Mèo Trượt Chân
Chương 29
Đàm Tiểu Hữu tắm xong mới nhận ra sai lầm to lớn là mình chưa lấy quần áo, đành phải cầm khăn tắm quấn ngang hông, miễn cưỡng che một nửa cơ thể. Liên Trạm đang ngồi trên sofa, cúi đầu chấm bài tập, thấy cậu đi ra, mới ngẩng đầu lên liếc cậu một cái.
Tóc Liên Trạm chưa khô, nhưng cũng không nhỏ nước, bởi vì ẩm mà màu tóc càng đen như mực. Hắn mặc áo ngủ còn hai khuy áo chưa cài, lộ ra một mảng nhỏ lồng ngực rắn chắc khỏe đẹp cân đối, tư thế thả lỏng tùy ý, khi liếc mắt, tim Đàm Tiểu Hữu không hiểu sao thịch một cái, đi đến bên cạnh hắn.
Áo ngủ vốn đặt ở đó không cánh mà bay.
Cậu dữ dằn chọc Liên Trạm một cái: “Quần áo đâu?”
Liên Trạm nói: “Cậu đoán đi.”
Đùa mèo là chuyện chơi vui nhất. Đàm Tiểu Hữu sẽ không đoán với hắn đâu, lập tức hiểu ý đồ của hắn thành muốn đối đầu với mình, không chịu bị hắn dắt mũi, quét mắt nhìn xung quanh, lại lườm hắn một cái.
Liên Trạm giấu quần áo giữa lưng ghế sofa và gối dựa sau lưng mình, kẹp lại lộ ra một góc áo nhỏ. Đàm Tiểu Hữu nhìn thấy bò qua túm, Liên Trạm cũng không biết điều, không nhúc nhích, bực đến nỗi Đàm Tiểu Hữu đe hắn: “Anh mấy tuổi còn quậy như thế!”
“So với ba tuổi lớn hơn mấy tuổi là được rồi.”
Đàm Tiểu Hữu bị hắn xem thường như vậy, giơ tay muốn đánh người, kết quả không quỳ vững, đầu gối trượt đi, toàn bộ cơ thể ngã trên người Liên Trạm. Liên Trạm lanh tay lẹ mắt, gạt bài tập qua một bên, đỡ được cậu, hai cánh tay vững vàng vớt được cơ thể cậu.
Tiểu miêu yêu lập tức không nói lời nào.
Liên Trạm hơi cúi đầu, mặt hai người cách rất gần, khoảng tầm năm, sáu centimet. Bọn họ dùng chung một loại sữa tắm, mùi trên người cũng vô cùng giống, nhưng chẳng biết tại sao, lại có khác biệt vi diệu.
Đàm Tiểu Hữu chỉ cảm thấy bị một loại hormone chỉ thuộc về đàn ông lớn tuổi đập vào mặt, hun đến nỗi cậu ngây dại, chưa chống được hai lần vành tai đã nóng rang.
Liên Trạm cười nói: “Cậu như vậy còn muốn đè tôi.”
Đàm Tiểu Hữu cố chấp nói: “Có vấn đề gì không?!”
Liên Trạm thử thăm dò, đưa mặt mình lại gần một chút, hôn một cái lên đôi môi mềm mại của cậu.
Đàm Tiểu Hữu không hề có sức chống cự. Cậu không giống thằng nhóc trong lúc mất trí nhớ nóng bỏng chủ động, không có chút xấu hổ nào, ngạo kiều (ngoài lạnh trong nóng) mới là bản tính của cậu, muốn bảo cậu thẳng thắn đi lấy lòng một người như vậy, với cậu mà nói hoàn toàn là thiên phương dạ đàm*.
*thiên phương dạ đàm: ý là những chuyện bất kể nỗ lức trả giá bao nhiêu cũng không hoàn thành được, trích từ “Nghìn lẻ một đêm”
Nhưng cậu lại không chịu thua.
Cứ thế bị Liên Trạm hôn, không hôn lại, không phải giống như mình thua sao?
Cậu giơ hai cánh tay trắng nhỏ lên, siết chặt cổ Liên Trạm, không giống đang thân mật trái lại giống phân cao thấp mà hôn lên. Cậu kéo cổ Liên Trạm ngồi dậy, lại hôn mạnh hơn chút, đầu lưỡi hung tợn liếm Liên Trạm, khi Liên Trạm đáp lại, lại không tự giác cắn chặt răng, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi đối phương.
Tay Liên Trạm thay đổi vị trí, vỗ vỗ lên mông cậu, xem như nhắc nhở.
Đàm Tiểu Hữu hơi mất mặt, cậu cũng như đáp lễ, bóp gáy Liên Trạm, tiếp đó mới thả lỏng, bắt đầu ấp ủ lần nữa. Thân trên của cậu vẫn trần truồng, áp sát trên người Liên Trạm, cái mông cũng dần dần được hai cánh tay mạnh mẽ ôm lên, chuyển thành ngồi trên người Liên Trạm, hôn môi với hắn.
Liên Trạm cũng không tính là cường thế, cố ý để cậu chiếm chút hời, mặc cho đầu lưỡi của cậu xông vào, tự cho là chiếm được lợi thế làm mưa làm gió trong miệng mình. Hắn nghênh đón động tác của tiểu miêu yêu, dịu dàng dẫn đường, một lát sau mới dần phản công, cuốn ngược lại đối phương.
Yêu khí theo cảm xúc của bọn họ, phát ra một cách tự nhiên, quấn quýt lấy nhau. Cơ thể cũng từ từ nóng lên, trong lúc bất giác, họ đã ôm chặt nhau, đổi thành tư thế thoải mái nhất.
Đàm Tiểu Hữu vẫn quá non, không bao lâu, đã bị Liên Trạm hôn đến mức không thở được, “ư ưm” vặn vẹo mông, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Hai cơ thể đã từng kết hợp dễ dàng khơi lên phản ứng của đối phương nhất, nhất là còn ở khoảnh khắc gợi tình như thế.
Khăn tắm của Đàm Tiểu Hữu đã lỏng ra, dù sao cũng không thắt chặt, chim nhỏ của cậu cứ thế chĩa vào bụng Liên Trạm. Liên Trạm cũng không ngoại lệ, cây gậy phía dưới cách một lớp vải cóc, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đâm chân Đàm Tiểu Hữu.
Hắn bóp bóp cái mông của cậu trai trong ngực: “Nhóc con, em đã học được cách làm sao lên giường với tôi chưa?”
Cơ thể của Đàm Tiểu Hữu luôn thành thật hơn con người của cậu rất nhiều, trong lòng vẫn đang tưởng tượng mình làm thế nào để khiến cho Liên Trạm cực khoái, cơ thể trước tiên đã nhớ lại cảm giác ngây ngất khi giao hợp với người này.
Cậu có lòng này cũng không có năng lực thực hành, vùi đầu vào cần cổ Liên Trạm, lẩm bẩm nói: “Vẫn chưa học được.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Liên Trạm biết rõ còn cố hỏi.
Tay Đàm Tiểu Hữu nắm lấy quần áo hắn, cắn cổ hắn một cái, giọng nói vừa nhỏ vừa mập mờ: “Anh dạy em một lần…”
Cậu theo bản năng và tâm lý muốn gần gũi với Liên Trạm vào giờ phút này. Dù sao quan hệ hai người họ đã thay đổi, Liên Trạm cũng sẽ không từ chối cậu… vậy chuyện kia đẩy về sau cũng không có gì to tát.
Cậu cũng không phải người làm ra vẻ gì! Đã làm một lần với Liên Trạm thôi!
Liên Trạm hôn hôn lỗ tai cậu, cánh tay rắn chắc vòng xuống nách và đầu gối cậu, lập tức ôm ngang người lên. Đàm Tiểu Hữu vẫn đang cân nhắc một lần trong lòng, mình có thể ôm hắn hay không, kết luận cuối cùng là không thể, không có hơi sức kia, thế là lại cắn một cái lên cổ hắn như xả giận.
Răng lúc hình người đương nhiên khác biệt răng lúc nguyên hình, không sắc nhọn lắm, cắn như làm nũng với tán tỉnh. Hầu kết Liên Trạm trượt lên xuống, tăng tốc bước chân ôm cậu vào phòng.
Yêu lực của họ cùng ngọn nguồn, lại đã kết yêu duyên, trên thế giới không có ai thân mật hơn hai người họ. Cơ thể họ hiểu nhau, Đàm Tiểu Hữu vừa được đặt xuống giường, hơi rời khỏi ôm ấp với một giây, lập tức cảm thấy không vừa lòng, cực nhanh vọt lên ôm hắn, lại hôn một cái.
Tiểu miêu yêu chủ động thân mật cũng là niềm vui bất ngờ, hơi thở của Liên Trạm nặng hơi chút, một bên hôn lại, một bên bùng tay vòng lấy eo nhỏ của cậu, bàn tay trượt xuống dưới. Lướt qua sống lưng nhẵn bóng mượt mà là một lõm nhỏ, hai cánh mông thịt có vẻ đẫy đà kẹp lấy bàn tay hắn.
Đàm Tiểu Hữu nhất thời không kìm được, cái đuôi không chịu sự khống chế của cậu mọc ra.
Đuôi dài lông mềm màu cam đong đưa hai lần, bị Liên Trạm bắt được, ngón tay xoa xoa ở phần đầu, tiểu miêu yêu lập tức bật ra tiếng thở dốc vừa sợ vừa nôn nóng. Bàn tay cầm toàn bộ cái đuôi, vuốt từ phần đầu đến phần gốc, cả cơ thể của tiểu miêu yêu ngã oặt trên người hắn, cũng không hôn với hắn, trách móc hắn: “Đừng sờ bừa!”
“Em biến đuôi ra, không phải để tôi sờ à?”
Cả khuôn mặt của Đàm Tiểu Hữu cũng nóng rang: “Lại, lại không phải em muốn biến… ư a!”
Móng tay Liên Trạm gãi gãi phần gốc, toàn thân cậu tê dại, một tí sức lực cũng không có.
Bàn tay lớn nóng bỏng cuối cùng buông tha cái đuôi của cậu, đi vòng quanh giữa khe mông cậu lần nữa. Đàm Tiểu Hữu thở phì phò, vẫn nhớ kiên thức mình học tập mấy hôm nay: “Cái đó, chất bôi trơn!”
Tay Liên Trạm đã tìm được nơi nho nhỏ kia, lỗ nhỏ lúc đóng lúc mở, dường như nơi có cảm ứng với hắn, lần đầu tiên đụng vào, lập tức mềm dần theo tâm ý của hắn, lại có chút dịch trong tiết ra. Đàm Tiểu Hữu sợ đến nỗi toàn thân đều không khỏe, Liên Trạm thì cắn vành tai cậu, mập mờ không rõ nói: “Chất bôi trơn gì đó căn bản không dùng đến… chẳng phải tự em có à?”
Đàm Tiểu Hữu là tiểu yêu dành riêng cho hắn, cơ thể này đương nhiên sẽ phục vụ cho hắn.
Tiểu miêu yêu xấu hổ thở mạnh cũng không dám, dầu gì cậu cũng cảm thấy mình là anh chàng bình thường, cái chuyện sẽ chảy… chảy nước này, cho cậu một trăm cuốn tiểu hoàng thư (sách xxx) cậu cũng sẽ không nghĩ ra được!
Liên Trạm ôm vững cơ thể mềm như nước của cậu, bản thân ngồi trên giường, để Đàm Tiểu Hữu tách hai chân quỳ trên đùi mình, ngón tay bắt đầu khai thác ở phía sau. Tuy trước Đàm Tiểu Hữu hắn chưa bao giờ có kinh nghiệm tình trường, nhưng cũng là đại yêu có kiến thức sinh lý bình thường, vào lúc này nên làm thế nào, đương nhiên hắn hết sức rõ ràng.
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, cầm bút nhiều năm, bên cạnh ngón trỏ và ngón giữa đều có vết chai mỏng. Một ngón tay hai ngón tay đều đi vào thuận lợi đến bất ngờ, lỗ nhỏ kia căn bản chưa bao giờ có nhiều chống cự đã đón nhận hắn, giống như mong đợi hắn đến đã lâu rồi. Huyệt thịt nóng ẩm cắn lấy ngón tay hắn, còn muốn tìm kiếm nhiều hơn.
Sau khi sức lực khiếp sợ qua đi, xấu hổ lại xông lên gấp đôi, Đàm Tiểu Hữu chẳng dám ngẩng đầu, cắn cổ Liên Trạm, không có tiền đồ nói: “Có phải anh bỏ thuốc mê hồn cho em không…”
Giọng cậu thay đổi rất nhiều so với bình thường, cuối cùng còn kèm theo giọng nghẹn ngào.
“Bớt nói nhảm.” Giọng Liên Trạm cũng khàn không ít, ngón tay xấu xa nhấn một cái vào điểm nhạy cảm của cậu, đưa đến tiếng rên rỉ cất cao của cậu, “Chăm chỉ học, đây là dạy kèm người của mình. Tiểu miêu yêu như em phụ thuộc ở tôi, cơ thể tự nhiên sẽ điều chỉnh đến trạng kết hợp thích hợp nhất, đây là bài dạy trên lớp sinh lý ở yêu giới, tôi đoán em cũng chưa từng học, nhớ cho kỹ.”
Hắn hiếm khi nghe mấy khóa học như thế, làm khó hắn bây giờ còn có thể nhớ lại, lấy ra khoe khoang.
Rõ ràng Đàm Tiểu Hữu cũng không được kiến thức này an ủi, ngược lại còn vì khoái cảm tuôn trào, càng ngày càng đắm chìm. Lực tự kiềm chế của tiểu miêu yêu như cậu rất thấp, cơ thể vừa rơi vào trạng thái này, đã không nhịn được muốn hiện nguyên hình, chưa được mấy lần, lỗ tai cũng đã biến ra, run run rẩy rẩy lay động, vừa khéo ngay bên miệng Liên Trạm. Liên Trạm bèn thổi hai cái về phía nó, nóng rang ghẹo người, tiểu miêu yêu không duy trì được, làm cũng chưa làm, chim nhỏ đã ngoan ngoãn bắn một lần.
Cây gậy có chút xinh xắn chọc vào quần áo Liên Trạm, ngay cả lỗ sáo cũng mơn trơn với vải vóc, lúc xuất tinh toàn bộ cơ thể cũng run lên, chất lỏng trắng đục dính bên trên. Đầu óc Đàm Tiểu Hữu trống rỗng, đời này chưa bao giờ có lúc bất lực như thế, Liên Trạm buồn cười vỗ vỗ mông cậu, mở rộng cũng đủ rồi, lúc ngón tay rút ra, cảm giác ma sát còn khiến tiểu miêu yêu lại rên tỉ một tiếng thật dài.
Tay hắn nâng mông Đàm Tiểu Hữu, kéo quần lót của mình xuống, cũng lộ ra gậy th*t nóng rực giữa hai chân. Quy đầu vừa đi vào, Đàm Tiểu Hữu đã bị kéo lại từ cảm giác đờ đẫn sau khi cao trào, lúc này mới nhận thấy hoảng sợ, ngẩng đầu, đôi mắt ướt át nhìn hắn.
Thiếu niên miêu yêu tóc đen thấm ướt, rối tung, giữa tóc đen còn lộ ra hai cái tai màu cam, đáng thương run rẩy giống như bị hoảng sợ. Làn da cậu trắng nõn mềm mịn, đỏ thấu từ bên dưới, đôi mắt to cũng chứa hơi nước, trút đi sự bướng bỉnh và ra vẻ của ngày thường, tỏ ra làm người yêu thương.
Nhưng cái miệng của cậu vẫn tránh không được muốn mạnh một chút: “Không được quá thô bạo, phải nhẹ thôi!”
Đỉnh đầu to lớn của Liên Trạm được lỗ nhỏ của cậu ngậm lấy, chỗ kia giống như cái miệng thật mở ra, tham ăn lại đói khát, cắn chim to của hắn không ngừng nhúc nhích. Rõ ràng vô cùng khát vọng, cố tình chủ nhân của cơ thể này vẫn muốn bướng bỉnh.
Lần đầu tiên hắn lờ đi lời nói của Đàm Tiểu Hữu, dù sao nhóc bản thân nhóc con này cũng quỳ không nổi, còn chẳng phải do hắn muốn làm gì thì làm. Hắn ghé lại gần, cắn đôi môi mềm mại kia, chặn lại lời kế tiếp, thò tay xuống dưới, một mạch cả cây gậy th*t đều cắm vào.
Vào lúc này yêu lực đạt đến đỉnh điểm hợp nhất, Đàm Tiểu Hữu mơ hồ rên rỉ, cơ thể không nói được là khó chịu hay dễ chịu mà không ngừng run rẩy. Đuôi của cậu luống cuống cụp xuống lại cong lên, từ từ quấn lấy cổ tay Liên Trạm, giống như động tác bản năng.
Cậu bị Liên Trạm hôn, nửa câu cũng không nói nên lời, nước mắt tích tụ đã lâu trong mắt rơi xuống, nhưng đang khóc, nhưng chim nhỏ vừa bắn không lâu lại vượt qua thời kỳ chịu lửa*, thành thật cứng lên lần nữa.
*thời kỳ chịu lửa: ở sinh vật sau khi phản ứng với một kích thích nào đó, trong một thời gian nhất định cho dù kích thích tiếp, cũng không sinh ra phản ứng.
Liên Trạm bỏ bê mấy năm luyện yêu lực, nhưng hình như vào giờ phút này đã làm chủ được nó. Cả cây gây của hắn chôn trong cơ thể tiểu miêu yêu, khoảng cách tiếp xúc nhỏ hơn 0, hắn ôm chặt tiểu yêu vào lòng, thân dưới đâm lên phía trên, lại khống chế yêu lực trong nháy mắt này sục sôi không gì sánh được, lưu thông giữa mình và Đàm Tiểu Hữu.
Cái miệng nhỏ bên dưới của tiểu miêu yêu ngoan hơn bản thân nhiều, nó hưởng thụ kết hợp trước đây không có, sảng khoái đến gần như co rút, càng ngày càng có nhiều dịch nhờn tiết ra từ thành ruột, khiếp lần giao hợp này trở nên càng dâm đãng và vui vẻ hơn. Đàm Tiểu Hữu không ngừng run rõ ràng cơ thể đã bị trói buộc vững vàng trong lòng Liên Trạm, lại còn muốn cọ vào trong, vào giờ phút như thế này nghe theo bản năng làm cậu cảm nhận được khoan khoái và hạnh phúc.
Liên Trạm không hôn môi với cậu nữa, buông tha đôi môi đã hơi sưng của cậu, để tiếng rên rỉ của cậu có thể tràn ra khỏi miệng. Lúc này Đàm Tiểu Hữu lại muốn giơ tay bịt miệng mình, ngượng ngùng thốt ra.
côn th*t thô nóng đâm rút trong lỗ nhỏ của cậu, không tính là kỹ xảo thành thạo, nhưng lại hết lần này đến lần khác đều có thể khơi lên phản ứng lớn nhất của cậu. Yêu lực theo khoái cảm chảy qua chảy lại giữa cơ thể hai người, Đàm Tiểu Hữu sướng đến nỗi căn bản quỳ không nổi, hai cái xương đùi giống như trang trí, mềm oặt co quắp, để côn th*t kia mỗi lần đi vào đều đến nơi sâu nhất.
Từ trước đến nay Liên Trạm luôn cẩn thận lạnh lùng, nhưng đến thời khắc thế này, đáy lòng hắn có một thứ khác đang lên men. Hắn nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn đáng thương của Đàm Tiểu Hữu, kéo bàn tay đã đổ mồ hôi xuống, bao trong tay, sáp lại nói: “Sao vậy, tôi dạy không tốt à?”
Đàm Tiểu Hữu khóc lóc nói: “Thầy giáo khốn kiếp…”
Còn chưa dứt lời, Liên Trạm đã đâm mạnh vào trong một cái, dọa cậu sợ hãi kêu lên, lại mắng: “Nhẹ thôi!”
Trong lúc làm tình ai nghe lời người yêu biệt nữu yếu ớt của mình, người đó là đồ ngu. Liên Trạm vô sỉ nắm eo cậu, khống chế cả người cậu lắc lư lên xuống trên côn th*t của mình, chẳng mấy chốc Đàm Tiểu Hữu đã mắng cũng mắng không nổi, vẫn muốn dốc sức kìm nén rên rỉ.
Liên Trạm thử khống chế yêu lực quen thuộc lại xa lạ này chảy đến nơi hai người giao hợp, tiểu miêu yêu nhanh chóng mất khống chế rất rõ ràng, bị chọc vào đến nỗi ngón chân cũng liều mạng cuộn lại, toàn thân đỏ bừng, rên rỉ nhịn đến cuối cùng, còn chuyển thanh âm thanh “meo” như khóc tỉ tê.
Trong nháy mắt nghe thấy âm thanh “meo” kia, Liên Trạm không kìm được, chỉ cảm thấy trong lòng như bị chọc vào điểm yếu, tê dại, kéo theo yêu lực cũng không khống chế được tiết ra lần nữa. Bàn tay hắn siết chặt eo Đàm Tiểu Hữu lại, đưa côn th*t vào nơi sâu nhất, tiểu miêu yêu bị kích thích đến nỗi ngửa đầu lên, cái nhổ trắng nõn mảnh mai bị kéo thành một đường cong xinh đẹp, hai người họ cùng đạt đến cao trào.
Tinh dịch của Liên Trạm bắn vào trong cơ thể cậu, tinh dịch của Đàm Tiểu Hữu thì làm ướt một bên quần áo hắn, vừa vặn đối xứng với lần đầu tiên.
Tiểu miêu yêu vẫn rơi vào trong dư vị, víu trên người hắn, khóc thút thít không ngừng. Liên Trạm chưa bao giờ cảm nhận được tình ái vui sướng như thế, giơ bàn tay to lên sờ sờ đầu cậu.
Nhất thời hứng khởi, Liên Trạm lại nhỏ giọng hỏi: “Cục cưng, thoải mái không?”
Đàm Tiểu Hữu không chịu nổi cậu nói này, nổi khùng cắn cổ cắn, tay cũng không ôm hắn, ngón tay giở trò xấu véo thịt hắn.
Liên Trạm shh một tiếng, nhịn đau nói: “Nếu cắn tiếp, cẩn thận tôi hứng lên lần nữa, lại làm một lần.”
Lúc này Đàm Tiểu Hữu mới không cam lòng nới lỏng miệng, lẩm bẩm mắng hắn: “Không biết xấu hổ.” Dừng một lát, lại nói: “Sao vẫn chưa đi ra!”
Liên Trạm nếm được chỗ ngọt của vật nhỏ này, chỉ khẽ cười một tiếng, nâng mặt cậu lên, cũng không trả lời, đón thêm một nụ hôn nữa.
Tóc Liên Trạm chưa khô, nhưng cũng không nhỏ nước, bởi vì ẩm mà màu tóc càng đen như mực. Hắn mặc áo ngủ còn hai khuy áo chưa cài, lộ ra một mảng nhỏ lồng ngực rắn chắc khỏe đẹp cân đối, tư thế thả lỏng tùy ý, khi liếc mắt, tim Đàm Tiểu Hữu không hiểu sao thịch một cái, đi đến bên cạnh hắn.
Áo ngủ vốn đặt ở đó không cánh mà bay.
Cậu dữ dằn chọc Liên Trạm một cái: “Quần áo đâu?”
Liên Trạm nói: “Cậu đoán đi.”
Đùa mèo là chuyện chơi vui nhất. Đàm Tiểu Hữu sẽ không đoán với hắn đâu, lập tức hiểu ý đồ của hắn thành muốn đối đầu với mình, không chịu bị hắn dắt mũi, quét mắt nhìn xung quanh, lại lườm hắn một cái.
Liên Trạm giấu quần áo giữa lưng ghế sofa và gối dựa sau lưng mình, kẹp lại lộ ra một góc áo nhỏ. Đàm Tiểu Hữu nhìn thấy bò qua túm, Liên Trạm cũng không biết điều, không nhúc nhích, bực đến nỗi Đàm Tiểu Hữu đe hắn: “Anh mấy tuổi còn quậy như thế!”
“So với ba tuổi lớn hơn mấy tuổi là được rồi.”
Đàm Tiểu Hữu bị hắn xem thường như vậy, giơ tay muốn đánh người, kết quả không quỳ vững, đầu gối trượt đi, toàn bộ cơ thể ngã trên người Liên Trạm. Liên Trạm lanh tay lẹ mắt, gạt bài tập qua một bên, đỡ được cậu, hai cánh tay vững vàng vớt được cơ thể cậu.
Tiểu miêu yêu lập tức không nói lời nào.
Liên Trạm hơi cúi đầu, mặt hai người cách rất gần, khoảng tầm năm, sáu centimet. Bọn họ dùng chung một loại sữa tắm, mùi trên người cũng vô cùng giống, nhưng chẳng biết tại sao, lại có khác biệt vi diệu.
Đàm Tiểu Hữu chỉ cảm thấy bị một loại hormone chỉ thuộc về đàn ông lớn tuổi đập vào mặt, hun đến nỗi cậu ngây dại, chưa chống được hai lần vành tai đã nóng rang.
Liên Trạm cười nói: “Cậu như vậy còn muốn đè tôi.”
Đàm Tiểu Hữu cố chấp nói: “Có vấn đề gì không?!”
Liên Trạm thử thăm dò, đưa mặt mình lại gần một chút, hôn một cái lên đôi môi mềm mại của cậu.
Đàm Tiểu Hữu không hề có sức chống cự. Cậu không giống thằng nhóc trong lúc mất trí nhớ nóng bỏng chủ động, không có chút xấu hổ nào, ngạo kiều (ngoài lạnh trong nóng) mới là bản tính của cậu, muốn bảo cậu thẳng thắn đi lấy lòng một người như vậy, với cậu mà nói hoàn toàn là thiên phương dạ đàm*.
*thiên phương dạ đàm: ý là những chuyện bất kể nỗ lức trả giá bao nhiêu cũng không hoàn thành được, trích từ “Nghìn lẻ một đêm”
Nhưng cậu lại không chịu thua.
Cứ thế bị Liên Trạm hôn, không hôn lại, không phải giống như mình thua sao?
Cậu giơ hai cánh tay trắng nhỏ lên, siết chặt cổ Liên Trạm, không giống đang thân mật trái lại giống phân cao thấp mà hôn lên. Cậu kéo cổ Liên Trạm ngồi dậy, lại hôn mạnh hơn chút, đầu lưỡi hung tợn liếm Liên Trạm, khi Liên Trạm đáp lại, lại không tự giác cắn chặt răng, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi đối phương.
Tay Liên Trạm thay đổi vị trí, vỗ vỗ lên mông cậu, xem như nhắc nhở.
Đàm Tiểu Hữu hơi mất mặt, cậu cũng như đáp lễ, bóp gáy Liên Trạm, tiếp đó mới thả lỏng, bắt đầu ấp ủ lần nữa. Thân trên của cậu vẫn trần truồng, áp sát trên người Liên Trạm, cái mông cũng dần dần được hai cánh tay mạnh mẽ ôm lên, chuyển thành ngồi trên người Liên Trạm, hôn môi với hắn.
Liên Trạm cũng không tính là cường thế, cố ý để cậu chiếm chút hời, mặc cho đầu lưỡi của cậu xông vào, tự cho là chiếm được lợi thế làm mưa làm gió trong miệng mình. Hắn nghênh đón động tác của tiểu miêu yêu, dịu dàng dẫn đường, một lát sau mới dần phản công, cuốn ngược lại đối phương.
Yêu khí theo cảm xúc của bọn họ, phát ra một cách tự nhiên, quấn quýt lấy nhau. Cơ thể cũng từ từ nóng lên, trong lúc bất giác, họ đã ôm chặt nhau, đổi thành tư thế thoải mái nhất.
Đàm Tiểu Hữu vẫn quá non, không bao lâu, đã bị Liên Trạm hôn đến mức không thở được, “ư ưm” vặn vẹo mông, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Hai cơ thể đã từng kết hợp dễ dàng khơi lên phản ứng của đối phương nhất, nhất là còn ở khoảnh khắc gợi tình như thế.
Khăn tắm của Đàm Tiểu Hữu đã lỏng ra, dù sao cũng không thắt chặt, chim nhỏ của cậu cứ thế chĩa vào bụng Liên Trạm. Liên Trạm cũng không ngoại lệ, cây gậy phía dưới cách một lớp vải cóc, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đâm chân Đàm Tiểu Hữu.
Hắn bóp bóp cái mông của cậu trai trong ngực: “Nhóc con, em đã học được cách làm sao lên giường với tôi chưa?”
Cơ thể của Đàm Tiểu Hữu luôn thành thật hơn con người của cậu rất nhiều, trong lòng vẫn đang tưởng tượng mình làm thế nào để khiến cho Liên Trạm cực khoái, cơ thể trước tiên đã nhớ lại cảm giác ngây ngất khi giao hợp với người này.
Cậu có lòng này cũng không có năng lực thực hành, vùi đầu vào cần cổ Liên Trạm, lẩm bẩm nói: “Vẫn chưa học được.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Liên Trạm biết rõ còn cố hỏi.
Tay Đàm Tiểu Hữu nắm lấy quần áo hắn, cắn cổ hắn một cái, giọng nói vừa nhỏ vừa mập mờ: “Anh dạy em một lần…”
Cậu theo bản năng và tâm lý muốn gần gũi với Liên Trạm vào giờ phút này. Dù sao quan hệ hai người họ đã thay đổi, Liên Trạm cũng sẽ không từ chối cậu… vậy chuyện kia đẩy về sau cũng không có gì to tát.
Cậu cũng không phải người làm ra vẻ gì! Đã làm một lần với Liên Trạm thôi!
Liên Trạm hôn hôn lỗ tai cậu, cánh tay rắn chắc vòng xuống nách và đầu gối cậu, lập tức ôm ngang người lên. Đàm Tiểu Hữu vẫn đang cân nhắc một lần trong lòng, mình có thể ôm hắn hay không, kết luận cuối cùng là không thể, không có hơi sức kia, thế là lại cắn một cái lên cổ hắn như xả giận.
Răng lúc hình người đương nhiên khác biệt răng lúc nguyên hình, không sắc nhọn lắm, cắn như làm nũng với tán tỉnh. Hầu kết Liên Trạm trượt lên xuống, tăng tốc bước chân ôm cậu vào phòng.
Yêu lực của họ cùng ngọn nguồn, lại đã kết yêu duyên, trên thế giới không có ai thân mật hơn hai người họ. Cơ thể họ hiểu nhau, Đàm Tiểu Hữu vừa được đặt xuống giường, hơi rời khỏi ôm ấp với một giây, lập tức cảm thấy không vừa lòng, cực nhanh vọt lên ôm hắn, lại hôn một cái.
Tiểu miêu yêu chủ động thân mật cũng là niềm vui bất ngờ, hơi thở của Liên Trạm nặng hơi chút, một bên hôn lại, một bên bùng tay vòng lấy eo nhỏ của cậu, bàn tay trượt xuống dưới. Lướt qua sống lưng nhẵn bóng mượt mà là một lõm nhỏ, hai cánh mông thịt có vẻ đẫy đà kẹp lấy bàn tay hắn.
Đàm Tiểu Hữu nhất thời không kìm được, cái đuôi không chịu sự khống chế của cậu mọc ra.
Đuôi dài lông mềm màu cam đong đưa hai lần, bị Liên Trạm bắt được, ngón tay xoa xoa ở phần đầu, tiểu miêu yêu lập tức bật ra tiếng thở dốc vừa sợ vừa nôn nóng. Bàn tay cầm toàn bộ cái đuôi, vuốt từ phần đầu đến phần gốc, cả cơ thể của tiểu miêu yêu ngã oặt trên người hắn, cũng không hôn với hắn, trách móc hắn: “Đừng sờ bừa!”
“Em biến đuôi ra, không phải để tôi sờ à?”
Cả khuôn mặt của Đàm Tiểu Hữu cũng nóng rang: “Lại, lại không phải em muốn biến… ư a!”
Móng tay Liên Trạm gãi gãi phần gốc, toàn thân cậu tê dại, một tí sức lực cũng không có.
Bàn tay lớn nóng bỏng cuối cùng buông tha cái đuôi của cậu, đi vòng quanh giữa khe mông cậu lần nữa. Đàm Tiểu Hữu thở phì phò, vẫn nhớ kiên thức mình học tập mấy hôm nay: “Cái đó, chất bôi trơn!”
Tay Liên Trạm đã tìm được nơi nho nhỏ kia, lỗ nhỏ lúc đóng lúc mở, dường như nơi có cảm ứng với hắn, lần đầu tiên đụng vào, lập tức mềm dần theo tâm ý của hắn, lại có chút dịch trong tiết ra. Đàm Tiểu Hữu sợ đến nỗi toàn thân đều không khỏe, Liên Trạm thì cắn vành tai cậu, mập mờ không rõ nói: “Chất bôi trơn gì đó căn bản không dùng đến… chẳng phải tự em có à?”
Đàm Tiểu Hữu là tiểu yêu dành riêng cho hắn, cơ thể này đương nhiên sẽ phục vụ cho hắn.
Tiểu miêu yêu xấu hổ thở mạnh cũng không dám, dầu gì cậu cũng cảm thấy mình là anh chàng bình thường, cái chuyện sẽ chảy… chảy nước này, cho cậu một trăm cuốn tiểu hoàng thư (sách xxx) cậu cũng sẽ không nghĩ ra được!
Liên Trạm ôm vững cơ thể mềm như nước của cậu, bản thân ngồi trên giường, để Đàm Tiểu Hữu tách hai chân quỳ trên đùi mình, ngón tay bắt đầu khai thác ở phía sau. Tuy trước Đàm Tiểu Hữu hắn chưa bao giờ có kinh nghiệm tình trường, nhưng cũng là đại yêu có kiến thức sinh lý bình thường, vào lúc này nên làm thế nào, đương nhiên hắn hết sức rõ ràng.
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, cầm bút nhiều năm, bên cạnh ngón trỏ và ngón giữa đều có vết chai mỏng. Một ngón tay hai ngón tay đều đi vào thuận lợi đến bất ngờ, lỗ nhỏ kia căn bản chưa bao giờ có nhiều chống cự đã đón nhận hắn, giống như mong đợi hắn đến đã lâu rồi. Huyệt thịt nóng ẩm cắn lấy ngón tay hắn, còn muốn tìm kiếm nhiều hơn.
Sau khi sức lực khiếp sợ qua đi, xấu hổ lại xông lên gấp đôi, Đàm Tiểu Hữu chẳng dám ngẩng đầu, cắn cổ Liên Trạm, không có tiền đồ nói: “Có phải anh bỏ thuốc mê hồn cho em không…”
Giọng cậu thay đổi rất nhiều so với bình thường, cuối cùng còn kèm theo giọng nghẹn ngào.
“Bớt nói nhảm.” Giọng Liên Trạm cũng khàn không ít, ngón tay xấu xa nhấn một cái vào điểm nhạy cảm của cậu, đưa đến tiếng rên rỉ cất cao của cậu, “Chăm chỉ học, đây là dạy kèm người của mình. Tiểu miêu yêu như em phụ thuộc ở tôi, cơ thể tự nhiên sẽ điều chỉnh đến trạng kết hợp thích hợp nhất, đây là bài dạy trên lớp sinh lý ở yêu giới, tôi đoán em cũng chưa từng học, nhớ cho kỹ.”
Hắn hiếm khi nghe mấy khóa học như thế, làm khó hắn bây giờ còn có thể nhớ lại, lấy ra khoe khoang.
Rõ ràng Đàm Tiểu Hữu cũng không được kiến thức này an ủi, ngược lại còn vì khoái cảm tuôn trào, càng ngày càng đắm chìm. Lực tự kiềm chế của tiểu miêu yêu như cậu rất thấp, cơ thể vừa rơi vào trạng thái này, đã không nhịn được muốn hiện nguyên hình, chưa được mấy lần, lỗ tai cũng đã biến ra, run run rẩy rẩy lay động, vừa khéo ngay bên miệng Liên Trạm. Liên Trạm bèn thổi hai cái về phía nó, nóng rang ghẹo người, tiểu miêu yêu không duy trì được, làm cũng chưa làm, chim nhỏ đã ngoan ngoãn bắn một lần.
Cây gậy có chút xinh xắn chọc vào quần áo Liên Trạm, ngay cả lỗ sáo cũng mơn trơn với vải vóc, lúc xuất tinh toàn bộ cơ thể cũng run lên, chất lỏng trắng đục dính bên trên. Đầu óc Đàm Tiểu Hữu trống rỗng, đời này chưa bao giờ có lúc bất lực như thế, Liên Trạm buồn cười vỗ vỗ mông cậu, mở rộng cũng đủ rồi, lúc ngón tay rút ra, cảm giác ma sát còn khiến tiểu miêu yêu lại rên tỉ một tiếng thật dài.
Tay hắn nâng mông Đàm Tiểu Hữu, kéo quần lót của mình xuống, cũng lộ ra gậy th*t nóng rực giữa hai chân. Quy đầu vừa đi vào, Đàm Tiểu Hữu đã bị kéo lại từ cảm giác đờ đẫn sau khi cao trào, lúc này mới nhận thấy hoảng sợ, ngẩng đầu, đôi mắt ướt át nhìn hắn.
Thiếu niên miêu yêu tóc đen thấm ướt, rối tung, giữa tóc đen còn lộ ra hai cái tai màu cam, đáng thương run rẩy giống như bị hoảng sợ. Làn da cậu trắng nõn mềm mịn, đỏ thấu từ bên dưới, đôi mắt to cũng chứa hơi nước, trút đi sự bướng bỉnh và ra vẻ của ngày thường, tỏ ra làm người yêu thương.
Nhưng cái miệng của cậu vẫn tránh không được muốn mạnh một chút: “Không được quá thô bạo, phải nhẹ thôi!”
Đỉnh đầu to lớn của Liên Trạm được lỗ nhỏ của cậu ngậm lấy, chỗ kia giống như cái miệng thật mở ra, tham ăn lại đói khát, cắn chim to của hắn không ngừng nhúc nhích. Rõ ràng vô cùng khát vọng, cố tình chủ nhân của cơ thể này vẫn muốn bướng bỉnh.
Lần đầu tiên hắn lờ đi lời nói của Đàm Tiểu Hữu, dù sao nhóc bản thân nhóc con này cũng quỳ không nổi, còn chẳng phải do hắn muốn làm gì thì làm. Hắn ghé lại gần, cắn đôi môi mềm mại kia, chặn lại lời kế tiếp, thò tay xuống dưới, một mạch cả cây gậy th*t đều cắm vào.
Vào lúc này yêu lực đạt đến đỉnh điểm hợp nhất, Đàm Tiểu Hữu mơ hồ rên rỉ, cơ thể không nói được là khó chịu hay dễ chịu mà không ngừng run rẩy. Đuôi của cậu luống cuống cụp xuống lại cong lên, từ từ quấn lấy cổ tay Liên Trạm, giống như động tác bản năng.
Cậu bị Liên Trạm hôn, nửa câu cũng không nói nên lời, nước mắt tích tụ đã lâu trong mắt rơi xuống, nhưng đang khóc, nhưng chim nhỏ vừa bắn không lâu lại vượt qua thời kỳ chịu lửa*, thành thật cứng lên lần nữa.
*thời kỳ chịu lửa: ở sinh vật sau khi phản ứng với một kích thích nào đó, trong một thời gian nhất định cho dù kích thích tiếp, cũng không sinh ra phản ứng.
Liên Trạm bỏ bê mấy năm luyện yêu lực, nhưng hình như vào giờ phút này đã làm chủ được nó. Cả cây gây của hắn chôn trong cơ thể tiểu miêu yêu, khoảng cách tiếp xúc nhỏ hơn 0, hắn ôm chặt tiểu yêu vào lòng, thân dưới đâm lên phía trên, lại khống chế yêu lực trong nháy mắt này sục sôi không gì sánh được, lưu thông giữa mình và Đàm Tiểu Hữu.
Cái miệng nhỏ bên dưới của tiểu miêu yêu ngoan hơn bản thân nhiều, nó hưởng thụ kết hợp trước đây không có, sảng khoái đến gần như co rút, càng ngày càng có nhiều dịch nhờn tiết ra từ thành ruột, khiếp lần giao hợp này trở nên càng dâm đãng và vui vẻ hơn. Đàm Tiểu Hữu không ngừng run rõ ràng cơ thể đã bị trói buộc vững vàng trong lòng Liên Trạm, lại còn muốn cọ vào trong, vào giờ phút như thế này nghe theo bản năng làm cậu cảm nhận được khoan khoái và hạnh phúc.
Liên Trạm không hôn môi với cậu nữa, buông tha đôi môi đã hơi sưng của cậu, để tiếng rên rỉ của cậu có thể tràn ra khỏi miệng. Lúc này Đàm Tiểu Hữu lại muốn giơ tay bịt miệng mình, ngượng ngùng thốt ra.
côn th*t thô nóng đâm rút trong lỗ nhỏ của cậu, không tính là kỹ xảo thành thạo, nhưng lại hết lần này đến lần khác đều có thể khơi lên phản ứng lớn nhất của cậu. Yêu lực theo khoái cảm chảy qua chảy lại giữa cơ thể hai người, Đàm Tiểu Hữu sướng đến nỗi căn bản quỳ không nổi, hai cái xương đùi giống như trang trí, mềm oặt co quắp, để côn th*t kia mỗi lần đi vào đều đến nơi sâu nhất.
Từ trước đến nay Liên Trạm luôn cẩn thận lạnh lùng, nhưng đến thời khắc thế này, đáy lòng hắn có một thứ khác đang lên men. Hắn nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn đáng thương của Đàm Tiểu Hữu, kéo bàn tay đã đổ mồ hôi xuống, bao trong tay, sáp lại nói: “Sao vậy, tôi dạy không tốt à?”
Đàm Tiểu Hữu khóc lóc nói: “Thầy giáo khốn kiếp…”
Còn chưa dứt lời, Liên Trạm đã đâm mạnh vào trong một cái, dọa cậu sợ hãi kêu lên, lại mắng: “Nhẹ thôi!”
Trong lúc làm tình ai nghe lời người yêu biệt nữu yếu ớt của mình, người đó là đồ ngu. Liên Trạm vô sỉ nắm eo cậu, khống chế cả người cậu lắc lư lên xuống trên côn th*t của mình, chẳng mấy chốc Đàm Tiểu Hữu đã mắng cũng mắng không nổi, vẫn muốn dốc sức kìm nén rên rỉ.
Liên Trạm thử khống chế yêu lực quen thuộc lại xa lạ này chảy đến nơi hai người giao hợp, tiểu miêu yêu nhanh chóng mất khống chế rất rõ ràng, bị chọc vào đến nỗi ngón chân cũng liều mạng cuộn lại, toàn thân đỏ bừng, rên rỉ nhịn đến cuối cùng, còn chuyển thanh âm thanh “meo” như khóc tỉ tê.
Trong nháy mắt nghe thấy âm thanh “meo” kia, Liên Trạm không kìm được, chỉ cảm thấy trong lòng như bị chọc vào điểm yếu, tê dại, kéo theo yêu lực cũng không khống chế được tiết ra lần nữa. Bàn tay hắn siết chặt eo Đàm Tiểu Hữu lại, đưa côn th*t vào nơi sâu nhất, tiểu miêu yêu bị kích thích đến nỗi ngửa đầu lên, cái nhổ trắng nõn mảnh mai bị kéo thành một đường cong xinh đẹp, hai người họ cùng đạt đến cao trào.
Tinh dịch của Liên Trạm bắn vào trong cơ thể cậu, tinh dịch của Đàm Tiểu Hữu thì làm ướt một bên quần áo hắn, vừa vặn đối xứng với lần đầu tiên.
Tiểu miêu yêu vẫn rơi vào trong dư vị, víu trên người hắn, khóc thút thít không ngừng. Liên Trạm chưa bao giờ cảm nhận được tình ái vui sướng như thế, giơ bàn tay to lên sờ sờ đầu cậu.
Nhất thời hứng khởi, Liên Trạm lại nhỏ giọng hỏi: “Cục cưng, thoải mái không?”
Đàm Tiểu Hữu không chịu nổi cậu nói này, nổi khùng cắn cổ cắn, tay cũng không ôm hắn, ngón tay giở trò xấu véo thịt hắn.
Liên Trạm shh một tiếng, nhịn đau nói: “Nếu cắn tiếp, cẩn thận tôi hứng lên lần nữa, lại làm một lần.”
Lúc này Đàm Tiểu Hữu mới không cam lòng nới lỏng miệng, lẩm bẩm mắng hắn: “Không biết xấu hổ.” Dừng một lát, lại nói: “Sao vẫn chưa đi ra!”
Liên Trạm nếm được chỗ ngọt của vật nhỏ này, chỉ khẽ cười một tiếng, nâng mặt cậu lên, cũng không trả lời, đón thêm một nụ hôn nữa.
Tác giả :
Nguyệt Bán Đinh