Mị Ảnh
Chương 189: Có thể nghĩ nhưng không thể làm!
Nghệ Phong cũng không quan tâm tới chuyện tình mấy trăm năm trước, khi hắn rảo bước đi tới Thúy Lâm Các cũng đã sẩm tối. Khoảng thời gian hắn chuẩn bị đến Thúy Lâm các, Điệp Vận Du tuy không giúp Nghệ Phong làm ra dược phẩm, thế nhưng cung cấp đầy đủ dược liệu giúp Nghệ Phong luyện chế đan dược ngũ giai. Nghệ Phong muốn nhanh chóng đề thăng thực lực của chính mình, thế nhất để đối mặt với lũ chó má ngũ hổ kia, thứ hai chính mình còn phải khiêu chiến với đại truyền nhân Tĩnh Vân Tông.
Hai chuyện này đã rất cấp bách, Nghệ Phong cần phải nỗ lực. May mà, chính mình hiện tại trở thành nhiếp hồn sư, tỷ lệ thắng lợi lớn hơn rất nhiều.
- Tiểu thư các ngươi ở đâu?
Nghệ Phong vừa tới Thúy Lâm Các liền quay về phía A Tú nói. A Tú chính là nữ tử thanh tú lần đầu tiên Nghệ Phong gặp mặt.
- Tiểu thư hôm nay mới từ trong cung đi ra! Hiện tại đang trên lầu ba!
A Tú có chút e thẹn, từ khi nàng biết cầm kỹ của Nghệ Phong xuất thần nhập hóa. Từ đó, mổi khi nàng trông thấy Nghệ Phong đều đỏ mặt.
Nghệ Phong quay về phía A Tú cười cười, đi thẳng về phía lầu ba: Sau khi Điệp Vận Du trợ giúp chính mình, nàng trở về trong cung, không được nàng ôm chính mình ngủ, chung quy cảm thấy thiếu thiếu điểm gì đó!
Quả nhiên, Nghệ Phong vừa vào lầu ba, hắn đã thấy Điệp Vận Du ngồi một chỗ, đôi tay kích thích dây cầm. Thế nhưng không chút âm thanh phát sinh, cũng khá quỷ dị.
Toàn thân Điệp Vận Du mặc bộ cẩm y màu đen ung dung nhàn nhã, khiến toàn bộ thân thể nàng hoàn mỹ tới cực điểm. Lồi ra lồi, lõm ra lõm, ung dung tao nhã xinh đẹp mị hoặc hòa làm một, khiến người ta nhìn trong lòng phải bốc hỏa.
Nghệ Phong bất đắc dĩ thở dài một, sức chống cự của chính mình đối với Điệp Vận Du càng ngày càng kém. Mị lực của nàng, vô tình có thể thiêu đốt lòng người.
Nghệ Phong đi tới phía sau Điệp Vận Du, đưa tay ôm lấy eo thon mềm mại của nàng, vùi đầu nhập vào mái tóc thơm ngát, hít một hơi thật sâu:
- Tại sao nàng ngừng tiếng đàn?
Hiển nhiên Điệp Vận Du quen mùi vị Nghệ Phong, nàng thấy hắn xoa xoa mái tóc chính mình, liền liếc mắt nhìn hắn nói:
- Giờ khắc này ta mới cảm giác ngươi giống như một tiểu hài tử!
Nghệ Phong cười ha ha:
- Ta luôn hi vọng nàng coi ta là tiểu hài tử, như vậy nàng có thể yêu thương ta!
Điệp Vận Du ngạc nhiên, lập tức cười nói:
- Ý nghĩ ngươi thực sự rất đẹp, bất quá ngươi là tiểu hài tử quá thành thục, ta cũng không dám tùy ý yêu thương!
Nghệ Phong cười cười làm thinh, đầu siết chặt vào mái tóc Điệp Vận Du, cảm thụ cảm giác binh an nàng tạo cho chính mình.
- Làm sao vậy?
Điệp Vận Du tựa hồ cảm thấy Nghệ Phong không bình thường, nghi hoặc hỏi hắn.
- Ha ha, không việc gì! Cảm giác có chút mệt mỏi mà thôi!
Nghệ Phong thực sự rất mệt mỏi, không nhắc tới tinh lực ngày hôm nay tiêu hao, chính là chuyện tình khiêu chiến với Tĩnh Vân Tông cũng ép hắn mệt mỏi.
Điệp Vận Du giang tay ôm chầm lấy Nghệ Phong, mỉm cười nói:
- Tuổi còn nhỏ, tại sao giống như nghìn vạn tương tư? Có chuyện gì hãy nói với ta, ta có thể giúp ngươi giải quyết.
Nghệ Phong lắc đầu cười, nghiêng đầu đè nặng lên bờ vai mềm mại của Điệp Vận Du nói:
- Việc này chỉ có ta mới có thể làm. Không ai giúp được ta.
Điệp Vận Du thấy Nghệ Phong nói vậy, nàng cũng không hỏi nhiều, tùy ý để Nghệ Phong thưởng thức mới tóc nàng. Lúc này nàng nói:
- Nếu như cảm thấy mệt mỏi, hãy đi nghỉ đi! Tiểu tử ngươi còn nhỏ sao có thể gặp nhiều công việc bề bộn như vậy!
Nghệ Phong lắc đầu, nếu như chính không làm nhiệm vụ. Về sau làm sao có thể đối kháng Kim Ưng bang, lại còn tiểu ma nữ. Nếu như thực lực của chính mình thấp, yêu nữ sư phụ tiểu ma nữ kia nhất định sẽ cầm gậy đánh uyên ương!
- Thực sự không việc gì! Bất quá ngày hôm nay tiêu hao tinh lực quá nhiều, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi!
Nghệ Phong nhẹ giọng nói, hắn cũng không ngờ chuyện tình của chính mình ảnh hưởng tới Điệp Vận Du.
Điệp Vận Du thấy Nghệ Phong nói như vậy, nàng lúc này mới cười cười, quay về phía Nghệ Phong nói:
- Phần lớn dược liệu ngươi muốn tìm đã tìm được rồi. Bất quá dược liệu dùng luyện chế đan dược lục giai quá quý hiếm. Cho dù là ta, cũng không cách nào tìm được!
Nghệ Phong vốn không hi vọng quá nhiều, nghe Điệp Vận Du nói như vậy, hắn liền nói:
- Không tìm được cũng không sao cả, nhưng thứ kia là đủ rồi. Dù sao ta cũng không dùng được nhiều như vậy.
Điệp Vận Du nghe Nghệ Phong nói, không khỏi có chút buồn bực. Nàng nắm lấy bàn tay Nghệ Phong sắp tiến vào bên trong quần áo chính mình, bất mãn nói:
- Không dùng được nhiều như vậy ngươi còn muốn năm phần! Hừ...
Nghệ Phong cười khà khà nói:
- Giữ lại ăn như ăn đậu cũng được, mùi vị đan dược cao cấp cũng không tồi!
Điệp Vận Du nghe Nghệ Phong nói, suýt nữa tức chết. Đan dược trân quý như vậy, cư nhiên ngươi ăn như đồ ăn vặt. Bại gia cũng không hao phí tới mức độ này ah!
Nghệ Phong nhìn khuôn mặt Điệp Vận Du tức giận sắp biến xanh, hắn nhanh chóng đầu hàng, nói:
- Được rồi! Như vậy, ta lưu lại chính mình đủ dùng, toàn bộ tặng nàng, được chứ!
Lúc này Điệp Vận Du mới lộ dáng tươi cười thỏa mãn, nàng vỗ nhẹ mấy cái vào bụng dưới:
- Như vậy mới ngoan chứ!
Nghệ Phong cười cười, hắn tặng Nghệ Lưu một chút, còn lại tặng Điệp Vận Du cũng không việc gì. Quả thực nữ nhân này đối với chính mình rất tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
.
Huốn hồ Nghệ Phong quan hệ với Tử Âm rất tốt, kêu nàng giữ lại dược liệu cao cấp. Về sau Nghệ Phong muốn đan dược cũng không thiếu! Đương nhiên, đan dược này cũng chỉ dưới lục giai, chung quy dược liệu luyện chế đan dược lục giai quá khó tìm!
- Điệp tỷ tỷ!
- Sao vậy?
- Ta muốn nàng!
Thân thể Điệp Vận Du cứng đờ, sau đó trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:
- Tiểu hài tử nói gì?
Nghệ Phong lắc đầu, đôi tay đột phá tuyến phòng thủ của Điệp Vận Du, lần vào trong quần áo nàng, cảm thụ xúc tua làn da mịn màng.
- Ta muốn nàng!
Vẫn như trước, một câu nói rất bình thản, thế nhưng lại khiến sắc mặt Điệp Vận Du phiến hồng, đồng thời thân thể cũng hơi cứng lại.
- Ta còn thích loại cảm giác hiện tại, ôm ngươi ta bình yên ngủ!
Điệp Vận đè cánh tay Nghệ Phong, nghiêng đầu nhập vào trong lòng Nghệ Phong, nói.
- Sau khi nàng cho ta, chẳng lẽ cảm giác này sẽ mất đi sao?
Điệp Vận Du ngẩn người, lập tức bấm bấm hông Nghệ Phong, nói:
- Đừng suy nghĩ lung tung! Cho dù ta cho ngươi, ngươi cũng không thể được!
- Chỉ cần nàng không vận dụng Mị Thuật!
Nghệ Phong hôn nhẹ lên mái tóc Điệp Vận Du.
Điệp Vận Du ngạc nhiên, lập tức nói:
- Ngươi hiểu ý tứ cách gọi Điệp Phi chứ? Nếu như làm như vậy, chúng ta sẽ đối địch với toàn bộ đế quốc Trạm Lam!
Nghệ Phong nháy mắt, nhìn Điệp Vận Du trêu chọc nói:
- Không phải nàng rất hận lão gia hỏa kia sao? Huống hồ, mỗi ngày nàng ôm ta ngủ, và chuyện này có gì khác nhau sao?
Nhất thời Điệp Vận Du thẹn quá hóa giận, nàng bấm Nghệ Phong một cái thật mạnh, nói:
- Không được nói bậy. Hừ, tiểu tử ngươi suy nghĩ quá đen tối. Bất quá, ta chỉ coi ngươi là tiểu hài tử, ôm ngươi ta có thể bình yên ngủ. Lúc này mới giữ thể diện cho ngươi, hiểu chứ?
Nghệ Phong thấy Điệp Vận Du cơ hồ không cho chính mình, không khỏi nói thầm:
- Không suy nghĩ cho ta sao? Ôm một họa thủy, ta có thể ngủ ngon sao?
Điệp Vận Du ngạc nhiên, lập tức hôn Nghệ Phong một cái, thanh âm âm trầm nói:
- Thực ra, cho ngươi cũng không sao! Bất quá, hiện tại ngươi là nam nhất duy nhất tạo cho ta cảm giác an toàn ấm áp. Thế nhưng không đến mức giao chính mình cho ngươi! Cho nên, ta không muốn phá hỏng cảm giác này! Hiểu chứ?
Câu nói của Điệp Vận Du khiến Nghệ Phong sửng sốt, lập tức lắc đầu nói:
- Quá cao thâm, không hiểu nhiều! Ta nghĩ chúng ta nên trực tiếp bàn chuyện nhân sinh!
- Ngươi...
Điệp Vận Du tức giận cắn Nghệ Phong, nói:
- Ta đây trực tiếp nói ngươi biết câu trả lời. Chỉ được nghĩ, không được làm!
Nghệ Phong nhìn dấu răng in sâu trên cánh tay, tàn bạo nói:
- Hừ, vậy nàng hãy chờ, không quá vài ngãy nữa ta nhất định có thể xơi tái nàng.
Điệp Vận Du cười hi hi:
- Tốt! ta đợi ngươi!
- Được! Bất quá, Điệp tỷ tỷ! Có phải ngày hôm nay nàng lại thưởng cho ta? Ta nghĩ tay không tốt lắm, hay là miệng?
Nghệ Phong nhìn miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Điệp Vận Du, nói.
Tác giả :
Anh Giai Ngây Thơ