Mê Tình Berlin
Chương 40
Nửa đêm có tiếng lừa kêu.
Bén nhọn thê lương.
Có người mở cửa sổ, nhếch miệng cười, đưa tay bóp cổ cô, kêu lên, Phàn Hi, tao muốn giết mày.
Phàn Hi bừng tỉnh, mở trừng mắt nhìn, mới phát hiện chỉ là mơ.
Cô trèo xuống giường, Namyan không có ở đây, cả ký túc xá vô cùng yên tĩnh, chỉ có Phàn Hi và con chó.
Con chó chạy tới, nằm phục dưới chân cô, lè lưỡi liếm ngón chân cô. Đột nhiên cô nhớ tới đêm đó, đầu lưỡi anh vô cùng ấm áp...Tất thảy đều để lại dư vị trong lòng cô.
Đoạn đối thoại với Chương Tuyệt lúc trước hiện lên trong đầu cô, nếu anh yêu cô thì sao? Cô sẽ thật lòng với anh chứ?
Lúc ấy, cô đã trả lời là không biết, bây giờ câu trả lời ấy vẫn là không biết.
Cô không thể xác định mình có thể thật lòng với anh không, nhưng cô muốn trái tim anh. Cô không phải là người hiền lành, cũng chẳng phải “tiểu bạch thỏ”, cô là rắn độc, muốn yêu thì yêu, không chịu trách nhiệm với bất cứ ai, chỉ có trách nhiệm với bản thân mình. Đây là tính cách của cô.
Phàn Hi híp mắt, cúi người, xoa xoa đầu con chó.
Có lúc, đàn ông còn không bằng một con chó trung thành, vì vậy muốn thuần phục anh, không thể thiếu thủ đoạn.
Cô đến bên bệ cửa sổ, theo thói quen rút một điếu thuốc, lại phát hiện nhà ăn phía dưới vẫn sáng đèn. Cô chợt nhớ ra đêm nay là bán kết World Cup, bây giờ là mười giờ, trận đấu vừa bắt đầu.
Bên ngoài náo nhiệt như thế khiến Phàn Hi không còn buồn ngủ nữa, cô khoác áo choàng, xỏ giày cao gót, đi xuống tầng dưới.
Cô đứng trước nhà ăn, đang định đi vào thì đột nhiên thay đổi ý định.
Trên bậc thang có mấy người đang ngồi nói chuyện.
Phàn Hi ngồi xuống một chỗ không xa bọn họ, nhìn ống nhòm trong tay hỏi, hỏi, “Xem gì thế?”
A đáp, “Nhìn người.”
B nói, “Nhìn con lừa.”
C khái quát, “Nhìn người quan hệ với lừa.”
Bởi vì phụ nữ ở Afghanistan quá ít, đàn ông không đủ tiền cưới vợ, nên buổi tối đành quan hệ với lừa, người đau, lừa cũng đau, tiếng kêu vô cùng thê thảm.
Phàn Hi nghe xong, lẳng lặng nhả khói, ánh mắt lười biếng, cô nhàn nhạt cất giọng, “Các người đúng là rảnh rỗi.”
“Không phải!” A liên tục giải thích, “Người quan hệ với lừa, là phạm pháp ở Đức.”
Phàn Hi cảm thấy thú vị, liền hỏi, “Phạm pháp gì?”
A, “Ngược đãi động vật.”
Phàn Hi phì cười, “Ai ngược đãi ai còn chưa biết.”
“...”
Nghe vậy, ba người kia lập tức bàn tán, xem người và lừa, ai là S, ai là M. Lúc này Niels đi đến.
“Mấy người làm gì vậy?”
Trong câu nói có chút nguy hiểm, mấy tên lính quèn lập tức im lặng.
Phàn Hi ngửa đầu, nhả khói, trả lời hộ, “Nhìn người quan hệ với lừa.”
“...”
Niels trừng mắt, “Nhàn rỗi quá thì đi canh gác đi.”
Ba người kia không dám cãi lại, cúi đầu đi vào nhà ăn xem World Cup.
Bốn phía thoáng cái yên tĩnh trở lại, ngoại trừ tiếng gió bên tai, thì chỉ còn tiếng lừa kêu thỉnh thoảng vang lên.
Ha ha, con lừa cũng rên rỉ.
Phàn Hi nở nụ cười mờ ám, ánh mắt lơ đãng bắt gặp ánh nhìn của anh.
Niels nhìn cô, trong mắt có tia trách cứ.
Cô cúi đầu nhìn, hai điểm trước ngực lộ rõ. Phàn Hi nhướng mày, vẻ mặt như thể: tôi thích làm gì thì kệ tôi, anh quản được sao?
Niels cảnh cáo, “Trong doanh trại cô nên khiêm tốn một chút.”
Cô cười cười không đáp lời, nhưng trong lòng muốn nói, trong doanh trại, không phải anh muốn giữ tôi lại cả đêm sao?
Hai người rơi vào không khí trầm mặc.
Niels bật lửa, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Anh đứng, cô ngồi, mỗi người đều có mục đích của riêng mình.
Phàn Hi quay đầu nhìn anh, bóng người cao lớn dưới ánh trăng, mang tới cảm giác đầu đội trời chân đạp đất.
Cô đột nhiên hỏi, “Anh sẽ ở lại Afghanistan bao lâu?”
“Không biết.”
Đây là lời nói thật, nhưng cô lại nghĩ anh không muốn nói.
Lại không nói chuyện, hai người lẳng lặng hút thuốc.
Im lặng một lúc, Niels cất tiếng, “Còn cô?”
Anh chủ động mở miệng, cô hơi ngạc nhiên, trả lời, “Đến khi nào tẩy trắng thành công.”
Niels lại hỏi, “Khi nào tẩy trắng thành công?”
“Không biết nữa.”
“Nếu như không thể tẩy trắng thì sao?”
Cô hờn dỗi liếc mắt, “Đừng rủa tôi.”
Anh không nói nữa.
Hút thuốc xong, anh quay người đi.
Anh biết, cô và anh là hai đường thẳng, gặp nhau tại một điểm, nhưng cuối cùng vẫn là lướt qua nhau.
“Niels.” Giọng cô đuổi theo, vẫn là giọng nói trong trẻo ấy.
Anh dừng bước.
“Tình một đêm.” Cô hơi dừng lại, “Tự nhiên tôi không muốn nữa.”
Một câu không đầu không cuối, khiến anh nhíu mày, “Là ý gì?”
Phàn Hi cười tươi như hoa, “Ý nghĩa trên mặt chữ.”
Câu này có thể hiểu thành hai ý: Một, cô không muốn tình một đêm, mà muốn tình nhiều đêm, phát triển quan hệ ổn định. Hai, nơi này nhiều đàn ông như vậy, sau này cô không còn tìm anh nữa.
Phàn Hi cố ý nói mập mờ, khiến đầu anh trở nên rối rắm.
Niels mãi không lên tiếng, nhưng cô thấy cánh tay anh hơi run run, cô biết anh đang siết chặt tay thành nắm đấm.
Anh suy nghĩ thật kĩ, nhưng vẫn chẳng đoán nổi tâm tư của cô.
Bốn bề yên tĩnh trong chốc lát, rồi tiếng của anh lại vang lên, “Cảm ơn.”
Chỉ có hai chữ, giống như lưu lại sự lo lắng.
Anh cảm ơn cái gì? Là cảm ơn cô đã buông tha anh, hay là cảm ơn cô đã giúp anh nhìn thấu trái tim mình?
Hai người “giao chiến”, cuối cùng không phân thắng bại, hai người cũng chẳng ai chịu nhường một bước.
Phàn Hi che giấu nụ cười, người đàn ông này, quả thực...rất hợp khẩu vị của cô.
Mây thoảng qua, che khuất mặt trăng, quần áo mỏng khiến cô hơi lạnh, Phàn Hi liền đứng dậy.
Lúc đi qua nhà ăn, Phàn Hi vô tình nhìn thấy, Niels ngồi trên ghế xem ti vi, trên mặt bàn để một lon bia.
Sườn mặt anh tuấn, vô cùng kiên cường, trong lòng cô thầm tán thưởng, rất có mùi vị của đàn ông.
Cô đứng ở cửa, không xem bóng đá, mà xem người.
Lúc ấy, trên màn hình ti vi, đội nước Đức tấn công mạnh mẽ, một cầu thủ làm động tác bọ cạp quẫy đuôi, quả bóng bay vào khung thành đối phương một cách hoàn mỹ. Lập tức, cả sân vận động như vỡ òa, đám quân nhân người Đức trong nhà ăn cũng trở nên kích động, chạm cốc chúc mừng.
Lúc này có người tới mời rượu, Niels không nhanh không chậm nâng lon bia, cụng ly một cái rồi uống một ngụm.
Phàn Hi nhìn anh, yết hầu anh khẽ chuyển động, gợi cảm muôn phần.
Sau màn ghi bàn, máy quay chuyển về phía khán giả. Trên khán đài, giữa hàng vạn con người đang đứng lên, có một cô gái người Châu Á, trong tay bế một bé trai con lai, chừng ba bốn tuổi.
Phàn Hi không khỏi giật mình, cô nhớ rõ gương mặt này, là cô gái trong bức tranh trên bàn Niels, bức tranh mà cô đã đốt rụi.
Lúc đó tiếng bình luận viên truyền tới, tiền đạo nước Đức Julian, sau khi ghi bàn, anh ta hướng mặt về phía khán giả, gửi lời chào tới vợ mình.
Phàn Hi mỉm cười, đột nhiên hiểu ra, người anh thầm yêu, chính là vợ của cầu thủ kia.
Gió thổi tới, Phàn Hi hắt hơi một cái, âm thanh không lớn nhưng khiến mọi người trong nhà ăn quay đầu lại nhìn.
Mây đen tan đi, ánh trăng dần xuất hiện, chiếu xuống người cô, chiếc bóng mảnh khảnh đổ dài trên mặt đất.
Phàn Hi đứng tựa vào cửa, tóc dài tới eo, chiếc váy tơ tằm bay trong gió.
Nhìn người của cô, cô nhìn bọn họ, gương mặt lạnh lùng không thể hiện cảm xúc. Ánh mắt cô dạo một vòng, rồi trở lại người Niels, ở đó có rất nhiều người, nhưng chỉ có anh không nhìn cô; và cũng có rất nhiều người ở đó, nhưng chỉ có gương mặt anh ẩn chứa tia tức giận.
Phàn Hi nở nụ cười, không nói gì mà quay người rời đi.
Niels quay lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cô.
Cơ thể cô dưới ánh trăng như ẩn như hiện, eo của cô rất nhỏ, chân rất dài. Dáng người cô lúc đi giống như con rắn nước, chân lại đi giày cao gót...chỉ có bốn chữ để hình dung: vô cùng phong tình.
Niels uống một hớp bia, không kìm lòng được mà đứng dậy theo. Mặt anh không đổi sắc, nhưng trong lòng rất rõ, chỗ đó đã cứng ngắc.
***
Phàn Hi trở lại phòng, cởi áo khoác, tựa vào cửa sổ ngắm cảnh.
Thực ra cũng chẳng có cảnh đẹp, bên ngoài tối đen như mực, thỉnh thoảng truyền đến tiếng reo hò, và tiếng lừa kêu.
Đứng một lúc, bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô nói, “Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông đứng ở cửa, mặc quân phục.
Không cần nhìn cô cũng biết là ai.
Người nào mất kiên nhẫn trước, thì người đó thua, đây là quy tắc của trận chiến này.
Có điều, cho đến bây giờ, hai người vẫn rất tỉnh táo. Còn tương lai thì chưa biết.
Niels nhìn cô, con mắt xanh lục càng thâm trầm.
Phàn Hi mặc áo màu trắng, bó sát vào người, dưới ánh trăng như thể trong suốt. Phía dưới là quần chữ T màu đen. Cô đặt một tay trên bệ cửa sổ, hơi nghiêng eo, tựa nửa người vào cửa sổ. Cổ áo trượt xuống đến khuỷu tay, để lộ bả vai trơn bóng, cảnh sắc trước ngực như ẩn như hiện, cô quay đầu thoáng nhìn anh một cái.
Cái nhìn này, nặng tựa nghìn cân.
Dáng vẻ của cô lúc này, rõ ràng là đang dụ dỗ.
Anh khóa cửa lại, đi tới, giữ lấy cô, tay trái nâng cằm, cúi xuống hôn cô. Tay phải túm vào áo cô, dùng sức xé một cái, tiếng vải lụa rách vang lên, tay anh chui vào áo, nắm lấy ngực cô.
Cô hít một hơi, vô tình tạo cơ hội cho anh tiến vào khoang miệng, đầu lưỡi anh càn quấy, như một trận cuồng phong.
Lửa giận như trút qua nụ hôn của anh, anh tức giận, bởi anh không thể nhìn thấu được tâm can của cô. Anh có thể đoán được suy nghĩ của tất cả mọi người, nhưng lại không thể hiểu nổi trái tim cô.
Cô muốn quay người, anh không cho, lồng ngực anh giữ chặt người cô, bàn tay anh rời khỏi ngực cô, luồn vào giữa hai chân cô.
Một mảng ướt át.
Anh cười lạnh.
Hormone nam tính thổi qua tai cô, khiến cô run rẩy, trong lòng trở nên trống rỗng. Cô không thể chờ được nữa, đưa tay ôm lấy cổ anh.
Niels túm lấy tay cô, bắt chéo tay cô ra sau lưng, đây là tư thế phòng vệ khi bắt kẻ địch, nhưng giờ lại dùng với cô. Có thể thấy được, cô là gì ở trong lòng anh.
Hai tay bị vặn ngược, khiến cô có chút thống khổ, nhưng trong thống khổ lại có hưng phấn. Đàn bà, ít hay nhiều tâm lý đều có phần phức tạp. Trong yêu có hận, trong hận có yêu, giống như gió bão, khiến con người ta không thể tránh khỏi.
Mặc dù Phàn Hi là nữ thần, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản khát vọng trong lòng.
Niels biết cô đang nghĩ gì, cũng biết cô muốn cái gì, nhưng anh không cho, mặc dù anh cũng đã tới cực hạn. Nhưng lý trí đang lớn hơn tình cảm.
Tay anh xâm nhập vào cửa động, trêu chọc bộ phận ẩm ướt kia, phía trên thì cắn mút môi cô.
Cô run rẩy, hai chân như mềm nhũn ra, không thể đứng thẳng, chỉ có thể dựa vào ngực anh, cảm giác như sắp bị anh giết chết. Cô muốn nói chuyện, nhưng lại bị nụ hôn của anh chặn lại, không thể phát ra âm thanh.
Cuối cùng anh cũng xoay người cô lại, nhìn cô một cái, rồi chậm rãi quỳ xuống trước hai chân cô.
...
Cảm giác tồn tại quá mãnh liệt, đảo loạn tim cô, cô nắm lấy tóc anh, cắn chặt môi.
Anh khiến cô cảm nhận được dục vọng, một giây trước còn ở trên thiên đường, một giây sau như bị lửa thiêu dưới địa ngục.
Phàn Hi vô thức vặn vẹo cơ thể, như một điệu múa, càng khiến anh điên đảo.
Cô muốn, anh không cho. Anh muốn, cô cũng không cho.
Một người đùa cợt tình cảm, một người đùa cợt cơ thể, rất công bằng.
Anh đứng lên, lại hôn cô lần nữa, khoang miệng anh có mùi vị của cô, vừa quen vừa lạ.
Cô giãy giụa, liền bị anh giữ chặt.
Cô thò tay kéo khóa quần ánh, chỗ đó cũng đã phát hỏa.
Nhưng vẫn bị anh trấn áp.
Cô đột nhiên nhận ra, anh đang trả thù, đang trêu chọc cô.
Uy nghiêm của anh, không thể đùa cợt, mà cô hết lần này tới lần khác không chịu khuất phục.
Lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân. Nắm cửa khẽ động, nhưng không mở ra, bên ngoài truyền đến tiếng Namyan.
Bén nhọn thê lương.
Có người mở cửa sổ, nhếch miệng cười, đưa tay bóp cổ cô, kêu lên, Phàn Hi, tao muốn giết mày.
Phàn Hi bừng tỉnh, mở trừng mắt nhìn, mới phát hiện chỉ là mơ.
Cô trèo xuống giường, Namyan không có ở đây, cả ký túc xá vô cùng yên tĩnh, chỉ có Phàn Hi và con chó.
Con chó chạy tới, nằm phục dưới chân cô, lè lưỡi liếm ngón chân cô. Đột nhiên cô nhớ tới đêm đó, đầu lưỡi anh vô cùng ấm áp...Tất thảy đều để lại dư vị trong lòng cô.
Đoạn đối thoại với Chương Tuyệt lúc trước hiện lên trong đầu cô, nếu anh yêu cô thì sao? Cô sẽ thật lòng với anh chứ?
Lúc ấy, cô đã trả lời là không biết, bây giờ câu trả lời ấy vẫn là không biết.
Cô không thể xác định mình có thể thật lòng với anh không, nhưng cô muốn trái tim anh. Cô không phải là người hiền lành, cũng chẳng phải “tiểu bạch thỏ”, cô là rắn độc, muốn yêu thì yêu, không chịu trách nhiệm với bất cứ ai, chỉ có trách nhiệm với bản thân mình. Đây là tính cách của cô.
Phàn Hi híp mắt, cúi người, xoa xoa đầu con chó.
Có lúc, đàn ông còn không bằng một con chó trung thành, vì vậy muốn thuần phục anh, không thể thiếu thủ đoạn.
Cô đến bên bệ cửa sổ, theo thói quen rút một điếu thuốc, lại phát hiện nhà ăn phía dưới vẫn sáng đèn. Cô chợt nhớ ra đêm nay là bán kết World Cup, bây giờ là mười giờ, trận đấu vừa bắt đầu.
Bên ngoài náo nhiệt như thế khiến Phàn Hi không còn buồn ngủ nữa, cô khoác áo choàng, xỏ giày cao gót, đi xuống tầng dưới.
Cô đứng trước nhà ăn, đang định đi vào thì đột nhiên thay đổi ý định.
Trên bậc thang có mấy người đang ngồi nói chuyện.
Phàn Hi ngồi xuống một chỗ không xa bọn họ, nhìn ống nhòm trong tay hỏi, hỏi, “Xem gì thế?”
A đáp, “Nhìn người.”
B nói, “Nhìn con lừa.”
C khái quát, “Nhìn người quan hệ với lừa.”
Bởi vì phụ nữ ở Afghanistan quá ít, đàn ông không đủ tiền cưới vợ, nên buổi tối đành quan hệ với lừa, người đau, lừa cũng đau, tiếng kêu vô cùng thê thảm.
Phàn Hi nghe xong, lẳng lặng nhả khói, ánh mắt lười biếng, cô nhàn nhạt cất giọng, “Các người đúng là rảnh rỗi.”
“Không phải!” A liên tục giải thích, “Người quan hệ với lừa, là phạm pháp ở Đức.”
Phàn Hi cảm thấy thú vị, liền hỏi, “Phạm pháp gì?”
A, “Ngược đãi động vật.”
Phàn Hi phì cười, “Ai ngược đãi ai còn chưa biết.”
“...”
Nghe vậy, ba người kia lập tức bàn tán, xem người và lừa, ai là S, ai là M. Lúc này Niels đi đến.
“Mấy người làm gì vậy?”
Trong câu nói có chút nguy hiểm, mấy tên lính quèn lập tức im lặng.
Phàn Hi ngửa đầu, nhả khói, trả lời hộ, “Nhìn người quan hệ với lừa.”
“...”
Niels trừng mắt, “Nhàn rỗi quá thì đi canh gác đi.”
Ba người kia không dám cãi lại, cúi đầu đi vào nhà ăn xem World Cup.
Bốn phía thoáng cái yên tĩnh trở lại, ngoại trừ tiếng gió bên tai, thì chỉ còn tiếng lừa kêu thỉnh thoảng vang lên.
Ha ha, con lừa cũng rên rỉ.
Phàn Hi nở nụ cười mờ ám, ánh mắt lơ đãng bắt gặp ánh nhìn của anh.
Niels nhìn cô, trong mắt có tia trách cứ.
Cô cúi đầu nhìn, hai điểm trước ngực lộ rõ. Phàn Hi nhướng mày, vẻ mặt như thể: tôi thích làm gì thì kệ tôi, anh quản được sao?
Niels cảnh cáo, “Trong doanh trại cô nên khiêm tốn một chút.”
Cô cười cười không đáp lời, nhưng trong lòng muốn nói, trong doanh trại, không phải anh muốn giữ tôi lại cả đêm sao?
Hai người rơi vào không khí trầm mặc.
Niels bật lửa, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Anh đứng, cô ngồi, mỗi người đều có mục đích của riêng mình.
Phàn Hi quay đầu nhìn anh, bóng người cao lớn dưới ánh trăng, mang tới cảm giác đầu đội trời chân đạp đất.
Cô đột nhiên hỏi, “Anh sẽ ở lại Afghanistan bao lâu?”
“Không biết.”
Đây là lời nói thật, nhưng cô lại nghĩ anh không muốn nói.
Lại không nói chuyện, hai người lẳng lặng hút thuốc.
Im lặng một lúc, Niels cất tiếng, “Còn cô?”
Anh chủ động mở miệng, cô hơi ngạc nhiên, trả lời, “Đến khi nào tẩy trắng thành công.”
Niels lại hỏi, “Khi nào tẩy trắng thành công?”
“Không biết nữa.”
“Nếu như không thể tẩy trắng thì sao?”
Cô hờn dỗi liếc mắt, “Đừng rủa tôi.”
Anh không nói nữa.
Hút thuốc xong, anh quay người đi.
Anh biết, cô và anh là hai đường thẳng, gặp nhau tại một điểm, nhưng cuối cùng vẫn là lướt qua nhau.
“Niels.” Giọng cô đuổi theo, vẫn là giọng nói trong trẻo ấy.
Anh dừng bước.
“Tình một đêm.” Cô hơi dừng lại, “Tự nhiên tôi không muốn nữa.”
Một câu không đầu không cuối, khiến anh nhíu mày, “Là ý gì?”
Phàn Hi cười tươi như hoa, “Ý nghĩa trên mặt chữ.”
Câu này có thể hiểu thành hai ý: Một, cô không muốn tình một đêm, mà muốn tình nhiều đêm, phát triển quan hệ ổn định. Hai, nơi này nhiều đàn ông như vậy, sau này cô không còn tìm anh nữa.
Phàn Hi cố ý nói mập mờ, khiến đầu anh trở nên rối rắm.
Niels mãi không lên tiếng, nhưng cô thấy cánh tay anh hơi run run, cô biết anh đang siết chặt tay thành nắm đấm.
Anh suy nghĩ thật kĩ, nhưng vẫn chẳng đoán nổi tâm tư của cô.
Bốn bề yên tĩnh trong chốc lát, rồi tiếng của anh lại vang lên, “Cảm ơn.”
Chỉ có hai chữ, giống như lưu lại sự lo lắng.
Anh cảm ơn cái gì? Là cảm ơn cô đã buông tha anh, hay là cảm ơn cô đã giúp anh nhìn thấu trái tim mình?
Hai người “giao chiến”, cuối cùng không phân thắng bại, hai người cũng chẳng ai chịu nhường một bước.
Phàn Hi che giấu nụ cười, người đàn ông này, quả thực...rất hợp khẩu vị của cô.
Mây thoảng qua, che khuất mặt trăng, quần áo mỏng khiến cô hơi lạnh, Phàn Hi liền đứng dậy.
Lúc đi qua nhà ăn, Phàn Hi vô tình nhìn thấy, Niels ngồi trên ghế xem ti vi, trên mặt bàn để một lon bia.
Sườn mặt anh tuấn, vô cùng kiên cường, trong lòng cô thầm tán thưởng, rất có mùi vị của đàn ông.
Cô đứng ở cửa, không xem bóng đá, mà xem người.
Lúc ấy, trên màn hình ti vi, đội nước Đức tấn công mạnh mẽ, một cầu thủ làm động tác bọ cạp quẫy đuôi, quả bóng bay vào khung thành đối phương một cách hoàn mỹ. Lập tức, cả sân vận động như vỡ òa, đám quân nhân người Đức trong nhà ăn cũng trở nên kích động, chạm cốc chúc mừng.
Lúc này có người tới mời rượu, Niels không nhanh không chậm nâng lon bia, cụng ly một cái rồi uống một ngụm.
Phàn Hi nhìn anh, yết hầu anh khẽ chuyển động, gợi cảm muôn phần.
Sau màn ghi bàn, máy quay chuyển về phía khán giả. Trên khán đài, giữa hàng vạn con người đang đứng lên, có một cô gái người Châu Á, trong tay bế một bé trai con lai, chừng ba bốn tuổi.
Phàn Hi không khỏi giật mình, cô nhớ rõ gương mặt này, là cô gái trong bức tranh trên bàn Niels, bức tranh mà cô đã đốt rụi.
Lúc đó tiếng bình luận viên truyền tới, tiền đạo nước Đức Julian, sau khi ghi bàn, anh ta hướng mặt về phía khán giả, gửi lời chào tới vợ mình.
Phàn Hi mỉm cười, đột nhiên hiểu ra, người anh thầm yêu, chính là vợ của cầu thủ kia.
Gió thổi tới, Phàn Hi hắt hơi một cái, âm thanh không lớn nhưng khiến mọi người trong nhà ăn quay đầu lại nhìn.
Mây đen tan đi, ánh trăng dần xuất hiện, chiếu xuống người cô, chiếc bóng mảnh khảnh đổ dài trên mặt đất.
Phàn Hi đứng tựa vào cửa, tóc dài tới eo, chiếc váy tơ tằm bay trong gió.
Nhìn người của cô, cô nhìn bọn họ, gương mặt lạnh lùng không thể hiện cảm xúc. Ánh mắt cô dạo một vòng, rồi trở lại người Niels, ở đó có rất nhiều người, nhưng chỉ có anh không nhìn cô; và cũng có rất nhiều người ở đó, nhưng chỉ có gương mặt anh ẩn chứa tia tức giận.
Phàn Hi nở nụ cười, không nói gì mà quay người rời đi.
Niels quay lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cô.
Cơ thể cô dưới ánh trăng như ẩn như hiện, eo của cô rất nhỏ, chân rất dài. Dáng người cô lúc đi giống như con rắn nước, chân lại đi giày cao gót...chỉ có bốn chữ để hình dung: vô cùng phong tình.
Niels uống một hớp bia, không kìm lòng được mà đứng dậy theo. Mặt anh không đổi sắc, nhưng trong lòng rất rõ, chỗ đó đã cứng ngắc.
***
Phàn Hi trở lại phòng, cởi áo khoác, tựa vào cửa sổ ngắm cảnh.
Thực ra cũng chẳng có cảnh đẹp, bên ngoài tối đen như mực, thỉnh thoảng truyền đến tiếng reo hò, và tiếng lừa kêu.
Đứng một lúc, bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô nói, “Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông đứng ở cửa, mặc quân phục.
Không cần nhìn cô cũng biết là ai.
Người nào mất kiên nhẫn trước, thì người đó thua, đây là quy tắc của trận chiến này.
Có điều, cho đến bây giờ, hai người vẫn rất tỉnh táo. Còn tương lai thì chưa biết.
Niels nhìn cô, con mắt xanh lục càng thâm trầm.
Phàn Hi mặc áo màu trắng, bó sát vào người, dưới ánh trăng như thể trong suốt. Phía dưới là quần chữ T màu đen. Cô đặt một tay trên bệ cửa sổ, hơi nghiêng eo, tựa nửa người vào cửa sổ. Cổ áo trượt xuống đến khuỷu tay, để lộ bả vai trơn bóng, cảnh sắc trước ngực như ẩn như hiện, cô quay đầu thoáng nhìn anh một cái.
Cái nhìn này, nặng tựa nghìn cân.
Dáng vẻ của cô lúc này, rõ ràng là đang dụ dỗ.
Anh khóa cửa lại, đi tới, giữ lấy cô, tay trái nâng cằm, cúi xuống hôn cô. Tay phải túm vào áo cô, dùng sức xé một cái, tiếng vải lụa rách vang lên, tay anh chui vào áo, nắm lấy ngực cô.
Cô hít một hơi, vô tình tạo cơ hội cho anh tiến vào khoang miệng, đầu lưỡi anh càn quấy, như một trận cuồng phong.
Lửa giận như trút qua nụ hôn của anh, anh tức giận, bởi anh không thể nhìn thấu được tâm can của cô. Anh có thể đoán được suy nghĩ của tất cả mọi người, nhưng lại không thể hiểu nổi trái tim cô.
Cô muốn quay người, anh không cho, lồng ngực anh giữ chặt người cô, bàn tay anh rời khỏi ngực cô, luồn vào giữa hai chân cô.
Một mảng ướt át.
Anh cười lạnh.
Hormone nam tính thổi qua tai cô, khiến cô run rẩy, trong lòng trở nên trống rỗng. Cô không thể chờ được nữa, đưa tay ôm lấy cổ anh.
Niels túm lấy tay cô, bắt chéo tay cô ra sau lưng, đây là tư thế phòng vệ khi bắt kẻ địch, nhưng giờ lại dùng với cô. Có thể thấy được, cô là gì ở trong lòng anh.
Hai tay bị vặn ngược, khiến cô có chút thống khổ, nhưng trong thống khổ lại có hưng phấn. Đàn bà, ít hay nhiều tâm lý đều có phần phức tạp. Trong yêu có hận, trong hận có yêu, giống như gió bão, khiến con người ta không thể tránh khỏi.
Mặc dù Phàn Hi là nữ thần, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản khát vọng trong lòng.
Niels biết cô đang nghĩ gì, cũng biết cô muốn cái gì, nhưng anh không cho, mặc dù anh cũng đã tới cực hạn. Nhưng lý trí đang lớn hơn tình cảm.
Tay anh xâm nhập vào cửa động, trêu chọc bộ phận ẩm ướt kia, phía trên thì cắn mút môi cô.
Cô run rẩy, hai chân như mềm nhũn ra, không thể đứng thẳng, chỉ có thể dựa vào ngực anh, cảm giác như sắp bị anh giết chết. Cô muốn nói chuyện, nhưng lại bị nụ hôn của anh chặn lại, không thể phát ra âm thanh.
Cuối cùng anh cũng xoay người cô lại, nhìn cô một cái, rồi chậm rãi quỳ xuống trước hai chân cô.
...
Cảm giác tồn tại quá mãnh liệt, đảo loạn tim cô, cô nắm lấy tóc anh, cắn chặt môi.
Anh khiến cô cảm nhận được dục vọng, một giây trước còn ở trên thiên đường, một giây sau như bị lửa thiêu dưới địa ngục.
Phàn Hi vô thức vặn vẹo cơ thể, như một điệu múa, càng khiến anh điên đảo.
Cô muốn, anh không cho. Anh muốn, cô cũng không cho.
Một người đùa cợt tình cảm, một người đùa cợt cơ thể, rất công bằng.
Anh đứng lên, lại hôn cô lần nữa, khoang miệng anh có mùi vị của cô, vừa quen vừa lạ.
Cô giãy giụa, liền bị anh giữ chặt.
Cô thò tay kéo khóa quần ánh, chỗ đó cũng đã phát hỏa.
Nhưng vẫn bị anh trấn áp.
Cô đột nhiên nhận ra, anh đang trả thù, đang trêu chọc cô.
Uy nghiêm của anh, không thể đùa cợt, mà cô hết lần này tới lần khác không chịu khuất phục.
Lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân. Nắm cửa khẽ động, nhưng không mở ra, bên ngoài truyền đến tiếng Namyan.
Tác giả :
Engelchen