Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!
Chương 65: Đừng bỏ em
1 Tháng sau
Sau khi hồi phục sức khoẻ, cô làm thủ tục xuất viện rồi nhanh chóng ổn định lại mọi thứ sớm nhất có thể. Sau khi qua cơn sốc về mặt tinh thần cô đã ổn định lại sau nỗi đau mất con nhưng cuộc đời thật tàn nhẫn. Sau khi cô đã xuất viện, người đầu tiên cô muốn gặp chính là anh nhưng tại sao anh lại chỉ nằm đó, cô đã nói rất nhiều nhưng anh không hề tỉnh lại.
Có phải anh ghét cô không cho nên khi cô nói rằng cô muốn anh mau chóng tỉnh lại, mà anh lại cứ thế nằm đó, cô bất lực lắm, cô rất nhớ anh, sao anh lại cứ nằm im vậy, sao không mở mặt nhìn em này Vũ Trung, anh biết không có anh em tuyệt vọng tới mức nào không, em sẽ điên lên mất, làm ơn hãy tỉnh lại đi, em xin anh.
- Đã 1 tháng trôi qua rồi đó anh, sao anh mãi chưa tỉnh dậy vậy ? - Cô khẽ vuốt tóc anh nói
- Em nhớ anh rất nhiều, làm ơn tỉnh lại đi - Cô nói, nước mắt lăn dài trên gò má
- Em....rất.....nhớ...anh,...anh....có....biết....không..... - Cô vùi đầu vào giường bệnh khóc lặng lẽ
Bên ngoài cửa phòng bệnh, 1 người đàn ông cầm giỏ hoa quả đang đứng nghe, bàn tay siết chặt lại. Khuôn mặt anh ta dần dần chở nên tức giận, đôi mắt toả ra mấy phần lạnh lẽo...giống như là đang đánh ghen vậy :3
Hắn từ bệnh viện đi ra, tay cầm giỏ hoa quả quẳng vào trong xe ô tô, khuôn mặt hậm hực. Tại sao, tại sao cô lại nói như vậy, tại sao lại phải đau khổ vì một người không thể tỉnh lại chứ, rốt cuộc là tại sao hắn ta ( Vũ Trung ) lại có được tình cảm của cô, lẽ ra nó phải là của hắn ( Nhật Duy ) chứ, trước đây tình cảm ấy từng đã thuộc về hắn, ngay lúc này đây hắn rất rất rất giận.
Rõ ràng hắn đã nói với cô rằng anh không có tỷ lệ tỉnh dậy cao, nhưng cô vẫn hy vọng vô ích, hán nói như vậy cô còn không hiểu ý tứ hắn sao, hắn nói vậy là muốn cô từ bỏ anh để đến với hắn, vậy mà cô không hiểu sao.
Hôm nay hắn còn có ý tốt mang hoa quả tới tặng cho anh để hy vọng anh có thể nhường cô cho hắn, có thể an tâm giao phó cô cho hắn để hắn chăm sóc cô thật tốt vậy mà lại gặp ngay cảnh này làm hắn tức chết mà.
- Alo, thư kí Trần hả, may đặt vé máy bay qua Pháp cho tôi - hắn tức giận nói
- Vâng thưa giám đốc - thư kí Trần nói
Hắn lái thẳng xe tới sân bay, hắn muốn rời xa ngay cái đất nước này, hy vọng rằng cô sẽ ở đây ôm mộng tưởng một ngày nào đó Vũ Trung tỉnh lại, hắn sẽ rời xa, mãi mãi rời xa nơi đây để cô được toại nguyên ở với hắn ta ( Vũ Trung )
Bao lâu nay hoá ra là chỉ mình hắn ôm mộng tưởng ngày nào đó cô sẽ quay lại với hắn, vẫn ôm mộng tưởng với 1 người phụ nữ là vợ cũ, một người đã kết hôn, hắn thật là đã hy vọng quá nhiều. Tốt nhất là nên rời khỏi đây, để không phải nhớ tới cô nữa, để không phải lúc nào cũng nén lút xem ảnh cô trên facebook, không phải thuê người chụp trộm cô, không phải mỗi tối và mỗi buổi sáng cũng mở tủ ra lấy ảnh chụp của cô ra ngắm một chút rồi lại cười ngây ngốc. Ít nhất xa rời đất nước này hắn sẽ không nhớ tới cô, sẽ quên cô đi.
Đời này kiếp này số phận không an bài hắn và cô được ở cùng một chỗ, chỉ hy vọng có kiếp sau, hắn và cô sẽ được gắn chặt bên nhau mãi mãi không xa rời, đời này hắn đã yêu một người con gái tới mê muội, nếu nói hắn sẽ quên được cô là nói dối, cả đời này ngay cả quên cô đi hắn vĩnh viễn không làm được. Đành phải rời xa cô, thật xa để không bao giờ nhìn thấy cô thì có lẽ hắn sẽ có một chút hy vọng không thể nghĩ tới cô.
8 Tháng sau tại bệnh viện
- Anh này hôm nay trời đẹp nhỉ, em có mua ít cam tươi này - cô cười nói
- Anh sao vẫn chưa tỉnh dậy, em đã chờ rất rất lâu rồi - cô nói với anh
"Tít...tít..tít "
Máy đo nhịp tim cùng các chỉ số khác kêu lên
- Bác sỹ bác sỹ - cô hét lên
Chỉ một 1 sau hàng loạt các bác sỹ chạy vội vào
- Mau lên chuẩn bị máy khử rung tim - một bác sĩ nói
- Đây ạ - một y tá nói
" Phịch "
- Một lần nữa - bác sỹ nói
" Phịch "
- Một lần nữa - bác sỹ tiếp tục nói
" Phịch "
" Títttttttttttttttttt"
Tiếng máy đo vẫn kêu dài, nhịp tim đập vẫn ở con số 0
- Bác sỹ mau cứu anh ấy - cô nức nở nói đứng 1 bên nhìn
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. 200J * - bác sỹ tiếp tục nói
( * Điện sốc J đại diện cho việc sử dụng điện. Yêu cầu báo chí sạc, rung thất là 250J ~ 300J, sốc điện không đồng bộ. Thất nhịp tim nhanh là 150J ~ 200J, rung nhĩ là 150J ~ 200J, rung tâm nhĩ là 80J ~ 100J, nhịp tim nhanh trên thất 100J, được sốc điện )
Tiếng tít dừng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh, các y tá mắt đỏ hoe, có người khóc, bác sỹ lắc đầu, lấy dải khăn màu trắng phủ lên người anh, cô ngã phịch xuống đất, khóc to lên
- Không thể nào....anh ấy không thể chết được - cô nói rồi đứng dậy lay lay người của anh
- Anh tỉnh dậy cho em, ai cho anh chết hả - cô tức giận nói
- Tỉnh dậy...tỉnh dậy đi, làm ơn...xin anh tỉnh dậy đi - cô nói tay đập vào người anh
- Xin cô hãy nén đau thương, chúng tôi rất tiếc - bá sỹ nói
- Không.....huhuhu...tại sao....huhuhu - cô khóc oà lên ôm lấy anh
Anh đã từng nói sẽ có ngày đưa em đi chơi khắp thế giới, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi lớn những đứa con, anh nói anh sẽ cùng em đi du lịch ở châu Âu, anh nói chúng ta sẽ dưỡng già ở nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh từng nói....anh từng nói chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau không xa cách vậy mà tại sao anh lại bỏ em mà ra đi...tại sao vậy....
Sau khi hồi phục sức khoẻ, cô làm thủ tục xuất viện rồi nhanh chóng ổn định lại mọi thứ sớm nhất có thể. Sau khi qua cơn sốc về mặt tinh thần cô đã ổn định lại sau nỗi đau mất con nhưng cuộc đời thật tàn nhẫn. Sau khi cô đã xuất viện, người đầu tiên cô muốn gặp chính là anh nhưng tại sao anh lại chỉ nằm đó, cô đã nói rất nhiều nhưng anh không hề tỉnh lại.
Có phải anh ghét cô không cho nên khi cô nói rằng cô muốn anh mau chóng tỉnh lại, mà anh lại cứ thế nằm đó, cô bất lực lắm, cô rất nhớ anh, sao anh lại cứ nằm im vậy, sao không mở mặt nhìn em này Vũ Trung, anh biết không có anh em tuyệt vọng tới mức nào không, em sẽ điên lên mất, làm ơn hãy tỉnh lại đi, em xin anh.
- Đã 1 tháng trôi qua rồi đó anh, sao anh mãi chưa tỉnh dậy vậy ? - Cô khẽ vuốt tóc anh nói
- Em nhớ anh rất nhiều, làm ơn tỉnh lại đi - Cô nói, nước mắt lăn dài trên gò má
- Em....rất.....nhớ...anh,...anh....có....biết....không..... - Cô vùi đầu vào giường bệnh khóc lặng lẽ
Bên ngoài cửa phòng bệnh, 1 người đàn ông cầm giỏ hoa quả đang đứng nghe, bàn tay siết chặt lại. Khuôn mặt anh ta dần dần chở nên tức giận, đôi mắt toả ra mấy phần lạnh lẽo...giống như là đang đánh ghen vậy :3
Hắn từ bệnh viện đi ra, tay cầm giỏ hoa quả quẳng vào trong xe ô tô, khuôn mặt hậm hực. Tại sao, tại sao cô lại nói như vậy, tại sao lại phải đau khổ vì một người không thể tỉnh lại chứ, rốt cuộc là tại sao hắn ta ( Vũ Trung ) lại có được tình cảm của cô, lẽ ra nó phải là của hắn ( Nhật Duy ) chứ, trước đây tình cảm ấy từng đã thuộc về hắn, ngay lúc này đây hắn rất rất rất giận.
Rõ ràng hắn đã nói với cô rằng anh không có tỷ lệ tỉnh dậy cao, nhưng cô vẫn hy vọng vô ích, hán nói như vậy cô còn không hiểu ý tứ hắn sao, hắn nói vậy là muốn cô từ bỏ anh để đến với hắn, vậy mà cô không hiểu sao.
Hôm nay hắn còn có ý tốt mang hoa quả tới tặng cho anh để hy vọng anh có thể nhường cô cho hắn, có thể an tâm giao phó cô cho hắn để hắn chăm sóc cô thật tốt vậy mà lại gặp ngay cảnh này làm hắn tức chết mà.
- Alo, thư kí Trần hả, may đặt vé máy bay qua Pháp cho tôi - hắn tức giận nói
- Vâng thưa giám đốc - thư kí Trần nói
Hắn lái thẳng xe tới sân bay, hắn muốn rời xa ngay cái đất nước này, hy vọng rằng cô sẽ ở đây ôm mộng tưởng một ngày nào đó Vũ Trung tỉnh lại, hắn sẽ rời xa, mãi mãi rời xa nơi đây để cô được toại nguyên ở với hắn ta ( Vũ Trung )
Bao lâu nay hoá ra là chỉ mình hắn ôm mộng tưởng ngày nào đó cô sẽ quay lại với hắn, vẫn ôm mộng tưởng với 1 người phụ nữ là vợ cũ, một người đã kết hôn, hắn thật là đã hy vọng quá nhiều. Tốt nhất là nên rời khỏi đây, để không phải nhớ tới cô nữa, để không phải lúc nào cũng nén lút xem ảnh cô trên facebook, không phải thuê người chụp trộm cô, không phải mỗi tối và mỗi buổi sáng cũng mở tủ ra lấy ảnh chụp của cô ra ngắm một chút rồi lại cười ngây ngốc. Ít nhất xa rời đất nước này hắn sẽ không nhớ tới cô, sẽ quên cô đi.
Đời này kiếp này số phận không an bài hắn và cô được ở cùng một chỗ, chỉ hy vọng có kiếp sau, hắn và cô sẽ được gắn chặt bên nhau mãi mãi không xa rời, đời này hắn đã yêu một người con gái tới mê muội, nếu nói hắn sẽ quên được cô là nói dối, cả đời này ngay cả quên cô đi hắn vĩnh viễn không làm được. Đành phải rời xa cô, thật xa để không bao giờ nhìn thấy cô thì có lẽ hắn sẽ có một chút hy vọng không thể nghĩ tới cô.
8 Tháng sau tại bệnh viện
- Anh này hôm nay trời đẹp nhỉ, em có mua ít cam tươi này - cô cười nói
- Anh sao vẫn chưa tỉnh dậy, em đã chờ rất rất lâu rồi - cô nói với anh
"Tít...tít..tít "
Máy đo nhịp tim cùng các chỉ số khác kêu lên
- Bác sỹ bác sỹ - cô hét lên
Chỉ một 1 sau hàng loạt các bác sỹ chạy vội vào
- Mau lên chuẩn bị máy khử rung tim - một bác sĩ nói
- Đây ạ - một y tá nói
" Phịch "
- Một lần nữa - bác sỹ nói
" Phịch "
- Một lần nữa - bác sỹ tiếp tục nói
" Phịch "
" Títttttttttttttttttt"
Tiếng máy đo vẫn kêu dài, nhịp tim đập vẫn ở con số 0
- Bác sỹ mau cứu anh ấy - cô nức nở nói đứng 1 bên nhìn
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. 200J * - bác sỹ tiếp tục nói
( * Điện sốc J đại diện cho việc sử dụng điện. Yêu cầu báo chí sạc, rung thất là 250J ~ 300J, sốc điện không đồng bộ. Thất nhịp tim nhanh là 150J ~ 200J, rung nhĩ là 150J ~ 200J, rung tâm nhĩ là 80J ~ 100J, nhịp tim nhanh trên thất 100J, được sốc điện )
Tiếng tít dừng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh, các y tá mắt đỏ hoe, có người khóc, bác sỹ lắc đầu, lấy dải khăn màu trắng phủ lên người anh, cô ngã phịch xuống đất, khóc to lên
- Không thể nào....anh ấy không thể chết được - cô nói rồi đứng dậy lay lay người của anh
- Anh tỉnh dậy cho em, ai cho anh chết hả - cô tức giận nói
- Tỉnh dậy...tỉnh dậy đi, làm ơn...xin anh tỉnh dậy đi - cô nói tay đập vào người anh
- Xin cô hãy nén đau thương, chúng tôi rất tiếc - bá sỹ nói
- Không.....huhuhu...tại sao....huhuhu - cô khóc oà lên ôm lấy anh
Anh đã từng nói sẽ có ngày đưa em đi chơi khắp thế giới, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi lớn những đứa con, anh nói anh sẽ cùng em đi du lịch ở châu Âu, anh nói chúng ta sẽ dưỡng già ở nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh từng nói....anh từng nói chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau không xa cách vậy mà tại sao anh lại bỏ em mà ra đi...tại sao vậy....
Tác giả :
Saotome Hotaru