Mê Thất
Chương 132
Người nọ không khỏi thở dài, chờ ta tỉnh táo lại, hắn mới nói: “Quan hệ giữa chúng ta, nhất định ngươi cũng không nhớ rõ ……”
Ngay cả việc hắn là ai ta còn không biết huống chi là quan hệ, nhưng nhìn vẻ mặt hắn buồn rầu, ta cố đè nén bất an cùng bàng hoàng xuống, lẳng lặng chờ hắn tiếp tục nói.
“Quan hệ giữa chúng ta rất thân mật!” Hắn hiện lên vẻ tươi cười, sau đó nói: “Ngươi bị thương kỳ thật là trách nhiệm của ta……”
“Ta chỉ biết ta sẽ không tự sát!” Ta nhịn không được cắt lời hắn. Cho dù cơ thể có như vậy không chịu nổi, ta cũng không bao giờ nổi lên ý niệm tự sát trong đầu. Từ nhỏ cha mẹ đã nói cho ta biết, ta chỉ là sinh bệnh, cho nên không thể trước mặt người khác thượng WC, không thể trước mặt người khác bại lộ thân thể, cho dù sau này khi trưởng thành ta hiểu được nguyên nhân không chỉ đơn giản là sinh bệnh như vậy, nhưng không phải còn có cơ hội thay đổi sao?
Cho nên ta kiên nhẫn chờ đợi, chờ cơ hội được phẫu thuật!
“Đúng vậy! Ngươi sẽ không tự sát! Là ta không tốt!” Người nọ tiếp tục nói.
“Ngươi rốt cuộc là ai a? Tại sao lại nói là vì ngươi ta mới……” Ta gãi gãi đầu.
Hắn cuối cùng cũng chịu nói thân phận của hắn, “Ta là Lâm Nam, bởi vì ngươi cùng ta tranh chấp, cho nên mới trở nên như vậy……”
“Nga! Lâm Nam a, nam nào? Cùng Lâm Nam có quan hệ gì a?” Ta tiếp tục hỏi.
Hắn giật mình, tựa như đang tự hỏi phải giải thích với ta như thế nào, ta bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi, ngươi không phải là Lâm Nam đệ đệ mà ta biết đấy chứ!” Trời ạ, nếu không hắn nói với ta rằng ta đã ba mươi ba tuổi, ta tại sao lại không nghĩ đến thiếu niên phấn nộn tuấn tú lại mang theo vài phần ngang ngạnh kia chứ.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, đối ta lộ ra nụ cười. Trời ạ, quả nhiên là.
Được rồi, nếu như trí nhớ hơn mười năm của đều biến mất, đây cũng không tính là kỳ quái.
Ta đang cố bình tĩnh trước sự thật đầy chấn động này, cửa bỗng bị đẩy ra. Một nam nhân sắc mặt không tốt nhưng khí chất bất phàm bước đến, môi y khẽ mấp máy khi nhìn ta, bộ dáng dường như rất kích động, người đứng phía sau y vội vàng đỡ y lấy, lại bị y đẩy ra.
“Ta nghe nói ngươi đã tỉnh. Thật là, vốn đã dặn nếu ngươi tỉnh thì phải lập tức báo cho ta biết, bọn họ lại lâu như vậy mới nói!” Y vừa oán giận vừa đi tới.
Thanh âm của y ta nhớ rõ, chính là người vốn có bệnh mà vẫn hay đến thăm ta, kết quả bị người khác khuyên nhủ mãi.
Nhưng y là ai a. Ta nhìn Lâm Nam cầu cứu, ở nơi này người biết rõ nhất là hắn.
“Đây là ca ca ta, Lâm Hạo!” Lâm Nam nói.
Lâm Hạo chớp mắt, nhưng không nói gì thêm.
Khó trách ta không biết được, trong trí nhớ của ta, ta cùng y chỉ mới gặp mặt một lần. Đương nhiên, hiện tại xem ra, y vẫn đến thăm ta, chỉ sợ quan hệ cũng không phải đơn giản như vậy. Hơn nữa thân thể y khá kém, tuy rằng tinh thần không tệ, nhưng sắc mặt so với ta còn tệ hơn.
“Lâm tiên sinh, ngươi có thể an tâm trở về dùng dược!” Người ở phía sau y nói.
Lâm Hạo hướng hắn trừng mắt, “Cút ngay!”
Về phương diện cá tính, y trái lại không hề thay đổi.
“Chí Hòa, nói bảo ngươi nổ súng vốn chỉ là ta kích ngươi thôi. Ta biết khi đó bản thân bị thương rất nặng, hơn nữa lại không còn khả năng phản kháng cho nên mới nghĩ kéo ngươi chết cùng. Sau lại biết ngươi thực sự nổ súng, ta liền quyết định từ bỏ trị liệu, nhưng ngươi lại không chết. Cám ơn trời đất, cho nên ta vẫn chờ ngươi tỉnh…… Cơ thể ta lại không cho phép mỗi ngày đều đến nơi này……” Lâm Hạo nói.
Cho dù y có nói nhiều thế nào đi chăng nữa ta nghe cũng không hiểu a, nhưng tựa hồ trí nhớ của cùng y có quan hệ với nhau.
Hoàn đệ nhất bách tam thập nhị chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Ngay cả việc hắn là ai ta còn không biết huống chi là quan hệ, nhưng nhìn vẻ mặt hắn buồn rầu, ta cố đè nén bất an cùng bàng hoàng xuống, lẳng lặng chờ hắn tiếp tục nói.
“Quan hệ giữa chúng ta rất thân mật!” Hắn hiện lên vẻ tươi cười, sau đó nói: “Ngươi bị thương kỳ thật là trách nhiệm của ta……”
“Ta chỉ biết ta sẽ không tự sát!” Ta nhịn không được cắt lời hắn. Cho dù cơ thể có như vậy không chịu nổi, ta cũng không bao giờ nổi lên ý niệm tự sát trong đầu. Từ nhỏ cha mẹ đã nói cho ta biết, ta chỉ là sinh bệnh, cho nên không thể trước mặt người khác thượng WC, không thể trước mặt người khác bại lộ thân thể, cho dù sau này khi trưởng thành ta hiểu được nguyên nhân không chỉ đơn giản là sinh bệnh như vậy, nhưng không phải còn có cơ hội thay đổi sao?
Cho nên ta kiên nhẫn chờ đợi, chờ cơ hội được phẫu thuật!
“Đúng vậy! Ngươi sẽ không tự sát! Là ta không tốt!” Người nọ tiếp tục nói.
“Ngươi rốt cuộc là ai a? Tại sao lại nói là vì ngươi ta mới……” Ta gãi gãi đầu.
Hắn cuối cùng cũng chịu nói thân phận của hắn, “Ta là Lâm Nam, bởi vì ngươi cùng ta tranh chấp, cho nên mới trở nên như vậy……”
“Nga! Lâm Nam a, nam nào? Cùng Lâm Nam có quan hệ gì a?” Ta tiếp tục hỏi.
Hắn giật mình, tựa như đang tự hỏi phải giải thích với ta như thế nào, ta bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi, ngươi không phải là Lâm Nam đệ đệ mà ta biết đấy chứ!” Trời ạ, nếu không hắn nói với ta rằng ta đã ba mươi ba tuổi, ta tại sao lại không nghĩ đến thiếu niên phấn nộn tuấn tú lại mang theo vài phần ngang ngạnh kia chứ.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, đối ta lộ ra nụ cười. Trời ạ, quả nhiên là.
Được rồi, nếu như trí nhớ hơn mười năm của đều biến mất, đây cũng không tính là kỳ quái.
Ta đang cố bình tĩnh trước sự thật đầy chấn động này, cửa bỗng bị đẩy ra. Một nam nhân sắc mặt không tốt nhưng khí chất bất phàm bước đến, môi y khẽ mấp máy khi nhìn ta, bộ dáng dường như rất kích động, người đứng phía sau y vội vàng đỡ y lấy, lại bị y đẩy ra.
“Ta nghe nói ngươi đã tỉnh. Thật là, vốn đã dặn nếu ngươi tỉnh thì phải lập tức báo cho ta biết, bọn họ lại lâu như vậy mới nói!” Y vừa oán giận vừa đi tới.
Thanh âm của y ta nhớ rõ, chính là người vốn có bệnh mà vẫn hay đến thăm ta, kết quả bị người khác khuyên nhủ mãi.
Nhưng y là ai a. Ta nhìn Lâm Nam cầu cứu, ở nơi này người biết rõ nhất là hắn.
“Đây là ca ca ta, Lâm Hạo!” Lâm Nam nói.
Lâm Hạo chớp mắt, nhưng không nói gì thêm.
Khó trách ta không biết được, trong trí nhớ của ta, ta cùng y chỉ mới gặp mặt một lần. Đương nhiên, hiện tại xem ra, y vẫn đến thăm ta, chỉ sợ quan hệ cũng không phải đơn giản như vậy. Hơn nữa thân thể y khá kém, tuy rằng tinh thần không tệ, nhưng sắc mặt so với ta còn tệ hơn.
“Lâm tiên sinh, ngươi có thể an tâm trở về dùng dược!” Người ở phía sau y nói.
Lâm Hạo hướng hắn trừng mắt, “Cút ngay!”
Về phương diện cá tính, y trái lại không hề thay đổi.
“Chí Hòa, nói bảo ngươi nổ súng vốn chỉ là ta kích ngươi thôi. Ta biết khi đó bản thân bị thương rất nặng, hơn nữa lại không còn khả năng phản kháng cho nên mới nghĩ kéo ngươi chết cùng. Sau lại biết ngươi thực sự nổ súng, ta liền quyết định từ bỏ trị liệu, nhưng ngươi lại không chết. Cám ơn trời đất, cho nên ta vẫn chờ ngươi tỉnh…… Cơ thể ta lại không cho phép mỗi ngày đều đến nơi này……” Lâm Hạo nói.
Cho dù y có nói nhiều thế nào đi chăng nữa ta nghe cũng không hiểu a, nhưng tựa hồ trí nhớ của cùng y có quan hệ với nhau.
Hoàn đệ nhất bách tam thập nhị chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Tác giả :
Điển Y