Mị Ảnh
Chương 362: Bố trí phủ đệ
Nghệ Phong cùng Vương lão học tập hai ngày, hắn cảm giác mình được lợi không ít, thảo nào học viện Trạm Lam muốn mời Vương lão đi làm giáo sư. Tuy rằng thực lực hắn không mạnh, thế nhưng khống chế lực lượng lại có lý giải kinh người. Nghệ Phong học hai ngày, chỉ là một chút da lông, lại để cho Nghệ Phong cảm giác mình đối với khống chế lực lượng đề cao một tầng thứ!
Tình huống như vậy làm cho Nghệ Phong quyết định, sau này phải theo Vương lão học tập nhiều hơn.
Đồng dạng Nghệ Phong cũng chữa thương cho Cuồng Hổ, hắn dưới sự trợ giúp của Nghệ Phong, rốt cục cũng khôi phục một chút, lãng phí của Nghệ Phong rất nhiều đan dược. Triệu Hải đứng một bên nhìn luyến tiếc vô cùng.
Chỉ là hắn thấy Nghệ Phong cũng không mặt nhăn mày liếc, đối với Nghệ Phong càng thêm cung kính vài phần, còn Nghệ Phong đối với Cuồng Hổ nằm ở trên giường bệnh cũng càng thêm coi trọng. Người có thể để thiếu gia lãng phí nhiều đan dược như vậy, có thể giản đơn sao?
Nghệ Phong ở trong phủ đệ đi một vòng, thấy không có Liễu Mộng Nhiên, hắn không khỏi nói thầm một tiếng:
- Làm thị nữ còn có bãi công sao? Hai ngày không thấy bóng dáng của nàng rồi! Ta nguyên bản còn muốn cùng nàng nói chuyện nhân sinh!
Nghệ Phong nói thầm, thấy không có Liễu Mộng Nhiên, hắn chuẩn bị đi tìm Vương lão học tập lần thứ hai.
Chỉ là, khi hắn đi tới cửa phủ đệ, chỉ thấy Liễu Mộng Nhiên đã đi tới trước mặt. Giống như một thiên tiên hạ phàm, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Làn da trắng noãn, sáng bóng động lòng người, bởi vì đi đường mà trên mặt lộ vẻ ửng đỏ, trên trán còn xuất mấy hạt mồ hôi như thủy tinh lấp lánh. Đôi môi hồng nhuận sáng bóng, tăng thêm vài phần vũ mị cùng xinh đẹp!
Nàng mặc một chiếc váy màu xanh bó sát người, để vóc người hoàn mỹ của nàng lộ đi ra. Đôi nhũ hoa ngạo nghễ vươn ra như muốn phá tan trói buộc. Vòng eo mảnh khảnh chập chờn, nhất cử nhất động như muốn đoạt phách nhân tâm. Hiển nhiên trải qua trang điểm tỉ mỉ!
- Mộng Nhiên, đến, ôm một cái nào!
Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên, mở hai tay nói.
Liễu Mộng Nhiên đối với Nghệ Phong nói loạn đã có một ít sức chống cự, mặt nàng hơi có chút nóng lên, ôn nhu nói:
- Công tử, người đừng trêu đùa với Mộng Nhiên!
Nghệ Phong trừng mắt nhìn Liễu Mộng Nhiên nói:
- Nói bậy, ta vì sao lại trêu đùa nàng? Đến. Đến, cho công tử ôm một cái!
Nói xong, Nghệ Phong đi nhanh tới trước!
- A... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Liễu Mộng Nhiên lắc mình tránh thoát, sắc mặt đỏ bừng nhìn Nghệ Phong, liếc mắt nhìn hắn, sẵng giọng nói:
- Công tử...
- Được rồi, Mộng Nhiên, ta không ôm nàng nữa. Nàng tới ôm ta đi!
Nghệ Phong mở hai tay, bộ dáng như cho ngươi chiếm tiện nghi ta vậy.
- Công tử...
Liễu Mộng Nhiên gắt giọng, đối với công tử bại hoại này rất là bất đắc dĩ.
Thời điểm Nghệ Phong và Liễu Mộng Nhiên thảo luận rốt cuộc ai ôm ai, Cao Thiên, Cao Không đi vào phủ đệ của hắn, Nghệ Phong lúc này mới dừng lại động tác của mình, hướng Liễu Mộng Nhiên nháy mắt, nhỏ giọng nói:
- Chờ trở về phòng ta sẽ cho nàng ôm!
Liễu Mộng Nhiên đỏ mặt tới mang tai, thế nhưng vẫn nhu thuận đi theo phía sau Nghệ Phong. Theo Nghệ Phong hướng Cao Thiên, Cao Không nghênh đón, đáy lòng âm thầm giận mắng, quỷ mới ôm ngươi.
- Thiếu gia!
Cao Thiên, Cao Không thi lễ với Nghệ Phong, sau đó lại cung kính nói với Liễu Mộng Nhiên:
- Thiếu phu nhân!
Câu nói này làm cho Liễu Mộng Nhiên ở sau lưng Nghệ Phong đỏ bừng mặt, nàng vội giải thích nói:
- Ta không phải là Thiếu phu nhân của các ngươi, ta chỉ là thị nữ của công tử!
Cao Thiên, Cao Không liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ kinh ngạc, nguyên bản bọn họ khiếp sợ vẻ mỹ lệ của Liễu Mộng Nhiên, không nghĩ ra một nữ tử như vậy, cư nhiên sẽ là thị nữ của thiếu gia, trong lòng hai người không khỏi ước ao thủ đoạn cùng diễm phúc của Nghệ Phong. Ở bọn họ xem ra, thị nữ như vậy, có thể không làm ấm giường sao
Nghệ Phong đi lên trước hướng Cao Thiên, Cao Không nói:
- Ha ha, các ngươi đã xử lý tốt các chuyện tình ở học viện Trạm Lam hay chưa?
Cao Thiên, Cao Không hướng Nghệ Phong gật đầu, cung kính nói:
- Đã xong! Chúng ta đã bàn giao tất cả sự tình cho người khác! Trong ba năm này chúng ta sẽ theo thiếu gia!
Nghệ Phong cười nói:
- Hai vị đại ca nói quá lời, ta chỉ là mời các ngươi tới hỗ trợ mà thôi. Thù lao cho các ngươi nhất định không kém học viện Trạm Lam.
Tuy Cao Thiên, Cao Không đối với thù lao không quá để ý, thế nhưng nghe Nghệ Phong nói như vậy, bọn họ cũng rất cao hứng:
- Vậy tạ ơn thiếu gia!
Nghệ Phong khoát tay, cười nói với Cao Thiên, Cao Không:
- Không cần khách khí! Sau này hai vị đại ca ở trong Nghệ phủ làm thị vệ thống lĩnh!
- Này?
Cao Thiên, Cao Không hơi khó xử nói.
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi:
- Hai vị đại ca không muốn sao?
- Thiếu gia nói quá lời, chúng ta là thị vệ, lời thiếu gia nói là mệnh lệnh, bất quá, phủ đệ chúng ta chỉ có vài người! Thị vệ thống lĩnh làm cái gì chứ?
Cao Thiên nghi hoặc hỏi.
- Ha ha...
Nghệ Phong cười nói:
- Hai vị đại ca yên tâm, lập tức sẽ có người đến cho các ngươi quản!
Cao Thiên, Cao Không thấy Nghệ Phong nói như vậy, bọn họ cung kính nói:
- Là chúng ta lo lắng quá nhiều! Còn mong thiếu gia trực tiếp xưng hô tên của chúng ta là được. Người là thiếu gia, sao có thể xưng hô chúng ta là đại ca!
- Ha ha... Không sao, chúng ta là đánh nhau mới ra giao tình. Lần trước tranh đấu cũng là gọi như vậy, hiện tại không giống sao?
Nghệ Phong vừa cười vừa nói, đối với hai huynh đệ này, hắn rất có hảo cảm, bằng không cũng sẽ không đòi viện trưởng đưa tới.
Cao Thiên lại kiên định lắc đầu nói:
- Trước đây ta không phải là thị vệ của thiếu gia, đương nhiên cùng hiện tại không giống, mong thiếu gia trực tiếp xưng hô tên của ta là tốt rồi!
Nghệ Phong thấy Cao Thiên chăm chú như vậy, hắn chỉ có thể gật đầu.
Liễu Mộng Nhiên ở một bên nghe những lời đối thoại này, trong lòng nàng cũng hơi sững sờ. Từ ý tứ trong đối thoại của Nghệ Phong và Cao Thiên, nàng nghe ra Cao Thiên, Cao Không nguyên bản là thị vệ của học viện Trạm Lam.
Trời ạ, thị vệ của học viện Trạm Lam lại trở thành thị vệ của Nghệ Phong?
Liễu Mộng Nhiên xoa xoa trán, cái này không thể tưởng tượng a!
Mà thời điểm Nghệ Phong cùng Cao Thiên, Cao Không nói chuyện, Thiên Nghịch mang theo một đội người đi về phía bên này. Nghệ Phong thấy thế, hướng Cao Thiên, Cao Không cười nói:
- Thị vệ các ngươi muốn đã tới rồi!
Cao Thiên, Cao Không nghe Nghệ Phong nói như vậy, quay đầu nhìn về phía đám người do Thiên Nghịch mang đến, đám này nhìn qua bình thường vô cùng, thế nhưng khí tức cùng tiếng bước chân trầm ổn kia nói cho bọn họ biết, nhất định đám người này tới thực lực không thấp.
Nghệ Phong cũng đánh giá những người của Sát Lâu này, liếc mắt nhìn lại, thấy bọn họ bình thản không biểu tình khác lạ, không có bộ dáng sát thủ lãnh khốc như trong tưởng tượng của mình. Chỉ là, chính là vẻ bề ngoài này làm cho người ta không phòng bị mới là thủ đoạn tốt nhất của sát thủ. So sánh với nhau, Thiên Nghịch ở phương diện này so với những sát thủ kia thua nhiều lắm.
Chỉ là hắn làm thiếu tông chủ, cũng không cần trực tiếp làm sát thủ! Bề ngoài lãnh khốc một chút cũng dễ dàng khống chế thủ hạ, tỷ như lão ma đầu kia!
Nghệ Phong nghênh đón Thiên Nghịch, nhìn Thiên Nghịch bất mãn nói:
- Ta kháo, ngươi làm ta chờ lâu như vậy!
Thiên Nghịch không thèm để ý Nghệ Phong nói, nhàn nhạt quét về phía sau Nghệ Phong, Liễu Mộng Nhiên tuyệt mỹ dụ hoặc cũng không thể làm ánh mắt hắn dừng lại, ánh mắt nhanh chóng quay sang Cao Thiên, Cao Không, sau đó dừng lại trên người bọn họ, hiển nhiên hắn cũng cảm giác được hai người rất mạnh.
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch cư nhiên ngay cả Liễu Mộng Nhiên cũng chỉ nhìn thoáng qua, hắn không khỏi thầm nói:
- Hài tử này, nhất định là có vấn đề khả năng nam nhân. Khụ, xem ra phải nhờ Tam Trưởng lão chữa trị cho hắn!
Nghệ Phong rất đồng tình nhìn Thiên Nghịch, rất khó lý giải một người thanh niên tốt như vậy, vì sao lại bị một căn bệnh quái gỡ này?
Tác giả :
Anh Giai Ngây Thơ