Mệnh Hoàng Hậu
Chương 18: Trả lại ngươi một chén trà.
Lúc nghe Thái tử nói, Cố Cẩm Nguyên liền hiểu.
Bình nước này đa dạng chủng loại, có rót nước không chỉ dùng để rót nước, có bạc cũng có sứ, mà mình không hiểu những thứ này.
Nàng nhìn bình nước này, cẩn thận nhìn, bên trong thật sự tỏa ra nhiệt, nếu mình tùy tiện chạm vào, lập tức sẽ bị bỏng tay.
Cho nên vừa rồi hắn bắt lấy cổ tay mình, không phải muốn phi lễ mình, là muốn ngăn cản mình?
Cố Cẩm Nguyên có chút chột dạ, nàng nghĩ nàng hiểu lầm Thái tử rồi.
Nhưng… điều này cũng không thể trách nàng, thật sự là do hắn làm việc quá mức kỳ lạ.
Giống như bây giờ, trộm xe ngựa của mình đi, lừa gạt mình đến nơi này, hiện tại còn buộc mình pha trà cho hắn, đây không phải khi dễ người sao? Hắn khi dễ người, làm sao có thể tự trách mình suy đoán trong lòng.
Tay Cố Cẩm Nguyên đặt ở dưới bàn, tay trái nhẹ nhàng xoa nắn cổ tay phải.
Cổ tay kia vừa rồi bị hắn bắt lấy, bây giờ còn lưu lại cảm xúc giống bị bỏng và đau nhức.
Cái tay nhìn đẹp mắt, bình thường giống như ngọc chạm khắc, không ngờ lại có khí lực lớn như vậy, cũng không giống A Mông quen làm việc bên ngoài.
“Có phải ngươi cho rằng cô có mưu đồ làm loạn với ngươi phải không?” Thái tử đột nhiên mở miệng, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng nói trào phúng.
“Không có…” Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, mình sẽ không nói thật đầu, có người điên mới có thể thừa nhận cái này ở trước mặt Thái tử một nước.
“Có phải mỗi ngày nói dối rất thoải mái không?” Thái tử đưa tay, ngón tay thon dài lấy một cái đĩa nghiền trà ngon không, lạnh nhạt hỏi.
“… Có.” Cố Cẩm Nguyên đổi giọng, đành phải nói như vậy.
Được rồi, nàng thừa nhận mình là tên ngốc.
“Mặc dù cô chưa chắc là quân tử, nhưng ngươi đích thật là tiểu nhân.” Lúc nói lời này, trà vụn nghiền nát tốt được để vào trrong chén nhỏ, trà vụn tuyết trắng, chén trà nhỏ làm bằng gốm sứ đen ở trong sương mù màu trắng lóe sáng long lanh.
“Thái tử dĩ nhiên là quân tử, thần nữ bất tài, chỉ có thể là tiểu nhân.” Cố Cẩm Nguyên vội nói như vậy.
“Nghĩ một đằng nói một nẻo.” Thái tử dùng một tay cần cái kẹp bạc kẹp lấy bình nước rót nước, một tay cầm thìa quấy, nước từ từ chảy xuống dưới, Thái tử nhẹ nhàng quấy, pha chế trà vụ giống như dầu mỡ bình thường, màu trắng tươi ngon nổi lềnh bềnh rực rỡ, rất giống như trăng sao sáng.
Động tác hắn làm, nhưng lại bình thường như nước chảy mây trôi, ưu nhã thong dong.
Ánh mắt Cố Cẩm Nguyên từ tay hắn rời lên trên.
Bóng tối thấp thoáng, hương trà bốn phía, hơi bóng mờ mịt ở đằng kia, nàng nhìn lông mày và đôi mắt rõ ràng khó diễn tả của hắn, lúc này mặt mày yên tĩnh, khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng, đôi mắt đen chăm chú nhìn chén trà nhỏ, càng giống như cả người lần vật đều vô hại.
Nhưng Cố Cẩm Nguyên biết rõ, người này, tâm tư rất sâu, sâu đến mức nàng không thể nào nhìn thấu.
Không có nhiều người nàng nhìn không thấu.
Nhưng vị trước mặt này, tùy ý ngồi ở chỗ kia, lại phát ra hơi thở tôn quý đạm bạc.
Thậm chí nàng cảm thấy, khí tức trong phòng trà đều dừng lại, xung quanh tất cả đều ngưng đọng, ngay cả nàng hít thở cũng trở nên khó khăn.
“Thái tử dạy rất đúng.” Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, cung kính dịu dàng ngoan ngoãn.
Sauk hi nói lời này, lông mi Thái tử khẽ nhếch lên, lạnh nhạt liếc nhìn nàng.
Cố Cẩm Nguyên cảm nhận được, mím môi, không lên tiếng.
Thái tử đột nhiên cười nhạo ra tiếng, tiếng cười này trong trẻo nhưng lạnh lùng, ý tứ không rõ.
Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, có lẽ hôm nay nàng sai rồi, nàng quá tự cho là thông minh, nàng không neenn tới trà lâu này, không nên chính diện chống lại vị Thái tử điện hạ này.
Cho dù là khí thế hay thân phận, nàng nhất định sẽ rơi vào tình thế bất lợi.
Tại sao nàng phải đi trêu chọc một người như vậy chứ?
“Chỉ tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi.” Thái tử đột nhiên nói như vậy.
“Hả?” Nàng biết mình lại bị cười nhạo rồi, nhưng nàng thật sự không rõ, nàng đắc tội gì với hắn sao?
Sao lại đến nỗi này.
“Cho.” Thái tử không nói gì nữ, mà đưa trà ngon hắn vừa pha đến trước mặt nàng.
Cố Cẩm Nguyên có chút nghi ngờ nhìn hắn, đây là ý gì, cho nàng uống sao?
Nàng bị hắn giáo huấn khiển trách một phen, sau đó lại tự tay hắn pha trà cho nàng uống.
“Không uống?”
Lông mày năm tử có chút nhíu lại, trong mắt vẫn bình tĩnh không có sóng, nhưng Cố Cẩm Nguyên cảm thấy ẩn giấu trong hai chữ kia là không vui.
Nàng đành phải nói: “Đa ta Thái tử thưởng trà.”
Nói xong, cung kính bưng trà lên, cẩn thận nhấm nháp.
Nàng không hiểu nhiều về thưởng thức trà, Lũng Tây là nơi nghèo nàn, không có trà cụ để thưởng thức trà, nàng cũng không có rảnh rỗi nhàn nhã làm chuyện như vậy.
Nàng uống một ngụm, sau đó cảm thấy không bình thường.
Thật đắng.
Hơi ngước mắt nhìn sang bên kia, đã thấy đôi mắt tĩnh mịch của Thái tử đangg nhìn nàng.
Nnangf đành phải thưởng thức một ngụm nữa, thật là đắng.
“Mùi vị thế nào?”
“Đắng.”
“Vậy là được rồi.”
Nghe được lời này, động tác thưởng thức trà của Cố Cẩn Nguyên ngừng lại, nàng cắn môi, nhìn hắn.
Lúc này đây nàng thật sự tin tưởng, hắn nhất định là có thù với mình, bằng không sao lại chọc ghẹo mình như vậy?
“Đây là lá vô quy, trước đắng sau ngọt.” Thái tử lạnh nhạt nói như vậy.
“Nhưng ta không có nếm được ngọt, chỉ thấy đắng.” Cố Cẩm Nguyên có chút không cam lòng trừng hắn, nói như vậy.
Nhưng ngay lúc nàng đang nói, hương vị đắng trong miệng, mơ hồ ở đầu lưỡi một vị ngọt tràn ra, nàng cho là mình nhầm, lại cẩn thận cảm hận, hương trà lan tràn ở đầu lưỡi, nọt nổi lên, trong khoảng thời gian ngắn lục phủ ngũ tạng đều bị lây dính, toàn thân sảng khoái, đúng là cảm thụ trước nay chưa từng có.
Lúc này Cố Cẩm Nguyên mới chợt hiểu, hiểu được cái gì gọi là đắng trước ngọt sau.
Nàng nhìn Thái tử, hai con ngươi Thái tử trầm tĩnh, mặt không đổi sắc, vẫn là Thái tử làm người ta nhìn không hiểu.
Nhưng nàng lại bởi vì hiểu lầm vừa rồi, ngược lại trong lòng có chút áy náy: “Là thần nữ hiểu lầm Thái tử, đa tạ Thái tử thưởng trà.”
Thái tử hừ nhẹ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Cố Cẩm Nguyên nghĩ lại việc này, cũng cảm thấy mình buồn cười, nhân tiện nói: “Là thần nữ ngu muội, từ Lũng Tây bần hàn đến, chưa từng biết qua cái gì, không biết trà của Thái tử là trà ngon thượng đẳng.”
Thái tử liếc nàng một cái: “Ngươi học được sao?”
Cố Cẩm Nguyên: “Học cái gì?”
Thái tử: “Cô muốn ngươi pha trà cho cô, vừa rồi cô tự mình pha trà, chẳng lẽ ngươi chưa từng chăm chỉ học tập pha trà?”
Cố Cẩm Nguyên: “…”
Nàng hít sâu, cố gắng suy nghĩ một chút, nàng thật sự không có chú ý.
Khi hắn pha trà, nàng còn đang nghĩ người như Thái tử cho dù pha trà cũng thong dong tôn quý như thế, còn đang nghĩ rốt cuộc Thái tử có tâm tư gì, nhưng duy nhất chỉ không có suy nghĩ làm thế nào để pha trà này.
Nàng yên lặng trong chốc lát, nghĩ làm sao để trả lời hắn.
Hắn lại đột nhiên thay đổi lời nói: “Vừa rồi ngươi đến Phong Ích lâu làm gì?”
Cố Cẩm Nguyên đành phải cung kính trả lời: “Hồi Thái tử, là vì nhớ tới ngoại tổ mẫu của thần nữ, lúc ngoại tổ mẫu còn tại thế, đã từng nhớ lại ngày xưa, có nhắc đến điểm tâm của Phong Ích lâu, nói mùi vị rất ngon, nhớ mãi không quên, nên hiện tại thần nữ có cơ hội trở về kinh thành, tất nhiên là nghĩ thay tổ mẫu nếm thử một chút.”
Thái tử nghe nàng nói như vậy, ngước mắt nhìn nàng.
Nàng mặc một thân váy gấm thêu màu vàng nhạt bình thường, bên tóc mai chỉ cài một cây trâm lục bảo thạch đơn giản, y phục đơn giản, nhưng lại tươi sáng.
Một tiểu cô nương mười lăm tuổi, thật sự trên mặt còn lộ ra vẻ non nớt, da thịt sáng long lanh óng ánh giống như tuyết, giống như trân châu che giấu giữa bột phấn, mặt mày thanh tú không thể bắt bẻ, ngay cả băng tư tuyết phách cũng không bì kịp nàng.
Thật sự suy nghĩ lại, đời trước lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, cũng không khác tuổi này lắm.
Lúc đó hắn còn quá mức cao ngạo, chỉ cảm thấy nữ tử này dung mạo không tầm thường, lại cũng sẽ bởi vì như vậy mà cố ý nhìn nàng nhiều hơn.
Càng về sau, khi hắn biết rốt cuộc nàng là người như thế nào, cũng biết tính tình nàng, thì nàng lại cực kỳ lạnh nhạt với hắn.
Ngay cả hắn cũng sợ không dám nghĩ tới, đã trải qua một ít chuyện tuyệt vọng và đau thương khắc cốt, hắn còn có thể một lần nữa ngồi ở nơi này, ở trong hương trà lượn lờ, vì nàng tự tay pha trà, lá vô quy mà nàng từng pha cho hắn.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, nhìn tiểu cô nương lông mi run rẩy không hiểu chuyện, nhìn phòng bị trong mắt nàng, hắn thu hồi tầm mắt.
Ngoại tổ mẫu nàng, hắn biết.
Đó đã từng là Gia An trưởng công chúa duy nhất, cũng là trước kia bởi vì trong triều thay đổi lớn mà bị liên quan thành phạm nhân, bị lưu đày ở Lũng Tây bần hàn, đến chết cũng không được trở về.
Hắn giơ tay, khẽ gõ tay vị gỗ bên cạnh một cái.
Cố Cẩm Nguyên không hiểu, tò mò nhìn hắn, ánh mắt có chút ngây thơ nghi ngờ.
Hắn đột nhiên muốn cười.
Hắn nghĩ, nàng đời trước, ban đầu cũng như vậy, chỉ là hắn chưa từng thấy qua mà thôi.
Cố Cẩm Nguyên mím môi, khẽ nói: “Thái tử cười cái gì?”
Hắn nhíu mày: “Cô cười sao?”
Cố Cẩm Nguyên nhìn hắn một cái, đành phải nghiêm túc nói: “Thái tử nhìn thì không cười, nhưng thật ra là đang cười.”
Thái tử: “Giải thích thế nào?”
Cố Cẩm Nguyên: “Con mắt Thái tử đang cười.”
Thái tử nghe vậy liền giật mình.
Xưa nay đều biết, nàng tự nhận là người thấu tình đạt lý.
Cố Cẩm Nguyên thấy Thái tử nghe xong lời này, sau đó không nói gì, càng thêm buồn bực.
Nàng cảm thấy Thái tử là một câu đố, câu đố như thế nào đều xem không hiểu, hơn nữa một câu đó còn hay thay đổi.
Khi thì lạnh lùng, khi thì sắc bén, khi thì dịu dàng, khi thì xa xôi.
Một người như vậy, rốt cuộc vì sao hắn lại dẫn mình tới trà gian này, là muốn gì?
Mặc dù Cố Cẩm Nguyên biết dung mạo của mình xuất chúng, cũng biết Thái tử và mình tuổi tác tương đương, nhưng lại không có nghĩ đến tình yêu nam nữ, nàng cảm thấy, cảm thấy, không phải như vậy.
Nàng nhìn không thấu Thái tử, nhưng nhiều ít cũng biết rõ, một người như vậy, làm việc hẳn là không từ thủ đoạn, tình tính chắc là quả tình bạc nghĩa, Thái tử như vậy, không phải người sẽ vì chuyện nam nữ mà tốn công tốn sức như vậy.
Đã nhìn không thấu, Cố Cẩm Nguyên sẽ không vùng vẫy, nàng cúi đầu, yên tĩnh chờ.
Nàng nghĩ, cho dù hắn có tâm tư bí hiểm gì, cũng chỉ có lúc lộ ra nội tình, nàng đã đoán không ra, thì làm cái gì cũng không được, chỉ có thể yên lặng theo dõi chuyện tiếp theo thôi.
Dù sao, ngoại trừ dung mạo và cái danh tiểu thư Ninh quốc Công phủ ra, nàng chỉ có hai bàn tay trắng.
Chỉ vì suy nghĩ miên man như vậy, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân rất khẽ, nhưng lại có thể cảm nhận được là đang đi về phía phòng trà này.
Sau đó, tiếng bước chân dừng lại.
“Vào đi.” Thái tử lạnh nhạt nói.
Vì vậy cửa phòng trà bị đẩy ra, vào lại không phải một, mà là một đoàn người, đều là nữ tử, mặc y phục mỏng, trên tay các nàng bưng một cái kay, sau khi đi vào, tự đặt khay lên trên bàn dài ở trong phòng trà.
Tiến vào có chừng mười nữ tử, nhưng lại ngay ngắn trật tự, cũng không có chút hỗn loạn, à lại không có bất kỳ tiếng động nào.
Rất nhanh, những nữ tử này tự rời khỏi, cửa đóng lại, trong phòng lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
“Nếm.” Thái tử nói ngắn gọn, chỉ một chữ.
Cố Cẩm Nguyên nhìn sang, chỉ thấy trên bàn trà, bày đầy đĩa trắng nhỏ, trên đĩa nhỏ đều là điểm tâm tinh xảo động lòng người.
Giống như hôm nay nàng đã nhìn qua ở Phong Ích lâu, chỉ là nhìn tinh xảo hơn, thơm ngon hơn, hương vị càng thêm động lòng người.
“Không phải ngươi muốn thay ngoại tổ mẫu của ngươi nếm thử điểm tâm của Phong Ích lâu sao?”
“Dạ.” Cố Cẩm Nguyên cúi đầu: “Tạ Thái tử ban thưởng.”
Chỉ là trong lòng càng thêm nghi hoặc, nàng vốn đã mua xong, lập tức muốn ăn vào trong miệng rồi, lại bị hắn dẫn tới nơi này, một miếng chưa ăn, giờ hắn lại cho nàng ăn nhiều như vậy, là có mục đích gì?
Nhưng trong lòng nghi ngờ nhiều hơn nữa, Cố Cẩm Nguyên cũng phải cúi đầu ăn điểm tâm.
Vừa vào miệng liền tan ngay ở trên đầu lưỡi.
Bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm mại, vừa vào miệng liền tan chảy, hương vị này thật sự là quá tuyệt, đời này nàng chưa bao giờ từng nếm qua.
Cũng trách không được ngoại tổ mẫu sắp chết đều nhớ mãi không quên.
Cố Cẩm Nguyên ăn mấy miếng xong, ngước mắt, đã thấy Thái tử đang nhìn mình.
Nàng có chút xấu hổ,
Nàng không cố kỵ nữa, cũng là một cô nương gia, lúc ăn lại bị nam tử nhin như vậy thật không tốt, nhưng mà hắn không có ý muốn trách, mà hắn cũng không có ý không cho nàng ăn.
Nàng đành phải lễ phép nói: “Thái tử muốn nếm thử hay không?”
Thái tử: “Được.”
Cố Cẩm Nguyên bất ngờ, nàng thật sự chỉ tính lễ phép thôi.
Nhưng hắn đã nói như vậy, nàng đành phải cần lấy đũa bạc bên cạnh, gắp một miếng cho hắn, đặt ở trước mặt hắn, cung kính nói: “Thái tử, mời.”
Bình nước này đa dạng chủng loại, có rót nước không chỉ dùng để rót nước, có bạc cũng có sứ, mà mình không hiểu những thứ này.
Nàng nhìn bình nước này, cẩn thận nhìn, bên trong thật sự tỏa ra nhiệt, nếu mình tùy tiện chạm vào, lập tức sẽ bị bỏng tay.
Cho nên vừa rồi hắn bắt lấy cổ tay mình, không phải muốn phi lễ mình, là muốn ngăn cản mình?
Cố Cẩm Nguyên có chút chột dạ, nàng nghĩ nàng hiểu lầm Thái tử rồi.
Nhưng… điều này cũng không thể trách nàng, thật sự là do hắn làm việc quá mức kỳ lạ.
Giống như bây giờ, trộm xe ngựa của mình đi, lừa gạt mình đến nơi này, hiện tại còn buộc mình pha trà cho hắn, đây không phải khi dễ người sao? Hắn khi dễ người, làm sao có thể tự trách mình suy đoán trong lòng.
Tay Cố Cẩm Nguyên đặt ở dưới bàn, tay trái nhẹ nhàng xoa nắn cổ tay phải.
Cổ tay kia vừa rồi bị hắn bắt lấy, bây giờ còn lưu lại cảm xúc giống bị bỏng và đau nhức.
Cái tay nhìn đẹp mắt, bình thường giống như ngọc chạm khắc, không ngờ lại có khí lực lớn như vậy, cũng không giống A Mông quen làm việc bên ngoài.
“Có phải ngươi cho rằng cô có mưu đồ làm loạn với ngươi phải không?” Thái tử đột nhiên mở miệng, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng nói trào phúng.
“Không có…” Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, mình sẽ không nói thật đầu, có người điên mới có thể thừa nhận cái này ở trước mặt Thái tử một nước.
“Có phải mỗi ngày nói dối rất thoải mái không?” Thái tử đưa tay, ngón tay thon dài lấy một cái đĩa nghiền trà ngon không, lạnh nhạt hỏi.
“… Có.” Cố Cẩm Nguyên đổi giọng, đành phải nói như vậy.
Được rồi, nàng thừa nhận mình là tên ngốc.
“Mặc dù cô chưa chắc là quân tử, nhưng ngươi đích thật là tiểu nhân.” Lúc nói lời này, trà vụn nghiền nát tốt được để vào trrong chén nhỏ, trà vụn tuyết trắng, chén trà nhỏ làm bằng gốm sứ đen ở trong sương mù màu trắng lóe sáng long lanh.
“Thái tử dĩ nhiên là quân tử, thần nữ bất tài, chỉ có thể là tiểu nhân.” Cố Cẩm Nguyên vội nói như vậy.
“Nghĩ một đằng nói một nẻo.” Thái tử dùng một tay cần cái kẹp bạc kẹp lấy bình nước rót nước, một tay cầm thìa quấy, nước từ từ chảy xuống dưới, Thái tử nhẹ nhàng quấy, pha chế trà vụ giống như dầu mỡ bình thường, màu trắng tươi ngon nổi lềnh bềnh rực rỡ, rất giống như trăng sao sáng.
Động tác hắn làm, nhưng lại bình thường như nước chảy mây trôi, ưu nhã thong dong.
Ánh mắt Cố Cẩm Nguyên từ tay hắn rời lên trên.
Bóng tối thấp thoáng, hương trà bốn phía, hơi bóng mờ mịt ở đằng kia, nàng nhìn lông mày và đôi mắt rõ ràng khó diễn tả của hắn, lúc này mặt mày yên tĩnh, khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng, đôi mắt đen chăm chú nhìn chén trà nhỏ, càng giống như cả người lần vật đều vô hại.
Nhưng Cố Cẩm Nguyên biết rõ, người này, tâm tư rất sâu, sâu đến mức nàng không thể nào nhìn thấu.
Không có nhiều người nàng nhìn không thấu.
Nhưng vị trước mặt này, tùy ý ngồi ở chỗ kia, lại phát ra hơi thở tôn quý đạm bạc.
Thậm chí nàng cảm thấy, khí tức trong phòng trà đều dừng lại, xung quanh tất cả đều ngưng đọng, ngay cả nàng hít thở cũng trở nên khó khăn.
“Thái tử dạy rất đúng.” Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, cung kính dịu dàng ngoan ngoãn.
Sauk hi nói lời này, lông mi Thái tử khẽ nhếch lên, lạnh nhạt liếc nhìn nàng.
Cố Cẩm Nguyên cảm nhận được, mím môi, không lên tiếng.
Thái tử đột nhiên cười nhạo ra tiếng, tiếng cười này trong trẻo nhưng lạnh lùng, ý tứ không rõ.
Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, có lẽ hôm nay nàng sai rồi, nàng quá tự cho là thông minh, nàng không neenn tới trà lâu này, không nên chính diện chống lại vị Thái tử điện hạ này.
Cho dù là khí thế hay thân phận, nàng nhất định sẽ rơi vào tình thế bất lợi.
Tại sao nàng phải đi trêu chọc một người như vậy chứ?
“Chỉ tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi.” Thái tử đột nhiên nói như vậy.
“Hả?” Nàng biết mình lại bị cười nhạo rồi, nhưng nàng thật sự không rõ, nàng đắc tội gì với hắn sao?
Sao lại đến nỗi này.
“Cho.” Thái tử không nói gì nữ, mà đưa trà ngon hắn vừa pha đến trước mặt nàng.
Cố Cẩm Nguyên có chút nghi ngờ nhìn hắn, đây là ý gì, cho nàng uống sao?
Nàng bị hắn giáo huấn khiển trách một phen, sau đó lại tự tay hắn pha trà cho nàng uống.
“Không uống?”
Lông mày năm tử có chút nhíu lại, trong mắt vẫn bình tĩnh không có sóng, nhưng Cố Cẩm Nguyên cảm thấy ẩn giấu trong hai chữ kia là không vui.
Nàng đành phải nói: “Đa ta Thái tử thưởng trà.”
Nói xong, cung kính bưng trà lên, cẩn thận nhấm nháp.
Nàng không hiểu nhiều về thưởng thức trà, Lũng Tây là nơi nghèo nàn, không có trà cụ để thưởng thức trà, nàng cũng không có rảnh rỗi nhàn nhã làm chuyện như vậy.
Nàng uống một ngụm, sau đó cảm thấy không bình thường.
Thật đắng.
Hơi ngước mắt nhìn sang bên kia, đã thấy đôi mắt tĩnh mịch của Thái tử đangg nhìn nàng.
Nnangf đành phải thưởng thức một ngụm nữa, thật là đắng.
“Mùi vị thế nào?”
“Đắng.”
“Vậy là được rồi.”
Nghe được lời này, động tác thưởng thức trà của Cố Cẩn Nguyên ngừng lại, nàng cắn môi, nhìn hắn.
Lúc này đây nàng thật sự tin tưởng, hắn nhất định là có thù với mình, bằng không sao lại chọc ghẹo mình như vậy?
“Đây là lá vô quy, trước đắng sau ngọt.” Thái tử lạnh nhạt nói như vậy.
“Nhưng ta không có nếm được ngọt, chỉ thấy đắng.” Cố Cẩm Nguyên có chút không cam lòng trừng hắn, nói như vậy.
Nhưng ngay lúc nàng đang nói, hương vị đắng trong miệng, mơ hồ ở đầu lưỡi một vị ngọt tràn ra, nàng cho là mình nhầm, lại cẩn thận cảm hận, hương trà lan tràn ở đầu lưỡi, nọt nổi lên, trong khoảng thời gian ngắn lục phủ ngũ tạng đều bị lây dính, toàn thân sảng khoái, đúng là cảm thụ trước nay chưa từng có.
Lúc này Cố Cẩm Nguyên mới chợt hiểu, hiểu được cái gì gọi là đắng trước ngọt sau.
Nàng nhìn Thái tử, hai con ngươi Thái tử trầm tĩnh, mặt không đổi sắc, vẫn là Thái tử làm người ta nhìn không hiểu.
Nhưng nàng lại bởi vì hiểu lầm vừa rồi, ngược lại trong lòng có chút áy náy: “Là thần nữ hiểu lầm Thái tử, đa tạ Thái tử thưởng trà.”
Thái tử hừ nhẹ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Cố Cẩm Nguyên nghĩ lại việc này, cũng cảm thấy mình buồn cười, nhân tiện nói: “Là thần nữ ngu muội, từ Lũng Tây bần hàn đến, chưa từng biết qua cái gì, không biết trà của Thái tử là trà ngon thượng đẳng.”
Thái tử liếc nàng một cái: “Ngươi học được sao?”
Cố Cẩm Nguyên: “Học cái gì?”
Thái tử: “Cô muốn ngươi pha trà cho cô, vừa rồi cô tự mình pha trà, chẳng lẽ ngươi chưa từng chăm chỉ học tập pha trà?”
Cố Cẩm Nguyên: “…”
Nàng hít sâu, cố gắng suy nghĩ một chút, nàng thật sự không có chú ý.
Khi hắn pha trà, nàng còn đang nghĩ người như Thái tử cho dù pha trà cũng thong dong tôn quý như thế, còn đang nghĩ rốt cuộc Thái tử có tâm tư gì, nhưng duy nhất chỉ không có suy nghĩ làm thế nào để pha trà này.
Nàng yên lặng trong chốc lát, nghĩ làm sao để trả lời hắn.
Hắn lại đột nhiên thay đổi lời nói: “Vừa rồi ngươi đến Phong Ích lâu làm gì?”
Cố Cẩm Nguyên đành phải cung kính trả lời: “Hồi Thái tử, là vì nhớ tới ngoại tổ mẫu của thần nữ, lúc ngoại tổ mẫu còn tại thế, đã từng nhớ lại ngày xưa, có nhắc đến điểm tâm của Phong Ích lâu, nói mùi vị rất ngon, nhớ mãi không quên, nên hiện tại thần nữ có cơ hội trở về kinh thành, tất nhiên là nghĩ thay tổ mẫu nếm thử một chút.”
Thái tử nghe nàng nói như vậy, ngước mắt nhìn nàng.
Nàng mặc một thân váy gấm thêu màu vàng nhạt bình thường, bên tóc mai chỉ cài một cây trâm lục bảo thạch đơn giản, y phục đơn giản, nhưng lại tươi sáng.
Một tiểu cô nương mười lăm tuổi, thật sự trên mặt còn lộ ra vẻ non nớt, da thịt sáng long lanh óng ánh giống như tuyết, giống như trân châu che giấu giữa bột phấn, mặt mày thanh tú không thể bắt bẻ, ngay cả băng tư tuyết phách cũng không bì kịp nàng.
Thật sự suy nghĩ lại, đời trước lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, cũng không khác tuổi này lắm.
Lúc đó hắn còn quá mức cao ngạo, chỉ cảm thấy nữ tử này dung mạo không tầm thường, lại cũng sẽ bởi vì như vậy mà cố ý nhìn nàng nhiều hơn.
Càng về sau, khi hắn biết rốt cuộc nàng là người như thế nào, cũng biết tính tình nàng, thì nàng lại cực kỳ lạnh nhạt với hắn.
Ngay cả hắn cũng sợ không dám nghĩ tới, đã trải qua một ít chuyện tuyệt vọng và đau thương khắc cốt, hắn còn có thể một lần nữa ngồi ở nơi này, ở trong hương trà lượn lờ, vì nàng tự tay pha trà, lá vô quy mà nàng từng pha cho hắn.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, nhìn tiểu cô nương lông mi run rẩy không hiểu chuyện, nhìn phòng bị trong mắt nàng, hắn thu hồi tầm mắt.
Ngoại tổ mẫu nàng, hắn biết.
Đó đã từng là Gia An trưởng công chúa duy nhất, cũng là trước kia bởi vì trong triều thay đổi lớn mà bị liên quan thành phạm nhân, bị lưu đày ở Lũng Tây bần hàn, đến chết cũng không được trở về.
Hắn giơ tay, khẽ gõ tay vị gỗ bên cạnh một cái.
Cố Cẩm Nguyên không hiểu, tò mò nhìn hắn, ánh mắt có chút ngây thơ nghi ngờ.
Hắn đột nhiên muốn cười.
Hắn nghĩ, nàng đời trước, ban đầu cũng như vậy, chỉ là hắn chưa từng thấy qua mà thôi.
Cố Cẩm Nguyên mím môi, khẽ nói: “Thái tử cười cái gì?”
Hắn nhíu mày: “Cô cười sao?”
Cố Cẩm Nguyên nhìn hắn một cái, đành phải nghiêm túc nói: “Thái tử nhìn thì không cười, nhưng thật ra là đang cười.”
Thái tử: “Giải thích thế nào?”
Cố Cẩm Nguyên: “Con mắt Thái tử đang cười.”
Thái tử nghe vậy liền giật mình.
Xưa nay đều biết, nàng tự nhận là người thấu tình đạt lý.
Cố Cẩm Nguyên thấy Thái tử nghe xong lời này, sau đó không nói gì, càng thêm buồn bực.
Nàng cảm thấy Thái tử là một câu đố, câu đố như thế nào đều xem không hiểu, hơn nữa một câu đó còn hay thay đổi.
Khi thì lạnh lùng, khi thì sắc bén, khi thì dịu dàng, khi thì xa xôi.
Một người như vậy, rốt cuộc vì sao hắn lại dẫn mình tới trà gian này, là muốn gì?
Mặc dù Cố Cẩm Nguyên biết dung mạo của mình xuất chúng, cũng biết Thái tử và mình tuổi tác tương đương, nhưng lại không có nghĩ đến tình yêu nam nữ, nàng cảm thấy, cảm thấy, không phải như vậy.
Nàng nhìn không thấu Thái tử, nhưng nhiều ít cũng biết rõ, một người như vậy, làm việc hẳn là không từ thủ đoạn, tình tính chắc là quả tình bạc nghĩa, Thái tử như vậy, không phải người sẽ vì chuyện nam nữ mà tốn công tốn sức như vậy.
Đã nhìn không thấu, Cố Cẩm Nguyên sẽ không vùng vẫy, nàng cúi đầu, yên tĩnh chờ.
Nàng nghĩ, cho dù hắn có tâm tư bí hiểm gì, cũng chỉ có lúc lộ ra nội tình, nàng đã đoán không ra, thì làm cái gì cũng không được, chỉ có thể yên lặng theo dõi chuyện tiếp theo thôi.
Dù sao, ngoại trừ dung mạo và cái danh tiểu thư Ninh quốc Công phủ ra, nàng chỉ có hai bàn tay trắng.
Chỉ vì suy nghĩ miên man như vậy, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân rất khẽ, nhưng lại có thể cảm nhận được là đang đi về phía phòng trà này.
Sau đó, tiếng bước chân dừng lại.
“Vào đi.” Thái tử lạnh nhạt nói.
Vì vậy cửa phòng trà bị đẩy ra, vào lại không phải một, mà là một đoàn người, đều là nữ tử, mặc y phục mỏng, trên tay các nàng bưng một cái kay, sau khi đi vào, tự đặt khay lên trên bàn dài ở trong phòng trà.
Tiến vào có chừng mười nữ tử, nhưng lại ngay ngắn trật tự, cũng không có chút hỗn loạn, à lại không có bất kỳ tiếng động nào.
Rất nhanh, những nữ tử này tự rời khỏi, cửa đóng lại, trong phòng lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
“Nếm.” Thái tử nói ngắn gọn, chỉ một chữ.
Cố Cẩm Nguyên nhìn sang, chỉ thấy trên bàn trà, bày đầy đĩa trắng nhỏ, trên đĩa nhỏ đều là điểm tâm tinh xảo động lòng người.
Giống như hôm nay nàng đã nhìn qua ở Phong Ích lâu, chỉ là nhìn tinh xảo hơn, thơm ngon hơn, hương vị càng thêm động lòng người.
“Không phải ngươi muốn thay ngoại tổ mẫu của ngươi nếm thử điểm tâm của Phong Ích lâu sao?”
“Dạ.” Cố Cẩm Nguyên cúi đầu: “Tạ Thái tử ban thưởng.”
Chỉ là trong lòng càng thêm nghi hoặc, nàng vốn đã mua xong, lập tức muốn ăn vào trong miệng rồi, lại bị hắn dẫn tới nơi này, một miếng chưa ăn, giờ hắn lại cho nàng ăn nhiều như vậy, là có mục đích gì?
Nhưng trong lòng nghi ngờ nhiều hơn nữa, Cố Cẩm Nguyên cũng phải cúi đầu ăn điểm tâm.
Vừa vào miệng liền tan ngay ở trên đầu lưỡi.
Bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm mại, vừa vào miệng liền tan chảy, hương vị này thật sự là quá tuyệt, đời này nàng chưa bao giờ từng nếm qua.
Cũng trách không được ngoại tổ mẫu sắp chết đều nhớ mãi không quên.
Cố Cẩm Nguyên ăn mấy miếng xong, ngước mắt, đã thấy Thái tử đang nhìn mình.
Nàng có chút xấu hổ,
Nàng không cố kỵ nữa, cũng là một cô nương gia, lúc ăn lại bị nam tử nhin như vậy thật không tốt, nhưng mà hắn không có ý muốn trách, mà hắn cũng không có ý không cho nàng ăn.
Nàng đành phải lễ phép nói: “Thái tử muốn nếm thử hay không?”
Thái tử: “Được.”
Cố Cẩm Nguyên bất ngờ, nàng thật sự chỉ tính lễ phép thôi.
Nhưng hắn đã nói như vậy, nàng đành phải cần lấy đũa bạc bên cạnh, gắp một miếng cho hắn, đặt ở trước mặt hắn, cung kính nói: “Thái tử, mời.”
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà