Mè Xửng (Ngưu Bì Đường)
Chương 15
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lăng Yến ngồi trên giường ngẩn người một lúc, cào cào tóc, cố kìm nén sự chua xót đang cuồn cuộn dâng lên, khe khẽ tự nhủ: “Không sao, không sao, đừng nản lòng mà Lăng Yến!”
*
Biểu hiện lúc này của Lăng Yến chính là hậu quả của việc say rượu. Diệp Triêu chưa từng chăm người say, tuy lóng ngóng nhưng vẫn chăm sóc Lăng Yến đâu ra đấy.
Ngày hôm sau, Lăng Yến ngủ một mạch tới tận trưa mới tỉnh dậy. Lúc đó, Diệp Triêu đang thu dọn hành lý của cả hai.
Bài vở lớp 9 vừa nhiều lại vừa nặng. Tuy nhiên, Lăng Yến học rất giỏi nên trước kỳ nghỉ đông, cậu đã giành được tư cách vào thẳng trường cấp III. Học kỳ hai lớp 9, Lăng Yến bắt đầu lén lút lên trang web đồng tính tham khảo học hỏi kinh nghiệm. Mỗi lần nghĩ tới mình cùng Diệp Triêu, trái tim cậu lại như ngọn lửa hừng hực cháy rực.
Nghỉ hè hết cấp II, Lăng Yến chính thức tỏ tình với Diệp Triêu.
Lúc nghe được những lời này, gương mặt Diệp Triêu cứng đơ ra, trân trân nhìn cậu. Tới mấy phút sau, anh mới nhíu mày nói: “Không thể được.”
Thời điểm ấy, Lăng Yến mới từ trạm dừng tàu cao tốc đi ra, bên người vẫn còn nguyên vali hành lý.
Bị người mình thương thầm trộm nhớ đã lâu từ chối, thậm chí còn từ chối một cách phũ phàng, Lăng Yến hơi sốc. Tuy vậy, cậu chẳng hề tức giận, cũng chẳng hề cảm thấy khó xử mất mặt. Đầu Lăng Yến nghiêng sang bên phải, trong đôi mắt choán đầy hình ảnh Diệp Triêu. Cậu cười nói: “Em sẽ theo đuổi anh! Cho đến khi anh đổ em!”
Mùa hè năm ấy, Diệp Triêu trải qua trong sự bối rối hoang mang vô bờ. Lăng Yến đã đâm thủng giới hạn mong manh giữa hai người. Tuy anh đã từ chối đến phũ phàng, hoàn toàn không cho cậu một tia hy vọng, thế nhưng Lăng Yến vẫn ngoan cố không những không từ bỏ mà thậm chí còn bám anh hơn hồi trước. Ví dụ như buổi tối, vì họ đi chơi về quá muộn, nên lúc về nhà có thể làm ồn, ảnh hưởng tới ông ngoại. Lăng Yến lấy cớ này, giở trò lầy lội ở lì nhà anh không chịu đi. Hay cậu thường vin vào cớ rèn luyện thân thể mà năn nỉ anh cùng mình luyện tập đấu tay đôi.
Thói quen chiều chuộng Lăng Yến của Diệp Triêu đã ngấm vào xương vào máu, nên đôi lúc anh cảm thấy cậu thật đúng là quá dở hơi, chẳng hiểu nghĩ gì mà khăng khăng muốn biến mối quan hệ từ anh em thân thiết keo sơn sang ‘không bình thường’ này. Tuy nghĩ vậy đấy, nhưng nếu Lăng Yến cười nham nhở năn nỉ anh, anh lại chẳng có cách nào mà từ chối cậu.
Lăng Yến thường xuyên làm nũng, giở trò xỏ lá ba que. Ấy vậy nhưng Diệp Triêu chưa từng cáu giận. Giả như anh có quở trách Lăng Yến, thì cậu đều tỏ vẻ ngoan ngoãn lắng nghe. Rồi chưa được bao lâu đã lại dán rịt lấy anh, ôm lấy bả vai Diệp Triêu nói: “Diệp Triêu, chúng mình cùng bơi đi!”
Kỳ nghỉ hè cứ thế trôi qua trong sự mông lung mơ hồ. Trong suốt quãng thời gian này, hai người cũng không có bất kỳ hành động nào vượt quá tình anh em, Diệp Triêu nghĩ mà thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Triêu chỉ có thể coi Lăng Yến là em trai, không thể chấp nhận bất kỳ một loại quan hệ nào khác đi theo chiều hướng mà anh không thể kiểm soát.
Nhưng càng lớn, Lăng Yến càng khiến anh bất lực bó tay.
Năm lớp 10, cả hai người đều cao lên 1m8. Lăng Yến lột xác hoàn toàn, trút bỏ lớp vỏ ốm yếu cò hen của mình. Đứng ở trạm dừng tàu cao tốc, câu đầu tiên Lăng Yến nói với Diệp Triêu là: “Diệp Triêu, anh cõng em đi!”
Diệp Triêu khẽ nhăn mày, cầm lấy vali của cậu nói: “Mấy tuổi rồi mà còn bắt anh cõng.”
Lăng Yến đi sau anh, đột nhiên lui về phía sau vài bước rồi nhảy về phía trước, nhào lên lưng anh, ôm cứng lấy cổ Diệp Triêu, đôi chân dài quặp chặt lấy eo anh.
Suýt nữa Diệp Triêu đã bổ nhào về phía trước. Anh cáu lên, tay vòng qua đỉnh đầu, quăng Lăng Yến xuống đất, lạnh lùng nói: “Lăng Yến, em bị điên à?!”
Lăng Yến xoa xoa xương sườn, nghiêng đầu liếc nhìn anh, tủi thân rụt cổ lại, khe khẽ nói: “Đau.”
Vừa mới gặp mặt hai người đã gây nhau, không khí chẳng vui vẻ gì. Trong tàu điện ngầm, mỗi người đứng một bên, hành lý của Lăng Yến đang được Diệp Triêu cầm. Lúc tàu tới ga, Diệp Triêu đã chẳng còn tức gì nữa, đang muốn gọi Lăng Yến xuống thì Lăng Yến đã cười tươi đi tới, đập nhẹ vào cánh tay anh, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra mà nói: “Diệp Triêu, em muốn ăn mì lạnh* ở Thành Đông.”
*Mì lạnh:
Lúc này, bọn họ đang ở ga tàu điện ngầm tại Thành Tây. Một giờ sau, Lăng Yến thỏa mãn reo lên, ăn xong bát mì lạnh, món mà khi bé cậu thích nhất.
So với những kỳ nghỉ hè trước, kỳ nghỉ hè này vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi. Đối với Lăng Yến mà nói, thời gian ở trong khu tập thể quân đội tựa như đứng im, chỉ có một điều duy nhất đã thay đổi, Diệp Triêu không tự nguyện cõng cậu nữa.
Lăng Yến không những chẳng đành lòng, mà chôn sâu trong lòng còn là nỗi đau khổ câm lặng. Cậu nhìn Diệp Triêu nằm trên chiếu, nhìn những tia nắng ban mai từ cửa sổ chiếu vào, nghĩ thầm, không cõng nữa thì thôi!
Diệp Triêu bê bát cháo yến mạch đi vào, nhìn cậu nói: “Dậy đi, ăn cơm thôi.”
Cậu nhận lấy bát cháo, ngẩng mặt lên cười, cố tình giả vờ nói như hồi còn bé: “Cảm ơn anh Triêu Triêu!”
Ánh mắt Diệp Triêu xao động, không kìm được mà xoa nhẹ mái tóc bù xù như tổ gà của cậu.
Theo thói quen, Lăng Yến vừa tỉnh thì liền xốc chăn lên chạy vào nhà vệ sinh. Diệp Triêu nhìn tấm lưng trần của cậu, mặc dù phía dưới cũng bừng bừng sức sống nhưng cũng đành để cậu giải quyết trước.
Có một lần, Lăng Yến từ phòng vệ sinh đi ra, thấy bộ phận bên trong quần ngủ rộng thùng thình của Diệp Triêu đang diễu võ dương oai, cứng ngắc dựng lên. Diệp Triêu xấu hổ che đi, đẩy cậu ra khỏi phòng vệ sinh, không ngờ anh bị Lăng Yến nắm lấy cổ tay. Âm thanh cậu vang lên, tuy vừa nhỏ vừa run nhưng vẫn tràn đầy sự khát khao cháy bỏng: “Diệp Triêu, em, em, để em liếm cho anh.”
Không khí tựa như đông cứng lại, Diệp Triêu ngỡ ngàng sửng sốt nhìn Lăng Yến, chừng mười giây sau mặt mày tối tăm, đẩy trán cậu: “Sau này mà còn nói mấy chuyện này, thì đừng có đến chỗ anh nữa!”
Lăng Yến ngồi trên giường ngẩn người một lúc, cào cào tóc, cố kìm nén sự chua xót đang cuồn cuộn dâng lên, khe khẽ tự nhủ: “Không sao, không sao, đừng nản lòng mà Lăng Yến!”
Lăng Yến ngồi trên giường ngẩn người một lúc, cào cào tóc, cố kìm nén sự chua xót đang cuồn cuộn dâng lên, khe khẽ tự nhủ: “Không sao, không sao, đừng nản lòng mà Lăng Yến!”
*
Biểu hiện lúc này của Lăng Yến chính là hậu quả của việc say rượu. Diệp Triêu chưa từng chăm người say, tuy lóng ngóng nhưng vẫn chăm sóc Lăng Yến đâu ra đấy.
Ngày hôm sau, Lăng Yến ngủ một mạch tới tận trưa mới tỉnh dậy. Lúc đó, Diệp Triêu đang thu dọn hành lý của cả hai.
Bài vở lớp 9 vừa nhiều lại vừa nặng. Tuy nhiên, Lăng Yến học rất giỏi nên trước kỳ nghỉ đông, cậu đã giành được tư cách vào thẳng trường cấp III. Học kỳ hai lớp 9, Lăng Yến bắt đầu lén lút lên trang web đồng tính tham khảo học hỏi kinh nghiệm. Mỗi lần nghĩ tới mình cùng Diệp Triêu, trái tim cậu lại như ngọn lửa hừng hực cháy rực.
Nghỉ hè hết cấp II, Lăng Yến chính thức tỏ tình với Diệp Triêu.
Lúc nghe được những lời này, gương mặt Diệp Triêu cứng đơ ra, trân trân nhìn cậu. Tới mấy phút sau, anh mới nhíu mày nói: “Không thể được.”
Thời điểm ấy, Lăng Yến mới từ trạm dừng tàu cao tốc đi ra, bên người vẫn còn nguyên vali hành lý.
Bị người mình thương thầm trộm nhớ đã lâu từ chối, thậm chí còn từ chối một cách phũ phàng, Lăng Yến hơi sốc. Tuy vậy, cậu chẳng hề tức giận, cũng chẳng hề cảm thấy khó xử mất mặt. Đầu Lăng Yến nghiêng sang bên phải, trong đôi mắt choán đầy hình ảnh Diệp Triêu. Cậu cười nói: “Em sẽ theo đuổi anh! Cho đến khi anh đổ em!”
Mùa hè năm ấy, Diệp Triêu trải qua trong sự bối rối hoang mang vô bờ. Lăng Yến đã đâm thủng giới hạn mong manh giữa hai người. Tuy anh đã từ chối đến phũ phàng, hoàn toàn không cho cậu một tia hy vọng, thế nhưng Lăng Yến vẫn ngoan cố không những không từ bỏ mà thậm chí còn bám anh hơn hồi trước. Ví dụ như buổi tối, vì họ đi chơi về quá muộn, nên lúc về nhà có thể làm ồn, ảnh hưởng tới ông ngoại. Lăng Yến lấy cớ này, giở trò lầy lội ở lì nhà anh không chịu đi. Hay cậu thường vin vào cớ rèn luyện thân thể mà năn nỉ anh cùng mình luyện tập đấu tay đôi.
Thói quen chiều chuộng Lăng Yến của Diệp Triêu đã ngấm vào xương vào máu, nên đôi lúc anh cảm thấy cậu thật đúng là quá dở hơi, chẳng hiểu nghĩ gì mà khăng khăng muốn biến mối quan hệ từ anh em thân thiết keo sơn sang ‘không bình thường’ này. Tuy nghĩ vậy đấy, nhưng nếu Lăng Yến cười nham nhở năn nỉ anh, anh lại chẳng có cách nào mà từ chối cậu.
Lăng Yến thường xuyên làm nũng, giở trò xỏ lá ba que. Ấy vậy nhưng Diệp Triêu chưa từng cáu giận. Giả như anh có quở trách Lăng Yến, thì cậu đều tỏ vẻ ngoan ngoãn lắng nghe. Rồi chưa được bao lâu đã lại dán rịt lấy anh, ôm lấy bả vai Diệp Triêu nói: “Diệp Triêu, chúng mình cùng bơi đi!”
Kỳ nghỉ hè cứ thế trôi qua trong sự mông lung mơ hồ. Trong suốt quãng thời gian này, hai người cũng không có bất kỳ hành động nào vượt quá tình anh em, Diệp Triêu nghĩ mà thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Triêu chỉ có thể coi Lăng Yến là em trai, không thể chấp nhận bất kỳ một loại quan hệ nào khác đi theo chiều hướng mà anh không thể kiểm soát.
Nhưng càng lớn, Lăng Yến càng khiến anh bất lực bó tay.
Năm lớp 10, cả hai người đều cao lên 1m8. Lăng Yến lột xác hoàn toàn, trút bỏ lớp vỏ ốm yếu cò hen của mình. Đứng ở trạm dừng tàu cao tốc, câu đầu tiên Lăng Yến nói với Diệp Triêu là: “Diệp Triêu, anh cõng em đi!”
Diệp Triêu khẽ nhăn mày, cầm lấy vali của cậu nói: “Mấy tuổi rồi mà còn bắt anh cõng.”
Lăng Yến đi sau anh, đột nhiên lui về phía sau vài bước rồi nhảy về phía trước, nhào lên lưng anh, ôm cứng lấy cổ Diệp Triêu, đôi chân dài quặp chặt lấy eo anh.
Suýt nữa Diệp Triêu đã bổ nhào về phía trước. Anh cáu lên, tay vòng qua đỉnh đầu, quăng Lăng Yến xuống đất, lạnh lùng nói: “Lăng Yến, em bị điên à?!”
Lăng Yến xoa xoa xương sườn, nghiêng đầu liếc nhìn anh, tủi thân rụt cổ lại, khe khẽ nói: “Đau.”
Vừa mới gặp mặt hai người đã gây nhau, không khí chẳng vui vẻ gì. Trong tàu điện ngầm, mỗi người đứng một bên, hành lý của Lăng Yến đang được Diệp Triêu cầm. Lúc tàu tới ga, Diệp Triêu đã chẳng còn tức gì nữa, đang muốn gọi Lăng Yến xuống thì Lăng Yến đã cười tươi đi tới, đập nhẹ vào cánh tay anh, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra mà nói: “Diệp Triêu, em muốn ăn mì lạnh* ở Thành Đông.”
*Mì lạnh:
Lúc này, bọn họ đang ở ga tàu điện ngầm tại Thành Tây. Một giờ sau, Lăng Yến thỏa mãn reo lên, ăn xong bát mì lạnh, món mà khi bé cậu thích nhất.
So với những kỳ nghỉ hè trước, kỳ nghỉ hè này vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi. Đối với Lăng Yến mà nói, thời gian ở trong khu tập thể quân đội tựa như đứng im, chỉ có một điều duy nhất đã thay đổi, Diệp Triêu không tự nguyện cõng cậu nữa.
Lăng Yến không những chẳng đành lòng, mà chôn sâu trong lòng còn là nỗi đau khổ câm lặng. Cậu nhìn Diệp Triêu nằm trên chiếu, nhìn những tia nắng ban mai từ cửa sổ chiếu vào, nghĩ thầm, không cõng nữa thì thôi!
Diệp Triêu bê bát cháo yến mạch đi vào, nhìn cậu nói: “Dậy đi, ăn cơm thôi.”
Cậu nhận lấy bát cháo, ngẩng mặt lên cười, cố tình giả vờ nói như hồi còn bé: “Cảm ơn anh Triêu Triêu!”
Ánh mắt Diệp Triêu xao động, không kìm được mà xoa nhẹ mái tóc bù xù như tổ gà của cậu.
Theo thói quen, Lăng Yến vừa tỉnh thì liền xốc chăn lên chạy vào nhà vệ sinh. Diệp Triêu nhìn tấm lưng trần của cậu, mặc dù phía dưới cũng bừng bừng sức sống nhưng cũng đành để cậu giải quyết trước.
Có một lần, Lăng Yến từ phòng vệ sinh đi ra, thấy bộ phận bên trong quần ngủ rộng thùng thình của Diệp Triêu đang diễu võ dương oai, cứng ngắc dựng lên. Diệp Triêu xấu hổ che đi, đẩy cậu ra khỏi phòng vệ sinh, không ngờ anh bị Lăng Yến nắm lấy cổ tay. Âm thanh cậu vang lên, tuy vừa nhỏ vừa run nhưng vẫn tràn đầy sự khát khao cháy bỏng: “Diệp Triêu, em, em, để em liếm cho anh.”
Không khí tựa như đông cứng lại, Diệp Triêu ngỡ ngàng sửng sốt nhìn Lăng Yến, chừng mười giây sau mặt mày tối tăm, đẩy trán cậu: “Sau này mà còn nói mấy chuyện này, thì đừng có đến chỗ anh nữa!”
Lăng Yến ngồi trên giường ngẩn người một lúc, cào cào tóc, cố kìm nén sự chua xót đang cuồn cuộn dâng lên, khe khẽ tự nhủ: “Không sao, không sao, đừng nản lòng mà Lăng Yến!”
Tác giả :
Sơ Hòa