Mị Ảnh
Chương 210: Bảo vệ và giết?
Kiếm trên tay Nghệ Phong cũng không bởi vì tiếng thét của đối phương mà đình chỉ, Tiêm Hổ Kiếm xẹt qua tạo thành một đường cong quỷ dị hướng về phía ngực của nam tử đầu lĩnh. Tiêm Hổ Kiếm mang theo âm thanh xé gió khiến nam tử đầu lĩnh bị dọa phát sợ. Thân thể hắn mềm nhũn ra ngã trên mặt đất, không có chút tâm tư chống đối.
- Trưởng lão! Cứu ta!
Nam tử đầu lĩnh thấy Tiêm Hổ kiếm càng ngày càng tới gần liền quay đầu hô lớn, thanh âm tràn đầy kinh khủng vang vọng giữa không trung.
- Đang...
Trong lúc Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong sắp đâm vào ngực của đối phương thì đột nhiên có một thanh trọng kiếm chặn ngang người nam tử đầu lĩnh, va chạm vào Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong một cái, tiếng sắt thép va chạm vang lên. Từng đạo kình khí bắn ra tại chỗ va chạm.
Nam tử đầu lĩnh thấy mệnh của chính mình được một kiếm của trưởng lão ngăn trở lấy lại về, lúc này mới tê liệt nằm trên mặt đất. Nuốt một ngụm khí lớn vào trong người, cảm giác tử vong vừa rồi đã tạo thành bóng ma sâu trong lòng hắn. Thời khắc kia, lỗ chân lông của hắn hầu như bị bín kín.
Thế nhưng tất cả những chuyện này đều đã qua rồi. Đại trưởng lão tới, chính mình cũng không cần phải sợ ác ma nữa.
Thân ảnh của Nghệ Phong lùi lại mấy bước, trên cánh tay truyền tới lực lượng thật lớn nói cho hắn biết lão đàu trước mặt có thực lực rất mạnh, ít nhất cũng tạo thành uy hiếp đối với chính mình.
Đám người đang vây xem vốn thấy chiến trường giống như địa ngục thế nhưng từ lúc lão nhân xông ra bảo vệ nam tử đầu lĩnh thì đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ai nghĩ được Khẳng Lợi cư nhiên phái cả lão gia hỏa này ra.
Làm phụ tá đắc lực của Khẳng Lợi, thực lực của lão nhân này tự nhiên sẽ không quá thấp. Người ta đồn đại lão đã đạt tới cửu giai, hầu như sắp xông đột phá Tướng cấp, thực lực như vậy ở trong thành Khủng Cụ thì ngoài vài người ra hầu như đã không còn có địch thủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hiện giờ, ánh mắt của đám người đều chuyển hướng về phía Nghệ Phong, bọn họ nhìn dáng dấp trẻ tuổi của Nghệ Phong đều cảm thấy trong lòng chấn động không ngừng. Thật không ngờ y sư cao cấp mà Khẳng Lợi muốn giết lại trẻ tuổi như vậy. Càng khiến cho người khác khó tin hơn chính là thực lực của đối phương cũng rất cao.
- Quái vật!
Trong lòng mọi người đồng thời hiện lên một danh từ, chỉ có quái vật mới có thể tài năng như vậy. Thế nhưng khi bọn họ thấy thảm án trên mặt đât thì ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh. Từ đáy lòng không khỏi toát ra hai chữ:
- Ác ma!
- Tránh ra! Bản thiếu gia làm thịt người này, chuyện tình giữa ta và lão gia các ngươi coi như thanh toán xong!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Một câu nói này nhất thời để cho mọi người có chút hả hê, thiếu niên này không cấp cho Khẳng Lợi chút mặt mũi nào. Đây là chuyện không dễ nhìn thấy bên trong thành Khủng Cụ, đối với những người dong binh như bọn họ đã từng chịu qua áp bức của Khẳng Lợi đều rất vui vẻ khi thấy chuyện như vậy.
- Tiểu tử! Tự phế tay chân, ta có thể suy nghĩ buông tha ngươi!
Lão đầu nhìn thi thể đã cứng ngắc trên mặt đất, cắn răng quái sang Nghệ Phong nói.
Lời nói chứa sát ý nghiêm nghị như vậy khiến sĩ khí mọi người đều dâng lên. Một bên là cao thủ cửu giai đã thành danh từ lâu, một bên là y sư thần bí vừa mới tàn sát rất nhiều người, thoạt nhìn có vẻ tương đối gay cấn.
- Các ngươi nói rốt cuộc là ai sẽ thắng dây? Ta nghĩ tỉ lẽ thắng của lão nhân Thổ Hổ này cao hơn một chút, Dù sao trong thành Khủng Cụ cũng không có mấy người có thể khiến hắn sợ hãi.
- Ta không cho là như vậy, ta thấy y sư thần bí này cũng có thực lực không kém. Người thường há có thể tùy ý sát hại nhiều võ giả Nhân Cấp như vậy. Chắc chắc thực lực của hắn không hề thấp!
- Nói thì nói vậy! Thế nhưng Thổ Hổ đã đạt tới cửu giai, hầu như là người mạnh nhất ở Sư Cấp, ta không cho rằng thiếu niên này có thể làm gì được!
- Hiện giờ chỉ quỷ mới biết, có điều ta cảm giác được thiếu niên này hẳn là rất mạnh. Nói không chừng có thể đánh bại Thổ Hổ...
- ...
Lời nói nghĩ luận vang lên cũng không ảnh hưởng tới ánh mắt Nghệ Phong nhìn đối phương, khóe miệng của hắn nhếch lên thành một đường cong kiêu ngạo:
- Một đồ tể như ngươi không đi giết lợn cho tốt còn chạy tới nơi đây làm gì? Lẽ nào ngươi muốn dùng những người này làm bánh bao nhân thịt người hay sao?
Đôi mắt nhỏ bé của Thổ Hổ nguyên bản đang lạnh càng lúc càng ngưng tụ, phảng phất như muốn thiên đao vạn quả Nghệ Phong chém, Thổ Hổ hắn ghé nhất là bị người khác gọi cái tên đồ tể ti tiện kia.
...
Trong lúc hai người đang giương cung bạt kiếm, Trân Ny Đan và nữ tử che mặt cũng đang trốn ở một chỗ khác chăm chú nhìn vào đây, khi các nàng thấy thi thể nằm đầy trên mặt đất và máu tươi lênh láng kia đều không nhịn được phải nhíu mày. Cho dù là nữ tử che mặt thì đôi mi thanh tú cũng chăm chút nhắm lại, che đi những hình ảnh tàn nhẫn trước mặt!
- Nghĩ không ra tiểu tử này mạnh và tàn nhẫn như vậy!
Trân Ny Đan có chút cảm thán nói, nàng vốn muốn mượn thủ hạ của Khẳng Lợi để diệt trừ Nghệ Phong, còn chính mình nghĩ biện pháp giải trừ độc cho phụ thân. Thời gian ba năm để tìm một y sư cao cấp hỗ trợ cũng không phải chuyện quá khó khăn.
- Hắn còn mạnh hơn nữa!
Nữ tử che mặt nói nhàn nhạt một câu, tuy rằng không thích thủ đoạn tàn nhẫn của Nghệ Phong thế nhưng nàng vẫn phải nói một câu như vậy.
Trân Ny Đan sửng sốt nói:
- Vẫn còn mạnh hơn? Ý của tỷ là đang nói hiện giờ hắn còn đang cất dấu thực lực?
Nữ tử che mặt nhàn nhạt nói:
- Hắn không phải kẻ ngu si, từ lúc hắn biết ngươi sẽ trở mặt rồi hạ độc phụ thân ngươi mà nói hắn so với bất kỳ kẻ nào đều thông mình hơn, người như vậy tuyệt đối sẽ không mạo hiểm sinh mệnh của chính mình. Nếu như bây giờ hắn còn dám đứng tại đây thì đã nói lên rằng hắn không hề sợ hãi!
Trân Ny Đan ngẩn ra, nhớ tới mấy lần giao phong giữa chính mình và Nghệ Phong, hình như chính mình không hề chiếm được tiện nghi một chút nào. Nghĩ vậy nàng không khỏi cau mày nói:
- Ý của tỷ là hắn đạt tới Tướng Cấp rồi. Cho dù Khẳng Lợi qua đây thì hắn cũng không sợ?
Nữ tử che mặt lắc đầu nói:
- Chuyện này ta cũng không biết, chỉ là ta có thể bảo chứng, cho dù Khẳng Lợi qua đây cũng tuyệt đối không thể lưu hắn! Không thể lưu được tính mệnh của hắn lại!
Một câu nói của nữ tử che mặt nhất thời khiến Trân Ny Đan dại ra tại chỗ, nàng nhìn Nghệ Phong không thể nào tin được. Cho dù nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu được vì sao Nghệ Phong có bản lĩnh như vậy. Khẳng Lợi là ai a? Đó là một trong những người mạnh nhất của thành Khủng Cụ, cho dù ở giữa đại lục thì cường giả Tướng Cấp cũng được coi là một nhân vật nhất lưu.
Thế nhưng một người như vậy còn không lưu được một thiếu niên mới mười tám tuổi?
Trân Ny Đan không chút nào nghi ngờ kết luận của nữ tử che mặt, nàng có một niềm sùng bái mù quáng với nữ tử che mặt. Đương nhiên, trí tuệ của đối phương càng khiến nàng ước ao.
- Ngu tỷ tỷ! Vậy chẳng phải là nói ta không chỉ đắc tội với một y sư cao cấp mà còn đắc tội với một cường giả Tướng Cấp?
Trân Ny Đan cười khổ nói.
Một y sư cao cấp giết cũng được, thế nhưng nếu như không giết chết được, để cho hắn tiến hành trả thù, lấy lực hiệu triệu của hắn, rất nhiều cường giả vì đan dược mà cam nguyện làm tay chân.
Nữ tử che mặt nói nhàn nhạt:
- Nếu như các ngươi có thể điều tiết được cừu hận thì tốt, tận lực cải thiện quan hệ đi! Dù sao địa vị của y sư cao cấp tương đương với Vương Cấp, đây cũng không phải một câu nói đùa! Nếu không phải muội rải ra tin tức quá mức bất lợi với Khẳng Lợi thì chắc chắn hắn cũng không bí quá hóa liều đi giết chết một y sư cao cấp!
Dường như Trân Ny Đan có chút minh bạch, nàng gật đầu quay sang bên một thủ hạ của chính mình nói:
- Ngươi về bẩm báo với cha ta, nói người ngăn trở Khẳng Lợi. Ngàn lần không để hắn tới được nơi đây. Lúc đó ta sẽ tặng cho tiểu tử này lễ vật thứ nhất.
Nữ tử che mặt nghe được lời này, đối với sự ứng biến của Trân Ny Đan cũng hơi có chút tán thưởng!
Cho dù thiếu niên này thực sự có thể ngăn chặn được cường giả Tướng Cấp thì nhất định cũng có nguy hiểm. Thế nhưng Trân Ny Đan giúp hắn làm trò như vậy ít nhiều có thể cải thiện quan hệ hai bên.
Trân Ny Đan nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm ở giữa sân, trong lòng cũng có hơi chút chờ mong, chờ mong Thổ Hổ có thể bảo vệ được nam tử đầu lĩnh kia không. Nếu như không được thì quả thật đùa lớn rồi.
Tác giả :
Anh Giai Ngây Thơ