Mị Ảnh
Chương 291: Gọi là Mộng Nhiên
Liễu Mộng Nhiên luôn luôn ôn nhu ngoan hiền lễ phép, chưa từng nghe qua lời nói trực tiếp như vậy. Nam tử bình thường đều coi nàng giống như tiên nữ, lúc nào đối với nàng cũng cung kính, cho dù đáy lòng có chủ ý với nàng, cũng không dám biểu lộ trước mặt nàng.
Nét mặt Liễu Mộng Nhiên hiện lên một rặng mây đổ, giọng nói có chút yểu điệu, quay về phía Nghệ Phong nói:
- Công tử cứ nói đùa, tiểu nữ kém cỏi sao có thể làm nha hoàn của công tử?
Khuôn mặt Liễu Mộng Nhiên tuyệt mĩ như hoa đào, khiến cho Nghệ Phong nhìn cũng có chút hơi choáng váng. Trong lòng ca ngợi Liễu Mộng Nhiên xinh xắn đến cực điểm, đồng thời lại không khỏi cảm thán tính tình nữ nhân này thật tốt. Nếu nữ nữ nhân khác thấy một gia đinh tuyên bố muốn thu chính mình làm nha hoàn, cho dù không phát hỏa ngay tại chỗ, cũng tuyệt đối sẽ không lễ phép với người đó.
- Đúng! Đúng! Phong thiếu thích nói đùa nhất! Phong thiếu đi ra đây một chút, chúng ta lên đài chủ tịch ngồi!
Tiêu Công lau đi mồ hôi lạnh trên trán, kéo Nghệ Phong đi về phía đài chủ tịch.
Nghệ Phong bị Tiêu Công kéo đi, nhưng đồng thời hắn vẫn không nhịn được nói:
- Ai hay nói giỡn? Ta rất nghiêm chỉnh đó! Trình độ làm đồ ăn ngon của Liễu tiểu thư rất cao, ta nghĩ sau này có nàng làm cơm cho ta, đó là nhân sinh tuyệt vời đến cỡ nào! Liễu tiểu thư, tiểu thư suy nghĩ lại đi, nàng làm nha hoàn của ta, mỗi tháng ta sẽ cho nàng năm viên đan dược ngũ giai làm thù lao, giao dịch này ta thấy rất có lợi, tiểu thư có đồng ý không?
- Tiêu Công… Ngài làm sao vậy? Sao cứ dùng sức kéo ta đi làm gì? Ta còn chưa kịp đàm phán xong cùng Liễu tiểu thư! Năm viên thiếu? Vậy thì mười viên, mười viên được không? Tiểu thư cũng đừng chơi kiểu công phu sư tử ngoạn với ta. Ai da… Tiêu Công, sao ngài còn túm ta, ta đánh ngài bây giờ!
- Mười viên đan dược ngũ giai?
Mọi người chấn động có chút dại ra, coi như là sắc mặt Liễu Mộng Nhiên cũng đều hơi thay đổi.
Mà chỉ có ánh mắt Lý U sáng lên, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng lóe ra quang mang, hình như sư phụ tiên nghi của chính mình thật giàu, chính mình có nên đánh cướp hắn một phen hay không?
- Tiêu Công! Sao ngài lại làm như vậy? Không thấy ta và Mộng Nhiên đang đàm phán giá cả sao?
Nghệ Phong ngồi ở trên đài chủ tịch, dường như rất không thoải mái nhìn chằm chằm vào Tiêu Công vẫn đang túm lấy áo mình. Nguồn:
"Phi! Tiểu tử ngươi tự cho là mình quen thuộc sao? Mộng Nhiên là từ ngươi có thể gọi?"
Chỉ là lời này đương nhiên hắn sẽ không nói ra ngoài, mà quay lại cười nói với Nghệ Phong:
- Phong thiếu muốn tìm nha hoàn, nữ tử ở đế đô đều chạy theo như vịt. Cần gì nhất định phải muốn tìm Mộng Nhiên?
- Tiêu Công thật không hiểu rồi, muốn tìm nha hoàn đầu tiên phải tìm một người thật đẹp mắt, hơn nữ tính tình nhất định phải tốt. Điều quan trọng nhất là trình độ nấu ăn của Mộng Nhiên rất bá đạo, sau này ta không cần lo lắng sẽ bị đói!
Nghệ Phong rất chăm chú phân tích được mất cho Tiêu Công nghe.
- Kháo! Tiểu tử ngươi đang tìm nha hoàn hay tìm lão bà?
Cho dù tính tình Tiêu Công vô cùng tốt, nhưng nghe được lời này của Nghệ Phong, đều không nhịn được mắng to một tiếng, đối mặt với tiểu tử hỗn đản này, hắn thực sự không nhịn nổi!
Câu nói tục này của Tiêu Công, để ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía hắn. Bọn họ trừng to mắt nhìn Tiêu Công, rất khó lý giải Tiêu Công luôn luôn nho nhã không ngờ cũng sẽ nói nên lời thô tục.
Đồng thời, mọi người cũng rất kinh ngạc, vì sao thái độ của Tiêu Công lại tốt với Nghệ Phong như vậy? Đế đô còn có thanh niên tài tuấn nào đáng giá hắn làm như vậy? Cho dù tứ đại tài tử kia, dường như cũng không đáng để cho hắn làm như vậy?
- Ha ha… Tiêu Công, rốt ngài bối cũng nói lời thô tục chửi mẹ nó rồi. Không tồi, không tồi, xem ra câu đối kia ngài còn chưa nghĩ ra vế đối!
Nghệ Phong cười ha ha, hình như hắn đang rất cao hứng.
Sắc mặt Tiêu Công có chút phiếm hồng, đã hơn một năm chính mình vẫn như trước không thể tìm ra lời giải, xác thực đối với một người danh dương thiên hạ như hắn cả thấy có chút xấu hổ.
- Sư phụ, cái gì không đối ra?
Lý U không biết từ chỗ nào chui ra, nói lấy lòng với Nghệ Phong một câu.
Nhất thời đáy lòng Nghệ Phong trở nên cảnh giác, lần trước bị tiểu hài tử xấu xa chơi đểu một lần, Nghệ Phong cũng biết tiểu hài tử xấu xa này rất lắm trò.
- Lý U, ngươi cư nhiên dám đùa nghịch cả sư phụ ngươi? Ngươi chờ, lát nữa ta sẽ dùng môn quy chỉnh đốn ngươi!
Nghệ Phong hung dữ nói.
- Sư phụ, sư phụ nói điều này không đúng rồi, ta bất quá chỉ nói thật ra suy nghĩ trong đáy lòng sư phụ mà thôi, lẽ nào như vậy cũng là sai lầm? Sư phụ, không lẽ thực sự sư phụ muốn tìm tỷ tỷ của ta làm nha hoàn sao?
Lý U hắc hắc cười nói.
- Thế nào? Không thể sao?
Nghệ Phong trừng mắt liếc tiểu hài tử xấu xa Lý U này.
- Được! Bất quá sư phụ cần phải cố gắng nhiều! Đến ngay cả vương tử, tỷ tỷ của ta còn cự tuyệt nữa! Nếu như sư phụ thực sự có thể theo đuổi tỷ tỷ của ta, sau này ta sẽ tuyệt đối tin tưởng kỹ thuật tán gái của lang cung!
Lý U hắc hắc cười, nhưng trong lòng lại âm thầm chửi rủa, phi! Nếu như ngươi cũng có thể tán đổ tỷ tỷ ta, vậy quá kỳ tích rồi!
Tiêu Công nhìn Lý U, đối với kẻ dởi hơi của Lý gia này hiển hiên cũng rất bất đắc dĩ. Nhưng nghĩ lại cũng chỉ có người theo quỷ đạo mới có thể phù hợp với vị sư phó Nghệ Phong cũng theo quỷ đạo này.
Tiêu Công thấy tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào chính mình, hắn nhanh chóng nói:
- Bốn vị công tử Hoàng, Triệu, Nghệ, Mộ Dung. Các ngươi cũng đến đài chủ tịch ngồi đi!
Trên mặt tứ đại tài tử nhất thời hiện lên áh mắt mừng rỡ, mọi người thấy bọn họ được như vậy cũng nhìn theo tràn đầy ước ao. Đi ngồi ở đài chủ tịch, chẳng khác nào bọn họ trực tiếp được phép tiến vào trận chung kết rồi!
Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu đang đứng xa xa rất đố kị và ước ao nhìn bốn người, Nghệ Phong thấy thế, nhất thời vẫy tay đối với Nghệ Lưu:
- Đại ca, đại ca cũng đến đây ngồi đi!
Nghệ Lưu sửng sốt, lập tức đưa ánh mắt chuyển hướng sang phía Tiêu Công, chỉ thấy Tiêu Công gật đầu. Điều này khiến cho Nghệ Lưu càng thêm kinh ngạc, rốt cuộc Nghệ Phong làm cái gì? Có thể kiến cho Tiêu Công đối đãi với hắn như vậy?
Mọi người nhìn Nghệ Lưu cũng được lên đài chủ tịch ngồi, cả đám có chút thất thần, tự nhiên bọn họ cũng nhìn ra được, điều này hoàn toàn vì Tiêu Công nhìn tại mặt mũi của Nghệ Phong.
Đồng thời, mọi người cũng có chút cổ quái nhìn bộ y phục gia đinh kia của Nghệ Phong. Không nghĩ ra Nghệ Phong cư nhiên là đệ đệ của Nghệ Lưu, vậy thì hiển nhiên Nghệ Phong không phải gia đinh rồi.
Người biết nhiều chuyện một chút, cả đám cau mày: Nếu như bọn họ nhớ không nhầm, Nghệ Lưu có một đệ đệ đã trở thành truyền kỳ. Thế nhưng nhìn dáng dấp tiểu tử này có vẻ không giống!
Ngay khi Nghệ Phong và Lý U không có việc gì tán gẫu với nhau, một cổ mùi thơm từ trên người nữ tử dũng mãnh tràn vào trong mũi Nghệ Phong, để Nghệ Phong ghé mắt nhìn lại. Chỉ thấy Liễu Mộng Nhiên đã ngồi bên phía tay phải của Tiêu Công. Mình và nàng chỉ cách mỗi Tiêu Công.
- Tiêu Công, chúng ta đổi vị trí được không?
Nghệ Phong không để ý đến Tiêu Công có phản đối hay không, mạnh mẽ túm Tiêu Công lên. Có mỹ nữ ở bên cạnh, có quỷ mới ngồi một chỗ cùng tiểu hài tử xấu xa Lý U.
- Nghệ công tử!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong chuyển sang bên cạnh chính mình, trên mặt nàng đỏ ửng, xấu hổ nhìn Nghệ Phong nói, ánh mắt có chút lóe ra.
Tiêu Công thấy Nghệ Phong vững vàng ngồi ở chỗ của chính mình, ánh mắt hơi mỉm cười nhìn vào Liễu Mộng Nhiên, hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Tiểu tử này, vẫn vô sỉ như trước.
- Mộng Nhiên! Chuyện tình có lợi như vậy nàng có đồng ý hay không, mười viên đan dược ngũ giai, thực sự khiến ta rất thịt đau mới lấy ra được!
Vẻ mặt Nghệ Phong biểu hiện bộ dáng tiếc rẻ.
Cách xưng hô của Nghệ Phong, trong nháy mắt để sắc mặt của Liễu Mộng Nhiên càng thêm ửng đỏ:
- Nghệ Phong công tử, công tử có thể đổi một cách xưng hô khác được không?
- Đổi xưng hô! Được! Mộng Mộng? Hay Nhiên Nhiên?
- Không phải!
Liễu Mộng Nhiên cảm giác mặt mình ngày càng nóng lên lợi hại, nàng sốt ruột nói.
- Không phải! Vậy không lẽ là thân ái sao? Hay bảo bối yêu quý?
Nghệ Phong rất chăm chú nói.
- Không phải!
Trong lòng Liễu Mộng Nhiên hoảng hốt, nếu để Nghệ Phong gọi như vậy, nàng còn sống sao được.
- Này cũng không phải, kia cũng không phải? Lẽ nào nàng muốn ta gọi cái kia? Hắc hắc… Điều này không tốt lắm đâu!
Nghệ Phong cười gian nhìn Liễu Mộng Nhiên.
- A…
Liễu Mộng Nhiên thấy vẻ mặt cười quái dị của Nghệ Phong, nhất thời kinh hãi, nhanh chóng cắt đứt lời nói của Nghệ Phong:
- Nghệ công tử cứ gọi ta là Mộng Nhiên cũng được!
Nghệ Phong nhất thời nở nụ cười:
- Sao không nói sớm! Mộng nhiên thiếu chút nữa làm cho ta nghĩ sai rồi! Ta cũng thấy gọi Mộng Nhiên nghe rất êm tai!
Tác giả :
Anh Giai Ngây Thơ