Mèo Tinh Nhà Ta
Chương 30
Mèo em rủ tới mèo anh, vì vậy hiện tại Trình Hiến nuôi hai còn mèo, còn thêm một con bồ câu thường xuyên tới xin cơm.
“Chua quá.” Bạch đại ca gắp xong miếng cá chua ngọt liền cho ý kiến.
“Chủ nhân, phải sửa đổi nga.” Đoàn Tử cười tủm tỉm.
“Rõ.”
“Rau cũng phải thêm đường.” Bạch đại ca chĩa chĩa đũa vào đĩa rau, nói.
“Đại ca thích đồ ngọt.” Đoàn Tử chớp chớp mắt nói với chủ nhân.
“Hảo.”
“Không dùng trà Long Tĩnh.” Bạch đại ca nhấp hớp trà, buồn bã nói.
“Đại ca hơi ám ảnh với từ Long Tĩnh.” Đoàn Tử nhỏ giọng nói. Bởi vì tên đạo sĩ kia tên là Long Tĩnh Thành.
“… Được.”
Trình Hiến mang tiếng là chủ nhân, nhưng xem ra hai anh em nhà mèo mới giống chủ.
“Đại ca, sao ngươi lại ghét tên đạo sĩ kia như thế?” lúc chủ nhân không có ở nhà, Đoàn Tử hỏi ca ca lúc cả hai đang ngồi xem TV, thỉnh thoảng tu luyện, không có việc gì thì sẽ tán gẫu.
“Hắn rất phiền.” Bạch đại ca cầm điều khiển chuyển từ kêng 1 đến kênh 100, rồi lại đảo lại một vòng từ 100 về 1, vẫn chưa chọn được tiết mục nào để xem.
“Phiền thế nào?”
“So với ngươi còn phiền hơn.”
Đoàn Tử méo miệng: “Phiền theo kiểu gì.”
“Chết cũng không chịu buông.” Bạch tổng lười biếng nói.
Đoàn Tử : hắn thầm mến ngươi? Thầm mến ngươi? Thầm mến ngươi? … Hắn thực sự là quá bất hạnh rồi.
“Hắn là con người, sống vài chục năm thôi mà, bám dai lắm cũng có ngày chết thôi.” Đoàn Tử lại nói.
Ánh mắt Bạch đại ca thoáng u ám đi vài phần: “Ta bị hắn ám ba đời rồi !”
Miệng Đoàn Tử kéo thành hình chữ O, một câu nói mắc trong cổ họng nói không được.
Đại ca, ngươi thật xấu xa.
Hại người ta chết ba đời, độc ác a.
Linh hồn Đoàn Tử vì quá choáng mà thoát xác bay phất phơ vật vờ, thì ra số phận đạo sĩ kia bi thảm như vậy a, ba kiếp rồi vẫn nhớ mãi không quên ca ca của hắn a, ôi chao, hắn cũng không uống Mạnh bà thang sao?
Một em bồ câu đen xì bay tới đậu bên cửa sổ, vỗ vỗ cánh rồi lại đạp đạp chân quẳng ra cho Bạch lão đại một phong thư.
“A Ngốc nhuộm tóc sao?” Đoàn Tử 囧 nói.
Đoàn Tử ca ca đọc thư xong tím xanh cả mặt.
“Làm sao vậy?” Đoàn Tử nơm nớp lo sợ hỏi.
Bạch đại ca nhe răng cười: “Hảo, rất hảo.”
“Ta rất tốt a…” Đoàn Tử bị dọa phát hoảng, Bạch Phồn thật nhiều năm rồi không cười một điệu cười nhìn kinh như vậy a.
“Ta muốn đi xa vài hôm, ngươi xem sao rồi tính.”
Đoàn Tử thoáng cái giật mình, đi xa vài hôm? Đó chính là mặc hắn muốn làm gì thì làm sao?
“Nếu lúc ta về ngươi và tên chủ nhân kia có quan hệ mờ ám gì ta sẽ giết hắn đó.” Đoàn Tử ca ca không quên uy hiếp.
Đoàn Tử đảo mắt.
Nếu ta và chủ nhân thực sự nấu gạo thành cơm ngươi chắc chắn không có cách phá.
“Chua quá.” Bạch đại ca gắp xong miếng cá chua ngọt liền cho ý kiến.
“Chủ nhân, phải sửa đổi nga.” Đoàn Tử cười tủm tỉm.
“Rõ.”
“Rau cũng phải thêm đường.” Bạch đại ca chĩa chĩa đũa vào đĩa rau, nói.
“Đại ca thích đồ ngọt.” Đoàn Tử chớp chớp mắt nói với chủ nhân.
“Hảo.”
“Không dùng trà Long Tĩnh.” Bạch đại ca nhấp hớp trà, buồn bã nói.
“Đại ca hơi ám ảnh với từ Long Tĩnh.” Đoàn Tử nhỏ giọng nói. Bởi vì tên đạo sĩ kia tên là Long Tĩnh Thành.
“… Được.”
Trình Hiến mang tiếng là chủ nhân, nhưng xem ra hai anh em nhà mèo mới giống chủ.
“Đại ca, sao ngươi lại ghét tên đạo sĩ kia như thế?” lúc chủ nhân không có ở nhà, Đoàn Tử hỏi ca ca lúc cả hai đang ngồi xem TV, thỉnh thoảng tu luyện, không có việc gì thì sẽ tán gẫu.
“Hắn rất phiền.” Bạch đại ca cầm điều khiển chuyển từ kêng 1 đến kênh 100, rồi lại đảo lại một vòng từ 100 về 1, vẫn chưa chọn được tiết mục nào để xem.
“Phiền thế nào?”
“So với ngươi còn phiền hơn.”
Đoàn Tử méo miệng: “Phiền theo kiểu gì.”
“Chết cũng không chịu buông.” Bạch tổng lười biếng nói.
Đoàn Tử : hắn thầm mến ngươi? Thầm mến ngươi? Thầm mến ngươi? … Hắn thực sự là quá bất hạnh rồi.
“Hắn là con người, sống vài chục năm thôi mà, bám dai lắm cũng có ngày chết thôi.” Đoàn Tử lại nói.
Ánh mắt Bạch đại ca thoáng u ám đi vài phần: “Ta bị hắn ám ba đời rồi !”
Miệng Đoàn Tử kéo thành hình chữ O, một câu nói mắc trong cổ họng nói không được.
Đại ca, ngươi thật xấu xa.
Hại người ta chết ba đời, độc ác a.
Linh hồn Đoàn Tử vì quá choáng mà thoát xác bay phất phơ vật vờ, thì ra số phận đạo sĩ kia bi thảm như vậy a, ba kiếp rồi vẫn nhớ mãi không quên ca ca của hắn a, ôi chao, hắn cũng không uống Mạnh bà thang sao?
Một em bồ câu đen xì bay tới đậu bên cửa sổ, vỗ vỗ cánh rồi lại đạp đạp chân quẳng ra cho Bạch lão đại một phong thư.
“A Ngốc nhuộm tóc sao?” Đoàn Tử 囧 nói.
Đoàn Tử ca ca đọc thư xong tím xanh cả mặt.
“Làm sao vậy?” Đoàn Tử nơm nớp lo sợ hỏi.
Bạch đại ca nhe răng cười: “Hảo, rất hảo.”
“Ta rất tốt a…” Đoàn Tử bị dọa phát hoảng, Bạch Phồn thật nhiều năm rồi không cười một điệu cười nhìn kinh như vậy a.
“Ta muốn đi xa vài hôm, ngươi xem sao rồi tính.”
Đoàn Tử thoáng cái giật mình, đi xa vài hôm? Đó chính là mặc hắn muốn làm gì thì làm sao?
“Nếu lúc ta về ngươi và tên chủ nhân kia có quan hệ mờ ám gì ta sẽ giết hắn đó.” Đoàn Tử ca ca không quên uy hiếp.
Đoàn Tử đảo mắt.
Nếu ta và chủ nhân thực sự nấu gạo thành cơm ngươi chắc chắn không có cách phá.
Tác giả :
Bạc Một Bạch Luân