Mệnh Phượng Hoàng
Chương 75
Hoàng hậu Nguyên Trinh nhìn y một cái, cố ý tiến lên một bước, đi tới trước mặt ta, khom người hành lễ với y. “Thần thiếp tham kiến Bệ hạ!” Hoàng đế Nam Chiếu khẽ cười, nói: “Trẫm bận rộn cả ngày, giờ mới có thời gian rảnh, Thái tử thế nào rồi?”
Vẻ mặt của Hoàng hậu Nguyên Trinh thoáng chần chừ, sau đó nàng ta cười, nói: “Không sao, đệ ấy đã được uống linh đan diệu dược, bây giờ đang nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, nét mặt Hoàng đế Nam Chiếu biến sắc, y tiến lên một bước, nói: “Thế à? Thuốc gì mà linh nghiệm vậy?”
Hoàng hậu Nguyên Trinh cười, nói: “Bệ hạ có nhớ thuốc độc Song sinh mà thần thiếp lấy được khi đó không? Đó là từ tay người trong Ô tộc, thuốc của Ô tộc, cho dù là giết người hay cứu người đều là thần dược.”
Lời của nàng ta khiến ta càng hồ đồ. Đang yên đang lành lại nhắc đến Phương Hàm làm gì?
Vẻ mặt của Hoàng đế Nam Chiếu có phần mất tự nhiên, y lên tiếng hỏi: “Hả, như vậy là nàng đã lấy được linh dược rồi à?”
“Vâng!” Nàng ta gật đầu, lại bước lên nói: “Bệ hạ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, lần này Hoàng đế Nguyên Quang cũng không cầm cự được bao lâu. Bệ hạ cũng mệt cả ngày rồi, thần thiếp cùng người về nghỉ ngơi!” Nàng ta nói xong, không quên liếc ta một cái.
Ánh mắt của Hoàng đế Nam Chiếu có chút không vui nhưng lúc này không dám thể hiện ra bên ngoài. Ta đã hiểu ra phần nào, thuốc của Phương Hàm đã được tìm thấy ư? Nghĩ tới cuộc đối thoại của Hoàng đế Nam Chiếu với tướng sĩ kia, ta bất giác siết chặt hai tay, nếu thật như vậy, Hoàng đế Nam Chiếu nhất định sẽ không tha cho Tô Mộ Hàn. Y trở lại, ắt hẳn sẽ nổi trận lôi đình.
Ta còn đang suy nghĩ thì người phía trước đã rời đi.
Ta quay phắt người, lao vào trong doanh trướng, Tô Mộ Hàn đang ngủ, chỉ thấy Liêu Hứa trông chừng bên giường. Nghe thấy có người tiến vào, ông ta ngoái đầu nhìn, thấy ta, ông ta bèn thở phào.
Ta vội tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Cuối cùng ta đã biết vì sao lúc đi ra, Hoàng hậu Nguyên Trinh lại vui vẻ đến vậy, hóa ra là vì viên thuốc ấy.
Liêu Hứa đứng dậy, nói: “Qua bên này nói chuyện, thiếu gia vừa chợp mắt.”
Ta gật đầu, đi theo ông ta ra xa một đoạn mới hỏi: “Có thật không? Người của Hoàng hậu Nguyên Trinh tìm thấy thuốc rồi à?” Nhưng ta không hiểu, nếu vậy, vì sao nàng ta lại nói không tìm thấy? Nếu chỉ là muốn lừa Hoàng đế Nam Chiếu, vì sao ban nãy nàng ta lại nói đã có linh đan diệu dược?
Song Liêu Hứa lắc đầu. “Có thuốc nhưng không phải thuốc mà Hoàng hậu Nguyên Trinh tìm thấy. Là của thiếu gia.”
Ta giật mình sửng sốt, buột miệng nói: “Không thể nào!”
Liêu Hứa vừa định nói liền nghe thấy người trên giường gọi ta:
Ta vội quay đầu, thấy y đã tỉnh, bèn rảo bước tiến lên, ngồi cạnh giường y, hỏi nhỏ: “Đã đánh thức tiên sinh rồi à?”
Song y lắc đầu, khẽ nói: “Ta không ngủ được.”
Ta nhíu mày, vừa định lên tiếng thì bị y tranh nói trước: “Lúc đến đây, ta đã cầm thuốc trong tay nhưng không đưa ra, vì ta sợ một khi hoàng tỷ biết, tỷ ấy sẽ không giữ lại Liêu Hứa, cũng không cho ta gặp nàng. Huống chi Hoàng đế Nam Chiếu luôn nhìn ta chằm chằm như hổ đói.”
Trong lòng kinh hãi, y đã nhìn rõ tình thế trước mắt.
“Bởi vậy vừa nãy tiên sinh giả vờ ngủ để né tránh gặp Hoàng đế Nam Chiếu?” Y không muốn đối mặt với Hoàng đế Nam Chiếu, còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là y hy vọng hoàng tỷ của y sẽ không bị làm khó? Đúng thế, nếu Hoàng hậu Nguyên Trinh biết mưu tính và sự đề phòng giữa Hoàng đế Nam Chiếu với y, nàng ta rốt cuộc sẽ lựa chọn bên nào?
Y khẽ cười, nói: “Tử Nhi quả là thông minh!”
“Không!” Ta lắc đầu. “Tử Nhi rốt cuộc vẫn không thể giỏi hơn người.”
Tâm tư của y kín kẽ hơn ta rất nhiều, cho dù là trận chiến ở Trường Hồ lần đó hay là tất thảy những điều đã qua, thiếu sót duy nhất của y chính là quá mềm lòng, quá nhân từ. Phải biết rằng, cao thủ so chiêu chỉ trong chớp mắt, không phải sao?
Y mệt nhọc nhắm mắt, uể oải lên tiếng: “Rất nhiều lúc, không thể theo ý mình. Tử Nhi, ta mệt quá rồi!”
“Tiên sinh!” Ta nức nở nhìn y, ta biết bởi vì quá nhiều người mà y mệt mỏi, cực khổ cầm cự. Có quá nhiều người y muốn bảo vệ chu toàn, nhưng thật sự có mấy người suy nghĩ cho y?
Hoàng hậu Nguyên Trinh thuyết phục Hoàng đế Nam Chiếu dấy binh tấn công thiên triều vì y, nàng ta cũng âm thầm làm tan rã thế lực của thiên triều vì y, nàng ta làm nhiều việc đến vậy nhưung chưa từng hỏi y có đồng ý hay không!
Y thật sự muốn cơ nghiệp mà tiên hoàng để lại sao?
Đột nhiên ta nhớ ra, quay phắt đầu, nhìn về phía Liêu Hứa, buột miệng hỏi: “Thuốc đâu?”
Tô Mộ Hàn nói: “Ta uống rồi.”
Ta kinh ngạc nhìn y, không biết tại sao, ta có cảm giác không tin tưởng lắm.
Ta cắn môi, nói: “Tiên sinh uống thật chứ?”
Y mở mắt nhìn ta, cười nói: “Không tin ta à?”
Không, ta lắc đầu, ta tin, ta rất muốn tin.
Y nhổm người dậy, lại nói: “Nàng không thấy ta đã khỏe hơn nhiều ư?”
Đúng thế, khỏe hơn rất nhiều, ta giơ tay đỡ y theo phản xạ, vẻ mặt y có phần ảm đạm.
“Tiên sinh…” Ta khẽ gọi y.
Mãi sau mới thấy y lên tiếng: “Nếu Nam Chiếu bại trận, nàng nói hắn có giết hoàng tỷ của ta không?”
Ta thầm thất kinh, y không hỏi nếu Hạ Hầu Tử Khâm thất bại thì sẽ như thế nào mà lại hỏi như vậy… Ta nhìn y chằm chằm song y nhìn xuống dưới, không nhìn ta. Bàn tay đang đỡ y khẽ siết chặt, nếu quả thật như vậy thì có thể Hạ Hầu Tử Khâm sẽ giết bọn họ.
Nếu hôm nay ta vẫn là quân sư của quân đội thiên triều, ta cũng sẽ không nương tay.
Không quan tâm tới nhân tình, chỉ vì giang sơn.
Người ngồi trên vị trí này luôn phải bình tĩnh, lý trí.
Đột nhiên y nắm tay na, nói thầm: “Nếu ta dùng tính mạng của nàng để đổi lấy tính mạng của hoàng tỷ, hắn có đồng ý không?”
Giật mình sửng sốt, ta buột miệng nói: “Tiên sinh…”
Song y khẽ có thể nghĩ cách cứu nàng ra. Tử Nhi, hãy nói cho hắn biết, hắn nợ ta ân huệ lần này.”
“Tiên sinh, không!” Ta nhìn y. “Xin tiên sinh hãy đi cùng ta.” Để y lại một mình, đối mặt với Hoàng đế Nam Chiếu xảo quyệt ư?
Nếu luận về trí tuệ, Hoàng đế Nam Chiếu hoàn toàn không phải là đối thủ của y, thế nhưng Tô Mộ Hàn có quá nhiều điểm yếu, sao y có thể chống lại một Hoàng đế Nam Chiếu tâm tư sâu xa chứ!
Song y lắc đầu. “Không thể đi cùng. Ta muốn che chắn cho nàng, yểm trợ để nàng đi.”
Ta khóc nức nở. “Đừng! Thanh Dương đang tìm người, nàng ấy nhất định đang tìm người.”
Lúc này, ta đột nhiên có chút căm hận bản thân, nếu là Thanh Dương thì sẽ không khiến y cực khổ như vậy. Thanh Dương sẽ liều mạng bảo vệ y.
Y giơ tay, khẽ khàng lau giọt lệ nơi khóe mi ta, thì thầm: “Thanh Dương theo ta cũng rất cực khổ, ta đã làm liên lụy đến nàng ta quá nhiều rồi.”
Ta cắn môi. “Lẽ nào tiên sinh không hiểu? Thanh Dương theo người không cực khổ chút nào, nếu không có người, nàng ta mới cảm thấy cực khổ!” Bởi vì trong lòng có trụ cột nên mới có thể dũng cảm tiến lên. Ta không thể tưởng tượng nổi nếu có một ngày Thanh Dương thật sự mất y, nàng ta sẽ tuyệt vọng đến mức nào.
Ta hiểu, ta quá hiểu.
Y im lặng, mãi sau vẫn không lên tiếng.
Ta lẳng lặng ngồi bên giường y, một lúc lâu sau mới nghe thấy y nói: “Ta sẽ cố gắng để nàng rời đi nhanh nhất.”
Ta sửng sốt, y lại nói: “Người của Đại Tuyên cũng bắt đầu rục rịch hành động rồi, e là tới lúc đó, Nam Chiếu sẽ bị bọn họ đánh gọng kìm.”
“Họ lấy cớ gì?” Ta buột miệng hỏi.
Y ngước mắt nhìn ta, hé môi nói: “Nàng.”
Kinh hãinghĩ ra nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Nam Chiếu bắt giam công chúa Đại Tuyên, lý do này đủ để khai chiến.
“Sao tiên sinh biết tin này đã được truyền ra ngoài?” Ta vẫn đang đợi Cố Khanh Hằng kể việc này cho Hạ Hầu Tử Khâm, như vậy Hoàng đế Đại Tuyên ắt hẳn sẽ nhanh chóng nhận được tin, nhưng bây giờ khác xa so với điều ta dự tính.
Y nhỏ giọng nói: “Chính ta truyền tin.”
Ta tròn mắt nhìn y, y nói gì? Y truyền tin ra?
Với trí tuệ của y, muốn truyền tin tức từ quân doanh ra ngoài dễ như trở bàn tay, song ta không hiểu vì sao y muốn làm vậy?
Y lại nói: “Nàng không phát hiện ra trên người nàng không còn kim ấn à?”
Ta giật mình sửng sốt, giơ tay lần tìm theo phản xạ, quả thật kim ấn đã biến mất. Đêm qua, ta ngủ trong trướng của y, y muốn lấy ra quá dễ dàng, bởi lẽ ta không đề phòng y.
Y khẽ cười, nói tiếp: “Trận chiến này, Nam Chiếu nhìn bề ngoài thì nắm chắc phần thằng, kỳ thực chẳng chống cự được bao lâu. Đại Tuyên sẽ không buông tha cơ hội tuyệt hảo này, xuất binh chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn. Ta cũng muốn trận chiến này nhanh chóng kết thúc.”
“Tiên sinh…”
Y giơ tay ra hiệu cho ta không cần lên tiếng rồi lại cười buồn bã. “Hoàng tỷ biết cơ nghiệp của thiên triều là do phụ hoàng để lại, tỷ ấy cũng không phải không biết tâm tư của Hoàng đế Nam Chiếu, ta cũng biết tỷ ấy không thể theo ý mình. Ta không thể để nó rơi vào tay của Hoàng đế Nam Chiếu. Hơn nữa, chiến sự không nên kéo dài, như vậy sẽ không có lợi cho bách tính.”
Từng từ, từng câu của y đều khiến ta kinh hãi.
Tất cả mọi điều có thể suy nghĩ, y đều đã nghĩ đến, duy chỉ có việc của chính bản thân, y lại chưa từng nghĩ tới. Lẽ nào y không biết, nếu người của Đại Tuyên tấn công, họ tuyệt đối sẽ không tha cho y?
Có lẽ Hạ Hầu Tử Khâm không tiện xuống tay với y, nhưng Hoàng đế Đại Tuyên thì khác!
Nhớ tới bộ dạng của Hoàng đế Đại Tuyên ở Thượng Lâm uyển khi ấy, y cũng là một người chí tình chí lý, nhưng người ở vị trí đó rất nhiều lúc không thể tự mình làm chủ. Đại Tuyên muốn tham dự, chắc chắn đã nhìn trúng lãnh thổ của Nam Chiếu. Đã xuất binh, Hoàng đế Đại Tuyên nhất định sẽ không nương tay. Ta hiểu rất rõ điểm này, Tô Mộ Hàn cũng không phải không biết.
Hít thật sâu, ta nói: “Thế thì tiên sinh hãy để ta ở lại đi, ta là công chúa của Đại Tuyên, ta có thể bảo vệ người.”
Y nhìn ta, nói nhỏ: “Nàng trở thành công chúa của Đại Tuyên chỉ vì giữa hắn và Hoàng đế Đại Tuyên có giao kèo, Hoàng đế Đại Tuyên không việc gì phải nghe theo nàng.”
Y quả thật đã nói đúng.
“Nhưng…”
Ta còn định lên tiếng song y ngắt lời ta. “Được rồi, việc này không cần nói thêm nữa, nàng chỉ cần nghe ta là được. Liêu Hứa!” Y đột nhiên gọi.
Liêu Hứa vội vàng tiến lên, hỏi y: “Thiếu gia có gì sai bảo?”
Y dừng giây lát mới nói: “Tới lúc đó, ngươi đi cùng với nàng ấy.”
Ta giật mình, thấy Liêu Hứa đáp: “Vâng!”
“Liêu đại phu…”
Ông ấy chỉ nghe lệnh của Tô Mộ Hàn, thậm chí có thể không hỏi lý do.
Ta quay sang nhìn y, nhíu mày nói: “Tiên sinh, sao có thể để ông ấy đi?” Ông ấy đi rồi, y sẽ làm thế nào?
Song y cười, nói: “Ông ấy ở lại cũng nguy hiểm, huống hồ nàng quên rồi à, ta đã không còn cần ông ấy.”
Thoáng kinh ngạc, ta mới nhớ ra chuyện y nói y đã uống thuốc của Phương Hàm. Giờ đây nhớ ra mới phát hiện tinh thần của y tốt hơn rất nhiều. Ban nãy nói nhiều đến vậy mà cũng chưa nghe thấy y h tiếng nào, chỉ có điều sắc mặt y vẫn không tốt, ta không quên y đã đỡ thay ta một chưởng. Nhưng nội thương chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏe.
Dường như y sợ ta không nhớ, lại nói: “Thuốc của Phương Hàm rất có công hiệu.”
Đúng thế, nhìn dáng vẻ y quả thật rất khá.
Nhưng ta luôn cảm thấy có gì không ổn, lời y nói không có bất kỳ vấn đề gì song trực giác mách bảo ta, hình như không nên là dáng vẻ này.
Lúc xoay người, cây trâm trên mái tóc ta khẽ lắc lư, ta giật mình, chợt nhớ ra một chuyện. Quay sang nhìn y, ta gượng cười. “Tiên sinh có nhớ từng trộm hạt trân châu trên cây trâm của ta không?”
Ánh mắt y lóe lên tia kinh ngạc, y lập tức gật đầu.
Ta giơ tay, nói: “Chắc tiên sinh cũng gắn hạt trân châu vào cây trâm cho ta rồi, chi bằng trả lại nó cho ta.”
Nếu y thật sự lấy được thuốc, vậy thì trong tay y phải có chiếc hộp đó. Trong hộp, ngoài viên thuốc Phương Hàm đưa ta, còn có cây trâm mà y lén lấy hạt trân châu.
Y khẽ cười, nói: “Để cây trâm lại cho ta đi!”
Ta cảm thấy sợ hãi, y lại nói: “Ta trả chiếc hộp cho nàng, nàng hãy giữ lại nó để sau này còn nhớ.” Nói xong, y xoay người, rút dưới gối ra một vật giống y chang. Ta nhìn kĩ, chính là chiếc hộp y tặng ta!
Ta kinh ngạc vui mừng.
Y không hề lừa ta, y thật sự đã lấy được thuốc mà Phương Hàm đưa cho ta!
Giơ tay nhận lấy chiếc hộp, ngón tay ta chậm rãi lướt qua, như thể vật báu.
Khóe miệng bất giác mỉm cười, chỉ cần y khỏe, ta có thể yên tâm.
Y lại cất lời. “Nàng ra ngoài đi, nhưng phải nhớ lời của ta, cứu mạng hoàng tỷ của ta
Ta gật đầu. “Vậy còn tiên sinh?”
Y cười. “Ta sẽ sống.”
Được, có câu này của y, ta sẵn lòng tin tưởng.
Y chần chừ giây lát, cuối cùng xuống giường, ta càng kinh ngạc về sự linh nghiệm của thuốc Phương Hàm đưa, thậm chí y không cần ta đỡ. Khoảnh khắc ta đứng dậy theo y, một cơn choáng váng bất chợt ập đến, giống như lúc ở Thu Ba cư, ta giật mình hoảng sợ, ngồi phịch xuống giường.
Tô Mộ Hàn giật mình, vội quay người. “Sao thế?”
Liêu Hứa bước lên, bắt mạch cho ta, ánh mắt ông ta lập tức trở nên phức tạp, thu tay lại, nói nhỏ: “Thiếu gia, nàng ấy đã mang thai.”
Mang thai? Ta đã mang thai?
Tim ta đột nhiên đập dữ dội, đứa trẻ mà ta và Hạ Hầu Tử Khâm hằng mong muốn, không ngờ lúc này lại có thật.
Hân hoan vuốt ve vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, ta thấy Tô Mộ Hàn nói: “Đứa trẻ khỏe không?” Giọng nói của y xen lẫn sự lo lắng, y sợ chịu sự hành hạ như vậy, ta sẽ không chịu nổi.
Cũng may, ta xưa nay không phải nữ tử yếu ớt.
Liêu Hứa trả lời: “Thiếu gia không cần lo lắng, mọi thứ đều ổn.”
Nghe vậy, cuối cùng ta cũng yên tâm, ngước mắt hỏi ông ta: “Được bao lâu rồi?”
“Hơn tháng.”
Hơn tháng…
Vậy là từ sau khi trở về từ Trường Hồ. Có điều, cho dù thế nào ta cũng cảm thấy rất vui, mặc dù lúc này không phải thời điểm thích hợp nhưng ta vẫn mừng rỡ.
Tô Mộ Hàn hơi sầm mặt, nói: “Việc này không thể để người khác
Ta gật đầu, đương nhiên ta biết điều này, cho dù là Hoàng đế Nam Chiếu hay Hoàng hậu Nguyên Trinh, một khi biết ta có thai, nhất định sẽ làm to chuyện. Ta không thể để bọn họ nắm được cơ hội này.
Tô Mộ Hàn trầm tư suy nghĩ một hồi rồi xoay người ra ngoài.
Ta vội gọi y: “Tiên sinh!”
“Đợi đấy!” Y nói bằng giọng lãnh đạm nhưng không hề dừng bước nhìn ta. Binh sĩ bên ngoài thấy y đi ra cũng không ngăn cản, ta định tiến lên song Liêu Hứa kéo cánh tay ta, nói: “Cô nương, xin dừng bước, thiếu gia tự biết chừng mực.”
Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đã không còn thấy bóng dáng y. Ta không biết rốt cuộc là y đi tìm Hoàng đế Nam Chiếu hay Hoàng hậu Nguyên Trinh, nhưng ta biết Hoàng đế Nam Chiếu nhìn thấy Tô Mộ Hàn bây giờ chắc sẽ căm hận tới tận xương tủy. Y mong sao Tô Mộ Hàn không khỏi bệnh, y muốn sau khi giành được giang sơn của thiên triều thì sẽ khiến Tô Mộ Hàn bệnh nặng qua đời. Y sẽ không thể chịu nổi khi nhìn thấy dáng vẻ sung mãn của Tô Mộ Hàn.
Nghiến răng, ta biết lúc này ta không thể rối loạn, bằng không, ta không những không giúp được hắn mà còn gây họa.
Cúi đầu, ánh mắt chiếu vào chiếc hộp trong tay, bàn tay từ từ siết chặt.
Tới tận sẩm tối mới thấy Tô Mộ Hàn quay lại.
Ta đợi chờ trong âu lo, sợ y xảy ra chuyện.
Nhưng y không nói gì, đi thẳng vào trong, xé một góc trung y, cắt ngón tay cho chảy máu rồi dựa vào trí nhớ, vẽ bản đồ địa hình đối chiếu của hai quân bằng máu tươi. Sau đó, y đưa nó cho ta, nói: “Nàng giữ cái này cẩn thận, ra ngoài rồi thì đừng đi sai đường.”
Lòng ta nhói đau, y ra ngoài là vì cái này ư?
Y ký hiệu rất rõ ràng, binh sĩ của thiên triều, binh sĩ của Nam Chiếu, đến cả lính gác đứng ở vị trí kín đáo cũng đều được đánh dấu. Ta nghĩ, y ắt hẳn đã cố gắng giành được sự tín nhiệm của Hoàng hậu Nguyên Trinh bằng cách nói rằng y muốn ra chiến trường. Bằng không, bọn họ không cho y xem những bản đồ quân sự đó.
Y chỉ cần xem qua là nhớ, ghi lại tất thảy trong đầu.
Liêu Hứa đã lấy thuốc bôi lên ngón tay y, dường như ông ta muốn nói gì đó song lại thôi. Tô Mộ Hàn nhìn ông ta, cũng không nói gì.
Ta lặng lẽ cất tấm bản đồ y đưa, lại thấy y nói: “Hai ngày nữa, chiến sự bắt đầu. Đại Tuyên chắc cũng sẽ tham gia, các người hãy rời đi vào hôm đó, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.”
Y vừa nói xong thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Ta nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy một thị nữ đang tiến vào, ta thoáng giật mình, Hoàng hậu Nguyên Trinh đang ở trong quân doanh, nàng ta mang cung tỳ theo cũng là điều bình thường.
Nàng ta tiến lên, cúi người nói với Tô Mộ Hàn: “Nô tỳ thỉnh an điện hạ, Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ qua hầu hạ điện hạ.”
Ta kinh ngạc, quay sang nhìn Tô Mộ Hàn, nét mặt y không ngạc nhiên lắm, chỉ gật đầu, nói: “Ra ngoài đợi đã, có việc gì ta sẽ gọi ngươi.”
“Vâng!” Thị nữ kia khom người, lui ra.
“Tiên sinh…” Ta nghi hoặc nhìn y.
Y khẽ cười một tiếng rồi nói: “Là ta chủ động yêu cầu với hoàng tỷ.”
Trong lòng sửng sốt, ta buột miệng hỏi: “Tiên sinh muốn ta cải trang thành thị nữ để lẻn ra ngoài?”
Ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, y nói: “Ta còn chưa nói, nàng đã nghĩ ra rồi à? Hai ngày nữa, nàng ta sẽ đi theo, Liêu Hứa cũng vậy.”
Muốn Liêu Hứa đi theo không khó, y chỉ cần tùy tiện mượn cớ cơ thể chưa hết bệnh, như vậy Liêu Hứa đi theo cũng là điều đương nhiên. Để thị nữ theo hầu hạ tất nhiên cũng hợp tình hợp lý. Cho nên y mới nói không thể đi cùng, y muốn làm tấm lá chắn cho ta.
“Tiên sinh!” Ta tiến lên một bước nhưng y không đợi ta lên tiếng đã tiếp lời: “Đừng chần chừ nữa, bây giờ nàng không chỉ có một mình.” Khi y nói l này, nụ cười trên khóe môi càng rõ nét.
Mặt ta đỏ bừng, đúng thế, trong bụng ta đã có một đứa trẻ.
Y nhìn ta hồi lâu rồi khẽ khàng nói: “Không biết ta còn có cơ hội nhìn thấy con của Tử Nhi chào đời không.”
Giật mình sợ hãi, ta buột miệng nói: “Có chứ, nhất định là có. Chẳng phải tiên sinh đã hứa với ta là sẽ sống khỏe mạnh ư?”
Dường như y chợt bừng tỉnh, cười nói: “Đúng vậy, ta đã hứa với nàng.”
Ánh mắt chiếu vào gương mặt gầy gò của y, ta bỗng dưng cảm thấy hoảng sợ.
Tiên sinh…
Lúc này ta có rất nhiều lời muốn nói nhưng nhất thời không thể thốt thành câu.
Liêu Hứa đứng bên tiến lên, nói: “Thiếu gia mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi!”
Y “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn đi tới bên giường, nằm xuống, nhắm mắt. Thấy Liêu Hứa thở dài một tiếng, ta vội nói: “Tiên sinh không để thị nữ bên ngoài vào đây ư?” Y chủ động yêu cầu Hoàng hậu Nguyên Trinh đưa một thị nữ tới song không dùng, như vậy, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Y không mở mắt, cười nói: “Đúng thế, ta quên mất, Liêu Hứa, cho nàng ta vào!”
Liêu Hứa vâng lời, gọi thị nữ kia vào.
Thị nữ ngoan ngoãn tiến lên, nhẹ nhàng cởi xiêm y cho Tô Mộ Hàn rồi cẩn thận đắp chăn cho y, sau đó mới đứng đợi một bên. Ta nghĩ một chút rồi xoay người qua nhuyễn tháp nghỉ ngơi. Chúng ta đều phải nghỉ ngơi thật tốt. Giơ tay tìm chiếc hộp trơn bóng cất dưới gối, ta vô cớ trở nên yên lòng.
Hai ngày bình an vô sự.
Tô Mộ Hàn không ở lâu trong doanh trướng, y thường ra ngoài, rất muộn mới trở về. Nghe nói tình hình chiến sự bên ngoài rất căng thẳng,Tô Mộ Hàn nhận định, rất nhanh thôi sẽ có đại chiến.
Lúc còi hiệu lệnh vang lên, ta đang ngồi ngây người trên nhuyễn tháp, Liêu Hứa dường như giật nẩy mình, ta bất giác nhìn ra ngoài. Cửa lều vẫn hạ, ta chỉ có thể nghe thấy nhịp bước ngay ngắn bên ngoài.
Cả đoàn quân!
Ta kinh hãi bật dậy, Tô Mộ Hàn vẫn chưa quay lại!
Bỗng nghe thấy tiếng “phịch”, ta hoảng sợ quay đầu, thấy thị nữ kia nằm thẳng dưới đất. Trong tay Liêu Hứa vẫn nắm một chiếc ngân châm. Ta đã biết chuyện gì xảy ra.
Ta không hỏi gì, chỉ cùng Liêu Hứa kéo người đó tới nhuyễn tháp của ta, nhanh chóng đổi y phục với nàng ta.
Chẳng mấy chốc liền có người tiến vào, gọi ta và Liêu Hứa ra ngoài. Lúc rời đi, kẻ đó không quên liếc nhìn nhuyễn tháp một cái song cũng không tiến lên nhìn kĩ. Ta rút chiếc hộp ra, giấu trên người rồi mới chạy chậm ra ngoài.
Binh sĩ đó dẫn chúng ta theo, từ xa đã trông thấy bóng dáng của Tô Mộ Hàn, lúc này y đã ngồi trên lưng ngựa cao vút. Ta và Liêu Hứa qua đó, y cũng chẳng ngoái đầu nhìn chúng ta. Ta hít thật sâu, có chút căng thẳng.
Hoàng hậu Nguyên Trinh cũng đi ra, nàng ta đã thay bộ cung trang rườm rà bằng trang phục khỏe khoắn giống như lần đi săn ở Thượng Lâm uyển. Thị nữ của nàng ta dắt ngựa qua, nàng ta nhẹ nhàng xoay người lên lưng ngựa, khẽ hét một tiếng, thúc ngựa tiến lên. Ta vội cúi đầu, ẩn mình sau Liêu Hứa.
Đại quân đã xuất phát, hiển nhiên Hoàng hậu Nguyên Trinh và Tô Mộ Hàn đi sau.
Đội ngũ tiến lên phía trước, khi đã cách quân doanh khá xa, đột nhiên trông thấy Tô Mộ Hàn ấn vào lồng ngực, khom người xuống, ta giật mình nhưng bị Liêu Hứa giữ tay. Hoàng hậu Nguyên Trinh nhìn thấy sự khác thường của y, thúc ngựa tới, lo âu hỏi: “Linh Nhi, sao rồi?”
Y chau mày, đáp: “Không sao, Liêu Hứa có mang thuốc. Liêu Hứa!” Y gọi.
Liêu Hứa bước lên, bỗng sắc mặt thay đổi, quỳ xuống nói: “Thiếu gia, thuốc… thuốc vẫn để trong doanh trướng.”
“Cái gì? Khốn kiếp!” Hoàng hậu Nguyên Trinh tức giận mắng. “Còn không quay lại lấy!”
Tô Mộ Hàn nhìn ta một cái, khóe miệng mỉm cười, hé môi nói: “Ngươi đưa ông ấy đi, ông ấy không thuộc đường, e là không tìm thấy doanh trướng.”
Hoàng hậu Nguyên Trinh không nhìn bọn ta, chỉ lạnh lùng nói: “Đi mau!” Nàng ta nhảy xuống ngựa, tiến lên đỡ y. “Vết thương lại tái phát à?”
Liêu Hứa đã đứng dậy, giật mạnh tay áo ta, kéo ta quay trở lại.
Ta không khỏi quay đầu lại lần nữa, nhìn về phía y.
Y nhìn ta, mỉm cười, khẽ nói: “Hoàng tỷ, ta không sao.”
Ta biết, y nói lời này là để cho ta nghe.
Nước mắt dâng đầy khóe mi. Đúng thế, nhất định sẽ không sao.
Y dùng tính mạng của ta để đổi lấy tính mạng của Hoàng hậu Nguyên Trinh, thế nhưng y là tiên sinh của ta, ta có thể để y xảy ra chuyện ư? Hạ Hầu Tử Khâm có thể hiểu cho ta, hắn sẽ tha cho y…
Ta bắt đầu chạy chậm theo Liêu Hứa, bọn ta không hề trở lại quân doanh mà lựa chọn con đường nhỏ bên cạnh. Rất nhanh sau đó, cho dù ngoái đầu lại cũng không còn nhìn thấy Tô Mộ Hàn nữa.
Ta vừa chạy vừa khóc, dường như có thứ gì đó đã bị thiếu hụt.
Hai người chạy rất lâu, ta dựa vào trí nhớ, tránh tất cả những lính gác đứng ở vị trí kín đáo được Nam Chiếu bố trí ở vòng ngoài, không thể sai dù chỉ một bước, bằng không, mọi nỗ lực của Tô Mộ Hàn đều đổ xuống sông xuống biển.
Không biết đã chạy được bao lâu, ta dựa vào thân cây bên cạnh, thở hổn hển. Đột nhiên bụng quặn đau, ta không kìm được, kêu thành tiếng. Sắc mặt Liêu Hứa thay đổi, ông ta vội tiến lên đỡ ta, nhanh chóng châm ngân châm lên mu bàn tay ta. Một lát sau, ta mới cảm thấy đỡ hơn, tay đặt trên bụng, lo lắng hỏi: “C không sao chứ?” Ông ta gật đầu, đáp: “Không sao, quãng đường tiếp theo không thể quá gấp gáp.”
Nghe vậy, ta mới thở phào nhẹ nhõm, không sao là may. Vừa nãy, nếu không đi nhanh sẽ bị phát hiện, Liêu Hứa cũng vì e ngại nguyên nhân này nên mới không dặn dò ta từ đầu.
Tô Mộ Hàn giữ Liêu Hứa lại cho ta, đó là điều mà ta có dùng cái gì cũng không thể cầu được.
Nghiến răng, ta đứng thẳng dậy, ta bắt buộc phải nhanh chóng tới quân doanh của thiên triều. Tô Mộ Hàn nói, Đại Tuyên cũng đã tham gia vào cuộc chiến này, Nam Chiếu chắc chắn sẽ thua trận. Ta quyết không để y chết!
Những cành cây đâm vào người, làm rách y phục, xước cả da thịt, nhưng ta không hề dừng lại. Liêu Hứa theo sát ta, thở hổn hển, ta ngoái đầu nhìn, suy cho cùng, tuổi ông ta cũng cao, không còn trẻ như ta. Ta đi hơi chậm lại, ông ta lập tức nhận ra, lắc đầu nói: “Không sao, ta theo được.”
Tiếp tục tiến lên phía trước, ta muốn đi nhanh hơn nữa song không dám, bởi lẽ Liêu Hứa từng nói, quãng đường tới, không thể đi nhanh quá, ta muốn bảo vệ đứa con của mình.
Ra khỏi thung lũng là có thể ngửi thấy mùi cát bụi phía bên ngoài. Ta biết, đó là cát bụi mà nghìn quân vạn mã giẫm đạp lên, bay theo gió mà tới, nhưng ta chỉ cần ngửi là biết trong trận chiến này, Hoàng đế Nam Chiếu đã dốc toàn bộ binh lực. Bọn họ sẽ đóng quân ở tiền phương, bố trí, chuẩn bị tất cả. Khi thực sự khai chiến, chẳng phải sẽ rất nhanh ư?
Hoàng đế Nam Chiếu cho rằng y chắc chắn có được giang sơn của thiên triều, song y không tính được Đại Tuyên đứng phía sau, nhìn Nam Chiếu chằm chằm như hổ đói lại có lý do để xuất binh.
Tô Mộ Hàn từng nói, thiên triều là cơ nghiệp của tiên hoàng, y sẽ không để người Nam Chiếu chấm mút xà xẻo.
Nếu có thể, ta muốn tận tay làm cho tên Hoàng đế Nam Chiêu bại trận! Cắn môi, nhưng giả sử bây giờ ta ra trận, người đối địch lại là Tô Mộ Hàn, không phải ư? Trong lòng đau nhói, kiếp này, ta và y chỉ có ba năm ở bên nhau trong ngôi chùa ấy là còn yên ả.
Đi rất lâu, cuối cùng cũng lờ mờ nhìn thấy doanh trướng ở
Ta thầm hoan hỉ, cuối cùng cũng đã tới!
Ta và Liêu Hứa nhìn nhau, hai người bước nhanh hơn, khi sắp tới gần, ta bỗng khựng lại, Liêu Hứa giật mình kinh hãi, nhìn ta hỏi: “Sao cô nương dừng lại?”
Ta lắc đầu, nói: “Cứ tiến lên như vậy, bọn họ sẽ không cho ta vào trong.” Làm không tốt, sẽ giống như lần trước, bị coi là do thám nên bị bắt. Đại chiến sắp bắt đầu, Hạ Hầu Tử Khâm không có thời gian thẩm vấn do thám, cho dù có, hắn cũng sẽ không đi, người tới chắc chắn là Diêu Hành Niên, bởi thế ta không thể mạo hiểm.
Ta có thể đợi Hạ Hầu Tử Khâm xuất hiện.
Liêu Hứa cũng không nói gì, hai người trốn trong bụi cây chờ đợi.
Đại Tuyên xuất binh, Hoàng đế Đại Tuyên chắc chắn sẽ phát người thông báo cho Hạ Hầu Tử Khâm, người của Đại Tuyên còn chưa xuất thủ, Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không hành động nhanh đến vậy. Bọn họ muốn đợi người của Nam Chiếu bố trí xong tất thảy, có thể nói đợi Nam Chiếu lựa chọn xong vị trí, thiên triều và Đại Tuyên mới dễ vây quét.
Nhớ tới hai chữ “vây quét”, trong lòng ta không khỏi run lên.
Tô Mộ Hàn còn ở đó!
Lúc này, từ xa ta trông thấy mấy người từ quân doanh đi tới, người đi đầu là Diêu Hành Niên! Ta kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía sau, Hạ Hầu Tử Khâm! Thật sự là Hạ Hầu Tử Khâm!
Ta vui mừng bật dậy, định đi ra, chợt nghe thấy tiếng động phía sau. Ta còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã đưa ra, túm chặt y phục của ta, ta đứng không vững, ngã xuống đất.
Lúc ta ngã xuống, ta rên một tiếng, ôm lấy bụng theo bản năng, còn may, con của ta không sao.
Chiếc hộp trong tay ta bị văng ra, ta giơ tay định nhặt thì trước mắt bỗng lóe lên một tia sáng trắng lóa, mũi kiếm đã tới gần ta, lúc này ta mới nhìn rõ đó là Thanh Dương!
Dù thế nào ta cũng không ngờ có thể xuất hiện ở đây!
Ánh mắt nàng ta chiếu vào chiếc hộp bên cạnh ta, hai đồng tử đột nhiên co lại, vội khom người nhặt lên, lạnh lùng hỏi: “Sao chiếc hộp của thiếu gia lại ở trong tay ngươi?” Nàng ta nói xong, trường kiếm càng kề sát ta.
Liêu Hứa sợ hãi đến mức mặt biến sắc, cuống quýt chạy tới, kéo tay áo nàng ta, lớn tiếng nói: “Thanh Dương cô nương, mau dừng tay!”
Ta cũng ngây người.
Chiếc hộp này rõ ràng là Tô Mộ Hàn tặng ta, sao Thanh Dương có thể không biết?
Trong đầu chắp vá lại rất nhiều câu nói vụn vặt của Tô Mộ Hàn, ta cảm thấy trái tim như thít chặt, đau tới nỗi cơ hồ không thể thở nổi.
Thanh Dương ra sức hất tay Liêu Hứa, lao về phía ta, Liêu Hứa nhào tới, ôm lấy cánh tay nàng ta, hô lên: “Thanh Dương cô nương, nàng ấy là do thiếu gia dùng tính mạng của mình để đổi lấy!”
Lời nói của Liêu Hứa khiến ta sững sờ.
Ông ta nói gì? Dùng tính mạng của mình để đổi lấy…
Đứng bật dậy, ta run giọng hỏi: “Liêu đại phu, ông nói gì?”
Liêu Hứa cúi thấp đầu, nghiến răng nói: “Chiếc hộp này vốn có một đôi! Thiếu gia… người nào có tìm thấy linh đan diệu dược gì chứ!”
Ta cứng đờ người…
Ông ta nói tiếp: “Chiếc hộp của thiếu gia có một vệt xước ở đáy vì có một lần Thanh Dương cô nương không cẩn thận đánh rơi xuống đất.”
Ánh mắt nhìn về phía đáy hộp, rõ ràng có một vết xước giống như lời Liêu Hứa nói. Việc này nếu ông ta không nhắc tới, ta cũng sẽ không chú ý. Dẫu chú ý cũng sẽ chỉ cho rằng đó là dấu vết do lần đánh rơi đó để lại.
Cắn môi, lúc đó, ta rõ ràng trông thấy y thổ huyết đến mức hôn mê, y lấy đâu ra thời gian để đi nhặ của ta chứ? Y không nhắc tới chuyện viên thuốc bởi lẽ trong tay y không hề có nó. Hẳn là khi nghe nói ta đặt viên thuốc Phương Hàm đưa trong chiếc hộp khắc hình cây thị, y mới nghĩ ra cách này? Y khổ sở tìm cách giấu giếm ta! Bởi thế, lúc ta hỏi về cây trâm, y mới nói hãy để lại cây trâm cho y, y có thể trả lại ta chiếc hộp.
Y thông minh biết bao, khi ta mở miệng đòi cây trâm, y liền dùng chiếc hộp để chặn đứng tất cả đường lui của ta. Tất thảy đều lặng lẽ, ta nào nghĩ ra y lại có thể làm hai chiếc hộp chứ!
Tiên sinh, tiên sinh…
Đôi môi mỏng run rẩy. “Vậy thứ thuốc mà tiên sinh uống…” Đột nhiên nhắm chặt mắt, ta còn không hiểu ư?
Thuốc có dược tính mạnh như vậy, không phải là ta chưa từng nhìn thấy y uống. Mùng Chín tháng Ba, lần đi săn ở Thượng Lâm uyển, y từng uống hết cả một lọ. Hậu quả của việc đó, ta cũng không phải chưa từng thấy. Chính là lần Dao Phi và Thanh Dương mưu tính hãm hại ta, ta tận mắt chứng kiến, y luôn hôn mê.
Thanh Dương sợ hãi kêu lên: “Thiếu gia lại uống loại thuốc đó ư?” Từ nét mặt của nàng ta, ta cũng biết mức độ tổn thương mà loại thuốc đó gây ra cho y.
Liêu Hứa bất đắc dĩ gật đầu.
Toàn thân ta run rẩy, Liêu Hứa xưa nay chưa từng nói “không” đối với mệnh lệnh của Tô Mộ Hàn. Ta biết tình trạng sức khỏe của y bây giờ, dùng thuốc đó có thể áp chế được bệnh tình, áp chế được thương thế, nhưng hiệu lực càng nhanh, tác hại sẽ càng ghê gớm.
Lần này y hoàn toàn không có ý định sống sót trở về. Vì sao cả hai bọn họ đều như vậy?
Hạ Hầu Tử Khâm và y.
Bọn họ bảo ta phải chịu đựng thế nào đây?
Thanh Dương giơ tay túm chặt vạt áo ta, Liêu Hứa gọi nàng ta, thấy nàng ta nghiến răng nói: “Gấp cái gì, ta còn chưa nói muốn giết nàng ta mà! Ta muốn dùng nàng ta để ép buộc hoàng đế của bọn chúng cứu thiếu gia!”
Việc này không cần nàng ta nói, ta cũng
Liêu Hứa hô lên: “Không thể! Thiếu gia nói, muốn nàng ấy cầu xin hoàng đế của bọn họ tha cho Hoàng hậu Nguyên Trinh!”
Nghe vậy, sắc mặt của Thanh Dương lạnh đi, nàng ta giận dữ nói: “Cứ để nàng ta chết! Ta chỉ cần thiếu gia sống, ta không quan tâm tới sự sống chết của bất cứ ai!” Giọng nói nàng ta run rẩy, ta hiểu rõ, nàng ta sợ Tô Mộ Hàn xảy ra chuyện biết nhường nào.
Nàng ta yêu Tô Mộ Hàn tựa như tính mạng mình.
Giơ tay nắm lấy tay nàng ta, ta nhìn nàng ta, bình tĩnh nói: “Buông ta ra, ta sẽ cầu xin Hoàng thượng cứu tiên sinh. Điều kiện trước tiên là…” Ánh mắt nhìn về phía sau nàng ta, qua tầng tầng lớp lớp khóm cây, ta không nhìn rõ tình hình bên đó.
“Điều kiện trước tiên là ngươi phải giúp ta vào được quân doanh, để ta gặp hắn.” Có Thanh Dương ở đây, tin rằng việc vào quân doanh sẽ không có vấn đề gì.
Nàng ta trừng mắt nhìn ta. “Sao ta có thể tin tưởng ngươi?”
“Ta quan tâm tới tiên sinh.” Ta và nàng ta đều giống nhau, không nỡ để y xảy ra chuyện.
Nàng ta vẫn nghiến răng, nói với Liêu Hứa: “Liêu Hứa, cho nàng ta uống một viên thuốc độc. Nếu nàng ta dám giở trò, ta sẽ giết nàng ta!”
Liêu Hứa lùi lại mấy bước, lắc đầu nói: “Thanh Dương cô nương đã thương yêu thiếu gia thì không nên ra tay với người mà thiếu gia quan tâm. Liêu Hứa không làm nổi việc này!”
Ta cảm kích nhìn ông ta, ta cũng biết, không phải Thanh Dương không tin ta. Nàng ta biết mối quan hệ giữa ta và Tô Mộ Hàn, nàng ta chỉ muốn đợi ta cứu Tô Mộ Hàn xong sẽ giết chết ta. Nàng ta không chấp nhận nổi ta.
Nhưng ta sao có thể chết? Ta đã có con.
Ánh mắt Thanh Dương nhìn xuống bụng ta, bàn tay đang ôm lấy bụng ta thoáng run, lòng nặng trĩu. Nàng ta vừa định lên tiếng, ta đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cố Khanh Hằng: “Tam Nhi!” kinh ngạc, vui mừng quay đầu, thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của huynh ấy, y phục trên người huynh ấy đã rách bươm. Mấy ngày nay, chắc chắn huynh ấy không ngừng tìm ra cả ngày lẫn đêm.
Có điều, nhìn thấy huynh ấy bình an là điều vui mừng, thanh thản lớn nhất của ta.
Thanh Dương kẹp chặt lấy ta, nặng nề “hừ” một tiếng. “Ngươi đúng là âm hồn bất tán, ta còn tưởng đã cắt đuôi được ngươi!”
Ta sững người, hóa ra Cố Khanh Hằng vẫn luôn đi theo Thanh Dương, ha, nàng ta không vứt bỏ được huynh ấy, bị huynh ấy bám theo. Cố Khanh Hằng quay đầu nhìn về phía sau, đồng tử co lại, đó là quân doanh của thiên triều, huynh ấy chắc đã nhận ra.
Thanh Dương lại nói: “Muốn gọi người ư? Ta giết nàng ta trước?”
Mặt Cố Khanh Hằng biến sắc, huynh ấy vội nói: “Đừng đả thương nàng ấy!”
Ta cười với huynh ấy, lắc đầu nói: “Huynh yên tâm, nàng ta không dám giết ta đâu!”
Cánh tay kẹp chặt ta hơn, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta có gì mà không dám chứ!”
Ta không hề sợ hãi, chỉ đáp: “Đúng, cái gì ngươi cũng dám làm, chỉ không dám nhìn tiên sinh chết!”
Lời của ta khiến toàn thân nàng ta chấn động, ta lại nói tiếp: “Thanh Dương, thả ta ra, để ta vào quân doanh cứu tiên sinh.”
Tay nàng ta trở nên run rẩy, hít thật sâu, ta nói nhỏ: “Tiên sinh nói, những năm qua, ngươi theo tiên sinh đã rất cực khổ.”
Nàng ta tròn mắt, trường kiếm trên tay rơi xuống đất, tạo nên tiếng “cạch”, trong phút chốc, nước mắt đầm đìa, nàng ta khóc nức nở, nói: “Không, Thanh Dương không cực khổ chút nào…”
Nàng ta xưa nay luôn quyết đoán nhưng lúc nghe được lời nói của y, nước mắt bỗng tuôn trào.
“Tam Nhi!” Cố Khanh Hằng kéo ta qua, nhìn ta từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Thế nào rồi? Có bị thương không?
Lắc đầu, ta hỏi: “Còn huynh? Vẫn ổn chứ?”
“Ta ổn, ta ổn.” Huynh ấy gật đầu lia lịa.
Ta liền yên tâm.
Huynh ấy lại nói: “Hôm đó trở lại, không thấy muội, ta chỉ nhìn thấy chiếc hộp muội mang theo, ta…”
Ta cảm thấy thất kinh, vội hỏi: “Chiếc hộp đó đâu?”
Huynh ấy ngây người, rút từ trong người ra. Ta giành lấy, mở ra, bên trong quả nhiên là cây trâm của ta, còn cả viên thuốc Phương Hàm đưa ta. Không thiếu thứ gì.
Quá vui mừng, ta bật khóc, Liêu Hứa cũng kích động lên tiếng: “Tốt quá, không bị mất viên thuốc này!”
Thanh Dương nhíu mày nhìn, đột nhiên sắc mặt thay đổi, xông lên trước, nghiêm giọng hỏi: “Tỷ tỷ ta thế nào?”
Ta nhất thời không kịp phản ứng, ngây người một lát mới nhớ ra, “tỷ tỷ” mà nàng ta nói chính là Phương Hàm. Nhất thời nghẹn giọng, không nói nên lời, Phương Hàm đã chết, giờ đây ta phải nói thế nào?
Nghĩ một chút, ta cố ý né tránh, chỉ đáp: “Nàng ta muốn ta dùng viên thuốc này để cứu tiên sinh.”
Thanh Dương không truy vấn nữa, nhanh chóng đoạt lấy hộp gỗ trong tay ta, xoay người định đi.
“Ngươi đi đâu?” Ta gọi nàng ta.
Nàng ta không quay đầu. “Đương nhiên là đi cứu người!”
Ta tức giận nói: “Đó là chiến trường, ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình ngươi là có thể đột phá trùng vây, an toàn tới bên tiên sinh sao? Nếu ngươi chết giữa đường hoặc làm mất viên thuốc kéo dài sinh mệnh này, đó chính là giết tiên sinh!”
Bước chân của nàng ta bỗng khựng lại, ta tiến lên, đoạt lấy hai hộp gỗ trong tay nàng ta, xoay người nói với Cố Khanh Hằng: Vào quân doanh!”
Vẻ mặt của Hoàng hậu Nguyên Trinh thoáng chần chừ, sau đó nàng ta cười, nói: “Không sao, đệ ấy đã được uống linh đan diệu dược, bây giờ đang nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, nét mặt Hoàng đế Nam Chiếu biến sắc, y tiến lên một bước, nói: “Thế à? Thuốc gì mà linh nghiệm vậy?”
Hoàng hậu Nguyên Trinh cười, nói: “Bệ hạ có nhớ thuốc độc Song sinh mà thần thiếp lấy được khi đó không? Đó là từ tay người trong Ô tộc, thuốc của Ô tộc, cho dù là giết người hay cứu người đều là thần dược.”
Lời của nàng ta khiến ta càng hồ đồ. Đang yên đang lành lại nhắc đến Phương Hàm làm gì?
Vẻ mặt của Hoàng đế Nam Chiếu có phần mất tự nhiên, y lên tiếng hỏi: “Hả, như vậy là nàng đã lấy được linh dược rồi à?”
“Vâng!” Nàng ta gật đầu, lại bước lên nói: “Bệ hạ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, lần này Hoàng đế Nguyên Quang cũng không cầm cự được bao lâu. Bệ hạ cũng mệt cả ngày rồi, thần thiếp cùng người về nghỉ ngơi!” Nàng ta nói xong, không quên liếc ta một cái.
Ánh mắt của Hoàng đế Nam Chiếu có chút không vui nhưng lúc này không dám thể hiện ra bên ngoài. Ta đã hiểu ra phần nào, thuốc của Phương Hàm đã được tìm thấy ư? Nghĩ tới cuộc đối thoại của Hoàng đế Nam Chiếu với tướng sĩ kia, ta bất giác siết chặt hai tay, nếu thật như vậy, Hoàng đế Nam Chiếu nhất định sẽ không tha cho Tô Mộ Hàn. Y trở lại, ắt hẳn sẽ nổi trận lôi đình.
Ta còn đang suy nghĩ thì người phía trước đã rời đi.
Ta quay phắt người, lao vào trong doanh trướng, Tô Mộ Hàn đang ngủ, chỉ thấy Liêu Hứa trông chừng bên giường. Nghe thấy có người tiến vào, ông ta ngoái đầu nhìn, thấy ta, ông ta bèn thở phào.
Ta vội tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Cuối cùng ta đã biết vì sao lúc đi ra, Hoàng hậu Nguyên Trinh lại vui vẻ đến vậy, hóa ra là vì viên thuốc ấy.
Liêu Hứa đứng dậy, nói: “Qua bên này nói chuyện, thiếu gia vừa chợp mắt.”
Ta gật đầu, đi theo ông ta ra xa một đoạn mới hỏi: “Có thật không? Người của Hoàng hậu Nguyên Trinh tìm thấy thuốc rồi à?” Nhưng ta không hiểu, nếu vậy, vì sao nàng ta lại nói không tìm thấy? Nếu chỉ là muốn lừa Hoàng đế Nam Chiếu, vì sao ban nãy nàng ta lại nói đã có linh đan diệu dược?
Song Liêu Hứa lắc đầu. “Có thuốc nhưng không phải thuốc mà Hoàng hậu Nguyên Trinh tìm thấy. Là của thiếu gia.”
Ta giật mình sửng sốt, buột miệng nói: “Không thể nào!”
Liêu Hứa vừa định nói liền nghe thấy người trên giường gọi ta:
Ta vội quay đầu, thấy y đã tỉnh, bèn rảo bước tiến lên, ngồi cạnh giường y, hỏi nhỏ: “Đã đánh thức tiên sinh rồi à?”
Song y lắc đầu, khẽ nói: “Ta không ngủ được.”
Ta nhíu mày, vừa định lên tiếng thì bị y tranh nói trước: “Lúc đến đây, ta đã cầm thuốc trong tay nhưng không đưa ra, vì ta sợ một khi hoàng tỷ biết, tỷ ấy sẽ không giữ lại Liêu Hứa, cũng không cho ta gặp nàng. Huống chi Hoàng đế Nam Chiếu luôn nhìn ta chằm chằm như hổ đói.”
Trong lòng kinh hãi, y đã nhìn rõ tình thế trước mắt.
“Bởi vậy vừa nãy tiên sinh giả vờ ngủ để né tránh gặp Hoàng đế Nam Chiếu?” Y không muốn đối mặt với Hoàng đế Nam Chiếu, còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là y hy vọng hoàng tỷ của y sẽ không bị làm khó? Đúng thế, nếu Hoàng hậu Nguyên Trinh biết mưu tính và sự đề phòng giữa Hoàng đế Nam Chiếu với y, nàng ta rốt cuộc sẽ lựa chọn bên nào?
Y khẽ cười, nói: “Tử Nhi quả là thông minh!”
“Không!” Ta lắc đầu. “Tử Nhi rốt cuộc vẫn không thể giỏi hơn người.”
Tâm tư của y kín kẽ hơn ta rất nhiều, cho dù là trận chiến ở Trường Hồ lần đó hay là tất thảy những điều đã qua, thiếu sót duy nhất của y chính là quá mềm lòng, quá nhân từ. Phải biết rằng, cao thủ so chiêu chỉ trong chớp mắt, không phải sao?
Y mệt nhọc nhắm mắt, uể oải lên tiếng: “Rất nhiều lúc, không thể theo ý mình. Tử Nhi, ta mệt quá rồi!”
“Tiên sinh!” Ta nức nở nhìn y, ta biết bởi vì quá nhiều người mà y mệt mỏi, cực khổ cầm cự. Có quá nhiều người y muốn bảo vệ chu toàn, nhưng thật sự có mấy người suy nghĩ cho y?
Hoàng hậu Nguyên Trinh thuyết phục Hoàng đế Nam Chiếu dấy binh tấn công thiên triều vì y, nàng ta cũng âm thầm làm tan rã thế lực của thiên triều vì y, nàng ta làm nhiều việc đến vậy nhưung chưa từng hỏi y có đồng ý hay không!
Y thật sự muốn cơ nghiệp mà tiên hoàng để lại sao?
Đột nhiên ta nhớ ra, quay phắt đầu, nhìn về phía Liêu Hứa, buột miệng hỏi: “Thuốc đâu?”
Tô Mộ Hàn nói: “Ta uống rồi.”
Ta kinh ngạc nhìn y, không biết tại sao, ta có cảm giác không tin tưởng lắm.
Ta cắn môi, nói: “Tiên sinh uống thật chứ?”
Y mở mắt nhìn ta, cười nói: “Không tin ta à?”
Không, ta lắc đầu, ta tin, ta rất muốn tin.
Y nhổm người dậy, lại nói: “Nàng không thấy ta đã khỏe hơn nhiều ư?”
Đúng thế, khỏe hơn rất nhiều, ta giơ tay đỡ y theo phản xạ, vẻ mặt y có phần ảm đạm.
“Tiên sinh…” Ta khẽ gọi y.
Mãi sau mới thấy y lên tiếng: “Nếu Nam Chiếu bại trận, nàng nói hắn có giết hoàng tỷ của ta không?”
Ta thầm thất kinh, y không hỏi nếu Hạ Hầu Tử Khâm thất bại thì sẽ như thế nào mà lại hỏi như vậy… Ta nhìn y chằm chằm song y nhìn xuống dưới, không nhìn ta. Bàn tay đang đỡ y khẽ siết chặt, nếu quả thật như vậy thì có thể Hạ Hầu Tử Khâm sẽ giết bọn họ.
Nếu hôm nay ta vẫn là quân sư của quân đội thiên triều, ta cũng sẽ không nương tay.
Không quan tâm tới nhân tình, chỉ vì giang sơn.
Người ngồi trên vị trí này luôn phải bình tĩnh, lý trí.
Đột nhiên y nắm tay na, nói thầm: “Nếu ta dùng tính mạng của nàng để đổi lấy tính mạng của hoàng tỷ, hắn có đồng ý không?”
Giật mình sửng sốt, ta buột miệng nói: “Tiên sinh…”
Song y khẽ có thể nghĩ cách cứu nàng ra. Tử Nhi, hãy nói cho hắn biết, hắn nợ ta ân huệ lần này.”
“Tiên sinh, không!” Ta nhìn y. “Xin tiên sinh hãy đi cùng ta.” Để y lại một mình, đối mặt với Hoàng đế Nam Chiếu xảo quyệt ư?
Nếu luận về trí tuệ, Hoàng đế Nam Chiếu hoàn toàn không phải là đối thủ của y, thế nhưng Tô Mộ Hàn có quá nhiều điểm yếu, sao y có thể chống lại một Hoàng đế Nam Chiếu tâm tư sâu xa chứ!
Song y lắc đầu. “Không thể đi cùng. Ta muốn che chắn cho nàng, yểm trợ để nàng đi.”
Ta khóc nức nở. “Đừng! Thanh Dương đang tìm người, nàng ấy nhất định đang tìm người.”
Lúc này, ta đột nhiên có chút căm hận bản thân, nếu là Thanh Dương thì sẽ không khiến y cực khổ như vậy. Thanh Dương sẽ liều mạng bảo vệ y.
Y giơ tay, khẽ khàng lau giọt lệ nơi khóe mi ta, thì thầm: “Thanh Dương theo ta cũng rất cực khổ, ta đã làm liên lụy đến nàng ta quá nhiều rồi.”
Ta cắn môi. “Lẽ nào tiên sinh không hiểu? Thanh Dương theo người không cực khổ chút nào, nếu không có người, nàng ta mới cảm thấy cực khổ!” Bởi vì trong lòng có trụ cột nên mới có thể dũng cảm tiến lên. Ta không thể tưởng tượng nổi nếu có một ngày Thanh Dương thật sự mất y, nàng ta sẽ tuyệt vọng đến mức nào.
Ta hiểu, ta quá hiểu.
Y im lặng, mãi sau vẫn không lên tiếng.
Ta lẳng lặng ngồi bên giường y, một lúc lâu sau mới nghe thấy y nói: “Ta sẽ cố gắng để nàng rời đi nhanh nhất.”
Ta sửng sốt, y lại nói: “Người của Đại Tuyên cũng bắt đầu rục rịch hành động rồi, e là tới lúc đó, Nam Chiếu sẽ bị bọn họ đánh gọng kìm.”
“Họ lấy cớ gì?” Ta buột miệng hỏi.
Y ngước mắt nhìn ta, hé môi nói: “Nàng.”
Kinh hãinghĩ ra nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Nam Chiếu bắt giam công chúa Đại Tuyên, lý do này đủ để khai chiến.
“Sao tiên sinh biết tin này đã được truyền ra ngoài?” Ta vẫn đang đợi Cố Khanh Hằng kể việc này cho Hạ Hầu Tử Khâm, như vậy Hoàng đế Đại Tuyên ắt hẳn sẽ nhanh chóng nhận được tin, nhưng bây giờ khác xa so với điều ta dự tính.
Y nhỏ giọng nói: “Chính ta truyền tin.”
Ta tròn mắt nhìn y, y nói gì? Y truyền tin ra?
Với trí tuệ của y, muốn truyền tin tức từ quân doanh ra ngoài dễ như trở bàn tay, song ta không hiểu vì sao y muốn làm vậy?
Y lại nói: “Nàng không phát hiện ra trên người nàng không còn kim ấn à?”
Ta giật mình sửng sốt, giơ tay lần tìm theo phản xạ, quả thật kim ấn đã biến mất. Đêm qua, ta ngủ trong trướng của y, y muốn lấy ra quá dễ dàng, bởi lẽ ta không đề phòng y.
Y khẽ cười, nói tiếp: “Trận chiến này, Nam Chiếu nhìn bề ngoài thì nắm chắc phần thằng, kỳ thực chẳng chống cự được bao lâu. Đại Tuyên sẽ không buông tha cơ hội tuyệt hảo này, xuất binh chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn. Ta cũng muốn trận chiến này nhanh chóng kết thúc.”
“Tiên sinh…”
Y giơ tay ra hiệu cho ta không cần lên tiếng rồi lại cười buồn bã. “Hoàng tỷ biết cơ nghiệp của thiên triều là do phụ hoàng để lại, tỷ ấy cũng không phải không biết tâm tư của Hoàng đế Nam Chiếu, ta cũng biết tỷ ấy không thể theo ý mình. Ta không thể để nó rơi vào tay của Hoàng đế Nam Chiếu. Hơn nữa, chiến sự không nên kéo dài, như vậy sẽ không có lợi cho bách tính.”
Từng từ, từng câu của y đều khiến ta kinh hãi.
Tất cả mọi điều có thể suy nghĩ, y đều đã nghĩ đến, duy chỉ có việc của chính bản thân, y lại chưa từng nghĩ tới. Lẽ nào y không biết, nếu người của Đại Tuyên tấn công, họ tuyệt đối sẽ không tha cho y?
Có lẽ Hạ Hầu Tử Khâm không tiện xuống tay với y, nhưng Hoàng đế Đại Tuyên thì khác!
Nhớ tới bộ dạng của Hoàng đế Đại Tuyên ở Thượng Lâm uyển khi ấy, y cũng là một người chí tình chí lý, nhưng người ở vị trí đó rất nhiều lúc không thể tự mình làm chủ. Đại Tuyên muốn tham dự, chắc chắn đã nhìn trúng lãnh thổ của Nam Chiếu. Đã xuất binh, Hoàng đế Đại Tuyên nhất định sẽ không nương tay. Ta hiểu rất rõ điểm này, Tô Mộ Hàn cũng không phải không biết.
Hít thật sâu, ta nói: “Thế thì tiên sinh hãy để ta ở lại đi, ta là công chúa của Đại Tuyên, ta có thể bảo vệ người.”
Y nhìn ta, nói nhỏ: “Nàng trở thành công chúa của Đại Tuyên chỉ vì giữa hắn và Hoàng đế Đại Tuyên có giao kèo, Hoàng đế Đại Tuyên không việc gì phải nghe theo nàng.”
Y quả thật đã nói đúng.
“Nhưng…”
Ta còn định lên tiếng song y ngắt lời ta. “Được rồi, việc này không cần nói thêm nữa, nàng chỉ cần nghe ta là được. Liêu Hứa!” Y đột nhiên gọi.
Liêu Hứa vội vàng tiến lên, hỏi y: “Thiếu gia có gì sai bảo?”
Y dừng giây lát mới nói: “Tới lúc đó, ngươi đi cùng với nàng ấy.”
Ta giật mình, thấy Liêu Hứa đáp: “Vâng!”
“Liêu đại phu…”
Ông ấy chỉ nghe lệnh của Tô Mộ Hàn, thậm chí có thể không hỏi lý do.
Ta quay sang nhìn y, nhíu mày nói: “Tiên sinh, sao có thể để ông ấy đi?” Ông ấy đi rồi, y sẽ làm thế nào?
Song y cười, nói: “Ông ấy ở lại cũng nguy hiểm, huống hồ nàng quên rồi à, ta đã không còn cần ông ấy.”
Thoáng kinh ngạc, ta mới nhớ ra chuyện y nói y đã uống thuốc của Phương Hàm. Giờ đây nhớ ra mới phát hiện tinh thần của y tốt hơn rất nhiều. Ban nãy nói nhiều đến vậy mà cũng chưa nghe thấy y h tiếng nào, chỉ có điều sắc mặt y vẫn không tốt, ta không quên y đã đỡ thay ta một chưởng. Nhưng nội thương chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏe.
Dường như y sợ ta không nhớ, lại nói: “Thuốc của Phương Hàm rất có công hiệu.”
Đúng thế, nhìn dáng vẻ y quả thật rất khá.
Nhưng ta luôn cảm thấy có gì không ổn, lời y nói không có bất kỳ vấn đề gì song trực giác mách bảo ta, hình như không nên là dáng vẻ này.
Lúc xoay người, cây trâm trên mái tóc ta khẽ lắc lư, ta giật mình, chợt nhớ ra một chuyện. Quay sang nhìn y, ta gượng cười. “Tiên sinh có nhớ từng trộm hạt trân châu trên cây trâm của ta không?”
Ánh mắt y lóe lên tia kinh ngạc, y lập tức gật đầu.
Ta giơ tay, nói: “Chắc tiên sinh cũng gắn hạt trân châu vào cây trâm cho ta rồi, chi bằng trả lại nó cho ta.”
Nếu y thật sự lấy được thuốc, vậy thì trong tay y phải có chiếc hộp đó. Trong hộp, ngoài viên thuốc Phương Hàm đưa ta, còn có cây trâm mà y lén lấy hạt trân châu.
Y khẽ cười, nói: “Để cây trâm lại cho ta đi!”
Ta cảm thấy sợ hãi, y lại nói: “Ta trả chiếc hộp cho nàng, nàng hãy giữ lại nó để sau này còn nhớ.” Nói xong, y xoay người, rút dưới gối ra một vật giống y chang. Ta nhìn kĩ, chính là chiếc hộp y tặng ta!
Ta kinh ngạc vui mừng.
Y không hề lừa ta, y thật sự đã lấy được thuốc mà Phương Hàm đưa cho ta!
Giơ tay nhận lấy chiếc hộp, ngón tay ta chậm rãi lướt qua, như thể vật báu.
Khóe miệng bất giác mỉm cười, chỉ cần y khỏe, ta có thể yên tâm.
Y lại cất lời. “Nàng ra ngoài đi, nhưng phải nhớ lời của ta, cứu mạng hoàng tỷ của ta
Ta gật đầu. “Vậy còn tiên sinh?”
Y cười. “Ta sẽ sống.”
Được, có câu này của y, ta sẵn lòng tin tưởng.
Y chần chừ giây lát, cuối cùng xuống giường, ta càng kinh ngạc về sự linh nghiệm của thuốc Phương Hàm đưa, thậm chí y không cần ta đỡ. Khoảnh khắc ta đứng dậy theo y, một cơn choáng váng bất chợt ập đến, giống như lúc ở Thu Ba cư, ta giật mình hoảng sợ, ngồi phịch xuống giường.
Tô Mộ Hàn giật mình, vội quay người. “Sao thế?”
Liêu Hứa bước lên, bắt mạch cho ta, ánh mắt ông ta lập tức trở nên phức tạp, thu tay lại, nói nhỏ: “Thiếu gia, nàng ấy đã mang thai.”
Mang thai? Ta đã mang thai?
Tim ta đột nhiên đập dữ dội, đứa trẻ mà ta và Hạ Hầu Tử Khâm hằng mong muốn, không ngờ lúc này lại có thật.
Hân hoan vuốt ve vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, ta thấy Tô Mộ Hàn nói: “Đứa trẻ khỏe không?” Giọng nói của y xen lẫn sự lo lắng, y sợ chịu sự hành hạ như vậy, ta sẽ không chịu nổi.
Cũng may, ta xưa nay không phải nữ tử yếu ớt.
Liêu Hứa trả lời: “Thiếu gia không cần lo lắng, mọi thứ đều ổn.”
Nghe vậy, cuối cùng ta cũng yên tâm, ngước mắt hỏi ông ta: “Được bao lâu rồi?”
“Hơn tháng.”
Hơn tháng…
Vậy là từ sau khi trở về từ Trường Hồ. Có điều, cho dù thế nào ta cũng cảm thấy rất vui, mặc dù lúc này không phải thời điểm thích hợp nhưng ta vẫn mừng rỡ.
Tô Mộ Hàn hơi sầm mặt, nói: “Việc này không thể để người khác
Ta gật đầu, đương nhiên ta biết điều này, cho dù là Hoàng đế Nam Chiếu hay Hoàng hậu Nguyên Trinh, một khi biết ta có thai, nhất định sẽ làm to chuyện. Ta không thể để bọn họ nắm được cơ hội này.
Tô Mộ Hàn trầm tư suy nghĩ một hồi rồi xoay người ra ngoài.
Ta vội gọi y: “Tiên sinh!”
“Đợi đấy!” Y nói bằng giọng lãnh đạm nhưng không hề dừng bước nhìn ta. Binh sĩ bên ngoài thấy y đi ra cũng không ngăn cản, ta định tiến lên song Liêu Hứa kéo cánh tay ta, nói: “Cô nương, xin dừng bước, thiếu gia tự biết chừng mực.”
Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đã không còn thấy bóng dáng y. Ta không biết rốt cuộc là y đi tìm Hoàng đế Nam Chiếu hay Hoàng hậu Nguyên Trinh, nhưng ta biết Hoàng đế Nam Chiếu nhìn thấy Tô Mộ Hàn bây giờ chắc sẽ căm hận tới tận xương tủy. Y mong sao Tô Mộ Hàn không khỏi bệnh, y muốn sau khi giành được giang sơn của thiên triều thì sẽ khiến Tô Mộ Hàn bệnh nặng qua đời. Y sẽ không thể chịu nổi khi nhìn thấy dáng vẻ sung mãn của Tô Mộ Hàn.
Nghiến răng, ta biết lúc này ta không thể rối loạn, bằng không, ta không những không giúp được hắn mà còn gây họa.
Cúi đầu, ánh mắt chiếu vào chiếc hộp trong tay, bàn tay từ từ siết chặt.
Tới tận sẩm tối mới thấy Tô Mộ Hàn quay lại.
Ta đợi chờ trong âu lo, sợ y xảy ra chuyện.
Nhưng y không nói gì, đi thẳng vào trong, xé một góc trung y, cắt ngón tay cho chảy máu rồi dựa vào trí nhớ, vẽ bản đồ địa hình đối chiếu của hai quân bằng máu tươi. Sau đó, y đưa nó cho ta, nói: “Nàng giữ cái này cẩn thận, ra ngoài rồi thì đừng đi sai đường.”
Lòng ta nhói đau, y ra ngoài là vì cái này ư?
Y ký hiệu rất rõ ràng, binh sĩ của thiên triều, binh sĩ của Nam Chiếu, đến cả lính gác đứng ở vị trí kín đáo cũng đều được đánh dấu. Ta nghĩ, y ắt hẳn đã cố gắng giành được sự tín nhiệm của Hoàng hậu Nguyên Trinh bằng cách nói rằng y muốn ra chiến trường. Bằng không, bọn họ không cho y xem những bản đồ quân sự đó.
Y chỉ cần xem qua là nhớ, ghi lại tất thảy trong đầu.
Liêu Hứa đã lấy thuốc bôi lên ngón tay y, dường như ông ta muốn nói gì đó song lại thôi. Tô Mộ Hàn nhìn ông ta, cũng không nói gì.
Ta lặng lẽ cất tấm bản đồ y đưa, lại thấy y nói: “Hai ngày nữa, chiến sự bắt đầu. Đại Tuyên chắc cũng sẽ tham gia, các người hãy rời đi vào hôm đó, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.”
Y vừa nói xong thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Ta nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy một thị nữ đang tiến vào, ta thoáng giật mình, Hoàng hậu Nguyên Trinh đang ở trong quân doanh, nàng ta mang cung tỳ theo cũng là điều bình thường.
Nàng ta tiến lên, cúi người nói với Tô Mộ Hàn: “Nô tỳ thỉnh an điện hạ, Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ qua hầu hạ điện hạ.”
Ta kinh ngạc, quay sang nhìn Tô Mộ Hàn, nét mặt y không ngạc nhiên lắm, chỉ gật đầu, nói: “Ra ngoài đợi đã, có việc gì ta sẽ gọi ngươi.”
“Vâng!” Thị nữ kia khom người, lui ra.
“Tiên sinh…” Ta nghi hoặc nhìn y.
Y khẽ cười một tiếng rồi nói: “Là ta chủ động yêu cầu với hoàng tỷ.”
Trong lòng sửng sốt, ta buột miệng hỏi: “Tiên sinh muốn ta cải trang thành thị nữ để lẻn ra ngoài?”
Ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, y nói: “Ta còn chưa nói, nàng đã nghĩ ra rồi à? Hai ngày nữa, nàng ta sẽ đi theo, Liêu Hứa cũng vậy.”
Muốn Liêu Hứa đi theo không khó, y chỉ cần tùy tiện mượn cớ cơ thể chưa hết bệnh, như vậy Liêu Hứa đi theo cũng là điều đương nhiên. Để thị nữ theo hầu hạ tất nhiên cũng hợp tình hợp lý. Cho nên y mới nói không thể đi cùng, y muốn làm tấm lá chắn cho ta.
“Tiên sinh!” Ta tiến lên một bước nhưng y không đợi ta lên tiếng đã tiếp lời: “Đừng chần chừ nữa, bây giờ nàng không chỉ có một mình.” Khi y nói l này, nụ cười trên khóe môi càng rõ nét.
Mặt ta đỏ bừng, đúng thế, trong bụng ta đã có một đứa trẻ.
Y nhìn ta hồi lâu rồi khẽ khàng nói: “Không biết ta còn có cơ hội nhìn thấy con của Tử Nhi chào đời không.”
Giật mình sợ hãi, ta buột miệng nói: “Có chứ, nhất định là có. Chẳng phải tiên sinh đã hứa với ta là sẽ sống khỏe mạnh ư?”
Dường như y chợt bừng tỉnh, cười nói: “Đúng vậy, ta đã hứa với nàng.”
Ánh mắt chiếu vào gương mặt gầy gò của y, ta bỗng dưng cảm thấy hoảng sợ.
Tiên sinh…
Lúc này ta có rất nhiều lời muốn nói nhưng nhất thời không thể thốt thành câu.
Liêu Hứa đứng bên tiến lên, nói: “Thiếu gia mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi!”
Y “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn đi tới bên giường, nằm xuống, nhắm mắt. Thấy Liêu Hứa thở dài một tiếng, ta vội nói: “Tiên sinh không để thị nữ bên ngoài vào đây ư?” Y chủ động yêu cầu Hoàng hậu Nguyên Trinh đưa một thị nữ tới song không dùng, như vậy, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Y không mở mắt, cười nói: “Đúng thế, ta quên mất, Liêu Hứa, cho nàng ta vào!”
Liêu Hứa vâng lời, gọi thị nữ kia vào.
Thị nữ ngoan ngoãn tiến lên, nhẹ nhàng cởi xiêm y cho Tô Mộ Hàn rồi cẩn thận đắp chăn cho y, sau đó mới đứng đợi một bên. Ta nghĩ một chút rồi xoay người qua nhuyễn tháp nghỉ ngơi. Chúng ta đều phải nghỉ ngơi thật tốt. Giơ tay tìm chiếc hộp trơn bóng cất dưới gối, ta vô cớ trở nên yên lòng.
Hai ngày bình an vô sự.
Tô Mộ Hàn không ở lâu trong doanh trướng, y thường ra ngoài, rất muộn mới trở về. Nghe nói tình hình chiến sự bên ngoài rất căng thẳng,Tô Mộ Hàn nhận định, rất nhanh thôi sẽ có đại chiến.
Lúc còi hiệu lệnh vang lên, ta đang ngồi ngây người trên nhuyễn tháp, Liêu Hứa dường như giật nẩy mình, ta bất giác nhìn ra ngoài. Cửa lều vẫn hạ, ta chỉ có thể nghe thấy nhịp bước ngay ngắn bên ngoài.
Cả đoàn quân!
Ta kinh hãi bật dậy, Tô Mộ Hàn vẫn chưa quay lại!
Bỗng nghe thấy tiếng “phịch”, ta hoảng sợ quay đầu, thấy thị nữ kia nằm thẳng dưới đất. Trong tay Liêu Hứa vẫn nắm một chiếc ngân châm. Ta đã biết chuyện gì xảy ra.
Ta không hỏi gì, chỉ cùng Liêu Hứa kéo người đó tới nhuyễn tháp của ta, nhanh chóng đổi y phục với nàng ta.
Chẳng mấy chốc liền có người tiến vào, gọi ta và Liêu Hứa ra ngoài. Lúc rời đi, kẻ đó không quên liếc nhìn nhuyễn tháp một cái song cũng không tiến lên nhìn kĩ. Ta rút chiếc hộp ra, giấu trên người rồi mới chạy chậm ra ngoài.
Binh sĩ đó dẫn chúng ta theo, từ xa đã trông thấy bóng dáng của Tô Mộ Hàn, lúc này y đã ngồi trên lưng ngựa cao vút. Ta và Liêu Hứa qua đó, y cũng chẳng ngoái đầu nhìn chúng ta. Ta hít thật sâu, có chút căng thẳng.
Hoàng hậu Nguyên Trinh cũng đi ra, nàng ta đã thay bộ cung trang rườm rà bằng trang phục khỏe khoắn giống như lần đi săn ở Thượng Lâm uyển. Thị nữ của nàng ta dắt ngựa qua, nàng ta nhẹ nhàng xoay người lên lưng ngựa, khẽ hét một tiếng, thúc ngựa tiến lên. Ta vội cúi đầu, ẩn mình sau Liêu Hứa.
Đại quân đã xuất phát, hiển nhiên Hoàng hậu Nguyên Trinh và Tô Mộ Hàn đi sau.
Đội ngũ tiến lên phía trước, khi đã cách quân doanh khá xa, đột nhiên trông thấy Tô Mộ Hàn ấn vào lồng ngực, khom người xuống, ta giật mình nhưng bị Liêu Hứa giữ tay. Hoàng hậu Nguyên Trinh nhìn thấy sự khác thường của y, thúc ngựa tới, lo âu hỏi: “Linh Nhi, sao rồi?”
Y chau mày, đáp: “Không sao, Liêu Hứa có mang thuốc. Liêu Hứa!” Y gọi.
Liêu Hứa bước lên, bỗng sắc mặt thay đổi, quỳ xuống nói: “Thiếu gia, thuốc… thuốc vẫn để trong doanh trướng.”
“Cái gì? Khốn kiếp!” Hoàng hậu Nguyên Trinh tức giận mắng. “Còn không quay lại lấy!”
Tô Mộ Hàn nhìn ta một cái, khóe miệng mỉm cười, hé môi nói: “Ngươi đưa ông ấy đi, ông ấy không thuộc đường, e là không tìm thấy doanh trướng.”
Hoàng hậu Nguyên Trinh không nhìn bọn ta, chỉ lạnh lùng nói: “Đi mau!” Nàng ta nhảy xuống ngựa, tiến lên đỡ y. “Vết thương lại tái phát à?”
Liêu Hứa đã đứng dậy, giật mạnh tay áo ta, kéo ta quay trở lại.
Ta không khỏi quay đầu lại lần nữa, nhìn về phía y.
Y nhìn ta, mỉm cười, khẽ nói: “Hoàng tỷ, ta không sao.”
Ta biết, y nói lời này là để cho ta nghe.
Nước mắt dâng đầy khóe mi. Đúng thế, nhất định sẽ không sao.
Y dùng tính mạng của ta để đổi lấy tính mạng của Hoàng hậu Nguyên Trinh, thế nhưng y là tiên sinh của ta, ta có thể để y xảy ra chuyện ư? Hạ Hầu Tử Khâm có thể hiểu cho ta, hắn sẽ tha cho y…
Ta bắt đầu chạy chậm theo Liêu Hứa, bọn ta không hề trở lại quân doanh mà lựa chọn con đường nhỏ bên cạnh. Rất nhanh sau đó, cho dù ngoái đầu lại cũng không còn nhìn thấy Tô Mộ Hàn nữa.
Ta vừa chạy vừa khóc, dường như có thứ gì đó đã bị thiếu hụt.
Hai người chạy rất lâu, ta dựa vào trí nhớ, tránh tất cả những lính gác đứng ở vị trí kín đáo được Nam Chiếu bố trí ở vòng ngoài, không thể sai dù chỉ một bước, bằng không, mọi nỗ lực của Tô Mộ Hàn đều đổ xuống sông xuống biển.
Không biết đã chạy được bao lâu, ta dựa vào thân cây bên cạnh, thở hổn hển. Đột nhiên bụng quặn đau, ta không kìm được, kêu thành tiếng. Sắc mặt Liêu Hứa thay đổi, ông ta vội tiến lên đỡ ta, nhanh chóng châm ngân châm lên mu bàn tay ta. Một lát sau, ta mới cảm thấy đỡ hơn, tay đặt trên bụng, lo lắng hỏi: “C không sao chứ?” Ông ta gật đầu, đáp: “Không sao, quãng đường tiếp theo không thể quá gấp gáp.”
Nghe vậy, ta mới thở phào nhẹ nhõm, không sao là may. Vừa nãy, nếu không đi nhanh sẽ bị phát hiện, Liêu Hứa cũng vì e ngại nguyên nhân này nên mới không dặn dò ta từ đầu.
Tô Mộ Hàn giữ Liêu Hứa lại cho ta, đó là điều mà ta có dùng cái gì cũng không thể cầu được.
Nghiến răng, ta đứng thẳng dậy, ta bắt buộc phải nhanh chóng tới quân doanh của thiên triều. Tô Mộ Hàn nói, Đại Tuyên cũng đã tham gia vào cuộc chiến này, Nam Chiếu chắc chắn sẽ thua trận. Ta quyết không để y chết!
Những cành cây đâm vào người, làm rách y phục, xước cả da thịt, nhưng ta không hề dừng lại. Liêu Hứa theo sát ta, thở hổn hển, ta ngoái đầu nhìn, suy cho cùng, tuổi ông ta cũng cao, không còn trẻ như ta. Ta đi hơi chậm lại, ông ta lập tức nhận ra, lắc đầu nói: “Không sao, ta theo được.”
Tiếp tục tiến lên phía trước, ta muốn đi nhanh hơn nữa song không dám, bởi lẽ Liêu Hứa từng nói, quãng đường tới, không thể đi nhanh quá, ta muốn bảo vệ đứa con của mình.
Ra khỏi thung lũng là có thể ngửi thấy mùi cát bụi phía bên ngoài. Ta biết, đó là cát bụi mà nghìn quân vạn mã giẫm đạp lên, bay theo gió mà tới, nhưng ta chỉ cần ngửi là biết trong trận chiến này, Hoàng đế Nam Chiếu đã dốc toàn bộ binh lực. Bọn họ sẽ đóng quân ở tiền phương, bố trí, chuẩn bị tất cả. Khi thực sự khai chiến, chẳng phải sẽ rất nhanh ư?
Hoàng đế Nam Chiếu cho rằng y chắc chắn có được giang sơn của thiên triều, song y không tính được Đại Tuyên đứng phía sau, nhìn Nam Chiếu chằm chằm như hổ đói lại có lý do để xuất binh.
Tô Mộ Hàn từng nói, thiên triều là cơ nghiệp của tiên hoàng, y sẽ không để người Nam Chiếu chấm mút xà xẻo.
Nếu có thể, ta muốn tận tay làm cho tên Hoàng đế Nam Chiêu bại trận! Cắn môi, nhưng giả sử bây giờ ta ra trận, người đối địch lại là Tô Mộ Hàn, không phải ư? Trong lòng đau nhói, kiếp này, ta và y chỉ có ba năm ở bên nhau trong ngôi chùa ấy là còn yên ả.
Đi rất lâu, cuối cùng cũng lờ mờ nhìn thấy doanh trướng ở
Ta thầm hoan hỉ, cuối cùng cũng đã tới!
Ta và Liêu Hứa nhìn nhau, hai người bước nhanh hơn, khi sắp tới gần, ta bỗng khựng lại, Liêu Hứa giật mình kinh hãi, nhìn ta hỏi: “Sao cô nương dừng lại?”
Ta lắc đầu, nói: “Cứ tiến lên như vậy, bọn họ sẽ không cho ta vào trong.” Làm không tốt, sẽ giống như lần trước, bị coi là do thám nên bị bắt. Đại chiến sắp bắt đầu, Hạ Hầu Tử Khâm không có thời gian thẩm vấn do thám, cho dù có, hắn cũng sẽ không đi, người tới chắc chắn là Diêu Hành Niên, bởi thế ta không thể mạo hiểm.
Ta có thể đợi Hạ Hầu Tử Khâm xuất hiện.
Liêu Hứa cũng không nói gì, hai người trốn trong bụi cây chờ đợi.
Đại Tuyên xuất binh, Hoàng đế Đại Tuyên chắc chắn sẽ phát người thông báo cho Hạ Hầu Tử Khâm, người của Đại Tuyên còn chưa xuất thủ, Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không hành động nhanh đến vậy. Bọn họ muốn đợi người của Nam Chiếu bố trí xong tất thảy, có thể nói đợi Nam Chiếu lựa chọn xong vị trí, thiên triều và Đại Tuyên mới dễ vây quét.
Nhớ tới hai chữ “vây quét”, trong lòng ta không khỏi run lên.
Tô Mộ Hàn còn ở đó!
Lúc này, từ xa ta trông thấy mấy người từ quân doanh đi tới, người đi đầu là Diêu Hành Niên! Ta kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía sau, Hạ Hầu Tử Khâm! Thật sự là Hạ Hầu Tử Khâm!
Ta vui mừng bật dậy, định đi ra, chợt nghe thấy tiếng động phía sau. Ta còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã đưa ra, túm chặt y phục của ta, ta đứng không vững, ngã xuống đất.
Lúc ta ngã xuống, ta rên một tiếng, ôm lấy bụng theo bản năng, còn may, con của ta không sao.
Chiếc hộp trong tay ta bị văng ra, ta giơ tay định nhặt thì trước mắt bỗng lóe lên một tia sáng trắng lóa, mũi kiếm đã tới gần ta, lúc này ta mới nhìn rõ đó là Thanh Dương!
Dù thế nào ta cũng không ngờ có thể xuất hiện ở đây!
Ánh mắt nàng ta chiếu vào chiếc hộp bên cạnh ta, hai đồng tử đột nhiên co lại, vội khom người nhặt lên, lạnh lùng hỏi: “Sao chiếc hộp của thiếu gia lại ở trong tay ngươi?” Nàng ta nói xong, trường kiếm càng kề sát ta.
Liêu Hứa sợ hãi đến mức mặt biến sắc, cuống quýt chạy tới, kéo tay áo nàng ta, lớn tiếng nói: “Thanh Dương cô nương, mau dừng tay!”
Ta cũng ngây người.
Chiếc hộp này rõ ràng là Tô Mộ Hàn tặng ta, sao Thanh Dương có thể không biết?
Trong đầu chắp vá lại rất nhiều câu nói vụn vặt của Tô Mộ Hàn, ta cảm thấy trái tim như thít chặt, đau tới nỗi cơ hồ không thể thở nổi.
Thanh Dương ra sức hất tay Liêu Hứa, lao về phía ta, Liêu Hứa nhào tới, ôm lấy cánh tay nàng ta, hô lên: “Thanh Dương cô nương, nàng ấy là do thiếu gia dùng tính mạng của mình để đổi lấy!”
Lời nói của Liêu Hứa khiến ta sững sờ.
Ông ta nói gì? Dùng tính mạng của mình để đổi lấy…
Đứng bật dậy, ta run giọng hỏi: “Liêu đại phu, ông nói gì?”
Liêu Hứa cúi thấp đầu, nghiến răng nói: “Chiếc hộp này vốn có một đôi! Thiếu gia… người nào có tìm thấy linh đan diệu dược gì chứ!”
Ta cứng đờ người…
Ông ta nói tiếp: “Chiếc hộp của thiếu gia có một vệt xước ở đáy vì có một lần Thanh Dương cô nương không cẩn thận đánh rơi xuống đất.”
Ánh mắt nhìn về phía đáy hộp, rõ ràng có một vết xước giống như lời Liêu Hứa nói. Việc này nếu ông ta không nhắc tới, ta cũng sẽ không chú ý. Dẫu chú ý cũng sẽ chỉ cho rằng đó là dấu vết do lần đánh rơi đó để lại.
Cắn môi, lúc đó, ta rõ ràng trông thấy y thổ huyết đến mức hôn mê, y lấy đâu ra thời gian để đi nhặ của ta chứ? Y không nhắc tới chuyện viên thuốc bởi lẽ trong tay y không hề có nó. Hẳn là khi nghe nói ta đặt viên thuốc Phương Hàm đưa trong chiếc hộp khắc hình cây thị, y mới nghĩ ra cách này? Y khổ sở tìm cách giấu giếm ta! Bởi thế, lúc ta hỏi về cây trâm, y mới nói hãy để lại cây trâm cho y, y có thể trả lại ta chiếc hộp.
Y thông minh biết bao, khi ta mở miệng đòi cây trâm, y liền dùng chiếc hộp để chặn đứng tất cả đường lui của ta. Tất thảy đều lặng lẽ, ta nào nghĩ ra y lại có thể làm hai chiếc hộp chứ!
Tiên sinh, tiên sinh…
Đôi môi mỏng run rẩy. “Vậy thứ thuốc mà tiên sinh uống…” Đột nhiên nhắm chặt mắt, ta còn không hiểu ư?
Thuốc có dược tính mạnh như vậy, không phải là ta chưa từng nhìn thấy y uống. Mùng Chín tháng Ba, lần đi săn ở Thượng Lâm uyển, y từng uống hết cả một lọ. Hậu quả của việc đó, ta cũng không phải chưa từng thấy. Chính là lần Dao Phi và Thanh Dương mưu tính hãm hại ta, ta tận mắt chứng kiến, y luôn hôn mê.
Thanh Dương sợ hãi kêu lên: “Thiếu gia lại uống loại thuốc đó ư?” Từ nét mặt của nàng ta, ta cũng biết mức độ tổn thương mà loại thuốc đó gây ra cho y.
Liêu Hứa bất đắc dĩ gật đầu.
Toàn thân ta run rẩy, Liêu Hứa xưa nay chưa từng nói “không” đối với mệnh lệnh của Tô Mộ Hàn. Ta biết tình trạng sức khỏe của y bây giờ, dùng thuốc đó có thể áp chế được bệnh tình, áp chế được thương thế, nhưng hiệu lực càng nhanh, tác hại sẽ càng ghê gớm.
Lần này y hoàn toàn không có ý định sống sót trở về. Vì sao cả hai bọn họ đều như vậy?
Hạ Hầu Tử Khâm và y.
Bọn họ bảo ta phải chịu đựng thế nào đây?
Thanh Dương giơ tay túm chặt vạt áo ta, Liêu Hứa gọi nàng ta, thấy nàng ta nghiến răng nói: “Gấp cái gì, ta còn chưa nói muốn giết nàng ta mà! Ta muốn dùng nàng ta để ép buộc hoàng đế của bọn chúng cứu thiếu gia!”
Việc này không cần nàng ta nói, ta cũng
Liêu Hứa hô lên: “Không thể! Thiếu gia nói, muốn nàng ấy cầu xin hoàng đế của bọn họ tha cho Hoàng hậu Nguyên Trinh!”
Nghe vậy, sắc mặt của Thanh Dương lạnh đi, nàng ta giận dữ nói: “Cứ để nàng ta chết! Ta chỉ cần thiếu gia sống, ta không quan tâm tới sự sống chết của bất cứ ai!” Giọng nói nàng ta run rẩy, ta hiểu rõ, nàng ta sợ Tô Mộ Hàn xảy ra chuyện biết nhường nào.
Nàng ta yêu Tô Mộ Hàn tựa như tính mạng mình.
Giơ tay nắm lấy tay nàng ta, ta nhìn nàng ta, bình tĩnh nói: “Buông ta ra, ta sẽ cầu xin Hoàng thượng cứu tiên sinh. Điều kiện trước tiên là…” Ánh mắt nhìn về phía sau nàng ta, qua tầng tầng lớp lớp khóm cây, ta không nhìn rõ tình hình bên đó.
“Điều kiện trước tiên là ngươi phải giúp ta vào được quân doanh, để ta gặp hắn.” Có Thanh Dương ở đây, tin rằng việc vào quân doanh sẽ không có vấn đề gì.
Nàng ta trừng mắt nhìn ta. “Sao ta có thể tin tưởng ngươi?”
“Ta quan tâm tới tiên sinh.” Ta và nàng ta đều giống nhau, không nỡ để y xảy ra chuyện.
Nàng ta vẫn nghiến răng, nói với Liêu Hứa: “Liêu Hứa, cho nàng ta uống một viên thuốc độc. Nếu nàng ta dám giở trò, ta sẽ giết nàng ta!”
Liêu Hứa lùi lại mấy bước, lắc đầu nói: “Thanh Dương cô nương đã thương yêu thiếu gia thì không nên ra tay với người mà thiếu gia quan tâm. Liêu Hứa không làm nổi việc này!”
Ta cảm kích nhìn ông ta, ta cũng biết, không phải Thanh Dương không tin ta. Nàng ta biết mối quan hệ giữa ta và Tô Mộ Hàn, nàng ta chỉ muốn đợi ta cứu Tô Mộ Hàn xong sẽ giết chết ta. Nàng ta không chấp nhận nổi ta.
Nhưng ta sao có thể chết? Ta đã có con.
Ánh mắt Thanh Dương nhìn xuống bụng ta, bàn tay đang ôm lấy bụng ta thoáng run, lòng nặng trĩu. Nàng ta vừa định lên tiếng, ta đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cố Khanh Hằng: “Tam Nhi!” kinh ngạc, vui mừng quay đầu, thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của huynh ấy, y phục trên người huynh ấy đã rách bươm. Mấy ngày nay, chắc chắn huynh ấy không ngừng tìm ra cả ngày lẫn đêm.
Có điều, nhìn thấy huynh ấy bình an là điều vui mừng, thanh thản lớn nhất của ta.
Thanh Dương kẹp chặt lấy ta, nặng nề “hừ” một tiếng. “Ngươi đúng là âm hồn bất tán, ta còn tưởng đã cắt đuôi được ngươi!”
Ta sững người, hóa ra Cố Khanh Hằng vẫn luôn đi theo Thanh Dương, ha, nàng ta không vứt bỏ được huynh ấy, bị huynh ấy bám theo. Cố Khanh Hằng quay đầu nhìn về phía sau, đồng tử co lại, đó là quân doanh của thiên triều, huynh ấy chắc đã nhận ra.
Thanh Dương lại nói: “Muốn gọi người ư? Ta giết nàng ta trước?”
Mặt Cố Khanh Hằng biến sắc, huynh ấy vội nói: “Đừng đả thương nàng ấy!”
Ta cười với huynh ấy, lắc đầu nói: “Huynh yên tâm, nàng ta không dám giết ta đâu!”
Cánh tay kẹp chặt ta hơn, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta có gì mà không dám chứ!”
Ta không hề sợ hãi, chỉ đáp: “Đúng, cái gì ngươi cũng dám làm, chỉ không dám nhìn tiên sinh chết!”
Lời của ta khiến toàn thân nàng ta chấn động, ta lại nói tiếp: “Thanh Dương, thả ta ra, để ta vào quân doanh cứu tiên sinh.”
Tay nàng ta trở nên run rẩy, hít thật sâu, ta nói nhỏ: “Tiên sinh nói, những năm qua, ngươi theo tiên sinh đã rất cực khổ.”
Nàng ta tròn mắt, trường kiếm trên tay rơi xuống đất, tạo nên tiếng “cạch”, trong phút chốc, nước mắt đầm đìa, nàng ta khóc nức nở, nói: “Không, Thanh Dương không cực khổ chút nào…”
Nàng ta xưa nay luôn quyết đoán nhưng lúc nghe được lời nói của y, nước mắt bỗng tuôn trào.
“Tam Nhi!” Cố Khanh Hằng kéo ta qua, nhìn ta từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Thế nào rồi? Có bị thương không?
Lắc đầu, ta hỏi: “Còn huynh? Vẫn ổn chứ?”
“Ta ổn, ta ổn.” Huynh ấy gật đầu lia lịa.
Ta liền yên tâm.
Huynh ấy lại nói: “Hôm đó trở lại, không thấy muội, ta chỉ nhìn thấy chiếc hộp muội mang theo, ta…”
Ta cảm thấy thất kinh, vội hỏi: “Chiếc hộp đó đâu?”
Huynh ấy ngây người, rút từ trong người ra. Ta giành lấy, mở ra, bên trong quả nhiên là cây trâm của ta, còn cả viên thuốc Phương Hàm đưa ta. Không thiếu thứ gì.
Quá vui mừng, ta bật khóc, Liêu Hứa cũng kích động lên tiếng: “Tốt quá, không bị mất viên thuốc này!”
Thanh Dương nhíu mày nhìn, đột nhiên sắc mặt thay đổi, xông lên trước, nghiêm giọng hỏi: “Tỷ tỷ ta thế nào?”
Ta nhất thời không kịp phản ứng, ngây người một lát mới nhớ ra, “tỷ tỷ” mà nàng ta nói chính là Phương Hàm. Nhất thời nghẹn giọng, không nói nên lời, Phương Hàm đã chết, giờ đây ta phải nói thế nào?
Nghĩ một chút, ta cố ý né tránh, chỉ đáp: “Nàng ta muốn ta dùng viên thuốc này để cứu tiên sinh.”
Thanh Dương không truy vấn nữa, nhanh chóng đoạt lấy hộp gỗ trong tay ta, xoay người định đi.
“Ngươi đi đâu?” Ta gọi nàng ta.
Nàng ta không quay đầu. “Đương nhiên là đi cứu người!”
Ta tức giận nói: “Đó là chiến trường, ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình ngươi là có thể đột phá trùng vây, an toàn tới bên tiên sinh sao? Nếu ngươi chết giữa đường hoặc làm mất viên thuốc kéo dài sinh mệnh này, đó chính là giết tiên sinh!”
Bước chân của nàng ta bỗng khựng lại, ta tiến lên, đoạt lấy hai hộp gỗ trong tay nàng ta, xoay người nói với Cố Khanh Hằng: Vào quân doanh!”
Tác giả :
Hoại Phi Vãn Vãn