Mê Tình Berlin
Chương 28
Trải qua bảy ngày, cuối cùng cũng có thể đụng vào nước rồi. Nước ấm chảy dọc cơ thể, lỗ chân lông được giãn nở, cảm giác giống như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào.
Tắm gội xong, Phàn Hi để tóc ướt đi về phòng. Lúc còn ở Trung Quốc đều là nhà tạo mẫu tóc giúp cô, bây giờ ở đây chỉ có thể tự làm, sấy qua một lúc, cô không đủ kiên nhẫn nữa. May mà không khí khô ráo, tóc cũng khô khá nhanh.
Cô mở bao thuốc lá, nhét một điếu vào miệng, châm lửa hít một hơi, rồi dập điếu thuốc đi. Vì nhan sắc, cô phải chịu đựng.
Nhưng, nghiện thuốc mà không được hút khiến cô bực bội một cách khó hiểu. Lúc này mọi người đều luyện tập ở thao trường, không thể tìm người nói chuyện để phân tán chú ý được.
Cô đang muốn bày trò quậy phá, thì tầng trên truyền tới tiếng bước chân, cô lập tức dỏng tai nghe. Phàn Hi tự chế giễu, từ khi Niels ở tầng trên, thính giác cô trở nên đặc biệt nhanh nhạy.
Cô mở cửa, đi ra ngoài.
***
Làm việc cho tới trưa, Niels tháo kính, xoa xoa mắt.
Mấy ngày trước, hệ thống quân đội lại bị hack, nhưng lần này không bị trộm cơ mật, mà để lại một khuôn mặt cười, cùng dòng chữ tiếng Đức: Tôi vẫn đang theo dõi anh.
Trò đùa này, chắc chắn là nhắm vào Niels.
Anh biết, đối thủ của mình rất mạnh. Mục tiêu từ đầu của người đó là hệ thống quân đội, nhưng giờ, mục tiêu là anh.
Niels đổi mật mã, phức tạp gấp mấy lần, đầu tiên là dùng mật mã Caesar, rồi đến mã hóa bất đối xứng RSA, cuối cùng là số nguyên tố. Với tư cách là một thiên tài toán học, anh dùng mã hóa 3D này, dù là Albert Einstein, nếu không có trình tự giải mã, cũng không phá giải được.
Quả nhiên, người đó không còn xâm nhập nữa.
Bộ phận kỹ thuật đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hacker sẽ không xâm nhập được nữa, chúc mừng lẫn nhau, nhưng Niels vẫn cảm thấy chỉ là tạm thời bình yên. Đây có thể là sự bình yên trước cơn bão, đối phương chỉ đang tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cuộc tấn công lớn hơn.
Anh đứng bên cửa sổ hút thuốc, đại não như hình vuông 3D thần bí, tính toán các công thức và khẩu lệnh, xoay tròn 360 độ.
Tiếng gõ cửa nặng nề phá vỡ suy nghĩ của anh, tàn thuốc cháy chạm vào ngón tay, anh vội dập thuốc, đi ra mở cửa.
Người ngoài cửa là Phàn Hi.
Cô gái như mây như gió, mờ mờ ảo ảo.
Anh nhíu mày nói, “Giờ tôi không có thời gian dạy cô.”
Cô ngửi thấy mùi thuốc lá trên cơ thể anh, lập tức ghé sát vào, hít một hơi.
Mùi thơm xộc vào cánh mũi, vô cùng kích thích.
Anh lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Cô thừa cơ tiến lên, đóng chặt cửa, rồi dựa lên đó.
“Tôi đến không phải để học tiếng Đức.”
“Vậy cô đến làm gì?”
“Tìm người nói chuyện phiếm.”
Giọng Niels vẫn bình tĩnh, “Tôi không có thời gian chơi với cô.”
Phàn Hi lướt qua anh, “Vậy anh cứ kệ tôi, tiếp tục làm việc đi.”
Lúc hai người lướt qua nhau, cô khẽ hất tóc, mái tóc dài quệt qua mặt anh, trong không khí lập tức tràn ngập mùi hương từ tóc cô.
Cô ngồi xuống ghế, lấy chiếc bật lửa từ trong túi áo, vuốt vuốt, mắt cô đảo qua máy tính của anh, toàn những con số chi chít nhau, nhìn một lần liền không muốn nhìn lại lần nữa.
Niels nhìn cô, cũng chẳng sợ cô ăn cắp cơ mật quân sự, bởi mấy số đó, đến chuyên gia cũng chưa chắc giải được.
Phàn Hi quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở tấm ảnh trên bàn anh. Bên trong khung quả thực là tranh vẽ, không phải ảnh chụp. Tranh vẽ một cô gái buộc tóc đuôi ngực, đôi mắt dài nhỏ, là một cô gái Châu Á. Du học sinh sao?
Cô có chút hứng thú, liền hỏi, “Người này là ai thế?”
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại trả lời, “Bạn bè.”
“Là anh vẽ à?”
Anh “ừ” một tiếng, ánh mắt không đổi.
“Thật không ngờ anh cũng làm mấy việc này, cũng không hẳn là một con mọt sách.”
Anh im lặng.
“Có thể lấy ra xem không?”
Anh không trả lời.
Cô coi như anh đã ngầm đồng ý. Cô tháo tranh ra từ trong khung, một tay cầm tranh, một tay nghịch bật lửa, cẩn thận xem xét.
“Vẽ rất có hồn, anh thích cô ấy à?”
Niels trầm mặt, “Cô hỏi nhiều quá.”
“Chỉ là tò mò thôi.” Cô nhún vai, cảm giác mình đã gãi đúng chỗ ngứa, tiếp tục dò hỏi, “Vì sao cô ấy không thích anh?”
Không đáp.
“Cô ấy tìm được người tốt hơn à?”
Vẫn không đáp.
“Tôi không tin.” Trong mắt Phàn Hi, anh gợi cảm, thông minh, lý trí, cấm dục, không ai có thể tốt hơn anh.
Niels đi tới, định giật lại bức tranh trong tay Phàn Hi, cô giơ tay lên, khiếp anh túm hụt.
“Đưa cho tôi.”
Cô đứng dậy, khiêu khích nhìn anh, “Không đưa đấy, anh làm gì được tôi?”
Anh cảnh cáo, “Cô đừng quá đáng.”
Niels càng muốn giành lại, Phàn Hi càng không đưa, cô mở bật lửa trong tay, đốt tờ giấy.
Cô nhìn anh mỉm cười, “Anh không cần cô ấy, hiện tại không, tương lai cũng không.”
Lời nói này, một câu hai nghĩa.
Gương mặt cô lờ mờ sau ánh lửa, có chút lẳng lơ, nụ cười mang theo một tia lãnh khốc, giống như một con quỷ.
Ban đầu Niels cho rằng cô chỉ đùa, không ngờ cô dám làm thật, khuôn mặt anh biến sắc. Ở trong doanh trại, anh nổi tiếng là tốt tính, bình thường rất ít khi tức giận. Nhưng bây giờ, bao nhiêu tức giận đã bộc lộ hết trên mặt. Anh túm lấy tay cô, nhưng Phàn Hi tránh được, khiến anh túm trượt.
Lúc anh giật được bức tranh, cả hình vẽ đã bị cháy hết, dập lửa xong chỉ còn một cái lỗ đen to đùng.
Không khí trong phòng lập tức đóng băng, mặt anh u ám đáng sợ.
Đường nét khuôn mặt anh vốn cương nghị, giờ lại tức giận, càng cứng rắn lạnh lùng hơn. Dưới ánh sáng, khuôn mặt nửa tối nửa sáng, không rõ cảm xúc.
Phàn Hi thầm nghĩ, hóa ra vẻ mặt anh lúc tức giận lại gợi cảm như vậy.
Mấy người biết anh đều bảo anh kiềm chế tốt, ít khi nổi giận, nhưng cô gái này hết lần này tới lần khác chọc giận anh. Bây giờ, cô đã thực sự chạm tới giới hạn của anh rồi.
Anh bỏ mũ, cởi áo khoác, nới lỏng caravat, tiến lên túm lấy vai cô, đè cô lên vách tường.
Hai tay anh chạm vào ngực cô, giật mạnh cổ áo sơ mi, chỉ nghe thấy tiếng cúc áo rơi đầy sàn nhà. Anh cúi đầu cắn vào một bên ngực cô, cô đau tới mức hít mạnh một hơi.
Niels cởi quần cô, luồn tay vào, đầu ngón tay anh chạm đến nơi sâu nhất. Cảm giác không nói nên lời, tất cả tình cảm trong lòng, giờ lại giống như dã thú, như trả thù, tàn bạo thô lỗ, không có quy tắc.
Cô cắn chặt môi, cả người run lên, bị anh kích thích tới mức đứng không vững.
Một người bình thường lạnh như băng, không ngờ lại có lúc mãnh liệt thế này.
Anh đưa tay vào sâu hơn, dường như cô có thể cảm nhận được ngón tay của anh ở trong cơ thể cô khuấy động từng chút từng chút một. Cảm giác càng lúc càng rõ, cô mở miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh. Anh muốn cô hiểu, hậu quả của việc cô vừa làm sẽ thế nào, để cô biết rằng, anh không phải kẻ vô dụng.
Cô vô thức đẩy anh ra, ngón tay chạm vào vai anh, nếu không phải còn cách một lớp áo sơ mi, chắc chắn cô sẽ cào rách da thịt anh.
Tay Niels vẫn ở đó, tay còn lại bóp cằm cô, ép cô nhìn mình, nheo mắt lại, “Không phải cô muốn như thế này sao? Giờ lại thể hiện thái độ đó, cô muốn ai xem?”
Phàn Hi không chịu yếu thế, một tay nắm lấy khóa quần anh, dùng sức mở ra. Tay còn lại cô túm lấy tóc anh, kéo đầu anh ra phía sau, liếc mắt cười lạnh.
Anh túm lấy cổ tay cô, ép cô buông tay.
Bị anh áp sát vào tường, Phàn Hi không thể cựa quậy, nhưng mỗi tế bào trong cơ thể cô đều đang bị anh thiêu đốt. Trận chiến này, cô muốn thắng.
Cô giãy giụa, tiện tay túm lấy một đồ vật, cô chẳng kịp nhìn xem là thứ gì, trực tiếp đập mạnh vào đầu anh.
“Bộp” một tiếng, thủy tinh nhọn đâm vào da anh, tạo thành một vết rách, máu lập tức rỉ ra. Cuối cùng anh cũng rời khỏi người cô, đưa tay lên trán, thấy máu. Đôi môi mỏng mím thành một đường, đôi mắt màu lục thâm trầm như sói.
Anh chống hai tay lên tường, giam cô trong lòng mình, cúi đầu cắn tai cô. Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, cô khẽ kêu lên, không do dự dùng đầu gối thúc mạnh vào bộ phận giữa hai chân anh.
Thân dưới đau nhức, anh khẽ nhíu mày.
Cô liếm môi, nheo mắt nói, “Niels, cuối cùng anh cũng không kiềm chế được nữa.”
Lời của cô như có ma thuật.
Anh bóp mạnh vai cô, xoay người, áp mặt cô sát vào vách tường, một tay giữ gáy, tay kia túm lấy áo sơ mi, cuối cùng lột lớp áo ngoài của cô xuống. Cô mặc áo lót màu đen, bộ ngực đầy đặn, dính sát vào tường, vô cùng gợi cảm, khiến anh hít một hơi, áp môi lên mái tóc cô.
Mùi hương say lòng người, cơ thể say lòng người.
Nửa người trên lộ ra, khiến cô hơi run lên, có thể cảm nhận bàn tay anh đang mơn trớn da thịt mình. Không ngờ một người bình thường ngồi trước máy tính nho nhã như anh, lúc thú tính bộc phát lại có thể cuồng dã đến vậy, khiến cô không thể chống cự.
Sau khi cởi áo cô, anh nắm lấy áo lót, kéo một cái.
Cơ thể cô hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, cô giãy dụa muốn quay người lại, liền bị anh đè xuống.
Lúc này, anh không muốn thấy mặt cô, cảm giác muốn chiếm lấy cơ thể cô lúc này có phần tàn bạo.
Bên ngoài có đồng sự đi qua, không muốn thấy người khác nghe thấy hay đi vào, Niels đưa tay bịt miệng cô, không cho cô phát ra âm thanh. Anh thò tay khóa cửa “tạch” một tiếng.
Giữ chặt cô xong, anh bắt đầu cởi quần.
Bộ phận nóng như lửa dính sát vào mông cô, chỉ cách một chút thôi, như thể muốn tiến thẳng vào cơ thể cô. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếng đập cửa ầm ĩ, có người gọi.
“Lão đại, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tắm gội xong, Phàn Hi để tóc ướt đi về phòng. Lúc còn ở Trung Quốc đều là nhà tạo mẫu tóc giúp cô, bây giờ ở đây chỉ có thể tự làm, sấy qua một lúc, cô không đủ kiên nhẫn nữa. May mà không khí khô ráo, tóc cũng khô khá nhanh.
Cô mở bao thuốc lá, nhét một điếu vào miệng, châm lửa hít một hơi, rồi dập điếu thuốc đi. Vì nhan sắc, cô phải chịu đựng.
Nhưng, nghiện thuốc mà không được hút khiến cô bực bội một cách khó hiểu. Lúc này mọi người đều luyện tập ở thao trường, không thể tìm người nói chuyện để phân tán chú ý được.
Cô đang muốn bày trò quậy phá, thì tầng trên truyền tới tiếng bước chân, cô lập tức dỏng tai nghe. Phàn Hi tự chế giễu, từ khi Niels ở tầng trên, thính giác cô trở nên đặc biệt nhanh nhạy.
Cô mở cửa, đi ra ngoài.
***
Làm việc cho tới trưa, Niels tháo kính, xoa xoa mắt.
Mấy ngày trước, hệ thống quân đội lại bị hack, nhưng lần này không bị trộm cơ mật, mà để lại một khuôn mặt cười, cùng dòng chữ tiếng Đức: Tôi vẫn đang theo dõi anh.
Trò đùa này, chắc chắn là nhắm vào Niels.
Anh biết, đối thủ của mình rất mạnh. Mục tiêu từ đầu của người đó là hệ thống quân đội, nhưng giờ, mục tiêu là anh.
Niels đổi mật mã, phức tạp gấp mấy lần, đầu tiên là dùng mật mã Caesar, rồi đến mã hóa bất đối xứng RSA, cuối cùng là số nguyên tố. Với tư cách là một thiên tài toán học, anh dùng mã hóa 3D này, dù là Albert Einstein, nếu không có trình tự giải mã, cũng không phá giải được.
Quả nhiên, người đó không còn xâm nhập nữa.
Bộ phận kỹ thuật đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hacker sẽ không xâm nhập được nữa, chúc mừng lẫn nhau, nhưng Niels vẫn cảm thấy chỉ là tạm thời bình yên. Đây có thể là sự bình yên trước cơn bão, đối phương chỉ đang tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cuộc tấn công lớn hơn.
Anh đứng bên cửa sổ hút thuốc, đại não như hình vuông 3D thần bí, tính toán các công thức và khẩu lệnh, xoay tròn 360 độ.
Tiếng gõ cửa nặng nề phá vỡ suy nghĩ của anh, tàn thuốc cháy chạm vào ngón tay, anh vội dập thuốc, đi ra mở cửa.
Người ngoài cửa là Phàn Hi.
Cô gái như mây như gió, mờ mờ ảo ảo.
Anh nhíu mày nói, “Giờ tôi không có thời gian dạy cô.”
Cô ngửi thấy mùi thuốc lá trên cơ thể anh, lập tức ghé sát vào, hít một hơi.
Mùi thơm xộc vào cánh mũi, vô cùng kích thích.
Anh lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Cô thừa cơ tiến lên, đóng chặt cửa, rồi dựa lên đó.
“Tôi đến không phải để học tiếng Đức.”
“Vậy cô đến làm gì?”
“Tìm người nói chuyện phiếm.”
Giọng Niels vẫn bình tĩnh, “Tôi không có thời gian chơi với cô.”
Phàn Hi lướt qua anh, “Vậy anh cứ kệ tôi, tiếp tục làm việc đi.”
Lúc hai người lướt qua nhau, cô khẽ hất tóc, mái tóc dài quệt qua mặt anh, trong không khí lập tức tràn ngập mùi hương từ tóc cô.
Cô ngồi xuống ghế, lấy chiếc bật lửa từ trong túi áo, vuốt vuốt, mắt cô đảo qua máy tính của anh, toàn những con số chi chít nhau, nhìn một lần liền không muốn nhìn lại lần nữa.
Niels nhìn cô, cũng chẳng sợ cô ăn cắp cơ mật quân sự, bởi mấy số đó, đến chuyên gia cũng chưa chắc giải được.
Phàn Hi quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở tấm ảnh trên bàn anh. Bên trong khung quả thực là tranh vẽ, không phải ảnh chụp. Tranh vẽ một cô gái buộc tóc đuôi ngực, đôi mắt dài nhỏ, là một cô gái Châu Á. Du học sinh sao?
Cô có chút hứng thú, liền hỏi, “Người này là ai thế?”
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại trả lời, “Bạn bè.”
“Là anh vẽ à?”
Anh “ừ” một tiếng, ánh mắt không đổi.
“Thật không ngờ anh cũng làm mấy việc này, cũng không hẳn là một con mọt sách.”
Anh im lặng.
“Có thể lấy ra xem không?”
Anh không trả lời.
Cô coi như anh đã ngầm đồng ý. Cô tháo tranh ra từ trong khung, một tay cầm tranh, một tay nghịch bật lửa, cẩn thận xem xét.
“Vẽ rất có hồn, anh thích cô ấy à?”
Niels trầm mặt, “Cô hỏi nhiều quá.”
“Chỉ là tò mò thôi.” Cô nhún vai, cảm giác mình đã gãi đúng chỗ ngứa, tiếp tục dò hỏi, “Vì sao cô ấy không thích anh?”
Không đáp.
“Cô ấy tìm được người tốt hơn à?”
Vẫn không đáp.
“Tôi không tin.” Trong mắt Phàn Hi, anh gợi cảm, thông minh, lý trí, cấm dục, không ai có thể tốt hơn anh.
Niels đi tới, định giật lại bức tranh trong tay Phàn Hi, cô giơ tay lên, khiếp anh túm hụt.
“Đưa cho tôi.”
Cô đứng dậy, khiêu khích nhìn anh, “Không đưa đấy, anh làm gì được tôi?”
Anh cảnh cáo, “Cô đừng quá đáng.”
Niels càng muốn giành lại, Phàn Hi càng không đưa, cô mở bật lửa trong tay, đốt tờ giấy.
Cô nhìn anh mỉm cười, “Anh không cần cô ấy, hiện tại không, tương lai cũng không.”
Lời nói này, một câu hai nghĩa.
Gương mặt cô lờ mờ sau ánh lửa, có chút lẳng lơ, nụ cười mang theo một tia lãnh khốc, giống như một con quỷ.
Ban đầu Niels cho rằng cô chỉ đùa, không ngờ cô dám làm thật, khuôn mặt anh biến sắc. Ở trong doanh trại, anh nổi tiếng là tốt tính, bình thường rất ít khi tức giận. Nhưng bây giờ, bao nhiêu tức giận đã bộc lộ hết trên mặt. Anh túm lấy tay cô, nhưng Phàn Hi tránh được, khiến anh túm trượt.
Lúc anh giật được bức tranh, cả hình vẽ đã bị cháy hết, dập lửa xong chỉ còn một cái lỗ đen to đùng.
Không khí trong phòng lập tức đóng băng, mặt anh u ám đáng sợ.
Đường nét khuôn mặt anh vốn cương nghị, giờ lại tức giận, càng cứng rắn lạnh lùng hơn. Dưới ánh sáng, khuôn mặt nửa tối nửa sáng, không rõ cảm xúc.
Phàn Hi thầm nghĩ, hóa ra vẻ mặt anh lúc tức giận lại gợi cảm như vậy.
Mấy người biết anh đều bảo anh kiềm chế tốt, ít khi nổi giận, nhưng cô gái này hết lần này tới lần khác chọc giận anh. Bây giờ, cô đã thực sự chạm tới giới hạn của anh rồi.
Anh bỏ mũ, cởi áo khoác, nới lỏng caravat, tiến lên túm lấy vai cô, đè cô lên vách tường.
Hai tay anh chạm vào ngực cô, giật mạnh cổ áo sơ mi, chỉ nghe thấy tiếng cúc áo rơi đầy sàn nhà. Anh cúi đầu cắn vào một bên ngực cô, cô đau tới mức hít mạnh một hơi.
Niels cởi quần cô, luồn tay vào, đầu ngón tay anh chạm đến nơi sâu nhất. Cảm giác không nói nên lời, tất cả tình cảm trong lòng, giờ lại giống như dã thú, như trả thù, tàn bạo thô lỗ, không có quy tắc.
Cô cắn chặt môi, cả người run lên, bị anh kích thích tới mức đứng không vững.
Một người bình thường lạnh như băng, không ngờ lại có lúc mãnh liệt thế này.
Anh đưa tay vào sâu hơn, dường như cô có thể cảm nhận được ngón tay của anh ở trong cơ thể cô khuấy động từng chút từng chút một. Cảm giác càng lúc càng rõ, cô mở miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh. Anh muốn cô hiểu, hậu quả của việc cô vừa làm sẽ thế nào, để cô biết rằng, anh không phải kẻ vô dụng.
Cô vô thức đẩy anh ra, ngón tay chạm vào vai anh, nếu không phải còn cách một lớp áo sơ mi, chắc chắn cô sẽ cào rách da thịt anh.
Tay Niels vẫn ở đó, tay còn lại bóp cằm cô, ép cô nhìn mình, nheo mắt lại, “Không phải cô muốn như thế này sao? Giờ lại thể hiện thái độ đó, cô muốn ai xem?”
Phàn Hi không chịu yếu thế, một tay nắm lấy khóa quần anh, dùng sức mở ra. Tay còn lại cô túm lấy tóc anh, kéo đầu anh ra phía sau, liếc mắt cười lạnh.
Anh túm lấy cổ tay cô, ép cô buông tay.
Bị anh áp sát vào tường, Phàn Hi không thể cựa quậy, nhưng mỗi tế bào trong cơ thể cô đều đang bị anh thiêu đốt. Trận chiến này, cô muốn thắng.
Cô giãy giụa, tiện tay túm lấy một đồ vật, cô chẳng kịp nhìn xem là thứ gì, trực tiếp đập mạnh vào đầu anh.
“Bộp” một tiếng, thủy tinh nhọn đâm vào da anh, tạo thành một vết rách, máu lập tức rỉ ra. Cuối cùng anh cũng rời khỏi người cô, đưa tay lên trán, thấy máu. Đôi môi mỏng mím thành một đường, đôi mắt màu lục thâm trầm như sói.
Anh chống hai tay lên tường, giam cô trong lòng mình, cúi đầu cắn tai cô. Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, cô khẽ kêu lên, không do dự dùng đầu gối thúc mạnh vào bộ phận giữa hai chân anh.
Thân dưới đau nhức, anh khẽ nhíu mày.
Cô liếm môi, nheo mắt nói, “Niels, cuối cùng anh cũng không kiềm chế được nữa.”
Lời của cô như có ma thuật.
Anh bóp mạnh vai cô, xoay người, áp mặt cô sát vào vách tường, một tay giữ gáy, tay kia túm lấy áo sơ mi, cuối cùng lột lớp áo ngoài của cô xuống. Cô mặc áo lót màu đen, bộ ngực đầy đặn, dính sát vào tường, vô cùng gợi cảm, khiến anh hít một hơi, áp môi lên mái tóc cô.
Mùi hương say lòng người, cơ thể say lòng người.
Nửa người trên lộ ra, khiến cô hơi run lên, có thể cảm nhận bàn tay anh đang mơn trớn da thịt mình. Không ngờ một người bình thường ngồi trước máy tính nho nhã như anh, lúc thú tính bộc phát lại có thể cuồng dã đến vậy, khiến cô không thể chống cự.
Sau khi cởi áo cô, anh nắm lấy áo lót, kéo một cái.
Cơ thể cô hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, cô giãy dụa muốn quay người lại, liền bị anh đè xuống.
Lúc này, anh không muốn thấy mặt cô, cảm giác muốn chiếm lấy cơ thể cô lúc này có phần tàn bạo.
Bên ngoài có đồng sự đi qua, không muốn thấy người khác nghe thấy hay đi vào, Niels đưa tay bịt miệng cô, không cho cô phát ra âm thanh. Anh thò tay khóa cửa “tạch” một tiếng.
Giữ chặt cô xong, anh bắt đầu cởi quần.
Bộ phận nóng như lửa dính sát vào mông cô, chỉ cách một chút thôi, như thể muốn tiến thẳng vào cơ thể cô. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếng đập cửa ầm ĩ, có người gọi.
“Lão đại, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tác giả :
Engelchen