Mị Ảnh
Chương 351: Ta là nữ nhân hư hỏng
- Được rồi, nếu như ngươi nhìn thấy tiểu ma nữ, nói cho nàng nơi ở hiện tại của ta!
Nghệ Phong nói phủ đệ hiện tại của mình cho Thiên Nghịch, nghe Nghệ Phong nói bây giờ có một phủ đệ bá tước, trong lòng hắn cũng rất kinh ngạc! Chỉ là Thiên Nghịch cũng không có hỏi quá nhiều.
- Ngươi đã có một phủ đệ, vậy ngươi giúp ta một chút!
Thiên Nghịch nói.
Nghệ Phong nghe được lời này của Thiên Nghịch, hắn có một cảm giác muốn giết Thiên Nghịch, hỗn đản này không bắt mình làm công cụ hỗ trợ thì không chịu yên sao!
- Yên tâm, chuyện này đối với ngươi cũng có chỗ tốt!
Thiên Nghịch hướng Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong nghe Thiên Nghịch nói như vậy, mới hơi hạ sắc mặt của mình một chút, hướng Thiên Nghịch lạnh nhạt nói:
- Là chuyện gì?
- Ta muốn điều một ít người của Sát Lâu đến đế đô, thế nhưng tìm không được điểm dừng chân. Vừa lúc phủ bá tước của ngươi vừa mới mở, ta an bài người của Sát Lâu vào làm gia nhân của ngươi để che giấu thân phận, thứ nhất là đề cao thực lực của Sát Lâu ở đế đô, thứ hai cũng có thể thủ hộ phủ đệ của ngươi!
Thiên Nghịch nói.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn hắn, nhớ tới phủ đệ của mình to như vậy cũng cần nhân thủ, hắn gật đầu nói:
- Có thể, nhưng ta phải nói trước, nếu ở phủ đệ của ta, ta phân phó bọn họ làm việc, tất cả đều không thể cự tuyệt!
Thiên Nghịch nhíu mày, thanh âm lãnh khốc như trước nói:
- Trong phạm vi năng lực có thể thì được, quá khó khăn sẽ bạo lộ thân phận của bọn họ, những trường hợp như thế, ta sẽ bảo bọn hắn nói cho ta biết!
Nghệ Phong nghe Thiên Nghịch nói như vậy, hắn cũng không thể không gật đầu, dù sao cũng không phải là thủ hạ của mình, không có khả năng tùy ý mình sai sử, Thiên Nghịch làm như vậy đã rất nể tình rồi, nếu như lão ma đầu và mình đàm phán, một điểm tiện nghi cũng không chiếm được.
Có người của Sát Lâu đóng quân ở phủ đệ, sau này phủ đệ của Nghệ Phong sẽ an toàn không cần lo lắng!
Chỉ là, chung quy thực lực của Nghệ Phong còn nhỏ yếu, hai huynh đệ nếu như Cao Thiên, Cao Không có thể làm thị vệ của mình, hơn nữa còn có Cuồng Hổ, như vậy địa vị của mình ở đế đô cũng có thể cử trọng nhược khinh. Coi như là đối mặt với các thế gia cũng không quá lo lắng!
Nghĩ vậy, Nghệ Phong càng thêm kiên định tìm cách chữa tốt cho Cuồng Hổ, chỉ cần có thể trị tốt hắn, Nghệ Phong không sợ hắn không nghe lời. Tuy rằng Nghệ Phong nhìn không thấu Cuồng Hổ nghĩ cái gì, thế nhưng đáy lòng vẫn nguyện ý tin tưởng Cuồng Hổ. Chỉ là, nếu như hắn để cho mình thất vọng, mình cũng chỉ có thể nhịn đau giải quyết hắn. Độc sư ở trên một ý nghĩa nào đó, thực sự là một chức nghiệp không tồi!
- Được rồi, Thiên Nghịch, ngươi có thể giúp ta tìm những dược liệu này hay không?
Nói xong đem đan phương Nhiếp Linh đan mà Quái lão đầu cho mình, đưa cho Thiên Nghịch nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thiên Nghịch nhàn nhạt nhìn lướt qua, hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trừ Nhiếp Linh Thảo, còn lại miễn cưỡng có thể tìm được.
Nghệ Phong nghe nói Thiên Nghịch thế, không khỏi cười khổ. Nhiếp Linh Thảo trong Nhiếp Linh đan là trọng yếu nhất, cũng là khó tìm nhất. Sát Lâu cũng không có, xem ra tự mình phải nghĩ biện pháp tìm rồi. Dù sao sắp tới quyết chiến, có thể để để cho đẳng cấp Nhiếp Hồn Sư đề thăng, đối với chính mình là hỗ trợ lớn!
- Ngươi mau giúp ta tìm tới những dược liệu kia cho ta! Nhiếp Linh Thảo ta sẽ nghĩ biện pháp!
Nghệ Phong hướng Thiên Nghịch nói.
Thiên Nghịch gật đầu đồng ý, đáy lòng cũng rất nghi hoặc, vì sao Nghệ Phong lại muốn đan dược như Nhiếp Linh đan, mình vừa mới nhìn giới thiệu của đan phương kia, đây là đan dược chỉ có Nhiếp Hồn Sư mới có khả năng dùng được.
- Được rồi, ngươi giúp ta tìm hiểu một chút, Hồn Ấn Đỉnh ở trong tay ai!
Nghệ Phong cũng muốn mau chóng tìm được Hồn Ấn Đỉnh, mình vừa lúc có thể mượn dụ hoặc của Hồn Ấn Đỉnh, đánh cướp Quái lão đầu một phen, càng tiếp xúc Quái lão đầu càng lâu, Nghệ Phong càng phát hiện ra lão gia hoả này sâu không thể lường. Sở học hiện tại của mình, chỉ là chín trâu mất một sợi lông của hắn.
- Hồn Ấn Đỉnh?
Trong lòng Thiên Nghịch hơi kinh hãi. Hồn Ấn Đỉnh trong thập đại Linh Đỉnh, sợ là tất cả Nhiếp Hồn Sư đều đánh chủ ý tới.
- Uhm! Ta có tin tức nghe nói, Hồn Ấn Đỉnh ở ngay trong đế đô!
Nghệ Phong giải thích nói.
Thiên Nghịch ngẩn người, trong lòng hắn hơi kinh hãi. Nếu như tin tức Hồn Ấn Đỉnh này ở trong đế đô truyện ra, sợ là vô số Nhiếp Hồn Sư của đại lục sẽ lao tới đế đô. Sợ là đế đô sẽ bị khuấy tung lên!
Nghệ Phong thấy bộ dáng kinh hãi của Thiên Nghịch, trong lòng hắn cười trộm không ngớt, trong thập đại Linh Đỉnh, bản thiếu gia đã có Dược Vương đỉnh, nếu như nói chuyện này cho ngươi, ngươi còn không kinh ngạc chết sao?
- Ta sẽ tận lực giúp ngươi tìm hiểu! Chỉ là, ngươi cũng đừng có hi vọng quá lớn, vật như vậy, sẽ không đơn giản điều tra được!
Thiên Nghịch nói.
- Uh! Kia cứ như vậy đi, ngươi nhớ kiềm chế các cổ thế lực đi vào đế đô.
Thiên Nghịch gật đầu, không nói một câu, bước chân hướng về bên ngoài đi đến, biểu tình lãnh khốc vô cùng. Bộ dáng này làm cho trong lòng Nghệ Phong đố kị vạn phần, hắn hung hăng nói:
- Chờ ngày nào đó ngươi ngủ say, ta ở trên mặt ngươi vẽ vài nét, nhìn ngươi còn ngưu bức như vậy hay không!
...
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch rời đi, hắn cũng không khỏi hít sâu một hơi. Thay thế ngôi vị Hoàng đế, đối với bất luận kẻ nào mà nói đều là một kỳ ngộ, cũng là một phiêu lưu.
Nếu Nghệ Phong hắn có thể thành công, nhất định để Tử Âm ngồi trên vương vị nữ vương. Nếu như thất bại, Nghệ Phong cười cười, chính mình vốn là hai bàn tay trắng, thất bại thì đã có sao? Chỉ là bang hội của Tử Âm sẽ bị tiêu diệt.
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, cảm giác tất cả lực lượng mình nắm trong tay quá yếu. Thiên Nghịch tuy rằng nói giúp mình kiềm chế thế lực ngoại lai, thế nhưng Nghệ Phong và Thiên Nghịch đều minh bạch, lấy thế lực của Sát Lâu, thì kiềm chế không được bao nhiêu!
- Quên đi! Không cần nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!
Nghệ Phong thì thầm một tiếng, hướng nơi ở của Tử Âm đi đến, chuẩn bị hoàn thành chuyện tình chưa làm xong.
Thế nhưng đi chưa được mấy bước, đã nhìn thấy Tử Âm với sắc mặt phớt đỏ đang đi qua đây.
- Tử Âm tỷ, vì sao nàng đi ra đây? Chúng ta ngồi xuống chuyện đi?
Nghệ Phong đi tới, cười hì hì nói.
Tử Âm liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Đã khuya rồi, ta phải về nhà!
- Vậy ta đưa Tử Âm tỷ về nhà!
Nghệ Phong đi tới trước, cùng Tử Âm song song mà đi, cánh tay cố ý đụng chạm thân thể trắng mịn co dãn của Tử Âm!
Tử Âm liếc nhìn Nghệ Phong, nhưng không có dời thân thể, tùy ý để Nghệ Phong đụng chạm thân thể mình. Nàng có chút u oán nói:
- Đừng như vậy, ta sợ ta thực nhịn không được!
Nghệ Phong mạnh mẽ đưa tay ôm thân thể Tử Âm, nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói:
- Vì sao phải nhịn?
Tử Âm nhìn nhãn thần bốc hỏa của Nghệ Phong, nàng cảm giác tim mình đập mạnh hơn, kinh hoảng né tránh nói:
- Tuy rằng ta nguyện ý, thế nhưng ta như trước không chuẩn bị tâm lý thật tốt, mới vừa rồi là cực hạn lớn nhất mà ta có thể tiếp thu!
Nghệ Phong cảm giác đầu cháng váng, hắn vỗ vỗ đầu, không biết nữ nhân này rốt cuộc nghĩ cái gì!
Nghệ Phong cười cười, nhẹ nhàng hôn lên trán Tử Âm một cái, trêu chọc nhìn Tử Âm nói:
- Ta sẽ không bỏ qua Tử Âm tỷ!
Tử Âm nghe được Nghệ Phong nói, sắc mặt hồng nhuận nhìn Nghệ Phong, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Nghệ Phong, lẳng lặng cảm thụ nhịp tim của Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy động tác này của Tử Âm, hắn cũng không có động tác nào, tùy ý để Tử Âm ôm mình, lẳng lặng chờ nàng.
Cũng không biết qua bao lâu, Tử Âm bỗng nhiên thầm nói:
- Ta không xứng với ngươi, ta không muốn cùng ngươi đi quá gần, thế nhưng ta không nhịn được, ta cảm thấy mình là nữ nhân hư hỏng, biết rõ ngươi là thiếu niên đỡ không được dụ hoặc của thân thể ta! Thế nhưng vẫn cùng ngươi đi gần như vậy!
- Cái gì?
Tuy thính lực của Nghệ Phong vô cùng tốt, thế nhưng Tử Âm bất thình lình nói thầm, hắn như trước không nghe rõ ràng.
Tác giả :
Anh Giai Ngây Thơ