Mê Thất
Chương 59
Vài ngày kế tiếp, Lâm Nam cũng không nói đến chuyện đi Mĩ, nhưng lời nói với ta lại lãnh đạm đi rất nhiều.
Ta rất khó chịu. Bởi vì ta tỏ ý không muốn đi nước ngoài, hắn mới bắt đầu lạnh lùng sao? Nếu ta nói không đi, hắn liệu có rời ta mà đi một mình không?
Ta hiện tại…… Chỉ còn mỗi Lâm Nam ……
Sau bữa tối, Lâm Nam không nói một lời liền đứng dậy. Ta biết hắn muốn đến thư phòng giống mấy ngày trước.
“Ngươi vì sao không để ý tới ta?” Ta hỏi, “Có phải còn giận ta hay không?”
Lâm Nam dừng động tác, ngồi trở lại ghế: “Ngươi tại sao lại nghĩ như vậy? Gần đây khá bận, Lâm Lan là một hài tử rất thông minh. Hiện tại tuy rằng ca ca vẫn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nhưng ta phải đối mặt với Lâm Lan. Có rất nhiều chuyện cần xử lý sớm!”
“Kia… kia vì cái gì không nói với ta!” Ta nắm vạt áo lắp bắp nói.
Lâm Nam cười nói: “Những thứ này nói với ngươi cũng vô dụng a. Ta là dưỡng gia nam nhân[39], cứ giao cho ta là ổn, ngươi không cần quan tâm!” Nói xong, liền dặn ta hảo hảo nghỉ ngơi.
Nhìn hình bóng Lâm Nam, ta lúng túng che mặt. Ta không biết nguyên lai chúng ta sống chung với nhau, tình hình cũng bắt đầu thay đổi. Trước kia ở nơi đó, chúng ta luôn hỗ trợ nhau. Hiện tại, hắn là dưỡng gia nam nhân. Vậy, ta là cái gì đây……
Ta dụi dụi khóe mắt, quyết định cùng Lâm Nam hảo hảo nói chuyện một chút.
Trong thư phòng, Lâm Nam thấy ta đến cũng không bất ngờ, liếc ta một cái lại tiếp tục làm việc.
“Ta có việc muốn nói với ngươi!” Ta đóng cửa lại nói.
“Được! Chờ ta đem văn kiện này xử lý xong, được chứ?” Lâm Nam nói.
Ta gật đầu, ngồi một bên chờ hắn làm việc xong, chờ đợi hơn một tiếng.
“Được rồi!” Lâm Nam thở nhẹ, đứng lên cử động vài cái rồi kéo ghế xoay, ngồi xuống trước mặt ta, “Nói đi!”
“A Nam, ta cảm thấy ngươi thay đổi rất nhiều! Ta cảm thấy rất xa lạ!” Ta thẳng thắn thành khẩn tiếp tục đề tài lần trước.
Lâm Nam nhìn chằm chằm vào ta, “Ngươi vì sao cứ nói ta thay đổi vậy? Ta không hề thay đổi a, vẫn luôn yêu ngươi, như vậy không đủ sao? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn muốn những ngày trốn trốn tránh tránh? Ta muốn ngươi có những tháng ngày bình yên, không bận rộn làm việc, như vậy không tốt sao? Ta yêu ngươi nên muốn chăm sóc cho ngươi thật tốt. Chúng ta không thể cứ sống dưới bóng ma của ca ca được! Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời bị nhất nhất trói buộc sao?…… Ta có năng lực để đối kháng với y thì cũng không phải biến thành thứ xấu xa gì, ngươi đừng lo lắng được không? Ta thề, tâm ý của ta đối với ngươi chưa từng thay đổi, về sau cũng sẽ không bao giờ đổi thay.”
Lời thề son sắt của Lâm Nam khiến ta á khẩu không trả lời được.
Những lời chuẩn bị tốt để nói cũng không thể nói ra được. Ta không cần tiền, không quan tâm vất vả hay không, ta muốn cuộc sống bình đạm! Nhưng tâm huyết của Lâm Nam mười mấy năm cuối cùng cũng có hồi báo……
“Được rồi. Ta biết ngươi vẫn chưa thích ứng được cuộc sống hiện tại. Ta sẽ không để bụng trạng thái không tốt hiện tại của ngươi!” Lâm Nam cười bảo ta trở về ngủ.
Ta rất khó chịu. Bởi vì ta tỏ ý không muốn đi nước ngoài, hắn mới bắt đầu lạnh lùng sao? Nếu ta nói không đi, hắn liệu có rời ta mà đi một mình không?
Ta hiện tại…… Chỉ còn mỗi Lâm Nam ……
Sau bữa tối, Lâm Nam không nói một lời liền đứng dậy. Ta biết hắn muốn đến thư phòng giống mấy ngày trước.
“Ngươi vì sao không để ý tới ta?” Ta hỏi, “Có phải còn giận ta hay không?”
Lâm Nam dừng động tác, ngồi trở lại ghế: “Ngươi tại sao lại nghĩ như vậy? Gần đây khá bận, Lâm Lan là một hài tử rất thông minh. Hiện tại tuy rằng ca ca vẫn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nhưng ta phải đối mặt với Lâm Lan. Có rất nhiều chuyện cần xử lý sớm!”
“Kia… kia vì cái gì không nói với ta!” Ta nắm vạt áo lắp bắp nói.
Lâm Nam cười nói: “Những thứ này nói với ngươi cũng vô dụng a. Ta là dưỡng gia nam nhân[39], cứ giao cho ta là ổn, ngươi không cần quan tâm!” Nói xong, liền dặn ta hảo hảo nghỉ ngơi.
Nhìn hình bóng Lâm Nam, ta lúng túng che mặt. Ta không biết nguyên lai chúng ta sống chung với nhau, tình hình cũng bắt đầu thay đổi. Trước kia ở nơi đó, chúng ta luôn hỗ trợ nhau. Hiện tại, hắn là dưỡng gia nam nhân. Vậy, ta là cái gì đây……
Ta dụi dụi khóe mắt, quyết định cùng Lâm Nam hảo hảo nói chuyện một chút.
Trong thư phòng, Lâm Nam thấy ta đến cũng không bất ngờ, liếc ta một cái lại tiếp tục làm việc.
“Ta có việc muốn nói với ngươi!” Ta đóng cửa lại nói.
“Được! Chờ ta đem văn kiện này xử lý xong, được chứ?” Lâm Nam nói.
Ta gật đầu, ngồi một bên chờ hắn làm việc xong, chờ đợi hơn một tiếng.
“Được rồi!” Lâm Nam thở nhẹ, đứng lên cử động vài cái rồi kéo ghế xoay, ngồi xuống trước mặt ta, “Nói đi!”
“A Nam, ta cảm thấy ngươi thay đổi rất nhiều! Ta cảm thấy rất xa lạ!” Ta thẳng thắn thành khẩn tiếp tục đề tài lần trước.
Lâm Nam nhìn chằm chằm vào ta, “Ngươi vì sao cứ nói ta thay đổi vậy? Ta không hề thay đổi a, vẫn luôn yêu ngươi, như vậy không đủ sao? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn muốn những ngày trốn trốn tránh tránh? Ta muốn ngươi có những tháng ngày bình yên, không bận rộn làm việc, như vậy không tốt sao? Ta yêu ngươi nên muốn chăm sóc cho ngươi thật tốt. Chúng ta không thể cứ sống dưới bóng ma của ca ca được! Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời bị nhất nhất trói buộc sao?…… Ta có năng lực để đối kháng với y thì cũng không phải biến thành thứ xấu xa gì, ngươi đừng lo lắng được không? Ta thề, tâm ý của ta đối với ngươi chưa từng thay đổi, về sau cũng sẽ không bao giờ đổi thay.”
Lời thề son sắt của Lâm Nam khiến ta á khẩu không trả lời được.
Những lời chuẩn bị tốt để nói cũng không thể nói ra được. Ta không cần tiền, không quan tâm vất vả hay không, ta muốn cuộc sống bình đạm! Nhưng tâm huyết của Lâm Nam mười mấy năm cuối cùng cũng có hồi báo……
“Được rồi. Ta biết ngươi vẫn chưa thích ứng được cuộc sống hiện tại. Ta sẽ không để bụng trạng thái không tốt hiện tại của ngươi!” Lâm Nam cười bảo ta trở về ngủ.
Tác giả :
Điển Y