Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!
Chương 79: Giả quyết
- Anh đã vui chưa, thế này đã đủ rồi chứ - cô nhìn hắn nói ánh mắt phẫn hận
- Đừng, đừng ghét bỏ anh, anh thực sự xin lỗi, anh không muốn điều này xảy ra, đừng ghét bỏ anh - hắn nhìn thấy ánh mắt đó của cô liền hoảng sợ tột cùng ôm lấy cô vào lòng
- Bỏ ra, lời xin lỗi của anh không biết tôi đã nghe biết bao nhiêu lần rồi tôi chán phải nghe anh nói rồi tất cả đều là giả dối - cô nói rồi đẩy hắn ra
Chợt cơ thể truyền tới cảm giác đau đớn. Cô cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu, thực sự rất đau, cô cố tỏ ra kiên cường, cố tỏ ra mạnh mẽ bao nhiều thì cô càn cảm thấy bản thân mình đáng thương bấy nhiêu. Thật là nhục nhã, cô vốn không muốn chuyện này xảy ra, cô thực sự không muốn, đáy lòng của cô đau lắm, dù yêu hắn nhiều tới bao nhiêu nhưng cái cô nhận được từ hắn chẳng bao giờ được gọi là hạnh phúc cả.
Lúc trước khi sinh nhật của cô, lúc đó cô cũng quên mất rằng hôm đó là sinh nhật mình, ngày hôm đó hắn đã làm cô rất bất ngờ, thực sự cô đã rất vui, cô cứ nghĩ hắn đã thay đổi tính cách của mình, hắn không còn như trước ích kỷ chỉ nghĩ tới bản thân, không còn độc đoán như trước, có lẽ hắn đã ôn nhu hơn, đã hiểu cảm giác của cô hơn vậy mà hoá ra là cô nhầm, nhầm to rồi. Hắn vẫn như vậy chẳng qua chỉ là che đậy đi thôi, hắn vẫn như vậy, độc đoán, cô chấp, chỉ nghĩ tới bản thân không màng tới cảm nhận của người khác.
- Thực sự anh không hề nói dối...anh thực sự yêu em mà - hắn nói, trong lòng bị tổn thương lắm, không kìm được nước mắt mình
- Bỏ ra đi, đừng nói dối nữa, tôi không muốn nghe - cô hất tay hắn ra khỏi tay mình
- Anh không hề nói dối, anh nói thật mà - hắn nói rồi như một đứa trẻ con giữ khư khư tay của cô, giọng nói có mấy phần uỷ khuất
Cô nhìn thấy những giọt nước mắt của hắn, cô không ngờ là hắn đã khóc, khóc vì cô không tin lời của hắn, có lẽ hắn đã phải chịu nhiều tổn thương tịch tụ lại cho nên khi không được cô tin tưởng hắn liền như vậy mà phát khóc. Nhìn thấy những giọt nước mắt kia, cô không nỡ nói lời tổn thường với hắn nhưng mà thực sự là ai tổn thương ai đâu, thực sự ai mới là người phải khóc đây.
Lạnh lùng gạt tay hắn đi, cô ôm chặt lấy chiếc chăn quấn ở thân thể mình quay lưng dời đi, khi tới cửa phòng liền bị một vòng tay to khoẻ rắn chắc ôm lại. Hắn cố níu kéo cô ở lại. Cô cảm giác được ở vai mình có chút ẩm ướt, cô đưa mắt mình ra nhìn liền thấy những giọt nước mắt của hắn như những viên pha lê rơi xuống vai cô. Cô không biết mình lên làm gì cả, chỉ đứng im vậy thôi.
Nếu như cô quay lại cho hắn một bạt tai thì chắc hắn sẽ khóc thành cái dạng gì nữa, nhưng nếu cô ở lại có lẽ đứa trẻ to xác này sẽ nín ngay lập tức. Cô quay lưng lại, đưa tay mình lau nước mắt cho hắn, dù cho cô có cố tỏ ra xa cách hay lạnh lùng với hắn nhưng nếu như thấy hắn khóc có lẽ cô sẽ mềm lòng, cô không thể cứng rắn khi nhìn thấy những giọt nước mắt kia.
Hắn nhìn thấy cô quay lại liền vui mừng đứng im để cô gạt đi những giọt nước mắt. Mặc dù vậy một nơi nào đó trong thâm tâm vẫn cảm thấy bất an, khuôn mặt cô vẫn như cũ, thơ ơ với hắn. Bỗng tay của cô rơi khỏi mặt hắn, hai tay siết chặt vào nhau, có lẽ cô đang cảm thấy hối hận khi quay lại nhìn hắn, hắn lấy bàn tay của cô đặt lên vị trí tim của mình, để cô cảm nhận được trái tim của hắn
- Em biết không, mỗi khi ở bên em trái tim anh luôn đập rộn ràng, khác với những người phụ nữ khác, chỉ có em mới làm tim của anh đập rộn ràng tới như vậy - Hắn nói giọng chứa biết bao nhiêu thương tâm cùng nhớ nhung
-...Bỏ ra đi - cô im lặng một hòi rồi giọng vẫn lạnh lùng nói
- Chúng ta kết hôn đi, anh muốn làm lại từ đầu với em - hắn mặc kệ câu nói vừa rồi của cô nói tiếp
- Không muốn - cô nói rồi rút tay ra
- Em rõ ràng nói yêu anh mà, tại sao lại nói không muốn - Hắn tức giận quát, không cho cô rút tay ra
Cô giật mình khi hắn lớn tiếng như vậy, cô không biết mình có chấp nhận nổi người này không, rõ ràng là lúc trước còn ở bên người phụ nữ khác còn cùng cô ta làm mấy chuyện kia, vậy mà bây giờ nói với cô là muốn kết hôn, cô không biết mình có nên tin tưởng hắn không, cô vẫn luôn có cảm giác bất an, không an tâm vào những lời hắn nói, nhỡ sự việc lại lặp lại cái vết xe đổ kia thì sao....cô không muốn phải vấp ngã lần thứ hai vào cùng một chỗ
- Tôi...tôi nghĩ chúng ta không nên kết hôn đâu - cô nhỏ giọng nói
- Tại sao không nên, em yêu anh và anh cũng yêu em, tại sao không thể - hắn nắm chặt tay cô lớn tiếng chất vấn
- Đừng lớn tiến như vậy, anh nghĩ mình là ai mà lớn tiếng với tôi hả, tôi không phải người để anh la mắng - cô tức giận quát
- Em đó, ở đó mà nói anh lớn tiếng, sao em không xem lại bản thân em xem, rõ ràng yêu anh nhưng lại không thừa nhận - Hắn tức giận hơn quát
- Yêu anh thì sao, anh yêu tôi được bao lâu, một năm, hai năm, hay ba năm, tôi không muốn lặp lại cái vết xe đổ kia nữa - Cô nhìn thẳng mặt anh nói
Khi nghe thấy vậy hắn tức giận cô đem tình yêu của hắn dành cho cô chỉ như gió thoáng qua như vậy. Một năm,hai năm hay ba năm, cô nói vậy quá đáng quá rồi, tình yêu của hắn dành cho cô nhiều như vậy, chính hắn cũng không thể biết được mình yêu cô nhiều tới chừng nào, vậy mà cô liền mở miệng nói không muốn lặp lại lần nữa, là cô không tin tưởng hắn, là cô ghét bỏ hắn, là cô vẫn còn yêu người đó rất nhiều. Bây giờ trong lòng hắn rất đó kị với người đó...một người đã chết...
Còn cô khi nhỡ miệng nói ra hư vậy cô liền biết chắc chắn đã làm tổn thương hắn, cô biết chắc chắn hắn sẽ nghĩ cô không yêu hắn, chắc chắn hắn sẽ lại nghĩ rất nhiều, rồi lại tịch tụ lại những lần cô làm tổn thương hắn như vầy rồi lại tới một lần khác mà bộc phát. Cô nghĩ mình nên xin lỗi hắn thì hơn nhưng không biết nên nói thế nào, lời nói tới miệng lại bị nuốt ngược trở lại, rất khó để mở miệng
- Linh Linh, tôi đảm bảo tôi yêu em nhiều hơn những gì em tưởng tượng thậm chí là yêu em nhiều hơn cả tên Vũ Trung kia - hắn mở lời nói
- Đừng nhắc tới anh ấy, so với anh, anh ấy tốt hơn nhiều - cô quả quyết nói
- Đúng vậy, so với tôi, tên đó tốt hơn nhiều, chiều ý em hơn nhiều, hiểu em hơn nhiều được chưa - hắn giận dỗi nói rồi đi ra khỏi phòng.
Cô nhìn bộ dạng giận dỗi của hắn liền cảm thấy buồn cười, nhìn cái tình trẻ con của hắn liền khiến cô muốn trêu chọc, trước đây và sau này cô đều luôn yêu thích cái dáng vẻ này, lại nghĩ tới giấc mơ đó, Vũ Trung anh ấy nói như vậy. Cô thầm thở dài một hơi trong lòng mình, có lẽ cũng không nên so đo với hắn nữa, cô cũng quá trẻ con rồi, dù yêu nhiều như vậy cô lại thấy bản thân mình thật kém cỏi khi không dám thực hiện tình yêu của mình.
- Xin lỗi, tôi không cố ý làm tổn thương anh - cô kéo tay hắn lại nói
Hắn thấy cô lên tiếng xin lỗi liền giận dỗi hơn gạt tay cô ra bỏ đi. Không thèm liếc mắt tới cô. Hắn chợt khựng chân lại, hình như không đúng, phòng kia là phòng hắn sao hắn lại bỏ đi được, như này giống cô đuổi hắn hơn. Liền tức giận đi vào phòng hắn lên tiếng đuổi người.
- Không đi, hôm nay tôi ngủ ở đây - cô buồn cười nhìn hắn liền không nhịn được trêu chọc một chút
- Chả phải em không tin tưởng tôi sao, em không sợ tôi ăn em sao - Hắn lên mặt đe doạ
- Từ trước tới nay đều là tôi ăn anh chứ làm gì có chuyện anh ăn tôi - cô buồn cười nói
- Em...em dám nói vậy - hắn liền tức giận nói
- Phải tôi dám nói đấy, kệ anh đấy tôi đi ngủ - cô buồn cười nhìn vẻ mặt giận dỗi kia rồi kéo chăn nằm xuống
- Nè giường của tôi mà - hắn cũng trẻ con leo lên giường chiếm chỗ
Sau một lúc lâu hắn vẫn không thể đuổi cô về phòng hay dành lấy được diện tích giường của mình, hắn liền bực bội quay lưng nhắm mắt ngủ không thèm so đo với cô nữa. Còn cô ở một bên quan sát hắn, nói thật cô ước gì hắn mọc thêm cái đuôi và đôi tai nhìn rất giống chú chó con đáng yêu mà. Vẫn tiếp tục giận dỗi như vậy cũng không phải là cách, cô liền chọc tay vào lưng hắn.
Hắn bị chọc liền cảm giấc bực hơn, hắn nghĩ cô đang trêu chọc hắn, liền quay lại định mắng cô liền được vòng ôm của cô. Cô ôm hắn rất lâu, lại còn xoa đầu hắn nữa chứ. Cảm giác mềm mại trên cơ thể cô khiến cơn buồn ngủ của hắn trỗi dậy. Vùi mặt mình vào ngực cô. Cảm giác mềm mại đó hắn không thể nào quên được, hắn thấy mình giống một đứa trẻ con đang tìm mẹ vậy.
- Ngủ đi đừng nghịch nữa - cô nói
- Ừ - Hắn nhỏ giọng
Dần dần chìm vào giấc ngủ, cả hai ngủ rất ngon lành không hề xảy ra chuyện gì cả.
- Đừng, đừng ghét bỏ anh, anh thực sự xin lỗi, anh không muốn điều này xảy ra, đừng ghét bỏ anh - hắn nhìn thấy ánh mắt đó của cô liền hoảng sợ tột cùng ôm lấy cô vào lòng
- Bỏ ra, lời xin lỗi của anh không biết tôi đã nghe biết bao nhiêu lần rồi tôi chán phải nghe anh nói rồi tất cả đều là giả dối - cô nói rồi đẩy hắn ra
Chợt cơ thể truyền tới cảm giác đau đớn. Cô cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu, thực sự rất đau, cô cố tỏ ra kiên cường, cố tỏ ra mạnh mẽ bao nhiều thì cô càn cảm thấy bản thân mình đáng thương bấy nhiêu. Thật là nhục nhã, cô vốn không muốn chuyện này xảy ra, cô thực sự không muốn, đáy lòng của cô đau lắm, dù yêu hắn nhiều tới bao nhiêu nhưng cái cô nhận được từ hắn chẳng bao giờ được gọi là hạnh phúc cả.
Lúc trước khi sinh nhật của cô, lúc đó cô cũng quên mất rằng hôm đó là sinh nhật mình, ngày hôm đó hắn đã làm cô rất bất ngờ, thực sự cô đã rất vui, cô cứ nghĩ hắn đã thay đổi tính cách của mình, hắn không còn như trước ích kỷ chỉ nghĩ tới bản thân, không còn độc đoán như trước, có lẽ hắn đã ôn nhu hơn, đã hiểu cảm giác của cô hơn vậy mà hoá ra là cô nhầm, nhầm to rồi. Hắn vẫn như vậy chẳng qua chỉ là che đậy đi thôi, hắn vẫn như vậy, độc đoán, cô chấp, chỉ nghĩ tới bản thân không màng tới cảm nhận của người khác.
- Thực sự anh không hề nói dối...anh thực sự yêu em mà - hắn nói, trong lòng bị tổn thương lắm, không kìm được nước mắt mình
- Bỏ ra đi, đừng nói dối nữa, tôi không muốn nghe - cô hất tay hắn ra khỏi tay mình
- Anh không hề nói dối, anh nói thật mà - hắn nói rồi như một đứa trẻ con giữ khư khư tay của cô, giọng nói có mấy phần uỷ khuất
Cô nhìn thấy những giọt nước mắt của hắn, cô không ngờ là hắn đã khóc, khóc vì cô không tin lời của hắn, có lẽ hắn đã phải chịu nhiều tổn thương tịch tụ lại cho nên khi không được cô tin tưởng hắn liền như vậy mà phát khóc. Nhìn thấy những giọt nước mắt kia, cô không nỡ nói lời tổn thường với hắn nhưng mà thực sự là ai tổn thương ai đâu, thực sự ai mới là người phải khóc đây.
Lạnh lùng gạt tay hắn đi, cô ôm chặt lấy chiếc chăn quấn ở thân thể mình quay lưng dời đi, khi tới cửa phòng liền bị một vòng tay to khoẻ rắn chắc ôm lại. Hắn cố níu kéo cô ở lại. Cô cảm giác được ở vai mình có chút ẩm ướt, cô đưa mắt mình ra nhìn liền thấy những giọt nước mắt của hắn như những viên pha lê rơi xuống vai cô. Cô không biết mình lên làm gì cả, chỉ đứng im vậy thôi.
Nếu như cô quay lại cho hắn một bạt tai thì chắc hắn sẽ khóc thành cái dạng gì nữa, nhưng nếu cô ở lại có lẽ đứa trẻ to xác này sẽ nín ngay lập tức. Cô quay lưng lại, đưa tay mình lau nước mắt cho hắn, dù cho cô có cố tỏ ra xa cách hay lạnh lùng với hắn nhưng nếu như thấy hắn khóc có lẽ cô sẽ mềm lòng, cô không thể cứng rắn khi nhìn thấy những giọt nước mắt kia.
Hắn nhìn thấy cô quay lại liền vui mừng đứng im để cô gạt đi những giọt nước mắt. Mặc dù vậy một nơi nào đó trong thâm tâm vẫn cảm thấy bất an, khuôn mặt cô vẫn như cũ, thơ ơ với hắn. Bỗng tay của cô rơi khỏi mặt hắn, hai tay siết chặt vào nhau, có lẽ cô đang cảm thấy hối hận khi quay lại nhìn hắn, hắn lấy bàn tay của cô đặt lên vị trí tim của mình, để cô cảm nhận được trái tim của hắn
- Em biết không, mỗi khi ở bên em trái tim anh luôn đập rộn ràng, khác với những người phụ nữ khác, chỉ có em mới làm tim của anh đập rộn ràng tới như vậy - Hắn nói giọng chứa biết bao nhiêu thương tâm cùng nhớ nhung
-...Bỏ ra đi - cô im lặng một hòi rồi giọng vẫn lạnh lùng nói
- Chúng ta kết hôn đi, anh muốn làm lại từ đầu với em - hắn mặc kệ câu nói vừa rồi của cô nói tiếp
- Không muốn - cô nói rồi rút tay ra
- Em rõ ràng nói yêu anh mà, tại sao lại nói không muốn - Hắn tức giận quát, không cho cô rút tay ra
Cô giật mình khi hắn lớn tiếng như vậy, cô không biết mình có chấp nhận nổi người này không, rõ ràng là lúc trước còn ở bên người phụ nữ khác còn cùng cô ta làm mấy chuyện kia, vậy mà bây giờ nói với cô là muốn kết hôn, cô không biết mình có nên tin tưởng hắn không, cô vẫn luôn có cảm giác bất an, không an tâm vào những lời hắn nói, nhỡ sự việc lại lặp lại cái vết xe đổ kia thì sao....cô không muốn phải vấp ngã lần thứ hai vào cùng một chỗ
- Tôi...tôi nghĩ chúng ta không nên kết hôn đâu - cô nhỏ giọng nói
- Tại sao không nên, em yêu anh và anh cũng yêu em, tại sao không thể - hắn nắm chặt tay cô lớn tiếng chất vấn
- Đừng lớn tiến như vậy, anh nghĩ mình là ai mà lớn tiếng với tôi hả, tôi không phải người để anh la mắng - cô tức giận quát
- Em đó, ở đó mà nói anh lớn tiếng, sao em không xem lại bản thân em xem, rõ ràng yêu anh nhưng lại không thừa nhận - Hắn tức giận hơn quát
- Yêu anh thì sao, anh yêu tôi được bao lâu, một năm, hai năm, hay ba năm, tôi không muốn lặp lại cái vết xe đổ kia nữa - Cô nhìn thẳng mặt anh nói
Khi nghe thấy vậy hắn tức giận cô đem tình yêu của hắn dành cho cô chỉ như gió thoáng qua như vậy. Một năm,hai năm hay ba năm, cô nói vậy quá đáng quá rồi, tình yêu của hắn dành cho cô nhiều như vậy, chính hắn cũng không thể biết được mình yêu cô nhiều tới chừng nào, vậy mà cô liền mở miệng nói không muốn lặp lại lần nữa, là cô không tin tưởng hắn, là cô ghét bỏ hắn, là cô vẫn còn yêu người đó rất nhiều. Bây giờ trong lòng hắn rất đó kị với người đó...một người đã chết...
Còn cô khi nhỡ miệng nói ra hư vậy cô liền biết chắc chắn đã làm tổn thương hắn, cô biết chắc chắn hắn sẽ nghĩ cô không yêu hắn, chắc chắn hắn sẽ lại nghĩ rất nhiều, rồi lại tịch tụ lại những lần cô làm tổn thương hắn như vầy rồi lại tới một lần khác mà bộc phát. Cô nghĩ mình nên xin lỗi hắn thì hơn nhưng không biết nên nói thế nào, lời nói tới miệng lại bị nuốt ngược trở lại, rất khó để mở miệng
- Linh Linh, tôi đảm bảo tôi yêu em nhiều hơn những gì em tưởng tượng thậm chí là yêu em nhiều hơn cả tên Vũ Trung kia - hắn mở lời nói
- Đừng nhắc tới anh ấy, so với anh, anh ấy tốt hơn nhiều - cô quả quyết nói
- Đúng vậy, so với tôi, tên đó tốt hơn nhiều, chiều ý em hơn nhiều, hiểu em hơn nhiều được chưa - hắn giận dỗi nói rồi đi ra khỏi phòng.
Cô nhìn bộ dạng giận dỗi của hắn liền cảm thấy buồn cười, nhìn cái tình trẻ con của hắn liền khiến cô muốn trêu chọc, trước đây và sau này cô đều luôn yêu thích cái dáng vẻ này, lại nghĩ tới giấc mơ đó, Vũ Trung anh ấy nói như vậy. Cô thầm thở dài một hơi trong lòng mình, có lẽ cũng không nên so đo với hắn nữa, cô cũng quá trẻ con rồi, dù yêu nhiều như vậy cô lại thấy bản thân mình thật kém cỏi khi không dám thực hiện tình yêu của mình.
- Xin lỗi, tôi không cố ý làm tổn thương anh - cô kéo tay hắn lại nói
Hắn thấy cô lên tiếng xin lỗi liền giận dỗi hơn gạt tay cô ra bỏ đi. Không thèm liếc mắt tới cô. Hắn chợt khựng chân lại, hình như không đúng, phòng kia là phòng hắn sao hắn lại bỏ đi được, như này giống cô đuổi hắn hơn. Liền tức giận đi vào phòng hắn lên tiếng đuổi người.
- Không đi, hôm nay tôi ngủ ở đây - cô buồn cười nhìn hắn liền không nhịn được trêu chọc một chút
- Chả phải em không tin tưởng tôi sao, em không sợ tôi ăn em sao - Hắn lên mặt đe doạ
- Từ trước tới nay đều là tôi ăn anh chứ làm gì có chuyện anh ăn tôi - cô buồn cười nói
- Em...em dám nói vậy - hắn liền tức giận nói
- Phải tôi dám nói đấy, kệ anh đấy tôi đi ngủ - cô buồn cười nhìn vẻ mặt giận dỗi kia rồi kéo chăn nằm xuống
- Nè giường của tôi mà - hắn cũng trẻ con leo lên giường chiếm chỗ
Sau một lúc lâu hắn vẫn không thể đuổi cô về phòng hay dành lấy được diện tích giường của mình, hắn liền bực bội quay lưng nhắm mắt ngủ không thèm so đo với cô nữa. Còn cô ở một bên quan sát hắn, nói thật cô ước gì hắn mọc thêm cái đuôi và đôi tai nhìn rất giống chú chó con đáng yêu mà. Vẫn tiếp tục giận dỗi như vậy cũng không phải là cách, cô liền chọc tay vào lưng hắn.
Hắn bị chọc liền cảm giấc bực hơn, hắn nghĩ cô đang trêu chọc hắn, liền quay lại định mắng cô liền được vòng ôm của cô. Cô ôm hắn rất lâu, lại còn xoa đầu hắn nữa chứ. Cảm giác mềm mại trên cơ thể cô khiến cơn buồn ngủ của hắn trỗi dậy. Vùi mặt mình vào ngực cô. Cảm giác mềm mại đó hắn không thể nào quên được, hắn thấy mình giống một đứa trẻ con đang tìm mẹ vậy.
- Ngủ đi đừng nghịch nữa - cô nói
- Ừ - Hắn nhỏ giọng
Dần dần chìm vào giấc ngủ, cả hai ngủ rất ngon lành không hề xảy ra chuyện gì cả.
Tác giả :
Saotome Hotaru