Mê Thất
Chương 38
Lâm Nam cũng thả lỏng chính mình, tựa vào vai ta.
“Ngươi tại sao lại khóc, A Hòa?”
Ta sờ lên đôi mắt, mới phát hiện chính mình hốc mắt đỏ lên, lau đi nước mắt, ta biện ‘không có’.
“A Hòa, ngươi vì cái gì trở thành người yêu của ca ca!” Lâm Nam thương tâm nói.
Một khi nhắc Lâm Hạo, ta lập tức cứng đờ, “Ngươi mau trở về ngủ, bằng không, Lâm Hạo sẽ giết ta!”
Lâm Nam không phòng bị nên bị ta đẩy, cả người hướng phía dưới giường đổ xuống, ta lại sợ hắn ngã nên lập tức kéo lấy hắn, cũng may không có gì nguy hiểm, hắn chỉ ngã ngồi trên mặt đất.
Nhưng, Lâm Nam lại giống như chịu oan khuất rất lớn, “Ngươi đẩy ta!”
Bản thân mình phản ứng vừa rồi quả thật có điểm quá mức mẫn cảm, “Ta không phải cố ý, A Nam, ngươi nên trở về ngủ đi!” Ta thuận tiện nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ đêm.
Lâm Nam cắn cắn môi dưới, đứng lên, khi ta vừa nghĩ hắn cũng chịu đi ra ngoài, hắn lại đột nhiên bổ nhào lại đây, “A Hòa, ta thích ngươi, ngươi theo ta đi. Ta thích ngươi, ta rõ ràng so với ca ca thích ngươi trước! Chỉ có ngươi nói với ta lời thật lòng, chỉ có ngươi không a dua ta. Ta thích ngươi, ta so với ca ca thích ngươi hơn.”
Nghe Lâm Nam chính miệng nói ra, so với Lâm Hạo nói ra chấn động hơn rất nhiều. Ta á khẩu không trả lời được, nhìn Lâm Nam hồ ngôn loạn ngữ.
Chờ hắn bình tĩnh một chút, mới nói: “A Nam, ngươi còn nhỏ, có một số việc chờ ngươi lớn lên ngươi sẽ hiểu điều đó thật thực hoang đường! Thích ta chẳng qua là ngươi ảo tưởng, bởi vì ta cùng bằng hữu chung quanh ngươi không giống nhau, cho nên ngươi mới mới nghĩ rằng bản thân mình thích ta!” Ta kiên nhẫn khuyên giải.
Lâm Nam phẫn nộ nói: “Ta không còn nhỏ, không phải tự cho là đúng. Ta sao có thể cảm nhận sai cảm giác yêu thích.”
” A Nam, ta không thể tiếp nhận tình cảm của ngươi, ta chỉ xem ngươi như đệ đệ!” Ta thở dài, Lâm Hạo nếu biết, ta sẽ không có nổi 1 ngày yên bình.
“Vậy ngươi vì sao có thể tiếp nhận ca ca! Ngươi căn bản không thích hắn!” Lâm Nam thanh âm bắt đầu nghẹn ngào, sự cự tuyệt của ta làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
” Lâm Hạo, hắn không giống với……” Ta cự tuyệt y không được a, nếu có thể, ta đương nhiên sẽ cự tuyệt.
Lâm Nam trừng mắt ta: “Làm sao không giống, hắn so với ta có nhiều tiền phải không, ta sẽ nhanh chóng có thể tự mình nắm lấy cổ phần công ty, ngươi theo ta, ta cũng có thể cho ngươi rất nhiều tiền……”
“Ba” Ta thật không ngờ Lâm Nam sẽ nói những lời như vậy. Ta biến thành như vậy, dự tính ban đầu của Lâm Hạo đều bởi vì hắn. Vì phẫn nộ ta cư nhiên cho Lâm Nam một bạt tai.
Nhìn Lâm Nam che mặt, nước mắt chảy ra, ta nhịn không được áy náy, hắn vẫn chỉ là một hài tử: “Thực xin lỗi, ta không nên đánh ngươi!”
Lâm Nam buồn thanh nói: “Là ta nói sai. Ngươi vì sao lại cùng với ca ca? Bởi vì ca ca cho ngươi chữa bệnh sao? Nhưng là đó là ta cầu ca ca a, A Hòa, người thực lòng thích ngươi là ta……”
Lâm Nam a, ngươi vẫn không biết gì cả.
Ta lắc đầu, Lâm Nam lại truy vấn vì cái gì vì cái gì, ta buộc lòng nói với hắn rằng ta thích Lâm Hạo. Khi nói ta thậm chí muốn nôn mửa, ta chết cũng sẽ không thích Lâm Hạo.
Lâm Nam chỉ vào người ta: “Nói dối, ngươi căn bản không thích ca ca. Ánh mắt của ngươi không lừa được ta. Ngươi rất ôn nhu, nếu ngươi thực sự thích ca ca, ngươi sẽ không lãnh đạm như vậy, giống như rối gỗ!”
Ta cười khổ, “Cho dù ta không thích ca ca ngươi, cũng không khả năng cùng ngươi ở cùng một chỗ!”
Lâm Nam lập tức hô to vì sao không thể.
“Ta chỉ xem ngươi là đệ đệ ……” Ta nâng mặt hắn lên, kiên định nói. Lâm Nam nén nước mắt chảy xuống, gương mặt thanh tú trắng nõn không tin nhìn ta.
Nghẹn ngào vài cái sau, Lâm Nam lớn tiếng bật khóc, ta chỉ có thể hảo ngôn hảo ngữ khuyên nhủ.
“Đã lớn như vậy, lại giống như một hài tử, nói khóc liền khóc!” Lâm Nam từ nhỏ vốn không có người khiến hắn tức giận, cái gì cũng đều thuận theo hắn, muốn cái gì chỉ cần nói một tiếng sẽ có người đặt ra trước mặt hắn. Cho nên, lời cự tuyệt hôm nay mới khiến hắn kích động lớn như vậy.
Lấy tay áo lau quệt nước mắt, “Ta không khóc, ta đã là người lớn! Ngươi không cần xem ta là đệ đệ, ta chỉ nhỏ hơn ngươi vài tuổi mà thôi, ta không muốn làm đệ đệ của ngươi!”
Lâm Nam lớn lên vô cùng đẹp, không giống với Lâm Hạo một nam nhân tràn ngập mùi tà nịnh. Diện mạo hắn nam nữ già trẻ đều thích, ánh mắt thật to, lông mi tinh tế mà không nữ khí, cánh mũi cũng thẳng băng hiếm có, đôi môi xinh xắn hồng nhuận. Xem ra nhất định là một đệ đệ được lòng người, tương lai cho dù bớt đi tính trẻ con cũng chắc chắn là loại hình nhã nhặn tuấn mỹ. Nhìn hắn khóc, ta cũng không chịu nổi, chỉ là cơ thể ta không thể thuận theo. Lâm Hạo đã luôn mãi nhắc nhở ta không được quá mức thân cận với Lâm Nam.
Dưới sự trấn an của ta, Lâm Nam cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không chất vấn ta vì sao vì sao trở thành tình nhân của Lâm Hạo. Chỉ là như thế nào cũng không chịu đi ra khách phòng ngủ, ta nhìn bộ dáng hắn vẫn còn ủy khuất, cho phép hắn ngủ ở bên cạnh. Chờ sáng mai liền gọi hắn dậy thì sẽ không có người biết.
Mặc dù hắn muốn ngủ cùng chăn với ta, bất quá dưới ta nghiêm khắc cự tuyệt, hắn vẫn là nghe lời chui vào chăn bên cạnh.
Làm ầm ĩ lâu như vậy, Lâm Nam say sưa ngủ, ta lại không sao ngủ được.
Nhìn gương mặt Lâm Nam mang theo nước mắt, ta mãi đến khi sắc trời vừa sáng, mới hơi chợp mắt qua, nghĩ chỉ ngủ một lúc là tốt rồi.
“Ngươi tại sao lại khóc, A Hòa?”
Ta sờ lên đôi mắt, mới phát hiện chính mình hốc mắt đỏ lên, lau đi nước mắt, ta biện ‘không có’.
“A Hòa, ngươi vì cái gì trở thành người yêu của ca ca!” Lâm Nam thương tâm nói.
Một khi nhắc Lâm Hạo, ta lập tức cứng đờ, “Ngươi mau trở về ngủ, bằng không, Lâm Hạo sẽ giết ta!”
Lâm Nam không phòng bị nên bị ta đẩy, cả người hướng phía dưới giường đổ xuống, ta lại sợ hắn ngã nên lập tức kéo lấy hắn, cũng may không có gì nguy hiểm, hắn chỉ ngã ngồi trên mặt đất.
Nhưng, Lâm Nam lại giống như chịu oan khuất rất lớn, “Ngươi đẩy ta!”
Bản thân mình phản ứng vừa rồi quả thật có điểm quá mức mẫn cảm, “Ta không phải cố ý, A Nam, ngươi nên trở về ngủ đi!” Ta thuận tiện nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ đêm.
Lâm Nam cắn cắn môi dưới, đứng lên, khi ta vừa nghĩ hắn cũng chịu đi ra ngoài, hắn lại đột nhiên bổ nhào lại đây, “A Hòa, ta thích ngươi, ngươi theo ta đi. Ta thích ngươi, ta rõ ràng so với ca ca thích ngươi trước! Chỉ có ngươi nói với ta lời thật lòng, chỉ có ngươi không a dua ta. Ta thích ngươi, ta so với ca ca thích ngươi hơn.”
Nghe Lâm Nam chính miệng nói ra, so với Lâm Hạo nói ra chấn động hơn rất nhiều. Ta á khẩu không trả lời được, nhìn Lâm Nam hồ ngôn loạn ngữ.
Chờ hắn bình tĩnh một chút, mới nói: “A Nam, ngươi còn nhỏ, có một số việc chờ ngươi lớn lên ngươi sẽ hiểu điều đó thật thực hoang đường! Thích ta chẳng qua là ngươi ảo tưởng, bởi vì ta cùng bằng hữu chung quanh ngươi không giống nhau, cho nên ngươi mới mới nghĩ rằng bản thân mình thích ta!” Ta kiên nhẫn khuyên giải.
Lâm Nam phẫn nộ nói: “Ta không còn nhỏ, không phải tự cho là đúng. Ta sao có thể cảm nhận sai cảm giác yêu thích.”
” A Nam, ta không thể tiếp nhận tình cảm của ngươi, ta chỉ xem ngươi như đệ đệ!” Ta thở dài, Lâm Hạo nếu biết, ta sẽ không có nổi 1 ngày yên bình.
“Vậy ngươi vì sao có thể tiếp nhận ca ca! Ngươi căn bản không thích hắn!” Lâm Nam thanh âm bắt đầu nghẹn ngào, sự cự tuyệt của ta làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
” Lâm Hạo, hắn không giống với……” Ta cự tuyệt y không được a, nếu có thể, ta đương nhiên sẽ cự tuyệt.
Lâm Nam trừng mắt ta: “Làm sao không giống, hắn so với ta có nhiều tiền phải không, ta sẽ nhanh chóng có thể tự mình nắm lấy cổ phần công ty, ngươi theo ta, ta cũng có thể cho ngươi rất nhiều tiền……”
“Ba” Ta thật không ngờ Lâm Nam sẽ nói những lời như vậy. Ta biến thành như vậy, dự tính ban đầu của Lâm Hạo đều bởi vì hắn. Vì phẫn nộ ta cư nhiên cho Lâm Nam một bạt tai.
Nhìn Lâm Nam che mặt, nước mắt chảy ra, ta nhịn không được áy náy, hắn vẫn chỉ là một hài tử: “Thực xin lỗi, ta không nên đánh ngươi!”
Lâm Nam buồn thanh nói: “Là ta nói sai. Ngươi vì sao lại cùng với ca ca? Bởi vì ca ca cho ngươi chữa bệnh sao? Nhưng là đó là ta cầu ca ca a, A Hòa, người thực lòng thích ngươi là ta……”
Lâm Nam a, ngươi vẫn không biết gì cả.
Ta lắc đầu, Lâm Nam lại truy vấn vì cái gì vì cái gì, ta buộc lòng nói với hắn rằng ta thích Lâm Hạo. Khi nói ta thậm chí muốn nôn mửa, ta chết cũng sẽ không thích Lâm Hạo.
Lâm Nam chỉ vào người ta: “Nói dối, ngươi căn bản không thích ca ca. Ánh mắt của ngươi không lừa được ta. Ngươi rất ôn nhu, nếu ngươi thực sự thích ca ca, ngươi sẽ không lãnh đạm như vậy, giống như rối gỗ!”
Ta cười khổ, “Cho dù ta không thích ca ca ngươi, cũng không khả năng cùng ngươi ở cùng một chỗ!”
Lâm Nam lập tức hô to vì sao không thể.
“Ta chỉ xem ngươi là đệ đệ ……” Ta nâng mặt hắn lên, kiên định nói. Lâm Nam nén nước mắt chảy xuống, gương mặt thanh tú trắng nõn không tin nhìn ta.
Nghẹn ngào vài cái sau, Lâm Nam lớn tiếng bật khóc, ta chỉ có thể hảo ngôn hảo ngữ khuyên nhủ.
“Đã lớn như vậy, lại giống như một hài tử, nói khóc liền khóc!” Lâm Nam từ nhỏ vốn không có người khiến hắn tức giận, cái gì cũng đều thuận theo hắn, muốn cái gì chỉ cần nói một tiếng sẽ có người đặt ra trước mặt hắn. Cho nên, lời cự tuyệt hôm nay mới khiến hắn kích động lớn như vậy.
Lấy tay áo lau quệt nước mắt, “Ta không khóc, ta đã là người lớn! Ngươi không cần xem ta là đệ đệ, ta chỉ nhỏ hơn ngươi vài tuổi mà thôi, ta không muốn làm đệ đệ của ngươi!”
Lâm Nam lớn lên vô cùng đẹp, không giống với Lâm Hạo một nam nhân tràn ngập mùi tà nịnh. Diện mạo hắn nam nữ già trẻ đều thích, ánh mắt thật to, lông mi tinh tế mà không nữ khí, cánh mũi cũng thẳng băng hiếm có, đôi môi xinh xắn hồng nhuận. Xem ra nhất định là một đệ đệ được lòng người, tương lai cho dù bớt đi tính trẻ con cũng chắc chắn là loại hình nhã nhặn tuấn mỹ. Nhìn hắn khóc, ta cũng không chịu nổi, chỉ là cơ thể ta không thể thuận theo. Lâm Hạo đã luôn mãi nhắc nhở ta không được quá mức thân cận với Lâm Nam.
Dưới sự trấn an của ta, Lâm Nam cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không chất vấn ta vì sao vì sao trở thành tình nhân của Lâm Hạo. Chỉ là như thế nào cũng không chịu đi ra khách phòng ngủ, ta nhìn bộ dáng hắn vẫn còn ủy khuất, cho phép hắn ngủ ở bên cạnh. Chờ sáng mai liền gọi hắn dậy thì sẽ không có người biết.
Mặc dù hắn muốn ngủ cùng chăn với ta, bất quá dưới ta nghiêm khắc cự tuyệt, hắn vẫn là nghe lời chui vào chăn bên cạnh.
Làm ầm ĩ lâu như vậy, Lâm Nam say sưa ngủ, ta lại không sao ngủ được.
Nhìn gương mặt Lâm Nam mang theo nước mắt, ta mãi đến khi sắc trời vừa sáng, mới hơi chợp mắt qua, nghĩ chỉ ngủ một lúc là tốt rồi.
Tác giả :
Điển Y