Mê Thất
Chương 82
Ta trầm mặc không nói, tâm trạng nặng nề không cách nào nguôi ngoai.
Lâm Nam trải khăn trải giường lại rồi đặt ta ổn định trên giường. Hôm nay cuối cùng cũng không dùng khăn nhét vào tiền diện.
Hôm sau, Lâm Nam vẫn giống như mọi hôm, sáng sớm ngủ dậy ăn cơm rồi đến công ty. Ta ngủ thẳng đến gần mười một giờ mới tỉnh lại. Chắc là Lâm Nam dặn dò người hầu không được quấy rầy ta nghỉ ngơi nên mới có thể yên tĩnh ngủ say sưa một mạch, bằng không sớm đã có người đi lên bảo ta dùng cơm!
Lười nhác duỗi người, thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống. Nhớ tới đêm qua cuồng loạn, ta xiêu xiêu vẹo vẹo bước vào phòng tắm. Dưới đất trải tấm thảm mềm, kéo dây xích cũng không phát ra âm thanh gì.
Trên tấm gương phản chiếu xương quai xanh của bản thân, chung quanh thắt lưng sườn và đùi đều là vết ứ ngân tím đỏ, trong cơ thể tựa hồ có cảm giác dính dính. Vặn mở vòi hoa sen, ta tạt nước vào mình xối xả cho tới khi chân hư nhuyễn không thể đứng được nữa mới đi ra ngoài!
……
Điện thoại vang lên, ta cũng không quản nó. Trên lầu chỉ là máy con, dưới lầu sẽ có người hầu tiếp điện thoại.
Quả nhiên âm thanh nhanh chóng dừng lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, ta nói: “Vào đi!”
“Ngài có điện thoại. Ngài có thể tiếp không?”
Ta đáp: “Được!”
Không phải Lâm Nam. Nếu là điện thoại của Lâm Nam, người hầu sẽ trực tiếp nói cho ta biết. Nếu là người ngoài, không phải tìm Lâm Nam mà là tìm ta? Việc này thật sự đáng ngạc nhiên. Ta nghi hoặc cầm lấy ống nghe.
“A lô, xin hỏi ngài tìm ai?” Ta thử hỏi.
Bên kia đầu tiên là yên tĩnh, khi ta chuẩn bị cúp máy, truyền đến một tiếng cười khẽ, là tiếng cười trầm thấp quyến rũ. Tay ta run lên. Không phải là Lâm Hạo chứ……
“…… Là…… Lâm Hạo?” Ta khẽ nuốt nước bọt, khẩn trương hỏi.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười to hơn: “Không sai, không quên ta a!”
“Tạm biệt!” Ta vội vàng dập điện thoại. Nhìn điện thoại, không biết nó còn vang lên nữa hay không.
May mắn Lâm Hạo không gọi lại, nhưng ta vẫn lo sợ vô cùng.
Hoàn đệ bát thập nhị chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Lâm Nam trải khăn trải giường lại rồi đặt ta ổn định trên giường. Hôm nay cuối cùng cũng không dùng khăn nhét vào tiền diện.
Hôm sau, Lâm Nam vẫn giống như mọi hôm, sáng sớm ngủ dậy ăn cơm rồi đến công ty. Ta ngủ thẳng đến gần mười một giờ mới tỉnh lại. Chắc là Lâm Nam dặn dò người hầu không được quấy rầy ta nghỉ ngơi nên mới có thể yên tĩnh ngủ say sưa một mạch, bằng không sớm đã có người đi lên bảo ta dùng cơm!
Lười nhác duỗi người, thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống. Nhớ tới đêm qua cuồng loạn, ta xiêu xiêu vẹo vẹo bước vào phòng tắm. Dưới đất trải tấm thảm mềm, kéo dây xích cũng không phát ra âm thanh gì.
Trên tấm gương phản chiếu xương quai xanh của bản thân, chung quanh thắt lưng sườn và đùi đều là vết ứ ngân tím đỏ, trong cơ thể tựa hồ có cảm giác dính dính. Vặn mở vòi hoa sen, ta tạt nước vào mình xối xả cho tới khi chân hư nhuyễn không thể đứng được nữa mới đi ra ngoài!
……
Điện thoại vang lên, ta cũng không quản nó. Trên lầu chỉ là máy con, dưới lầu sẽ có người hầu tiếp điện thoại.
Quả nhiên âm thanh nhanh chóng dừng lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, ta nói: “Vào đi!”
“Ngài có điện thoại. Ngài có thể tiếp không?”
Ta đáp: “Được!”
Không phải Lâm Nam. Nếu là điện thoại của Lâm Nam, người hầu sẽ trực tiếp nói cho ta biết. Nếu là người ngoài, không phải tìm Lâm Nam mà là tìm ta? Việc này thật sự đáng ngạc nhiên. Ta nghi hoặc cầm lấy ống nghe.
“A lô, xin hỏi ngài tìm ai?” Ta thử hỏi.
Bên kia đầu tiên là yên tĩnh, khi ta chuẩn bị cúp máy, truyền đến một tiếng cười khẽ, là tiếng cười trầm thấp quyến rũ. Tay ta run lên. Không phải là Lâm Hạo chứ……
“…… Là…… Lâm Hạo?” Ta khẽ nuốt nước bọt, khẩn trương hỏi.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười to hơn: “Không sai, không quên ta a!”
“Tạm biệt!” Ta vội vàng dập điện thoại. Nhìn điện thoại, không biết nó còn vang lên nữa hay không.
May mắn Lâm Hạo không gọi lại, nhưng ta vẫn lo sợ vô cùng.
Hoàn đệ bát thập nhị chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Tác giả :
Điển Y