Mị Ảnh
Chương 407: Lão đầu tử tới
Nghệ Phong thấy Tử Âm nhìn mình có chút si mê, đáy lòng càng thêm kiên định phải tìm cách để Tử Âm không thể quá dễ dàng chiếm tiện nghi của hắn.
- Còn bao lâu nữa ngươi rời khỏi Đế Đô?
Tử Âm đột nhiên hỏi.
- A!
Nghệ Phong "A" một tiếng không rõ vì sao Tử Âm hỏi lại như vậy. Tuy nhiên nhìn thấy con mắt long lánh ánh nước của Tử Âm nhìn chằm chằm vào hắn, Nghệ Phong cười gượng. Tuy rằng lần trước hắn từng nói với Tử Âm sẽ phải rời khỏi đây, nhưng lại chưa nói chuyện cụ thể. Hắn không thể tưởng tượng được Tử Âm đã đoán được mấy ngày tới hắn sẽ rời khỏi.
- Một ngày, hoặc là hai ngày?
Tử Âm nhìn Nghệ Phong hỏi thẳng.
Tử Âm không phải kẻ ngốc. Ngược lại nàng có thể ngồi vào vị trí lão đầu tử của Tử Bang, cũng đủ để người khác biết được tài trí của nàng. Có lẽ bởi vì hiện tại Nghệ Phong đứng ở phía trước khiến Tử Âm dần dần nhạt khỏi tầm mắt của mọi người, nhưng lại che dấu không được tài trí của nàng.
Từ khi Nghệ Phong bắt đầu nói hắn phải rời khỏi, hắn đã cố gắng tổ chức phòng ngự Kim Lâu, hắn cũng ra lệnh xuống an bài toàn bộ phía dưới Tử Bang. Lúc này tuy rằng Kim Lâu không được tính là tường đồng vách sắt vô cùng kiên cố, nhưng cũng một tiểu thành lũy. Tử Âm xem ra, đây cũng là sự chuẩn bị trước khi hắn rời khỏi.
Đặc biệt Nghệ Phong đã nói hắn hôm nay phế đi một Vương Cấp ở hoàng cung, Tử Âm liền hiểu đây là Nghệ Phong muốn lập uy, tạo thành áp lực tâm lý vô hạn khiến người ta không dám trêu chọc Tử Bang. Hắn làm tất cả những điều này đều là chuẩn bị để hắn rời khỏi.
Mà hiện tại hệ thống phòng ngự của Kim Lâu cũng dần dần được hoàn thiện. Thủ đoạn Nghệ Phong lập uy cũng đạt tới đỉnh điểm. Nghệ Phong muốn rời khỏi, thì đây là thời điểm tốt nhất. Dù sao lúc này Nghệ Phong rời khỏi, càng có thể kích thích sự suy đoán của những người đó, ngược lại càng khiến bọn họ không dám đối phó với Tử Bang!
Nghệ Phong vốn còn đang chọn thời điểm để báo cho Tử Âm biết hắn chuẩn bị rời đi, nhưng thấy ánh mắt thẳng thắn của Tử Âm, hắn mỉm cười nói:
- Hẳn là còn phải chờ thêm vài ngày nữa. Hiện tại còn chưa làm xong công việc ở Tử Bang. Lúc này rời khỏi có chút không yên tâm!
Tử Âm nghe thấy Nghệ Phong nói những lời này, nàng cảm động bối rối lại cảm thấy hết sức không muốn.
- Vậy chừng nào thì ngươi trở về?
Tuy rằng Tử Âm không biết vì sao Nghệ Phong phải rời khỏi, nhưng thấy từng động tác của Nghệ Phong lớn như vậy, cũng biết ngăn cản không được, nàng cũng sẽ không ngăn cản!
Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Hẳn là rất nhanh thôi! Xong mọi chuyện sẽ trở lại!
Tuy rằng ngoài mặt Nghệ Phong tươi cười, trong lòng lại thầm thở dài một hơi: hi vọng trận luận võ này không phát sinh biến cố gì. Đương nhiên càng không thể thua. Bằng không đừng nói lão đầu tử không bỏ qua cho hắn, ngay cả Thánh tông cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Dù sao trận này là đại biểu Thánh Tông. Nếu để bị thua, lấy tác phong ích kỷ tàn nhẫn của người đám thánh tông kia, hắn sẽ gặp phải phiền phức rất lớn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đương nhiên, điều khiến Nghệ Phong còn lo lắng chính là thanh danh của Thánh Tông không tốt. Hắn lấy thân phận Thánh Tông đến khiêu chiến với Tĩnh Vân Tông, sợ là thân phận này sẽ tương đối phiền phức.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Tử Âm một cái, cười nói:
- Chuyện Tử Bang ta cũng an bài gần hết. Cho dù là cao thủ chắc cũng có thể đối phó được. Ta sẽ để Cao Thiên, Cao Không và Cuồng Hổ ở lại giúp nàng. Nàng cũng không cần phải lo lắng. Huống chi trong một thời gian ngắn nữa, ta không cho rằng bọn họ còn dám động thủ!
Nghệ Phong nhớ tới tất cả những biểu hiện của hoàng đế Trạm Lam hôm nay. Hắn không tin hai vị hoàng tử cùng với đám thế gia này dám liên kết với nhau động thủ, sợ là bọn họ cũng chờ đến khi hoàng đế Trạm Lam đi đời nhà ma mới dám tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Chẳng qua, hoàng đế Trạm Lam sẽ không chết nhanh như vậy. Nghệ Phong nhớ tới bộ dạng giả vờ bệnh của hoàng đế Trạm Lam hôm nay, hắn không nhịn được mắng to một tiếng cáo già.
Tử Âm gật đầu. Tất cả những điều Nghệ Phong đã làm, nàng cũng đã biết.
Nghệ Phong lấy ra từ trong lòng một khối lệnh bài, nhìn Tử Âm nói:
- Nếu có thật sự có chuyện không thể xử lý được, nàng có thể đi tìm Bạo Cương. Nếu muốn mời hắn tới giúp, hắn sẽ không từ chối. Khối lệnh bài này là Thánh Long Lệnh. Đến lúc đó thật sự không đối phó được, có thể sử dụng!
- Thánh Long Lệnh?
Liễu Mộng Nhiên và Tử Âm mở lớn mắt nhìn Nghệ Phong, trong lòng kinh hãi không gì sánh được. Bọn họ cũng từng nghe nói qua về Thánh Long Lệnh, nhưng không thể tưởng tượng được Nghệ Phong cũng có nó. Rốt cuộc là Nghệ Phong và hoàng đế Trạm Lam có quan hệ gì.
Dường như Nghệ Phong cũng đoán được rằng bọn họ sẽ có phản ứng như vậy, hắn nhìn bọn họ mỉm cười nói:
- Phạm vi của lệnh bài đã bị hạn chế, cũng không có quyền lợi lớn như lời đồn đại. Nhưng vẫn có thể mời được gia chủ Bạch gia tới giúp nếu muốn. Có những người này trợ giúp, cho dù bọn họ muốn đối phó với Tử Bang, cũng phải suy nghĩ lại!
Mặt Tử Âm dại ra tại chỗ. Nàng không thể tưởng tượng được Nghệ Phong lại cất giấu nhiều thứ như vậy. Đây cũng là chỗ nàng không biết. Có Thánh Long Lệnh cũng đã khiến tất cả mọi người phải e dè. Không thể tưởng tượng được Nghệ Phong lại lấy con bài chưa lật của hắn đưa cho Tử Bang.
Có sự ủng hộ của những cao thủ này, Tử Bang sẽ không cần lo lắng nữa. Trừ phi bọn họ thi triển toàn lực tấn công. Nhưng loại khả năng này gần như không có. Không phải bất kỳ ai cũng là kẻ ngốc, sẽ thi triển toàn lực để đối phó một tổ chức ngầm.
Tử Âm mơ hồ có một cảm giác, những điều hôm nay Nghệ Phong để lộ ra cũng không phải là toàn bộ. Chỉ sợ là vẫn còn có con bài chưa lật ở trong tối để trợ giúp cho nàng.
Nàng hiểu rất rõ tính cách của Nghệ Phong, chưa bao giờ chỉ chuẩn bị một thủ đoạn!
Nghĩ vậy, Tử Âm cũng cảm thấy an tâm, đồng thời cũng không thể không khâm phục Nghệ Phong. Ánh mắt nàng nhìn Nghệ Phong vô cùng nhu tình nói:
- Ngươi yên tâm đi! Tử Bang sẽ không có việc gì!
Nghệ Phong gật đầu, nhìn Tử Âm nói:
- Nàng cũng không cần phải về phủ đệ của nàng, ở luôn tại phủ đệ của ta đi!
Nghệ Phong cũng rất tự tin về lực lượng phòng ngự của phủ đệ hắn. Ít nhất ở đây cũng an toàn hơn so với chỗ của Tử Âm.
Tuy rằng Tử Âm không cho rằng ở phủ đệ của nàng sẽ có nguy hiểm gì, nhưng nàng vẫn gật đầu đồng ý.
Liễu Mộng Nhiên nghe Nghệ Phong an bài như vậy, nàng nhìn Nghệ Phong ôn nhu nói:
- Thiếu gia, thiếu gia muốn đi sao? Ta đi cùng thiếu gia!
Liễu Mộng Nhiên nhớ rõ thân phận thị nữ của mình. Nếu chủ nhân muốn rời nhà đi xa, thân là thị nữ nàng tất nhiên phải đi cùng.
Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên ôn nhu mỹ lệ trước mặt. Hắn khẽ cười. Tiểu nữ nhân này quả thật khiến người ta cảm thấy rất ấm áp. Thật ra Nghệ Phong cũng muốn mang nàng theo. Dù sao có một nữ nhân dịu dàng như vậy ở bên cạnh, tâm tình hắn cũng tốt hơn một chút. Nhưng hắn cũng hiểu, việc này không thích hợp để dẫn nàng đi theo!
- Mộng Nhiên ở lại trông nhà giúp ta. Mỗi ngày tắm rửa sạch sẽ chờ ta trở về!
Một câu nói này, khiến Tử Âm khẽ gắt:
- Tiểu bại hoại này đến chết cũng không đổi được được miệng ba hoa!
Trên mặt Liễu Mộng Nhiên thoáng ửng đỏ, khiến người ta nhìn vào cũng thấy say lòng. Nàng cúi đầu gật đầu, xem như đã đồng ý.
Nghệ Phong thấy dáng điệu của Liễu Mộng Nhiên như vậy, trong lòng hắn càng thêm trìu mến. Sợ là hắn nói cái gì nữ nhân này cũng đồng ý!
Tử Âm thấy dáng điệu Liễu Mộng Nhiên như vậy, trong lòng cũng trìu mến không thôi. Nàng rất nhu thuận, nhu thuận khiến người ta thương tiếc.
...
Khi Nghệ Phong và Liễu Mộng Nhiên Tử Âm đang nói chuyện, Cao Thiên lại mang đến một tin tức, nói là tin tức do bên học viện Trạm Lam mang đến, yêu cầu Nghệ Phong đến học viện Trạm Lam một chuyến, Quái lão đầu tìm hắn.
Điều này khiến Nghệ Phong cảm thấy rất nghi ngờ. Sao Quái lão đầu này lại muốn tìm hắn chứ? Đây là chuyện chưa từng xảy ra, nhưng người tìm đã tới.
Nghệ Phong hỏi tỉ mỉ một phen, thế mới biết Quái lão đầu cũng là đáp ứng yêu cầu của người khác. Khi Nghệ Phong nghe thấy người đó là một người đầu tóc bạc trắng, Nghệ Phong cũng vô cùng kích động.
- Lão đầu tử! Lão đầu tử, nhất định là lão đầu tử! Không thể tưởng tượng được hiện tại lão đầu tử đã tới Đế Đô. Chắc lão đầu tử đến cũng vì chuyện khiêu chiến!
Nghệ Phong cố gắng kìm chế sự kích động trong lòng, chạy nhanh như bay về phía bên ngoài. Nghệ Phong vốn tưởng rằng lão đầu tử vẫn du sơn ngoạn thủy. Lúc này, hắn mới biết lão đầu tử vẫn chú ý tới hắn.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, không biết lão đầu tử sẽ đánh giá thế nào về biểu hiện của hắn. Tuy rằng Nghệ Phong giống như luôn luôn đối nghịch với lão đầu tử, nhưng có thể dự đoán được hắn cũng thừa nhận mối quan hệ này.
Tử Âm nhìn Nghệ Phong thất thố chạy ra ngoài như vậy, thoáng ngẩn người, không biết người đến tìm hắn là ai, lại có thể khiến hắn thất thố như thế!
Tác giả :
Anh Giai Ngây Thơ