Mê Tình Berlin
Chương 52
Quân Mỹ dẫn đầu, tiến vào thành phố lớn phía Bắc quận Kang, Shahidan.
David đệ đơn xin phép cấp trên, sau mười ngày cuối cùng cũng được phê duyệt. Một đội ghi hình gồm ba người, một phóng viên, một nhiếp ảnh gia, và Phàn Hi.
Thành phố lạ lẫm, không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập. Vì vậy chuyến đi này vô cùng mạo hiểm.
Phàn Hi và những người khác mặc áo chống đạn, áo nặng hơn 10 kg, vô cùng vướng víu cồng kềnh. Nhưng chẳng ai dám đem tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Trước khi lên đường, cô gặp Niels, anh túm lấy tay cô, hỏi, “Cô nhất định phải đi à?”
Cô nói, “Nhất định.”
Mỗi câu mỗi chữ, đều toát lên sự kiên định.
Niels buông lỏng tay, “Chú ý an toàn.”
Một câu đơn giản, nhưng bao hàm tất cả.
Sự quan tâm của anh, cô hiểu.
Phàn Hi mỉm cười, “Tôi biết rồi.”
Xe bọc thép của Mỹ trùng trùng điệp điệp rời căn cứ, vì muốn ghi chép toàn bộ hành trình nên David tự mình lái xe, cộng sự của anh ta là Pete phụ trách chụp hình. Phàn Hi khá rảnh rỗi, cô chẳng cần làm gì, chỉ cần vào lúc thích hợp nói vài câu thích hợp là được.
Đến Shahidan buộc phải đi qua Fazat, thanh niên trai tráng của thôn trang này đã chết hết, nơi này trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài đứa bé đi qua lại.
Phàn Hi đột nhiên nhớ tới số một, hai, ba, từ sau vụ nổ đó, trường học bị phong tỏa. Nhưng Mark nói, chờ quân Mỹ xử lý hai thành phố lớn là Shahidan và Skozar, sẽ lập chính phủ địa phương và quân đội, lúc đó có thể mở lại trường học và phòng khám.
Chỉ là, phải chờ bao lâu, chẳng ai có câu trả lời chính xác.
Trước khi vào thành phố, binh sĩ được chia thành hai đội A và B. Đội A gồm ba người, là lực lượng phòng thủ hậu phương, nhiệm vụ của họ là kiểm tra các xe đi qua nơi này, ngăn cản kẻ khả nghi. Còn đội B chia là hai đội nhỏ nữa là a và β, đội a tiến vào vùng ngoại thành Shahidan, phá hủy kho vũ khí của phần tử khủng bố, đội β vào trung tâm chợ, lục soát từng nhà một.
David và Pete ở cùng đội A, vì đội A là đội an toàn nhất.
Mặt khác, người của đội A cô đều quen biết. Dẫn đầu là Alan, hai người kia là hai gã đại binh từng bị cô đánh. Đây gọi là không đánh thì không quen biết.
Chờ xe của binh sĩ đi qua hết, bọn họ bắt đầu bố trí chướng ngại vật trên đường, dựng một trạm kiểm tra tạm thời.
Xếp hơn mười bao cát chồng lên nhau, thành một bức tường kín, rồi đặt biển thông báo ở trên đường.
“Mẹ kiếp, sao mà nắng thế. Giờ ít nhất cũng phải 50 độ.” Đại Hắc không chịu nổi mà chửi một câu.
“Ngu à, nếu mà 50 độ thật thì cậu bị nướng chín lâu rồi.” Đại Bạch.
“Cậu mới ngu ý, 100 độ mới có thể nướng cậu chín.”
“100 độ là nhiệt độ sôi!”
Hai người này đứng tranh luận một lúc, Đại Hắc quay sang hỏi Alan, “Đội trưởng, cậu nói xem 100 độ có thể nướng chín một người được không?”
Alan không thèm để ý bọn họ, chăm chú làm việc.
Vì vậy, Đại Hắc lại chửi thêm một câu, lau mồ hôi, thuận chân đạp vào tấm biển thông báo một cái, nói, “Cái đống chữ loằng ngoằng như sên này, cũng chỉ để thông báo là dừng lại sao?”
Đại Bạch nhún vai, “Theo sổ tay của binh sĩ thì là như thế.”
“Mẹ nó, chẳng may viết sai một chữ thì sao?”
“Đội trưởng viết đấy, sẽ không sai đâu.”
Đại Hắc không nói gì nữa, vác súng đứng phía sau chướng ngại vật, khí phách hiên ngang.
Phàn Hi ngồi trong xe từ đầu đến cuối, nhưng do trời quá nóng, áo chống đạn lại dày, giống như ngọn núi đè lên người cô. Mồ hôi chảy ròng ròng, cô không thể ngồi yên, đành trèo ra khỏi xe, ngoài trời nóng bức chẳng có lấy một chút gió.
Bốn phía không có một bóng cây, chỉ có mấy lùm cây thấp và cát vàng, mấy ngọn núi phía xa xa màu xám xịt. Nơi này là đã sớm bị lãng quên.
Trước khi tới nơi này, Phàn Hi đã thoa ít nhất ba lớp kem chống nắng, nhưng bị ánh mặt trời chiếu lên người, làn da cô vẫn thấy bỏng rát. Cô kéo lớp lụa mỏng che kín mặt, nhưng chỉ chốc lát, khăn lụa đã thấm mồ hôi ướt sũng.
Phàn Hi cũng tự phục bản thân, vì tẩy trắng danh tiếng, ngay cả việc khổ thế này cũng dám làm. Để đạt được mục đích, cô sẽ không từ thủ đoạn nào.
Cô ngồi xuống cạnh xe bọc thép, chỉ có ở đây là có bóng râm, không bị mặt trời chiếu thẳng vào, cũng coi như mát hơn một chút, nhưng vẫn rất nóng. Cô lấy tay quạt quạt, nhưng lực không lớn, chẳng thể đẩy lùi cái nóng. Cô hơi chóng mặt, miệng khô khốc, rõ ràng là bị say nắng rồi.
Alan nhìn thấy, liền đưa bình nước của mình cho cô.
Phàn Hi cảm ơn một tiếng, không hề khách sáo mà mở nắp uống luôn.
Ở trên sa mạc, nước còn quý hơn vàng.
Do uống vội, nước tràn qua khóe miệng, chảy theo chiếc cằm thon gọn xuống dưới. Alan đứng bên cạnh nhìn, anh ta khẽ liếm môi, không phải vì khát, mà vì tim thoáng xao động.
Alan cố gắng đè nén cảm xúc, lúc này, phía xa truyền tới tiếng động cơ ô tô.
“Có xe, có xe tới!” Đại Bạch kêu lên một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Alan lập tức nghiêm mặt, hạ lệnh, “Tất cả vào vị trí!”
Xe chạy trên cát vàng, dần dần đến gần.
Đại Hắc hô to, “Dừng xe, dừng xe!”
Nhưng chiếc xe đó vẫn lao tới.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Giữa cát vàng núi cao, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe từ hướng Shahidan lao tới. Nhìn thấy trạm kiểm tra, không những không giảm tốc, ngược lại còn lao nhanh hơn, tình huống này đúng là không ổn.
Alan giật giật cuống họng, hô lớn lần nữa, “Dừng xe, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”
Hình như người trong xe không nghe thấy, vẫn lao thẳng về phía trạm kiểm tra.
“Đội trưởng, làm sao giờ?”
Alan không nói chuyện, trực tiếp giơ súng lên, bắn về phía chiếc xe mấy phát. Thấy vậy, Đại Bạch và Đại Hắc cũng nổ súng cảnh cáo theo.
Trong không gian sa mạc trống trải, tiếng súng vang lên liên tiếp.
Binh sĩ gào thét, ô tô điên cuồng, đạn bay loạn xạ, sinh tử mỏng manh, vô cùng căng thẳng.
Cảnh tượng này chẳng khác gì phim hành động.
Phàn Hi giơ điện thoại, bật chế độ quay video, đặt trên nóc xe bọc thép...
Sau mấy phát súng báo động, ô tô vẫn không dừng lại, tiếp tục lao vào trạm kiểm tra.
Alan không dám chần chừ, quyết định rất nhanh, “Nổ súng!”
Sau tiếng ra lệnh, ba người đồng loại nổ súng, loại súng máy này, một phút có thể bắn 300 phát, nhất thời, tia lửa lóe sáng, âm thanh đinh tai nhức óc.
Nhưng chiếc xe kia vẫn không dừng, khoảng cách càng lúc càng ngắn. Nếu như đâm vào, chẳng ai tưởng tượng nổi hậu quả.
Đám binh sĩ toát mồ hôi lạnh, Alan nắm chặt súng máy, tim đập thình thịch.
Đến khi ô tô cách trạm kiểm soát khoảng 10 mét, bọn họ có thể nhìn thấy người trong xe, kính chắn gió bị vỡ hết, người ở trong đã chết. Vào lúc mấu chốt, đầu xe đột nhiên nghiêng sang phải, bánh xe rơi xuống con mương, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại. Ở mui xe bốc khói trắng, phát ra tiếng “xì, xì”, hình như động cơ bị trúng đạn.
Đại Bạch hỏi, “Có chuyện gì thế?”
“Bọn họ không dừng xe.”
“Bọn họ có bắn chúng ta không?”
Không ai trả lời.
Alan chửi thề một câu.
Trong không khí ngập mùi thuốc súng, còn có mùi máu tanh.
Alan đi tới xem xét, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Trong xe có ba người, phía trước là hai ông bà già, phía sau là một cô bé tầm 17, 18 tuổi, tất cả đều trúng đạn chết hết.
Đại Bạch cũng nhìn thấy, lắp bắp nói, “Mấy người này chỉ là dân thường, không dám bật đèn vì sợ bị tập kích, muốn chạy xa khỏi khu chiến sự. Nếu như là như vậy...”
Anh ta không dám nghĩ nữa.
Không ai dám nghĩ nữa.
Ba mạng người.
Không ai gánh vác nổi.
Alan giữ vai Đại Bạch, đẩy anh ta lên xe, quát, “Trước khi nổ súng chúng ta đã báo động rồi! Bọn họ phải dừng xe! Lúc đó nếu ta không nổ súng, ngộ nhỡ là phần tử khủng bố thật, lại mang theo bom, thì phải làm sao? Chẳng lẽ muốn 6 người chúng ta gặp nguy hiểm sao?”
Đại Bạch bị Alan làm giật mình, trong nháy mắt liền hiểu ra. Khóe môi anh ta giật giật, không nói được gì, đúng lúc đó, lại có một chiếc xe con lao đến.
Vì lần đầu tiên xảy ra vấn đề, lần này ai cũng trở nên cẩn thận hơn.
Alan lau mồ hôi, nhanh chóng tỉnh táo lại, “Kevin, cậu đi lên cùng tôi, tôi thương lượng với họ, cậu thì kiểm soát chiếc xe kia. Nghe rõ chưa?”
Đại Bạch kêu lên, “Nhưng ba người kia đều chết hết rồi.”
Alan quát lớn, “Nghe rõ chưa?”
“Rõ!”
Alan tiếp tục bố trí chiến tuyến, “Robert, cậu ở sau yểm trợ. Nếu lái xe định làm loạn, bắn chết không tha, nếu chúng muốn lấy cái gì, bắn chết, nếu chúng có động tác khả nghi, cũng bắn chết. Rõ chưa?”
Phía sau vang lên tiếng trả lời, “Rõ, thưa đội trưởng.”
Đại Hắc quỳ một chân xuống, vác súng, làm động tác ngắm bắn. Alan và Đại Bạch cẩn thận tiến lên. Mặt trời chiếu vào kính chắn gió, ánh sáng chói mắt hắt lại, nhất thời không thể nhìn rõ người tới trông như thế nào.
May mà chiếc xe con đó không lao tới như chiếc trước, mà chậm chậm lái đến, rồi dừng lại.
Trong xe là một đôi nam nữ, khoảng 50 tuổi.
“Giấy chứng nhận.”
Hai người họ phối hợp đưa giấy chứng nhận ra.
Alan cúi đầu kiểm tra, không bỏ sót chi tiết nào, nhưng chẳng có gì khả nghi.
“Đội trưởng, có để họ đi qua không?”
“Cậu thấy thế nào?”
Đại Bạch lắc đầu, “Tôi không biết.”
Alan nghiến răng, “Để họ qua.”
Chiếc xe con thuận lợi đi qua.
“Đội trưởng, cái xe người chết này xử lý thế nào?”
Alan nhíu mày, trầm tư một lúc rồi nói, “Báo cáo lại chi tiết.”
Sau trận nổ súng, mọi người trở nên căng thẳng, không còn cảm giác thoải mái như lúc trước.
Alan quay đầu nhìn Phàn Hi, cặp mắt đen của cô tĩnh mịch lạnh lùng, giống như một tấm gương phản chiếu cái thiện và ác.
Anh ta đi tới, Phàn Hi co rúm người lại. Alan cúi đầu, thấy họng súng đen ngòm của mình hướng về phía cô, liền gỡ súng máy xuống, kéo tay cô hỏi, “Cô đã thấy gì?”
Phàn Hi hỏi lại, “Cậu hi vọng tôi thấy những gì?”
Cô gái này rất thông minh, Alan nói, “Tôi hi vọng cô không thấy gì cả.”
Sắc mặt cô tái nhợt, nhưng vẫn tươi cười, nói từng chữ, “Tôi không thấy gì cả.”
Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nói nhỏ thì là bắt phần tử phản loạn, nói lớn thì là quân Mỹ coi mạng người như cỏ rác, bắn giết người vô tội. Chuyện này mà lan ra, sẽ gây ảnh hưởng lớn, không ai dám gánh vác trách nhiệm lần này.
Alan nói, “Cô biết vì sao tôi thích cô không? Vì cô biết nhìn thời thế.”
Phàn Hi không tiếp lời, lúc này, càng nói càng sai, không nói thì không sao. Nơi này là chiến trường, ba người bọn họ là người Mỹ, có thể khiến cô bị thương, cũng có thể làm cô câm miệng mãi mãi. Như thế, sẽ không ai biết rõ chân tướng sự thật.
Trong lòng Alan rất nặng nề, không nói chuyện với cô nữa, anh ta ngồi trên xe bọc thép, liên hệ trung đoàn.
Khoảng nửa tiếng, mặt đất rung chuyển, phía trước truyền tới tiếng động cơ. Nhìn qua ống nhòm, là đội B.
“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng về rồi!”
Alan đếm xe, “Không đúng, thiếu ba chiếc. Chỉ có tiểu đội β trở về.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Không ai trả lời.
Năm phút sau, bốn chiếc xe bọc thép dừng lại.
“Rơi vào tập kích của Taliban, không gọi được cứu viện, toàn bộ phải lui về phòng ngự.”
“Tiểu đội a đâu?”
“Gặp nạn rồi?”
“Toàn bộ bị tiêu diệt à?”
Không có tiếng trả lời.
David đệ đơn xin phép cấp trên, sau mười ngày cuối cùng cũng được phê duyệt. Một đội ghi hình gồm ba người, một phóng viên, một nhiếp ảnh gia, và Phàn Hi.
Thành phố lạ lẫm, không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập. Vì vậy chuyến đi này vô cùng mạo hiểm.
Phàn Hi và những người khác mặc áo chống đạn, áo nặng hơn 10 kg, vô cùng vướng víu cồng kềnh. Nhưng chẳng ai dám đem tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Trước khi lên đường, cô gặp Niels, anh túm lấy tay cô, hỏi, “Cô nhất định phải đi à?”
Cô nói, “Nhất định.”
Mỗi câu mỗi chữ, đều toát lên sự kiên định.
Niels buông lỏng tay, “Chú ý an toàn.”
Một câu đơn giản, nhưng bao hàm tất cả.
Sự quan tâm của anh, cô hiểu.
Phàn Hi mỉm cười, “Tôi biết rồi.”
Xe bọc thép của Mỹ trùng trùng điệp điệp rời căn cứ, vì muốn ghi chép toàn bộ hành trình nên David tự mình lái xe, cộng sự của anh ta là Pete phụ trách chụp hình. Phàn Hi khá rảnh rỗi, cô chẳng cần làm gì, chỉ cần vào lúc thích hợp nói vài câu thích hợp là được.
Đến Shahidan buộc phải đi qua Fazat, thanh niên trai tráng của thôn trang này đã chết hết, nơi này trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài đứa bé đi qua lại.
Phàn Hi đột nhiên nhớ tới số một, hai, ba, từ sau vụ nổ đó, trường học bị phong tỏa. Nhưng Mark nói, chờ quân Mỹ xử lý hai thành phố lớn là Shahidan và Skozar, sẽ lập chính phủ địa phương và quân đội, lúc đó có thể mở lại trường học và phòng khám.
Chỉ là, phải chờ bao lâu, chẳng ai có câu trả lời chính xác.
Trước khi vào thành phố, binh sĩ được chia thành hai đội A và B. Đội A gồm ba người, là lực lượng phòng thủ hậu phương, nhiệm vụ của họ là kiểm tra các xe đi qua nơi này, ngăn cản kẻ khả nghi. Còn đội B chia là hai đội nhỏ nữa là a và β, đội a tiến vào vùng ngoại thành Shahidan, phá hủy kho vũ khí của phần tử khủng bố, đội β vào trung tâm chợ, lục soát từng nhà một.
David và Pete ở cùng đội A, vì đội A là đội an toàn nhất.
Mặt khác, người của đội A cô đều quen biết. Dẫn đầu là Alan, hai người kia là hai gã đại binh từng bị cô đánh. Đây gọi là không đánh thì không quen biết.
Chờ xe của binh sĩ đi qua hết, bọn họ bắt đầu bố trí chướng ngại vật trên đường, dựng một trạm kiểm tra tạm thời.
Xếp hơn mười bao cát chồng lên nhau, thành một bức tường kín, rồi đặt biển thông báo ở trên đường.
“Mẹ kiếp, sao mà nắng thế. Giờ ít nhất cũng phải 50 độ.” Đại Hắc không chịu nổi mà chửi một câu.
“Ngu à, nếu mà 50 độ thật thì cậu bị nướng chín lâu rồi.” Đại Bạch.
“Cậu mới ngu ý, 100 độ mới có thể nướng cậu chín.”
“100 độ là nhiệt độ sôi!”
Hai người này đứng tranh luận một lúc, Đại Hắc quay sang hỏi Alan, “Đội trưởng, cậu nói xem 100 độ có thể nướng chín một người được không?”
Alan không thèm để ý bọn họ, chăm chú làm việc.
Vì vậy, Đại Hắc lại chửi thêm một câu, lau mồ hôi, thuận chân đạp vào tấm biển thông báo một cái, nói, “Cái đống chữ loằng ngoằng như sên này, cũng chỉ để thông báo là dừng lại sao?”
Đại Bạch nhún vai, “Theo sổ tay của binh sĩ thì là như thế.”
“Mẹ nó, chẳng may viết sai một chữ thì sao?”
“Đội trưởng viết đấy, sẽ không sai đâu.”
Đại Hắc không nói gì nữa, vác súng đứng phía sau chướng ngại vật, khí phách hiên ngang.
Phàn Hi ngồi trong xe từ đầu đến cuối, nhưng do trời quá nóng, áo chống đạn lại dày, giống như ngọn núi đè lên người cô. Mồ hôi chảy ròng ròng, cô không thể ngồi yên, đành trèo ra khỏi xe, ngoài trời nóng bức chẳng có lấy một chút gió.
Bốn phía không có một bóng cây, chỉ có mấy lùm cây thấp và cát vàng, mấy ngọn núi phía xa xa màu xám xịt. Nơi này là đã sớm bị lãng quên.
Trước khi tới nơi này, Phàn Hi đã thoa ít nhất ba lớp kem chống nắng, nhưng bị ánh mặt trời chiếu lên người, làn da cô vẫn thấy bỏng rát. Cô kéo lớp lụa mỏng che kín mặt, nhưng chỉ chốc lát, khăn lụa đã thấm mồ hôi ướt sũng.
Phàn Hi cũng tự phục bản thân, vì tẩy trắng danh tiếng, ngay cả việc khổ thế này cũng dám làm. Để đạt được mục đích, cô sẽ không từ thủ đoạn nào.
Cô ngồi xuống cạnh xe bọc thép, chỉ có ở đây là có bóng râm, không bị mặt trời chiếu thẳng vào, cũng coi như mát hơn một chút, nhưng vẫn rất nóng. Cô lấy tay quạt quạt, nhưng lực không lớn, chẳng thể đẩy lùi cái nóng. Cô hơi chóng mặt, miệng khô khốc, rõ ràng là bị say nắng rồi.
Alan nhìn thấy, liền đưa bình nước của mình cho cô.
Phàn Hi cảm ơn một tiếng, không hề khách sáo mà mở nắp uống luôn.
Ở trên sa mạc, nước còn quý hơn vàng.
Do uống vội, nước tràn qua khóe miệng, chảy theo chiếc cằm thon gọn xuống dưới. Alan đứng bên cạnh nhìn, anh ta khẽ liếm môi, không phải vì khát, mà vì tim thoáng xao động.
Alan cố gắng đè nén cảm xúc, lúc này, phía xa truyền tới tiếng động cơ ô tô.
“Có xe, có xe tới!” Đại Bạch kêu lên một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Alan lập tức nghiêm mặt, hạ lệnh, “Tất cả vào vị trí!”
Xe chạy trên cát vàng, dần dần đến gần.
Đại Hắc hô to, “Dừng xe, dừng xe!”
Nhưng chiếc xe đó vẫn lao tới.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Giữa cát vàng núi cao, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe từ hướng Shahidan lao tới. Nhìn thấy trạm kiểm tra, không những không giảm tốc, ngược lại còn lao nhanh hơn, tình huống này đúng là không ổn.
Alan giật giật cuống họng, hô lớn lần nữa, “Dừng xe, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”
Hình như người trong xe không nghe thấy, vẫn lao thẳng về phía trạm kiểm tra.
“Đội trưởng, làm sao giờ?”
Alan không nói chuyện, trực tiếp giơ súng lên, bắn về phía chiếc xe mấy phát. Thấy vậy, Đại Bạch và Đại Hắc cũng nổ súng cảnh cáo theo.
Trong không gian sa mạc trống trải, tiếng súng vang lên liên tiếp.
Binh sĩ gào thét, ô tô điên cuồng, đạn bay loạn xạ, sinh tử mỏng manh, vô cùng căng thẳng.
Cảnh tượng này chẳng khác gì phim hành động.
Phàn Hi giơ điện thoại, bật chế độ quay video, đặt trên nóc xe bọc thép...
Sau mấy phát súng báo động, ô tô vẫn không dừng lại, tiếp tục lao vào trạm kiểm tra.
Alan không dám chần chừ, quyết định rất nhanh, “Nổ súng!”
Sau tiếng ra lệnh, ba người đồng loại nổ súng, loại súng máy này, một phút có thể bắn 300 phát, nhất thời, tia lửa lóe sáng, âm thanh đinh tai nhức óc.
Nhưng chiếc xe kia vẫn không dừng, khoảng cách càng lúc càng ngắn. Nếu như đâm vào, chẳng ai tưởng tượng nổi hậu quả.
Đám binh sĩ toát mồ hôi lạnh, Alan nắm chặt súng máy, tim đập thình thịch.
Đến khi ô tô cách trạm kiểm soát khoảng 10 mét, bọn họ có thể nhìn thấy người trong xe, kính chắn gió bị vỡ hết, người ở trong đã chết. Vào lúc mấu chốt, đầu xe đột nhiên nghiêng sang phải, bánh xe rơi xuống con mương, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại. Ở mui xe bốc khói trắng, phát ra tiếng “xì, xì”, hình như động cơ bị trúng đạn.
Đại Bạch hỏi, “Có chuyện gì thế?”
“Bọn họ không dừng xe.”
“Bọn họ có bắn chúng ta không?”
Không ai trả lời.
Alan chửi thề một câu.
Trong không khí ngập mùi thuốc súng, còn có mùi máu tanh.
Alan đi tới xem xét, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Trong xe có ba người, phía trước là hai ông bà già, phía sau là một cô bé tầm 17, 18 tuổi, tất cả đều trúng đạn chết hết.
Đại Bạch cũng nhìn thấy, lắp bắp nói, “Mấy người này chỉ là dân thường, không dám bật đèn vì sợ bị tập kích, muốn chạy xa khỏi khu chiến sự. Nếu như là như vậy...”
Anh ta không dám nghĩ nữa.
Không ai dám nghĩ nữa.
Ba mạng người.
Không ai gánh vác nổi.
Alan giữ vai Đại Bạch, đẩy anh ta lên xe, quát, “Trước khi nổ súng chúng ta đã báo động rồi! Bọn họ phải dừng xe! Lúc đó nếu ta không nổ súng, ngộ nhỡ là phần tử khủng bố thật, lại mang theo bom, thì phải làm sao? Chẳng lẽ muốn 6 người chúng ta gặp nguy hiểm sao?”
Đại Bạch bị Alan làm giật mình, trong nháy mắt liền hiểu ra. Khóe môi anh ta giật giật, không nói được gì, đúng lúc đó, lại có một chiếc xe con lao đến.
Vì lần đầu tiên xảy ra vấn đề, lần này ai cũng trở nên cẩn thận hơn.
Alan lau mồ hôi, nhanh chóng tỉnh táo lại, “Kevin, cậu đi lên cùng tôi, tôi thương lượng với họ, cậu thì kiểm soát chiếc xe kia. Nghe rõ chưa?”
Đại Bạch kêu lên, “Nhưng ba người kia đều chết hết rồi.”
Alan quát lớn, “Nghe rõ chưa?”
“Rõ!”
Alan tiếp tục bố trí chiến tuyến, “Robert, cậu ở sau yểm trợ. Nếu lái xe định làm loạn, bắn chết không tha, nếu chúng muốn lấy cái gì, bắn chết, nếu chúng có động tác khả nghi, cũng bắn chết. Rõ chưa?”
Phía sau vang lên tiếng trả lời, “Rõ, thưa đội trưởng.”
Đại Hắc quỳ một chân xuống, vác súng, làm động tác ngắm bắn. Alan và Đại Bạch cẩn thận tiến lên. Mặt trời chiếu vào kính chắn gió, ánh sáng chói mắt hắt lại, nhất thời không thể nhìn rõ người tới trông như thế nào.
May mà chiếc xe con đó không lao tới như chiếc trước, mà chậm chậm lái đến, rồi dừng lại.
Trong xe là một đôi nam nữ, khoảng 50 tuổi.
“Giấy chứng nhận.”
Hai người họ phối hợp đưa giấy chứng nhận ra.
Alan cúi đầu kiểm tra, không bỏ sót chi tiết nào, nhưng chẳng có gì khả nghi.
“Đội trưởng, có để họ đi qua không?”
“Cậu thấy thế nào?”
Đại Bạch lắc đầu, “Tôi không biết.”
Alan nghiến răng, “Để họ qua.”
Chiếc xe con thuận lợi đi qua.
“Đội trưởng, cái xe người chết này xử lý thế nào?”
Alan nhíu mày, trầm tư một lúc rồi nói, “Báo cáo lại chi tiết.”
Sau trận nổ súng, mọi người trở nên căng thẳng, không còn cảm giác thoải mái như lúc trước.
Alan quay đầu nhìn Phàn Hi, cặp mắt đen của cô tĩnh mịch lạnh lùng, giống như một tấm gương phản chiếu cái thiện và ác.
Anh ta đi tới, Phàn Hi co rúm người lại. Alan cúi đầu, thấy họng súng đen ngòm của mình hướng về phía cô, liền gỡ súng máy xuống, kéo tay cô hỏi, “Cô đã thấy gì?”
Phàn Hi hỏi lại, “Cậu hi vọng tôi thấy những gì?”
Cô gái này rất thông minh, Alan nói, “Tôi hi vọng cô không thấy gì cả.”
Sắc mặt cô tái nhợt, nhưng vẫn tươi cười, nói từng chữ, “Tôi không thấy gì cả.”
Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nói nhỏ thì là bắt phần tử phản loạn, nói lớn thì là quân Mỹ coi mạng người như cỏ rác, bắn giết người vô tội. Chuyện này mà lan ra, sẽ gây ảnh hưởng lớn, không ai dám gánh vác trách nhiệm lần này.
Alan nói, “Cô biết vì sao tôi thích cô không? Vì cô biết nhìn thời thế.”
Phàn Hi không tiếp lời, lúc này, càng nói càng sai, không nói thì không sao. Nơi này là chiến trường, ba người bọn họ là người Mỹ, có thể khiến cô bị thương, cũng có thể làm cô câm miệng mãi mãi. Như thế, sẽ không ai biết rõ chân tướng sự thật.
Trong lòng Alan rất nặng nề, không nói chuyện với cô nữa, anh ta ngồi trên xe bọc thép, liên hệ trung đoàn.
Khoảng nửa tiếng, mặt đất rung chuyển, phía trước truyền tới tiếng động cơ. Nhìn qua ống nhòm, là đội B.
“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng về rồi!”
Alan đếm xe, “Không đúng, thiếu ba chiếc. Chỉ có tiểu đội β trở về.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Không ai trả lời.
Năm phút sau, bốn chiếc xe bọc thép dừng lại.
“Rơi vào tập kích của Taliban, không gọi được cứu viện, toàn bộ phải lui về phòng ngự.”
“Tiểu đội a đâu?”
“Gặp nạn rồi?”
“Toàn bộ bị tiêu diệt à?”
Không có tiếng trả lời.
Tác giả :
Engelchen