Mị Ảnh
Chương 288: Thu đồ đệ
Nghệ Phong cầm Tiêm Hổ Kiếm múa may một lúc sau, bộ cẩm y đẹp đẽ Lý U đang mặc trên người lập tức biến thành rách nát, Nghệ Phong giống như còn thấy thiếu. Cố gắng bốc lên máy nắm bụi trên nền đất, xoa xoa lên người Lý U. Không đến thời gian nửa khắc, Lý U liền biến thành khất cái hơn so với khất cái!
Lý U nhìn trang phục tên khất cái trên người mình hắn có cảm giác khóc không ra nước mắt, hắn chờ làm xong rồi nói:
- Đây là trang phục mà ngươi nói?
Nghệ Phong trắng mắt liếc Lý U, không thèm phản ứng lời nói của Lý U, mạnh mẽ dật một mảnh vải trên người hắn. Nhất thời một cái túi đã bị Nghệ Phong xé xuống. Trong sự ngạc nhiên của Lý U, Nghệ Phong cột vào thắt lưng hắn, lưu lại hai cái túi thật dài lắc lư bên hông trái.
- Khụ, thực sự không đủ túi, bằng không đeo lên chín cái, ngươi chính là trưởng lão chín túi của Cái Bang rồi!
Nghệ Phong có chút tiếc nuối nói.
Lý U nhìn cẩm y của chính mình cư nhiên biến thành giống như quần áo bị chó cắn, lần thứ hai hắn trừng cặp mắt tiểu hài tử, oán hận nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong.
- Đây là chiến bào mà ngươi bảo thiết kế cho ta?
Lý U hầu như cắn chặt hai hàm răng mà nói. Nguồn:
Nghệ Phong trắng mắt liếc Lý U nói:
- Ngươi thì hiểu cái gì? Ngươi thấy cái rắm. Có thấy hai cái lỗ bên cạnh không? Cái này tạo nên cảm giác tang thương đến cỡ nào nha, đai lưng và vải kết hợp hoàn mĩ với nhau, đây là nghệ thuật hỗn hợp. Bụi trên y phục, sẽ tăng thêm cảm giác lưu lạc rách nát của ngươi. Nếu như ngươi tạo thêm ánh mắt u buồn nữa, nói không chừng có thể lĩnh ngộ đến ảo diệu trong đó. Ngươi biết, nữ nhân trời sinh có mẫu tính, thấy ngươi ăn mặc rách nát chán trường như vậy, sẽ kích lên dục vọng bảo vệ ngươi trong lòng các nàng!
Lý U nghe xong, hai mắt mạnh mẽ sáng ngời, trên dưới quan sát tỉ mỉ toàn thân mình một phen. Hắn càng xem càng nghĩ Nghệ Phong nói có đạo lý.
- Đại ca, xin lỗi. Tiểu đệ không lĩnh ngộ được tầng hàm nghĩa sâu xa trong đó, cho nên mới hiểu lầm đại ca!
Lý U sờ sờ trên dưới, được Nghệ Phong giải thích, hắn cảm giác sâu sắc thỏa mãn. Càng xem càng thấy trang phục tên khất cái này đúng là trào lưu của thời đại.
Nghệ Phong thấy bộ dáng này của Lý U, đáy lòng không nhịn được cười trộm. Không nghĩ ra trang phục tên khất cái đến thế giới này cũng được hoan nghênh, vậy thì nếu như chính mình thiết kế ra bộ trang phục trào lưu hoàn mỹ kia, tất cả các ngươi nhất định sẽ choáng váng ngất xỉu hết! Ha ha!
- Tiểu đệ này. Nhớ kỹ nha! Ngươi phải giả bộ thâm trầm, giả bộ u buồn. Bộ dáng này mới dễ dàng tán được nữ nhân nhất!
Nghệ Phong vỗ vỗ bả vai Lý U, rất chăm chú nhắc nhở hắn.
- Nghe buổi nói chuyện của đại ca, ta cảm thấy như bằng đọc sách ba năm!
Lý U cực kỳ cảm thán nói:
- Đại ca, ta bái đại ca làm sư phụ được không?
- Bái sư liền không cần, giao lưu giao lưu một chút thì có thể được. Nhớ năm đó đại ca ngươi ba tuổi liền dùng một chuỗi mứt quả ghim thành xâu đổi lấy nụ hôn đầu tiên của một nữ nhân, lúc bốn tuổi để một người nữ nhân mười tám tuổi vì ta mà động dục. Lúc năm tuổi ta đã đặt mình trên con đường nghiên cứu nghệ thuật thân thể con người. Đến lúc sáu tuổi, sự khác biệt giữa nam và nữ đã bị ta lục lọi ra không sai biệt lắm rồi. Đợi đến khi ta được mười ba tuổi, ta đã mang vác súng ra chinh chiến rồi, cho tới bây giờ, ta chỉ cần liếc mắt nhìn về phía một nữ nhân, liền biết nàng ta bao nhiêu cân, số đo ba vòng là bao nhiêu. Đã đạt được cảnh giới cởi áo ngực bằng một tay rồi!
Theo từng câu nói của Nghệ Phong, ánh mắt sùng bái của Lý U cũng càng lúc càng mạnh, cho đến cuối cùng, hắn mạnh mẽ nhào xuống trên mặt đất, quay đầu cúng bái với Nghệ Phong:
- Đại ca, đại ca thu ta làm đồ đệ đi!
- Ai da, tiểu đệ ngươi làm cái gì vậy? Đây là chân lý dùng thực tế chứng minh. Huống chi ta cũng không muốn thu đồ đệ!
Nghệ Phong ngăn cản Lý U, rất chăm chú nói.
- Đại ca, đại ca có yêu cầu gì cứ việc nói ra. Đại ca nhất định phải thu tiểu đệ làm đồ đệ a!
Trong lòng Lý U vô cùng sùng bái. Hắn thân là xử nam, thật vất vả mới tìm được một tông sư tán gái đến thay đổi cuộc đời zai tân của chính mình. Làm sao hắn có thể buông tha đây?
- Điều này, tiểu đệ! Bái sư thì không cần, có thời gian ta sẽ dạy cho ngươi!
Nghệ Phong không đỡ được Lý U, nhìn hắn thẳng tắp nhào tới trước người mình, chuẩn bị bái sư. Đáy lòng không nhịn được mắng to:
- Kháo, thực sự không ngờ, tiểu hài tử xấu xa này cư nhiên là sắc quỷ.
- Không được! Đại ca, ta nhất định phải bái đại ca làm sư phụ!
Ta không ngốc đâu, nếu như không bái ngươi làm sư phụ, còn lâu ngươi mới dạy ta tinh túy trong đó, để sau này không còn ai dám gọi ta là tiểu hài tử xấu xa, ta nhất định phải kết thúc kiếp xử nam, làm một nam nhân chân chính.
- Tiểu đệ, điều này để bàn bạc lại kỹ hơn….
- Sư phụ, cầu xin người, người hãy thu nhận ta đi!
Lý U nóng nảy rồi.
- Ta thực sự không nghĩ sẽ thu đồ đệ…
- Sư phu, người nhận lấy ta đi, người nhận lấy ta, ta sẽ giới thiệu tỷ tỷ ta cho người quen biết. Tỷ tỷ ta chính là một đại mỹ nữ!
Lý U ôm bắp chân Nghệ Phong, rất kiên định nói.
- Tiểu đệ à, lấy thực lực của đại ca ngươi, tán gái còn cần phải ngươi giới thiệu hay sao? Ta luôn luôn bị nữ nhân chủ động theo đuổi!
Nghệ Phong vô liêm sỉ nói.
Chỉ là, lời này nghe vào trong tai Lý U khiến cho sùng bái trong hắn lần thứ hai tăng lên một tầng cao mới. Hắn dùng sức ôm lấy chân Nghệ Phong nói:
- Sư phụ, người nhận lấy ta đi, chỉ cần người nhận lấy ta, sau này người bắt ta làm trâu làm ngựa ta đều làm.
- Ta…
- Sư phụ, nếu như người không nhận lấy ta. Ngày hôm nay ta liền quỳ mãi ở đây không đứng dậy nữa!
Lý U nói xong, dùng sắc rặn ra vài giọt nước mắt, thậm chí còn có nước mũi chảy ra, ôm chân Nghệ Phong chuẩn bị bò qua.
Bộ dáng này, khiến Nghệ Phong chết khiếp. Hắn nhanh chóng rút chân ra ngoài, hắn cũng không nghĩ để mấy thứ buồn nôn như vậy dính vào người chính mình.
- Được rồi, được rồi! Ta thu nhận ngươi!
Nghệ Phong có chút sợ hãi nhìn vài dây nước mũi thật dài chảy ra từ lỗ mũi Lý U, chẳng lẽ tiểu hài tử xấu xa này không thấy buồn nôn sao?
Lý U thấy Nghệ Phong đồng ý, khóe miệng liền hiện ra một tia ý cười mờ mịt, chiêu nước mũi này quả nhiên tác dụng tốt, tỷ tỷ không đỡ được, phụ thân mẫu thân không đỡ được. Nghĩ không ra ngay cả nam nhân hèn mọn đến cực điểm này cũng không đỡ được.
- Sư phụ!
Lý U nhanh chóng đứng lên. Dáng dấp thê thảm vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất, khuôn mặt tười cười Nghệ Phong. Nước mũi buồn nôn kia cũng không biết đã biến mất đi đằng nào.
Nghệ Phong thấy bộ dáng này của Lý U, không khỏi sứng sốt, lập tức vỗ mạnh bắp đùi mắng to nói:
- Kháo! Mắc lừa ngươi rồi!
- Hắc hắc, sư phụ sẽ không lật lọng chứ? Người đã đáp ứng ta rồi!
Lý U nhìn Nghệ Phong cười gian trá nói.
- Chê cười, nhân phẩm bản thiếu ưu tú như vậy, làm sao có khả năng lật lọng!
Nghệ Phong rất khó chịu nói:
- Chỉ là, quy củ của sư môn ngươi phải tuân thủ!
Lý U sửng sốt, lập tức hỏi:
- Sư phụ nói quy củ sư môn là cái gì?
- Quy củ chỉ có hai điều! Điều thứ nhất là, sư phụ nói vĩnh viễn đúng. Ngươi phải kiên quyết dựa theo mệnh lệnh sư phụ phân phó làm việc!
Lý U sửng sốt, rất xem thường nhìn Nghệ Phong liếc mắt nói:
- Vậy còn điều thứ hai thì sao?
- Điều thứ hai: Nếu như sư phụ nói sai, vui lòng tham khảo điều thứ nhất!
Một câu nói này, nhất thời để Lý U thiếu chút nữa hộc máu mà chết, quy củ sư môn này và khế ước bán mình có gì khác nhau?
- Khụ, nếu như ngươi không đồng ý. Không cần thiết phải gia nhập môn phái chúng ta. Chỉ là ta nói cho ngươi, lang cung của chúng ta mỗi đời chỉ lấy một đệ tử, nếu như ngươi bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa!
Nghệ Phong nói như vẻ không vấn đề gì lớn.
- Vào…
Nghệ Phong còn chưa nói hết, đã bị Lý U cắt đứt, trong lòng Lý U dâng lên một cách nghĩ. Chỉ cần chính mình học thành tài xuất sư, đến lúc đó còn có thể kiếm đồ đệ rồi. Hắc hắc, hai điều quy củ này tốt kinh khủng nha, sau này nhất định phải thi triển trên người mấy đồ đệ của mình.
Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị tiếp tục cùng Lý U nói cái gì, đột nhiên nghe được một câu hô to:
- Tiêu Công và mấy vị đại nho đều tới rồi!
- Tiêu Công tới, rốt cuộc thi hội sắp bắt đầu rồi!
- Ha ha, Liễu đại tài tử cũng chuẩn bị hiện thân rồi!
Tác giả :
Anh Giai Ngây Thơ