Mê Thất
Chương 35
“Ngươi không phải bạn tâm giao chân chính!” Lâm Nam nặn ra nụ cười, nhưng cứng ngắc khó coi, “Ở bệnh viện cùng ca ca thành người yêu lại không nói với ta, lần trước ngươi tìm đến ta cũng bởi vì cãi nhau với ca ca. Ngươi tại sao không nói với ta, còn khiến ta lo lắng cho các ngươi.”
Ta ấp úng không nói, Lâm Nam cũng không nói nữa.
“Hắn đang xấu hổ, dù sao quan hệ chúng ta cũng đặc biệt, Tiểu Nam ngươi sẽ không trách ca ca bây giờ mới nói với ngươi chứ!” Lâm Hạo cười gắp thức ăn cho Lâm Nam.
Lâm Nam nói quanh co vài tiếng liền cúi đầu ăn cơm.
Cơm nước xong, Lâm Nam không giống trước kia quấn quít lấy ta nói chuyện, liền vội vàng cáo biệt.
Ta khó hiểu hỏi Lâm Hạo: “Vì sao lại muốn hắn đến……”
“Hắn cứ nháo ta bảo ta tìm ngươi. Thành thật mà nói, ta gần đây rất ít trở về nhà chính, sớm muộn gì cũng bị hắn phát hiện, không bằng nói với hắn trước.” Lâm Hạo hiếm khi kiên nhẫn giải thích.
“Kia, kia vì cái gì nói chúng ta, chúng ta là người yêu!” Ta nhỏ giọng nói.
Lâm Hạo liếc ta một cái: “Chúng ta thứ không nên làm đều làm, không phải người yêu thì là cái gì? Không lẽ ngươi muốn ta nói, ngươi là của ‘nữ nhân’ ta ”
Ta vẻ mặt một trận co rúm, “Ta……”
“Lâm Nam thích ngươi!” Lâm Hạo đột nhiên nói.
Ta mãi không phản ứng lại, dại ra nhìn Lâm Hạo, “Ngươi nói cái gì?”
“Lâm Nam thích ngươi!”
“Làm sao có khả năng!” Ta thề thốt phủ nhận. Lâm Nam rõ ràng là thích nữ sinh. Lần gặp mặt đầu tiên thậm chí, thậm chí là tới mang theo nữ sinh sẩy thai.
“Ta ban đầu cũng nghĩ là ta đa nghi quá, hừ, Lâm Nam dù sao cũng là đệ đệ của ta, hắn khi nào thì biết ngoan ngoãn như vậy, trước mặt ngươi giả vờ tốt đẹp!” Lâm Hạo châm biếm, “Bất quá giả bộ nữa cũng vô dụng. Ngươi đã là người của ta, hắn đối ca ca ta coi như cũng biết tôn kính, không dám làm điều xằng bậy.”
“Ngươi nghĩ người ta thành cái gì? Lâm Nam vốn chính là…… Là hài tử biết nghe lời!” Ta cãi lại.
Lâm Hạo lại cười to, “Hài tử biết nghe lời, Lâm Nam nghe thấy không biết sẽ có biểu tình như thế nào!…… Ngươi coi Lâm Nam là cái gì?”
Ta nghĩ một chút, nói: “…… Đệ đệ!”
Lâm Hạo đập mạnh tay xuống bàn, “Thế còn ta?”
Ta trầm mặc, Lâm Hạo nói: “Mặc kệ ngươi coi ta là cái gì, đều tốt hơn so với làm đệ đệ!”
Lâm Nam thích ta? Ta khó mà tin được, “Ngươi là chắc là nghĩ sai rồi, Lâm Nam như thế nào lại thích ta?!”
“Hắn là đệ đệ của ta, ta sao có thể nhìn sai?!” Lâm Hạo nghiêng người liếc ta, “Ngươi cho là vì sao ta muốn đi tìm ngươi.” Kéo tấm rèm, ngoài cửa sổ sáng ngời cảnh đêm thực huyến lệ.
Nghe đến đó, ta không khỏi mê hoặc, Lâm Hạo tại sao biết cơ thể ta, ngay cả Lâm Nam cũng không biết.
Khi mở miệng hỏi Lâm Hạo, y quỷ dị nhìn liếc ta, nói muốn dẫn ta đi xem cái gi đó, liền đem ta đưa đến thư phòng y. Bình thường, thư phòng có thể nói là không gian riêng của Lâm Hạo.
Mở máy tính, Lâm Hạo nhẹ nhàng đánh máy.
Trong một tệp văn kiện ta nhìn thấy bệnh lịch của mình.
“Ngươi tại sao có thứ này!” Ta che miệng kinh hô.
“Vì để an toàn, máy tính của ta đều tự động lưu giữ.” Lâm Hạo đóng máy tính, nhẹ nhàng bâng quơ, “Sau khi nhìn, ta rất kỳ quái, Lâm Nam lại cứ cuốn lấy ngươi như vậy, mỗi ngày xui ta cho ngươi chữa bệnh!”
Cho nên Lâm Hạo đã cho là ta ‘câu dẫn’ Lâm Nam, cho nên y đối cơ thể ta có hứng thú. Trời ạ, ta vô lực dựa cơ thân lên tường.
Nhân sinh vốn chỉ là gặp thoáng qua……
Ta ấp úng không nói, Lâm Nam cũng không nói nữa.
“Hắn đang xấu hổ, dù sao quan hệ chúng ta cũng đặc biệt, Tiểu Nam ngươi sẽ không trách ca ca bây giờ mới nói với ngươi chứ!” Lâm Hạo cười gắp thức ăn cho Lâm Nam.
Lâm Nam nói quanh co vài tiếng liền cúi đầu ăn cơm.
Cơm nước xong, Lâm Nam không giống trước kia quấn quít lấy ta nói chuyện, liền vội vàng cáo biệt.
Ta khó hiểu hỏi Lâm Hạo: “Vì sao lại muốn hắn đến……”
“Hắn cứ nháo ta bảo ta tìm ngươi. Thành thật mà nói, ta gần đây rất ít trở về nhà chính, sớm muộn gì cũng bị hắn phát hiện, không bằng nói với hắn trước.” Lâm Hạo hiếm khi kiên nhẫn giải thích.
“Kia, kia vì cái gì nói chúng ta, chúng ta là người yêu!” Ta nhỏ giọng nói.
Lâm Hạo liếc ta một cái: “Chúng ta thứ không nên làm đều làm, không phải người yêu thì là cái gì? Không lẽ ngươi muốn ta nói, ngươi là của ‘nữ nhân’ ta ”
Ta vẻ mặt một trận co rúm, “Ta……”
“Lâm Nam thích ngươi!” Lâm Hạo đột nhiên nói.
Ta mãi không phản ứng lại, dại ra nhìn Lâm Hạo, “Ngươi nói cái gì?”
“Lâm Nam thích ngươi!”
“Làm sao có khả năng!” Ta thề thốt phủ nhận. Lâm Nam rõ ràng là thích nữ sinh. Lần gặp mặt đầu tiên thậm chí, thậm chí là tới mang theo nữ sinh sẩy thai.
“Ta ban đầu cũng nghĩ là ta đa nghi quá, hừ, Lâm Nam dù sao cũng là đệ đệ của ta, hắn khi nào thì biết ngoan ngoãn như vậy, trước mặt ngươi giả vờ tốt đẹp!” Lâm Hạo châm biếm, “Bất quá giả bộ nữa cũng vô dụng. Ngươi đã là người của ta, hắn đối ca ca ta coi như cũng biết tôn kính, không dám làm điều xằng bậy.”
“Ngươi nghĩ người ta thành cái gì? Lâm Nam vốn chính là…… Là hài tử biết nghe lời!” Ta cãi lại.
Lâm Hạo lại cười to, “Hài tử biết nghe lời, Lâm Nam nghe thấy không biết sẽ có biểu tình như thế nào!…… Ngươi coi Lâm Nam là cái gì?”
Ta nghĩ một chút, nói: “…… Đệ đệ!”
Lâm Hạo đập mạnh tay xuống bàn, “Thế còn ta?”
Ta trầm mặc, Lâm Hạo nói: “Mặc kệ ngươi coi ta là cái gì, đều tốt hơn so với làm đệ đệ!”
Lâm Nam thích ta? Ta khó mà tin được, “Ngươi là chắc là nghĩ sai rồi, Lâm Nam như thế nào lại thích ta?!”
“Hắn là đệ đệ của ta, ta sao có thể nhìn sai?!” Lâm Hạo nghiêng người liếc ta, “Ngươi cho là vì sao ta muốn đi tìm ngươi.” Kéo tấm rèm, ngoài cửa sổ sáng ngời cảnh đêm thực huyến lệ.
Nghe đến đó, ta không khỏi mê hoặc, Lâm Hạo tại sao biết cơ thể ta, ngay cả Lâm Nam cũng không biết.
Khi mở miệng hỏi Lâm Hạo, y quỷ dị nhìn liếc ta, nói muốn dẫn ta đi xem cái gi đó, liền đem ta đưa đến thư phòng y. Bình thường, thư phòng có thể nói là không gian riêng của Lâm Hạo.
Mở máy tính, Lâm Hạo nhẹ nhàng đánh máy.
Trong một tệp văn kiện ta nhìn thấy bệnh lịch của mình.
“Ngươi tại sao có thứ này!” Ta che miệng kinh hô.
“Vì để an toàn, máy tính của ta đều tự động lưu giữ.” Lâm Hạo đóng máy tính, nhẹ nhàng bâng quơ, “Sau khi nhìn, ta rất kỳ quái, Lâm Nam lại cứ cuốn lấy ngươi như vậy, mỗi ngày xui ta cho ngươi chữa bệnh!”
Cho nên Lâm Hạo đã cho là ta ‘câu dẫn’ Lâm Nam, cho nên y đối cơ thể ta có hứng thú. Trời ạ, ta vô lực dựa cơ thân lên tường.
Nhân sinh vốn chỉ là gặp thoáng qua……
Tác giả :
Điển Y