Mê Thất Tùng Lâm
Chương 43
Uống máu liên tục mấy ngày, cuối cùng Ôn Phong cũng có chút khí lực, muốn xuống giường.
Anh run run, kéo chiếc quần lót đã cũ kĩ hơi dãn của mình lên, sau đó lại choáng váng mà lăn ra giường, hai hàng lông mày của anh nhíu chặt lại, há miệng hít sâu mấy cái, anh lại bắt đầu cố gắng hoạt động cơ thể. Không dám ngồi dậy nữa, anh nằm bẹp trên giường, vươn tay kéo bộ quần áo đặt trên mặt giường lại gần, sau đó vừa nằm vừa cố gắng mặc quần áo lên người.
Bóng đen quen thuộc xuất hiện chặn bớt ánh sáng mặt trời từ bên ngoài vào. Duy Tạp Tư đi đến ngồi xổm xuống, giấu hết những móng vuốt sắc nhọn đi, dùng phần bàn tay mềm giúp Ôn Phong mặc quần áo.
Áo của anh vốn rất vừa người, lúc này lại bị cái bụng to kéo căng lên, tròn ủng, Ôn Phong còn bi phẫn mà phát hiện, bụng của anh đã to đến mức quần cũng không mặc nổi nửa.
Chiếc quần dài trở nên vô dụng, bị Duy Tạp Tư không chút thương sót ném sang một bên. Hắn quay lại, nhìn ngắm cái bụng to của Ôn Phong. Đôi mắt thú vàng lạnh lẽo dí sát vào, Duy Tạp Tư còn nghi hoặc dùng bàn tay mềm nhẹ nhàng xoa nắn một chút. Ôn Phong mới mang thai được bốn tháng, nhưng bụng của anh đã to hơn mức bình thường rất nhiều, điều này làm Duy Tạp Tư thắc mắc. Không biết có phải do thân thể của anh quá gầy yếu nên mới tạo ra cảm giác như vậy hay không…
Duy Tạp Tư cúi thấp đầu, chiếc đầu đầy lông xù cọ cọ lên phần bụng của Ôn Phong, cái tai nhỏ giấu ở bên trong lớp lông cũng áp sát vào mặt da.
Ôn Phong lúc này cảm thấy rất khẩn trương, vì phần thân dưới cùng bụng để lộ ra trong không khí làm anh cảm thấy rất thẹn thùng, hơn nữa lúc này Duy Tạp Tư còn gần sát anh như vậy, làm cho tất cả lực chú ý của anh chỉ tập trung vào hắn.
Tay của hắn rất lạnh, chạm vào da thịt làm Ôn Phong rùng mình một chút, da gà da ốc nổi lên. Khi bộ lông mềm mại ở đầu hắn cọ sát với bụng của anh, anh hơi giật mình cả kinh, không biết hắn định làm gì.
Anh cố chống khuỷu tay, nâng thân trên của mình lên, đôi mắt đen lúc này có vẻ rất to so với khuôn mặt gầy, nhìn chằm chằm vào Duy Tạp Tư. Thấy hắn áp tai vào thành bụng mình, làm da truyền đến cảm giác tê dại nhè nhẹ, Ôn Phong nuốt nước miếng, lo sợ hỏi.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Đang yên đang lành, sao bỗng dưng Duy Tạp Tư lại muốn nghiên cứu bụng của anh? Chẳng lẽ ấu thú trong bụng anh có vấn đề gì? Hay là, nó sắp sinh??
Ôn Phong căng thẳng, cơ thể cũng co cứng lại, hai chân anh co lên kẹp hai bên đầu của Duy Tạp Tư, hai tay anh cũng không chống được bao lâu, anh nhanh chóng đổ nằm ra thảm, đôi mắt cố gắng nhìn xuống dưới, cũng chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng cái bụng cao của mình cùng đầu vàng vàng của Duy Tạp Tư.
Bỗng trên da bụng mẫn cảm của anh truyền đến cảm giác ướt át… Chiếc lưỡi dài của Duy Tạp Tư nhẹ nhàng liếm láp mồ hôi trên bụng của Ôn Phong, đôi mắt màu vàng nheo lại, giống như đang cẩn thận phân tích dịch thể mà hắn liếm được.
Thấy Duy Tạp Tư vẫn quỳ xuống giữa chân mình không hề động đậy, Ôn Phong cũng dần dần bình tĩnh lại, anh nhấc một chân lên đá đá vào bờ vai rộng của hắn.
Cảm giác cơ thể cứng rắn truyền đến từ lòng bàn chân, làm Ôn Phong thấy hâm mộ vô cùng. Ước gì anh cũng có thể cường tráng như hắn. Ít nhất nếu anh có thể mạnh khoẻ như vậy, thì trên tay của Duy Tạp Tư có thể đã ít đi vài cái lỗ máu rồi.
Trên cánh tay cơ bắp của Duy Tạp Tư hiện giờ có mấy miệng vết thương to, thịt đỏ sậm lộ ra trong không khí, thậm chí còn ẩn ẩn nhìn thấy mấy mạch máu mỏng manh.
Mỗi lần tâm tình lo lắng áp lực của Ôn Phong nổi lên, nhìn thấy mấy miệng vết thương có xu hướng càng ngày càng bị mở rộng ra hơn này, anh lại càng cảm thấy lo sợ hơn.
Ôn Phong thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng, thân thể của Duy Tạp Tư đang ngày càng suy yếu. Nhưng bản thân anh lại không thể nào ngăn cản hắn đừng làm như vậy nữa, cũng không thể cự tuyệt nguồn máu đang duy trì sinh mệnh của anh này.
Anh đang từng chút từng chút lấy đi sinh mệnh của Duy Tạp Tư, cũng giống y như dị thú nhỏ trong bụng anh, cũng từng chút từng chút lấy đi sinh mệnh của anh… Ôn Phong chuyển tầm mắt lên thành động trơn nhẵn, không muốn suy nghĩ sâu sa hơn nữa.
“Duy Tạp Tư, ta muốn đi ra ngoài một chút.” Ôn Phong khép hờ hai mắt, cọ má vào tấm thảm lông, nhè nhẹ mở miệng nói nhỏ.
Bàn tay thú to lớn của Duy Tạp Tư cẩn thận kéo cái chân nhỏ đang gác lên vai hắn xuống, sau đó trầm mặc bọc thêm cho Ôn Phong một lớp thảm da thú, rồi mới ôm anh, đi ra khỏi động đá, nhảy lên đỉnh núi.
Đỉnh núi bằng phẳng có gió nhẹ thổi qua, lướt qua khuôn mặt gầy yếu tái nhợt của Ôn Phong, làm cho tóc đen của anh bay lên một chút. Gió thổi đến mang đậm mùi của biển, Ôn Phong nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, sau đó anh mở mắt, hơi đẩy đẩy ngực của Duy Tạp Tư một chút, muốn hắn thả anh xuống đất.
Bàn chân trần của anh dẵm xuống mặt đá thô, nhìn ra xa xa, có chim to đang kêu trên trời, Ôn Phong khoác tấm da thú cồng kềnh, hai chân vô thức mà bước về phía trước mấy bước. Trên bầu trời có ánh nắng ấm áp chiếu xuống, trước mắt anh là một toà nhà đá vững chắc, bờ tường đá hỗn hợp tạp chất, còn dính rất nhiều hạt đá cát nhỏ, phản xạ ánh sáng mặt trời long lanh.
Ôn Phong đã phải ở trong động đá khá lâu, vì vậy lúc này anh cảm thấy hơi hưng phấn. Kéo kéo tấm thảm rộng phủ trên người mình, Ôn Phong ngây ngốc bước chân về phía trước, đi ngang qua những toà nhá đá, trên mặt anh tràn đầy ý cười, Ôn Phong hướng về phía bên kia đỉnh núi, nơi có rừng cây cùng với biển lớn.
Duy Tạp Tư đi ngay sau lưng của Ôn Phong, yên lặng bảo vệ anh.
Sự xuất hiện đột ngột của Ôn Phong cũng khiến cho những dị thú khác chú ý đến, rất nhiều dị thú đang ngồi nhàn nhã phơi nắng trên nóc nhà cúi đầu nhìn ngắm sinh vật suy yếu kia, đôi tai thú giấu trong bộ lông khẽ run run một chút.
Tầm mắt lợi hại của chúng chuyển đến trên người Duy Tạp Tư, có chút khó hiểu, nghi hoặc, chúng không thể hiểu nổi hành vi dung túng công cụ sinh dục của mình của Duy Tạp Tư.
Sinh vật sau khi thụ thai, đáng lẽ ra chỉ được ở trong phòng, chứ không phải là thoải mái đi lại như thế này, quá lãng phí năng lượng.
Có rất nhiều dị thú xoay người, nhảy xuống khỏi nóc nhà đá, hành động lúc này của Duy Tạp Tư có chút khác thường, làm cho những dị thú khác cảm thấy hơi lo lắng.
Sinh vật khi mang thai đều điên cuồng hơn so với lúc bình thường, cho dù sinh vật này có gầy yếu nhỏ bé đến mức nào, thì dị thú vẩn phải cẩn thận đề phòng nó sẽ phản kháng, chạy trốn. Vì chạy trốn chính là bản năng của mỗi một sinh vật sống.
Một đôi mắt lợi hại xuất hiện ở một góc nhà đá, sau đấy có những dị thú khác cũng xuất hiện trên đường, chúng quyết định sẽ làm tẫn trách nhiệm bảo vệ tộc nhân của mình, cho dù nó thậm chí còn chưa được sinh ra.
Duy Tạp Tư nhìn thấy tất cả, chiếc đuôi mạnh mẽ quật với biên độ lớn hơn, như muốn cảnh cáo những dị thú xung quanh không nên dựa vào quá gần. Hắn không hy vọng những dị thú khác cản trở hoạt động của Ôn Phong.
Cố gắng nhấc chân bước đi, kéo theo tấm thảm da nặng trịch, cuối cùng Ôn Phong cũng vượt qua được toà nhà đá cuối cùng, trước mặt anh, không gian dần dần mở rộng, gió lướt qua vô cùng dễ chịu, Ôn Phong thậm chí còn nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, hỗn hợp với tiếng sóng biển ào ào.
Hơi hơi ngẩng đầu lên, mở rộng thảm thú ra một chút, Ôn Phong để gió mát làm khô đi mồ hôi ẩm ướt trên cổ mình. Anh cũng phát hiện ra dị động xung quanh, nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy lo lắng hay sợ hãi, anh không biết những dị thú khác đi theo anh cùng Duy Tạp Tư làm gì, nhưng anh tin tưởng, Duy Tạp Tư nhất định sẽ bảo vệ anh.
Tín nhiệm, ỷ lại vào Duy Tạp Tư, anh có thể có được sự yên ổn, bình tĩnh, thậm chí là cảm giác hạnh phúc thản nhiên xuất hiện trong lòng. Không biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa, nhưng hiện tại, mỗi một ngày qua đi đều rất đáng quý, vì đó là do Duy Tạp Tư dùng máu để đổi lấy. Ôn Phong muốn thật cẩn thận quý trọng mỗi ngày mới, cẩn thận để sử dụng nó, làm nó không trôi đi một cách vô ích. Cho dù ngày kết thúc cuối cùng cũng phải đến, nhưng anh hy vọng giây phút ấy, anh có thể không còn tiếc nuối, bình yên mà nhắm mắt.
Tận đáy lòng, Ôn Phong vẫn có một mong muốn, đấy là mong Duy Tạp Tư sẽ vĩnh viễn nhớ đến anh. Anh không biết dị thú có thể sống được bao lâu, nhưng Ôn Phong vẫn hy vọng hắn có thể luôn luôn nhớ về đoạn thời gian ngắn ngủi hai người ở bên nhau, trong đầu hắn có thể lưu lại chút hình ảnh của anh, chứng minh cho sự tồn tại của anh ở thế giới này.
Ôn Phong đưa tay ra khỏi thảm thú, vươn lên, chạm đến khuôn mặt cương nghị của Duy Tạp Tư, đột nhiên rất muốn sờ bộ lông xù trên đầu hắn, vì vậy anh kiễng chân một chút.
Duy Tạp Tư vẫn luôn chú ý đến Ôn Phong, hiểu anh muốn làm gì, hắn liền vòng tay xuống, nâng mông anh lên.
Ngón tay dài nhỏ của Ôn Phong như nguyện chạm đến được bộ lông xù xù kia, mười ngón tay xuyên vào, nhẹ nhàng cuốn cuốn, vuốt ve, sau đấy quen thuộc tìm được hai cái tai nhỏ tròn tròn mềm mềm kia.
Cái bụng to của anh qua lớp thảm lông tỳ vào ngực của Duy Tạp Tư, Ôn Phong áp sát thân thể của mình về hướng hắn, khuôn mặt anh cũng để sát vào, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt vàng của hắn.
“Ngươi nhất định phải nhớ rõ ta, không được quên.” Ôn Phong thì thào, nói với Duy Tạp Tư.
Chiếc mũi thẳng cùng anh chạm lấy cái mũi cao của Duy Tạp Tư, làm hắn có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ ấm áp phả vào môi, mang theo thứ mùi quen thuộc của Ôn Phong.
Thân hình của Duy Tạp Tư cao sừng sững đứng bên vách núi, đôi mắt to màu vàng của hắn tràn đầy nghi hoặc nhìn sinh vật nhỏ yếu trong vòng tay của mình, tâm tư phức tạp của Ôn Phong Duy Tạp Tư còn chưa thể lý giải được.
Khuôn mặt thú lạnh lùng cương nghị không chút thay đổi, kết hợp với đôi mắt đầy nghi hoặc tò mò, làm Ôn Phong cảm thấy rất thú vị. Anh cong khoé môi, cười phụt ra tiếng.
“Đồ ngu ngốc!”
Ngón tay của Ôn Phong khẽ cong lại, nhéo nhéo hai lỗ tai tròn tròn mềm mềm của Duy Tạp Tư, sau đấy anh chầm chầm đưa môi mềm mại của mình lên, hôn lên đôi môi hơi lạnh của hắn.
Duy Tạp Tư hạ thấp đầu, thoải mái nheo mắt lại, đôi môi nở nang như bị mê hoặc, dần dần mở ra.
Lúc này, một tiếng gầm lớn đột nhiên vang lên, đánh vỡ không khí ấm áp thoải mái giữa hai người.
Một dị thú toàn thân thể bao phủ trong vảy đen tuyền xuất hiện trên đỉnh núi bằng phẳng, đôi mắt thú tối đen như đáy vực sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào Ôn Phong và Duy Tạp Tư, ngực nó hơi chấn động, phát ra tiếng rít gào.
Anh run run, kéo chiếc quần lót đã cũ kĩ hơi dãn của mình lên, sau đó lại choáng váng mà lăn ra giường, hai hàng lông mày của anh nhíu chặt lại, há miệng hít sâu mấy cái, anh lại bắt đầu cố gắng hoạt động cơ thể. Không dám ngồi dậy nữa, anh nằm bẹp trên giường, vươn tay kéo bộ quần áo đặt trên mặt giường lại gần, sau đó vừa nằm vừa cố gắng mặc quần áo lên người.
Bóng đen quen thuộc xuất hiện chặn bớt ánh sáng mặt trời từ bên ngoài vào. Duy Tạp Tư đi đến ngồi xổm xuống, giấu hết những móng vuốt sắc nhọn đi, dùng phần bàn tay mềm giúp Ôn Phong mặc quần áo.
Áo của anh vốn rất vừa người, lúc này lại bị cái bụng to kéo căng lên, tròn ủng, Ôn Phong còn bi phẫn mà phát hiện, bụng của anh đã to đến mức quần cũng không mặc nổi nửa.
Chiếc quần dài trở nên vô dụng, bị Duy Tạp Tư không chút thương sót ném sang một bên. Hắn quay lại, nhìn ngắm cái bụng to của Ôn Phong. Đôi mắt thú vàng lạnh lẽo dí sát vào, Duy Tạp Tư còn nghi hoặc dùng bàn tay mềm nhẹ nhàng xoa nắn một chút. Ôn Phong mới mang thai được bốn tháng, nhưng bụng của anh đã to hơn mức bình thường rất nhiều, điều này làm Duy Tạp Tư thắc mắc. Không biết có phải do thân thể của anh quá gầy yếu nên mới tạo ra cảm giác như vậy hay không…
Duy Tạp Tư cúi thấp đầu, chiếc đầu đầy lông xù cọ cọ lên phần bụng của Ôn Phong, cái tai nhỏ giấu ở bên trong lớp lông cũng áp sát vào mặt da.
Ôn Phong lúc này cảm thấy rất khẩn trương, vì phần thân dưới cùng bụng để lộ ra trong không khí làm anh cảm thấy rất thẹn thùng, hơn nữa lúc này Duy Tạp Tư còn gần sát anh như vậy, làm cho tất cả lực chú ý của anh chỉ tập trung vào hắn.
Tay của hắn rất lạnh, chạm vào da thịt làm Ôn Phong rùng mình một chút, da gà da ốc nổi lên. Khi bộ lông mềm mại ở đầu hắn cọ sát với bụng của anh, anh hơi giật mình cả kinh, không biết hắn định làm gì.
Anh cố chống khuỷu tay, nâng thân trên của mình lên, đôi mắt đen lúc này có vẻ rất to so với khuôn mặt gầy, nhìn chằm chằm vào Duy Tạp Tư. Thấy hắn áp tai vào thành bụng mình, làm da truyền đến cảm giác tê dại nhè nhẹ, Ôn Phong nuốt nước miếng, lo sợ hỏi.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Đang yên đang lành, sao bỗng dưng Duy Tạp Tư lại muốn nghiên cứu bụng của anh? Chẳng lẽ ấu thú trong bụng anh có vấn đề gì? Hay là, nó sắp sinh??
Ôn Phong căng thẳng, cơ thể cũng co cứng lại, hai chân anh co lên kẹp hai bên đầu của Duy Tạp Tư, hai tay anh cũng không chống được bao lâu, anh nhanh chóng đổ nằm ra thảm, đôi mắt cố gắng nhìn xuống dưới, cũng chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng cái bụng cao của mình cùng đầu vàng vàng của Duy Tạp Tư.
Bỗng trên da bụng mẫn cảm của anh truyền đến cảm giác ướt át… Chiếc lưỡi dài của Duy Tạp Tư nhẹ nhàng liếm láp mồ hôi trên bụng của Ôn Phong, đôi mắt màu vàng nheo lại, giống như đang cẩn thận phân tích dịch thể mà hắn liếm được.
Thấy Duy Tạp Tư vẫn quỳ xuống giữa chân mình không hề động đậy, Ôn Phong cũng dần dần bình tĩnh lại, anh nhấc một chân lên đá đá vào bờ vai rộng của hắn.
Cảm giác cơ thể cứng rắn truyền đến từ lòng bàn chân, làm Ôn Phong thấy hâm mộ vô cùng. Ước gì anh cũng có thể cường tráng như hắn. Ít nhất nếu anh có thể mạnh khoẻ như vậy, thì trên tay của Duy Tạp Tư có thể đã ít đi vài cái lỗ máu rồi.
Trên cánh tay cơ bắp của Duy Tạp Tư hiện giờ có mấy miệng vết thương to, thịt đỏ sậm lộ ra trong không khí, thậm chí còn ẩn ẩn nhìn thấy mấy mạch máu mỏng manh.
Mỗi lần tâm tình lo lắng áp lực của Ôn Phong nổi lên, nhìn thấy mấy miệng vết thương có xu hướng càng ngày càng bị mở rộng ra hơn này, anh lại càng cảm thấy lo sợ hơn.
Ôn Phong thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng, thân thể của Duy Tạp Tư đang ngày càng suy yếu. Nhưng bản thân anh lại không thể nào ngăn cản hắn đừng làm như vậy nữa, cũng không thể cự tuyệt nguồn máu đang duy trì sinh mệnh của anh này.
Anh đang từng chút từng chút lấy đi sinh mệnh của Duy Tạp Tư, cũng giống y như dị thú nhỏ trong bụng anh, cũng từng chút từng chút lấy đi sinh mệnh của anh… Ôn Phong chuyển tầm mắt lên thành động trơn nhẵn, không muốn suy nghĩ sâu sa hơn nữa.
“Duy Tạp Tư, ta muốn đi ra ngoài một chút.” Ôn Phong khép hờ hai mắt, cọ má vào tấm thảm lông, nhè nhẹ mở miệng nói nhỏ.
Bàn tay thú to lớn của Duy Tạp Tư cẩn thận kéo cái chân nhỏ đang gác lên vai hắn xuống, sau đó trầm mặc bọc thêm cho Ôn Phong một lớp thảm da thú, rồi mới ôm anh, đi ra khỏi động đá, nhảy lên đỉnh núi.
Đỉnh núi bằng phẳng có gió nhẹ thổi qua, lướt qua khuôn mặt gầy yếu tái nhợt của Ôn Phong, làm cho tóc đen của anh bay lên một chút. Gió thổi đến mang đậm mùi của biển, Ôn Phong nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, sau đó anh mở mắt, hơi đẩy đẩy ngực của Duy Tạp Tư một chút, muốn hắn thả anh xuống đất.
Bàn chân trần của anh dẵm xuống mặt đá thô, nhìn ra xa xa, có chim to đang kêu trên trời, Ôn Phong khoác tấm da thú cồng kềnh, hai chân vô thức mà bước về phía trước mấy bước. Trên bầu trời có ánh nắng ấm áp chiếu xuống, trước mắt anh là một toà nhà đá vững chắc, bờ tường đá hỗn hợp tạp chất, còn dính rất nhiều hạt đá cát nhỏ, phản xạ ánh sáng mặt trời long lanh.
Ôn Phong đã phải ở trong động đá khá lâu, vì vậy lúc này anh cảm thấy hơi hưng phấn. Kéo kéo tấm thảm rộng phủ trên người mình, Ôn Phong ngây ngốc bước chân về phía trước, đi ngang qua những toà nhá đá, trên mặt anh tràn đầy ý cười, Ôn Phong hướng về phía bên kia đỉnh núi, nơi có rừng cây cùng với biển lớn.
Duy Tạp Tư đi ngay sau lưng của Ôn Phong, yên lặng bảo vệ anh.
Sự xuất hiện đột ngột của Ôn Phong cũng khiến cho những dị thú khác chú ý đến, rất nhiều dị thú đang ngồi nhàn nhã phơi nắng trên nóc nhà cúi đầu nhìn ngắm sinh vật suy yếu kia, đôi tai thú giấu trong bộ lông khẽ run run một chút.
Tầm mắt lợi hại của chúng chuyển đến trên người Duy Tạp Tư, có chút khó hiểu, nghi hoặc, chúng không thể hiểu nổi hành vi dung túng công cụ sinh dục của mình của Duy Tạp Tư.
Sinh vật sau khi thụ thai, đáng lẽ ra chỉ được ở trong phòng, chứ không phải là thoải mái đi lại như thế này, quá lãng phí năng lượng.
Có rất nhiều dị thú xoay người, nhảy xuống khỏi nóc nhà đá, hành động lúc này của Duy Tạp Tư có chút khác thường, làm cho những dị thú khác cảm thấy hơi lo lắng.
Sinh vật khi mang thai đều điên cuồng hơn so với lúc bình thường, cho dù sinh vật này có gầy yếu nhỏ bé đến mức nào, thì dị thú vẩn phải cẩn thận đề phòng nó sẽ phản kháng, chạy trốn. Vì chạy trốn chính là bản năng của mỗi một sinh vật sống.
Một đôi mắt lợi hại xuất hiện ở một góc nhà đá, sau đấy có những dị thú khác cũng xuất hiện trên đường, chúng quyết định sẽ làm tẫn trách nhiệm bảo vệ tộc nhân của mình, cho dù nó thậm chí còn chưa được sinh ra.
Duy Tạp Tư nhìn thấy tất cả, chiếc đuôi mạnh mẽ quật với biên độ lớn hơn, như muốn cảnh cáo những dị thú xung quanh không nên dựa vào quá gần. Hắn không hy vọng những dị thú khác cản trở hoạt động của Ôn Phong.
Cố gắng nhấc chân bước đi, kéo theo tấm thảm da nặng trịch, cuối cùng Ôn Phong cũng vượt qua được toà nhà đá cuối cùng, trước mặt anh, không gian dần dần mở rộng, gió lướt qua vô cùng dễ chịu, Ôn Phong thậm chí còn nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, hỗn hợp với tiếng sóng biển ào ào.
Hơi hơi ngẩng đầu lên, mở rộng thảm thú ra một chút, Ôn Phong để gió mát làm khô đi mồ hôi ẩm ướt trên cổ mình. Anh cũng phát hiện ra dị động xung quanh, nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy lo lắng hay sợ hãi, anh không biết những dị thú khác đi theo anh cùng Duy Tạp Tư làm gì, nhưng anh tin tưởng, Duy Tạp Tư nhất định sẽ bảo vệ anh.
Tín nhiệm, ỷ lại vào Duy Tạp Tư, anh có thể có được sự yên ổn, bình tĩnh, thậm chí là cảm giác hạnh phúc thản nhiên xuất hiện trong lòng. Không biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa, nhưng hiện tại, mỗi một ngày qua đi đều rất đáng quý, vì đó là do Duy Tạp Tư dùng máu để đổi lấy. Ôn Phong muốn thật cẩn thận quý trọng mỗi ngày mới, cẩn thận để sử dụng nó, làm nó không trôi đi một cách vô ích. Cho dù ngày kết thúc cuối cùng cũng phải đến, nhưng anh hy vọng giây phút ấy, anh có thể không còn tiếc nuối, bình yên mà nhắm mắt.
Tận đáy lòng, Ôn Phong vẫn có một mong muốn, đấy là mong Duy Tạp Tư sẽ vĩnh viễn nhớ đến anh. Anh không biết dị thú có thể sống được bao lâu, nhưng Ôn Phong vẫn hy vọng hắn có thể luôn luôn nhớ về đoạn thời gian ngắn ngủi hai người ở bên nhau, trong đầu hắn có thể lưu lại chút hình ảnh của anh, chứng minh cho sự tồn tại của anh ở thế giới này.
Ôn Phong đưa tay ra khỏi thảm thú, vươn lên, chạm đến khuôn mặt cương nghị của Duy Tạp Tư, đột nhiên rất muốn sờ bộ lông xù trên đầu hắn, vì vậy anh kiễng chân một chút.
Duy Tạp Tư vẫn luôn chú ý đến Ôn Phong, hiểu anh muốn làm gì, hắn liền vòng tay xuống, nâng mông anh lên.
Ngón tay dài nhỏ của Ôn Phong như nguyện chạm đến được bộ lông xù xù kia, mười ngón tay xuyên vào, nhẹ nhàng cuốn cuốn, vuốt ve, sau đấy quen thuộc tìm được hai cái tai nhỏ tròn tròn mềm mềm kia.
Cái bụng to của anh qua lớp thảm lông tỳ vào ngực của Duy Tạp Tư, Ôn Phong áp sát thân thể của mình về hướng hắn, khuôn mặt anh cũng để sát vào, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt vàng của hắn.
“Ngươi nhất định phải nhớ rõ ta, không được quên.” Ôn Phong thì thào, nói với Duy Tạp Tư.
Chiếc mũi thẳng cùng anh chạm lấy cái mũi cao của Duy Tạp Tư, làm hắn có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ ấm áp phả vào môi, mang theo thứ mùi quen thuộc của Ôn Phong.
Thân hình của Duy Tạp Tư cao sừng sững đứng bên vách núi, đôi mắt to màu vàng của hắn tràn đầy nghi hoặc nhìn sinh vật nhỏ yếu trong vòng tay của mình, tâm tư phức tạp của Ôn Phong Duy Tạp Tư còn chưa thể lý giải được.
Khuôn mặt thú lạnh lùng cương nghị không chút thay đổi, kết hợp với đôi mắt đầy nghi hoặc tò mò, làm Ôn Phong cảm thấy rất thú vị. Anh cong khoé môi, cười phụt ra tiếng.
“Đồ ngu ngốc!”
Ngón tay của Ôn Phong khẽ cong lại, nhéo nhéo hai lỗ tai tròn tròn mềm mềm của Duy Tạp Tư, sau đấy anh chầm chầm đưa môi mềm mại của mình lên, hôn lên đôi môi hơi lạnh của hắn.
Duy Tạp Tư hạ thấp đầu, thoải mái nheo mắt lại, đôi môi nở nang như bị mê hoặc, dần dần mở ra.
Lúc này, một tiếng gầm lớn đột nhiên vang lên, đánh vỡ không khí ấm áp thoải mái giữa hai người.
Một dị thú toàn thân thể bao phủ trong vảy đen tuyền xuất hiện trên đỉnh núi bằng phẳng, đôi mắt thú tối đen như đáy vực sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào Ôn Phong và Duy Tạp Tư, ngực nó hơi chấn động, phát ra tiếng rít gào.
Tác giả :
Quất Tử