiên...
Nghệ Phong nói đến đây, hắn không khỏi cười gượng:
- Ngươi cũng biết, ta bắt đầu từ ba năm trước. Chân chính tu luyện cũng mới hai năm. Mà truyền nhân đương đại của Tĩnh Vân Tông bắt đầu tu luyện từ nhỏ, nghĩ đến có thể biết ngươi được Tĩnh Vân Tông lựa chọn, nhất định thiên phú không thấp. Hơn nữa tông môn bọn họ có tài lực vật lực trợ giúp, thực lực của nàng nhất định không thấp được! Một trận chiến này... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong bất đắc dĩ, cho dù cao ngạo như hắn, cũng bắt đầu không còn tự tin.
Lão đầu tử nghe Nghệ Phong nói như vậy, hắn hừ một tiếng nói:
- Nàng tu luyện từ nhỏ thì thế nào? Chẳng lẽ nàng còn vượt qua cả Lăng Thần Quyết?
Lúc này, lão đầu tử nói vô cùng ngạo khí, dường như Tĩnh Vân Tông rất nhỏ bé không để ý tới.
- Một cao thủ, phải có ngạo khí tự tin, có lẽ nàng tu luyện nhiều hơn so với ngươi vài năm, nhưng có tốc độ và quỷ dị của Lăng Thần Quyết, cho dù ngươi chỉ tu luyện hai năm, ta cũng tin rằng ngươi không hè kém so với nàng!
Nghệ Phong nghe lão đầu tử nói, bĩu môi thầm nghĩ: ngươi nói nhẹ quá. Mặc dù Lăng Thần Quyết quỷ dị, nhưng cũng không bù lại thời gian tích lũy lâu như vậy.
- Một trận chiến này, ngươi chắc chắn sẽ thắng! Thắng không được, hậu quả chính ngươi tự nghĩ đi!
Giọng nói của lão đầu tử kiên định, khiến Nghệ Phong cảm thấy áp lực rất lớn. Hắn hiểu ý của lão đầu tử. Thắng không được, không cần hắn ra tay, những người của Thánh Tông đó đã đủ để xé xác hắn!
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu nói:
- Ta đã biết! Ta sẽ cố gắng!
Lúc này Lão đầu tử mới gật đầu:
- Nếu như bước qua được ngưỡng cửa này, con đường của ngươi sau này sẽ còn rất dài! Tà Tông cũng sẽ không tha cho ngươi. Ngay cả ta cũng không thể bảo đảm có thể bảo vệ được ngươi.
Nghệ Phong nghe lão đầu tử nói, trong lòng cười khổ. Đây không phải buộc hắn lên Lương Sơn sao?
- Còn nữa, khi khiêu chiến Tĩnh Vân Tông, có thể dùng tên hiệu Tà Đế!
Một câu này của lão đầu tử, khiến quân cờ ở trong tay Quái lão đầu đang ngồi bên cạnh, mạnh mẽ rơi rơi trên mặt đất. Hắn kinh hãi nhìn lão đầu tử, không rõ vì sao hắn sẽ đưa ra quyết định như vậy.
Dùng Tà Đế làm tên hiệu, không phải nói Nghệ Phong chính là của đại biểu Tà Tông? Không phải Tà Tông luôn luôn lánh đời sao? Cũng bởi vì thế, trên đời này mọi người biết Thánh Tông, biết thánh địa, nhưng chỉ có một số ít biết đến Tà Tông.Vậy câu nói này của hắn có ý gì? Chẳng lẽ là nói cuối cùng Tà Tông cũng nhập thế?
Quái lão đầu bình tĩnh quan sát lão đầu tử, lại thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh.
Tà Tông nhập thế? Nếu điều này được truyền ra, hẳn là sẽ khiến rất nhiều thế lực phải khiếp sợ sao?
Quái lão đầu nhìn liếc mắt Nghệ Phong một cái, hắn thầm nghĩ: tiểu tử này chính là người phát ngôn của Tà Tông về sau sao? Hắn chính là thế hệ Tà Đế tiếp theo sao?
Quái lão đầu có chút hoảng hốt. Tiểu tử này còn rất yếu, lúc này đã có thể làm Tà Đế. Đây không phải khiến người ta không thể tin được sao?
Tác giả :
Anh Giai Ngây Thơ