Mê Thất Tùng Lâm
Chương 52
Tiểu Đản mất tích
Trong đêm đen, gió lạnh không ngừng gào thét, lá khô bay tán loạn, không khí lạnh ngưng kết một tầng sương mỏng trên mặt đất, dưới ánh trăng mờ ảo càng trở nên rét lạnh.
Trên đỉnh núi cao cao, giữa những hòn đá to nhỏ gập ghềnh, có một ấu thú nhỏ đang run rẩy bò.
Tiểu Đản híp mắt lại, đón gió lạnh, cố di động tứ chi, muốn tìm một góc có thể giúp nó né tránh gió lạnh.
Móng vuốt nó cong cong cố bám vào một góc đá, phần bụng lạnh lẽo ghé vào trên mặt đá, trước mặt nó lại xuất hiện một hòn đá to hơn.
Đôi mắt một bên đen một bên vàng của tiểu Đản hiện lên chút mỏi mệt, nó run run đôi môi, phát ra một tiếng kêu mỏng manh, gió lạnh đang mang đi hết nhiệt độ không nhiều lắm trên người nó.
( ;A; khổ thân em quá…. A a a, ghét tên Duy Tạp Tư máu lạnh!!!!!)
Thú trảo cứng rắn cào ra mấy vết sước trắng nhỏ trên mặt đá, tiểu Đản nhảy vọt lên hòn đá to trước mắt, nhưng lúc này, hòn đá dưới chân nó lại lung lay một chút.
Tiếng rắc thanh thuý vang lên trong đêm đen yên tĩnh, hòn đá dưới chân tiểu Đản vỡ vụn, hoàn toàn không có kinh nghiệm leo núi, tiểu Đản bất ngờ không kịp phản ứng, chỉ có thể lăn theo hòn đá vụn xuống dưới chân núi.
Vảy bạc rất nhanh mọc ra bao kín lấy toàn bộ cơ thể của tiểu Đản, nó cúi gập người lại, tứ chi che ở trước người, theo bản năng bảo vệ hai bộ phận quan trọng nhất của cơ thể là đầu và bụng.
Một vật thể xanh lam đột nhiên xuất hiện, vòng quanh bụng của tiểu Đản. Là một đầu đuôi thô to. Tiểu Đản đang hoảng sợ vô cùng, vì vậy nó vươn móng vuốt nhỏ bé, bám chặt vào chiếc đuôi xanh am đang quấn quanh người mình này.
Trong không khí đột nhiên vang lên âm thanh rất từ tính, là tiếng cười của một dị thú trưởng thảnh.
Tiểu đản mở đôi mắt xinh đẹp có hai sắc màu của mình ra, khẩn trương nhìn về phía phát ra âm thanh.
Có lẽ vì Duy Tạp Tư đã để lại trong đầu tiểu Đản một ấn tượng quá thô bạo, cho nên khi nhìn thấy người cứu mình là một dị thú vô cùng cao to, tiểu Đản theo bản năng nơm nớp lo sợ.
Khải Địch Nhĩ có vẻ bị đôi mắt ngập nước đáng thương của tiểu Đản chọc cười, y ngồi xổm ở cạnh vách đá, khoé môi cong lên, thản nhiên nở nụ cười.
Sau khi đặt ấu thú nhỏ này lên mặt đá bằng phẳng, Khải Địch Nhĩ cúi thấp người, chậm rãi bắt đầu nghiên cứu ấu thú nhỏ hỗn huyết khiến y thấy hứng thú này.
Đầu đuôi nhỏ dài của y thỉnh thoảng lại trêu đùa ấu thú nhỏ kia một chút. Từ lần trước khi Ôn Phong sinh dị thú này ra, đây là lần thứ hai Khải Địch Nhĩ nhìn thấy ấu thú kỳ lạ này.
Ấu thú này, hoàn toàn khác so với những ấu thú bình thường, từ thời gian nó được sinh ra, cho đến đôi mắt có hai màu này.
Bình thường, khi dị thú lợi dụng giống loài khác đến sinh sản hậu đại cho mình, ấu thú nhỏ sinh ra đều giống hệt cha mình. Thế nhưng ấu thú này, không chỉ có một nửa màu sắc của mắt giống Duy Tạp Tư, mà ngay cả kỹ năng cũng quá chênh lệch, chẳng lẽ là do đã dung nhập thêm một nửa đặc điểm cơ thể của sinh vật kia?
Khải Địch Nhĩ vẫn biết với các loài sinh vật khác, đứa con hầu hết đều thừa kế đặc điểm của cả cha lẫn mẹ, nhưng chưa từng nghĩ tới tình huống như vậy sẽ xảy ra trên chủng tộc của y.
Có lẽ đây là một cơ hội, giúp tộc của y có thể thay đổi phương thức sinh sản.
Đây chỉ đơn thuần là trực giác, nhưng chỉ cần như thế cũng đủ để Khải Địch Nhĩ không buông tha cho suy đoán của mình. Ánh mắt màu xanh lam thâm thuý của hắn càng trở nên sáng hơn nữa, nhìn thẳng về phía ấu thú nhỏ gầy yếu trước mắt.
Tiểu Đản có thể sâu sắc cảm nhận được nguy hiểm xung quanh mình, vì thế chiếc đuôi nhỏ dựng thẳng lên, nhảy dựng khỏi mặt đá bằng phẳng, quyết định bỏ chạy.
Nó vô cùng vất vả mới chạy được ra xa một chút, lại bị Khải Địch Nhĩ vung đuôi một cái, túm ngược trở lại.
Tiểu Đản cố gắng giãy dụa, móng vuốt nho nhỏ không ngừng cào lên lớp vảy xanh lam, nó còn cố sức mà vung cái đuôi dài nhỏ của mình lên nữa.
Sự phản kháng yếu ớt của ấu thú nhỏ hoàn toàn bị Khải Địch Nhĩ coi thường, y mạnh mẽ leo lên đỉnh núi, chạy xuyên qua những nhà đá to lớn xung quanh, cuối cùng đi vào trong nhà đá của mình.
Sau khi bị túm vào trong nhà đá lạ này, thân hình nho nhỏ của tiểu Đản kích động chạy vòng quanh tìm cách chạy trốn, khi nó phát hiện nó không đủ sức để đẩy ra cánh cửa đá duy nhất kia, tiểu Đản cũng đã bình tĩnh trở lại.
Thân thể nó mỏi mệt, lắc lắc hai chân nhỏ, tiểu Đản tự động tìm một mảnh da thú mềm mại, ghé vào bên trên bất động.
Khải Địch Nhĩ nguyên bản đang đứng im ở một bên quan sát ấu thú nhỏ, cuối cùng cũng cử động. Y đi đến một góc nhà, nơi đó có thức ăn dư thừa mà y săn bắt được.
Thân thể nho nhỏ của tiểu Đản vẫn không hề nhúc nhích, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào đồng tộc cao lớn kia.
Khải Địch Nhĩ xé mở thân thể con mồi, làm múi máu tươi tràn ngập trong động đá, sau đấy y quay lại, trong tay còn cầm theo một cái xương đùi to.
Y ngồi khoanh chân dưới đất, đưa chiếc xương đùi này đến trước mặt ấu thú.
Tiểu Đản vô ý thức đong đưa chiếc đuôi, xoay đầu ra chỗ khác, trong mắt không giấu nổi chán ghét coi thường. Tên tộc nhân cao to này so với cha hắn còn xấu xa hơn, dám đưa xương cốt cho hắn ăn.
“Không cắn được nó sao?” Khải Địch Nhĩ dùng ngôn ngữ của dị thú nói.
Duy Tạp Tư rất ít khi trao đổi cùng đứa con nhà mình, cho nên với câu hỏi của Khải Địch Nhĩ, tiểu Đản cái hiểu cái không.
Thấy ấu thú nhỏ vẫn như trước nằm bẹp trên mặt đất không chú ý tới mình, Khải Địch Nhĩ chủ động vươn thú trảo, dễ dàng bóp vỡ nát mảnh xương đùi kia.
Có ánh sáng lạnh đánh úp lại, tiểu Đản vội vàng hoạt động tứ chi, lui về phía sau.
Đôi mắt một đen một vàng của nó mở to, nhìn thẳng vào mảnh xương trắng được đưa đến trước mặt mình này. Bên trong xương không ngờ còn có thứ mềm mại màu sắc đỏ rực, còn có mùi kỳ lạ bay đến.
Tiểu Đản hít hít mũi, ngạc nhiên phát hiện nó vô cùng thích hương vị này, có vẻ là một mỹ vị.
Nước bọt nhanh chóng tiết ra đầy miệng, nó thử vươn chiếc lưỡi nhỏ liếm một chút, sau đó mắt thú liền toả sáng. Quả nhiên rất ngon!
Loáng thoáng đáp ứng nhu cầu bức thiết của cơ thể, tiểu Đản xông đến, tham lam liếm láp chỗ nước cốt tuỷ cùng máu tươi trong xương.
Khải Địch Nhĩ ngồi ngay ngắn ở một bên, trong mắt hiện lên sự vừa lòng. Trong xương cốt có nước ẩn chứa rất nhiều năng lượng, chắc chắn sẽ rất tốt đối với cơ thể nhỏ bé của ấu thú.
Cốt tuỷ trong xương bình thường cũng không có nhiều, cho nên dị thú bình thường sẽ không ăn nó, cũng không cần thiết phải đi ăn nó. Tự bản thân dị thú đã có sức mạnh thân thể rất lớn. Nhưng dị thú nhỏ này không giống vậy.
Thừa dịp tiểu Đản đang cắm đầu ăn, Khải Địch Nhĩ nhẹ nhàng vươn đuôi chạm lên bờ lưng nho nhỏ đang run lên của nó.
Sau khi liếm hết nước tuỷ trong hơn mười cái xương, tiểu Đản rốt cuộc cũng thoả mãn nằm bẹp lên thảm lông, đôi mắt lười biếng nheo lại, thậm chí ngay cả cái đuôi của Khải Địch Nhĩ đụng chạm vào người nó, nó cũng xem nhẹ.
Có thể tự mình làm cho ấu thú nhỏ này ăn no, điều này làm cho Khải Địch Nhĩ cảm thấy rất thoả mãn, trước mắt Khải Địch Nhĩ cũng chưa thể có được đứa con của chính mình, nhưng y thấy cảm giác nuôi con này cũng không tệ.
Sau khi xử lý qua loa chỗ xương kia, nhà đá kín mít ngăn cách hoàn toàn với không khí bên ngoài, im lặng vô cùng, chỉ vang lên hai tiếng hít thở một lớn một nhỏ.
Trong một thạch động bên dưới đỉnh núi bằng phẳng, khi tia sáng mặt trời đầu tiên bắn vào bên trong, Duy Tạp Tư đã tỉnh dậy. Đôi mắt thú màu vàng mở ra mang theo chút mơ hồ chưa tỉnh hẳn.
Sau đấy, khoé môi nở nang cong lên một chút, nhợt nhạt cười, Duy Tạp Tư nhìn chăm chú vào sinh vật trong lòng mình, trong mắt tràn ngập thứ tình cảm dịu dàng đến mức khó có thể tin được.
Trời sinh ra dị thú là một loài vừa mạnh lại có ý thức độc chiếm về lãnh thổ rất cao, có sự tồn tại của ấu thú bên người, hơi thở của nó xen lẫn vào làm cho Duy Tạp Tư cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà ấu thú của hắn lại quá yếu ớt, không thể tự mình sinh tồn ở bên ngoài được.
Hiện tại cũng đợi được đến khi ấu thú đã trưởng thành hơn một chút, Duy Tạp Tư liền vội vàng khẩn cấp đuổi nó ra khỏi động đá, cuối cùng hắn cũng có được một giấc ngủ thả lỏng.
( ;”””; bá đạo khốn khiếp… khổ thân em cưng của mình….)
Ôn Phong vẫn còn ngủ rất say, hai bờ môi mềm khẽ mở, màu hồng nhạt trơn bóng mê người, phun ra hơi thở ấm áp.
Móng vuốt sắc bén của hắn cẩn thận đẩy lớp da thú trước ngực của anh ra, lộ ra cả mảng ngực trắng nõn bằng phẳng, sau đó cái đầu thú xù xông tới, Duy Tạp Tư vươn lưỡi dài ướt át liếm qua mỗi tấc da thịt trước ngực Ôn Phong, ngoan cố muốn xoá đi tất cả mùi của ấu thú để lại trên người anh.
Cảm giác là lạ truyền đến, cổ họng Ôn Phong phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ mơ hồ, sau đấy anh mở đôi mắt đen mông lung ra, mơ mơ màng màng nhìn về phía vật thể to lớn lông xù vàng vàng đang bận rộn trước ngực mình.
“Ngươi làm gì vậy?”
Anh nâng tay phải, luồn vào trong lớp lông vàng nhạt, sau đó túm lấy chúng, muốn kéo cái đầu của Duy Tạp Tư ra khỏi người mình.
Nhưng cái đầu to kia không chút sứt mẻ, lưỡi dài vẫn tiếp tục chạy trên da thịt Ôn Phong, đầu lưỡi phân nhánh chạm vào đầu nhũ nho nhỏ bên ngực trái của anh.
Từ đầu nhũ mẫn cảm nháy mắt truyền đến cảm giác điện giật tê dại, cơ thể Ôn Phong run lên một cái, miệng phát ra tiếng kêu rên khàn khàn.
Sáng sớm, dục vọng của con người rất dễ dàng bị khiêu khích đứng lên, hai má Ôn Phong đỏ ửng, nhiệt khí không ngừng quay cuồng ở bụng dưới.
Anh cố cắn chặt hai răng, ngăn bản thân không phát ra tiếng rên rỉ nữa, sau đó lại cố gắng dùng sức lôi kéo lông trên đầu của Duy Tạp Tư.
“Mới sáng sớm ngươi muốn làm gì vậy hả? Mau lui ra!”
Trên làn da ngực ướt át có từng đợt cảm giác điện giật truyền đến, làm da thịt trở nên nóng bóng, còn có thể cảm nhận một cách rõ ràng hơi thở tràn ngập thú tính nóng bỏng của Duy Tạp Tư.
Đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào đám lông xù kia, đặt cả hai tay lên trên, Ôn Phong thẹn quá thành giận hét to. “Ngươi a, mau lui ra cho ta!!”
Khuôn mặt Ôn Phong đã đỏ bừng, hai bàn tay dùng sức lôi kéo lớp lông trên đỉnh đầu Duy Tạp Tư, dường như muốn lột cả da đầu hắn xuống vậy.
Trong động đá không lớn lắm, thanh âm liếm láp *** mỹ vang lên, Ôn Phong không thể đẩy Duy Tạp Tư ra, hai cánh tay buông lỏng đưa len che đôi mắt đã phiếm hồng đầy nước mắt sinh lý của mình, phân thân bên dưới của anh có xu hướng cứng rắn.
Đầu Ôn Phong mơ mơ hồ hồ, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, anh bỏ vội cáng tay ra khỏi mắt, đôi mắt đen lo lắng tìm kiếm xung quanh.
“Duy Tạp Tư, tiểu Đản đầu? Con của chúng ta đi đâu rồi?”
Trong đêm đen, gió lạnh không ngừng gào thét, lá khô bay tán loạn, không khí lạnh ngưng kết một tầng sương mỏng trên mặt đất, dưới ánh trăng mờ ảo càng trở nên rét lạnh.
Trên đỉnh núi cao cao, giữa những hòn đá to nhỏ gập ghềnh, có một ấu thú nhỏ đang run rẩy bò.
Tiểu Đản híp mắt lại, đón gió lạnh, cố di động tứ chi, muốn tìm một góc có thể giúp nó né tránh gió lạnh.
Móng vuốt nó cong cong cố bám vào một góc đá, phần bụng lạnh lẽo ghé vào trên mặt đá, trước mặt nó lại xuất hiện một hòn đá to hơn.
Đôi mắt một bên đen một bên vàng của tiểu Đản hiện lên chút mỏi mệt, nó run run đôi môi, phát ra một tiếng kêu mỏng manh, gió lạnh đang mang đi hết nhiệt độ không nhiều lắm trên người nó.
( ;A; khổ thân em quá…. A a a, ghét tên Duy Tạp Tư máu lạnh!!!!!)
Thú trảo cứng rắn cào ra mấy vết sước trắng nhỏ trên mặt đá, tiểu Đản nhảy vọt lên hòn đá to trước mắt, nhưng lúc này, hòn đá dưới chân nó lại lung lay một chút.
Tiếng rắc thanh thuý vang lên trong đêm đen yên tĩnh, hòn đá dưới chân tiểu Đản vỡ vụn, hoàn toàn không có kinh nghiệm leo núi, tiểu Đản bất ngờ không kịp phản ứng, chỉ có thể lăn theo hòn đá vụn xuống dưới chân núi.
Vảy bạc rất nhanh mọc ra bao kín lấy toàn bộ cơ thể của tiểu Đản, nó cúi gập người lại, tứ chi che ở trước người, theo bản năng bảo vệ hai bộ phận quan trọng nhất của cơ thể là đầu và bụng.
Một vật thể xanh lam đột nhiên xuất hiện, vòng quanh bụng của tiểu Đản. Là một đầu đuôi thô to. Tiểu Đản đang hoảng sợ vô cùng, vì vậy nó vươn móng vuốt nhỏ bé, bám chặt vào chiếc đuôi xanh am đang quấn quanh người mình này.
Trong không khí đột nhiên vang lên âm thanh rất từ tính, là tiếng cười của một dị thú trưởng thảnh.
Tiểu đản mở đôi mắt xinh đẹp có hai sắc màu của mình ra, khẩn trương nhìn về phía phát ra âm thanh.
Có lẽ vì Duy Tạp Tư đã để lại trong đầu tiểu Đản một ấn tượng quá thô bạo, cho nên khi nhìn thấy người cứu mình là một dị thú vô cùng cao to, tiểu Đản theo bản năng nơm nớp lo sợ.
Khải Địch Nhĩ có vẻ bị đôi mắt ngập nước đáng thương của tiểu Đản chọc cười, y ngồi xổm ở cạnh vách đá, khoé môi cong lên, thản nhiên nở nụ cười.
Sau khi đặt ấu thú nhỏ này lên mặt đá bằng phẳng, Khải Địch Nhĩ cúi thấp người, chậm rãi bắt đầu nghiên cứu ấu thú nhỏ hỗn huyết khiến y thấy hứng thú này.
Đầu đuôi nhỏ dài của y thỉnh thoảng lại trêu đùa ấu thú nhỏ kia một chút. Từ lần trước khi Ôn Phong sinh dị thú này ra, đây là lần thứ hai Khải Địch Nhĩ nhìn thấy ấu thú kỳ lạ này.
Ấu thú này, hoàn toàn khác so với những ấu thú bình thường, từ thời gian nó được sinh ra, cho đến đôi mắt có hai màu này.
Bình thường, khi dị thú lợi dụng giống loài khác đến sinh sản hậu đại cho mình, ấu thú nhỏ sinh ra đều giống hệt cha mình. Thế nhưng ấu thú này, không chỉ có một nửa màu sắc của mắt giống Duy Tạp Tư, mà ngay cả kỹ năng cũng quá chênh lệch, chẳng lẽ là do đã dung nhập thêm một nửa đặc điểm cơ thể của sinh vật kia?
Khải Địch Nhĩ vẫn biết với các loài sinh vật khác, đứa con hầu hết đều thừa kế đặc điểm của cả cha lẫn mẹ, nhưng chưa từng nghĩ tới tình huống như vậy sẽ xảy ra trên chủng tộc của y.
Có lẽ đây là một cơ hội, giúp tộc của y có thể thay đổi phương thức sinh sản.
Đây chỉ đơn thuần là trực giác, nhưng chỉ cần như thế cũng đủ để Khải Địch Nhĩ không buông tha cho suy đoán của mình. Ánh mắt màu xanh lam thâm thuý của hắn càng trở nên sáng hơn nữa, nhìn thẳng về phía ấu thú nhỏ gầy yếu trước mắt.
Tiểu Đản có thể sâu sắc cảm nhận được nguy hiểm xung quanh mình, vì thế chiếc đuôi nhỏ dựng thẳng lên, nhảy dựng khỏi mặt đá bằng phẳng, quyết định bỏ chạy.
Nó vô cùng vất vả mới chạy được ra xa một chút, lại bị Khải Địch Nhĩ vung đuôi một cái, túm ngược trở lại.
Tiểu Đản cố gắng giãy dụa, móng vuốt nho nhỏ không ngừng cào lên lớp vảy xanh lam, nó còn cố sức mà vung cái đuôi dài nhỏ của mình lên nữa.
Sự phản kháng yếu ớt của ấu thú nhỏ hoàn toàn bị Khải Địch Nhĩ coi thường, y mạnh mẽ leo lên đỉnh núi, chạy xuyên qua những nhà đá to lớn xung quanh, cuối cùng đi vào trong nhà đá của mình.
Sau khi bị túm vào trong nhà đá lạ này, thân hình nho nhỏ của tiểu Đản kích động chạy vòng quanh tìm cách chạy trốn, khi nó phát hiện nó không đủ sức để đẩy ra cánh cửa đá duy nhất kia, tiểu Đản cũng đã bình tĩnh trở lại.
Thân thể nó mỏi mệt, lắc lắc hai chân nhỏ, tiểu Đản tự động tìm một mảnh da thú mềm mại, ghé vào bên trên bất động.
Khải Địch Nhĩ nguyên bản đang đứng im ở một bên quan sát ấu thú nhỏ, cuối cùng cũng cử động. Y đi đến một góc nhà, nơi đó có thức ăn dư thừa mà y săn bắt được.
Thân thể nho nhỏ của tiểu Đản vẫn không hề nhúc nhích, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào đồng tộc cao lớn kia.
Khải Địch Nhĩ xé mở thân thể con mồi, làm múi máu tươi tràn ngập trong động đá, sau đấy y quay lại, trong tay còn cầm theo một cái xương đùi to.
Y ngồi khoanh chân dưới đất, đưa chiếc xương đùi này đến trước mặt ấu thú.
Tiểu Đản vô ý thức đong đưa chiếc đuôi, xoay đầu ra chỗ khác, trong mắt không giấu nổi chán ghét coi thường. Tên tộc nhân cao to này so với cha hắn còn xấu xa hơn, dám đưa xương cốt cho hắn ăn.
“Không cắn được nó sao?” Khải Địch Nhĩ dùng ngôn ngữ của dị thú nói.
Duy Tạp Tư rất ít khi trao đổi cùng đứa con nhà mình, cho nên với câu hỏi của Khải Địch Nhĩ, tiểu Đản cái hiểu cái không.
Thấy ấu thú nhỏ vẫn như trước nằm bẹp trên mặt đất không chú ý tới mình, Khải Địch Nhĩ chủ động vươn thú trảo, dễ dàng bóp vỡ nát mảnh xương đùi kia.
Có ánh sáng lạnh đánh úp lại, tiểu Đản vội vàng hoạt động tứ chi, lui về phía sau.
Đôi mắt một đen một vàng của nó mở to, nhìn thẳng vào mảnh xương trắng được đưa đến trước mặt mình này. Bên trong xương không ngờ còn có thứ mềm mại màu sắc đỏ rực, còn có mùi kỳ lạ bay đến.
Tiểu Đản hít hít mũi, ngạc nhiên phát hiện nó vô cùng thích hương vị này, có vẻ là một mỹ vị.
Nước bọt nhanh chóng tiết ra đầy miệng, nó thử vươn chiếc lưỡi nhỏ liếm một chút, sau đó mắt thú liền toả sáng. Quả nhiên rất ngon!
Loáng thoáng đáp ứng nhu cầu bức thiết của cơ thể, tiểu Đản xông đến, tham lam liếm láp chỗ nước cốt tuỷ cùng máu tươi trong xương.
Khải Địch Nhĩ ngồi ngay ngắn ở một bên, trong mắt hiện lên sự vừa lòng. Trong xương cốt có nước ẩn chứa rất nhiều năng lượng, chắc chắn sẽ rất tốt đối với cơ thể nhỏ bé của ấu thú.
Cốt tuỷ trong xương bình thường cũng không có nhiều, cho nên dị thú bình thường sẽ không ăn nó, cũng không cần thiết phải đi ăn nó. Tự bản thân dị thú đã có sức mạnh thân thể rất lớn. Nhưng dị thú nhỏ này không giống vậy.
Thừa dịp tiểu Đản đang cắm đầu ăn, Khải Địch Nhĩ nhẹ nhàng vươn đuôi chạm lên bờ lưng nho nhỏ đang run lên của nó.
Sau khi liếm hết nước tuỷ trong hơn mười cái xương, tiểu Đản rốt cuộc cũng thoả mãn nằm bẹp lên thảm lông, đôi mắt lười biếng nheo lại, thậm chí ngay cả cái đuôi của Khải Địch Nhĩ đụng chạm vào người nó, nó cũng xem nhẹ.
Có thể tự mình làm cho ấu thú nhỏ này ăn no, điều này làm cho Khải Địch Nhĩ cảm thấy rất thoả mãn, trước mắt Khải Địch Nhĩ cũng chưa thể có được đứa con của chính mình, nhưng y thấy cảm giác nuôi con này cũng không tệ.
Sau khi xử lý qua loa chỗ xương kia, nhà đá kín mít ngăn cách hoàn toàn với không khí bên ngoài, im lặng vô cùng, chỉ vang lên hai tiếng hít thở một lớn một nhỏ.
Trong một thạch động bên dưới đỉnh núi bằng phẳng, khi tia sáng mặt trời đầu tiên bắn vào bên trong, Duy Tạp Tư đã tỉnh dậy. Đôi mắt thú màu vàng mở ra mang theo chút mơ hồ chưa tỉnh hẳn.
Sau đấy, khoé môi nở nang cong lên một chút, nhợt nhạt cười, Duy Tạp Tư nhìn chăm chú vào sinh vật trong lòng mình, trong mắt tràn ngập thứ tình cảm dịu dàng đến mức khó có thể tin được.
Trời sinh ra dị thú là một loài vừa mạnh lại có ý thức độc chiếm về lãnh thổ rất cao, có sự tồn tại của ấu thú bên người, hơi thở của nó xen lẫn vào làm cho Duy Tạp Tư cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà ấu thú của hắn lại quá yếu ớt, không thể tự mình sinh tồn ở bên ngoài được.
Hiện tại cũng đợi được đến khi ấu thú đã trưởng thành hơn một chút, Duy Tạp Tư liền vội vàng khẩn cấp đuổi nó ra khỏi động đá, cuối cùng hắn cũng có được một giấc ngủ thả lỏng.
( ;”””; bá đạo khốn khiếp… khổ thân em cưng của mình….)
Ôn Phong vẫn còn ngủ rất say, hai bờ môi mềm khẽ mở, màu hồng nhạt trơn bóng mê người, phun ra hơi thở ấm áp.
Móng vuốt sắc bén của hắn cẩn thận đẩy lớp da thú trước ngực của anh ra, lộ ra cả mảng ngực trắng nõn bằng phẳng, sau đó cái đầu thú xù xông tới, Duy Tạp Tư vươn lưỡi dài ướt át liếm qua mỗi tấc da thịt trước ngực Ôn Phong, ngoan cố muốn xoá đi tất cả mùi của ấu thú để lại trên người anh.
Cảm giác là lạ truyền đến, cổ họng Ôn Phong phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ mơ hồ, sau đấy anh mở đôi mắt đen mông lung ra, mơ mơ màng màng nhìn về phía vật thể to lớn lông xù vàng vàng đang bận rộn trước ngực mình.
“Ngươi làm gì vậy?”
Anh nâng tay phải, luồn vào trong lớp lông vàng nhạt, sau đó túm lấy chúng, muốn kéo cái đầu của Duy Tạp Tư ra khỏi người mình.
Nhưng cái đầu to kia không chút sứt mẻ, lưỡi dài vẫn tiếp tục chạy trên da thịt Ôn Phong, đầu lưỡi phân nhánh chạm vào đầu nhũ nho nhỏ bên ngực trái của anh.
Từ đầu nhũ mẫn cảm nháy mắt truyền đến cảm giác điện giật tê dại, cơ thể Ôn Phong run lên một cái, miệng phát ra tiếng kêu rên khàn khàn.
Sáng sớm, dục vọng của con người rất dễ dàng bị khiêu khích đứng lên, hai má Ôn Phong đỏ ửng, nhiệt khí không ngừng quay cuồng ở bụng dưới.
Anh cố cắn chặt hai răng, ngăn bản thân không phát ra tiếng rên rỉ nữa, sau đó lại cố gắng dùng sức lôi kéo lông trên đầu của Duy Tạp Tư.
“Mới sáng sớm ngươi muốn làm gì vậy hả? Mau lui ra!”
Trên làn da ngực ướt át có từng đợt cảm giác điện giật truyền đến, làm da thịt trở nên nóng bóng, còn có thể cảm nhận một cách rõ ràng hơi thở tràn ngập thú tính nóng bỏng của Duy Tạp Tư.
Đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào đám lông xù kia, đặt cả hai tay lên trên, Ôn Phong thẹn quá thành giận hét to. “Ngươi a, mau lui ra cho ta!!”
Khuôn mặt Ôn Phong đã đỏ bừng, hai bàn tay dùng sức lôi kéo lớp lông trên đỉnh đầu Duy Tạp Tư, dường như muốn lột cả da đầu hắn xuống vậy.
Trong động đá không lớn lắm, thanh âm liếm láp *** mỹ vang lên, Ôn Phong không thể đẩy Duy Tạp Tư ra, hai cánh tay buông lỏng đưa len che đôi mắt đã phiếm hồng đầy nước mắt sinh lý của mình, phân thân bên dưới của anh có xu hướng cứng rắn.
Đầu Ôn Phong mơ mơ hồ hồ, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, anh bỏ vội cáng tay ra khỏi mắt, đôi mắt đen lo lắng tìm kiếm xung quanh.
“Duy Tạp Tư, tiểu Đản đầu? Con của chúng ta đi đâu rồi?”
Tác giả :
Quất Tử