Mệt Rồi! Em Buông Nhé!
Chương 3
-Mẹ ơi con gái mẹ ngốc lắm phải không mẹ,con gái mẹ đang khóc vì một thằng con trai không ra gì dám đem tình yêu của con gái mẹ làm trò đùa.Con thật thảm hại mẹ ạ.
Tất cả những hành động của nó đã được thu vào tầm mắt của một người. Lặng lẽ bước đến bên cạnh nó đưa ô cho nó rồi nhẹ nhàng nói:
-Ngồi đây coi chừng bị cảm lạnh đấy!( Á Á soái ca đích thị là soái ca)
Nghe thấy tiếng nói nó ngước lên, đập vào mắt nó là một cậu con trai tầm tuổi mình vì trời mưa nên nó không nhìn thấy rõ mặt cậu nhưng trong làn mưa đôi mắt màu xanh dương của cậu thật nổi bật. Nó đứng dậy giọng thều thào vì nó đã ngồi dưới mưa quá lâu rồi:
-Cảm ơn. Tôi không s-…..
Chưa kịp nói hết câu cả cơ thể của nó đã đổ ập vào người cậu làm cậu hốt hoảng lay người nó gọi:
-Này cô bị làm sao thế?Đừng làm tôi sợ.
Nhưng nó không phản ứng gì.Cậu rút điện thoại gọi cho ai đó
-Alo đưa xe đến địa chỉ này đón tôi
-Vâng thưa cậu chủ tôi đến ngay – đầu dây bên kia kính cẩn trả lời
5 phút sau xe ô tô đã đến nơi,cậu bế nó vào trong xe rồi bảo tài xế chở đến bệnh viện. Cậu lấy khăn lau mặt và tóc cho nó.Nó tựa dầu vào vai cậu, da mặt nó nhợt nhạt không chút sức sống, mồ hôi lấm tấm đôi mắt nhắm hờ mệt mỏi.Trong cơn mê man nó đã mơ đến hắn, mơ rằng hắn đang quay lưng bước đi, nó chạy theo miệng gọi tên hắn:
-Anh Minh.Anh Min…
Nhưng hắn vẫn bước đi mặc những lời kêu gào của nó.Nó giật mình mở mắt, cơ thể rã rời đang định hỏi đây là đâu thì một giọng nam trầm ấm đã vang lên:
-Cô đừng lo.Tôi thấy cô bị ngất trên đường nên đang đưa cô đến bệnh viện nhưng nếu cô muốn tôi có thể đưa cô về nhà cô.
-Vậy thì phiền anh đưa tôi đến địa chỉ này.Cảm ơn – Nó đáp lại
-Không có gì – cậu nói rồi bảo tài xế đưa về nhà nó
Trên đường đi cậu định hỏi nó tên gì nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi của nó cậu lại thôi, cậu len lén chụp hình nó.10 phút sau xe đã đến trước cổng nhà nó.Nó mở cửa xe định đi ra thì đã bị cậu giữ lại nó ngạc nhiên thì cậu đã dúi vào tay nó cái ô rồi nói:
-Tính đi mưa từ đây vào hả.
-Vậy cảm ơn anh – Nó cúi đầu rồi quay người bước vào nhà như chợt nhớ ra điều gì nó quay lại – Này nếu có dịp gặp lại tôi sẽ trả anh chiếc ô này và dẫn anh đi ăn coi như trả ơn được không?
Cậu gật đầu mỉm cười rồi đóng cửa xe ra lệnh cho tài xế đi.Còn nó thì bước vào nhà tự mình săn sóc mình thôi tại mẹ nó đi làm mà.Nó thay quần áo rồi sấy tóc sau đó thì leo lên chiếc giường thân yêu,nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
-Cậu chủ vừa ở bển về Hà Nội mà không nghỉ ngơi mai còn phải nhập học nữa – tiếng quản gia nói với cậu
-Ừ tôi biết rồi.Mà ông tìm hiểu về người trong ảnh này cho tôi – Cậu nói rồi chìa tẩm ảnh lúc nó ở trong xe cậu cho ông quản gia.Cậu biết thế này là sai nhưng nó có một sức hút mãnh liệt khiến cậu muốn tìm hiểu về cô gái này.
-Vâng cậu chủ.Nhưng tại sao cậu lại có hứng thú với cô gái này đến vậy ạ.
-Tôi cũng không biết có lẽ là thú vị chăng – Cậu nói xong bật cười rồi quay lưng đi lên phòng
Ông quản gia nhìn theo tò mò nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.Nhanh chóng tìm hiểu thông tin về cô gái trong bức ảnh.
Tất cả những hành động của nó đã được thu vào tầm mắt của một người. Lặng lẽ bước đến bên cạnh nó đưa ô cho nó rồi nhẹ nhàng nói:
-Ngồi đây coi chừng bị cảm lạnh đấy!( Á Á soái ca đích thị là soái ca)
Nghe thấy tiếng nói nó ngước lên, đập vào mắt nó là một cậu con trai tầm tuổi mình vì trời mưa nên nó không nhìn thấy rõ mặt cậu nhưng trong làn mưa đôi mắt màu xanh dương của cậu thật nổi bật. Nó đứng dậy giọng thều thào vì nó đã ngồi dưới mưa quá lâu rồi:
-Cảm ơn. Tôi không s-…..
Chưa kịp nói hết câu cả cơ thể của nó đã đổ ập vào người cậu làm cậu hốt hoảng lay người nó gọi:
-Này cô bị làm sao thế?Đừng làm tôi sợ.
Nhưng nó không phản ứng gì.Cậu rút điện thoại gọi cho ai đó
-Alo đưa xe đến địa chỉ này đón tôi
-Vâng thưa cậu chủ tôi đến ngay – đầu dây bên kia kính cẩn trả lời
5 phút sau xe ô tô đã đến nơi,cậu bế nó vào trong xe rồi bảo tài xế chở đến bệnh viện. Cậu lấy khăn lau mặt và tóc cho nó.Nó tựa dầu vào vai cậu, da mặt nó nhợt nhạt không chút sức sống, mồ hôi lấm tấm đôi mắt nhắm hờ mệt mỏi.Trong cơn mê man nó đã mơ đến hắn, mơ rằng hắn đang quay lưng bước đi, nó chạy theo miệng gọi tên hắn:
-Anh Minh.Anh Min…
Nhưng hắn vẫn bước đi mặc những lời kêu gào của nó.Nó giật mình mở mắt, cơ thể rã rời đang định hỏi đây là đâu thì một giọng nam trầm ấm đã vang lên:
-Cô đừng lo.Tôi thấy cô bị ngất trên đường nên đang đưa cô đến bệnh viện nhưng nếu cô muốn tôi có thể đưa cô về nhà cô.
-Vậy thì phiền anh đưa tôi đến địa chỉ này.Cảm ơn – Nó đáp lại
-Không có gì – cậu nói rồi bảo tài xế đưa về nhà nó
Trên đường đi cậu định hỏi nó tên gì nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi của nó cậu lại thôi, cậu len lén chụp hình nó.10 phút sau xe đã đến trước cổng nhà nó.Nó mở cửa xe định đi ra thì đã bị cậu giữ lại nó ngạc nhiên thì cậu đã dúi vào tay nó cái ô rồi nói:
-Tính đi mưa từ đây vào hả.
-Vậy cảm ơn anh – Nó cúi đầu rồi quay người bước vào nhà như chợt nhớ ra điều gì nó quay lại – Này nếu có dịp gặp lại tôi sẽ trả anh chiếc ô này và dẫn anh đi ăn coi như trả ơn được không?
Cậu gật đầu mỉm cười rồi đóng cửa xe ra lệnh cho tài xế đi.Còn nó thì bước vào nhà tự mình săn sóc mình thôi tại mẹ nó đi làm mà.Nó thay quần áo rồi sấy tóc sau đó thì leo lên chiếc giường thân yêu,nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
-Cậu chủ vừa ở bển về Hà Nội mà không nghỉ ngơi mai còn phải nhập học nữa – tiếng quản gia nói với cậu
-Ừ tôi biết rồi.Mà ông tìm hiểu về người trong ảnh này cho tôi – Cậu nói rồi chìa tẩm ảnh lúc nó ở trong xe cậu cho ông quản gia.Cậu biết thế này là sai nhưng nó có một sức hút mãnh liệt khiến cậu muốn tìm hiểu về cô gái này.
-Vâng cậu chủ.Nhưng tại sao cậu lại có hứng thú với cô gái này đến vậy ạ.
-Tôi cũng không biết có lẽ là thú vị chăng – Cậu nói xong bật cười rồi quay lưng đi lên phòng
Ông quản gia nhìn theo tò mò nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.Nhanh chóng tìm hiểu thông tin về cô gái trong bức ảnh.
Tác giả :
C.bắp